Chương 99: Thần tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 99: Thần tích

Editor: Ngọc Trâm

Beta: Cin, Ngân


Hồng Tề Thiên nhờ Khai Phong phủ hỗ trợ điều tra vụ án "Tông Tổ thôn"

Tuy rằng Tông Tổ quả thật khiến người ta phải căm hận, nhưng tiếc rằng manh mối quá ít nên không thể nào xuống tay được.

Mấy năm nay, vì Hắc Phong Thành từ từ lớn mạnh mà Tây Vực càng ngày càng thái bình. Mặt khác, Triệu Phổ tuy là người chưa từng theo đuổi ngôi vị hoàng đế, nhưng khí thế của bá chủ một phương vẫn luôn có thừa. Chuyện cũ nói mãi cũng không hay, cùng chờ xem vương gia của chúng ta trấn được hay không được bọn yêu ma đó.

Tây Vực từ sau khi có vị tôn thần Triệu Phổ này đến, yêu ma quỷ quái trước kia đều trốn hết. Những cái khác không nói, trước hết là vị "Tông Tổ" này, ít nhất là mười năm cũng chưa từng xuất hiện ở Tây Vực.

Tuy rằng theo trên sách ghi lại, người đã từng cùng Tông Tổ chính diện giao đấu rất giống ngoại công Lục Thiên Hàn của Bạch Ngọc Đường....... Nhưng đây cũng là chuyện từ năm mươi năm trước, đã qua nhiều năm như vậy, còn có thể tra được sao?

Tông Tổ này lòng hại người rất nặng, nếu có thể mà nói, mọi người trong Khai Phong đương nhiên muốn hắn thằng chi vu pháp*, chỉ là, cần phải bắt tay điều tra từ đâu?

*thằng chi vu pháp: giơ tay chịu tội hay cúi đầu nhận tội

"Nếu không thì đi Tông Tổ thôn, nơi còn lưu lại kia xem thử đi." Công Tôn đề nghị.

Triển Chiêu gật đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Ngoại công có thể giúp đỡ một chút không?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: "Gần đây càng ngày càng nóng, muốn ngoại công hắn rời Băng Nguyên đảo sợ là hơi khó."

"Gửi phong thư đến hỏi thử xem?" Triệu Phổ hỏi

"Ừ...... Không bằng trở về hỏi hắn một chút đi." Bạch Ngọc Đường nói: "Ta ngồi Yêu Yêu trở về, đi đi về về cũng bốn năm ngày."

"Ta cũng đi." Triển Chiêu còn chưa từng đi qua Băng Nguyên đảo lần nào.

Tuy rằng những người khác đều muốn đi, nhưng lo lắng Yêu Yêu phải bay nhanh sẽ không thể mang quá nhiều người. Cuối cùng vẫn để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi cực Bắc....

Lúc đầu Triệu Phổ còn thực sự quan tâm chuyện Hải Long Tích. Nếu có thể có nhiều như trong lời đồn thì tốt rồi, bay tới bay lui giữa Khai Phong và Hắc Phong Thành chỉ cần hai ngày là đủ.

Ăn cơm xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thu thập một chút lễ vật đơn giản, an vị trên lưng Yêu Yêu lên đường bay đi cực Bắc.

Yêu Yêu được Bạch Ngọc Đường dưỡng đến "thể tráng phiêu phì", đôi cánh mở rộng so với trước kia còn muốn lớn hơn gấp đôi.

Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ cái bụng phì phì đô đô của Yêu Yêu: "Ngươi xác định ngươi có thể bay lên được?"

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu liền cảm thấy có người níu bụng mình..... Cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử không biết từ nơi nào chui ra, cong môi níu bụng hắn.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, người liều mạng ăn cũng không mập này, có phải quá gian xảo rồi không?"

"Dạ!" Tiểu Tứ Tử dùng sức gật đầu, vừa liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, "Có chút chán ghét Miêu Miêu nha...."

Triển Chiêu thật thương tâm,nbị Tiểu Tứ Tử chán ghét rồi.....

Bạch Ngọc Đường vỗ Yêu Yêu, nghiêng người ngồi lên, vẫy tay với Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh sờ sờ Yêu Yêu: "Cháu cũng muốn đi."

Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Phụ thân cháu đâu?"

Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang sờ.

Yêu Yêu quen thuộc ngậm áo bé vung lên lưng.

Triển Chiêu đưa tay ôm lấy bé. Yêu Yêu liền nhanh chóng sải rộng cánh bay lên bầu trời.

"Ôi!" Triển Chiêu nhìn doanh trại Hắc Phong Thành càng ngày càng xa, lại nhìn Tiểu Tứ Tử đang tìm một vị trí thoải mái trong lòng mình.

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi Tiểu Tứ Tử: "Cháu không nói với phụ thân cháu một tiếng hả? Chạy đi như vậy không có việc gì sao?"

"Cháu để lại cho phụ thân một mảnh giấy rồi." Tiểu Tứ Tử tháo tiểu hà bao trên lưng xuống, lấy ra hai khối điểm tâm chia cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, rồi chính mình cũng cầm một khối lên gặm: "Cháu muốn đi xem thần tích."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn nhau một cái.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: "Cháu muốn đi cực Bắc xem thần tích?"

"Dạ!" Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu tò mò: "Tiểu Tứ Tử, cháu từng đi qua Băng Nguyên đảo?"

"Không có a." Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triển Chiêu từ trong bao quần áo lấy ra một tấm thảm bao lấy Tiểu Tứ Tử, vừa mở túi nước cho hắn, vừa hỏi: "Lại là dự cảm của cháu?"

"Mới không phải đâu, là có người nói cho cháu biết."Tiểu Tứ Tử từ bọc nhỏ bên hông lấy ra một cái bao giấy.

Bạch Ngọc Đường đưa tay tiếp nhận, mở ra, nháy mắt mấy cái lại đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp nhận bao giấy, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Bánh đậu xanh?"

"Hả!" Tiểu Tứ Tử vội vã đem bao giấy cầm trở lại, lấy ra một bao khác: "Lấy sai rồi!"

Triển Chiêu mở giấy bao kia ra, chỉ thấy bên trong có một khúc xương hình dạng kì dị.

"Đây là cái gì?" Triển Chiêu tò mò

Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy, đi nghiên cứu một chút, "Như là một đoạn xương cột sống.... Nhưng mà có phải rất lớn hay không?"

"Hơn nữa cứng quá, giống hệt tảng đá." Triển Chiêu ước lượng một chút, "Nhưng mà không nặng."

"Từ đâu tới?" Bạch Ngọc Đường hiếu kì hỏi.

Tiểu Tứ Tử nghiêm trang mà nói: "Ngày xửa ngày xưa a......"

Triển Chiêu đang uống nước, thiếu chút nữa phun ra

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười nhìn tiểu tử kia: "Cháu còn ngày xửa ngày xưa? Cháu chui ra từ trong bụng mẹ mới được bao lâu chứ hả?"

Tiểu Tứ Tử mếu máo nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường vội vã ho khan một tiếng, Triển Chiêu cũng thu hồi túi nước, biểu cảm nghiêm túc nhìn Tiểu Tứ Tử: "Tiếp tục nói."

Tiểu Tứ Tử nói: "Lúc cháu và phụ thân rời khỏi Thiệu Hưng phủ, khi đó còn chưa có gặp các thúc."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, cẩn thận ngẫm lại, đích thực là chuyện rất lâu trước kia. Tiểu Tứ Tử khi đó vẫn một viên cầu thuần trắng, hiện tại đã có nhân đen rồi.

"Lúc chúng cháu đi ngang qua một cái thôn, rất nhiều người đang lấy đồ vật này nọ." Tiểu Tứ Tử nói: "Nói là sau khi tuyết lở, chỗ bị sụp xuống xuất hiện một bộ xương rất lớn."

"Nga....." Triển Chiêu tựa hồ hiểu biết loại chuyện này, "Ngẫu nhiên cũng sẽ có chuyện như vậy phát sinh, hình như là thật lâu thật lâu trước kia, xương của các loại động vật đã chết biến thành đá, sau đó chôn ở dưới lòng đất đúng không?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu,"Thông thường đều vô cùng to lớn, hình dạng giống như là quái thú."

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Lúc đó đào ra, xương cốt quả thật cao lớn so với con người. Người trong thôn đó, có người nói đào ra có thể bán lấy tiền, có người nói không thể đụng vào sẽ mạo phạm thần linh."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không ngạc nhiên, loại chuyện này nhìn thì hỗn loạn nhưng thật ra rất thông thường, kỳ thực chính là một đống thi hài của những loài động vật nguyên thủy mà thôi.

"Những người đó nháo a nháo, rồi đánh nhau, sau đó xuất hiện rất nhiều người bị thương, phụ thân cùng Huyện lệnh địa phương là bằng hữu, nên liền đi hỗ trợ trị liệu người bị thương."

Tiểu Tứ Tử nói "Cháu đứng ở một bên chờ, chợt có một thúc thúc đến nói chuyện với cháu."

Triển Chiêu lập tức hoảng hốt: "Cháu nói chuyện với người lạ? Về sau gặp loại quái thúc thúc này thì không cần để ý đến hắn!"

Tiểu Tứ Tử phồng má ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu: "Miêu Miêu, cháu không phải cũng ngay lần đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện với cháu sao?"

"Thúc nhìn giống quái thúc thúc sao?" Triển Chiêu ấn Tiểu Tứ Tử vặn đến vặn lui, đùa Tiểu Tứ Tử cười đến không ngừng.

Bạch Ngọc Đường ngừng cuộc náo loạn của hai người lại, nếu không một lát Yêu Yêu đem bọn họ thả xuống thì nguy rồi.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục nói, "Thúc thúc kia rất kì lạ, hắn hỏi cháu một vấn đề rất thú vị nha"

"Hắn hỏi cháu cái gì?"Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi.

"Hắn hỏi cháu: 'Cháu xem nhiều năm như vậy, xem không chán sao? Người đến tột cùng là có cái gì tốt hả?' rồi hắn còn cười nói: 'Vô luận xem nhiều hay ít, con người là như thế này, sẽ không thay đổi'. "

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau một cái, là người nói vô tâm người nghe có ý sao? Lo lắng đến thân phận Tiểu Tứ Tử, chung quy cảm thấy lời này có chút vi diệu.

"Cháu trả lời hắn thế nào?"Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu: "Cháu nghe không hiểu hắn có ý gì, liền nhìn hắn."

"Sau đó?"Triển Chiêu hỏi.

"Sau đó hắn liền nhìn chằm chằm cháu một lát, lại sờ sờ đầu của cháu, nói hắn có thể đã nhận sai người, cháu rất giống một người mà hắn quen biết."

"Khi đó cháu bao nhiêu tuổi hả?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút: "Bốn tuổi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy khả nghi..... Nhận sai người?

"Sau đó, người kia liền cho cháu khúc xương này." Tiểu Tứ Tử nói: "Hắn nói những vật mà thôn dân ở đây đào bới một chút cũng không hiếm lạ, cháu nếu thực sự muốn nhìn thấy đồ chơi hiếm lạ, phải đi một chuyến đến cực Bắc."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: "Cực Bắc..."

Tiểu Tứ Tử học bộ dáng của người nọ, quơ quơ ngón tay: "Cực Bắc cất giấu thần tích nha!"

Triển Chiêu nghe xong, ôm Tiểu Tứ Tử quay đầu liếc Bạch Ngọc Đường, nhà ngoại công ngươi có thần tích gì hả? Bạc nhiều đến xuất hiện kỳ tích sao?

Bạch Ngọc Đường cau mày cũng vô cùng nghi hoặc, thần tích gì chứ?

"Chẳng lẽ là...người cá dưới sông băng?" Ngũ Gia hỏi.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, việc ấy đích thực là rất thần kỳ.

"Đúng rồi." Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ tới, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Người nói chuyện với cháu có bộ dáng thế nào?"

"Ân, tuổi tác xấp xỉ phụ thân, cả người mặc một bộ y phục thư sinh màu xám, bày ra một diện mạo trí thức." Tiểu Tứ Tử tuy rằng ngơ ngác, nhưng mà trí nhớ rất tốt, "Ân, bộ dáng rất thanh tú, ân..."

"Người nọ." Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ vào má trái chính mình, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Nơi này có một cái bớt hình dạng rất giống hạt táo?"

"Đúng a!" Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay.

Triển Chiêu vội hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ngươi nhận thức người kia?"

Ngũ Gia gãi gãi đầu, bộ dáng tựa hồ rất bối rối "Đó là một người khó giải quyết a..."

"Khó giải quyết?" Triển Chiêu có chút lo âu: "Người xấu sao?"

"Không phải người xấu..." Bạch Ngọc đường đỡ trán: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần này đi cực Bắc có thể gặp được hắn."

"Hả?" Triển Chiêu kinh ngạc: "Hắn ở tại Băng Nguyên đảo hay sao?"

"Đương nhiên." Bạch Ngọc Đường buông một câu, "Hắn là sư phụ của ngoại công ta."

Bạch Ngọc Đường nói xong, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cùng ngây ra một lát, sau đó đều hô lên : "Hả?!"

Đại khái là động tác rất lớn, nên Yêu Yêu đang bay về hướng Bắc bất mãn quay đầu liếc hai người một cái, vẫy vẫy đầu.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ nhẹ đầu Yêu Yêu trấn an.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử há to miệng, bị vây trong tình trạng khiếp sợ.

"Hắn hắn hắn...Hắn là sư phụ của ngoại công ngươi?!"

Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ Triển Chiêu, cái người đang nói lắp kia: "Cũng không phải là sư phụ dạy ngoại công ta võ thuật mà là dạy hắn nhiều cái khác."

"Cái khác?" Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu đồng thời nghiêng đầu, dạy cái gì hả?

"Ngoại công là con cháu danh môn..."

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu, cái đó đúng là sự thật, Lục gia cực Bắc này có tiền có của người người biết đến. Bạch Ngũ Gia là con cháu nhà giàu của con cháu nhà giàu, gia tộc phụ thân là Bạch gia, gia tộc nương hắn là Lục gia cùng Hãm Không Đảo hiện tại... Dùng lời của Triệu Trinh mà nói, nhà ai cũng đều giàu hơn so với quốc khố. Mà Thiên Sơn phái cũng là Trung Nguyên võ lâm danh môn người người ai cũng đều muốn vào.

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử thở dài, Ngũ Gia cả người đều kim quang lòe loẹt a~~~

"Ngoại công thiên tư thông minh, nhưng tính cách quái dị, cơ hồ tất cả phu tử dạy văn đều không dạy hắn được bao lâu."

Triển Chiêu gật đầu. "Ân, Lục lão gia tử đúng là có loại khí chất như vậy."

Tiểu Tứ Tử cũng lắc đầu, "Cùng Cửu Cửu giống nhau, cũng khi dễ phu tử sao?"

"Thật cũng không phải là khi dễ." Bạch Ngọc Đường nói: "Ngoại công tuổi trẻ ngạo khí, tính cách quái gở, lão thái gia cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, sau đó có người giới thiệu cho hắn vị phu tử này."

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử tò mò: "Vị phu tử này ở cùng chỗ với Lục lão gia tử có tốt không?"

"Ta nghe nói..." Bạch Ngọc Đường mỉm cười "Vị phu tử này có thể đem ngoại công trị đến gắt gao."

"Thật sao?" Triển Chiêu cảm thấy bất khả tư nghị*

*bất khả tư nghị: không thể tin được

"Ân, hắn hàng năm ở cực Bắc, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài đi một vòng. Chính là vì cùng sư phụ ta không quá hợp nhau, gặp mặt liền cãi."

Triển Chiêu hỏi: "Vị phu tử kia tên gọi là gì?"

"Nói đến cũng khéo, hắn cùng họ với Tiểu Tứ Tử và Công Tôn tiên sinh." Bạch Ngọc Đường mỉm cười: "Họ kép Công Tôn, tên một chữ Mỗ."

Triển Chiêu lại lắp bắp kinh hãi "Công Tôn Mỗ? Chính là không gì không biết Công Tôn Mỗ?"

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt hỏi Triển Chiêu: "Không gì không biết?"

"Tiểu Tứ Tử, hắn chính là đại tài tử a, lại nói Công Tôn gia nhà cháu có phải chuyên sinh ra tài tử hay không a?" Triển Chiêu đùa Tiểu Tứ Tử, còn thật sự nói "Thúc thường nghe mấy lão nhân gia trong Ma cung nhắc tới hắn, Tiểu Họa Thúc nói hắn là người có học vấn cao nhất đương thời."

Tiểu Tứ Tử ánh mắt chờ mong liếc nhìn Bạch Ngọc Đường: "Vậy Bạch Bạch trước đây cũng cùng hắn học qua sao?"

"Thật ra không có, thời gian thúc ở cực Bắc rất ít, bất quá thời điểm đọc sách viết chữ hắn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện cùng ta tán gẫu hai câu." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng lên, bất đắc dĩ khoát tay "Chẳng qua chỉ là một lão nhân lừa rượu lại nói nhiều mà thôi."

"Lão nhân..." Tiểu Tứ Tử vươn ngón tay "Chính là...Thời điểm ta thấy hắn, cảm thấy tuổi của hắn cũng giống như phụ thân."

"Hắn bây giờ chính là bộ dáng kia." Bạch Ngọc Đường nói: "Thúc cũng từng hỏi qua hắn vấn đề này, hắn lại không giống sư phụ thúc và ngoại công Miêu nhi võ nghệ cao cường, thúc thậm chí cũng không biết hắn có thể biểu diễn võ thuật hay không, vì sao lại có thể có năng lực thanh xuân vĩnh trú*."

*thanh xuân vĩnh trú: trú nhan thuật (đại khái là trẻ mãi không già) (trong Long đồ án cũng có cụm từ này)

"Quả thực..... Trong truyền thuyết về Công Tôn Mỗ, cũng không có nhắc đến chuyện hắn có võ công hay không." Triển Chiêu cảm thấy bất khả tư nghị "Vậy hắn đến tột cùng là bao nhiêu tuổi? Ít nhất cũng đã một trăm tuổi đi? Nếu không có võ công, một trăm tuổi làm sao có thể còn là thanh niên?"

"Hắn vì sao không già chứ?" Tiểu Tứ Tử hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười cười: "Hắn nói đây là bí mật, sau này sẽ nói ta biết."

"Chúng ta lần này có thể gặp gỡ hắn?"Triển Chiêu phấn khởi lên.

"Hẳn là sẽ gặp đi." Bạch Ngọc Đường nói: "Bất quá hắn ở phụ cận ôn tuyền trên núi, bởi vì chân núi rất lạnh, cho nên không thường đi ra."

"Cực Bắc vô cùng ít người ở, hắn trốn ở ngọn núi làm cái gì?"Triển Chiêu buồn bực.

"Đọc sách." Bạch Ngọc Đường hỏi hai người: "Sách ở Long Đồ các quá nhiều đúng không?"

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu.

"Sách ở chỗ hắn so với Long Đồ các nhiều hơn vài lần." Bạch Ngọc Đường nói xong, nhắc nhở: "Người này thực sự nói rất nhiều, các ngươi gặp hắn, cũng đừng bị hắn chọc tức chết."

Nhưng nhìn lại Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử, hai người hoàn toàn không nghe, chính là vẻ mặt hưng phấn —— Thần nhân! Không ngờ có thể xem thần tích còn có thể gặp thần nhân!

..........

---- Hết chương 99 ---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro