Chương 198: Di tích cổ đóng băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 198: Di tích cổ đóng băng

Editor: YoYo

Beta: Kún Huyền

Nếu như nói ở trong rương có chứa một đầu lâu khô còn chưa đủ quỷ dị, thế một đống lớn đầu lâu bày trong rương, có đủ quỷ dị không?

Cho dù kiến thức của Ân Hậu và Thiên Tôn khá rộng rãi, cũng hiểu được cảnh tượng trước mắt quả thực rất "Mạc danh kỳ diệu".

"Vì sao mỗi một cái đầu lâu đều phải cất vào trong rương?!"

Trầm mặc một lúc lâu, Thiên Tôn nhịn không được mà nhổ nước bọt và nói một câu.

Lâm Dạ Hỏa cũng tiếp một câu, "Đúng a, uổng công tốn sức!"

"Trên cái rương lại còn có tộc huy của Ngân Hồ tộc...... có ý nghĩa đặc biệt gì sao?" Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.

Thiên Tôn xua tay một cái, chưa bao giờ nghe.

Ân Hậu cũng lắc đầu, "Không nghe người nào nói tới, hơn nữa Yêu Vương rất lười, nhìn chuyện này có vẻ không giống như là người làm."

"Có thể nhìn ra đầu lâu khô này chết bao lâu không?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, "Khó lắm, bởi vì bị đóng băng rồi, thông thường đều căn cứ vào mức độ hư hại của thi thể, hoặc sự là biến hóa ở đầu khớp xương do chôn không đồng nhất, tình trạng xói mòn, để đưa ra phỏng đoán, nhưng lúc này một điểm manh mối cũng không có! Cũng không biết tại sao những bộ xương khô này lại được hình thành và còn được làm sạch đến như vậy."

"Làm sạch thứ này làm cũng khó khăn a!" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Cũng không biết là làm như thế nào mà thành, thật giống như niêm phong cất vào kho giống như màu đỏ trong tinh thạch." Công Tôn cầm quan sát một lúc lâu, quay đầu lại hỏi mọi người, "Vẫn thật đẹp mắt a?"

Vẻ mặt mọi người ghét bỏ mà nhìn Công Tôn, chỉ có Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, "Đúng vậy, rất đẹp mắt a!"

"Đây rốt cuộc là có bao nhiêu?" Triệu Phổ suy nghĩ một chút, hỏi, "Bây giờ chúng ta đang ở vị trí nào?"

"Ân......Một địa phương nào đó ven núi Côn Lôn." Ân Hậu đánh giá lộ trình đi qua của bọn họ một chút, "Có lẽ là bên trong tòa sườn núi nào đó?"

"Không bằng đào tất cả ra xem một chút?" Triển Chiêu đề nghị, "Xem có bao nhiêu cái rương ở chỗ này."

Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này có thể thực hiện được, Triệu Phổ bảo Giả Ảnh đi thông báo cho Trịnh Trường Thiên một chút.

Không bao lâu, Trịnh Trường Thiên và Tuần Tử Nguyệt đều chạy tới, còn mang đến năm trăm tinh binh.

Các tướng sĩ xếp thành hai hàng, đem từng cái rương truyền ra ngoài, xếp lên thành từng hàng.

Bạch Ngọc Đường ở một bên đếm số lượng.

Mỗi một lần đào được một cái rương, lập tức mang ra khỏi lòng núi, đã lấy hơn nửa ngày, thay đổi ba đám nhân mã, nhưng vẫn không lấy hết được.

Triệu Phổ cảm thấy bất khả tư nghị, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bao nhiêu cái nữa a?"

Ngũ Gia nhíu mày, "Mười sáu ngàn cái rồi."

Tất cả mọi người há to miệng, "Cái gì?!"

"Nhiều như vậy?"

Thiên Tôn và Ân Hậu đi ra ngoài đi dạo một lát sau quay lại đều cảm thấy không thể tin được.

"Càng đào càng thấy nhiều mà không có xu hướng giảm xuống a !" Lâm Dạ Hỏa nhìn những cái rương đang được lấy ra không ngừng.

"Nếu nói là một đống rương, chúng ta đào ra chắc là dưới đáy a?" Triển Chiêu hỏi.

Cửu Vương gia híp mi mắt một cái, "Lấy ra tiếp! Ta cũng không tin là không lấy được hết!"

Một câu nói của Triệu Phổ, Trịnh Trường Thiên lại đi kéo thêm một nghìn tinh binh, trước sơn động, Long Kiều Quảng dẫn người dựng lên vài cái trướng bồng, Chu Tử Nguyệt lấy mốc là trong phạm vi mười dặm thiết đặt thành một cấm địa rồi phái binh canh gác.

Cứ như vậy, đào hai ngày.

Rốt cuộc, đến buổi sáng ngày thứ ba, Trâu Lương chạy đến trước mặt Triệu Phổ đang đi tới xem tiến triển và nói, "Đào ra hết rồi!"

Mọi người kinh hỉ, nhanh chóng chạy vào băng động.

Rương gần như chất đầy toàn bộ băng động.

"Vừa đúng mười vạn cái." Trâu Lương nói, "Bởi vì trong động rất lạnh, cho nên không có hiện tượng máu loãng bị hòa tan và rỉ ra. Chúng ta cứ cách mỗi một trăm cái liền mở một cái, trong rương đều là đầu lâu khô và mũ giáp, tất cả đều giống nhau."

Mọi người đi dọc theo hàng rương sắt thật dài tiến về phía trước, rốt cuộc cũng tới được cái động huyệt phía trước kia.

Đi vào, là một cái sơn động chính giữa, vách núi có chút "loang lổ". Sở dĩ tạo thành cảm giác "loang lổ" này, là bởi vì núi đã bị đào đến triệt để rồi. Nhưng mà, đỉnh núi có nhiều lỗ thủng như vậy cũng không sập xuống, là bởi vì đã bị đông lạnh!

"Bên trên là sông băng?" Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên nhìn một chút, suy tính vị trí hiện tại của bọn họ.

"Lớp băng cũng không dày."

Thiên Tôn nghiêng tai lắng nghe, "Ước đoán lớp băng trên đỉnh núi này không dày lắm, có thể nghe được tiếng gió thổi."

Giả Ảnh mang theo vài vị lính già quen thuộc kiến trúc khai quật qua đây, vài lão đầu nhi đều rất đồng ý với cách nói của Thiên Tôn, rồi nói rõ hơn, "Cái sơn động này cũng không phải có người đẽo đục mà ra, mà là thiên nhiên tạo thành."

"Thiên nhiên tạo thành?" Công Tôn có chút không hiểu, "Vậy những cái rương sắt này đã được đem vào đây bằng cách nào và làm sao mà bỏ vào đây được ?"

Mấy người lính già đi theo mọi người đến một bên huyệt động, chỉ vào một cái lỗ thủng tương đối lớn đã bị đóng băng ở bên trên và nói, " Chắc hẳn những cái rương này đã rớt xuống từ cái lỗ thủng này từ rất lâu rồi !"

"Rớt xuống?" Ân Hậu cũng cảm thấy rất hứng thú, nên ngẩng mặt lên nhìn.

"Nói cụ thể xem làm sao mà tạo thành như vậy được ?" Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh.

"Căn cứ vào kinh nghiệm, chúng ta có suy đoán thế này." Giả Ảnh nói, "Vốn dĩ những cái rương này bị chồng chất ở trên núi, nhưng không ngờ tới chính là, chân núi có một động huyệt rất lớn. Thời gian thật lâu sau đó, đỉnh nứt ra rồi tạo ra một lỗ hổng tại chỗ đó, có một phần rương liền rơi xuống, lấp đầy động huyệt. Lại qua nhiều năm, đỉnh hang tuyết đọng cùng với băng đóng càng ngày càng dày, lại một lần nữa ngăn cửa động lại, vì vậy đã tạo thành cục diện như bây giờ."

"Cho nên......" Triển Chiêu đánh giá cái "Cửa vào" băng động kia, rồi hỏi, "Đục cái lỗ thủng này ra, chúng ta có thể đi lên sao?"

"Nhất định sẽ có tính nguy hiểm." Rõ ràng là Giả Ảnh đã cũng cùng vài công tượng nghiên cứu qua, "Chỉ sợ sẽ làm cho cả sơn động sụp xuống."

"Chống đỡ cho động cũng không được sao?" Triệu Phổ hỏi, "Làm một ít khung sắt xem."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Không quá dễ dàng......Nếu nói lớp băng là nứt ra, vậy thì không phải nứt một hai chỗ, không chừng bên trên còn có núi băng gì gì đó, không cẩn thận thì sẽ bị sập xuống toàn bộ."

Thời điểm mọi người ở đây đều không nghĩ ra được cách gì, Triển Chiêu vươn tay kéo Lâm Dạ Hỏa đang nghiên cứu vách núi qua, "Làm tan cái lỗ thủng này ra xem?"

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa phượng nháy mắt mấy cái, sờ cằm, "Ách......Cái này cũng không khó."

"Là một biện pháp." Ân Hậu và Thiên Tôn đều gật đầu, cảm thấy có thể thử một lần.

Lâm Dạ Hỏa đứng ở phía dưới cái lỗ thủng đó, quan sát một chút, giơ tay lên, phóng nội kình qua.

Chỉ chốc lát sau, dưới tác dụng của nội lực nóng bỏng, cái cửa động đóng băng kia bắt đầu hòa tan dần dần, những giọt nước lách tách chảy xuống dọc theo vách núi.

Còn thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của mọi người, đỉnh núi không xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, kẽ nứt hình tròn bằng băng đang mở rộng dần dần theo băng tuyết hòa tan......Một hồi mang theo trận gió rùng mình, từ cửa động thổi vào.

"Xuyên qua rồi!" Lâm Dạ Hỏa thu hồi nội lực, xem xét cái lỗ thủng, kích thước đủ để một người chui ra a.

Không đợi những người khác di chuyển, Tiểu Lương Tử "Sưu" một cái liền chạy ra ngoài rồi.

"Ai!" Công Tôn cũng không kịp cản.

Triệu Phổ bất đắc dĩ, tiểu tử này cũng là quá nghịch ngợm, hay là do bình thường không quản thúc bé?

Tiểu Lương Tử mới vừa chui lên, liền quay lại thò đầu kêu lên với mọi người, "Mau đến xem a!"

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cũng mau chóng từ trong động vọt ra ngoài.

Mọi người lục tục đi lên, đầu tiên là nhìn thấy dãy núi mịt mờ......Hiện tại bọn họ đang đứng ở một tòa núi cao trên ngọn núi, trước mắt là núi non trùng điệp, dãy núi Côn Lôn trùng điệp chập chùng, tuyết trắng mênh mang mây mù lượn quanh, thật là hùng vĩ.

Thời điểm Triển Chiêu đang muốn cảm khái cảnh đẹp của núi một chút, lại cảm giác có người đang kéo hắn.

Quay đầu, liền thấy Bạch Ngọc Đường đang ở bên cạnh hắn chỉ một cái về phía trước, ý tứ là —— nhìn bên này mới đúng!

Triển Chiêu ngẩng đầu một cái......

Chỉ thấy trước mắt rương lớn chất thành một đống lớn, từng rương chất đầy cả ngọn núi, liếc nhìn lại, căn bản là không nhìn thấy được điểm cuối.

"Oa......Có lẽ còn nhiều hơn vài lần so với số lượng chúng ta đã đào được!" Lâm Dạ Hỏa liếc mắt một cái, liền hỏi Trâu Lương, "Có phải có đến một triệu cái không?"

"Không thể nào......" Công Tôn cảm thấy không thể tin nổi, "Chẳng lẽ có một triệu người chết ở chỗ này?"

Bạch Ngọc Đường đánh giá sơ lược một chút, rồi nói, "Không nhiều như vậy đâu, đại khái nơi này tầm 300.000 cái, cộng thêm số rương ban nãy chúng ta đào lên, ước chừng 40 vạn......"

"Vậy cũng là quá nhiều a" Công Tôn là một lang trung chỉ cảm thấy nhìn mà phát sợ.

Ân Hậu mở ra hai cái rương, phát hiện quả nhiên trong mỗi rương đều giống nhau.

"Quả thực không thể tưởng tượng nổi!" Triệu Phổ nhíu mày lại, "Đều mang mũ giáp chẳng lẽ là binh sĩ? Nhà ai chết bốn mươi vạn đại quân? Đó không phải là trực tiếp vong quốc luôn rồi sao?"

"Có phải từ cổ đại hay không?" Tiểu Lương Tử nói, "Con nghe cha con nói, trước đây khi chiến tranh xảy ra, đều là chôn sống mấy trăm ngàn tù binh! Nếu không thì chính là hoàng đế nào chết, chém thủ hạ binh mã chết theo?"

Mọi người nhìn Tiểu Lương Tử —— Ngươi còn biết không ít a, bình thường toàn nghe ngóng cái gì không hả?

"Nếu nói vật chôn theo người......Vì sao không phải chôn, mà lại chồng chất trên núi tuyết này?" Triển Chiêu nhìn khắp nơi, một bên là dãy núi một bên là vách núi, tầm mắt đều bị chặn lại, nhìn không ra phương vị.

"Chắc là bây giờ chúng ta đang ở trong Côn Lôn a?" Ân Hậu hỏi, "Những nhiều rương chất đống ở chỗ này, không bị ai phát hiện sao?"

Tuần Tử Nguyệt theo mọi người đi lên lắc đầu, "Chưa từng có ai phát hiện ra cái rương như vậy."

Lâm Dạ Hỏa kéo ra một cái rương, "Thật nhiều cái bị đông lạnh trên mặt đất."

"Trước tiên biết rõ ràng chúng ta ở nơi nào rồi hãy nói." Bạch Ngọc Đường nói rồi huýt sáo một tiếng.

Tất cả mọi người không lên tiếng, chờ trong chốc lát, nhưng không nghe được tiếng kêu to của Yêu Yêu.

"Có phải quá xa hay không?" Triệu Phổ hỏi.

"Không đúng a." Triển Chiêu đứng ở bên cạnh ngọn núi nhìn xa xa xung quanh, "Lúc trước ở Khai Phong phủ cách nửa thành huýt sáo một tiếng nó vẫn có thể nghe được, chỗ này cách Cuồng Thạch thành xa như vậy sao......"

Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, mọi người liền nghe được tiếng vẫy cánh quen thuộc.

Tất cả mọi người an tâm —— Tới!

Quả nhiên, thấy trên đỉnh đầu một cái bóng to lớn bay qua, Yêu Yêu lượn vòng, đáp xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lên lưng Yêu Yêu, Triển Chiêu cũng theo sau.

Hai người bảo mọi người ở dưới chờ đã, họ đi kiểm tra địa hình một chút.

Yêu Yêu giương cánh bay vọt lên.

Đợi bay đến chỗ cao rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi xuống nhìn ra xa, phát hiện ra quả nhiên bọn họ đang ở trong dãy núi.

Vừa rồi bọn họ ra khỏi cái hang kia, ở một chỗ trên sườn núi, một bên là vách núi, phía dưới là mây mù lượn quanh dãy núi, một bên còn lại là đỉnh núi. Những cái rương này tạo thành từng dải, một đường kéo dài lên trên, chạy dọc suốt đỉnh núi. Mà một bên đỉnh núi có một hồ nước khổng lồ, quy mô gần bằng Bạch Lộc Trì. Xem hình dạng, ước đoán cũng là một thiên trì. Ở bên kia thiên trì, có một đỉnh núi có thảm thực vật rậm rạp. Sau cái đỉnh núi, lại chính là cửa vào băng động ở một bên Cuồng Thạch Thành......Chính là cái cửa bọn họ tiến vào kia.

"Cũng không tính là quá xa a." Triển Chiêu hiếu kỳ, "Đã qua nhiều năm như vậy mà cũng không có ai phát hiện ra."

"Đại khái là do rừng cây trên núi quá dày đặc, dễ lạc đường a." Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn thiên trì bên dưới.

Lúc này, Yêu Yêu đang lẩn quẩn trên mặt hồ yên ả, nghẹo đầu, tựa hồ cũng đang quan sát cái hồ kia.

"Miêu Nhi......" Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, "Ngươi có cảm giác hay không......Mặt hồ có chút quá tĩnh lặng?"

Triển Chiêu híp mắt, "Có phải bị đông lạnh luôn rồi?"

Nói xong, vươn tay sờ bên hông Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia bất đắc dĩ nhìn con mèo nào đó "Động chân động tay" với mình, Triển Chiêu rất tiện tay mà móc ra túi tiền của Ngũ Gia, lấy ra một ném bạc ném xuống.

Bạch Ngọc Đường thở dài, mèo này lấy bạc của hắn đổ xuống sông xuống biển mà không chùn tay một chút nào......

Một tiếng "Lạch cạch", nén bạc kia nảy lên vài cái trên "mặt hồ" kia, lăn ra ngoài không xa, liền dừng lại bất động. Mặt hồ vẫn tĩnh lặng như vậy, một điểm sóng gợn cũng không có.

"Thật sự là bị đông lại rồi!" Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường vỗ nhè nhẹ đầu của Yêu Yêu một cái......Yêu Yêu liền hạ xuống.

Thời điểm hạ xuống đất, móng vuốt của Yêu Yêu vạch ra mấy vết thật sâu ở trên lớp băng, vụn băng bay lên, nhưng mặt băng không hề sứt mẻ một chút nào.

Hai người đều nhảy xuống tới nơi, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt băng nhìn xuống......Băng này ước chừng là bị đông xuyên thấu, trong tầng băng hẳn là có vật gì, thế nhưng băng quá dày rồi, không nhìn rõ lắm.

"Uy!"

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng la.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy bọn Triệu Phổ đã đến bên hồ băng, đoán chừng là men theo chỗ rương này đi lên.

"Oa!"

Sau khi nhảy lên khỏi mặt băng, Tiểu Lương Tử đơn giản cởi giày rơm trượt về phía trước, oạch một cái đến bên cạnh Yêu Yêu.

Yêu Yêu nhẹ nhàng nhấc cánh, cho bé nằm lên.

Những người khác cũng đều lục tục đi tới.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đem địa hình thấy được trên lưng Yêu Yêu nói cho Triệu Phổ.

Cửu Vương gia nhìn mặt băng dưới chân một chút, "Nói như vậy, phía dưới chính là băng động vừa rồi chúng ta đi qua a?"

"Những người đó cùng xe ngựa đều là bị đông cứng ở phần đáy hồ băng này sao?" Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi.

"Chắc vậy! Thiên Tôn hiếu kỳ, "Nếu như làm tan hồ băng này, có phải nước sẽ từ trong động băng tràn ra?"

Ân Hậu suy nghĩ một chút, "Không chừng những người bị đông lạnh này sẽ nổi lên......"

Nói rồi, tất cả mọi người quay mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa phượng kia liền sinh khí, "Làm sao có thể? Hòa thượng kia tới cũng không làm tan được cả một cái hồ băng a!"

"Làm sao làm được đây?"

Công Tôn nghẹo đầu, không nghĩ ra, "Làm sao đông lại được toàn bộ nước ao, nhưng những người đứng ở dưới đáy động kia, một người hai người đều mang vẻ mặt an tường?"

Vừa nghe hắn nói vậy, mọi người cũng cảm thấy là có chút quái dị.

"Ai, không làm tan được hồ băng, có thể làm tan một cỗ thi thể xem sao! Đúng không?" Triệu Phổ hỏi.

"Chủ ý này không tệ." Công Tôn gật đầu, cảm giác có người kéo tay áo hắn.

Công Tôn cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang túm hắn.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, "Có phải lạnh không?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, vươn tay, chỉ hướng xa xa.

Mọi người nhìn theo hướng tay bé chỉ, chỉ thấy nơi bé là chỉ một mảnh cánh rừng ở phía Tây hồ băng.

"Rừng kia làm sao vậy?" Công Tôn hỏi nhìn theo hướng ngón tay kia chỉ, dường như Tiểu Tứ Tử rất muốn đi tới.

Chờ đến khi đi vào trong cánh rừng vừa nhìn ra, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro