CHƯƠNG 113: PN - KINH HỈ SINH THẦN CHI ĐIỆN THẢI VÂN (VÃN YẾN THIÊN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại —— Kinh hỉ sinh thần chi điện Thải Vân (Vãn Yến thiên)(Sau bữa tiệc)

EDITOR: KEN LE

BETA: ROSALINE


Sau khi văn võ bá quan bị gây sức ép trong "Mật thất" xong, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm.

Mọi người ngồi vào vị trí, mỹ thực được nhóm ngự trù tỉ mỉ chuẩn bị cũng được mang lên, quần thần đại khái là đã tiêu hao quá nhiều tinh lực trong "Mật thất", nên lúc này đều đói bụng.

Tâm tình Triệu Trinh rất tốt, nâng chén rượu đi qua từng bàn, cùng thần tử nhà mình pha trò, quân thần lúc này hết sức hòa thuận.

Yêu Vương cùng Công Tôn Mỗ ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa quan sát Triệu Trinh giữa bữa tiệc, bên cạnh, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang nghiên cứu đồ ăn.

Ngồi bên cạnh Thiên Tôn cùng Ân Hậu, chính là Triểu Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Không biết các ngự trù trong cung có phải đều có một quyển thực đơn của Triển Chiêu hay không, sau khi Triển Chiêu đến đây hai lần, liền phát hiện mỗi lần ẩm yến thì thức ăn trên bàn hắn luôn khác với thức ăn trên bàn của mọi người. Sau đó hỏi thăm mới biết được, nhóm ngự trù trong cung đều lấy hắn để thí nghiệm đồ ăn, dù sao hắn cũng nổi danh là đệ nhất cật hóa của Khai Phong Thành mà.

Tâm tình Triển Chiêu đang rất tốt mà ăn một con cua lớn, cảm thấy phía sau có người túm túm vạt áo hắn. Quay đầu lại, thì thấy tiểu Hương Hương không biết khi nào thì đã chạy tới, ngưỡng mặt cười tủm tỉm nhìn hai người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất ăn ý nhích ra hai bên, chừa một chỗ trống chính giữa.

Hương Hương liền leo lên.

Triển Chiêu gắp đồ ăn cho bé, quai hàm Hương Hương vừa phồng phồng nhai đồ ăn, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Ngũ Gia đang nâng chén rượu, cũng rất quen thuộc với Hương Hương, thấy bé nhìn mình, liền cười với bé.

Hương Hương mặt đỏ hồng trốn qua Triển Chiêu bên cạnh, Triển Chiêu vừa lắc đầu vừa tiếp tục đút thức ăn ngon cho Hương Hương.

Triệu Trinh đang ở bàn bên cạnh nói chuyện với Bao đại nhân cùng Bàng thái sư, liếc mắt thấy khuê nữ nhà mình, bật người vui vẻ ra mặt.

Bưng chén rượu đi, Triệu Trinh đi đến bàn của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, vươn tay ôm lấy khuê nữ, Triệu Trinh cười hì hì nhìn hai người.

"Thật ra..." Triệu Trinh cầm khối điểm tâm, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Trẫm gần đây gặp chút chuyện khó khăn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bày ra biểu tình "Không tin" mà nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nghiêm túc: "Nói thật... Trẫm cảm thấy trong cung gần đây có chút không sạch sẽ. Trẫm hoài nghi! Trong cung có yêu tinh!"

Triệu Trinh nói xong, hai mắt sáng trong suốt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Nhị vị thiếu hiệp thực ăn ý cúi đầu ăn, quyết định ăn xong rồi nhanh chóng chạy về ngủ.

"Ai." Triệu Trinh vừa thả Hương Hương xuống đất, để bé chạy đi tìm nương, vừa nói chuyện với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Các ngươi có biết lãnh cung ở phía Tây không? Ai, gần đây trong lãnh cung luôn truyền tiếng đánh đàn, mà tiếng đàn kia đều vào nửa đêm. Còn có a, thị vệ đi ngang qua lãnh cung còn nghe tiếng người nói chuyện, còn có ánh nến chuyển động, còn thấy qua công công hay thị nữ mặc quần áo thời triều trước đi tới đi lui."

Triệu Trinh chống má, vẻ mặt "Trẫm rất phiền não": "Các ngươi cũng biết trẫm nhật lí vạn ky*, ban ngày bận rộn tối lại ngủ không tốt, ngày ngày lo lắng hãi hùng a! Còn có a, ái phi còn không khỏe trong người, tuổi mẫu hậu lại lớn, ngày nào cũng vậy thì thật khó khăn a..."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tận lực không nhìn tới Triệu Trinh đang vờ đáng thương bên cạnh, âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định là giả bộ a, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy.

"Còn có a... Khủng bố nhất chính là...!" Triệu trinh diễn còn chưa đủ: "Gần đây có người phát hiện trước cửa lãnh cung có mấy dấu chân!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái —— thiệt hay giả?

Triệu Trinh vừa thấy có cơ hội, vội vàng thừa thắng xông lên: "Các ngươi đã nghe qua điện Thải Vân chưa a?"

Triển Chiêu nghiêng đầu, Bạch Ngọc Đường dừng đũa trong tay.

"Điện Thải Vân... Thật sự tồn tại sao?" Ngũ Gia hỏi.

Triệu Trinh cười thần bí: "Có nga!"

Triển Chiêu nghe không hiểu: "Điện Thải Vân là chỗ nào? Trong cung có điện như vậy sao?"

"Điện Thải Vân là một truyền thuyết." Triệu Trinh giải thích: "Tiên hoàng từng có được một bức tranh, trong bức tranh là một tòa cung điện thập phần hoa mỹ, tiên hoàng phi rất thích bức họa này, treo ở đầu giường. Vào ban đêm, phụ hoàng trong lúc ngủ mơ thức tỉnh, trợn mắt liền thấy kim quang* lòe lòe ngoài cửa sổ, hắn đứng dậy đẩy cửa sổ ra, thì thấy ở vị trí của điện Thần Thập xuất hiện một tòa cung điện rất lớn."

*ánh sáng vàng

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, tâm nói —— có phải do tiên hoàng ngủ mơ hay nằm mơ hay không a?

Ngũ Gia tựa hồ cũng không hiểu rõ, chờ Triệu Trinh tiếp tục nói.

"Tiên hoàng cảm thấy tòa cung điện kia nhìn quen mắt, chính là cung điện trong bức họa kia, cho nên quay đầu lại nhìn thoáng qua bức họa treo trên tường. Kỳ quái chính là, trong bức họa thế nhưng trống không! Tiên hoàng cầm lấy bức họa kia cuộn lại... Tòa cung điện liền biến thất."

"Đó là do ông ấy nằm mơ đi?"

Triệu Phổ ngồi ngay bàn phía sau Triệu Trinh, nghe thế vừa nói chuyện vừa phun tào hoàng huynh nhà mình.

"Mà nếu trong bức họa quả thật là điện Thải Vân mà nói, thì đúng là có truyền thuyết này." Công Tôn cũng nghe rồi quay đầu lại nói.

Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng từng nghe về điện Thải Vân, cũng gật đầu.

Triệu Trinh mỉm cười, nói về truyền thuyết điện Thải Vân cho mọi người biết.

"Tương truyền thời Đường Mạt có một vị tài tử tên Vân Sanh, thiện đỏ xanh, đặc biệt có một tay nghề làm giấy. Vân Sanh trong nhà mở một gian làm giấy, hắn thường xuyên đi lên núi tìm chất liệu. Một ngày kia hắn ở trong núi cứu được một con quạ đen bị thương, nửa năm sau, quạ đen kia bay trở về, hơn nữa còn mang theo một cây phong lan hương thơm trong lành kỳ dị đưa cho Vân Sanh. Vân Sanh đem nhánh cây phong lan đó làm thành bột giấy, tạo ra bốn tờ giấy Tuyên Thành có từ đó. Vân Sanh lúc đầu không để ý, đã vẽ một con ngựa lên giấy, gắn lên tường rồi đi ngủ. Màn đêm buông xuống, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí, rời giường vừa thấy, bên giường mình thế nhưng có một con ngựa đang đứng, đúng là con do hắn vẽ trước khi đi ngủ. Lại nhìn bức tranh đầu tường, thì thấy trống không... Vân Sanh đem bức tranh cuộn lại, con ngựa liền biến mất."

Lúc này, không ít người đều bị Triệu Trinh hấp dẫn.

"Vân Sanh ý thức được, cành phong lan kia hẳn là thần vật, bức tranh vẽ lên bốn tờ giấy đó đều thành sự thật ban đêm." Triệu Trinh đến đây thì hưng trí tiếp tục nói: "Sau đó, Vân Sanh tự vẽ cho mình một tòa cung điện hoa mỹ, một mảnh sao trời, còn một cái quan trọng nhất, chính là người vợ đã tạ thế. Bốn bức họa này, được xưng là Vân Sanh mộng hội. Sau đó, có ba bức trong bốn bức, chính là ngựa, sao trời cùng vợ của Vân Sanh, đều theo Vân Sanh cùng nhau biến mất không thấy, chỉ để lại một bức cung điện đích kia một bức. Bởi vì vợ của vân Sanh tên gọi Thải Vân, cho nên kia, gọi là điện Thải Vân."

"Tiên hoàng có bức họa đó sao?" Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh.

"Ân..." Triệu Trinh xoa cằm: "Bức họa đó, đã mất tích nhiều năm trước! Trẫm chưa từng thấy qua, chỉ nghe phụ hoàng nói qua."

"Cho nên thật không phải là hắn ngủ nằm mơ đến hồ đồ sao?" Triệu Phổ vẫn như cũ tỏ vẻ hoài nghi.

Triệu Trinh lắc đầu: "Năm đó tiên hoàng không chỉ thấy qua, còn đi vào điện Thải Vân, nghe nói bên trong xanh vàng rực rỡ, có vô số trân bảo, cũng có người."

"Có người?" Mọi người khiếp sợ.

"Có người đánh đàn, có người nói cười, còn có người ở chơi nước..."

Triệu Trinh mỉm cười: "Tiên hoàng lặng lẽ đem bức họa đó giấu vào lãnh cung trong điện Thập Thần, sau đó trong cung trải qua một loạt biến cố, bức họa đã bị lãng quên. Sau khi Trẫm đăng cơ, từng phái người lục soát toàn bộ điện Thập Thần, nhưng vẫn không tìm được..."

Mọi người lúc có vừa có hứng thú, vừa cảm thấy có chút không may mắn, Triệu Phổ nói cũng không phải không có lý, không chừng thật sự là do tiên hoàng ngủ mơ đến hồ đồ a?

"Vấn đề chính là, Trẫm cũng từng gặp qua điện Thải Vân!" Triệu Trinh nói tiếp: "Ngay trong một buổi tối sau khi Trẫm vừa đăng cơ không lâu..."

Triệu Trinh vừa nói xong, Triệu Phổ một bên lại nói một câu: "Ngươi cũng ngủ mớ đến hồ đồ sao?"

Công Tôn cầm chân gà nhét vào miệng Triệu Phổ, để hắn đừng chen vào nói nhảm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triệu Trinh, chờ hắn nói tiếp.

"Trẫm cũng thấy có ánh sáng nhấ nháy phát ra từ chỗ lãnh cung, một tòa cung điện đột nhiên xuất hiện, trong cung điện còn có tiếng động, giống như có người đang đàn hát... Mỗi đêm cứ như vậy trong một thời gian dài, lãnh cung cũng truyền ra rất nhiều lời đồn ma quái."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Nếu điện Thải Vân có đèn dầu, có người nói cười, có người đánh đàn cùng đùa nước, vậy mấy tiếng nói chuyện, tiếng đánh đàn, cùng dấu chân... Là người trong điện Thải Vân tạo ra sao?"

Triệu Trinh vỗ tay một cái: "Trẫm chính là nghĩ như vậy, nhưng còn cần chứng thực!"

Triệu Phổ khó khăn ăn xong chân gà, hỏi Triệu Trinh: "Phải chứng thực như thế nào a?"

"Giúp Trẫm tìm được bức họa kia!" Triệu Trinh mỉm cười nhìn mọi người.

"Làm sao tìm?" Công Tôn cảm thấy đây là yêu cầu khá cao.

"Đây chẳng phải là chuyện ma quái của điện Thập Thần sao?" Triệu Trinh cười cười: "Chư vị ái khanh..."

Tất cả mọi người có chút ghét bỏ —— ai là ái khanh nhà ngươi!

"Khụ khụ." Triệu Trinh phất tay áo long bào: "Không bằng tối nay ngủ lại điện Thập Thần đi, giúp trẫm bắt yêu tinh, thuận tiện tìm điện Thải Vân luôn!"

Triệu Trinh nói xong, hiện trường đột nhiên im lặng.

Triển Chiêu cúi đầu tiếp tục ăn rau.

Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng làm như không nghe thấy, nhanh chóng quay lại ăn cơm.

Triệu Trinh nhìn Bạch Ngọc Đường.

Khóe miệng Ngũ Gia hơi giật giật, không dấu vết hiện lên một nụ cười trào phúng, ý là —— mặc kệ!

Cũng không ngờ khóe miệng Triệu Trinh cũng hiện lên một nụ cười trào phúng, giống như đã chắc chắn —— mặc kệ cũng phải làm a.

Ngũ Gia khó hiểu —— chắc chắn như vậy?

Đồng thời Triệu Trinh cũng khoát tay, chỉ chỉ phía sau hắn.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên có dự cảm không lành, vừa quay đầu lại... Quả nhiên, đã thấy Thiên Tôn đang bưng bát, cầm đôi đũa, đang đứng phía sau hắn, cặp mắt sáng lấp lánh.

Ngũ Gia đỡ trán.

Thiên Tôn bưng bát bỏ chạy về, nói với Ân Hậu cùng Yêu Vương: "Điện Thải Vân a! Bức họa điện Thải Vân ở lãnh cung, trong hoàng cung quả nhiên có bảo bối!"

"Điện Thải Vân?" Ân Hậu cũng cảm thấy hứng thú: "Là bức họa do Vân Sanh vẽ trong truyền thuyết sao?"

Thiên Tôn gật gật đầu.

Ngân Yêu Yương nâng cằm mỉm cười: "Có chút thú vị..."

.........

Triệu Trinh lập tức chạy tới bàn của bọn Yêu Vương, mời Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đêm nay ngủ lại điện Thập Thần tìm bảo bối.

Thiên Tôn nói tốt, Ân Hậu còn có chút lý trí, vừa định ngăn cản, Yêu Vương đè lại đầu hắn, nói "Tốt tốt" với Triệu Trinh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đỡ trán, vậy nghĩa là hai người bọn họ cũng phải lưu lại, bởi vì nếu chỉ để ba lão nhân ở lại, vạn nhất buổi tối gây ra họa gì... Đây chính là hoàng cung a.

Triệu Phổ cùng Công Tôn ở kế bên đều vui sướng khi người gặp họa mà quay đầu nhìn hai người, đang cao hứng, chợt nghe tiếng Triệu Trinh bên cạnh vang lên: "Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng lưu lại qua đêm đi?"

"Ân!"

Triệu Phổ cùng Công Tôn mạnh quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử không biết từ khi nào đã đến bàn bên cạnh, đang thương lượng chuyện buổi tối cùng đi timg bảo bối với Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Lúc này đến phiên Triệu Phổ cùng Công Tôn đỡ trán.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giờ đã cảm thấy công bằng, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng nhau quay đầu lại, hỏi Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương phía sau, buổi tối có muốn ở hoàng cung qua đêm hay không?

Lâm Dạ Hỏa nghe nói gần đây Triệu Trinh được Tây Vực tiến cống hai con chó lông rậm, nên lập tức đồng ý ở lại qua đêm, Trâu Lương hiển nhiên cũng có hứng thú với hai con chó đó.

Kết quả, ăn xong yến tiệc, văn võ cả triều đều về nhà ngủ, chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, còn có Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Ngân Yêu Vương.

Triệu Trinh cơm nước xong liền lôi kéo tức phụ cùng khuê nữ trở về nghỉ ngơi, Nam Cung phụ trách mang mọi người đến lãnh cung.

Triển Chiêu từ trước đến nay đã qua đêm ở không ít khách điếm tửu lâu, nhưng ở lãnh cung vẫn là lần đầu tiên, thật ra cũng rất mới mẻ.

Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử chạy phía trước vào điện Thập Thần dạo một vòng, xem xong còn nói: "Lãnh cung cũng không lạnh lắm a!"

Qua Thanh đem hai con chó lông rậm Tây Vực lại đây, chính mình cũng xung phong ở lại, buổi tối hiệp trợ mọi người bắt yêu tinh.

Lâm Dạ Hỏa vây quanh hai con chó, cảm thấy không quá giống chó.

Trâu Lương cũng gật đầu: "Lông của loài chó này khá phát triển, đều đã dài hơn mắt cá chân."

Mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút, sau đó lại để Qua Thanh mang về.

Trần công công mang người đến nói, phòng đã thu thập xong.

Điện Thập Thần quy mô không lớn, cũng không thể giống với Khai Phong Phủ hai người một gian phòng, chỉ có thể ở chung trong một gian phòng lớn nhất chỉ có một giường cùng vài cái chăn.

Mọi người mở cửa đi vào, đều có chút há hốc mồm.

"Oa!" Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử lên giường: "Giường thật lớn a!"

Triệu Phổ đỡ trán, cảm giác giống trở lại lúc ngủ trong quân doanh cùng mấy huynh đệ chung giường.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: "Ta cảm thấy không chỉ là bắt yêu tìm bảo bối đơn giản như vậy."

Triển Chiêu cũng vuốt cằm che miệng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy Triệu Trinh có âm mưu gì đó với chúng ta?"

"Rất có thể."

Lúc này, Triệu Phổ phía sau bất đắc dĩ nói một câu: "Đem chữ 'ngươi cảm thấy' bỏ đi."

"Bức họa kia rốt cuộc là có thật không a?" Công Tôn vẫn cảm thấy hứng thú với bức họa của Vân Sanh: "Hoàng Thượng sẽ không tự nhiên viết ra chuyện cũ để chúng ta đi tìm đi?"

"Hơn nữa với tính cách của hắn, nếu muốn vui đùa, thì cũng sẽ đánh cuộc hay bày trò khác với chúng ta đi?" Lâm Dạ Hỏa cũng thấy hình như không đơn giản: "Lần này hắn chưa nói tìm được sẽ thế nào mà tìm không được sẽ thế nào a."

Mọi người thật ra cảm thấy Triệu Trinh đúng là rất rảnh, nhưng hắn làm gì phần lớn đều có mục đích cả.

"Cáp a ~" Thiên Tôn ngáp một cái: "Không nói chuyện ma quái sao? Chờ ngủ đến sau nửa đêm xem sao, đến tột cùng là có quỷ hay có cung điện phát sáng không!"

Ân Hậu cũng gật đầu: "Không có thì đơn giản ngủ thẳng đến hừng đông thôi."

Mọi người cũng đều mệt mỏi, quyết định mặc kệ, trước tắm rửa một cái rồi ngủ, nói đến tắm rửa...

Triệu Phổ đột nhiên nói: "Trong cung có cái ôn tuyền rất lớn, muốn đi tắm một cái không?"

"Ngâm mình?" Tất cả mọi người ngoài ý muốn: "Trong cung có ôn tuyền?"

"Ân, ta nhớ rõ ngay phía sau điện Thập Thần, có một cái ao rất lớn, trước kia bọn ta cũng thường xuyên ngâm mình." Triệu Phổ vừa nói vừa nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương cũng gật đầu: "Bốn phía quanh ao đều là cây hạnh, có thể vừa ngâm mình vừa uống rượu hạnh hoa."

"Vậy đi tắm một cái rồi ngủ!"

Mọi người chạy ra cửa thì gặp Trần công công.

Công công vừa nghe bọn họ muốn đi ngâm mình, đã kêu người chuẩn bị áo mới.

Bọn Triển Chiêu đi theo Triệu Phổ ra phía sau điện, đi vào phía Tây của hoàng cung.

Bên này địa thế cao, ôn tuyền ngay trên sườn núi, một cái ao rất lớn, chu vi là một vòng cây hạnh, lúc này vừa lúc hoa hạnh nở rộ, từng mảng hồng nhạt vây quanh một vòng, có không ít cánh hoa rơi xuống ôn tuyền, ôn tuyền nóng hôi hổi, trên mặt nước bay một tầng hơi nước.

Trần công công mang mấy món cần thiết đặt trên mấy tảng đá gần đó, chỉ chỉ bình phong bằng trúc một bên, nói mặt sau có phòng thay y phục còn có ao nước lạnh, lại chỉ chỉ một tòa tiểu lâu cách đó không xa, nói ngâm mình xong có thể ra đó ngồi ngắm cảnh, lầu hai có thể nhìn thấy cả cảnh đêm của Khai Phong Thành.

Mọi người ra phía sau bình phong thay y phục, chuẩn bị thư thư phục phục tắm một cái.

.........

Trong tẩm cung, Bàng phi ôm Hương Hương đã chơi một ngày đang ngủ, Triệu Trinh khoác áo choàng đi đến cạnh cửa, hỏi Nam Cung: "Dàn xếp xong chưa?"

Nam Cung gật đầu: "Hiện tại đều đã đi ngâm mình."

Triệu Trinh mỉm cười: "Vậy vừa lúc!"

Nam Cung có chút lo lắng: "Hoàng Thượng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Triệu Trinh khoát tay: "Có thể có chuyện gì? Cùng lắm thì điện Thập Thần bị hủy thôi, vừa lúc Trẫm cũng chuẩn bị đến Giang Nam một chuyến, nếu thật sự bị hủy, thì thừa dịp ta không có mặt, đơn giản sửa chữa lại một chút, ha ha ha..."

Nam Cung bất đắc dĩ thở dài nhìn Triệu Trinh cười ha hả quay về phòng ngủ.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, Nam Cung gãi gãi cằm —— đêm nay phỏng chừng trong cung sẽ rất náo nhiệt đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro