CHƯƠNG 247: NGÀY TRƯỚC TẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 247 ngày trước Tết

Editor: Penguin (aka Ken Le)

Beta: Rosaline Ng~

Sau khi chiến sự kết thúc, Hắc Phong Thành nghênh đón Tết Trung thu.

Mà Tết Trung thu ngoại trừ là Tết đoàn viên, còn là một ngày rất đặc biệt – sinh nhật Tiểu Tứ Tử.

Là một đoàn tử, còn là một đoàn tử chẳng khác gì một đoàn thỏ, rất thích hợp sinh ra vào Tết Trung thu.

Mà năm nay lại là năm Trung thu đầu tiên sau khi Yêu Vương trở về, bởi vậy đặc biệt có ý nghĩa hơn.

Sáng sớm, quân doanh của Hắc Phong Thành đều tràn ngập không khí vui vẻ.

Cả quân doanh vui vẻ không phải vì sắp đến sinh nhật Tiểu Tứ Tử, mà là mấy ngày nay trong Hắc Phong Thành có chính nhân bát kinh đại hỷ sự – Hữu tướng quân Long Kiều Quảng đãi tiệc rượu đính hôn.

Hữu tướng quân cùng Đường tiểu muội thuộc loại nhất kiến chung tình, hai người ở phương diện nào cũng hợp nhau vô cùng, hai bên người nhà cũng vừa lòng, cho nên bọn Triệu Phổ đều thúc giục nhanh chóng tổ chức tiệc mừng a. Vốn Long Kiều Quảng cùng Đường tiểu muội muốn là, ở Đường môn thành thân, mời vài bằng hữu uống rượu mừng, hết thảy giản lược đừng quá phô trương. Nhưng tin tức truyền đến Khai Phong, Triệu Trinh mặc kệ, cha nuôi Long Kiều Quảng là Âu Dương lão tướng quân cũng đồng ý.

Triệu Trinh gửi gấp công văn đến Hắc Phong Thành, nói là muốn cử hành hôn lễ ở Khai Phong! Hắn phải tứ hôn, còn muốn sắp đặt bữa tiệc kéo dài, Đường môn không phải là môn phái lớn nhất nhì trên giang hồ hay sao? Rất tốt a, phải có một vạn hai vạn bàn, toàn thành cùng nhau ăn cưới, quốc khánh ba ngày.

Triệu Phổ xem xong thư cũng đỡ trán, Triệu Trinh ở Khai Phong phỏng chừng rất nhàn hạ, có cơ hội như vậy đương nhiên không dễ bỏ qua.

Bất đắc dĩ là, Âu Dương Thiếu Chinh cũng cầm phong thư chạy tới. Thư này là của tỷ tỷ hắn gửi, nói cha hắn đang tức giận vì không được uống rượu mừng của Long Kiều Quảng, cơm cũng không chịu ăn. Lão tướng quân nói, Long Kiều Quảng thành thân lão phải chứng hôn còn phải uống chung trà con dâu, đại hôn này phải làm ở Khai Phong, bằng không lão tướng quân không nhận đứa con nuôi này, thân nhi tử hắn là Âu Dương Thiếu Chinh cũng không nhận!

Hỏa Kỳ Lân cầm thư vẫy vẫy với Triệu Phổ, nói cha hắn không ăn cơm hắn cũng không ăn cơm, quân tiên phong của hắn cũng không ăn cơm!

Triệu Phổ vò đầu, cuối cùng chỉ phải tìm Đường lão thái thái thương lượng.

Đường lão cảm thấy đi Khai Phong cũng rất tốt, để cho Đường Tứ chuẩn bị một chút, quá trận tùy Triệu Phổ đại quân thông hành, để tiểu muội cùng Long Kiều Quảng được Triệu Trinh tứ hôn. Đường môn bốn huynh trưởng từ trước đến nay là đau lòng vì muội tử, cảm thấy muội muội nếu phải xuất giá, đương nhiên phải càng náo nhiệt càng tốt rồi!

Bất quá vốn đều đã chuẩn bị tốt tiệc rượu, cứ như vậy chọn ngày khác thì nhiều đồ vật phải lãng phí, hơn nữa Đường tiểu muội cùng quân đồng hành khó tránh khỏi cùng Long Kiều Quảng thân mật, tuy nói là nữ nhân giang hồ, nhưng phải bận tâm thanh danh tiểu muội. Cho nên Hạ Nhất Hàng đưa ra chủ ý, ở Hắc Phong Thành đãi tiệc rượu trước, đem đại hôn định sẵn, như vậy hai người bọn họ dính vào nhau cũng không ai có thể nói ra nói vào.

Cứ như vậy, Hữu tướng quân đính hôn thêm sinh nhật Tiểu Tứ Tử rồi còn thêm ăn Tết, có thể nói là tam hỉ lâm môn. Triệu Phổ cấp quân doanh nghỉ lễ, chúng tướng sĩ cùng dân chúng toàn thành đều vui sướng.

Sáng sớm, Hắc Phong Thành còn chưa sáng rõ, thời tiết cuối thu sáng sủa sảng khoái, các tướng sĩ trong quân doanh đã bắt đầu bận rộn.

Triển Chiêu sáng sớm bị một trận xôn xao trên giường nháo tỉnh, mơ mơ màng màng cảm giác giống như có cái gì đó đụng vào chân giường, mở to mắt ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Yêu Yêu đang nằm sấp trên đất, giống như con mèo lớn, cái đuôi lắc qua lắc lại, đụng vào chân giường.

Triển Chiêu ngồi dậy, thì thấy Bạch Ngọc Đường đang giành giật đai lưng như mọi ngày. Ngũ gia từ khi nuôi Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu đai lưng liền đặc biệt phí, một con rồng một con hổ cũng không biết có phải hay không cùng Triển Chiêu ở chung lâu, đặc biệt có miêu tính, Ngũ gia mỗi lần cầm cái gì thì hai đứa lại hăng hái.

Triển Chiêu chưa tỉnh ngủ dựa vào cột giường, nhìn Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ nháo Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vừa cùng một rồng một hổ giành giựt đai lưng, vừa nhìn Triển Chiêu ôm cột ngáp.

"Ngươi dậy sớm vậy?"

Rốt cuộc, sau khi Bạch Ngọc Đường thành công giành lại đai lưng, Triển Chiêu tỉnh hoàn toàn, tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Đường nói: "Hôm nay Hãm Không Đảo mang cua đến......"

"Cua?" Triển Chiêu lên tinh thần.

Ngũ gia nhẫn cười, biểu tình của Triển Chiêu nhìn y như đám mèo trong Khai Phong phủ khi nhìn thấy cá: "Lúc trước Đường Tứ chuẩn bị tiệc rượu mừng, cùng Hãm Không Đảo mua nhiều hải sản, ta để bọn họ lúc mang đồ thuận tiện mang chút cua lại đây."

Triển Chiêu cũng cầm đai lưng chính mình đùa Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu, hỏi: "Ngươi tự mình đi nhận hàng hóa a?"

Ngũ gia đi đến bên cạnh Triển Chiêu, hạ giọng nói: "Sư phụ ta ngày hôm qua theo ta đòi cua, nói là phải cùng Ân Hậu Yêu Vương mở tiệc chiêu đãi lão bằng hữu ở Thánh Điện sơn."

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nghiêng đầu: "Thánh Điện sơn không phải đều là thánh tăng sao? Thánh tăng có thể ăn cua?"

Ngũ gia đỡ trán: "Đại khái...... Chắc còn có thức ăn chay đi......"

Triển Chiêu bị hắn chọc cười, nếu là người khác đòi cua, Bạch Ngọc Đường khẳng định mặc kệ, ngay cả bản thân hắn ăn cua, hắn cũng để Bạch Phúc chọn, duy độc nhất Thiên Tôn nói muốn cua, Ngũ gia nhất định phải tự mình lựa từng con, nhị thập tứ hiếu đồ đệ chính là sủng sư phụ như vậy!

Triển Chiêu thắt lại đai lưng, quay đầu lại nhìn nhìn giường, cân nhắc nên ngủ thêm chút nữa hay đi chọn cua với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vừa cầm lược chải lông cho Tiểu Ngũ, vừa nói: "Đúng rồi, ta ngày hôm qua nghe được tin này."

Triển Chiêu cuối cùng vẫn quyết định nằm thêm một lát, vừa nằm vừa hỏi: "Tin tức gì?"

"Ngươi có biết lúc trước có bao nhiêu người theo đuổi tiểu muội không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nheo mắt: "Đường môn đã từng luận võ kén rể, ta nghe nói lúc trước trên giang hồ vì tiểu muội cũng có nhiều người luận võ, người theo đuổi không dưới trăm đi? Quang thiếu gia danh môn công tử lúc sau là tốt rồi hơn mười vị."

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên giường Triển Chiêu, đang cầm cái lược chải lông xù của Tiểu Ngũ: "Địa vị của tiểu muội trên giang hồ, thanh danh, bộ dáng, trong đương kim võ lâm cũng coi như nhất nhì."

Triển Chiêu vỗ vỗ hắn: "Nói đệ nhất mỹ nhân trong võ lâm cũng không ai phản đối, quan trọng là võ công không tồi."

Ngũ gia gật gật đầu: "Nói như thế, ngươi có biết năm đó có bao nhiêu người theo đuổi nương của ta không?"

Triển Chiêu hai tay đặt sau đầu ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ: "Ân...... Chắc vài trăm đi?"

"Nghe bác ta nói, mỗi ngày nhiều thì trên trăm ít thì hơn mười người ai cũng tuấn tú có tài, thiếu hiệp đứng xếp hàng trước cửa Ánh Tuyết Cung, vàng bạc một xe đưa tới, làm cho ngoại ta phải đuổi chạy." Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: "Nghe nói nương ta mỗi ngày ở trong cung, nghe ngoài cung đám cậu ấm kia ngâm thơ ca tụng mĩ mạo của nàng ăn với cơm."

Triển Chiêu bị chọc cười, đích xác là tính cách của Lục Tuyết Nhi.

"Cho nên sau khi nương ta thành thân với cha ta, liền thoái ẩn giang hồ, tình huống của cha ta cũng không có bao nhiêu người biết." Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy, nếu năm đó người theo đuổi biết nương ngươi gả cho một thư sinh không có võ công, khó tránh khỏi sẽ tìm cha ngươi gây phiền toái."

Bạch Ngọc Đường cười: "Cho nên thật ra Triệu Trinh ban hôn cho tiểu muội cùng Long Kiều Quảng, là để bớt không ít phiền toái cho Long Kiều Quảng!"

Triển Chiêu gật gật đầu: "Như thế, bất quá Long Kiều Quảng tốt xấu cũng là Đại tướng quân, đám giang hồ kia chắc cũng không dám trêu chọc hắn đi?"

"Ngươi đừng quên tiểu muội lúc trước còn có một 'tướng công' đâu." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.

Triển Chiêu vừa nghe tới 'Tướng công', cũng có chút ngượng ngùng, dù sao con gấu trúc 'tướng công' bên người tiểu muội cũng là do hắn 'tác hợp'.

"Ta nghe nói, có mấy người muốn tới gây chuyện, chuẩn bị đến phá tiệc rượu đính hôn này."

"Chắc không đâu?" Triển Chiêu ngồi dậy: "Dám nháo ở Hắc Phong Thành, không sợ Triệu Phổ cắn người sao?"

"Chuyện nháo hay không nháo tạm thời không nói, nếu như trong lúc vui vẻ mà có rủi ro thì sao." Bạch Ngọc Đường đẩy Tiểu Ngũ đã được chải lông xong qua một bên, túm Yêu Yêu qua lau vảy.

"Nói đến tin tức, ta ngày hôm qua nghe Phong lão gia tử nói tin tức một người." Triển Chiêu đem móng vuốt lớn của Tiểu Ngũ nâng lên chơi, nói với Bạch Ngọc Đường: "Có mấy người trước kia là kẻ thù của Yêu Vương, chuẩn bị tìm đến gây chuyện."

Ngũ gia vỗ vỗ chân, để cho Yêu Yêu đem cái đầu lớn nằm trên đùi mình, lau sừng cho nó, vừa lắc đầu: "Đến đây phỏng chừng sẽ hối hận , đầu năm nay thực sự có người dám trêu vào Yêu Vương sao, sư phụ ta cùng ngoại công ngươi trong tay hắn như hai mèo con, Bạch Quỷ Vương nhìn thấy hắn sợ tới mức xoay người bỏ chạy."

Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa nắm mặt Yêu Yêu nhìn trái phải, lầm bầm lầu bầu: "Sừng có phải hay không lại dài ra a?"

Yêu Yêu bái sự cấy duyên, lấy đầu đẩy đẩy ngực Ngũ gia.

Bạch Ngọc Đường vừa lau vảy cho nó vừa gật đầu – Yêu Yêu không phải Hải Long Tích, là Hải Long Miêu!

Triển Chiêu dựa vào cột giường thưởng thức Chuột tuấn mỹ vô song nhà mình, ngoài cửa truyền đến ba tiếng "Đốc đốc đốc".

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu liếc mắt một cái.

Triển chiêu cũng nhức đầu – kỳ quái a, không có nghe tiếng bước chân.

"Có phải hay không ngoại công ta hoặc là sư phụ ngươi?" Triển Chiêu hỏi.

Ngũ gia đi qua mở cửa: "Ngoại công ngươi đi? Sư phụ ta khi nào thì gõ cửa......"

Ngũ gia nói còn chưa dứt lời, thì thấy trước cửa một cái bóng trắng chợt lóe, sau đó "Bá" một tiếng gài cửa rớt, bởi vì xoay người quá nhanh, một đầu tóc bạc vỗ qua mặt Ngũ gia.

Bạch Ngọc Đường nâng tay phủi phủi tóc trước mắt, chợt nghe đến "Hưu" một tiếng...... Cửa sổ lại mở một cửa, một cái bóng đen nhẹ nhàng tiến vào, nhanh chóng đứng sát tường.

Triển Chiêu giương miệng nhìn ngoại công hắn thân pháp "Quỷ mị", quả nhiên là cảnh giới khinh công cao nhất......

Chính là, hiện tại Thiên Tôn cùng Ân Hậu đứng sát tường, đối với hai người bọn họ, "Suỵt!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người này trốn ai đây?

Đang nghi hoặc, trong viện bên ngoài truyền đến tiếng bước chân "Đát đát đát" quen thuộc, cùng với tiếng gọi nhu thanh nhu khí: "Ân Ân...... Tôn Tôn......"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh bỉ nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— hai ngươi sao lại trốn Tiểu Tứ Tử?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu biểu tình phức tạp lắc đầu, lúc này, thanh âm Tiểu Tứ Tử lại truyền đến: "Giống như không ở đây a."

"Di? Ta rõ ràng nhìn thấy hai người bọn họ chạy hướng bên này nha."

Nói chuyện chính là Tiểu Lương Tử, sau đó hai đứa nhỏ cùng nhau gọi Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng thêm khinh bỉ nhìn hai lão đang trốn – hai ngươi thế nhưng trốn tránh bọn nhỏ!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lắc đầu – không phải như vậy!

Chính lúc này, nghe được âm thanh người lớn truyền đến: "Xem ra không ở đây đâu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt – đây là thanh âm của Yêu Vương?

Vì thế hai người càng nghi hoặc nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu – hai người đến tột cùng trốn ai?

"Có thể hay không ở trong phòng bọn Miêu Miêu a?"

Theo tiếng Tiểu Tứ Tử thì tiếng bước chân cũng tới gần, Thiên Tôn cùng Ân Hậu "Hưu" một tiếng, trốn đằng sau Yêu Yêu đang ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường, mỗi người một tay túm cánh, che lại bản thân.

Yêu Yêu nghi hoặc quay đầu nhìn hai bên, còn bị Thiên Tôn đem đầu đẩy trở về.

Tiếng gõ cửa của Tiểu Tứ Tử truyền đến, Bạch Ngọc Đường ra mở cửa.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm chào hỏi: "Bạch Bạch sớm."

Ngũ gia vươn tay xoa đầu nhóc.

"Ân Ân cùng Tôn Tôn có ở đây không?" Tiểu Tứ Tử vừa hỏi vừa nhìn vào phòng.

"Khụ khụ......" Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, tránh ra nhìn trời.

Triển Chiêu bất đắc dĩ – Chuột vẫn như cũ không nói dối a.

Tiểu Tứ Tử nhìn thoáng qua, có điểm thất vọng: "Không ở đây......"

Phía sau Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử cũng thăm dò đi vào xem: "Ách? Không có ở đây a!"

Bạch Ngọc Đường hỏi: "Hai ngươi tìm hai người bọn họ để làm chi?"

"Yêu Yêu nói cùng đi dạo phố." Tiểu Tứ Tử chắp tay sau lưng ngưỡng mặt, cười tủm tỉm với Bạch Ngọc Đường.

Đại khái là hôm nay mặt trời rất chói mắt, Ngũ gia cúi đầu nhìn đoàn tử này thấy đáng yêu hơn, xung quanh đoàn tử đều là kim quang lòe lòe.

Triển Chiêu cũng thở dài, nhìn hướng Yêu Yêu – đoàn tử đáng yêu như vậy sao hai người không cùng đi dạo chứ?

"Hôm nay là sinh thần của nhóc." Bạch Ngọc Đường xoa xoa mặt Tiểu Tứ Tử, cũng quay đầu lại nói với Yêu Yêu: "Hai người bọn họ thế nhưng không cùng ngươi qua sinh thần?"

Tiểu Tứ Tử hoảng a hoảng: "Không phải, phụ thân nói, năm nay sinh thần làm đơn giản thôi, giữa trưa đi Thái Bạch Cư ăn một bữa là được, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn cho Quảng Quảng a."

Triển Chiêu cũng đi tới, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Tứ Tử: "Vậy sinh thần của nhóc chỉ ăn một bữa cơm?"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu: "Sinh thần hàng năm đều có, Quảng Quảng đính hôn chỉ một lần, quan trọng hơn a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, vừa xoa đầu Tiểu Tứ Tử vừa cao giọng nói: "Nhóc ngoan như vậy hai người bọn họ còn không chịu cùng nhóc đi dạo phố a?!"

Tiểu Lương Tử khoát tay: "Lần này không phải Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi theo giúp đỡ, mà là chúng ta cần hai người bọn họ cùng đi a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu: "Cần hai người bọn họ để làm gì?"

"Bồi hai người bọn họ mua quần áo."

Lúc này, Yêu Vương đi tới cửa, dựa vào cây cột ở cửa hành lang, chậm rì rì nói: "Ta trước kia hàng năm Trung thu đều có thói quen này."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Yêu Vương – thói quen?

"Hai người kia bình thường không phải một thân bạch(trắng) thì là một thân hắc(đen), cho nên hàng năm Trung thu ta sẽ dẫn hai người bọn họ đi mua trang phục, thử thay đổi một chút...... Cũng sắp có tiệc đính hôn, mua hai kiện màu sắc tươi một chút cũng tốt......"

Yêu Vương nói còn chưa dứt lời, thì thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay người lại, đi đến bên người Yêu Yêu, nhấn cánh Yêu Yêu xuống.

"Hỏng bét!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu chợt lóe thân muốn chạy, ai ngờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một tay một cái đã sớm túm lại.

"Buông tay!" Thiên Tôn phất tay áo.

Ân Hậu vừa kéo tay chuẩn bị chuồn đi, ai biết hắn mau Triển Chiêu cũng không chậm, ôm thắt lưng hắn.

"Đừng nháo!" Ân Hậu cũng không dám dùng lực quá mạnh với ngoại tôn mình, chỉ là giãy dụa hướng cửa sổ đi, Triển Chiêu cố gắng ôm lại, không cho hắn chạy.

Bạch Ngọc Đường bên này cũng nhanh nhưng tóm không được Thiên Tôn, ngay lúc tay áo trượt ra, một bàn tay nhỏ bé đưa qua, kéo lại tay Thiên Tôn.

Thiên Tôn sửng sốt, bị kéo đến bên Triển Chiêu đang khó khăn tóm Ân Hậu, cũng nắm tay Ân Hậu.

Mọi người cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai tay nắm tay Thiên Tôn cùng Ân Hậu, đôi mắt hồng hồng, mân miệng nhìn hai người: "Ân Ân Tôn Tôn, không thích Tiểu Tứ Tử sao?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu hít ngụm lãnh khí.

Tiểu Lương Tử cũng hít một ngụm lãnh khí: "Cận nhi muốn khóc sao?!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn chằm chằm Thiên Tôn cùng Ân Hậu – hai ngươi thế nhưng làm Tiểu Tứ Tử khóc?!

"Hôm nay là sinh thần của tiểu bảo bối a......" Yêu Vương đang đứng ngoài hành lang dựa lên cửa bổ một đao......

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cứng người tại chỗ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều vung tay, ý là – hai người có bản lĩnh thì bỏ tay Tiểu Tứ Tử ra đi!

Hai người bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mếu máo, mắt to nước mắt lưng tròng, như là đang nói – hai người trước kia rõ ràng rất thương ta!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều lắc đầu, ngồi xổm xuống trấn an Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử giữ chặt tay hai người: "Cùng đi dạo phố đi."

Nói xong, lôi kéo hai người đi ra ngoài.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều quay đầu lại trừng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường – ranh con!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặt cũng mỉm cười – các loại quần áo thử một lần a! Đột nhiên hiểu được trước đây khi bị hai người này dẫn đi mua quần áo, các loại quần áo đều thử một lần cũng là thú vui!

Mọi người đi tới cửa, gặp phải tay áo màu đỏ phất qua của Lâm Dạ Hỏa.

"Tiểu Lâm Tử." Tiểu Tứ Tử lập tức gọi Lâm Dạ Hỏa: "Chúng ta đi mua quần áo cho Ân Ân cùng Tôn Tôn, thúc có đi chung không?"

Lâm Dạ Hỏa trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt hứng thú: "Mua quần áo?"

Yêu Vương nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa, hỏi: "Tiểu hòa thượng đâu?"

Con ngươi Lâm Dạ Hỏa lại sáng vài phần: "Hòa thượng nhà ta cũng mua quần áo mới? Hoàn tục một ngày?"

Tiểu Lương Tử vọt đến phía sau đá mông hắn: "Nói bừa cái gì, cẩn thận đại sư đánh ngươi!"

Lâm Dạ Hỏa vừa xoa mông vừa túm lỗ tai của Tiểu Lương Tử: "Ngươi cái thằng nhãi con......"

Yêu Vương đánh giá Lâm Dạ Hỏa một chút, nở nụ cười: "Ngươi hình như rất biết thưởng thức đi......"

Tươi cười trên mặt Lâm Dạ Hỏa càng lớn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay lại nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn, chỉ thấy hai lão gia tử lúc này mặt mũi trắng bệch.

Yêu Vương vươn tay, vỗ vai Lâm Dạ Hỏa: "Tương Du nhà ta muốn mua quần áo, ngươi đưa ra chủ ý đi......"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa nghe lời này theo bản năng liền lui về phía sau ba bước, há to miệng.

Tiểu Tứ Tử bị hai người bọn họ túm cũng lui lại mấy bước, Tiểu Lương Tử chạy nhanh vươn tay bảo vệ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy đại sự không ổn, đành phải hướng đồ đệ cùng ngoại tôn cầu cứu, chính là hai lão vừa quay đầu lại, nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn, ánh mắt như là đang nói – hai người cũng có ngày hôm nay, quả thật là ông trời không bỏ qua ai a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro