CHƯƠNG 241: HOẢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 241 Hỏa

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng~

Tiểu Tứ Tử đột nhiên chỉ vào bảng hiệu tiền trang tư nhân, nói bốn cái đầu người kia ở bên trong, cái này làm Lâm Dạ Hỏa có chút hỏng. Lấy tính cách của Hỏa Phượng, hắn muốn vào trong thăm dò, nhưng đi theo hắn là hai đứa nhỏ cùng với một con hổ cùng một con chó, chức trách chủ yếu của hắn hôm nay là canh chừng hai đứa nhỏ a.

Tiểu Lương Tử cũng muốn đi vào, bị Lâm Dạ Hỏa xách lên, mang theo Tiểu Tứ Tử đến gian trà lâu gần đó.


Trà lâu này có chút gần với sòng bạc lớn mà đám Triển Chiêu đi điều tra, Hỏa Phượng đi đến lầu hai tìm một căn phòng tốt, trước tiên cần theo dõi đã.

Đừng nhìn Lâm Dạ Hỏa bình thường có chút nhị, nhưng Hỏa Phượng là người có bài bản, tình huống lúc này không rõ, quân sự ở Hắc Phong Thành là chủ yếu, quân doanh Triệu Phổ lại có quy củ, Triển Chiêu có kinh nghiệm phá án, tốt nhất là tìm hai người họ thương lượng trước rồi mới quyết định, không rõ tình hình thì không nên đả đảo kinh xà.

Hỏa Phượng cầm chung trà mới vừa thăm dò nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ liền lùi về phía sau, dùng tay kéo khăn trải bàn xuống che trên cửa sổ.

Tiểu nhị tiến vào châm trà bị khí thế đó làm nhảy dựng.

Lâm Dạ Hỏa ngăn trở cửa sổ, híp mắt: "Ai nha! Nắng quá!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử có chút vô lực.

Tiểu nhị ở trà lâu trong Hắc Phong Thành đương nhiên biết Tiểu Tứ Tử, vui tươi hớn hở liệt kê mấy món trà bánh cho nhóc.

Lâm Dạ Hỏa hỏi tiểu nhị: "Ai, tiền trang tư nhân kia tại sao trời đã sáng lại chưa mở cửa? Nếu có người đến đổi ngân phiếu cũng không được?"

Tiểu nhị vừa nghe cũng gật đầu: "Ai nha còn không phải sao! Hôm nay mới sáng sớm rất nhiều người đã đến nhìn qua. Hắc Phong Thành của chúng ta thương nhân lui tới rất nhiều, đổi ngân phiếu cũng nhiều! Bình thường, trước khi đóng cửa sẽ thông tri trước ba ngày, hôm nay không biết làm sao lại như vậy!"

Lâm Dạ Hỏa cầm chung trà gật đầu, cùng tiểu nhị nói chuyện phiếm.

Tiểu nhị còn bát quái, đem những chuyện mà mình biết được của tiền trang tư nhân kia nói cho Lâm Dạ Hỏa nghe.

Chờ trà bánh được mang lên, tiểu nhị cầm khay đi ra, Lâm Dạ Hỏa đã hiểu đại khái về tiền trang tư nhân này, nói tóm lại – cũng chỉ là một cửa hiệu lâu đời, không có gì khả nghi.

Lâm Dạ Hỏa thấy Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử mỗi bé cầm một cái bánh đậu chuẩn bị cắn, liền vươn hai tay đè lại tay mỗi đứa.

Hai bé đều ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa bảo: "Đi qua bên cửa sổ ăn, mỗi nhóc một bên, quan sát sòng bạc cùng tiền trang tư nhân kia."

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bĩu môi – sao ngươi không đi lại kêu hai ta đi?

Hỏa Phượng che mặt: "Phải phơi nắng a!"

Vừa nói, vừa đem hai tiểu hài nhi đứng lên, vỗ mông đuổi tới cửa sổ, bản thân hắn cũng dịch chuyển cái bàn ra phía sau, cách thật xa quan sát tình huống bên ngoài qua kẽ hở của màng che.

"Triển đại ca cùng Bạch đại ca đến rồi!"

Tiểu Lương Tử mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kéo theo cả xe vàng tới.

Lâm Dạ Hỏa vừa thấy liền muốn la lên: "Ai nha, hai tên ngốc này lôi theo cả xe vàng đi đánh bạc, hóa trang hoàn hảo, nếu không sau này không thể lăn lộn!"

Tiểu Tứ Tử oai đầu, nhìn tiền trang còn đang đóng cửa cách đó không xa, tựa hồ đang ngẩn người.

Tiểu Lương Tử cánh tay chọc chọc nhóc, cười hỏi: "Cận nhi, hôm nay Triển đại ca Bạch đại ca sẽ phá được căn nhà đó sao?"

"Ân?" Tiểu Tứ Tử thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử bật người tỏ vẻ quan tâm: "Cận nhi, sao ngươi lạ vậy?"

Tiểu Tứ Tử vừa liếc mắt nhìn tiền trang tư nhân.

Tiểu Lương Tử khoát tay áo: "Cận nhi, ngươi rất để ý tiền trang tư nhân kia nha? Ta đi thăm dò giúp ngươi!"

Nhưng Tiểu Lương Tử vừa đứng lên đã bị Tiểu Tứ Tử ngăn lại.

"Không cần đi nha sẽ có nguy hiểm, lập tức sẽ cháy!" Tiểu Tứ Tử chậm rì rì nói.

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt khâm phục nhìn Tiểu Tứ Tử: "Ngay lập tức bị cháy cũng có thể đoán ra?"

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải: "Phải chuẩn bị xe nước để dập tắt lửa."

Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Bằng không ta đi một chuyến đến quân doanh......"

"Không được." Tiểu Tứ Tử bắt lấy Lâm Dạ Hỏa: "Tiểu Lâm Tử lát nữa phải bắt người."

Hỏa Phượng bối rối: "Bắt ai?"

"Người phóng hỏa a!" Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, đi ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử khó hiểu nhìn hành động của nhóc.

Thấy Tiểu Tứ Tử đi đến cửa sổ, cố sức nhéo ngón tay mình hai cái, sau đó mếu máo.

Hỏa Phượng cùng Tiểu Lương Tử suy đoán một chút, Tiểu Tứ Tử vừa rồi là cố gắng muốn búng tay, nhưng ngón tay rất mềm, làm hai cái cũng chưa làm được.

Ba người đều trầm mặc một lát, Lâm Dạ Hỏa "Phốc" một tiếng, nhanh chóng che miệng lại.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn hắn, Hỏa Phượng cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm túc – không thể cười!

Tiểu Lương Tử thì đi đến bên cửa sổ, miệng than thở: "Cận nhi rất đáng yêu! Thiên hạ vô địch đáng yêu nhất thế gian!"

Tiểu Tứ Tử lấy tay về, tìm cái khăn lau lau, lại duỗi tay ra ngoài: "Ba" một tiếng, lúc này tiếng đã vang lên.

Sau khi búng tay xong, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử liền nhìn lên trời, ý là – có kì tích gì xảy ra sao? Đã thấy trước mắt hiện ra một khuôn mặt, đôi mắt to tròn, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cả kinh lùi ra sau vài bước, mới hiểu được đây là Triển Chiêu đang cải trang.

Ngũ gia đang đứng ở xe ngựa cách đó không xa, có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn. Vừa rồi Triển Chiêu "Hưu" một cái liền không thấy bóng dáng, tình huống gì đây?

Triển Chiêu lúc này đang bám vào khung cửa sổ, mủi chân đứng trên mái hiên.

Tiểu Tứ Tử ôm lấy lỗ tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói vài câu.

Triển Chiêu nhướn mi: "Tốt lắm!"

Nói xong, Triển Chiêu nhoáng lên một cái...... Không còn thấy thân ảnh.

Bạch Ngọc Đường loáng cái thấy Triển Chiêu đã trên nóc nhà, nhìn trái nhìn phải, chợt lóe thân, đã không thấy đâu.

Ngũ gia suy ngẫm, ngẩng mặt nhìn cửa sổ có khăn trải bàn đang che chắn nhìn thấy nửa khuôn mặt Lâm Dạ Hỏa đang nhìn ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa cùng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường buông tay, ý là – tình huống gì?

Lâm Dạ Hỏa nhún vai, chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử bên cạnh – tình huống như thế đó.

Ngũ gia nhíu mày – sòng bạc ngay phía trước không xa, nên đi tiếp hay là chờ? Triển Chiêu sao lại không thấy đâu?

Tiểu Lương Tử hỏi Tiểu Tứ Tử: "Cận nhi, ngươi làm sao chỉ búng tay một cái đã gọi được Triển đại ca tới vậy?"

Tiểu Tứ Tử nói: "Lúc ta cùng phụ thân mới vừa vào thành, Miêu Miêu đã ước định cùng với ta a."

Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Ước định gì?"

Tiểu Tứ Tử nói: "Miêu Miêu nói, chỉ cần ta ở đâu mà có thể nhìn thấy hắn, chỉ cần búng tay một cái, hắn sẽ đến bên cạnh ta nha."

Tiểu Tứ Tử nói xong, cười ngọt ngào một cái: "Miêu Miêu rất đáng tin nha."

Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm: "Này nha, thế nhưng có loại ước định này! Thật là nhìn không ra Triển Chiêu a!"

Tiểu Lương Tử giơ chân: "Triển đại ca thế nhưng đoạt nổi bật của ta! Cận nhi! Ngươi về sau muốn thấy ta cũng chỉ cần búng tay! Ta thiên sơn vạn thủy cũng sẽ chạy tới bên cạnh ngươi!"

Tiểu Lương Tử giọng còn rất lớn, cách cửa sổ phiêu ra ngoài thật xa.

Dưới lầu Ngũ gia cách đó không xa nhĩ lực rất tốt, nghe được rành mạch, bất đắc dĩ lắc đầu – tiểu hài nhi đầu năm nay thực quá sức, chưa đủ lông đủ cánh đã nói lên mấy lời tâm tình như vậy......

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm kéo cánh tay Tiểu Lương Tử gật đầu: "Ân! Tiểu Lương Tử tốt nhất."

Lâm Dạ Hỏa nhìn hai tiểu hài nhi trước mặt mình phun mật ngọt, liền cảm thấy ngọt đến nhức đầu – đại nhân còn không bằng tiểu hài nhi!

Liền như vậy một lát sau, Triển Chiêu đã trở lại.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn sao lại thế này.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói với hắn, Tiểu Tứ Tử nói tiền trang tư nhân kia lát nữa sẽ cháy, bên trong có bốn đầu người của bốn thi thể kia.

Ngũ gia nhướn mi nhìn Triển Chiêu – điều này có thể đoán trước?

"Nhóc đó nói lát nữa người phóng hỏa trở ra, Lâm Dạ Hỏa sẽ bắt được, để chúng ta chuẩn bị tốt nước để dập tắt lửa. Ta vừa rồi tìm Âu Dương Thiếu Chinh, để hắn an bài người đến."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, đồng thời nghi hoặc: "Ngươi như thế nào tìm được Âu Dương Thiếu Chinh?"

Triển Chiêu vươn tay sờ mũi: "Âu Dương cùng Hứa Kham đi cùng nhau, cả Hắc Phong Thành chỉ có trên người Hứa Kham mới có mùi hương Long Tiên Hương giống ngươi, quả nhiên kẻ có tiền đều dùng loại này."

Bạch Ngọc Đường cũng có chút muốn cười, cái mũi này so với mèo thật cũng không kém.

Triển Chiêu vội xong rồi, gật đầu với Tiểu Tứ Tử xa xa.

Tiểu Tứ Tử cũng gật gật đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục hướng tới sòng bạc mà đi.

Mà bên này bọn Lâm Dạ Hỏa tiếp tục theo dõi.

Chờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới trước cửa sòng bạc, Hỏa Phượng chợt nghe có người gõ cửa.

Ba người quay đầu lại, cửa mở ra, Thanh Lân đi đến.

Thanh Lân vào cửa, thấy một lớn hai nhỏ tựa người trên cửa sổ, cảm thấy có gì đó.

Tiểu Lương Tử ngoắc hắn.

Thanh Lân đi tới, cùng Lâm Dạ Hỏa nói: "Nước cùng nhóm người dập tắt lửa đã chuẩn bị tốt."

Lâm Dạ Hảo gật đầu, ý bảo Thanh Lân giữ hai đứa nhỏ trong này, hắn đi mai phục bên ngoài, chuẩn bị bắt tên phóng hỏa.

Hỏa Phượng đi rồi, Thanh Lân đứng sau Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, nhìn sòng bạc xa xa.

"Sòng bạc Tăng gia." Thanh Lân tự lẩm bẩm.

Tiểu Lương Tử hỏi: "Sòng bạc này cũng là lão rèm sao?"

Thanh Lân khẽ nhíu mày: "Ai biết được, sòng bạc kỹ viện khách điếm ở Hắc Phong Thành kỳ thật đều không giống mấy chỗ khác."

Tiểu Lương Tử dù sao cũng là thái tử của Lang Vương Bảo, rất nhiều đạo lý bé đều thông thạo: "Đều có liên hệ nhất định đến quân doanh đi?"

Thanh Lân gật đầu: "Sòng bạc kỹ viện khách điếm tửu lâu, mấy chỗ này nhiều người ra vào tin tức hỗn tạp, nơi nào quân doanh cũng cho người trà trộn vào, bọn họ có tin tức gì cũng báo với quân doanh."

Tiểu Lương Tử ôm tay: "Cho nên nói, nếu mấy sòng bạc này thật sự có vấn đề, chính là quân doanh có mật thám sao?"

Thanh Lân nhìn bộ dáng tiểu quỷ tỏ vẻ người lớn, vươn tay sờ sờ đầu bé: "Cũng coi như có mật thám đi, xác thực mà nói, là tai hoạ ngầm. Nếu lão rèm thật sự tồn tại, thế lực kia có thể so với trong tưởng tượng còn lớn hơn."

Tiểu Lương Tử nghiêm mặt nhìn Thanh Lân: "Đúng vậy! Bởi vì sau nhiều năm, các ngươi hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đúng không?"

Thanh Lân có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Tiểu Lương Tử, không hổ là con trai của Tiêu Thống Hải là đồ đệ của Triệu Phổ, góc độ suy nghĩ một việc hoàn toàn không giống với một tiểu hài nhi bình thường.

..................

Mà lúc này, ở Bách Hoa cốc Thiên Tôn cùng Ân Hậu dọn dẹp xong thư phòng, xuất môn, liền thấy Ngân Yêu Vương đã chờ trong viện.

Yêu Vương đối với hai người bọn họ vẫy tay, so với thời gian muốn dẫn hai người họ xuất môn cũng không sai biệt lắm.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi ra ngoài, hỏi hắn đi đâu, không cần mang theo tay nải sao.

Yêu Vương khoát tay nói không cần, thị trấn ngay tại dưới chân núi, lúc về thuận tiện còn có thể mua vài món ăn.

Thiên Tôn Ân Hậu càng buồn bực...... Trước tiên là trên núi chỉ có ba người bọn họ ở, không có ai khác. Tiếp nữa là dọc theo chân núi có rất nhiều thị trấn nhỏ, nhưng cũng không nhớ ra Yêu Vương có bằng hữu ở đó.

Thị trấn dưới chân núi Thiên Sơn không có cao nhân nào, mảnh đất này là biên giới giữa Liêu cùng Tây Hạ nên không ai quản lý, thật ra cách bộ tộc của Triệu Phổ cũng khá gần.

Vùng này thương nhân thường xuyên lui tới, kiểu người nào cũng có, buôn lậu chiếm đa số, người đến xe đi có chút hỗn loạn.

Thiên Tôn cung Ân Hậu theo Yêu Vương đi xuyên qua chợ, tới một tòa miếu đổ nát.

Thiên Tôn ngẩng mặt đánh giá tòa miếu đổ nát này một chút, không hiểu đó là miếu gì, trên tường loang lổ bác bác, trước cửa đóng chặt, bên trên có một bảng hiệu, viết – miếu.

Ân Hậu bị chọc cười, còn có ai tự đặt tên cho tòa miếu là "Miếu" a.

Ngân Yêu Vương tiến lên, vươn tay gõ cửa ba lần "Ba ba ba".

Chỉ chốc lát sau, trên cửa "Răng rắc" một tiếng mở ra, bên trong có một tiểu lão đầu gầy gầy hướng ra ngoài nhìn một cái, hỏi: "Thắp hương hay là bái phật?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghiêng đầu – cảm thán thắp hương hay bái phật không phải là một sao?

Yêu Vương mỉm cười, duỗi tay túm râu người kia kéo xuống: "Ta tới lấy đồ."

Lão nhân bị túm "Ai ai" kêu la, khó khăn đem râu lấy ra, nhướn mi đánh giá Ngân Yêu Vương hỏi: "Có giữ giấy không?"

Yêu Vương lấy ra quyển sách, rút từ bên trong ra tờ giấy, đưa cho hắn.

Lão đầu tiếp nhận xem, phất tay: "Phí vào cửa một trăm hai."

Yêu Vương đưa một trăm hai cho hắn.

Lão đầu đóng cửa, mở ra cửa lớn.

Yêu Vương mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào miếu.

Vào cửa mới phát hiện này đứng đắn là gian "Miếu đổ nát", trong miếu chỉ có bốn bức tường, cái gì cũng không có, ngay cả tượng Bồ Tát cũng không có, có hai gian sài phòng, cũi nằm khắp sân.

Lão đầu để cho ba người ở trong sân chờ, hắn đi vào mở ra cửa phòng bên tay trái, đi vào, chốc lát sau, lão nhân đi ra, cầm trong tay chìa khóa.

Hắn lại mở ra gian sài phòng bên cạnh, đối ba người vẫy tay.

Ba người đi tới, lão đầu đem chìa khóa giao cho Ngân Yêu Vương nói: "Hầm thứ ba hàng thứ hai cái số ba, đừng mở sai a, hắc hắc hắc."

Lúc lão nhân nói "Đừng mở sai", mặt lộ vẻ cười gian, nhìn thấy có chút thiếu đánh. Công đạo hoàn, hắn đi ra viện nằm lên ghế, tiếp tục uống rượu, miệng còn hừ một ca khúc, hàm hàm hồ hồ xướng cái gì người nghe không rõ, chỉ biết lặp lại mấy chữ như "Ân oán tình cừu".

Ân Hậu hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc quay sang hỏi Ngân Yêu Vương đang muốn đi vào: "Nơi này là Ân Cừu miếu?"

Thiên Tôn không hiểu ra sao – cái gì miếu?

Yêu Vương mỉm cười, giơ ngón tay ngoắc hay người họ, kêu bọn họ đi vào theo.

Gian sài phòng thứ hai cái gì cũng không có, bốn phía quanh tường có dãy đuốc, chính giữa sàn nhà có lỗ thủng hình vuông, có bậc thang thông xuống phía dưới.

Ân Hậu đi lấy hai cây đuốc đến, sau đó châm lửa.

Yêu Vương vươn tay tiếp một cái, đi xuống dưới, nhắc nhở hai người: "Lát nữa đừng chạm vào lung tung."

Cầu thang thông xuống dưới, mỗi một tầng đều tối như mực, trên tường đá có từng loạt nước cờ, mỗi một mặt trên tường có mấy phiến cửa đá, cũng có con số bên trên.

Ba người đi từng bước xuống.

Ân hậu nói: "Ta vẫn nghĩ Ân Cừu miếu chỉ là truyền thuyết."

Thiên Tôn nghi hoặc một đường đi, khó hiểu: "Cái gì mà Ân Cừu miếu? Không lý nào mà ta chưa từng nghe qua a!"

Ngân Yêu Vương hỏi Ân Hậu: "Đúng rồi, ngươi nghe được từ chỗ nào? Cửu Đầu nói cho ngươi biết?"

Ân Hậu gật gật đầu.

Ngân Yêu Vương giải thích cho hai người: "Ân Cừu miếu đã thành lập từ rất lâu trước kia, chuyên môn thu đồ vật lưu lại cho hậu nhân, lão đầu kia là người trông cửa, chỉ cần có người đến lấy, có thể thu phí vào cửa, hắn sẽ đưa chìa khóa cho ngươi, nói với ngươi vị trí, ngươi tiến vào lấy là được. Nếu lấy sai hoặc có chủ ý khác, hắn còn hỗ trợ nhặt xác!"

"Nhặt xác!" Thiên Tôn khó hiểu.

Lúc này, bọn họ chạy tới tầng ba, tìm được hàng thứ hai.

Ngân Yêu Vương đi đến cửa đá số ba, dùng chìa khóa mở ra.

Sau khi chìa khóa chuyển động trong nháy mắt, Thiên Tôn cùng Ân Hậu chợt nghe bốn phương tám hướng vang lên các loại thanh âm của cơ quan khép kín truyền đến.

Thiên Tôn hiểu rõ, dưới mật thất này chính là đầy rẫy các cơ quan, mở sai có khi sẽ bị bắn thành cái sàng đi?

Ngân Yêu Vương lấy từ bên trong ra cái hộp, đóng lại cửa đá, chìa khóa kia cũng bị ổ khóa nuốt vào.

Yêu Vương mang hai người ra ngoài: "Ân Cừu miếu đã không thể chống đỡ nổi, đến cuối cùng những món đồ được lấy đi hết, đại khái sẽ đóng cửa."

Lực chú ý của Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều đặt lên cái hộp trong tay Yêu Vương, cái gì mà lại giấu kĩ như vậy nha?

Yêu Vương mang theo hai người ly khai tòa miếu đổ nát, vừa đi vừa nói chuyện: "Cái gọi là oan oan tương báo khi nào mới dứt, loại đồ vật ân oán này đa số đều là truyền lại. Giống như nói ngươi cùng ai đó có cừu oán, nhưng thế hệ của ngươi không giải quyết được, liền đem chuyện này viết lại rành mạch, lưu lại cho hậu nhân. Nói vậy, qua vài thập niên thậm chí trăm năm, con cháu ngươi có thể tìm đến con cháu của cừu gia báo thù!"

Ân Hậu gật đầu: "Cửu đầu cũng nói như vậy."

Thiên Tôn cảm thấy mạc danh kỳ diệu: "Này cũng được a?"

"Cho nên mua bán vẫn không tốt, bất quá cũng coi như không lòng dạ nào sáp liễu đi, sau lại dần dần phát triển trở thành cách sử dụng khác. Nhiều là gửi gì đó trọng yếu, dù sao nơi này cơ quan cũng nhiều, không tên trộm nào có thể vào lấy được, những món đồ đó có thể bảo tồn rất lâu." Yêu Vương nói xong, quơ quơ cái hộp trong tay: "Thật lâu trước kia, ta có người bằng hữu, là người hầu ở nha môn, coi ác như thù. Một đời hắn bắt giữ kẻ ác, cuối cùng tổng kết ra được một đạo lý, thế gian có cái ác nhiều khi không đến từ lòng người mà đến từ nghề nghiệp."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy có ý tứ, liền nghe tiếp.

"Có vài nghề vỗn dĩ là ác, ví dụ như là buôn lậu. Có người tốt nào sẽ đi làm người buôn lậu sao? Khi ngươi bắt đầu làm việc thì ngươi buôn lậu trẻ em để kiếm tiền."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, là đạo lý như vậy.

"Mỗi một cái nghề đều có một mắc xích, đem các điểm đó ra, một cái nghề có không tồn tại đi nữa, thì trên mắc xích đó có tồn tại hay không." Yêu Vương vừa đi vừa cầm cái hộp gỗ: "Vị bằng hữu kia của ta đem cái ác của thiên hạ về phân loại, một cái mặt quỷ đại biểu cho một nghề có tội ác tày trời."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đồng thời nghĩ tới một rương sách vừa rồi.

"Một đống mặt quỷ kia, có bị anh hùng chính nghĩa tiêu diệt, có tiêu vong theo thời đại...... Nhưng còn có mấy tên rất giảo hoạt, đều ẩn mình rồi đứng lên."

Yêu Vương nói tới đây, dừng lại, chạy tới một quán ăn, mua đồ ăn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đi cùng, nói buổi tối muốn ăn gà, để Yêu Vương mua con gà mái trở về đôn thang.

..................

Trước cửa sòng bạc họ Tăng, xe ngựa dừng lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn đang lo lắng mới sáng sớm đã đến đây sẽ có chút kì quái, đếm số người ra vào sòng bạc, "Đánh bạc" cần gì phân biệt sớm hay tối.

Mấy tiểu nhị đã đi tới, có chút nghi hoặc nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhẹ nhàng khoát tay, vạch ra miếng vài đen đang che trước cửa xe ngựa cho họ nhìn, một xe vàng dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, tiểu nhị bị hoảng hít ngụm lãnh khí.

Có mấy người liền đi vào tìm chưởng quầy.

Một lát sau, một dáng người trung niên béo đi ra, bọn Triển Chiêu đương nhiên lúc trước đã điều tra qua, đây là chưởng quầy của sòng bạc Tăng gia, Tăng Thọ.

Tăng Thọ nhìn thoáng qua xe ngựa, lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Nhị vị đại gia......"

Không đợi chưởng quầy nói xong, Bạch Ngọc Đường đã ngắt lời: "Một vạn hai lượng vàng, đánh một ván."

Tăng Thọ cao thấp đánh giá hai người này, tựa như đang tính toán có nên tiếp ván bài này không.

Triển Chiêu thúc giục hắn: "Tiếp hay không tiếp nói một câu, không dám thì chúng ta còn đi chỗ khác."

"Ai."

Tăng Thọ vươn tay cản lại, rồi nói với tiểu nhị: "Lầu hai mở một ván."

Nói xong, Tăng Thọ hướng hai người: "Nhị vị đại gia, thỉnh lên lầu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lên, Tăng Thọ nháy mắt với tiểu nhị, sau đó hướng lên hỏi: "Nhị vị muốn loại nào?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Đổ lớn nhỏ."

..................

Tin tức trong sòng bạc truyền đi rất nhanh, Hắc Phong Thành cũng không lớn lắm, có hai thương gia mang theo xe vàng đến đánh bạc trong sòng bạc Tăng gia nháy mắt truyền ra ngoài.

Mọi người đều nghị luận, một vạn hai lượng vàng, vạn nhất đỗ phường thua, chẳng phải ngay cả mua bán cũng phải trả sao? Đây là thích quán sao? Khách từ phương nào tới a, không lẽ làm cùng nghề.

Lâm Dạ Hỏa mai phục trên nóc trà lâu, chỉ thấy người bu lại càng nhiều.

Hỏa Phượng nâng cằm bĩu môi: "Này nha! Chuyện nổi bật đều bị Triển tiểu miêu cùng Bạch lão ngũ chiếm a, đại gia ta quá suất nên không có cách nào cải trang thành người khác được!"

"Là rất nhị mới đúng."

Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc.

Hỏa Phượng nhíu mi, quay lại, thì thấy Trâu Lương đáp xuống bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, úp sấp xuống, cũng nhìn tiền trang tư nhân kia.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Không phải đang ở chỗ huynh đệ ngươi tra gian tế sao?"

"Tra cũng tạm rồi." Trâu Lương nói: "Vương gia bên kia cũng đã mua thảo dược xong, sẽ đến ngay."

Lâm Dạ Hỏa nâng cằm, Trâu Lương đến đây hắn có thể bớt chút thời gian đi tìm hiểu tiến triển bên đỗ phường: "Nói, huynh đệ ngươi thật ra là dùng chiêu gì? Sao lại để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi thích quán?"

Trâu Lương lấy túi giấy từ trong ngực ra đưa cho Lâm Dạ Hỏa nói: "Trên đường đi tin tức đã lan truyền, tất cả mọi người cảm thấy là người cùng nghề tới để thích quán."

Lâm Dạ Hỏa mở túi giấy ra, thấy bên trong có quả đào đã rửa sạch sẽ.

Hỏa Phượng cười tủm tỉm ăn đào.

Trâu lương tiếp tục nói: "Âu Dương tìm người, chuẩn bị vị trí tốt nhất ở Hắc Phong Thành, làm bộ mở một đỗ phường mới."

Lâm Dạ Hỏa nghĩ nghĩ, nở nụ cười: "Mệt hắn nghĩ ra, đây chẳng phải là cắt đứt đường tài của người ta, bức người gia chó cùng rứt giậu?"

Trâu Lương: "Vừa rồi Hứa Kham liệt kê ra mấy việc mua bán trên danh sách, hắn nói phải mở một vài cửa hàng mới, chuyên môn cùng đối nghịch với mấy nhà mua bán kia."

Lâm Dạ Hỏa cười: "Ngươi đừng nói là, chiêu này gây tổn hại cho đối phương, nhưng sự thật là sẽ không mở cửa hàng."

Trâu Lương gật đầu: "Ta cũng thấy như vậy, vốn là ao tù nước đọng, mấy thứ trộn lẫn trong nước cũng sẽ lòi ra."

Đang trò chuyện, sòng bạc xa xa một trận xôn xao.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi ra, đám người liên tục xôn xao, Tăng Thọ ủ rũ đi phía sau bọn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường để ảnh vệ đánh xe đi đến chỗ kế tiếp, trong tay Triển Chiêu thấp thoáng tờ giấy nợ.

"Chưởng quầy, nội trong ba ngày nhớ gom đủ tiền, chúng ta sẽ đến thu sổ sách." Nói xong, cũng rời đi.

Trâu Lương cảm khái: "Nhanh như vậy a?"

"Hai người bọn họ ra tay đương nhiên nhanh, đừng quên Bạch lão ngũ luôn có giao nhân theo sau, đổ lớn nhỏ cài gì, đổ ra cái gì nói với hắn là được, không ai có thể phát hiện ra."

Lại nhìn cửa sòng bạc, thua đến như vậy Tăng Thọ cũng không còn tâm tình mở cửa, ra lệnh đóng cửa, chính hắn liền vội vã đi về thành Tây.

Hắn vừa đi, đám thủ hạ cũng đi theo.

Lâm Dạ Hỏa: "Thua lớn như vậy, ngươi đoán hắn đi chỗ nào? Vay tiền hay là tìm người cầm đầu."

Hỏa Phượng chưa nói xong, Trâu Lương đột nhiên túm hắn, ý bảo hắn nhìn tiền trang tư nhân kia.

Lâm Dạ Hỏa quay lại...... Thấy cửa sau của tiền trang tư nhân kia mở ra, có hai người lén lút đi vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi, tới trước cửa sòng bạc thứ hai, chợt nghe từ xa có tiếng vang, như có người hô lớn: "Cháy rồi......"

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, xa xa có khói bốc lên, phương hướng chính xác là chỗ tiền trang tư nhân kia.

Ngũ gia nhịn không được cảm thán một câu: "Thực chuẩn a."

Triển Chiêu cũng gật đầu: "Xem tình huống lửa như vậy có thể là chưa cháy đã bị dập tắt."

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú hỏi hắn: "Ngươi đoán đầu của bốn người kia là ai?"

Triển Chiêu: "Phí sức chặt đầu người, kết quả vẫn là phóng hỏa, tựa hồ có điểm thừa a, mục đích gì chứ?"

Bạch Ngọc Đường cười, hỏi Triển Chiêu: "Nếu lửa này không dập tắt, cuối cùng tìm được bốn cái đầu người bị đốt trọi, có thể hay không cho rằng chính là đầu của bốn cỗ thi thể kia không?"

Triển Chiêu hiển nhiên cũng hiểu ý Bạch Ngọc Đường: "Đó là đương nhiên, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy bốn cái đầu người đều là của bốn cái thi thể kia...... Ngươi đầu tiên tìm được bốn thi thể bị cháy không đầu, sau đó lại tìm được bốn cái đầu, ý nghĩ bình thường đương nhiên sẽ ghép lại với nhau."

Ngũ gia gật đầu: "Nhưng cũng có thể, có thể không phải là bốn thi thể, mà là có tám."

Triển Chiêu buông tay: "Làm lớn như vậy chắc chắn có mục đích, dù sau mấy thi thể cùng đầu người này đều có ngụ ý."

Khi nói chuyện, đã có thể nhìn thấy bảng hiệu của sòng bạc Thẩm gia.

Đổ phường kế tiếp nhìn ai cũng hung ác, phía trước là một người trung niên, trong tay cầm hai cái xúc sắc, đang nhìn bọn họ.

Tay Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng Bạch Ngọc Đường: "Nhà này xem ra có chuẩn bị."

"Có chuẩn bị thì thế nào?" Ngũ gia ý bảo Triển Chiêu nhìn Giao Giao đang ngồi xếp bằng sau xe: "Chúng ta có đổ thần a."

Triển Chiêu bị chọc cười nhanh tay dè lại râu giả, chỉ sợ cười lâu thì râu sẽ bay......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro