Chương 196: Yêu vương thùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAPPY LUNAR NEW YEAR 2018!!!

Chương 196: Yêu vương thùng

Editor: Emily

Beta: Huyền

Vừa mở thùng ra, mọi người liền nhìn tới một khoảng màu đỏ.

Tiểu Tứ Tử vẫn trước sau như một cảm giác thật chuẩn, trong thùng này đúng là chứa một đầu người, nhưng mà đầu người này cũng không giống bình thường, ít nhất mọi người nháy mắt liền hiểu được vì sao Triển Chiêu lại cả tay dính đầy máu.

Chính xác mà nói, trong thùng chứa một cái đầu lâu, còn đội một cái nón giáp màu bạc. Toàn bộ đầu lâu bao gồm luôn cả nón giáp đều bị đóng băng ở bên trong máu. Máu bị đóng băng đã hòa tan phân nửa, đáy thùng có gần nửa đều là máu loãng.

"Đầu người này là bị đóng băng sao? Hay là đóng băng trong máu, máu tan ra nên mới thấm qua khe hở thùng chảy ra ngoài?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái, "Khi nãy dọc đường đi cũng không có chảy ra mà."

"Có thể trên đường ngươi cầm về đã bắt đầu tan rồi, nhưng do một đường lắc lư lại không chảy ra, trái lại đặt yên trong một chốc thì sẽ chảy ra." Công Tôn cầm một cây kẹp bằng trúc nhẹ nhàng gõ gõ vào đáy thùng, cảm giác có chút lỏng lẻo, bốn phía còn có chút kẽ hở, như thể có hai tầng.

"A!" Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đồng thời kêu lên.

Tiểu Lương Tử nói, "Cũng giống như loại kem trẻ em mà Mãn Ký bán vào mùa hè vậy."

Trái lại mọi người cũng đã nghĩ tới chuyện này.

"Kem trẻ em" là một món ăn vặt bán được nhiều nhất vào mùa hè ở Khai Phong, này là Mãn Mộ Hoa nghĩ ra khi không có chuyện gì làm.

Hầu như toàn bộ tiểu hài tử ở Khai Phong Phủ đều có một bình sứ có tính chất đặc biệt. Loại bình này có lớn có nhỏ, có tròn có vuông, miệng bình hơi khép, đặt bên trong vỏ bình, vỏ bình này chỉ lớn hơn miệng bình một tí, không lấy ra được. Được bọc lại bằng một cái móc, có thể xỏ dây để đeo.

Vừa đến hè, các tiểu hài tử bên hông đeo bình này chạy tới Mãn Ký mua kem.

Kem này thực ra là sữa tươi đã được Mãn Ký chế biến qua thêm chút đường, để ướp lạnh sẵn trong hầm băng.

Sau khi cho đầy kem vào bình, nắp sẽ nổi lên, treo bình ngay thắt lưng, đám trẻ con chạy ra ngoài chơi, có chơi đùa tới thế nào kem cũng sẽ không chảy ra ngoài. Mỗi khi muốn uống chỉ cần đứng lại, dốc ngược bình lên uống, nắp sẽ có một rãnh nhỏ, dễ dàng uống được kem, uống không hết treo lên tiếp tục chơi, một chút cũng không ảnh hưởng.

Cũng đừng xem thường loại kem trẻ em này, hè mỗi năm đều có thể kiếm về cho Mãn Ký cả biển bạc, hiện tại hầu hết các cửa hàng bán đồ ngọt đều đã mô phỏng theo.

Mọi người nghiên cứu một chút, nắp cái thùng sắt của Yêu Vương này đặt tại dưới đáy, máu tan ra, nắp đậy đã ở dưới đáy thùng, máu có đảo qua đảo lại cũng không chảy được ra ngoài, lộn ngược thùng lại cũng không có vấn đề gì. Chỉ duy nhất khi đặt yên trên bàn trong chốc lát, máu liền thấm ra ngoài. Đáy thùng có một kẽ hở rất nhỏ, máu chính là chảy ra từ nơi này. Nguyên lý không khác nhiều so với kem trẻ em của Mãn Ký, chỉ là làm ngược lại một chút.

Triển Chiêu cau mày nhìn chằm chằm cái thùng này thật lâu sau mới quay mặt nói, "Xùy! Mãn Mộ Hoa còn tự ba hoa mình phát minh ra kem trẻ em, là người thông minh nhất thiên hạ gì gì đó, hóa ra Yêu Vương làm trước hắn sớm cả trăm năm!"

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đột nhiên nói đến việc mùi vị của kem Mãn Ký gần đây có thay đổi, Tiểu Tứ Tử còn nghĩ nghĩ có nên để Mãn Mộ Hoa tới Hắc Phong Thành mở vài chi nhánh cửa hàng.

Triệu Phổ hướng mọi người vẫy tay, đem đề tài đột nhiên chuyển qua tới kem trẻ em vòng trở lại —— Yêu Vương để lại thùng này ít nhất cũng đã một trăm năm, tại sao đầu lâu đóng băng vẫn đều không tan ra, chờ tới hôm nay bị nhặt được mới tan? Cái này không phải chôn bên trong cồn cát sao, nhiệt độ của Quỷ Hải cao như vậy cũng không tan sao?

"Chôn dưới đáy cát thì chưa chắc đâu." Triển Chiêu nghĩ nghĩ, "Giống như là khi lấy vải bọc lại vật bị đóng băng nó sẽ tan ra chậm hơn?"

"Nhưng Quỷ Hải thật sự rất nóng, đặc biệt là ban ngày, tới hạt cát cũng nóng." Ngũ Gia cảm thấy không quá hợp lý.

Lúc này, phần máu đóng băng đã tan gần hết, đầu lâu ngâm bên trong nửa thùng máu, trên bàn còn loang một bãi lớn màu đỏ, nhìn vô cùng rợn người.

Tiền Thiêm Tinh gọi tiểu nhị đem tới vài thùng nước, chuẩn bị lấy đầu lâu cùng với nón giáp ra rửa sạch sẽ.

Vào lúc Công Tôn dùng kẹp để gắp cả đầu lâu ra ngoài, phát hiện trên nón giáp hình như có dính vật gì đó, một mảnh dài nhỏ đen tuyền.

Tiểu Tứ Tử dùng một cái kẹp nhỏ gắp mảnh đó lên, mọi người đều nhìn...phát hiện hóa ra lại là một mảnh lá cây tùng.

"Dường như không chỉ đông lạnh một chiếc mà thôi đâu."

Khi Giả Ảnh đặt đầu lâu cùng với mũ giáp vào trong nước để rửa thì phát hiện trên mặt nước cũng nổi lên vài mảnh lá cây tùng.

Nhìn lá tùng, tất cả mọi người không tự chủ được mà cùng ngẩng đầu, nhìn hướng rừng cây tùng ở phía sau Khiếu Lâm Quan xa xa kia...

"Thế nào lại là lá tùng trùng hợp như vậy?" Triển Chiêu nghi ngờ.

Lúc này, các ảnh vệ đã rửa xong đầu lâu và nón giáp, bao gồm cả thùng đều rửa sạch, ba món đồ ngay ngắn chỉnh tề đặt trên bàn, còn có vài mảnh lá tùng.

Đầu lâu chỉ là một đầu lâu bình thường, Công Tôn cầm lên nghiên cứu một chút, kết luận là nam thanh niên đầu lâu, thời điểm tử vong tuổi từ 18 tới 25, dáng người không cao lớn như cư dân bình thường của Cuồng Thạch thành, diện mạo cũng không sắc sảo như người Tây Vực, trái lại giống như đầu lâu của nam thanh niên người Trung Nguyên.

Thùng của Yêu Vương làm bằng sắt, rất là phổ thông, ngoại trừ có cái cơ quan tài tình ra thì không phát hiện chỗ nào đặc biệt.

Manh mối có thể tìm được từ đầu lâu cũng không nhiều, Công Tôn nói, chỉ dựa vào đầu lâu thì đoán không được nguyên nhân tử vong, yêu cầu cần có thêm các bộ phận khác của cơ thể mới được.

Vì vậy, hy vọng cuối cùng đều đặt lên cái nón giáp màu bạc kia.

Nón giáp sau khi rửa sạch, ánh mặt trời rọi vào phát ra ánh sáng lóng lánh, nhìn giống như mới.

Triệu Phổ là chuyên gia, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên nón giáp, liền nghe tới hai tiếng "đương đương".

Trâu Lương cũng nâng lên xem, "Cứng rắn hơn so với tưởng tượng, khẳng định không phải bạc tinh khiết, nhưng không biết là trộn gì vào, làm ra được sáng như vậy."

"Đích thực kỹ thuật chế tạo rất tuyệt vời." Long Kiều Quảng cũng đứng lên nhìn.

Đỉnh nón giáp này có một cái sừng, như là sừng hươu, chóp sừng là rỗng, giữa thân còn khoét trống vài cái lỗ tròn, không biết có ý gì.

Trên nón giáp trống trơn, ngoại trừ cái sừng đó ra thì không có bất kỳ hoa văn hay trang sức gì.

Lâm Dạ Hỏa cầm lên sờ sờ, khen ngợi một câu, "Ây da, bóng loáng thật!"

"Có hay không phát hiện mũ giáp này sáng hơi quá?" Bạch Ngọc Đường hỏi

"Đúng rồi." Triển Chiêu đồng thuận, "Chẳng lẽ là vì ánh sáng chiếu một cái có thể làm kẻ địch lóa mắt?"

Lam Dạ Hỏa sờ xong, liền cầm trên tay giơ lên trước mặt, cảm thấy đều có thể dùng làm gương.

Vào lúc này, một cơn gió thổi qua.

Khi gió thổi qua "sừng" rỗng trên đỉnh nón giáp đột nhiên liền phát ra một trận tiếng vang.

Nghe được âm thanh bất ngờ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn —— bởi vì tiếng vang này nghe tựa như âm thanh mỗi khi gió thổi qua rừng cây.

Nói đến cũng khéo, cơn gió này là từ hướng Vụ Khiếu Lâm thổi tới, cơ hồ là cùng lúc, hướng Vụ Khiếu Lâm cũng truyền đến tiếng vang vô cùng tương tự... Chỉ là âm thanh lớn hơn cũng mạnh mẽ hơn.

Thiên Tôn vươn tay phẩy tay áo một cái với cái nón giáp Lâm Dạ Hỏa đang cầm trên tay... Mọi người đều cảm nhận được một cơn gió thổi qua, trận tiếng vang kia lại vang lên.

Nếu nhất định phải chỉ ra điểm khác nhau, thì tiếng vang do cái nón giáp này phát ra như khi gió thổi qua một gốc cây đại thụ. Còn ở xa xa do Vụ Khiếu Lâm truyền đến thì như khi gió thổi qua cả một rừng cây.

"Có khi nào..." Tiền Thiêm Tinh chỉ về phía xa xa Vụ Khiếu Lâm, "Âm thanh đó là do như này mà có?"

"Ý là trong rừng lại có rất nhiều nón giáp giống vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Có rất nhiều nón giáp liền đồng nghĩa với có rất nhiều đầu người đúng không?" Triển Chiêu hỏi, "Yêu Vương muốn nói cho chúng ta biết âm thanh rất thật của Vụ Khiếu Lâm là do loại nón giáp này tạo nên?"

Nghe tới đây, Triệu Phổ đột nhiên "Ừ" một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Liền thấy Cửu Vương gia vươn tay cầm lấy nón giáp kia, "Chậc" một tiếng, ánh mắt đều sáng vài phần, lầm bầm lầu bầu, "Tuyệt thật! Tuyệt!"

"Hả?" Tất cả mọi người không rõ mà nhìn Triệu Phổ, vì sao lại lấy "Miêu" của Triển Chiêu để dùng?

*Ở đây, Nhã tỷ xài từ đồng âm 妙:(miao) diệu, tuyệt diệu và từ 喵: (miao) tiếng mèo kêu

Công Tôn vỗ vỗ hắn.

Cửu Vương gia lấy lại tinh thần, nói, "Ta biết vì sao lại phải chế tạo áo giáp ra thành sáng như gương rồi!"

Tất cả mọi người nhìn dõi theo hắn.

"Các ngươi tưởng tượng một chút!" Nét mặt Cửu Vương gia hưng phấn, "Nếu ta có mười vạn đại quân, muốn đánh lén một cái doanh trại quân đội."

Mọi người nghe theo lời Triệu Phổ mà tưởng tượng.

"Doanh trại quân đội mà ta muốn đánh lén ở trong núi, địa thế hiểm trở, ba phía đều là núi vây quanh, chỉ có một phía có một mảnh cánh rừng." Cửu Vương gia nói đánh trận, cả người đều tinh thần không ít, "Nhưng bên trong cánh rừng lại sương mù dày đặc, vươn tay không thấy năm ngón, khó phân phương hướng, doanh trại quân đội này trốn bên trong phải nói là vô cùng an toàn."

Mọi người gật đầu.

Cửu Vương gia xoa xoa hai tay, "Nhưng mười vạn đại quân của ta, đều mặc loại áo giáp màu bạc này đi vào trong sương mù. Bên trong sương mù không ánh sáng, nhìn không thấy ánh sáng trên áo giáp bạc, mà giáp bạc lại sáng như gương có thể phản xạ lại sương mù, đều hoàn mỹ ẩn giấu đi, mà tuyệt nhất chính là cái sừng có thể phát ra âm thanh ở trên đầu này đây!"

Lúc này mọi người đều đã hiểu ra.

"Mỗi khi đánh lén sợ nhất là người khác nghe được âm thanh. Tiếng bước chân rất khó che giấu, đặc biệt là khi nhiều người." Trâu Lương cũng gật đầu, "Nhưng khi đội nón giáp lên, nón giáp có thể phát ra âm thanh giống với khi gió thổi qua rừng cây. Vì vậy, đại quân đi qua làm cây tùng lung lay cũng sẽ không làm cho quan binh trú đóng cảnh giác."

Trâu Lương nói xong, lấy nón giáp đội lên đầu, phóng nhẹ bước chân, đi ra phía trước.

Quả nhiên, mỗi khi Tả tướng quân bước một bước, nón giáp đều phát ra âm thanh tựa như gió thổi qua rừng cây, hoàn mỹ mà che giấu được tiếng bước chân.

"Cái nón giáp này đích thực là đặt biệt chế tạo vì Vụ Khiếu Lâm." Triệu Phổ nói xong, ánh mắt liền không tự chủ được mà liếc nhìn tới Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên bàn...

Mọi người đều hiểu được suy nghĩ của Triệu Phổ, Ngân Yêu Vương làm cho Bạch Ngọc Đường nhặt được cái nón giáp cùng cái đầu lâu, mà cố tình lại trùng hợp như vậy, Tiểu Tứ Tử tựa hồ còn có thể khống chế sương mù phía sau Khiếu Lâm Quan.

Công Tôn nhanh chóng đem con mình ôm lại, trừng mắt liếc Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ gãi gãi đầu, hướng Công Tôn cười cười, chỉ là hơi hướng phía đó nghĩ nghĩ thôi mà, làm sao có thể để Tiểu Tứ Tử đi đánh trận chứ.

"Cho dù là đúng vậy, nhưng trong tay chúng ta chỉ có một cái nón giáp mà thôi." Triển Chiêu nói.

Mọi người gật đầu.

Lúc này, chợt nghe Thiên Tôn nhẹ nhàng mà "Khụ" một tiếng.

Mọi người nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu, liền thấy hai người cùng với Tiền Thiêm Tinh đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mọi người.

Long Kiều Quảng hỏi, "Lão gia tử, các ngươi có manh mối?"

Thiên Tôn nhìn nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Mọi người không rõ.

Ngược lại Ân Hậu khẽ nhíu mày, nhìn nhìn cái nón giáp bị Trâu Lương đặt ngược trên bàn, "Dựa vào nón giáp cùng với lá tùng suy đoán, có lẽ là có chút ý tứ..."

"Lão gia tử cảm thấy còn có ý tứ gì khác sao?" Triệu Phổ hỏi.

Ân Hậu nhẹ nhàng vẫy tay, "Yêu Vương không chỉ để lại nón giáp này, còn có đầu lâu, băng và thùng nữa mà."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

"Nếu Yêu Vương chỉ muốn truyền đạt lại một chút ý nói như vậy, thì chỉ cần để lại một cái nón giáp không phải là được sao, vì cớ gì còn phải lưu cho các người một đầu lâu bị máu đông lạnh?" Thiên Tôn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ, "Chúng ta tuổi trẻ khi ấy cũng không ít lần nếm mùi đau khổ do hắn, lời Yêu Vương nhất định phải nghiên cứu cẩn thận, hắn để lại cho ngươi cái gì, tất nhiên là mỗi một món đều có thể cần tới!"

Ân Hậu cũng gật đầu, "Hắn khẳng định sẽ không hại các ngươi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không chỉnh chỉnh các ngươi. Đừng vội vàng có kết luận, cẩn thận nghĩ lại, đừng để bị hắn lừa là được."

Tất cả mọi người hoài nghi mà nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu —— cách một trăm năm Yêu Vương tới lừa chúng ta để làm gì chứ?

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nghiến răng —— bởi vì hắn rảnh mà!

Bất quá, Triệu Phổ cũng không phải người qua loa, Cửu Vương gia thấy được hy vọng từ chuyện này, lại cùng với chiến thuật dạo trước hắn đang nghiên cứu không mưu mà hợp, đồng thời...Yêu Vương tựa hồ cũng chỉ ra, đích xác có cất giấu binh mã bên trong núi Côn Lôn! Liệu có phải là binh mã của Ác Đế thành không? Qua một trăm năm, Yêu Vương để lại một cái đầu lâu đông lạnh, mục đích là gì đây?

"Nói tới đóng băng, trái lại ở Cuồng Thạch thành cũng không khó tìm." Tiền Thiêm Tinh nói ra chút manh mối, "Tổng cộng có ba nơi có đại quy mô đóng băng ở Cuồng Thạch thành."

Tất cả mọi người nhìn lão gia tử, chờ hắn nói tỉ mỉ, kỹ càng hơn.

"Một là núi băng, đỉnh núi cao một chút đều có đóng băng." Tiền Thiêm Tinh từ từ liệt kê, "Hai là sông băng."

"Cuồng Thạch thành cũng có sông băng sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Có một phần, rất nhiều cũng có, ở trong rừng phía ngoại thành." Tiền Thiêm Tinh lại nói, "Mà kỳ lạ nhất, cũng xem như là toàn bộ Tây Vực, chỉ duy nhất Cuồng Thạch thành có chính là hang băng."

"Hang băng là cái gì?" Ngũ Gia rất tò mò, liên tưởng tới những vết nứt băng trên Băng Nguyên đảo.

"Lại nói, hang băng này chính là một kỳ quan lớn của Cuồng Thạch thành!" Tiền Thiêm Tinh cười nói, "Chốc nữa để Tử Nguyệt cùng với Hi Cổ Lục dẫn các ngươi đi xem."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro