CHƯƠNG 09: ÁNH NẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mn nha!! Dạo này Ros bận quá nên không đăng chương đc cho mn!

Chương 9: Ánh Nến

Editor: Rosaline & Hỏa

Beta: Rosaline

Trong hầm phủ Thái úy, vẻ mặt mọi người đều mờ mịt, một cái quan tài, một phụ nhân mù, còn có một bình đựng tro cốt.

Công Tôn làm cho vị phụ nhân kia yên tĩnh, nhưng nàng dường như đã bị kinh hách rất lớn, bị vây trong trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không có cách nào mà bình tĩnh nói chuyện, chỉ có liên tục kêu khóc cầu cứu, phản phản phục phục* la là có quỷ.

Trước tiên đưa phụ nhân ra ngoài để tĩnh dưỡng, những người còn lại tiếp tục lục soát phủ Thái úy.

Triệu Phổ cùng Triển Chiêu an bài nhân thủ, trong trong ngoài ngoài phủ Thái úy đều lật tung lên cả.

...

Trong hoàng cung, Qua Thanh bị Triệu Trinh phái đi dò la tin tức miêu tả lại tình huống hầm trong phủ Thái úy, khiến cho Triệu Trinh nghe được liền trợn tròn mắt.

Nam Cung Kỷ và Trần Công Công liếc mắt nhìn nhau, nhớ lại bộ dạng thường ngày của Thái úy Tào Khôi, vị đại nhân này đương thời chỉ là một vị quan viên bình thường, toàn bộ văn võ cùng các vị chính phái, đều không thể nghĩ được sao lại có loại bí mật này...

Sau khi Triệu Trinh sửng sốt một lúc lâu, liền hỏi Qua Thanh, "Đó là Thái úy của Trẫm?"

Qua Thanh gật đầu.

Triệu Trinh đứng lên, chắp tay về phía sau ở trong sân đi vài vòng.

Triệu Trinh có chút không tiếp thụ được, ngược lại không phải là nói Tào Khôi không có mặt khác, mà mặt khác này của hắn lại vô cùng khác biệt

Triệu Trinh tự nhận mình nhìn người chuẩn, người bình thường chỉ cần liếc mắt thì có thể lý giải đại khái, nếu là người có lòng dạ thâm sâu, hắn nhìn vài lần cũng không gạt được hắn. Tào Khôi làm quan đã được nhiều năm như vậy, mỗi ngày không sai biệt đều gặp, nhưng mà ngay cả một điểm dị thường cũng không phát hiện?!

Triệu Trinh vừa bước đi vừa đưa tay lên mặt mình, rồi đưa lên ngực, sau đó lại đưa tay xoa xoa bụng, tựa hồ là đang tìm cái gì đó.

Nam Cung, Qua Thanh và Trần Công công đều tò mò mà nhìn Hoàng Đế nhà mình... Cửu ngũ chí tôn đây là muốn làm gì?

Triệu Trinh trên dưới trái phải sờ một vòng, sau đứng yên, nghiêng đầu lẩm bẩm "Trẫm cũng có võ công? Không có lý do một chút nhìn cũng không ra?"

...

Trong hầm ngầm phủ Thái úy, đồng dạng cũng nghi ngờ còn có Ti Thiên Giám Lữ đại nhân

Lữ đại nhân nhìn hũ tro cốt kia bày một vòng quanh tường, khiếp sợ "Đây là...đây là..."

Bọn Triển Chiêu sớm thảo luận qua, đối với bố trí của hầm ngầm kia cơ bản chia thành ba loại ý kiến.

Loại thứ nhất, cảm thấy Tào Khôi bày chính là Chiêu hồn trận. Không phải nói vị Thái úy này quá nhớ vong thê sao, có phải hay không muốn làm vong thê sống lại, nên mới bày Chiêu hồn trận.

Loại thứ hai, cảm thấy là một loại trận cúng tế, Tào Khôi thật nhớ nhung vong thê vậy hắn tái giá làm gì? Không chừng đó đúng là tế đàn, người phụ nhân kia ăn mặc giống như vu bà hoặc là cúng tế.

Loại cuối cùng thì tương đối sảng khoái, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể là tà giáo nào đó.

Thái sư hỏi Lữ Lâm "Lữ đại nhân, đây chính là Chiêu hồn trận sao?"

Lữ Lâm khoát tay ———— không đúng không đúng!

"Tế đàn?" Bát Vương gia hỏi

Lữ Lâm khoát tay tiếp.

"Tà giáo."

Lữ đại nhân tiếp tục khoát tay.

Triệu Phổ nhìn trời, đưa tay vỗ vai hắn "Đến tột cùng là cái gì?"

Lữ Lâm vỗ tay một cái "Đúng vậy, đây là cái gì nha!" (=.=)

Tất cả mọi người sửng sốt một chút.

Chỉ thấy phu tử Ti Thiên Giám bắt đầu thảo luận.

"Đây là tập tục gì a?"

"Cho tới bây chưa thấy qua!"

"Chưa thấy có triều đại nào lại có loại mộ táng này.

"Cái này có phải hay không là quần mộ...Nhiều hũ tro cốt như vậy?"

Triệu Phổ đỡ trán, đám thư sinh này.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu "Tiểu Táng Thúc vẫn còn ở Khai Phong sao?"

"Không, mấy ngày trước vừa mới đi, cùng Tiểu Họa Thúc đi du ngoạn Giang Nam" Triển Chiêu khó xử

Thái sư lại gần nhỏ giọng nói với Triển Chiêu "Triển hộ vệ, Hoàng Thượng vừa rồi gia hạn cho Lão Bao phải phá án trong một tháng, ngươi phải cố gắng giúp sao Văn Khúc nhà ngươi."

Nghe vậy Triển Chiêu có chút nóng nảy, một tháng phá án, bây giờ một chút đầu mối đều không có...

"Sư phụ ngươi đâu?" Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa "Thánh tăng có lẽ biết chăng?"

Hỏa Phượng buông tay "Hòa thượng mập cùng Vi Trần đại sư ngày hôm qua đã lên đường đi Thánh điện sơn, nói Khai Phong phủ quá hung hiểm, bọn họ phải đi phải đi nơi nào xuân ấm hoa nở nửa năm"

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ đầu gối, nghe lời này mí mắt liền nhảy...

"Còn có người nào biết văn hóa tang táng không?" Triệu Phổ hỏi Lữ Lâm đang lầm bầm lầu bầu

Lữ Lâm lấy lại tinh thần nhìn Triệu Phổ, cuối cùng lắc đầu một cái "Cái đó...Vương gia, theo hạ quan thấy đây là nghi thức tang táng."

"Đó là cái gì?"

"Giống như là..." Lữ Lâm do dự một chút nói "Giống như là một loại trừ ma đuổi quỷ nào đó."

Lần này, ngược lại khiến cho mọi người sửng sốt.

"Đuổi quỷ?" Thái sư cảm thấy không khí đột nhiên âm trầm.

Bát vương hỏi "Nếu không tìm một người tinh thông trừ ma đuổi quỷ tới."

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mọi người "Các vị có ai biết đuổi quỷ không?"

Mọi người trầm mặc một lúc, cùng ngẩng đầu yên lặng nhìn Bao đại nhân.

Bao đại nhân chau mày "Ai, bổn phủ làm sao quen biết người đuổi quỷ? Đừng làm rộn."

Tất cả mọi người cúi đầu, Tiểu Lương Tử nhỏ giọng lầm bầm cùng Tiểu Tứ Tử "Bao đại nhân không biết hắn mới là người đuổi quỷ mạnh nhất...."

Công Tôn đưa tay nhéo tai Tiểu Lương Tử —— chớ nói bậy.

"Khụ khụ."

Thái sư đứng bên cạnh Bao đại nhân yên lặng giơ tay "Lão phu có biết..."

Bao đại nhân quay đầu trừng hắn.

Thái sư bĩu môi "Dục Nhi nhà ta không phải hay gặp nguy hiểm sao!"

"Thái sư, ngươi mời ai?" Công Tôn tò mò hỏi.

"Hoắc hoắc, lão phu thật sự biết một vị cao nhân, người này tên Trần Thông..."

Bàng thái sư chưa nói xong. Triển Chiêu liền hỏi "Trần Tam Quẻ"

Thái sư sờ râu nhìn Triển Chiêu "Ngươi thật sự quen biết hết tất cả mọi người ở Khai Phong này?"

Bao đại nhân hài lòng gật đầu, Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng hỏi Trâu Lương "Trần Tam Quẻ không phải xem bói sao? Lúc nào chuyển thành đuổi quỷ rồi?"

Trâu Lương thiêu mi —— lão đầu kia là lão du điều*, chắc là lừa bạc Thái sư rồi?

(*du điều: lão luyện, già dặn kinh nghiệm)

Triển Chiêu có chút không chắc chắn, có đáng tin không đây...

Công Tôn nhẹ nhàng chọt nhi tử

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, Công Tôn nháy mắt với hắn —— đáng tin không?

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt to nhìn Công Tôn —— làm gì cha?

Công Tôn sững sờ, hí mắt nhìn nhi tử —— tâm tình Tiểu Tứ Tử hình như không tốt lắm.

Một bên Tiểu Lương Tử cau mày —— Cẩn Nhi khẳng định vừa nhìn thấy gì đó, luôn ngẩn người.

Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút, đột nhiên hai tay che mũi miệng chạy ra bên ngoài.

"Ai!"

Công Tôn vội vàng ra ngoài,Tiểu Lương Tử cũng chạy theo hỏi "Cẩn Nhi làm sao vậy?"

"Hôi hôi!" Tiểu Tứ Tử hàm hồ trả lời một câu.

Công Tôn đuổi kịp, kéo nhi tử hỏi "Ngửi thấy mùi gì?"

Tiểu Tứ Tử nhíu mày "Có mùi kì quái, giống như mùi thịt thối"

"Chỉ ngửi thấy mùi? Có nhìn thấy không?" Công Tôn hỏi tiếp.

Tiểu Tứ Tử do dự "Ừ..."

"Ngươi có phải nhìn thấy cái gì mà nghĩ không ra không?" Công Tôn chọt bụng hắn

Tiểu Tứ Tử do dự một chút "Một lát con hỏi Yêu Yêu trước."

Công Tôn hí mắt nhìn hắn "Ngươi có Yêu Vương rồi cũng không cần cha đúng không?"

Tiểu Tứ Tử đô đô miệng "Không phải nha! Tại chỉ thấy thoáng qua."

Công Tôn tiếp tục chọt bụng hắn "Rõ ràng trước kia ngươi cái gì cũng nói với phụ thân!"

Tứ Tử xoa bụng "Nhưng Yêu Yêu nói con phải tự mình quyết định, cũng có thể không nói."

Công Tôn bóp mặt hắn "Còn nói không phải, cánh cứng cáp rồi!"

Tiểu Tứ Tử trốn sau lưng Tiểu Lương Tử "Vậy con thương lượng với Tiểu Lương Tử một lát."

Tiểu Lương Tử bảo vệ Tiểu Tứ Tử gật đầu "Ừ! Cẩn Nhi đừng sợ, chúng ta thương lượng một chút xem có nên nói cho bọn hay không."

Công Tôn hít một ngụm khí lạnh —— Tiểu Lương Tử lại được xếp trước mình! Đây chính là cùi chỏ hướng ta bên người như truyền thuyết nói?!

Nghĩ đến đây, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua vén tay áo nhìn cánh tay bé.

...

Trong hầm ngầm Trệu Phổ sờ cằm nhìn quanh—— ý kia, các ngươi ai đánh rắm xông Tiểu Tứ Tử chạy mất vậy? (=.=)

Mọi người vẻ mặt mờ mịt.

Triển Chiêu sờ sờ mũi, không có ngửi được mùi hôi, ngược lại có mùi xạ hương nhàn nhạt chẳng lẽ Tiểu Tứ Tử không thích mùi này?

Không đúng a, trong sân Bao đại nhân có một chậu hoa xạ hương gần đây mới ra hoa, Tiểu Tứ Tử đều nói rất thơm nha.

"Sách, nếu không tìm Trần Thông tới hỏi chút đi" Triệu Phổ sai ảnh vệ đi tìm người.

Triển Chiêu vô thức nhìn quan tài kia một chút.

Quan tài bên trong đều là muối,vừa rồi Triệu Phổ sai ảnh vệ khuấy thử, trừ muối cái gì cũng không có. Nhưng mà muối cũng không đầy mà chỉ có một nửa, có phải hay không ngoại trừ muối còn có gì khác? Trong quan tài còn có cái gì chứ? Chắc là thi thể!

...

Mấy hũ tro cốt vẫn chưa mở ra, bởi vì chưa xác định được có an toàn không, nhưng cám ước lượng một chút thì nó rất đầy. Triển Chiêu chỉ cầu trong bình đều là hương tro nếu không phải chết bao nhiêu người, đỉnh cao nhân sinh của Miêu gia không phải ở trong hầm ngầm này đi?!

...

Thời điểm mọi người chờ Trần Thông, trong hoàng cung Triệu Trinh ngồi cạnh bàn chăm đứa trẻ.

Hương Hương nằm trong ngực Triệu Trinh ngủ đến ngọt ngào.

Bàng phi mang theo nha hoàn pha trà, mọi người cảm thấy Hoàng Thượng hôm nay tâm tình không được tốt lắm.

Triệu Trinh kể lại truyện của Tào Khôi cho Bàng Phi nghe.

"Trong hầm ngầm có quan tài?" Bàng phi nghe thấy dưới phòng ngủ của Tào Khôi chôn người chết, nghĩ đến hắn ngày nào cũng cùng ngủ cùng người chế, cảm thấy quá đáng sợ.

"Không chỉ có quan tài, nghe nói còn bày một trận pháp gì vây quanh một vòng toàn hũ tro cốt..."

Triệu Trinh còn chưa nói xong, một nha hoàn đang châm trà bỗng nhiên run tay, nước trà văng ra

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nha hoàn kia vội vàng thỉnh tội. Triệu Trinh cũng không phải bạo quân, ngược lại đối với người bên cạnh hắn rất khoan dung, có thể nha hoàn này tựa hồ bị kinh sợ, sắc mặt cũng thay đổi

Nha hoàn này tên Thanh Liên luôn một mực theo bên cạnh Bàng phi.

Bàng phi đưa tay chọt nàng "Ngươi có phải biết trận pháp này hay không? Nói nghe một chút."

Liên Nhi vẻ mặt khó xử, nàng nhìn Bàng phi, nhỏ giọng nói "Nương nương, Liên Nhi không dám nói, cái đó có chút dọa ngươi"

Triệu Trinh ngoắc ngón tay với nàng, ý kia —— nói!

Liên Nhi nhìn Hương Hương xác nhận Tiểu Công chúa là đang ngủ, mới nở miệng "Hoàng Thượng, nương nương, nguyên quán nô tỳ ở Dương thôn, cách ngoài thành Khai Phong không xa, trước kia trong thôn cũng xảy ra một vụ án rất chấn động"

"Dương thôn.." Triệu Trinh suy nghĩ một chút liền sáng tỏ "Nga! Là vụ án sáp người tại Dương thôn đúng không?"

Liên Nhi gật đầu.

Bàng phi mở to đôi mắt hạnh "Án sáp người gì?"

"Nương nương, nến ở Dương thôn khá nổi tiếng, thôn chúng ta sản xuất nến cháy được khá lâu, mùi dễ ngửi mà khói cũng không nhiều" Liên Nhi nói tường tận cho Bàng phi nghe "Rất nhiều năm trước, nến đỏ Dương thôn sản xuất chỉ có gia đình giàu có mới dùng, trong cung đều là dùng loại nến này."

Trần công công cũng gật đầu.

"Nến ở Dương thôn đều là từ một nhà bán ra, người đó tên Dương Công, người của toàn thôn cơ bản đều làm việc cho nhà hắn. Nến hắn làm ra gọi là nến Dương Công, rất nổi tiếng. Sau đó có mấy người trong thôn nhận tiền của thôn khác, lén vào xưởng lấy trộm công thức làm nến, kết quả mới phát hiện Dương Công dùng người làm sáp nến!"

Bàng phi hít một ngụm khí lạnh, nhìn Triệu Trinh —— chúng ta dùng qua loại nến này sao?

Triệu Trinh trấn an nàng, "Không phải đó là chuyện của tiền triều"

"Sau đó tra được, Dương Công đó là người điên!" Liên Nhi không ngừng lắc đầu "Ta nghe mấy cụ già nó, Dương Công bình thường lá gan cực nhỏ, nhưng trên thực tế rất là hung tàn! Hắn giết rất nhiều người, nghe nói thời điểm giết người đều mỉm cười, có khá nhiều người là bằng hữu ngày thường cùng hắn làm ăn."

Triệu Trinh buồn bực "Vậy cùng đuổi quỷ có quan hệ gì?"

"Bên trong xưởng của Dương Công có một cái ao đều là thi thể xung quanh là hũ tro cốt." Liên Nhi nói "Thật ra tro cốt kia không phải của con người mà là tro cốt động vật."

Triệu Trinh bất ngờ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu —— động vật? Thế so với người đều tốt hơn.

"Trên đất còn vẽ khá nhiều hình thù, nói là để trừ tà." Liên Nhi lắc lư đầu "Rất dọa ngươi! Ta khi bé nghe gia gia kể, đêm còn mơ thấy ác mộng."

Triệu Trinh gật đầu một cái, bắt đầu ngẩn người —— Dương Công giết nhiều người như vậy, sợ oan hồn tìm hắn nên mới phải đuổi đuổi quỷ, còn Tào Khôi dưới lòng đất không phải chôn ái thê của hắn sao? Đuổi quỷ gì?

...

"Ai u trời ơi."

Một đầu khác trong phủ Thái úy, Trần Thông vừa mới xuống hầm ngầm nhìn một cái liền che miệng "Đây là trận pháp trừ ma."

Tất cả mọi người cau mày —— thật là đuổi quỷ.

Lâm Dạ Hỏa tò mò "Vợ hắn biến thành quỷ sao?"

"Biến thành quỷ thì không phải nên nghĩ cách lưu lại sao? Đuổi đi hình như không giống cho lắm?" Triệu Phổ không hiểu "Tào Khôi không phải yêu tức phụ mà là sợ tức phụ?"

Trần Thông cầm hồ lô rượu tùy thân ra hướng mặt đất đổ ra chút rượu...Chỉ thấy rượu theo các khe hở trên mặt đất xuất hiện một đồ án phức tạp.

Bạch Ngọc Đường chú ý tới Trần Thông vẫn luôn che miệng mũi, liền hỏi "Lão gia tử, có mùi gì kỳ quái sao?"

Trần Thông ngẩn người nhìn mọi người "Các ngươi...các ngươi không biết sao?"

Triển Chiêu không hiểu "Không biết cái gì?"

"Nến dùng để trừ ma" Trần Thông chỉ nến đang đốt ở bốn phía "Đều là sáp người..."

Trần Thông nói xong Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, quả nhiên chuột bên người đã không còn. Mọi người còn lại kêu một tiếng, che mũi miệng chạy ra bên ngoài, Công Tôn muốn đi nghiên cứu sáp người kia xem làm sao làm thành nến...Kết quả bị Triệu Phổ túm cổ áo lôi ra ngoài.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro