Chương 119: Trân bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119: Trân bảo

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Hưng Long Tửu Trang, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ăn những món ở Thiệu Hưng, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Lúc tiểu nhị đến tính tiền, Lâm Dạ Hỏa hỏi hắn gần đây có chỗ nào... có thể du ngoạn không?

Tiểu nhị giới thiệu vài nơi ở phủ Thiệu Hưng với Hỏa Phượng, thấy hai người không hứng thú lắm, liền cười nói: "Nhị vị nhìn cũng rất có tiền, bằng không đến xướng bán hội* chơi đi?"

*xướng bán hội: cũng giống với hội đấu giá

"Xướng bán hội?" Lâm Dạ Hỏa có chút hứng thú.

"Cách chỗ này cũng không xa, đường Bắc có một nơi gọi là Tầm Vật Viên, trong viện có rất nhiều gian hàng đều bán tranh chữ đồ cổ, cứ mỗi năm vào thời gian này đều sẽ có xướng bán hội." Tiểu nhị nói với Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương: "Lúc trước chỉ có nha môn bán người, tỷ như quan viên nào phạm tội, thì người trong nhà sẽ bị mang đi bán. Sau đó dần dần lại trở thành nơi mà mấy nhà giàu có hay thương nhân mang đồ quý tới xướng bán. Cuối cùng càng lúc càng lớn, phủ Thiệu Hưng có tiền trang* lớn thứ ba cả nước, còn có tám nhà lâu đời bảo đảm, hàng năm ba ngày này, mỗi ngày có mười món đồ quý, giá cao thì đến tay. Tất cả các món đều được kiểm tra cùng xác định là đồ thật. Phủ Thiệu Hưng chúng ta là chỗ xướng bán nổi danh nhất vùng Giang Nam, hôm nay là ngày cuối cùng, nói cách khác là mười món đồ quý nhất sẽ được xướng bán, nhị vị công tử nếu có tiền cùng muốn mở mang tầm mắt, thì có thể đến đó đi dạo."

*ngân hàng

Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Nghe cũng rất thú vị, người xem rất đông sao? Có chen chúc nhau không?"

Tiểu nhị lắc đầu: "Đi vào Tầm Vật Viên luông là người muốn mua đồ, vào cửa phải nộp một trăm lượng bạc để thế chấp, người bình thường không thể vào. Mà muốn tham gia xướng bán hội càng khó hơn, chỉ có ba loại người mới có thể đi vào, thứ nhất là có thiệp mời, thứ hai là có thể giao ra một vạn hai tiền thế chấp, thứ ba chính là trên người cũng có vật báu vô giá."

Hỏa Phượng nghe rất hứng thú, thưởng cho tiểu nhị xong thì kéo Trâu Lương đi.

.........

Đồng dạng đi đến Tầm Vật Viên, còn có bọn Triệu Trinh.

Rời khỏi Dương phủ, Triển Chiêu nói ra manh mối vừa nhìn được, vốn tưởng rằng sẽ về Bạch gia trang.

Nhưng Triệu Trinh hình như không muốn về, Hoàng Thượng phỏng chừng cũng là ra ngoài không dễ dàng, ra rồi sẽ không muốn về, đi tới đi lui trên đường, nói là đi mua đồ, ăn cơm chiều rồi mới trở về.

Kết quả sau khi nghe ngóng, thì nghe nói đến xướng bán hội ở Tầm Vật Viên.

Triệu Trinh quạt cây quạt trong tay ánh mắt liền sáng: "Chư vị ái khanh, đi thôi! Đi đánh bạc với Trẫm!"

Nói xong, vui tươi hớn hở mang theo mọi người đến Tầm Vật Viên.

Mọi người cũng không còn cách, đành phải đi theo hoàng đế không chịu ngồi yên này.

Bất quá lại nói tiếp, Bạch Ngọc Đường lại có chút hứng thú với xướng bán hội, Ngũ Gia đã sớm nghe nói đên xướng bán hội ở Tầm Vật Viên, đến đó không biết có thể mua được món đồ nào không, có thể ua về cho sư phụ hắn vài món cũng không tồi.

.........

Đi vào cửa Tầm Vật Viên, bọn Triển Chiêu liền thấy Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đối diện đang chạy tới.

Hỏa Phượng ngoắc mọi người.

Cho dù nhìn từ hướng bọn Triển Chiêu hay từ hướng của Trâu Lương, Hỏa Phượng cũng y như con thiêu thân lớn màu đỏ đang vỗ cánh.

Trước cửa Tầm Vật Viên có mấy thủ vệ đứng, mỗi người vào cửa giao một trăm hai mươi lượng thế chấp, nói rõ tên ra, lát nữa ra về thì sẽ trả lại tiền. Nếu khách hào phóng không lãnh tiền về, thì số tiền đó sẽ được quyên vào trường học. Như vậy lần sau vị khách này có đến, cũng không cần phải giao tiền, mà sẽ được miễn phí.

Nhưng bọn Triển Chiêu vừa vào cửa còn chưa kịp lấy bạc ra, một thủ vệ liền mở cửa mời bọn họ vào, quy củ hành lễ với Công Tôn: "Bằng hữu của tiên sinh cũng là khách quý, mời vào trong."

Tất cả mọi người tò mò.

Công Tôn cũng có chút ngượng ngùng, giải thích: "Chỗ bán đồ quý đều cần cao thẻ bảo vệ, nên cả Tầm Vật Viên đều do người của Thủy Nguyệt Cung phụ trách, cung chủ Thủy Nguyệt Cung có chút khách khí..."

Tất cả mọi người hiểu rõ, năm đó Công Tôn đỡ đẻ cho Thẩm Nguyên Thần, cứu hai mẫu tử, cũng là cứu khuê nữ cùng ngoại tôn của cung chủ Thủy Nguyệt Cung Thẩm Linh Nguyệt, cũng khó trách cao thấp Thủy Nguyệt Cung đều kính trọng Công Tôn như thế.

Triệu Phổ không hiểu sao có chút không được tự nhiên —— Thư Ngốc quá được hoan nghênh!

Vào Tầm Vật Viên, bên trong hòn non bộ là hành lang gấp khúc cầu nhỏ bắc qua nước chảy, vô cùng lịch sự tao nhã.

Trong vườn có rất nhiều gian hàng bán tranh chữ đồ cổ, còn có quán trà, tranh chữ cũng rất nhiều.

Triệu Trinh cảm thấy nơi này khá giống với Bách Tể Viên ở Khai Phong Thành, nhưng Bách Tể Viên náo nhiệt hơn, hơn nữa cũng không thu tiền thế chấp khi vào cửa. Nhưng nghĩ lại, Bách Tể Viên là nơi để các học trò giao lưu với nhau, nơi này dùng để buôn bán vẫn là chính.

Đi dạo bên trong một lúc, cách đó không xa có tiếng ra giá, mọi người đi theo thanh âm đó, chỉ thấy trong vườn còn có một vườn nhỏ tinh xảo khác, bốn phía đều có thủ vệ đứng gác, phải đưa ra thiệp mời mới có thể đi vào, đây chính là vườn xướng bán hội.

Có một lão nhân bộ dáng như quản sự đang chuẩn bị, thấy mọi người lại đây, hắn trước hết đánh giá một chút.

Người này chính là chưởng quầy của Vương thị một trong tám nhà lâu đời nhất, là chủ sự của xướng bán hội lần này.

Trong lòng chưởng quầy hiểu rõ, hôm nay những vị khách được phát thiệp mời đều đã đến đủ, cho nên mấy người qua đường này nhất định là không có thiệp mời, vậy phải thu tiền đặt cọc hay đưa ra bảo vật.

Chưởng quầy vừa định tiến lên hỏi, thì đệ tử của Thủy Nguyệt Cung đi lên nói với chưởng quầy: "Công Tôn tiên sinh là bằng hữu của Thủy Nguyệt Cung ta, hết thảy chi phí đều do Thủy Nguyệt Cung phụ trách."

Chưởng quầy có chút khó xử, dựa theo quy củ, có thiệp mời cũng chỉ có thể mang nhiều nhất ba bằng hữu đi vào, nơi này nhiều người như vậy...

Công Tôn cũng có chút xấu hổ, tài tử thanh cao a, có người thay hắn tiêu tiền, chính hắn ngược lại không được tự nhiên.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử chạy đến phía trước, hỏi Vương chưởng quầy: "Có phải có đồ quý là có thể đi vào đúng không ạ?"

Chưởng quầy vội vàng gật đầu.

Tiểu Tứ Tử từ trong hà bao nhỏ lấy ra một chiếc khăn màu đen đưa cho chưởng quầy.

Vương chưởng quầy có chút buồn bực, tâm nói một miếng vải đen thì là vật báu vô giá chỗ nào...

Chờ đến khi nhận lấy nhìn thì chưởng quầy sửng sốt.

Món đồ Tiểu Tứ Tử đưa cho Vương chưởng quầy xem chính là khăn tay được dệt từ sợi tơ tằm màu đen mà bé được Hắc Thủy Bà Bà cho trước đây. Chính giữa khăn tay có một đóa mẫu đơn màu bạc, lúc trước Bạch Ngọc Đường có nói với bé, ai dám khoe khoang đồ quý trước mắt bé, thì hãy dùng khăn tay này làm họ mất mặt. Lúc trước Tiểu Tứ Tử đã thử với Mãn Mộ Hoa, ông chủ Mãn ký cầm chiếc khăn tay này mà chảy nước miếng.

Quả nhiên, Vương chưởng quầy cũng nhìn đến choáng váng, nhanh chóng thật cẩn thận trả lại cho Tiểu Tứ Tử: "Đây là chí bảo a, tiểu thiếu gia mời vào, có thể mang theo ba người nha!"

Tiểu Tứ Tử cất khăn tay, một tay nắm tay Công Tôn một tay nắm tay Tiểu Lương Tử, quay đầu lại nhìn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cười tủm tỉm, con hắn có tiền đồ a!

Mấy người còn lại sâu kín nhìn Tiểu Tứ Tử —— bị xếp sau Công Tôn, Tiểu Lương Tử cùng Triệu Phổ a...

Triệu Trinh cũng bĩu môi có chút ủy khuất —— con bình thường rõ ràng hay nói "Thích nhất là Hoàng hoàng" a, quả nhiên nam nhân là quỷ gạt người...

Chưởng quầy lại nhìn mọi người.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường —— thổ hào! Lên a!

Triển Chiêu cũng nhìn Chuột nhà mình —— Ngọc Đường! Lên a!

Ngũ Gia lấy một khối bài đưa cho chưởng quầy.

Chưởng quầy tiếp nhận nhìn, là một khối bài bạch ngọc có khắc hai chữ "Bạch thị", lập tức nói: "Thì ra là khách quý của Kim Hoa Phủ Bạch thị, mời vào." Tất cả mọi người đều có thể vào.

Mọi người cùng nhau vào cửa.

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt tiến đến bên cạnh Triệu Phổ: "Cửu thúc!"

Triệu Phổ nhìn hắn.

"Trên người Cửu thúc có bảo vật gì không?" Triệu Trinh hiếu kì hỏi.

Triệu Phổ bĩu môi: "Hổ phù có tính không?"

Triệu Trinh híp mắt, quạt cây quạt: "Trẫm hình như cũng không có... Trẫm trên người cũng không có một vạn lượng bạc! Vạn nhất phải đưa bạc thì làm sao bây giờ a?"

Triệu phổ nghĩ nghĩ: "Nếu không... Ngươi đem ngọc tỷ cho người ta nhìn?"

Triệu Trinh cảm thấy đây cũng là một biện pháp, liền nhìn Nam Cung.

Nam Cung lắc lắc đầu —— đừng nháo nữa!

Đồng dạng, trên người Trâu Lương ngoại trừ binh phù thì cũng không có đò quý khác, hắn quay qua nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng ngưỡng mặt —— mỹ mạo đại gia ta chính là báu vật vô giá!

.........

Mọi người thuận lợi tiến vào xướng bán hội.

Bài trí trong vườn không khác với tửu lâu lắm, một bàn lại một bàn ngồi đầy khách nhân.

Mọi người ngồi xuống, quan sát những người mua xung quanh, phát hiện có chút thú vị.

Khách nhân chia làm hai bên ngồi, một bên rõ ràng đều là thổ hào, bên kia rõ ràng đều là người giang hồ.

Hơn nữa không biết vì sao, không khí có chút xấu hổ, hai bên có chút chướng mắt lẫn nhau.

Đám người Triển Chiêu tình huống hoàn toàn khác, đều nhìn Triệu Trinh —— ngươi có an bài gì không a?

Triệu Trinh nhún vai —— Trẫm chỉ đến xem náo nhiệt thôi, Trẫm cũng không phải là bán tiên!

Có ba tiếng chiêng vang lên, cửa viện đóng lại, Vương chưởng quầy đi lên phía trước, hôm nay hắn là người chủ trì xướng bán.

Lời đồn đây là nơi xướng bán hội lớn nhất Giang Nam quả nhiên không sai, mấy món đồ được lấy ra xướng bán đều có thể được coi là trân bảo hiếm thấy, bất quá đều là vài kim khí hoặc châu báo, không phải mấy món mà Thiên Tôn thích, Ngũ Gia cũng thấy không hứng thú.

Triệu Trinh quạt cây quạt nhìn những người khác kêu giá, cảm thấy bộ dáng cũng không phải rất kịch liệt.

Tiểu Tứ Tử cũng tham gia xướng bán hội ở Khai Phong, nhớ rõ nhóm người mua lúc ra giá thì rất hăng hái khẩn trương, nhưng bây giờ nhìn tất cả mọi người đều không có hăng hái, vì sao a? Rõ ràng bán đều là thứ tốt a.

Tiểu Lương Tử đại khái nhìn ra Tiểu Tứ Tử ngồi có chút nhàm chán, nhỏ giọng nói với bé: "Cẩn nhi, chờ món cuối cùng đi!"

"Món cuối cùng?" Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương.

"Những người này hẳn là đều đang đợi món cuối cùng, trước đó tất cả mọi người sẽ không ra tay." Tiểu Lương Tử nói: "Tiền cùng tinh lực đều để dành lại cho món cuối cùng, cho nên a, món cuối cùng lần này bán nhất định là không tồi!"

"Như vậy a..." Tiểu Tứ Tử có chút mong đợi.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử phân nửa trái quýt ăn, bỗng nhiên... Cảm thấy phía sau có một tia hơi thở, vừa quay đầu...

"Ô... Ngươi cũng biết."

Phía sau có người đáp lời.

Tiểu Tứ Tử cũng quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau bé cùng Tiêu Lương, có một đứa nhóc tuổi tương đương với Tiểu Lương Tử đang ngồi chồm hổm. Đứa nhóc này vóc dáng cũng cao, một đôi mắt xếch, cười tủm tỉm... Vi diệu chính là nhìn có chút quen mắt.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đều cảm thấy hình như là đã gặp qua ở đâu đó hay là có điểm giống người quen nào đó a.

Bọn Công Tôn cũng nhìn đứa bé kia đánh giá.

Đứa bé nhìn mọi người một vòng, bộ dáng một chút cũng không sợ, chào hỏi Bạch Ngọc Đường: "Tiểu thúc thúc."

Ngũ Gia gật gật đầu, hỏi nhóc đó: "Ngươi tới cùng ai?"

Nhóc đó chỉ chỉ ra cửa.

Mọi người quay đầu lại, cửa viện đã đóng lại được mở ra, có gã sai nâng đến một cái bàn mở một bàn mới, để khách mới đến ngồi.

Đi vào đều là người quen, cũng nhìn thấy bọn Bạch Ngọc Đường, liền phất tay áo chào hỏi bên này.

Mọi người cuối cùng đã hiểu được nhóc này lớn lên giống ai, đây là mắt xếch tiêu chuẩn của nam nhân Đường môn a, nhóc này nhìn thế nào cũng giống Đường Tứ Đao.

Xướng bán hội đã đóng cửa lại mở một lần nữa, đương nhiên là để nghênh đón khách quý, lần này tới là hai huynh đệ Đường môn, Đường nhị cùng Đường tứ, Đường môn ở Thục Trung đương nhiên phải nể mặt rồi.

Mọi người đang ngồi cũng tò mò —— thật ra là bán cái gì vậy, nhiều người đến mua như vậy?

Hai huynh đệ Đường gia vừa rồi vào cửa liền nhìn thấy bọn Triển Chiêu, cũng buồn bực, sau khi uống xong rượu mừng bọn họ liền trở về Thục Trung, cũng không biết Triệu Trinh lại đến Giang Nam.

Đường nhị Đường tứ nhìn thấy Triệu Trinh thì suy nghĩ, tâm nói vị côn tử ăn mặc phóng đãng này sao lại giống hoàng đế Đại Tống vậy a? Lại Nam Cung Kỉ bên cạnh, hai huynh đệ yên lặng nhìn nhau một cái, cũng là có chút giật mình.

Triển Chiêu chưa thấy qua nhóc này, phỏng đoán có thể là thân thích của Đường môn, nghĩ đến ai đó liền cùng Bạch Ngọc Đường chứng thực.

Quả nhiên, Ngũ Gia gật đầu nói: "Nhóc này là con của Đường đại ca, Đường Lạc Mai."

Triển Chiêu lúc trước cũng có nghe Đường Tiểu Muội nhắc tới có một chất nhi, lớn hơn Tiểu Lương Tử một tuổi, từ nhỏ đã đưa đến Giang Nam theo danh sư học võ công, bình thường rất ít thấy.

Đường Lạc Mai khí chất độc đáo, nhìn thấy đặc biệt bình tĩnh, bộ dáng còn chậm rì rì, nói chuyện cũng là chậm rãi lười biếng, nhóc này không biết từ đâu lấy ra đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, sau đó nhìn quanh: "Tiểu cô cùng tiểu dượng không có tới sao?"

Trâu Lương nói Đường Tiểu Muội cùng Long Kiều Quảng qua vài ngày nữa mới đến.

Đường Lạc Mai có chút ưu thương: "Trước đây ta bị sư phụ vứt vào hang động, hơn nửa tháng mới lên được, kết quả ngay cả tiệc mừng của tiểu cô cùng tiểu dượng cũng không được ăn a..."

Tất cả mọi người có chút đồng với tiểu hài nhi —— sư phụ gì a, đem đứa nhỏ như vậy vứt xuống động.

Đường Tứ Đao sợ đứa nhỏ không cẩn thận va chạm Triệu Trinh, liền ngoắc Đường Lạc Mai lại, tiểu hài nhi chạy về ngồi giữa Nhị thúc cùng Tứ thúc, vừa thăm dò vừa vẫy tay với Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, ngay cả động tác vẫy tay cũng chậm rì rì.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhóc cảm thấy có chút thú vị.

Triệu Phổ sủy tay áo nhìn qua Tiểu Lương Tử: "Võ công cũng không tệ a."

Tiểu Lương Tử gật đầu.

"Nhỏ như vậy đã có nội lực cao như vậy." Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Đồ đệ của ai a?"

"Cụ thể ta cũng không biết." Ngũ Gia nói: "Vài năm trước Đường Tứ Đao tìm ta, nói có một lão nhân điên điên khùng khùng thu chất nhi bảo bối của hắn, nói muốn thu làm đồ đệ mang đến Giang Nam, tất cả cao thủ trong Đường môn hợp lại cũng không đánh thắng được lão nhân kia. Đường Tứ Đao nói cấp bậc phỏng chừng phải cỡ sư phụ của ta mới có thể cướp chất nhi của hắn về. Kết quả sư phụ ta hỏi hỏi diện mạo của lão nhân kia, sau đó nói với Đường Tứ Đao là cứ yên tâm giao đứa nhỏ cho hắn đi, đây là thuận theo ý trời."

"Như vậy xem ra đúng thật là dạy không tồi." Lâm Dạ Hỏa đùa Tiểu Lương Tử: " Xuất môn gặp một chút từng trải cũng không sai đi? Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*"

*Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Một bàn đại nhân đều gật đầu với Tiểu Lương Tử —— cho nên ngươi phải càng thêm cố gắng! Đừng suốt ngày chỉ biết chơi!

Tiêu Lương nhìn trời —— ai chỉ biết chơi a?

"Yêu Vương cùng ngoại công, Thiên Tôn chạy đi tìm bằng hữu." Triển Chiêu hỏi: "Có khi nào là sư phụ của tiểu hài nhi kia không?"

Mọi người thật ra cảm thấy cũng có thể.

Bạch Ngọc Đường xoa cằm: "Vứt xuống hang động cũng có chút giống..."

Triển Chiêu đồng tình nhìn Chuột nhà mình.

Công Tôn tò mò hỏi Triển Chiêu: "Ngươi trước đây không bị vứt xuống hang sao?"

Triển Chiêu mỉm cười: "Không khác nhau lắm?"

Công Tôn cũng bị chọc cười, thấy Triệu Phổ một bên nhìn nhìn Tiểu Lương Tử suy tư, liền chọt chọt hắn —— nghĩ cái gì?

Cửu vương gia híp mắt: "Gần đây có cái hang nào không? Ngọc không mài không đẹp được!"

Tiểu Lương Tử run run.

Công Tôn nhanh chóng bảo vệ đứa nhỏ, trừng Triệu Phổ —— đừng nháo!

Lâm Dạ Hỏa ở một bên lắc đầu —— hang hốc thì có là gì, các ngươi có thấy qua Vô Sa chỉ dạy chưa?

.........

Bên này các cao thủ đang nhớ lại "Tuổi thơ thê thảm", bên kia Vương chưởng quầy đã mang ra món cuối cùng.

"Hôm nay trân bảo cuối cùng chỉ có một cái." Chưởng quầy mở hộp gấm ra: "Thiên nữ chi sức*."

*đồ vật/ trang sức của thiên nữ

Lời chưởng quầy vừa nói ra, có tiếng bàn luận xôn xao, tất cả mọi người đều ngẩng nhìn lên đài.

Triển Chiêu cũng không biết "Thiên nữ chi sức" là cái gì, nhìn kỹ thì nhíu mày: "Này..."

Công Tôn cũng mở to hai mắt: "Đầu người a!"

Đặt trên bàn, là một đầu đã được hong khô, tóc có chút nâu nâu mang chút xanh biếc, được chải gọn gàng... Theo hình dạng hình như là đầu của nữ nhân.

Lâm Dạ Hỏa sau khi nhìn chằm chằm thật lâu sau, có chút không hiểu hỏi: "Cái đó thì có gì đẹp a?"

"Khởi điểm là một trăm vạn lượng." Sau khi Vương chưởng quầy báo giá khỏi đầu xong, thì bắt đầu trả giá.

Sau đó mấy bàn xung quanh giống như "Phát điên" mà ra giá, ngươi thêm một vạn ta thêm mười vạn, một hồi sau, giá đã lên một ngàn vạn lượng, hơn nữa còn không có xu thế dừng lại, mà càng lúc càng cao.

Công Tôn có chút hoang mang nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: "Đầu người chết thì đến bãi tha ma kiếm một cái về không được sao? Cái đầu này bảo tồn cũng không được tốt, bị mốc hết rồi."

Triệu Phổ cũng có chút ghét bỏ, tâm tự hỏi đầu óc có vấn đề sao? Bỏ ra mấy ngàn vạn lượng mua đầu người chết về?

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Từ lúc bắt đầu, sau khi nghe đến bốn chữ "Thiên nữ chi sức", Ngũ Gia không động đậy, trong tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm cái chén, hai mắt nhìn chằm chằm trên đài, hình như là đang ngẩn người.

Triển Chiêu quan sát một chút, cảm thấy vẻ mặt của Chuột nhà mình có chút phức tạp, nhìn chằm chằm đầu người kia bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Đó là cái gì a?" Triển Chiêu rốt cục nhịn không được nữa, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói: "Không thể là thật đi..."

"Đúng là không có khả năng là thật."

Mọi người nghe ra là Triệu Trinh nói, liền nhìn hắn.

Hoàng Thượng phe phẩy cây quạt, cười lạnh nói: "Nếu là thật, vậy là đã gặp quỷ."

Triệu Phổ khó hiểu: "Nói vậy là sao?"

"Thiên nữ chi sức còn được gọi là thiên nữ chi thủ*, ỵ́ chính là đầu của thiên nữ... Bởi vì cùng 'Thiên nữ chi thủ'* hài âm a, cho nên đổi thành 'Thiên nữ chi sức'."**

*đầu thiên nữ

*tay thiên nữ

**chữ 'thủ' của 'đầu' và chữ 'thủ' của 'tay' đều đọc là [shǒu], nhưng mà chữ 'thủ' của 'đầu' viết là [首], còn chữ 'thủ' của tay viết là [手].

-> Vì để dễ phân biệt hai chữ thủ này nên phía sau sẽ để là 'tay thiên nữ' cùng 'đầu thiên nữ'

"Còn có tay sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Thiên nữ có hình người đầy đủ a, đương nhiên là có tay có chân." Triệu Trinh thấy mọi người vẻ mặt khiếp sợ, liền nói: "Về thứ này sẽ có hai cách nói."

"Thứ nhất, đây là thi thể của tiên nữ rơi xuống thế gian hóa thành người đá, nên bị phân thành mấy khối."

Mọi người nghe xong nhíu mày —— cái gì là cái gì?

"Thứ hai, đây là một pho tượng đá được điêu khắc." Triệu Trinh nói: "Là cố ý điêu khắc thành hình dạng này, sau đó phân ra thành mấy khối."

Mọi người nghe xong đều thấy không chính xác —— rồi sao? Nói đi nói lại cũng chỉ là tảng đá, đáng giá chỗ nào a?

"Nếu là thật mà nói, đây không phải là tảng đá bình thường, mà là một khối đá phỉ thúy màu tím, cũng là khối phỉ thúy to hiếm thấy." Ngũ Gia quan sát cái đầu kia: "Nơi này quá sáng, thứ này nếu để vào nơi tối hơn mới có thể biết là thật hay giả..."

Lúc này, số tiền đã tới gần sáu ngàn vạn lần hai.

Người nhấc tay ra giá cũng dần giảm bớt.

Lúc Vương chưởng quầy chuẩn bị la sáu ngàn vạn lần thứ hai thành giao, bên bàn của Đường môn kia, Đường Lạc Mai giơ tay nhỏ bé lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía nhóc.

Vương chưởng quầy cũng hỏi: "Vị tiểu công tử này, là muốn tăng giá?"

Đường Lạc Mai nhìn nhìn hai thúc thúc, Đường nhị cùng Đường tứ chưa lên tiếng, vẻ mặt sủng ái nhìn chất nhi nhà mình, phỏng chừng là do ngày thường cũng ít có cơ hội được nhìn thấy.

Đường Lạc Mai liền hỏi Vương chưởng quầy: "Đại thúc, thiên nữ chi sức này là thật sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó có tiếng cười truyền đến.

Vương chưởng quầy gật đầu: "Đây là do ba tiền trang lớn nhất làm bảo đảm, tám tiệm đồ cổ lớn xem xét qua a..."

"Bảo vật này ta cũng biết một chút." Đường Lạc Mai cười tủm tỉm nói: "Nếu là thật, bọn ta ra một vạn vạn lượng."

Trong viện lập tức oanh tạc.

Triệu Trinh cầm cây quạt chọt Triệu Phổ: "Chậc, Đường môn rất có tiền sao?"

Công Tôn có chút không hiểu —— một vạn vạn lượng mua đầu người? Đầu ai a? Tần Thủy Hoàng sao?

Ngũ Gia cũng gật đầu —— nếu là thật, giá lại bằng cải trắng... Không mắc không mắc.

Triển Chiêu có chút không hiểu —— cải trắng nhà ngươi một vạn vạn lượng sao? Đồ ăn của ai a? Tần Thủy Hoàng sao?

Triệu Phổ thì cảm thấy thực vui mừng —— huynh đệ hắn cũng coi như gia nhập vào nhà phú hào! Tốt tốt!

Vương chưởng quầy gật gật đầu, đem ba mặt của hộp gấm che lại, chỉ lưu lại một mặt cho mọi người nhìn.

Hộp gấm được phủ tơ lụa màu đen, sau khi ba mặt được che lại, bên trong biến thành màu đen, đầu của tiên nữ bên trong bỗng nhiên thay đổi màu sắc... Nguyên bản là đầu người màu nây có vài chấm xanh, giờ lại biến thành màu đỏ, còn mang theo sáng bóng trong suốt... Rõ ràng là một khối bảo thạch màu đỏ.

Đám người liền phát ra tiếng chấn động.

"Nga! Khó trách." Tiểu Lương Tử cũng hiểu được: "Nương ta cũng có một cái nhẫn ngọc thúy, nhẫn này bình thường có màu xanh biếc, vào phòng tối hoặc lúc trời tối sẽ biến thành màu đỏ ..."

Tiểu Tứ Tử hỏi: "Tử thuý ngọc có phải rất trân quý hay không?"

Tiểu Lương Tử gật đầu: "Một khối bảo thạch cỡ móng tay cái của tiểu hài nhi cũng rất quý giá, này còn là cả cái đầu người, nếu là thật, một vạn vạn lượng đúng là giá củ cải trắng a!"

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Là thật sao?"

Ngũ Gia nhíu mày: "Không đúng..."

Bạch Ngọc Đường nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Vương chưởng quầy tiếp nhận ngọn đèn từ một gã sai vặt, đem ngọn đèn để bên cạnh lồng, để ngọn đèn dầu vừa lúc chiếu lên "Thiên nữ chi sức"...

Dưới ánh nến, bốn phía cái "Đầu" xuất hiện một tầng vầng sáng hơi mỏng, mọi người lại nhìn... Trong tráp không còn là cái đầu lâu khô đáng sợ, mà là một khối phỉ thúy đầy đủ được điêu khắc thành đầu nữ nhân, ngũ quan của "Tiên nữ" phối hợp dung mạo nhu hòa, đặc biệt là vầng sáng đỏ tươi như máu kia, rất hợp với khuôn mặt, có một loại vẻ đẹp mêm hoặc nói không nên lời, những kẻ khác nhịn không được nhìn chằm chằm, một khắc cũng không muốn dời mắt.

Trong viện trầm mặc, mọi người tựa hồ đều bị trân bảo này hấp dẫn, nói không ra lời.

Nhưng một lát sau, đám người lập tức xôn xao, một vòng báo giá mới lại bắt đầu.

Đường Tứ Đao hỏi Đường Lạc Mai đang nâng cằm: "Giống nhau không?"

Đường Lạc Mai nghiêng đầu hoang mang, lắc đầu nói: "Cảm giác không quá giống nhau a..."

Đường nhị thật ra cảm thấy có chút thú vị: "Mặc kệ thật giả, mua về cho sư phụ ngươi nhìn một cái, nếu là giả thì bọn ta liền mang đến nha môn tố cáo bọn họ bán hàng giả!"

Nói xong, nhị công tử vui vẻ nhấc tay ra giá mới, còn chơi rất vui vẻ.

Đường Tứ Đao xoa xoa cái đầu dang ủ rũ của Đường Lạc Mai.

Nam Cung Kỉ lúc này cũng có suy nghĩ riêng, vừa rồi trong nháy mắt đó, trân bảo làm cho hắn có một loại cảm giác không khoẻ, cảm thấy không giống bảo vật mà ngược lại giống tà vật hơn. Nhìn nhìn lại bộ dáng điên cuồng lúc này của mọi người trong viện, làm cho hắn càng cảm thấy bất an.

Nam Cung nhỏ giọng hỏi Triệu Trinh vật ấy là thật hay là giả.

Triệu Trinh lúc này cũng có chút không trả lời được, vuốt cằm nói: "Nói như thế nào đây... Có chút giống thật, nhưng ngược lại cảm thấy cũng không phải là thật, đúng hay không?"

Triệu Trinh là hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lúc này cũng nghĩ giống Triệu Trinh, cảm thấy trân bảo quý hiếm này quá sức mãnh liệt...

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường muốn nghe Triển Chiêu phun tào hai câu, nhưng lúc quay qua thì thấy Triển Chiêu đang trầm tư.

Lúc này, Triển Chiêu ôm cánh tay cau mày, bốn chữ "Nghi hoặc khó hiểu" đều hiện lên cả ót hắn.

Mọi người thấy bộ dáng Triển Chiêu có chút lao lực, Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ ngực cảm thấy hoảng loạn, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, ý là ——— nhanh chóng hỏi một chút, ngươi nhìn hắn giống như không có thở a, đừng để lát nữa nghẹn chết a.

Ngũ Gia liền vỗ Triển Chiêu một chút: "Miêu Nhi."

"Ân?" Triển Chiêu nhấc đầu mạnh lên.

Mọi người cuối cùng thở ra một hơi.

"Như thế nào..."

Bạch Ngọc Đường còn chưa hỏi xong, vẻ mặt Triển Chiêu đột nhiên trầm trọng nói: "Ta vừa rồi nhìn thấy một đống thi thể kia... Có thể không phải là thi thể!"

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Những người này đầu óc xoay chuyển đều nhanh, lại đột nhiên liên tưởng đến "Thiên nữ chi sức" trên đài kia, không hẹn mà có chung suy nghĩ.

"Không lẽ là..." Công Tôn hỏi Triển Chiêu: "Đống thi thể xếp thành hình con bướm mà ngươi nhìn thấy, có thể đều là tử thuý ngọc hình người sao?"

"Ách...." Triển Chiêu nói: "Có thể..."

Mọi người ở đây nhìn chằm chằm Triển Chiêu, lúc mọi người lại khó thở lần nữa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn ngón tay chỉ phía trước, giọng nhu nhuyễn nói một câu: "Nhìn kìa! Con bướm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro