CHƯƠNG 244: HUYỀN CƠ NGẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 244 Huyền cơ ngầm

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE NG~

Sau giờ ngọ ở Thiên Sơn Bách Hoa Cốc, Ngân Yêu Vương sau khi nghỉ ngơi mở cửa phòng ra.

Trong viện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu không thấy đâu, trên bàn có 1 ván cờ, quân cờ thì loạn thất bát tao trên bàn.

Ngân Yêu Vương đi qua nhìn bàn cờ, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra hai đồ đệ là đánh được nửa ván cờ thì lại gây gỗ nhau rồi.

Viện trước không tìm thấy thân ảnh của Thiên Tôn cùng Ân Hậu, Yêu Vương nghiêng tai lắng nghe, phía sau căn phòng trong Bách Hoa Cốc có thanh âm truyền đến, còn rất lớn.

Nhẹ nhàng sờ cằm, Yêu Vương đi tới Bách Hoa cốc, xuyên qua viện, chợt nghe thấy một trận ồn ào.

"Lão quỷ! Bên kia! Ngăn chặn bên kia!"

"Ngươi nhẹ tay! Đừng bóp chết!"

............

Yêu Vương nghi hoặc đi vào Bách Hoa Cốc, thì thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang đứng dưới gốc cây bồ đề không biết đang làm gì, hai người lưng cúi xuống, như đang đổ cái gì đó.

Yêu Vương đi qua, chờ khi hắn thấy rồi hiểu ra, thì có chút không biết nói gì.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đang làm gì?

Đang bắt dế a.

Ân Hậu một tay cầm hồ lô, một tay cầm cỏ dế.

Thiên Tôn một tay cầm một phiến đá, tay còn lại thì đang chụp dính một con dế lớn.

Ngân Yêu Vương cảm thấy buồn cười, bộ dáng hai đứa nhỏ này tuy đã lớn, tuổi cũng hơn trăm, nhưng vẫn giống như tiểu hài nhi vậy.

"Khụ khụ."

Yêu Vương ho khan một tiếng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa bắt được con dế bỏ vào hồ lô xoay đầu lại nhìn hắn, lại cùng nhau hỏi: "Ngủ dậy rồi? Sao không ngủ thêm một lát?"

Yêu Vương nhìn sắc trời: "Lát nữa muốn vào trong núi đi tảo mộ.

"À..." Thiên Tôn cùng Ân Hậu cất hồ lô, chạy lại chuẩn bị đi tảo mộ.

Một lát sau, Thiên Tôn cùng Ân Hậu hái được rất nhiều hoa trắng thuần khiết bên trong Bách Hoa Cốc, dùng hai cái rổ xách theo, với hai bình rượu, đi lại.

Yêu Vương cũng không nói thêm cái gì, mang theo hai người đi xuyên qua rừng cây phía sau Bách Hoa cốc, đi lên một dãy cầu đá thật dài.

Cầu đá kéo dài qua một khe suối, một bên khác của thác nước, là một ngọn núi phong - Vong Ưu Phong.

Vong Ưu Phong là tòa sơn phong, không bằng nói nó chính là một ngọn núi nhỏ. Nhưng mà, ngay tại trên núi nhỏ này, có một gốc cây Long Huyết có chu vi được coi là "Khổng lồ".

Là người quen thuộc với địa hình Thiên Sơn, đều biết đến cây này, người già trong núi, đều gọi cây này là "Cây Vong Ưu".

Tương truyền cây này đã hơn ba ngàn năm tuổi, rễ cây cường tráng như huyết mạch mọc ra mọi phía, tán cây khổng lồ giống như giữa không trung nổi lên một hòn đảo.

Vong Ưu Phong dưới tán cây Vong Ưu, trên cây lá đỏ như mây hà, lá rụng xuống đất thì màu xanh lá, đẹp kinh người, có loại càm giác không chân thật.

Gọi cây Long Huyết nguyên bản là do lá cây, vì sao cái cây này lá đều có màu đỏ?

Muốn biết nguyên nhân, chỉ cần đến gần, chỗ hòn đá nhỏ dưới tán cây là biết được.

Thì ra trên cây này, sống ở đấy có mấy ngàn con bướm màu đỏ.

Yêu Vương mang theo Ân Hậu cùng Thiên Tôn chậm rãi đi dưới tán cây Vong Ưu, trước mắt Thiên Tôn một con bướm đỏ bay qua, hắn theo bản năng dừng lại cước bộ, nhìn theo hướng con bướm đỏ kia bay đi.

Cây này, là nơi trước đây hắn cùng Ân Hậu thích nhất, Ngân Yêu Vương luôn cầm nhánh cây, đứng ở dưới tàng cây dạy hai bọn hắn võ công, hai người bọn họ lúc còn nhỏ ngốc hề hề nhìn thấy Yêu Vương một thân áo trắng, luyện công trong cảnh bướm bay đầy trời.

Thiên Tôn đang nhớ lại cũng không biết, hình ảnh hắn cầm cái cây đứng dưới tàng cây dạy Bạch Ngọc Đường đao pháp, cũng là hồi ức khắc sâu trong trí nhớ Bạch Ngọc Đường nhất.

Bướm đỏ bay qua tóc màu bạc của Thiên Tôn về phía không trung, có chứa một loại sinh lực đặc biệt, giống như cây Long Huyết sống qua bao năm, vẫn sinh sôi nảy nở.

Thế cho nên khi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu mặc đồ đỏ "Bay nhảy" khắp nơi, lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, có lẽ là do ngày đó bướm đỏ làm hại đi. Đây cũng là lý do Ngũ gia từ trước đến giờ luôn thích trắng trong thuần khiết, lại đối với một thân quan bào của Triển Chiêu, có chút yêu thích hơn.

Nói đến cũng khéo, Bạch Ngũ gia lúc này, đang bất đắc dĩ nhìn "Con bướm đỏ" nhà mình đang không ngừng gây chuyện, kêu gọi toàn thành.

Ngũ gia thở dài, một tay đỡ trán cảm khái, tận lực che mặt, nhận toàn thành chú ý.

Triển Chiêu đứng trên trấn trạch thần thú trước cửa nhà người khác, ỷ vào không ai nhận ra hắn cùng trong nhà không có ai, bản thân tự do hành động.

Triển hộ vệ đối với dân chúng Hắc Phong Thành nói cái gì? Đơn giản khái quát chính là:

Các vị thương thân phụ lão, chúng ta lần lượt là đổ vương đổ thần không đối thủ từ Giang Nam tới, các vị lão đại của đổ phường trong Hắc Phong Thành năng lực không đủ, ta ra tay mới buổi sáng đã thắng hai nhà đổ phường, ngay cả đổ vương si chung ta cũng thắng, Hắc Phong Thành còn ai nữa không?

Chúng ta cũng lười đi từng nhà rồi, như vậy đi, ta sẽ ở khách điếm đối diện Thái Bạch Cư, ai muốn tặng khế đất của đổ phường thì ra đó gặp ta! Còn có a, chúng ta chuẩn bị ở chỗ náo nhiệt nhất Hắc Phong Thành mở một đổ phường lớn nhất, gọi Mậu Hạo đổ phường, từ nay về sau si vương này chính là phường trấn điếm chi bảo lạp! Cùng với hoan nghênh các vị tiểu nhị của đổ phường đến làm việc, bên chỗ ta tiền công gấp đôi!

Triển Chiêu nói một hơi, nói một lát Hắc Phong Thành từ bình tĩnh biến thành một chén nước sôi trong nồi, hoàn toàn oanh động.

Trên mái nhà, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử "Ào ào" ôm tay nhỏ bé.

Tiểu Tứ Tử: "Miêu Miêu hảo suất a!"

Tiểu Lương Tử: "Oa, hảo kiêu ngạo chọc người muốn đánh a!"

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều lắc đầu, Triển Chiêu đúng là tiểu cung chủ Ma Cung a, rất có năng lực làm mấy việc này!

Công Tôn lại có chút đau lòng nhìn Bạch Ngọc Đường đang đỡ trán dưới lầu, rõ ràng là Miêu nhà mình dưỡng, kết quả hoàn toàn không thể khống chế, làm ầm ĩ đến cỡ này.

Công Tôn nghĩ đến đây, bỗng nhiên có ý tưởng lớn mật - không biết lúc Ân Hậu còn trẻ, có phải hay không cũng giống như vậy?

..................

"Hắt xì......"

Ân Hậu đi dưới tàng cây Vong Ưu đột nhiên ngẩng đầu hắt xì, đám bướm trên cây bị giật mình bay loạn.

Bướm đỏ bay khắp núi, hơn nữa ánh mặt trời xuyên thấu tán cây, thật sự như rời đi nhân gian, có cảm giác tiến vào Vong Ưu chi cảnh.

Đi xuống Vong Ưu Phong, phía trước là Nhẫn Phong.

Nghĩa như tên, hình dáng ngọn núi là cái vòng tròn.

Sau Nhẫn Phong còn vài ngọn núi...... Mấy núi nhỏ phía sau không nguy hiểm không cao cảnh sắc lại hợp lòng người, một đường đi qua, một câu cũng không nói, cũng không nhàm chán.

Ba người bước đi, thẳng đến khi trước một tảng đá trắng lớn, thì ngừng lại.

Bên trong Thiên Sơn, có một sơn cốc. Trong cốc đầy cát đá trắng nhỏ vụn, bốn phía vách đá bên trên đều có trụ đá lớn, lá đỏ rơi xuống đất trắng, trong sáng tươi đẹp.

Cát trắng trên mặt đất, đứng sừng sững một bia mộ màu trắng. Trên mộ bia không có khắc chữ, những bộ dáng lịch sự tao nhã.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu quen thuộc đem hoa đặt trước mộ bia.

Ngân Yêu Vương chắp tay sau lưng, đứng giữa bia mộ cùng vách đá, gió nhẹ thổi qua, Yêu Vương vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên bia mộ kia, như là vỗ bạn bè lâu rồi không gặp.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không hỏi bia mộ này là ai, Yêu Vương trước kia thường xuyên đến, chưa bao giờ kể chuyện về bia mộ này.

Nhưng hai người họ cũng biết, trước khi Yêu Vương định làm chuyện lớn gì, đều thích tới đây một lát.

Chờ Ân Hậu cùng Thiên Tôn thu thập xung quanh xong, thu hoa lại, Yêu Vương tựa hồ cũng không ngây người nữa.

Đi đến trước vách đá, Yêu Vương sờ soạn một chút, rồi gõ nhẹ lên một chỗ.

Một bên vách núi, phiến đá mở ra.

Yêu Vương đi vào.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng vào theo.

Vách núi là một thạch thất, là loại cất giữ đồ đạc, có mấy cái giá, nhều hòm to nhỏ, quyển trục, không ít sách.

Yêu Vương cầm mấy quyển trục đưa Thiên Tôn cùng Ân hậu, để hai người bỏ vào giỏ.

Ân Hậu tò mò: "Cái gì nha?"

Yêu Vương thuận miệng nói: "Ghi chép quá khứ, gốc gác của hoàng tộc họ Triệu......"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu yên lặng nhướn mi nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương bị biểu tình của hai người chọc cười: "Là mấy cuốn y thuật hi hữu, mang về cho tiểu thần y."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhẹ nhàng thở ra.

Yêu Vương lại đưa cho Ân Hậu mấy cuốn, để hắn cầm lấy.

Ân Hậu cảm thấy vật này có chút nhìn quen mắt, than thở một câu: "Này quyển trục cây hồng bì này sao nhìn quen mắt a......"

Thiên Tôn liếc mắt một cái, nghi hoặc: "Hửm? Này không phải là cuốn Long Đồ Án sao?"

Ân Hậu nhớ lại, là cuốn Long Đồ Án trong Long Đồ Các, sao chỗ này cũng có?

"Có gì kì lạ sao?" Ngân Yêu Vương khẽ cười, mở ra một cái rương, bắt đầu tìm đồ, vừa nói chuyện cùng Thiên Tôn Ân Hậu: "Long Đồ Các từng mất trộm một lần, thật lạc một ít đồ. Sau này, lúc ta đang xử lý một việc, thì tìm được một phần."

Ân Hậu mở ra một quyển trong đó nhìn nhìn, hỏi: "Vì cái gì lại gom đồ liên quan đến vụ án? Có gì đặc biệt sao?"

"Này thật không rõ ràng lắm, bất quá án tử đều ly kỳ tương nhau." Ngân Yêu Vương rốt cuộc lấy ra một vật dưới đáy thùng, vung tay vứt cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn tiếp được, phát hiện là khối lệnh bài màu đỏ.

Ân Hậu nhìn qua, trên lệnh bài có khắc một hỏa long.

Yêu Vương đóng rương gỗ phủi phủi tay, đối hai người cười tủm tỉm nói: "Ăn cơm chiều xong chúng ta sẽ lên đường quay về Hắc Phong Thành, mấy tiểu bằng hữu kia phỏng chừng chơi cũng vui vẻ rồi."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vẻ mặt hồ nghi theo sát Yêu Vương chạy ra.

"Cứ đi dạy học?" Yêu Vương chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói thầm: "Sau đó lại mở một quán xem bói và vân vân, mở quán trà kể chuyện cũng được a......"

Thiên Tôn đem hỏa long lệnh bài cũng nhét vào rổ, cùng Ân Hậu nói: "Này mang đi đâu, mặc kệ, đến lúc đó giao cho Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang."

Ân Hậu đang xem ghi chép về vụ án, vừa gật đầu, vừa chỉ vào một đoạn cho Thiên Tôn nhìn: "Oa! Ngươi xem đoạn này! Người trực tiếp biến thành người muối!"

Thiên Tôn cả kinh: "Cái gì hoạn quan?"

"Người muối!" Ân Hậu nói: "Nơi này viết là có một thư sinh, trước mắt bao người, biến thành muối!"

Thiên Tôn: "Trước cái nhìn chăm chú của mọi người biến thành?"

"Không phải chỉ một hai lần, tổng cộng có bảy vụ kiện giống nhau!"

Thiên Tôn không tin, túm quyển trục qua xem: "Thiệt hay giả?"

Yêu Vương quay đầu lại, cười cười, nhìn thoáng qua mấy cuốn ghi chép vụ án trong rổ - xem ra, phỏng chừng hiểu được đám tiểu bằng hữu đang rất vội.

..................

Trong Hắc Phong Thành, Triển Chiêu hô lớn xong thì túm Bạch Ngọc Đường đi.

Trên mái nhà, bọn Triệu Phổ ngồi xổm theo dõi chân đã tê rần, quyết định cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lại qua nhìn.

Nhóm ảnh vệ đem "Chiến lợi phẩm" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sáng sớm đi đổ phường thắng được đều mang về khách điếm đối diện Thái Bạch Cư. Khách điếm này vốn là thuộc quân doanh trong Hắc Phong Thành, an bài một chút vẫn tiện hơn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đang đi đến nhã gian trong Thái Bạch Cư.

Vào nhã gian thì đem râu giả gỡ xuống, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rửa mặt.

Lúc này cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vọt vào.

"Miêu Miêu."

Tiểu Tứ Tử vừa vào thì gọi Triển Chiêu, Tiểu Lương Tử thì nghiên cứu si chung trên bàn.

Triệu Phổ vào cuối cùng đóng cửa, hỏi Triển Chiêu: "Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì?"

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử quay về bên cạnh bàn, mỉm cười, "Có phát hiện."

Đem Tiểu Tứ Tử để lên ghế, Triển Chiêu hỏi Công Tôn: "Tiên sinh, nhìn cái si chung này đi."

Công Tôn đối với si chung vương này đặc biệt cảm thấy hứng thú, vừa rồi trên mái nhà thấy không rõ lắm, hiện tại nhìn gần, thứ này thoạt nhìn rất cổ. Không giống như đồ bây giờ mới có.

"Ta phát hiện chưởng quầy kia, bồi thường sòng bạc cũng không nhắy mắt một cái, nhưng với si chung này, giống như rất quan trọng yếu." Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý: "Theo phản ứng của chưởng quầy, không giống như là đang đau lòng vì đánh mất bảo bối, mà thuộc loại kinh hoảng khi làm mất vật gì đó quan trọng."

Triển Chiêu gật đầu, hỏi Triệu Phổ: "Hắc Phong Thành có người quản sự nào không?"

Triệu Phổ chỉ chỉ chính mình, ý là - lão tử a! Đều do lão tử quản.

Triển Chiêu khoát tay chặn lại: "Là loại ngầm. Giống như đổ phường mở ra, bên ngoài thì có chủ sự, nhưng thực tế là lão Tào gia quản. Tuy rằng Tào Thịnh chưa bao giờ thừa nhận, nhưng không ai biết, ngươi muốn mở đổ phường, phải được lão Tào gật đầu mới được."

Triệu Phổ bĩu môi: "Tào Thịnh a? Lão Tào gia này vài năm nay đúng thật là buôn bán lời không ít."

Triển Chiêu nhướn mi: "Các ngành nghề đều có lão đại, nếu không rất dễ loạn, thật ra cũng giống với vận tải đường thủy ở Giang Nam là do Hãm Không Đảo định đoạt, tất cả mọi người đều gọi là Đại Đương gia."

Cửu vương gia gật đầu: "Ta hiểu ý ngươi rồi."

Bất quá Triệu Phổ nói xong vẫn lắc đầu: "Hắc Phong Thành của ta không có loại nhân vật lớn như vậy." Nói xong, tiếp tục vỗ ngực: "Toàn thành Hắc Phong, đều do đại gia ta quản!"

Lâm Dạ Hỏa cầm đôi đũa kẹp oa thiếp, trêu Triệu Phổ: "Ngươi xác định? Nếu thật sự có, ngươi cũng không biết?"

Cửu vương gia nhíu mắt lại, lập tức khó chịu, nhìn qua Trâu Lương: "Hắc Phong Thành có người như vậy sao?"

Trâu Lương có chút khó xử nhún vai – ai biết được.

Triệu Phổ lại nhìn Giả Ảnh.

Mấy ảnh vệ đều lắc đầu - không có! Hắc Phong Thành ngươi lớn nhất!

Cửu vương gia sờ ngực, cảm thấy thoải mái một chút.

Công Tôn bên cạnh lại thình lình nói một câu: "Ta ở quân doanh cửa ngươi lâu như vậy, cũng không thấy ai muốn mở đổ phường hay quán xá gì mà đến trưng cầu sự đồng ý của cả?"

Cửu vương gia sửng sốt.

Công Tôn lại châm ngòi thổi gió: "Trừ bỏ đánh giặc thì ngươi không quan tâm những chuyện khác đi......"

Nhóm ảnh vệ cấp Công Tôn giáp oa thiếp, ý là - tiên sinh a, bớt tranh cãi!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên uy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ.

Thật lâu sau, chỉ thấy Cửu vương gia vỗ bàn: "Đúng vậy! Cho tới bây giờ không ai hỏi qua ta a!"

Tiểu Lương Tử hỏi Triệu Phổ: "Sư phụ a, ngài không lẽ bị mất quyền lực? Như Lang Vương Bảo có chuyện gì đều phải do cha ta cha gật đầu."

Nhóm ảnh vệ hít ngụm khí nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Tứ Tử hoàn hiếu kì hỏi: "Tiểu Lương Tử, cái gì gọi là mất quyền lực a?"

Tiểu Lương Tử nghiêm trang trả lời: "Là lão đại trên danh nghĩa a, có chuyện gì đều do đầy tớ xử lý, không ai hỏi ý kiến của hắn."

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy tình huống thật sự có chút giống với Triệu Phổ, có chút đồng tình nhìn hắn: "Như vậy a......"

Triệu Phổ nổi giận trừng Trâu Lương.

Tả tướng quân cũng thực bất đắc dĩ, tâm nói ngươi cái gì cũng không quản cũng không phải ngày một ngày hai, ai dám dùng mấy việc vặt này đến phiền ngươi a?

Triệu Phổ để Giả Ảnh tìm Lỗ Nghiêm tới.

Chờ mọi người ăn xong, Giả Ảnh không mang Lỗ Nghiêm tới, mà là Âu Dương Thiếu Chinh.

Cửu vương gia híp mắt nhìn ảnh vệ nhà mình - ai nha, đại gia ta thực sự sự bị mất quyền lực rồi?

Âu Dương ngồi xuống tự rót cho mình chén trà, bĩu môi với Triệu Phổ: "Ta vừa vặn ở chỗ Lỗ Nghiêm, bởi vì chuyện mở đổ phường."

Tất cả mọi người nhìn Âu Dương.

"Chuyện này là vầy." Âu Dương nói: "Ta không phải muốn một chỗ mở đỗ phường sao, mở đổ phường phải được nha môn đồng ý, chính là, vô luận ta ra bạc nhiều hay ít, ghi chép cũng không vào nha môn."

Tất cả mọi người nhíu máy – như vậy là......

Công Tôn hỏi: "Nha môn không ai quản sao?"

Âu Dương lắc đầu: "Theo lý thuyết đều là mua bán, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, xuất bạc tìm người giúp hỗ trợ, mọi việc liền thỏa đáng. Có thể có nhiều bạc cũng không ai dám nhận, quan viên trong nha môn quản việc này một người hai người rất kín miệng, vừa hỏi liền không biết, một chút phong cũng không moi ra, ys là...... Có tiền cũng không muốn kiếm."

"Không có người trung gian có thể hỗ trợ sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Bình thường hẳn là có, nhưng ngươi hỏi, không có."

Mọi người nhìn nhau.

Triệu Phổ nhíu mày: "Nói như vậy...... Thật sự là có loại lão đại đó tồn tại?"

Công Tôn bưng chén trà, chọt Triệu Phổ hỏi: "Hắc Phong Thành còn có người so với ngươi còn trâu hơn a!"

Mọi người dở khóc dở cười nhìn Công Tôn – ai nha tiên sinh làm gì vậy?

Tiểu Tứ Tử cũng chọc cha bé, trong đầu hiện lên một câu – xem náo nhiệt không nên làm to chuyện......

Nhẫn nhục không thể nhẫn, mọi người đều thấy ót Triệu Phổ gân xanh nổi lên.

Cửu ương gia hạ lệnh với nhóm ảnh vệ: "Đào ba thước đât, lôi "lão đại" ra cho lão tử!"

Trâu Lương cùng Âu Dương Thiếu Chinh mang theo ảnh vệ chạy đi thăm dò.

Cơm cũng ăn xong náo nhiệt cũng qua, Bạch Ngọc Đường buông chén nhìn Triển Chiêu - kế tiếp làm gì? Hai ta làm gì bây giờ?

Triển Chiêu khóe miệng nhếch lên, một tay nâng lên "Oa...", một tay túm ống tay áo của Ngũ gia, xuất môn tiếp tục làm sự tình.

Nhã gian liền còn lại Công Tôn Triệu Phổ cùng hai tiểu hài nhi.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ: "Chúng ta đi chỗ nào a?"

Triệu Phổ càng nghĩ càng khó chịu, đứng lên: "Đi! Chúng ta đi nha môn! Gia thật phải nhìn một cái xem ai là người tính toán Hắc Phong Thành!"

Triệu Phổ hầm hừ đi ra ngoài, Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mang theo Tiểu Lương Tử đuổi kịp.

Tiểu Tứ Tử nhìn ánh mắt phụ thân nhà mình sáng long lanh, khóe miệng tươi cười cũng rõ ràng, lại một lần nữa xác định - đích thật là xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn ra sao!

←Chương trước: Chương ←
→Chương trước: Chương→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro