CHƯƠNG 225: CHÌA KHOÁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 225 Chìa khóa

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử rơi xuống trong sơn cốc, Tiểu Tứ Tử chỉ vào một hướng không xa, Thiên Tôn nhìn thoáng qua, liền nhảy dựng lên.

Thiên Tôn sao lại phản ứng lớn như vậy? Bởi vì nhìn thấy thứ kia, cách không xa, có con rồng.

Ánh mắt sáng ngời của con rồng nhìn chằm chằm Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, toàn thân rồng màu đen, bộ dáng dọa người hơn so với Yêu Yêu, cái đầu cũng lớn hơn.

Thiên Tôn sau khi đứng lên, ngước đầu quan sát con rồng kia, nhất thời, hắn có chút không thể xác định, đây là thật, hay là giả? Cho đến khi...... Mắt con rồng đó nháy một cái.

"Hoắc!"

Thiên Tôn cả kinh.

Con rồng kia cũng nhấc đầu.

"Sống...... Sống!"

Tiểu Tứ Tử nhìn biểu tình của Thiên Tôn, có chút đáng tiếc thay Bạch Ngọc Đường, nếu có mặt ở đây thì tốt rồi, thấy khẳng định thực vui vẻ, Thiên Tôn cũng có ngày phải nói lắp.

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, di chuyển qua bên trái.

Đầu con rồng kia liền nhìn về bên trái.

Di chuyển qua bên phải, đầu con rồng lại quay qua bên phải.

Thiên Tôn nghi ngờ, nhỏ giọng nói với Tiểu Tứ Tử: "Hải Long Tích cũng có màu đen a?"

"Đây không phải là Hải Long Tích a!" Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.

Thiên Tôn nhắy mắt nhìn bé: "Con biết à? Là cái gì? Nhìn thì dữ hơn Yêu Yêu, có ăn thịt người không?"

Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ con rồng: "Rõ ràng là con rồng nha!"

Thiên Tôn há to miệng.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu – A! Lại một biểu tình chưa từng thấy qua.

"Rồng...... Rồng... Rồng..." Thiên Tôn chỉ phía trước, "Thật sự có rồng?"

Tiểu Tứ tử lại nghiêng đầu: "Làm sao có thể?"

Thiên Tôn híp mắt nhìn bé, chỉ vào con rồng kia: "Cái kia rõ ràng là sống!"

Tiểu Tứ Tử nhìn qua, tay nhỏ bé kéo mí mắt xuống, cho hắn xem ánh mắt.

Thiên Tôn nhìn qua, nhìn Tiểu Tứ Tử: "Lần này chơi vui quá nhỉ?"

Tiểu Tứ Tử cười "Hắc hắc".

Thiên Tôn ôm bé đi lên trước chừng vài bước, con rồng kia bỗng nhiên hé miệng ra, còn phát ra tiếng rống trầm thấp, một miệng đầy răng nanh.

Thiên Tôn nhanh chóng lui về sau vài bước, con rồng kia mới khép miệng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử – Con xác định không phải sống?

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

..................

Cùng lúc đó, xa xa trên đỉnh núi đang chờ Công Tôn đột nhiên nhảy dựng lên.

Ân Hậu nhìn hắn.

Công Tôn hỏi Ân Hậu: "Lão gia tử, người có nghe được tiếng gì không? Tiếng kêu của dã thú?"

Ân Hậu lắc lắc đầu.

Công Tôn nhíu mày: "Xác định không nghe sao? Ta sinh ra ảo giác? Rõ ràng là tiếng kêu rất lớn của mãnh thú!"

Ân Hậu chỉ chỉ Yêu Yêu một bên đang im lặng nằm phơi nắng ngủ gật: "Nếu có mãnh thú, Yêu Yêu sẽ phát hiện, hơn nữa ngươi nhìn xung quanh đi!"

Công Tôn nhìn lại, xung quanh thập phần im lặng.

"Trong rừng nếu có mãnh thú, ít nhất sẽ làm mấy con chim bay lên!"

Công Tôn nghe xong thật ra cũng thấy có đạo lý...... Hắn thở dài, lại trở về ngồi xuống, tay vỗ vỗ đầu: "Có thể do ta khẩn trương......"

Công Tôn hơi chút yên tâm, cho nên không chú ý tới khi Ân Hậu quay đầu đi, biểu tình trên mặt là nghiêm túc.

Kỳ thật Ân Hậu cũng có nghe thấy.

Công Tôn nghe được thanh âm rất nhỏ, Ân Hậu lại nghe rõ ràng hơn...... Kia đích thật là tiếng rống thập phần kinh người của dã thú.

Ân Hậu không nói, một là sợ làm Công Tôn thêm lo lắng, hai là giống như hắn vừa nói, trong rừng không có chim bay lên, Yêu Yêu cũng không phản ứng...... Bất quá, Ân Hậu thật ra không biết có phải là mãnh thú hay không, cho dù là kỳ lân, không thể buông tha, Thiên Tôn cũng không chịu thiệt.

..................

Vậy Thiên Tôn đối mặt với "rồng", có chịu thiệt không?

Đương nhiên là không.

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, dần dần phát hiện quy luật.

Lão gia tử đi xung quanh vài lần, phát hiện động tác "con rồng" kia lặp đi lặp lại y như nhau.

Thiên Tôn trừng mắt nhìn, cúi đầu nhìn lá rụng dưới chân, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn Tiểu Tứ Tử: "Đó là cơ quan sao?"

Tiểu Tứ Tử sờ sờ cái cằm mập mạp, gật đầu.

Thiên Tôn lại đánh giá con "rồng" kia một chút, "Nếu ta tới gần một lần, nó sẽ dữ lên một lần a!"

Tiểu Tứ Tử tiếp theo gật đầu.

"Ta đây nếu đến gần một chút...... Ngươi cảm thấy sẽ thế nào?" Thiên tôn nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vươn tay ra, ôm cổ Thiên Tôn, cằm dựa trên vai Thiên Tôn, như con gấu nhỏ ôm sát Thiên Tôn, không ý kiến.

Thiên Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngoan ngoãn trong lòng mình, không hiểu sao có chút thất thần......

Thiên Tôn đột nhiên nghĩ tới thật lâu trước kia...... Lúc Bạch Ngọc Đường bằng Tiểu Tứ Tử, có một lần bị bệnh, mơ mơ màng màng.

Hắn nửa đêm ôm đứa nhỏ xuống núi tìm đại phu, tiểu Ngọc Đường cũng ôm hắn như vậy......

Lấy da cừu bọc ba lớp rồi lại ba lớp một hồi đem đứa nhỏ bọc lại như trái banh, Thiên Tôn vẫn là sợ gió tuyết Thiên Sơn đông lạnh hắn, càng sợ chính mình đông lạnh hắn.

Đại khái là đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, Thiên Tôn cúi đầu, nhìn Tiểu Tứ Tử đang dựa vào mình, hỏi: "Có lạnh không?"

Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Thiên Tôn, lắc đầu.

Thiên Tôn hỏi: "Thật sự không lạnh?"

Tiểu Tứ Tử tiếp tục lắc đầu.

Thiên Tôn nhìn cái đầu nhỏ lắc lắc kia...... Nhớ lại chuyện càng lâu càng lâu trước kia.

Trước đây, hắn nắm tay Yêu Vương, hỏi: "Tay ta lạnh không?"

Yêu Vương ngồi xổm xuống, nói với hắn: "Không phải tay ngươi có lạnh hay không, mà là ta cảm thấy tay của ngươi có lạnh hay không?"

Tiểu Thiên Tôn nghiêng đầu: "Có cái gì khác nhau?"

Yêu Vương dựng thẳng ngón tay chọt ót hắn: "Khác nhau ở chỗ, không phải tất cả mọi người đều cảm thấy tay ngươi lạnh, có vài người luôn như vậy, sẽ cảm thấy tay ngươi bình thường?"

Tiểu Thiên Tôn vươn tay, nhìn bàn tay Yêu Vương, hỏi: "Bởi vì những người đó đều lạnh giống ta sao?"

Yêu Vương lắc đầu, đứng lên: "Bởi vì những người đó cầm, sẽ không chịu buông tay."

Nói xong, nắm tay hắn tiếp tục đi về phía trước, "Chỉ cần nắm tay đủ lâu, dần dần nhiệt độ sẽ giống nhau, ai cũng không cảm thấy lạnh."

Thiên Tôn đứng thất thần, rất nhiều năm sau, hắn dùng tay sờ trán tiểu Ngọc Đường đang bị bệnh, hỏi hắn: "Tay sư phụ có lạnh không?"

Tiểu tử kia nguyên bản mặt than bị bệnh mặt càng thối, uốn éo mặt, than thở một câu: "Ngươi nếu cảm thấy tay lạnh thì phóng trong chốc lát bái, ô che không phải nhiệt."

Thiên Tôn đang phát ngốc, Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng chọc chọc hắn.

Thiên tôn lấy lại tinh thần, có chút bất đắc dĩ, hôm nay cũng không biết là ngày gì, đặc biệt dễ nhớ tới chuyện trước kia.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhắc nhở: "Tôn Tôn, trời gần tối rồi, phụ thân cùng Ân Ân sẽ lo lắng a!"

Thiên Tôn nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên thả người nhảy, hướng tới phía sau con rồng kia.

Thiên Tôn hai chân cách mặt đất, né vài mũi tên đen.

Thiên Tôn chợt lóe thân đi.

Đồng thời, chỉ thấy con rồng kia miệng cùng mắt đều mở ra, bắn ra ám khí liên tiếp.

Trong sơn cốc kì kì ca ca tiếng vang liên tục không ngừng, các loại tên bắn lén, ám khí bay đầy trời, trước người con rồng hình thành một cái bẫy lá chắn.

Tiểu Tứ Tử từ từ nhắm hai mắt ôm Thiên Tôn, chợt nghe bên tai "Sưu sưu" thanh âm, cùng với các loại tiếng khác...... Bé cũng không quản, chỉ là ôm chặt không buông tay......

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Tứ Tử phát hiện bản thân bất động, không còn tiếng vang hỗn tạp nào nữa, liền mở to mắt...

Mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là sườn mặt của Thiên Tôn...... Cảm khái một chút cằm của Tôn Tôn không có chút thịt, sau khi nhìn hảo, Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn họ đã đứng trước mặt "rồng" rồi.

Nhìn gần, có thể xác định con rồng này không phải vật sống.

Thiên Tôn vươn tay chọc chọc vảy trên người con rồng, cảm khái: "Tay nghề thật khéo léo tinh xảo, thì ra chính là cơ quan a! Không biết do ai làm, lợi hại."

Tiểu Tứ Tử vỗ nhẹ chụp tay Thiên Tôn.

Thiên Tôn liền cúi đầu nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ cái sừng.

Thiên Tôn khó hiểu.

Tiểu Tứ Tử vươn tay nhỏ bé, như là muốn đi tới chỗ cái sừng.

Thiên Tôn liền vươn tay cầm sừng rồng, hướng một bên kéo...... Theo động tác của hắn, chợt nghe "Răng rắc" một tiếng.

Sừng rồng hướng hai bên tách ra, đỉnh đầu mở ra, bên trong có cái hộp nhỏ hình vuông, hộp nhỏ trượt xuống theo mũi rồng...... Cuối cùng lạch cạch một tiếng, rơi xuống cái miệng rồng đang mở ra.

Thiên Tôn vươn tay cầm lấy, phát hiện là hộp màu đen, làm bằng sắt, không có hoa văn, không có khóa, chỉ có móc đóng hộp đơn giản.

Thiên Tôn cầm cái hộp sắt đen kia, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vươn tay tiếp nhận, giấu vào lòng.

Thiên Tôn híp mắt nhìn bé: "Ai! Ta cùng nhóc phá cơ qua a, ngươi lấy bảo bối a? Ít nhất cho ta liếc mắt một cái chứ."

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn Thiên Tôn một cái, tựa hồ có chút do dự.

Thiên Tôn lắc lắc nhóc, ý là – cho ta nhìn một cái, ngươi xem hai ta rất thân thiết a!

Tiểu Tứ Tử cuối cùng vẫn đem hộp đen ra, mở ra khoá, che che giấu giấu, cho Thiên Tôn nhìn thoáng qua.

Tiểu Tứ Tử rất nhanh liền đóng lại, sau đó giấu đi.

Tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng Thiên Tôn đã thấy bên trong, hắn liền lăng lăng đứng đó, ngây dại.

Tiểu Tứ Tử cất tốt hộp sắt, liền chỉ chỉ phía trên, ý là – có thể trở về.

Nhưng Thiên Tôn lại không nhúc nhích.

Thiên Tôn ngồi xổm xuống, đem Tiểu Tứ Tử để xuống mặt đất, cùng nhóc đối diện.

Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng, mủi chân đá hòn đá nhỏ, hoảng a hoảng, cùng Thiên Tôn đối mặt.

Tay Thiên Tôn chỉ chỉ hộp sắt nằm trong lòng bé, hỏi: "Nhóc... Nhóc làm sao biết ở đây có thứ này?"

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: "Nằm mơ thấy a."

Thiên Tôn giương miệng, nửa ngày cũng chưa nói được một câu, cuối cùng buông tay, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Nhóc lấy thứ này làm gì?"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: "Đây là chìa khóa nha!"

Thiên Tôn không nói gì: "Ta biết là chìa khóa...... Nhưng nhóc lấy mở cửa nào?"

Tiểu Tứ Tử chỉ trời, ý là – nếu không đi trời sẽ tối.

Thiên Tôn dậm chân, tay ôm lấy Tiểu Tứ tử, thả người bay lên ngọn cây, ngẩng mặt nhìn nhìn, phát hiện bọn họ đang ở sau vách núi.

Thiên Tôn vượt qua vài cành cây, tới chỗ tán cây cao nhất, nhìn xung quanh quan sát.

...............

Công Tôn nhìn sắc trời càng lúc càng tối, đang sốt ruột, thì thấy Yêu Yêu đang ngủ gật một bên đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ân Hậu cũng đứng lên, nhìn Công Tôn nói: "Đến đây."

Công Tôn đi lại.

Hai người ngồi lên Yêu Yêu, bay qua vách núi, liền thấy Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đứng trên tán cây xa xa.

Trong lòng Công Tôn đầy sốt ruột cũng thả lỏng, Ân Hậu đứng trên lưng Yêu Yêu, nhìn một lớn một nhỏ xa xa, có chút không hiểu...... Không có công phu, Tiểu Tứ Tử nhày xuống đây làm gì a?

Mặt khác, Ân Hậu từ xa nhìn thấy vẻ mặt Thiên Tôn có chút bất thường...... Càng nghi ngờ hơn, chuyện gì đây?

Không đợi Yêu Yêu bay đến trước mặt, Thiên Tôn đã bay qua, đáp xuống lưng Yêu Yêu, đem Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn ôm.

Công Tôn ôm đứa nhỏ cảm động đến xém khóc, đều bị dọa mất nửa cái mạng.

Bình tĩnh lại, Công Tôn hung hăng vỗ đùi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhu nhu đùi, tội nghiệp nhìn cha bé.

Công Tôn quyết định phải dạy lại nhi tử.

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn: "Các ngươi đi đâu vậy?"

Lời vừa hỏi ra, Thiên Tôn cũng không phản ứng, chỉ là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử thì thấy ngực mình có gì đó, cúi đầu nhìn, trước ngực Tiểu Tứ Tử đang ôm một cái hộp hình vuông, rất cứng.

Công Tôn nghi hoặc: "Này là cái gì?"

Hai tay Tiểu Tứ Tử ôm chặt bảo vệ, ngón tay chỉ chỉ: "Quay về Hắc Phong Thành a?"

Ân Hậu cùng Công Tôn đều sửng sốt.

Ân Hậu hỏi: "Trở về nhanh như vậy, không đi Thục Trung sao?"

Công Tôn cúi đầu nhìn đứa con: "Không lẽ con đột ngột nhảy xuống là vì cái này sao?"

Tiểu Tứ Tử không nhanh không chậm trả lời: "Phải chạy nhanh về, bọn Miêu Miêu có thể sẽ gặp nguy hiểm!"

Ân Hậu không hiểu ra sao: "Cái gì?"

Công Tôn trong lòng chính là lộp bộp một chút...... Bởi vì hắn biết bọn Triển Chiêu trộm chạy tới Ác Đế Thành, có nguy hiểm?

Công Tôn cũng quản không được nhiều như vậy, túm túm vảy trên lưng Yêu Yêu: "Nhanh lên! Quay về Hắc Phong Thành!"

Yêu Yêu chuyển cái đầu, bay trở về.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi ở đằng trước, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vẻ mặt nghi hoặc đứng ở phía sau.

Yêu Yêu triển khai cánh bay về.

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn: "Trong ngực nhóc đó giấu cái gì?"

Thiên Tôn trầm mặc thật lâu sau, mở miệng: "Cửu Long luân bàn."

Thiên Tôn vừa nói xong, Ân Hậu mở to hai mắt nhìn hắn.

Yêu Yêu dài như vậy, bọn Thiên Tôn nói chuyện, Công Tôn tự nhiên cũng nghe được.

Công Tôn cả kinh, ôm Tiểu Tứ Tử nhìn hộp sắt trong ngực bé: "Cửu Long luân bàn?"

Tiểu Tứ Tử ôm cái hộp sắt, quệt miệng nhìn cha bé.

Ân Hậu vẻ mặt nghi ngờ: "Không phải tổng cộng có hai cái, một cái ở ngoài biển, một cái đã bị hủy sao?"

Thiên Tôn đỡ trán.

Ân Hậu nhíu mày nghĩ nghĩ, hỏi: "Lấy Cửu Long luân bàn là chuẩn bị muốn làm gì?"

Thiên Tôn bất đắc dĩ nhìn Ân Hậu đang ngẩn người một cái: "Lấy cái chìa khóa đương nhiên dùng để mở cửa a."

Ân Hậu càng nóng nảy: "Cửu Long luân bàn chỉ có thể mở cửa Vạn Chú Cung......"

Ân Hậu khiếp sợ, Thiên Tôn cũng hiểu được.

Công Tôn ở phía trước ôm đứa con, liền cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đang nhìn hắn.

Công Tôn vội vàng quay đầu lại.

Ân Hậu suy nghĩ trong chốc lát, cũng hiểu ra: "Đám Chiêu cho ngươi đem chúng ta dẫn dắt rời đi, sau đó hắn tự mình chạy tiến Ác Đế Thành có phải hay không?"

Tay Công Tôn nhéo nhéo đùi Tiểu Tứ Tử một chút.

Tiểu Tứ Tử nhu nhu đùi, nhìn cha bé.

Công Tôn trừng bé – nói đi!

"Nguy rồi......" Ân Hậu hỏi, "Bọn họ đi bao lâu? Đã vào chưa?"

Công Tôn nháy mắt mấy cái: "Ân...... Hẳn là......"

Thiên Tôn nhìn trời: "Bọn họ đi bao nhiêu người?"

Công Tôn thành thật khai báo, còn có Lâm Dạ Hỏa, Bạch Long Vương cùng Thánh Linh Vương.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe nói Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy Bà Bà cũng đi theo, vẻ mặt thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn là nén giận mấy tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng, chuyện lớn như vậy hỏi bọn hắn một tiếng rồi hãy quyết định a.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, cũng chưa nói tiếp...... Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng chưa biết chuyện Ác Đế Thành cùng Ngân Yêu Vương có quan hệ đâu, vạn nhất đã biết, phỏng chừng càng kích động.

..................

Thiên Tôn Ân Hậu lòng như lửa đốt chạy về cứu bọn nhỏ tạm thời không bàn tới, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy Bà Bà...... Còn chưa ra khỏi đường hầm tối đen như mực kia đâu.

Một đường đi a! Trên đỉnh đầu huỳnh hỏa trùng tạo thành biển sao nhìn vào rất lộng lẫy, nhưng nhìn hồi lâu lại thấy có chút ghét bỏ.

Hầm này tối như mực không đầu không đuôi, đi vào rồi cũng không biết đã bao lâu, lúc này mọi người không sai biệt lắm đều sinh ra ảo giác.

Hỏa Phượng vỗ đầu: "Ai nha...... Chung quanh đều phân không rõ a."

Tính cách Triển Chiêu rất hoạt bát thích náo nhiệt, một đường tối đen hắn đi đến buồn bực: "Còn muốn đi bao lâu a?"

Mọi người ở đây cảm thấy sắp đến cực hạn, bỗng nhiên...... Phía trước xuất hiện một cảnh tượng khác thường...... Huỳnh hỏa trùng vẫn đi phía trước, bỗng nhiên bắt đầu nổi loạn.

Chốc lát sau, trên đỉnh đầu mọi người ở phía trước, xuất hiện một cái lỗ hình tròn do huỳnh hỏa trùng tạo thành.

Đi đến phía dưới cái lỗ đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giơ cây đuốc lên...... Phát hiện không cao trên đỉnh đầu, có một lỗ hổng, mà dưới cái lỗ đó, có chỗ giống với chỗ bọn họ rơi xuống, có đầy lá rụng.

Mọi người vừa rồi còn ủ rũ, lúc này tất cả đều lên tinh thần lên – tới rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro