CHƯƠNG 108: MỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108 Mồi

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Thân vương phủ thì trời đã tối rồi.

Thân vương phủ bên ngoài một mảnh hỗn độn, nhóm binh lính trong phủ đang quét tước, cửa lớn mở rộng, quản gia đứng trước cửa than thở.

Nhìn thấy hai người Triển Bạch, sắc mặt của nhóm binh lính cũng không có gì thay đổi, chỉ có chút biểu cảm nén giận.

Lão quản gia vẻ mặt âm trầm, hỏi hai người: "Nhị vị còn chuyện gì quan trọng sao? Là chê Thân vương phủ của ta còn chưa đủ thảm sao?"

Triển Chiêu nhìn trời, tâm nói Thân vương phủ của ngươi không làm việc ác thì cũng không có ai ném trứng thối a, không tỉnh mà chỉ biết trách người khác.

Ngũ Gia có chút khó chịu, kéo Triển Chiêu xoay người muốn đi, ý là hai huynh đệ Quách gia có chết hay không, dù sao cũng là tự làm tự chịu.

Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường về, lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo quân hoàng thành cũng chạy tới phía sau.

Triển Chiêu nói với quản gia: "Thái phu nhân vừa rồi đến Khai Phong Phủ, Thân vương Thượng thư nhà các ngươi có thể có nguy hiểm..."

Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe trong phòng có mấy gã sai vặt hô lên: "Ai nha sao lại có sương mù dày đặc như vậy a?"

Quản gia nhìn lại, trợn tròn mắt, chỉ thấy trong Thân vương phủ không biết từ khi nào đã nổi lên một trận sương mù dày đặc, một mảnh mờ ảo lan dần ra ngoài, rất nhanh đã không thấy rõ cửa nẻo.

"Này..." Quản gia còn chưa kịp mở miệng, hai thân ảnh đỏ trắng bên cạnh chợt lóe thân ảnh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã vào bên trong Thân vương phủ.

.........

Trong hoàng cung, Triệu Trinh ngồi trong thư phòng xem tấu chương, cầm một cuốn tấu chương, Hoàng Thượng cũng không yên lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa trên cây nến trên bàn lay động, như là đang ngẩn người.

Ngoài thư phòng, Nam Cung cầm một quyển trục đi vào đưa cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhận lấy mở ra.

Trên quyển trục là một danh sách, tên của cả triều văn võ đều có trên đó, mấy ngày hôm trước, Triệu Trinh thu thập một vài ý kiến của văn võ, để bọn họ đề cử người thích hợp nhậm chức Thái úy.

Lúc triều thần đề cử danh sách, Thân vương phủ còn chưa gặp chuyện không may, nhưng mà...

"Người được đề cử nhiều nhất cũng không phải là Quách Lâm Hiến." Triệu Trinh nhìn phần danh sách mà lắc đầu.

.........

Trong Thân vương phủ, sương mù dày đặc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào đại trạch, liền cảm giác được một cổ nội lực rất mạnh, liền nhanh chóng chạy về hướng có nội lực.

Trong từ đường, hai huynh đệ Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh đang quỳ gối trước bài vị của Quách Mịch, hai huynh đệ cúi đầu không nói, đang ngẩn người thì thấy mặt đất nổi lên một tầng sương mù.

Hai người ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện ngoài từ đường một mảnh xám trắng, giống như có khối lụa trắng bọc lại căn phòng.

"Ca!"

Quách Lâm Hiến chợt nghe Quách Lâm Thịnh bên cạnh hô một tiếng, nhìn theo ngón tay hắn chỉ về hướng cửa sổ.

Theo hướng ngón tay của Quách Lâm Thịnh, Quách Lâm Hiến cũng nhìn thấy ngoài cửa sổ có một thân ảnh hồng y.

Bên trong sương mù, bóng dáng hồng y như ẩn như hiện vô cùng quỷ mị.

Hai huynh đệ lắp bắp kinh hãi, đồng thời cũng cảm thấy một cỗ kình phong đang đến. Nhị vị tuổi cũng không còn trẻ, công phu cũng không ra làm sao, bị thổi một cái liền lảo đảo, đều đặt mông té xuống trước bàn thờ.

Bàn thờ bị hai người đụng trúng lung lay vài cái, "Lạch cạch" một tiếng, bài vị của Quách Mịch rơi xuống, ở trước mắt hai huynh đệ rớt xuống gãy thành hai nửa.

Ngay lúc hai người đang khiếp sợ, hồng y kia đã "Phiêu" vào qua cửa sổ rộng mở, một đạo hàn quang đâm thẳng đến cổ họng của Quách Lâm Thịnh.

Quách Lâm Hiến kinh hãi, đẩy huynh đệ ra...

Cơ hồ là cùng lúc, xuất hiện hai tường băng trước mắt hai người, chặn một kích trí mạng.

Mặt đất nháy mắt bao trùm một tầng sương lạnh, theo sương lạnh lan tràn, sương mù dày đặc bắt đầu trở nên loãng ra.

Hai tường băng "Răng rắc" một tiếng vỡ ra, thân ảnh hồng y lại một lần nữa xuất hiện, cầm thanh kiếm sắc bén trong tay hướng tới Quách Lâm Thịnh đang ngã một bên chém xuống.

Sau một tiếng rồng ngâm, một thanh cổ kiếm thân đen tuyền chặn lại lưỡi kiếm sắc bén trước mắt Quách Lâm Thịnh, thân ảnh hồng y xuất hiện trước mắt hai huynh đệ.

"Triển đại nhân!" Quách Lâm Hiến vốn tưởng rằng huynh đệ họ chết chắc rồi, cho đến khi Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện, cục đá bị nghẹn ở cổ họng mới được lấy xuống, thở ra ngồi dưới đất.

Thân ảnh hồng y tập kích Quách Lâm Thịnh chợt lóe thân rơi xuống giữa phòng, xoay người muốn thoát ra ngoài, nhưng Bạch Ngọc Đường đã đứng trước cửa chặn lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một trước một sau đánh giá thân ảnh hồng y đang đứng giữa từ đường.

Người này bọn họ đều biết, một thân váy dài màu đỏ, tóc đen dài qua đầu gối... Đúng là "Kiều đại phu nhân" mà bọn họ đã cứu cách đây không lâu.

Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh cũng đứng lên.

Quách Lâm Hiến rất là nghi hoặc, bởi vì so ra, nữ tử này muốn giết đệ đệ hắn nhất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại vị "Kiều đại phu nhân" này, hai người đều có một nghi vấn —— vị này sát ý sâu đậm, có thâm cừu đại hận gì với Quách Lâm Thịnh sao? Mặt khác... Này chắc không phải là vận đào hoa của Âu Dương đâu ha? Không giống với miêu tả của Triệu Phổ, ít nhất tuổi không giống.

"Ngươi là ai?" Quách Lâm Hiến hỏi nàng kia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc trước cũng đã thấy thi thể của Kiều đại phụ nhân, vị trước mắt này chắc không phải là vợ của Kiều Bách Vạn đi.

Nàng kia vươn tay, sờ bên má một chút, sau đó kéo da mặt xuống...

Khuôn mặt xuất hiện dưới lớp mặt nạ làm cho mấy người nhìn thấy đều hít sâu vào... Đó là một khuôn mặt bị "Phá hư" nghiêm trọng, như là bị dã thú cắn xé qua, mấy vết sẹo trên mặt nhìn vô cùng ghê rợn. Nhưng mà, bỏ qua mấy vết sẹo đó, nhìn kỹ mà nói, khuôn mặt nguyên bản của nàng cũng rất được, tuổi cũng không nhỏ.

Hai mắt nàng đỏ đậm, nhìn chằm chằm hai huynh đệ Quách gia, vẻ mặt kia tràn đầy hận ý, quanh thân tản ra sát khí.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đang nghi hoặc thân phận của nàng ta, Quách Lâm Thịnh đột nhiên hô lên: "Ngươi... Ngươi là... Linh Nhi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không biết nói gì —— sao lại có thêm một Linh Nhi? Người nào a?

.........

Trong hoàng cung.

Triệu Trinh sau khi xem xong danh sách, thuận tay đưa cho Nam Cung Kỉ.

Nam Cung nhận lấy, cầm lên nhìn nhìn, lại nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nâng cằm, có chút hưng trí quan sát biểu tình của Nam Cung, hỏi hắn: "Nhìn ra cái gì không?"

Nam Cung vừa cẩn thận nhìn nhìn, cuối cùng lắc đầu với Triệu Trinh.

Triệu Trinh mỉm cười: "Vấn đề là ở đó, cái gì cũng nhìn không ra, không có gì bất thường."

Nam Cung không hiểu, nhưng biểu tình của Hoàng Thượng hình như cũng không bất ngờ.

Triệu Trinh đứng lên, chắp tay sau lưng ra khỏi thư phòng.

Nam Cung đi theo hắn đến trong viện, chợt nghe Triệu Trinh không nhanh không chậm nói một câu: "Chứng tỏ ngay từ đầu, bị nhìn chằm chằm cũng không phải là chức Thái úy."

Nam Cung khó hiểu: "Nếu không phải vì chức Thái úy, thì là vì cái gì?"

Triệu Trinh hỏi lại hắn: "Lần này ngoại trừ chức Thái úy, còn có chức nào bị người nhắm đến không?"

Nam Cung cau mày suy nghĩ: "Chức vị khác..."

Triệu Trinh nhắc nhở Nam Cung: "Một người bị giết, trên người đã mất hai khối vàng, một lớn một nhỏ. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy hung thủ giết người vì khối vàng lớn, nhưng là có thể, khối vàng nhỏ, mới là thứ mà hung thủ thật sự muốn."

Nam Cung đột nhiên mở to hai mắt: "Thống lĩnh quân hoàng thành?"

.........

Từ đường Thân vương phủ, Quách Lâm Thịnh hô lớn hai chữ "Linh Nhi", thần tình không thể tin được.

Quách Lâm Hiến vẻ mặt cũng khiếp sợ hỏi nàng: "Ngươi... Ngươi không phải đã chết rồi sao?"

Triển Chiêu tức giận, tâm nói hai người các ngươi đừng có nói chuyện phiếm a, ai có thể nói cho bọn ta biết Linh Nhi là ai không?

Vị nữ tử "Linh Nhi" mà Quách Lâm Thịnh gọi kia đột nhiên nở nụ cười.

Tiếng cười vô cùng chói tai, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe cũng nhíu mày.

Nhìn thấy Quách Lâm Thịnh, Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Linh Nhi của ngươi năm đó đã bị nương của ngươi ném xuống sông, sớm đã táng thân trong miệng cá sấu, ta là lệ quỷ đến đòi mạng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, đồng thời nghĩ vị Linh Nhi này, chính là con của Tiết phu nhân? Năm đó bởi vì cùng Quách Lâm Thịnh mến nhau, nên bị Thái phu nhân hại chết?

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— Thái phu nhân lúc trước có nói là đã ném cô nương xuống sông, còn tưởng rằng đã chết đuối rồi, không nghĩ tới trong sông còn có cá sấu a?

Ngũ Gia cũng không biết nói gì —— lão thái thái kia cũng quá độc ác đi... Sớm nói đám người này là tự làm tự chịu.

Quách Lâm Thịnh theo bản năng quay đầu lại nhìn ca ca Quách Lâm Hiến.

Triển Chiêu cũng chú ý tới hai huynh đệ nghe xong Linh Nhi nói thì có biểu tình khiếp sợ, hiển nhiên, hai người bọn họ cũng không biết năm đó "Linh Nhi" không phải chết đuối ngoài ý muốn, mà là bị nương của bọn họ hại chết.

Trời thương tình, cô nương năm đó thoát khỏi miệng cá sấu mà không chết... Cho nên lần này chân chính trở về báo thù, không phải Mị Nhi, mà là Linh Nhi?

.........

"Muốn chức thống lĩnh quân hoàng thành mà nói..." Nam Cung cho ra kết luận sau đó có chút bất an: "Quách An đã không còn khả năng tiếp nhận quân hoàng thành."

Triệu Trinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nam Cung: "Ngươi sao lại thành thật như vậy a, Thiếu Chinh là Đại tướng quân đứng đầu, Quách An là phó tướng đứng thứ hai, người đứng đầu không có thì có người đứng thứ hai, nếu cả hai cùng không có thì sao? Ai được lợi a?"

Nam Cung sửng sốt kinh ngạc: "Người đứng thứ ba? Nhưng trong quân hoàng thành không có nhân vật đứng thứ ba a..."

"Nói cách khác." Triệu Trinh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: "Cửu thúc không có mặt ở Hắc Phong Thành, quân doanh do ai chỉ huy?"

"Nhất Hàng a." Nam Cung không cần suy nghĩ đã trả lời.

"Nếu Nhất Hàng cũng không có mặt thì sao?"

"Ách..." Nam Cung có chút khó xử: "Bốn vị tướng quân còn lại đều có thể đi?"

"Nhưng bình thường sẽ không tuyển trong bốn người này, dù sao không phải phó tướng nhà ai cũng đều có tình huynh đệ cả, tuyển ai không tuyển ai chắc chắn sẽ không phục." Triệu Trinh vươn tay nhẹ nhàng chọt ót Nam Cung: "Cho nên lúc này tốt nhất là đề cử người không có liên quan gì đến chuyện này."

Nam Cung cũng hiểu được, hỏi Triệu Trinh: "Cho nên người thứ ba chân chính, là người bị đề cử kia."

Triệu Trinh ảm đạm cười: "Điều kiện để người thứ ba xuất hiện là gì?"

"Người thứ nhất và người thứ hai biến mất..."

"Người thứ hai là Quách An đã bị giải quyết." Triệu Trinh ngẩng đầu, nhìn nhìn trăng sáng trên cao: "Nếu như nói, người thứ nhất không biến mất, vậy người thứ ba vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện."

Nam Cung khẩn trương: "Vậy chẳng phải Thiếu Chinh sẽ gặp nguy hiểm sao?"

.........

Trong từ đường Quách gia, không khí có chút xấu hổ.

Linh Nhi thần tình hận ý, hai huynh đệ Quách gia thần tình nghi hoặc.

Triển Chiêu đột nhiên khoát tay: "Chờ một chút!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu vươn tay chỉ vào Linh Nhi: "Cho nên cô là con gái của Tiết phu nhân?"

Nghe thấy ba chữ "Tiết phu nhân", khuôn mặt dữ tợn của Linh Nhi hiện lên một tia đau thương, nàng hung hăng trừng Quách Lâm Thịnh: "Quách gia ngươi tội đáng chết vạn lần, vì bảo vệ địa vị của bản thân, hại chết nương ta ..."

"Cái..." Quách Lâm Thịnh lắc đầu: "Ta không có..."

Quách Lâm Hiến nhíu mày, hắn hoài nghi —— không lẽ lại là nương nhà mình hại chết Tiết phu nhân?

"Chờ một chút chờ một chút!" Triển Chiêu xua tay, ý bảo sự tình không hợp lý!

Hắn lại chỉ vào Linh Nhi: "Giả thành Mị Nhi hù dọa Lý Phiên cùng giả thành Kiều đại phu nhân hù chết Kiều Bách Vạn đều là cô?"

Linh Nhi gật đầu: "Không sai."

"Muốn làm cho Quách gia thân bại danh liệt cũng là cô, đúng không?" Triển Chiêu hỏi.

"Bọn họ là trừng phạt đúng tội..."

"Nhưng sát hại Lý Phiên cùng Tiết phu nhân cũng không phải là cô có phải không?"

"Vô nghĩa." Linh Nhi liếc Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ vào Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh: "Nhưng nương của cô cùng Lý Phiên cũng không phải do bọn họ giết a..."

"Nương ta chết trong tay sát thủ của Thân vương phủ!" Linh Nhi vung tay.

Chợt nghe "Đinh" một tiếng, giống như ném cái gì đó ra đến bên chân Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhặt lên đến nhìn, là một lệnh bài.

Trên lệnh bài có gia huy của Thân vương phủ.

"Ta bắt được sát thủ đã giết nương ta, trên người hắn còn có gia huy của Thân vương phủ, hơn nữa trước khi chết, hắn cũng thừa nhận là nghe Quách Lâm Thịnh sai khiến đi giết nương ta, mục đích chính là để bảo vệ tiền đồ cùng chức vị Thái úy của huynh đệ hắn!"

Quách Lâm Thịnh nhận lấy khối lệnh bài từ tay Triển Chiêu, có chút khóc không ra nước mắt: "Linh Nhi a... Thân vương phủ của ta không xài lệnh bài này..."

Linh Nhi nhíu mày: "Chuyện tới nước này mà ngươi còn gạt người..."

"Bọn ta không gạt người." Quách Lâm Hiến cũng lắc đầu: "Cho tới bây giờ, ta có thể tiếp nhận chức vụ Thái úy đều là tung tin vịt, Hoàng Thượng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ muốn ta nhậm chức Thái úy."

"Hơn nữa liên hệ mấy án tử với Thân vương phủ, cái chết của Tiết phu nhân là mấu chốt... Giết bà ấy chính là gia tăng thêm hiềm nghi..." Nói tới đây, Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường ở phía cửa.

Ngũ Gia cũng phát hiện có chỗ nào đó không đúng, hỏi Linh Nhi: "Không lẽ là ngươi bị lợi dụng..."

Nói còn chưa xong, bỗng nhiên trên nóc nhà có tiếng động, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng ngước đầu lên —— Ai a? Khinh công không tệ.

Trong nháy mắt đó, Linh Nhi chợt lóe thân ảnh bay ra từ cửa sổ, hồng ảnh nhoáng lên một cái biến mất.

Quách Lâm Thịnh hô Linh Nhi liền đuổi theo, nhưng sương mù trong từ đường cũng dần dần tán đi, không thấy thân ảnh người đó đâu nữa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng chạy ra khỏi từ đường, nhưng không đuổi theo Linh Nhi, mà là chạy thẳng ra cửa tìm Âu Dương Thiếu Chinh.

.........

Trong hoàng cung, Nam Cung sốt ruột như lửa đốt: "Lần này mục tiêu chính của hung thủ là Thiếu Chinh? Có cần nhắc nhở hắn cùng Cửu Vương gia không?"

"Nhắc thì có ích sao?" Triệu Trinh buông tay: "Người này nếu còn tồn tại, vậy Thiếu Chinh vĩnh viễn sẽ còn nguy hiểm, nhắc hay không nhắc thì có ý nghĩa gì? Đề phòng được hôm nay thì ngày mai đề phòng được sao? Cho dù lần này không bị hại chết, lần sau cũng có thể sẽ bị hại chết... Thiếu Chinh không sao, người này cũng sẽ không hiện thân, ai cũng không biết được thân phận của hắn."

Nam Cung nghe xong thì rối rắm: "Nên làm gì mới được đây?"

Triệu Trinh thấy Nam Cung khẩn trương, liền nâng tay ngăn lại, ngữ điệu thoải mái nói một câu: "Người sao, ở vị trí càng cao đối thủ sẽ càng nhiều, nói đến nói đi, còn không bằng tự mình nghĩ biện pháp."

.........

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lao ra khỏi Thân vương phủ.

Lúc này, sương mù đều đã tan, quân hoàng thành trước cửa rối loạn, Phó Thủ của Âu Dương, Phó thống lĩnh quân hoàng thành Tào Lan đang mang người tìm kiếm quan tiên phong.

"Triển đại nhân! Ngũ Gia!" Tào Lan vừa thấy hai người Triển Bạch đi ra, liền chạy lại nói: "Không thấy tướng quân nhà ta đâu cả."

Triển Chiêu nhíu mày, quả nhiên, Âu Dương Thiếu Chinh vừa rồi mang theo rất nhiều quân hoàng thành tới lúc này đã không thấy bóng dáng.

"Người đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không biết a, vừa rồi đột nhiên có một trận sương mù, chờ sương mù tán đi thì đã không thấy tướng quân đâu..."

Có mấy người lính tranh nhau nói? Nói vừa rồi nhìn thấy trong sương mù có bóng người màu đỏ, tướng quân đuổi theo, còn không để bọn ta đi theo.

"Trúng kế!" Triển Chiêu cũng sốt ruột: "Ngay từ đầu, Quách gia chỉ là thủ thuật che mắt, người mà hung thủ nhắm vào có thể chính là Âu Dương Thiếu Chinh!"

Bạch Ngọc Đường hỏi mấy binh lính nhìn thấy Âu Dương lần cuối, đuổi người về hướng nào.

Bọn lính đều chỉ hướng Bắc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói Tào Lan đến Khai Phong Phủ thông tri Triệu Phổ, sau đó đuổi theo về hướng Bắc.

.........

Trong hoàng cung, Triệu Trinh thấy Nam Cung đứng ngồi không yên liền cười: "Lại nói tiếp, Trẫm đối với ngươi, Cửu thúc cùng Thiếu Chinh, đều có chút bất công."

Nam Cung nhìn Triệu Trinh.

"Dù sao cũng cùng nhau lớn lên a." Triệu Trinh tựa hồ đang nhớ tới những chuyện trước đây: "Thiếu Chinh trước đây rất bướng bỉnh a, chưa từng gặp qua tiểu hài nhi nào hay chửi như vậy."

Nam Cung cũng thở dài, tâm nói còn không phải sao.

"Bây giờ nhớ lại, chửi thì chửi, nhưng Thiếu Chinh hắn có hại người không?" Triệu Trinh hỏi Nam Cung: "Có phạm quân quy không? Có phạm pháp không? Có gây chuyện gì không? Có nhược điểm bị người khác nắm được không?"

Nam Cung suy nghĩ thật lâu sau, lắc đầu.

Triệu Trinh cười: "Người ngay thẳng không sợ bóng tà, ngươi đừng thấy hắn bình thường như tên lưu manh không đứng đắn, thật ra lại rất đứng đắn... Trung dũng nhân nghĩa hắn không thiếu cái nào, nhưng vì sao tất cả mọi người lại nhớ về hắn không tốt? Không đứng đắn a?"

Nam Cung cũng thấy kỳ quái: "Đúng vậy... Vì sao a?"

"Bởi vì hắn thông minh a." Triệu Trinh mỉm cười: "Đại trí giả ngu đều bị dùng nát vụn, thực tế chân chính đại trí giả ngu thì không có mấy người, nhưng mà cái thông minh củng những người thông minh không thể giấu được. Trong đám người trẫm quen biết, một trong số ít thực sự của đại trí giả ngu là Thái sư, Thiếu Chinh a... xem như là đại trí nhược hồn."

*đại trí giả ngu = đại trí nhược ngu: (大智若愚 – dà zhì ruò y): xuất từ Tống, ô Thức, Hạn Âu Dương thiếu sư trí sỹ khải; nhược: dường như, tựa hồ; bậc đại trí nhìn bề ngoài có vẻ như ngu dốt, do bậc đại trí đã vượt qua khả năng lý giải của người bình thường, nên ngôn ngữ hành động hay bị cho là ngu độn. => có thể hiểu là người thông minh luôn giả bộ ngu dốt, hồ đồ

*đại trí nhược hồn: của người ta là hồ đồ thì chữ 'hồn' ở đây của Triệu Trinh giùn cho Hồng Mao có nghĩ là mơ hồ => có thể hiểu là bạn Hồng Mao là người thông minh nên luôn giả bộ mơ mơ hồ hồ

"Đại trí nhược hồn..." Nam Cung suy xét cái từ này, luôn cảm thấy được nghe như thế nào đi nữa thì cũng vô cùng thích hợp với Âu Dương Thiếu Chinh.

"Thái sư hồ đồ cùng Thiếu Chinh mơ hồ cũng không phải là giả vờ." Triệu Trinh chỉ vào đầu: "Chỉ là bọn hắn vừa hồ đồ vừa phi thường thông minh mà thôi... Người như thế chỉ cần đem phần thông minh của bản thân giấu đi, thì chính là loại người bình thường nhất, mà khi ngươi bắt đầu đối xử với bọn họ như người bình thường thì ngươi đã thua rồi."

Nam Cung nghe Triệu Trinh nói xong, cảm thấy câu nói có hàm ý gì đó, cân nhắc một chút, không khỏi nhăn lại mi: "Hoàng Thượng, nếu lần này hung thủ đối phó với Âu Dương cùng Thân vương phủ với chức Thái úy là hai chuyện không liên quan đến nhau, ngài vì sao còn muốn lấy Thân vương phủ ra làm mồi..."

Nói đến chỗ này, Nam Cung bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ: "Không lẽ..."

"Thân vương phủ bất quá chỉ là mồi giả, mồi chân chính là Âu Dương Thiếu Chinh a."

"Như vậy không sao chứ?" Nam Cung lo lắng: "Vạn nhất xảy ra chuyện gì..."

"Nếu là mồi mà còn không biết bản thân là mồi, vậy mới có thể gặp chuyện." Triệu Trinh nhẹ nhàng nhướn mi: "Mà nếu đã biết bản thân là mồi, hắn có thể bẫy được con cá mà hắn muốn bắt."

Nói xong, Triệu Trinh phủi cánh hoa trên vạt áo hắn, đứng lên đi thăm Bàng phi.

.........

Tào Lan hoả tốc mang theo người đến Khai Phong Phủ báo tin.

Nghe thấy tìm không được Âu Dương, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương đều nóng nảy.

Nhưng Triệu Phổ lại hỏi Tào Lan: "Ngươi nói hắn đuổi theo người nọ, còn không cho các ngươi đi theo?"

Tào Lan cùng mấy binh lính đều gật đầu.

Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ sờ cằm.

Quảng Gia túm tay áo Triệu Phổ, ý là —— Sao vậy? Có nguy hiểm sao?

Triệu Phổ hỏi Tào Lan: "Âu Dương hôm nay có mang theo côn không?"

Tào Lan gật đầu: "Có mang theo."

"Kim côn hay ngân côn*?" Triệu Phổ cũng bình tĩnh dị thường, hỏi ra một vấn đề khiến mọi người nghe xong cũng không hiểu ra sao.

*côn vàng hay côn bạc

Tào Lan nghĩ nghĩ, trả lời: "Ách, không phải kim cũng không phải ngân... Đỏ a..."

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương đều há miệng thở dốc: "Màu đỏ..."

Hai vị tướng quân tả hữu nhìn nhau một cái, khuôn mặt khẩn trương vừa rồi đã biến thất.

Long Kiều Quảng sờ sờ cằm, hỏi Trâu Lương: "Lấy ra từ lúc nào a?"

Trâu Lương lắc đầu: "Không quá lưu ý..."

Lúc này, chợt nghe một thanh âm nói: "Sau lần xém chút bị bạch xà cắn a..."

Mọi người cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang uống sữa dê đứng bên cạnh bọn họ.

Triệu Phổ có chút đăm chiêu "Nga..." một tiếng.

"Hồng Mao kia có một đống côn bằng vàng bạc đồng thiết..." Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực: "Còn có màu đỏ nữa sao? Chưa từng thấy hắn dùng qua..."

"Màu đỏ là bằng gỗ sao? Côn gỗ?" Công Tôn nghe xong có chút lo lắng, không rõ vì sao bàn một hồi lại bàn đến màu côn của Âu Dương Thiếu Chinh: "Côn có gì khác nhau sao?"

Triệu Phổ ngoắc Trâu Lương: "Nhanh chóng thả chó, tìm xem Hồng Mao ở đâu!"

"Nga!" Trâu Lương vội vàng chạy đi, Long Kiều Quảng cũng đi theo, hai huynh đệ đều rất sốt ruột.

Công Tôn thấy Triệu Phổ tức giận liền an ủi: "Đừng nóng vội, Âu Dương cũng không phải dễ bị khi dễ, hơn nữa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đuổi theo..."

Triệu Phổ bị những lời này của Công Tôn chọc cười: "Ta không sợ hắn bị người khi dễ..."

Công Tôn nghiêng đầu.

Triệu Phổ dở khóc dở cười: "Ta sợ hắn khi dễ người khác..."

Nói xong, Cửu Vương gia ngồi xổm xuống, hỏi Tiểu Tứ Tử đang uống sữa: "Hồng Mao kia còn đai hung không?"

Tiểu Tứ Tử vươn cánh tay béo lên bấm vài cái, gật gật đầu: "Rất hung rất hung a!"

Triệu Phổ đỡ trán.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro