CHƯƠNG 115: PN - KINH HỈ SINH THẦN CHI ĐIỆN THẢI VÂN (THẢI VÂN THIÊN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại —— Kinh hỉ sinh thần chi điện Thải Vân (Thải Vân thiên)

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Thư thư phục phục ngâm mình, mọi người thay áo ngủ thoải mái, vừa trò chuyện vừa đi về phía điện Thập Thần.

Mọi người ngâm xong ôn tuyền thì có chút buồn ngủ, bắt quỷ bắt yêu tinh gì đó, ai cũng không để trong lòng, đi qua hoa viên cùng hành lang dài trong cung, vừa nói vừa cười đi đến trước cửa lãnh cung.

"Đợi đã!"

Trâu Lương đi đầu bỗng nhiên khoát tay, ngăn cản mọi người phía sau.

Trâu Lương bĩu môi nhìn về phía cửa lớn của điện Thập Thần.

Chỉ thấy trên phiến đá trắng dưới đất trước cửa điện Thập Thần, có một chuỗi dấu chân ướt rõ ràng.

"A~~~!" Qua Thanh cũng chạy đến, chỉ vào dấu chân trên mặt đất nói: "Lại xuất hiện! Giống như những lần trước!"

Triển Chiêu nghiên cứu hướng của dấu chân một chút: "Ách? Đây là có người đi ra? Hay là đi vào?"

"Hình như là đứng tại chỗ dậm chân." Công Tôn nói: "Giống như là giày bị ướt, dậm châm một chút trước khi bước vào!"

Tất cả mọi người cảm thấy miêu tả này rất chuẩn xác... Ý là có người mang giày ướt đi vào điện Thập Thần?

Mọi người tiếp tục đi vào điện Thập Thần.

Ân Hậu đi cuối cùng hình như có chút để ý, cúi đầu nhìn mấy dấu chân, xoa cằm: "Có phải đã từng thấy ở đâu rồi không..."

Đang buồn bực, áo bị Thiên Tôn giật một cái: "Lão quỷ! Đi uống rượu đi!"

Thiên Tôn túm Ân Hậu chạy ra xa, Ân Hậu phất tay áo: "Hơn nửa đêm còn đi uống rượu cái gì..."

Nhưng vẫn bị Thiên Tôn túm đi rồi.

Ngân Yêu Vương nhìn hai đồ đệ vừa cãi nhau vừa chạy đi, hơi cười cười, cũng không nói gì, chắp tay sau lưng đi vào điện Thập Thần.

Trong đại điện, đám người Triển Chiêu không phát hiện có người đi vào, cũng không thấy có gì dị thường.

"Không giống có người trà trộn vào." Lâm Dạ Hỏa khoát tay: "Có thể là nha hoàn đến trải giường hoặc là thị vệ đi ngang qua đi."

Công Tôn cũng thấy không có chuyện gì lớn, liền kéo hai đứa nhỏ đi ngủ.

Triển Chiêu nhìn nhìn những người khác, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều đang nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương chắp tay sau lưng đi về phòng, trên mặt cũng không có gì khác thường.

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường: "Thấy thế nào?"

Ngũ Gia vốn không để ý, nhưng vừa rồi Thiên Tôn đột nhiên lôi Ân Hậu đi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khả nghi.

"Hoàn toàn không cảm thấy ác ý." Bạch Ngọc Đường cảm thấy tình huống chia hai loại, một là đúng là không ai đi vào, chỉ là trùng hợp, hai là có cao thủ đi vào.

"Khó trách thị vệ trong cung lại khẩn trương như vậy." Triển Chiêu cũng nhìn thoáng qua Qua Thanh đang đứng ở cửa xoay quanh: "Nếu có người vào được, vậy chỉ có thể là cao thủ cỡ bọn ngoại công ta."

Ba người cuối cùng vẫn nhìn về phía Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương vào phòng, đè lại Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang lăn qua lăn lại trên giường lớn, bắt đầu ôm ôm.

Công Tôn ngoắc đám người còn đang đứng ngẩn người ở cửa: "Nhanh đi ngủ!"

Bọn Triển Chiêu đành phải làm theo.

Lâm Dạ Hỏa trước khi đóng cửa thì nhìn ra ngoài hỏi: "Ân Hậu cùng Thiên Tôn chạy đi đâu a?"

Những người khác cũng buồn bực, vừa rồi còn nói mệt mỏi muốn ngủ, lúc này đột nhiên lại chạy mất.

Qua Thanh nghĩ nghĩ, đi đến cửa sổ phía Tây mở ra.

"Hình như ở bên kia!" Qua Thanh chỉ vào tòa tiểu lâu ở lưng chừng núi ở phía Tây, chính là tiểu lâu ở gần chỗ ôn tuyền, từ đó có thể nhìn toàn cảnh của Khai Phong Thành.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Qua Thanh, chỉ thấy trên lầu ba của tòa tiểu lâu, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ngồi uống rượu.

Công Tôn bất mãn: "Đã một phen tuổi thế nhưng hơn nửa đêm còn uống rượu..."

Nói xong, tiên sinh xắn tay áo định đi tới bắt hai lão về ngủ.

Triệu Phổ nhanh nhẹn giữ chặt hắn, mọi người cũng bội phục, hai vị này trên giang hồ không ai dám chọc vào, nhưng trong mắt Công Tôn thì chỉ là hai lão nhân trăm tuổi không nghe lời.

"Trên lầu có ghế tựa, thời tiết thế này ngủ cũng rất thoải mái." Qua Thanh tỏ vẻ không sao: "Bọn sư tôn có thể là ngại nhiều người, cho nên muốn ở bên kia qua đêm đi..."

Triển Chiêu nhìn nhìn Qua Thanh, chỉ thấy hắn vừa trải chăn vừa khuyên Công Tôn, nhưng vẻ mặt vẫn có chút mất mác...

Trải chăn xong, Qua Thanh đang muốn đi ra, thì thấy trước mắt có người đưa qua ba tấm chăn.

Qua Thanh nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, là Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đưa mấy cái chăn cho hắn nói: "Đưa qua cho bọn sư phụ ta đi."

Qua Thanh cầm chăn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia khoát tay: "Nhìn hai người bọn họ, đừng để sư phụ ta uống nhiều rượu."

Qua Thanh đang cầm chăn, ngây ngô đi ra ngoài.

Ra cửa, Qua Thanh quay đầu lại nhìn.

Ngũ Gia đang trải giường, giống như đối với giường hắn trải không hài lòng.

Triển Chiêu cười tủm tỉm chạy đến cửa phất tay với hắn: "Cũng nhìn ngoại công ta, đừng để ông ấy uống nhiều rượu."

Nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Qua Thanh cầm chăn đi trong gió đêm ở hoàng cung, trước mắt vẫn là bộ dáng Bạch Ngọc Đường đưa chăn cho hắn... Dừng lại bước chân, Tiểu Qua Thanh nhớ tới cách nói được lưu hành nhất ở phái Thiên Sơn. Thiên Tôn sở dĩ chỉ chọn Bạch Ngọc Đường làm đồ đệ, là vì Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn giống nhau, tính cách lạnh như băng không có tình cảm, như vậy mới có thể thấu hiểu nội lực đặc thù của Thiên Tôn. Thậm chí có một vài sư huynh sư tỷ vì muốn thăm dò "Hạn mức cao nhất" của nội lực của phái Thiên Sơn, để luyện thành nội lực "Lạnh như băng", mà trở nên lãnh khốc, theo đuổi không thương không yêu...

Qua Thanh đột nhiên nở nụ cười, bản thân cũng có một đoạn thời gian bắt chước, kết quả bị ông nội phun tào nói hắn là tiểu thí hài* cái gì cũng không hiểu.

*tiểu hài nhi xấu

Lắc lắc đầu, Qua Thanh thở dài, "Hừ" một tiếng, than thở một câu: "Rất suất, như vậy căn bản không thắng được!"

Nói xong, nhanh chóng đi tới tiểu lâu...

.........

Trong điện Thập Thần, tất cả mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhắc tới ngủ chung giường cũng khá thú vị, các cao thủ đều nhớ tới chuyện trước đây.

Triệu Phổ cùng Trâu Lương nhớ trước đây ở quân doanh, Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện trước đây lúc đi theo bốn ca ca đến Hãm Không Đảo, Triển Chiêu nhớ tới trước đây cùng các vị trưởng bối trong Ma Cung cùng đi lên núi xây lều trại, Lâm Dạ Hỏa lại nhớ tới mấy cái tủ âm tường rất rất lớn trong Thánh Sơn Tự.

Nhớ lại chuyện cũ vui vẻ, cơn buồn ngủ ập đến, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Đêm khuya, trong hoàng cung không có một âm thanh, lúc mọi người đều ngủ say...

"Ha hả."

Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở mắt, Triển Chiêu bên cạnh cũng đồng dạng mở mắt ra, ngoại trừ Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, những người khác đều tỉnh lại... Bởi vì không biết từ nơi nào truyền đến một trận tiếng cười.

Triển Chiêu chỉ chỉ tai mình, bọn Ngũ Gia đều lắc đầu, tỏ vẻ —— không có nghe sai! Có người cười.

Đồng thời, một trận tiếng bước chân truyền đến, tựa hồ là có người chạy qua cửa.

Mấy người đều đồng loạt nhìn ra phía cửa... Cùng lúc đó, ngoài cửa hiện lên một luồng ánh sáng chói mắt.

Động tác Triển Chiêu cực nhanh, ánh sáng lóe lên hắn cũng đã nhảy tới cửa, mở ra cửa phòng...

Mọi người nhìn ra ngoài cửa, đều hít vào... Chỉ thấy ở cách đó không xa, xuất hiện một tòa cung điện hoa lệ. Nhìn qua vô cùng mờ ảo, có chút giống ảo ảnh.

"Điện Thải Vân?" Triệu Phổ lay Công Tôn.

Cửu vương gia đương nhiên là muốn cho Công Tôn ngủ nhiều một chút, nhưng nếu không lay hắn tỉnh để hắn nhìn một cái, sáng mai hắn sẽ nóng nảy.

Quả nhiên, Công Tôn nửa tỉnh nửa mơ bị Triệu Phổ lay tỉnh, còn mơ hồ đâu, liếc mắt một cái nhìn thấy điện Thải Vân bên ngoài, buồn ngủ nháy mắt cũng tỉnh.

Tiểu Lương Tử cũng lay Tiểu Tứ Tử dậy, hai tiểu hài nhi thấy đều trợn tròn mắt.

"Thế nhưng thật sự không phải nằm mơ?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy bất khả tư nghị*, đứng lên định đi xem, những người khác cũng đều xuống giường.

*không biết nói gì

Chờ mọi người đi tới cửa, điện Thải Vân cũng biến thất.

Tất cả mọi người cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng chỉ xuất hiện có một chút như vậy sao.

.........

Nam Cung đứng trước cửa tẩm cung, ngưỡng mặt nhìn "Điện Thải Vân" từ từ biến mất ở chân trời.

Cửa sổ tẩm cung, Triệu Trinh cùng Bàng phi cũng thấy kỳ cảnh, Bàng phi ôm Hương Hương đang hưng phấn, cũng cảm thấy bất khả tư nghị.

Triệu Trinh hình như cũng không giật mình, nhìn thấy vợ cùng khuê nữ ở bên cạnh vui vẻ, Hoàng Thượng gật gật đầu, tự nhủ một câu: "Hiệu quả so với trong tưởng tượng còn tốt hơn."

"Ân?" Bàng phi quay sang nhìn hắn.

Triệu Trinh mỉm cười, điểm mũi vợ mình: "Sáng mai tặng điện Thải Vân cho ngươi."

Bàng phi kinh ngạc.

Nam Cung nhìn nhìn Triệu Trinh, nhớ lại chuyện phát sinh trước thọ yến.

Hoàng Thượng lúc trước có phái hắn đến Xuân Đường Các tìm một bức cổ họa, hắn tìm lão Trần quản nơi đó, nói Hoàng Thượng muốn một bức họa có cung điện đẹp, lão Trần liền lục trông đống tranh cổ ra một bức đưa cho hắn.

Nam Cung đem quyển trục về cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tìm Lữ Lâm của Ti thiên giám đến, thương lượng sự tình. Lúc Lữ Lâm ra về, Nam Cung nghe thấy Hoàng Thượng muốn hắn đưa quyển trục cho "Sư phụ" hắn.

Sau đó Hoàng Thượng lại đến nơi bày yến tiệc cùng Mãn Mộ Hoa nói vài câu, Nam Cung không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng lúc Mãn Mộ Hoa ra vềm, hỏi hắn Hải Đường Trai ở đâu.

Hải Đường Trai là nơi làm việc cũng là nơi ở của các họa sư của hoàng cung.

Đại bộ phận họa sư của hoàng cung đều đảm nhiệm chức vụ ở Thi Họa Uyển, cũng không ở trong cung. Nhưng có vài người của tiền triều ở lại làm trong cung, chủ yếu phụ trách tu sửa những bức cổ họa trân quý, đều ở tại Hải Đường Trai, cùng Ti thiên giám phụ trách đồ cổ thường xuyên qua lại.

Mấy năm nay họa sư tiền triều bởi vì tuổi quá lớn, rất nhiều người đã gần qua đời, Hải Đường Trai vốn có hai họa sư đặc biệt lợi hại, một là "Sư phụ" của Lữ Lâm, Huệ Ban đại sư.

Huệ Ban đại sư am hiểu phục hồi cổ kinh cùng phật pháp, vị Đại hòa thượng này luôn ru rú trong nhà, cơ bản cũng không lộ diện trước mặt người khác, thập phần thần bí.

Huệ Ban đại sư nghe nói tuổi còn lớn hơn Vô Sa đại sư, lúc trước khi mọi người của Khai Phong Phủ đến Hắc Phong Thành, Vô Sa đại sư có lần vào cung bảo hộ sự an toàn của Hoàng Thượng, ngẫu nhiên đụng phải Huệ Ban đại sư. Lúc ấy Vô Sa đại sư cũng giật mình, tiến lên hành lễ với lão họa sư, gọi ông ấy là "Phu tử", cũng không biết bối hận này là từ đâu ra!

Huệ Ban đại sư cùng Vô Sa đại sư vừa nói vừa cười, coi như đặc biệt quen thuộc, còn nói cái gì "Ngày đó nhìn thấy Tiểu Du, hắn liền quay đầu bỏ chạy, còn trừng mắt nhìn ta một cái bảo ta "Họa côn", vẫn không dễ chọc vào như trước đây."

Sau đó Vô Sa đại sư ở trong cung không bao lâu thì đi, còn nói với Nam Cung, trong cung có cất giấu cao thủ lớn như vậy sẽ không gặp bất trắc, lúc ấy Nam Cung cũng không hiểu trong cung có cao thủ gì ẩn giấu.

Lại cân nhắc một chút, Nam Cung có chút ý tưởng, Hoàng Thượng để Lữ Lâm giao bức điện Thải Vân cho Huệ Ban đại sư, buổi tối điện Thải Vân liền hiện ra.

Mà gần đây lại có "Chuyện ma quái", hay đều do Huệ Ban đại sư làm ra? Nói cách khác, Hoàng Thượng là người biết rõ nhất!

.........

Đầu này Nam Cung Kỉ đang cân nhắc chuyện này, đầu kia bọn Triển Chiêu đang rối loạn.

Mọi người khoác thêm quần áo ra ngoài đi dạo một vòng, không tìm được điện Thải Vân cũng không bắt được quỷ, ngược lại ở trước cửa phòng của bọn họ phát hiện một chuỗi dấu chân ướt.

Vài vị cao thủ đều nhớ lại tiếng bước chân vừa rồi... Chứng minh vừa rồi đúng là có người chạy qua cửa phòng bọn hắn, nhưng bọn hắn không phát hiện.

Chư vị cao thủ cũng không ngốc, chuyện này chứng minh ý nghĩ lúc trước của bọn họ —— hai loại suy đoán có thể suy ra một loại, trong cung thật sự có cất giấu một cao thủ cấp bậc cỡ Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Triệu Phổ có chút lo lắng: "Lợi hại như vậy sao? Vẫn luôn ở trong cung hay mới vào gần đây? Có mục đích gì?"

Triển Chiêu nhắc nhở: "Hoàn toàn không có cảm giác ác ý."

Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: "Loại năng lực này nếu muốn làm chuyện xấu sớm thì đã sớm xảy ra chuyện, ngược lại càng giống đang đùa với chúng ta."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Sư phụ ta đột nhiên bỏ chạy, có thể là người ông ấy biết không?"

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Ngân Yêu Vương.

Lúc này, Yêu Vương đang ngồi ở bên giường ngáp, vừa mệt rã rời vừa mặc quần áo, nhìn còn có chút không tình nguyện.

Tiểu Lương Tử đến bên cạnh Yêu Vương hỏi: "Lão gia tử, ngài có biết ai đang làm chuyện này không?"

Ngân Yêu Vương xoa đầu nhóc nói: "Các ngươi ngủ đi, không cần lo chuyện này, trong cung có thể có người quen."

Nói xong, Yêu Vương mang giầy, chậm rì rì ra ngoài.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, đều lặng lẽ theo đi ra ngoài.

Trâu Lương bị Lâm Dạ Hỏa lôi về, chăm hai đứa nhỏ phải tiếp tục ngủ.

.........

Lúc này, trên tòa tiểu lâu phía Tây hoàng cung.

Qua Thanh hơn nửa đêm không ngủ thay Thiên Tôn cùng Ân Hậu đuổi muỗi, cũng thấy kỳ cảnh điện Thải Vân, ngồi ngốc tại chỗ há to miệng.

Lúc này, chợt nghe Ân Hậu mở miệng nói chuyện: "Kĩ xảo này nhìn có chút quen mắt... Có phải trước đây từng thấy qua không?"

Thiên Tôn cũng trở mình tiếp tục ngủ, còn rên một tiếng, nhìn bộ dáng không được tự nhiên.

Qua Thanh trừng mắt nhìn, tiếp tục quan sát Thiên Tôn.

Ân Hậu lúc này dựa vào tháp, nhìn sao trời ban đêm, khóe miệng mang ý cười, nói một câu: "Ta đã nói ngươi như thế nào lại chạy đi..."

Thiên Tôn mở to mắt liếc Ân Hậu, lại trở mình, than thở một câu: "Không biết ngươi đang nói gì."

Ân Hậu cười xấu xa, dùng chân đạp Thiên Tôn một cước: "Ngươi đây là giống đồ đệ của ngươi sao?"

Thiên Tôn quăng gối đầu vào Ân Hậu: "Muốn đánh nhau sao!"

Ân Hậu nằm ngay ngắn lại, tiếp tục ngắm sao.

Thiên Tôn đột nhiên ném gối qua: "Ngươi thật phiền!"

Ân Hậu không nói gì, ném gối lại: "Ta đâu có nói chuyện!"

"Ngươi thở cũng phiền!" Thiên Tôn tiếp tục ném gối.

Tiểu Qua Thanh một bên cầm quạt hương bồ tiếp tục đuổi muỗi, một bên che miệng tận lực không phát ra tiếng thở, nhìn hai lão nhân gia ném gối nhau.

.........

Bọn Triển Chiêu hơn nửa đêm chạy ra điện Thập Thần đi theo Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương đi qua mấy sân, hình như là nhận biết một chút phương hướng, cuối cùng tìm được một cái sân, bước vào trong.

Triển Chiêu đi trước đột nhiên túm lấy Bạch Ngọc Đường.

Triệu Phổ túm lấy Công Tôn xé chút đam vào bọn họ.

Lâm Dạ Hỏa hai tay giấu trong tay áo ngưỡng mặt nhìn bảng hiệu trước cửa viện —— Hải Đường Trai.

"Chỗ nào a?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu vuốt cằm, hình như cũng có chút không nghĩ ra: "Chỗ hội họa trong hoàng cung."

Triệu Phổ nhìn thấy còn có chút ghét bỏ: "Ách... Chưa từng nghĩ đến người này."

Công Tôn rất hiếu kì: "Trong hoàng cung còn cất giấu chỗ dành cho giới hội họa sao? Bên trong có cái gì? Rất nhiều bức hoạ sao?"

Triệu Phổ bĩu môi: "Hải Đường Trai ban đầu chỉ có một đám họa sư chuyên tu sửa cổ họa cùng sách cổ, hình như đều đã chết sạch, sau chỉ còn lại hai người, hiện tại chỉ còn lại một người."

"Một họa sư ở trong một viện? Họa sư này rất lợi hại sao?" Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ nhún nhún vai: "Là một Lão hòa thượng."

Triển Chiêu nhìn chằm chằm cửa viện Hải Đường ngẩn người, nói một câu: "Họa sư cung đình..."

.........

Mọi người không chịu nổi tò mò, nên vẫn trốn ngoài cửa viện Hải Đường Trai.

Ngân Yêu Vương đi vào sân nhìn xung quanh.

Trong viện trồng một vòng hoa Tử Dương màu trắng, trên đóa hoa nở rộ có dính sương sớm, dưới ánh trăng, toát lên vẻ đẹp thuần khiết.

Yêu Vương nhìn chằm chằm hoa Tử Dương, cũng không nói gì.

Theo áng mây di chuyển trên trời đêm, ánh trăng vốn chiếu sáng trên sân di chuyển lên hành lang.

Trên hành lang đó, có một người.

Đám người Triển Chiêu nhìn vào trong, chỉ thấy trên hành lang có một hòa thượng rất lớn tuổi đang đứng, mặc một thân cà sa, dựa vào một thành cột trên hành lang nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hòa thượng kia khẽ nhất tay: "Ô~~!"

Yêu Vương hơi nheo mắt, hình như có chút khó hiểu: "Động tĩnh lớn như vậy tìm ta đến, còn nợ Tiểu hoàng đế một nhân tình... Chắc là chuyện rất quan trọng đi!"

"Ha ha ha..." Hòa thượng nở nụ cười.

Nụ cười này, bọn Triển Chiêu ở ngoài cửa viện nhăn mi lại —— quả nhiên là cao thủ!

Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi Triển Chiêu: "Người nào đây? Vì sao nội lực lại cao như vậy?"

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng có chút không biết nói gì: "Lão hòa thượng này gọi là Huệ Ban, ta cũng mới biết ông ấy có nội lực cao như vậy, nhìn rất bình thường a."

Yêu Vương có chút bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn mọi người ngoài cửa viện nghe lén.

Mấy người trừng mắt nhìn Yêu Vương, cũng không có ý muốn trốn, danh chính ngôn thuận tiếp tục nhìn lén.

"Thật ra cũng không có chuyện lớn gì." Huệ Ban vẫy Yêu Vương, ý bảo ông lại gần.

Yêu Vương đi theo Huệ Ban đi qua hành lang.

Bọn Triển Chiêu cũng đi theo.

Đi hết hành lang lại là một mảnh sân, nơi này có vài toà Họa Trai, ngoài cửa chất đống một ít bia đá cùng tượng đá đang chờ tu sửa.

Huệ Ban đi qua một khu tòa nhà tới hậu viện, là mấy gian phòng.

Yêu Vương đi đến hậu viện, nhưng thật ra có hơi ngẩn người.

"Nhìn quen mắt sao?" Huệ Ban quay đầu lại hỏi Yêu Vương: "Vốn dĩ ngươi từng ở trong cung vài ngày."

Yêu Vương gật gật đầu, hình như là nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu qua nhìn phía một gian phòng nhỏ trong đó.

Huệ Ban đi qua, mở cửa gian phòng đó ra, ý bảo Yêu Vương —— mời vào.

Yêu Vương trước khi vào cửa thì nhìn Huệ Ban.

Hai người đối mắt, Huệ Ban hình như có chút ngượng ngùng, vươn tay xoa cằm nhìn trời.

Yêu Vương vào phòng, Huệ Ban trước khi đóng cửa phòng, quay đầu lại thấy bọn Triển Chiêu cũng đã tới cửa, tò mò nhìn vào trong phòng.

Huệ Ban chỉ bàn đá trong sân với mọi người, bọn Triển Chiêu ngoan ngoãn qua đó ngồi xuống.

Huệ Ban mang trà cùng điểm tâm từ trong phòng ra tiếp đãi mọi người.

.........

Ngoài cửa tẩm cung, Nam Cung Kỉ một mình ngẩn người... Hải Đường Trai thật ra còn hai vị họa sư cung đình ở lại, ngoại trừ Huệ Ban đại sư, còn một người...

.........

Huệ Ban đại sư gặp mặt bọn Triển Chiêu nói chuyện ân cần, đây là lần đầu tiên ông gặp Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, Công Tôn lúc trước vào cung chữa bệnh cho Thái hậu ông có nhìn lướt qua, Triệu Phổ thì khá quen thuộc, trước đây có gặp qua vài lần... Triển Chiêu sao, trước đây không lâu có gặp qua một lần.

Triển Chiêu hơi nhíu mày.

Bọn Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triển Chiêu —— trước kia có gặp qua.

Triển Chiêu trầm mặc một lát, nói: "Lúc tra bảy vụ án mạng có gặp một lần... Khi đó... Người cùng một người khác bên nhau."

Tất cả mọi người nhíu mày —— bảy vụ án mạng, nói đến bảy vụ án có liên quan đến họa sư cung đình, mấy người không hẹn mà cùng nghĩ tới một cái tên...

"Chu Tàng Hải."

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Huệ Ban đại sư: "Người lúc ấy cùng Chu Tàng Hải ở cạnh nhau, trong gian phòng bên cạnh, ta đã gặp qua hai người."

Huệ Ban đại sư hơi cười, gật gật đầu: "Ân."

Lâm Dạ Hỏa chỉ vào Yêu Vương đã đi tới gian phòng kia: "Vừa rồi lúc mở cửa, ta cảm giác được hơi thở khá mỏng manh..."

Triệu Phổ cũng nhíu mày: "Không phải đâu..."

Bạch Ngọc Đường tự rót trà, cũng không có biểu tình gì, trong lòng đã hiểu rõ —— khó trách sư phụ lại chạy.

Huệ Ban đại sư cười gật gật đầu...

.........

Trong phòng, Yêu Vương đi đến bên giường.

Đầu giường có một ngọn đèn, ngọn đèn thập phần mờ nhạt, trên giường có một người.

Theo hơi thở mỏng manh từng đợt, đây chắc là một người gần chết.

Yêu Vương nhẹ nhàng khoát tay, ngọn đèn bị dập tắt, sau đó ông vươn người ra, đẩy cánh cửa sổ bên giường ra.

Cửa sổ bị đẩy ra, ánh trăng chiếu vào, mang theo một trận gió đêm cùng vài cánh hoa, dừng lại trên người người nọ.

Dưới ánh trăng, trên giường có một người đang nằm cái hấp hối, thương tích đầy người.

Yêu Vương nhìn hắn một hồi, ngồi xuống bên giường, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên đầu người đang nằm trên giường.

Người nọ hơi trợn mắt, trong mắt tối đen, không có ánh sáng gì, cũng không biết hắn có thấy hay không.

Miệng hơi cong lên, thở ra một chút, nhưng cũng không phát ra âm thanh.

Yêu Vương nhẹ nhàng lấy xuống cánh hoa rơi trên tóc hắn, thấp giọng nói: "Vất vả một đời rồi."

.........

Trong viện, các vị cao thủ đều cảm giác được hơi thở trong phòng dần dần biến mất.

Huệ Ban đại sư khe khẽ thở dài, đưa điểm tâm cho bọn Triển Chiêu: "Ta vốn nên giết Chu Tàng Hải."

Tất cả mọi người nhìn ông.

"Lúc ta còn trẻ, đã muốn làm quan, lúc ấy cùng Yêu Vương không thể hòa hợp, thật cũng không phải là đối địch, ta là một người khá cứng ngắc, cảm thấy chính nghĩa là chính nghĩa, tội ác là tội ác, tốt là tốt, xấu là xấu." Huệ Ban cầm lấy chén trà uống một ngụm: "Ta đã phát hiện bí mật của Chu Tàng Hải rất lâu rồi, nhưng ta vẫn không giết hắn."

"Ta nhớ rõ lúc đó Thiên Tôn đã giết hắn... Không chết sao?" Triển Chiêu khó hiểu.

"Ta vốn cũng là đi nhặt xác hắn, nhưng khi mang thi thể về, phát hiện thế nhưng còn chưa chết... Rất vi diệu, Tiểu Du không đánh trúng điểm yếu." Huệ Ban bất đắc dĩ nói: "Ta tìm thái y trong cung giúp đỡ, kết quả liền cứu được một mạng, giống như cứ vậy mà bất tử, cũng mệt cho nội lực thâm hậu của hắn."

Bọn Triển Chiêu cảm thấy có chút đáng tiếc, lấy nội lực của Chu Tàng Hải, nếu hắn không chết, kỳ thật muốn chết cũng rất khó, chính là hắn chọn con đường không nên đi.

Ngũ Gia yên lặng uống ngụm trà —— sư phụ hắn sao có thể đánh trật.

.........

Lúc này, cửa phòng mở ra, Yêu Vương đi ra.

Đi đến cạnh bàn, Yêu Vương khoát tay với mọi người: "Đều trở về ngủ, khuya rồi."

Mọi người ngoan ngoãn đứng lên.

Huệ Ban ngẩng đầu, cười với Yêu Vương: "May mà Tiểu Du đánh trật."

Yêu Vương nhìn Huệ Ban, thật bình tĩnh nói: "Tiểu Du sẽ không đánh trật."

"Tiểu Du lúc đó cũng không biết sẽ có ngày ngươi trở về." Huệ Ban lầm bầm: "Vì sao phải giữ mạng hắn?"

Mọi người cùng cáo từ Huệ Ban.

Nhưng Huệ Ban lại ngồi xuống cạnh bàn đá, cùng Yêu Vương nói: "Vì chuyện này, ta đã nợ Tiểu hoàng đế một nhân tình."

Yêu Vương gật đầu: "Không giống tính của ngươi."

"Đúng vậy, bởi vì ta thà nợ Tiểu hoàng đế nhân tình, cũng muốn tìm hiểu một chuyện, ..." Huệ Ban nhìn Yêu Vương hỏi: "Theo lý thuyết, Chu Tàng Hải không phải là người có tư cách mỉm cười đi đến cửu tuyền ân. Vì sao ta lại cứu hắn? Hắn hại người nhiều như vậy, trước khi chết lại có thể gặp ngươi, ta vì sao lại muốn giúp hắn?"

Bọn Triển Chiêu nguyên bản đã đi ra cửa viện, đột nhiên đều dừng lại bước chân, chờ nghe đáp án từ Yêu Vương —— đúng vậy, vì sao? Chu Tàng Hải là một người vừa đáng giận nhưng cũng rất đáng thương, nhưng vì sao tất cả mọi người cảm thấy trước khi hắn chết còn có thể gặp Yêu Vương là chuyện tốt... Mà Yêu Vương cũng hòa nhã tiễn hắn đi một đoạn a?

Yêu Vương đột nhiên vươn tay, vỗ lên đầu trọc của Huệ Ban.

"Đau..." Huệ Ban xoa đầu.

Yêu Vương đi ra ngoài: "Một người có nên chết hay không cùng ngươi có nghĩ hắn đáng chết hay không không có liên quan nhau, này chỉ nói lên ngươi thiện lương, cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi Tiểu Du nhà ta cũng là một người thiện lương!"

.........

"Hắt xì..."

Trên tòa tiểu lâu, Thiên Tôn đột nhiên hắt xì.

Qua Thanh vội vàng đắp chăn cho hắn.

Ân Hậu chậm rì rì nói một câu: "Mặc kệ như thế nào... Kết cục cũng coi như không tồi."

Thiên Tôn xoa mũi, chỉ ngón tay vào ghế tựa bên cạnh nói với Qua Thanh: "Tiểu hài tử đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya!"

.........

Sáng sớm hôm sau, Bàng phi tỉnh lại.

Triệu Trinh đã vào triều, Hương Hương ngồi bên cạnh, thấy nàng tỉnh, liền đầu giường nói: "Mẫu thân thân, xem nha!"

Bàng phi ngẩng đầu, chỉ thấy đầu giường có một cung điện tinh xảo màu sắc rực rỡ bằng kẹo, giống y như điện Thải Vân nhìn thấy tối qua.

Tiểu Hương Hương làm nũng với Bàng phi: "Phụ hoàng hoàng nói chúng ta có thể ăn điện Thải Vân luôn a."

Bàng phi cười ôm lấy khuê nữ hôn mặt bé.

.........

"Điện Thải Vân chỉ dùng kẹo để làm sao?"

Sáng sớm trong Khai Phong Phủ, mọi người trở về thì gặp Mãn Mộ Hoa đến tặng "điện Thải Vân" bằng kẹo.

Mãn Mộ Hoa gật đầu, nói là Hoàng Thượng lệnh cho hắn tìm đến Hải Đường Trai, tìm bức họa trong tay Huệ Ban hòa thượng, dựa bức họa đó mà làm ra cung điện bằng kẹo.

"Nội lực của vị hòa thượng đó nội lực hữu hình, kết hợp với hơi nước." Thiên Tôn vừa ăn điểm tâm vừa giải thích cho đám hậu bối: "Có thể tạo ra ảo ảnh như vậy, chính là đem một cung điện bằng kẹo nho nhỏ để giữa làn hơi nước, nói cách khác chính là một loại võ công."

Nói xong lại tiếp tục ăn cháo.

"Cho nên mới có dấu chân ướt sao?" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

"Nghe nói là Huệ Ban tìm Hoàng Thượng hỗ trợ mang Yêu Vương vào cung, đến gặp Chu Tàng Hải lần cuối. Đổi lại, Hoàng Thượng để ông ấy tạo ra chuyện ma quái trong cung cùng điện Thải Vân." Triệu Phổ buông tay: "Dù sao hắn cũng muốn làm gì đó đi."

"Lại nói tiếp..."

Tiểu Tứ Tử đang cầm chén sữa dê đi ngang qua đột nhiên nói: "Ngày đó Lan Lan tỷ tỷ nói, nàng cùng Hoàng Hoàng có kế hoạch thiết kế một buổi tiệc sinh thần bất ngờ a."

"Triệu Lan?" Triệu Phổ khó hiểu: "Công chúa cũng tham dự?"

"Ân." Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra Tiểu Thanh Thanh sinh cùng ngày với Hoàng Hoàng a!"

Tất cả mọi người sửng sốt: "Thật sao?"

"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Cho nên Tiểu Thanh Thanh từ khi trở thành Ngự tiền thị vệ, cùng không mừng sinh thần lần nào, bởi vì đó là tội đại bất kính a, nên mọi người cũng không đề cập đến."

Mọi người rốt cục hiểu được —— thì ra là thế a... Khó trách tối hôm qua Triệu Trinh lại phái Qua Thanh đến "Bắt quỷ" cùng bọn họ.

Mãn Mộ Hoa mở ra hộp gấm, bên trong có một tòa cung điện Thải Vân bằng kẹo.

"Rất tinh xảo." Tất cả mọi người vây lại nhìn.

"Tổng cộng có bốn cái, một cái cho Huệ Ban, một cái Hoàng Thượng cầm đi, cái này cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, còn một cái thì..."

.........

Trong hoàng cung, sáng sớm Qua Thanh đến đưa công chúa Triệu Lan đến Thái Học Viện, được công chúa đưa cho một cái hộp gấm.

Qua Thanh cầm hộp gấm trừng mắt nhìn.

Triệu Lan bộ dáng có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng nói: "Này cho ngươi."

Qua Thanh mở ra hộp gấm, hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triệu Lan.

Triệu Lan lại hỏi hắn: "Tối hôm qua vui không?"

Hỏi xong, chỉ thấy Qua Thanh đối diện cười với nàng.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cây hạnh hoa chiếu lên mặt Qua Thanh, lúc này Tiểu Qua Thanh tươi cười so với ánh mặt trời càng sáng hơn, đối nàng gật đầu nói: "Ân!"

.........

Khai Phong Phủ, Triển Chiêu huých cánh tay Bạch Ngọc Đường đang ngồi ăn điểm tâm bên cạnh: "Ngươi cũng biết ngày hôm qua là sinh thần của Qua Thanh?"

Bạch Ngọc Đường gắp bánh chiên cho hắn, mỉm cười, tự mình cũng gắp một cái bánh chiên cắn một cái, ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt Ngũ Gia nhìn cái bánh chiên —— bánh chiên này... Siêu cấp ngon!

"Ha ha ha..."

Thiên Tôn bị biểu tình của Bạch Ngọc Đường chọc cười.

Triển Chiêu cũng ăn bánh chiên hỏi hắn: "Ăn ngon đi? Yêu Vương làm đó!"

Ngũ Gia gật gật đầu, lại một lần nữa xác định —— trước kia Yêu Vương nhất định là người bán điểm tâm!


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro