CHƯƠNG 125 LƯƠNG THẦN MỸ CẢNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 125 LƯƠNG THẦN MỸ CẢNH

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Lô Nguyệt Lam thu được một thiệp mời, nhìn một cái, Tri phủ đại nhân cũng cảm thấy bất ngờ, liền thuận tay đưa cho mọi người nhìn.

"Ngày mốt, mời đại nhân đến xem trận đấu khai mạc Mai Hoa Cúc?" Công Tôn nháy nháy con mắt, "Mai Hoa Cúc? Chính là một loại xúc cúc mà Tiểu Thần Tử vẫn luôn đá gồm ba người đó sao?"

Triệu Phổ vừa nghe "Xúc cúc" liền nổi lên hứng thú, "Xem so tài?"

Bạch Ngọc Đường nhận lấy thiệp mời cũng nhìn kỹ nội dung bên trong thiệp mời, Triển Chiêu nói một lần sự tình mới vừa rồi ở trên đảo cho Công Tôn cùng Triệu Phổ, Thẩm Nguyên Thần nói muốn lập một đội đá banh tham dự hội so tài mùa xuân, còn nói Triệu Trinh còn đặt một đội danh là "Lương Thần Mỹ Cảnh".

"Nghe khá hay." Triệu Phổ chà chà xát xát tay.

Công Tôn nghe thấy cũng vui vẻ, "Lương Thần Mỹ Cảnh? Cảnh là Tiểu Tứ Tử* nhà ta sao? Ha ha ha... Nó làm sao lên được mai hoa thung a, đừng để bị cầu đá trúng vào người."

*đã giải thích ở chương trước đó, Cảnh là 景 = [jǐng], mà Cẩn của Tiểu Tứ Tử là 槿 = [jǐn]

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ cũng nhìn Công Tôn —— ngươi cũng chỉ dám ở thời điểm Tiểu Tứ Tử không có ở đây mà phun tào nó đôi câu, có bản lãnh ngay ở trước mặt đoàn tử nhà ngươi nói đi!

"Nguyên Thần nói trận đấu cuối tháng mới bắt đầu, làm sao ngày mốt lại có trận so tài rồi?" Phương Tĩnh Tiếu buồn bực.

"Trận đấu khai mạc là một trận đấu mang tính chất lễ nghi, ý tứ, còn mang chút tính chất biểu diễn, chính là vì trợ hứng cùng làm nóng bầu không khí." Ngũ Gia rất quen thuộc cách làm như vậy, "Thông thường loại tranh giải này đều là do nhóm hương thân cử hành cùng ủng hộ, người ra trước cũng là vì tạo ra tiếng hét, càng náo nhiệt càng tốt."

"Cuộc so tài mùa xuân là lần đầu tiên tổ chức ở Thiệu Hưng Phủ, nhưng không phải quan phủ tổ chức, hơn nữa tham gia phần lớn là môn phái giang hồ, cái này thuộc về hoạt động giang hồ, tại sao phải mời ta đi xem thi đấu?" Lô Nguyệt Lam luôn cảm thấy có chút vi diệu, "Hơn nữa đám hương thân này bình thường cùng ta cũng không có giao tình gì, ta ở đó bọn họ ngược lại chơi không nổi."

"Nghe Nguyên Thần nói, lần này có hơn 100 đội ngũ dự thi." Phương Tĩnh Tiếu nghĩ đến một loại khả năng, "Hơn nữa phần nhiều là môn phái giang hồ, có phải là sợ xảy ra chuyện, cho nên muốn mời nha môn hỗ trợ duy trì trật tự hay không?"

Lô Nguyệt Lam sờ cằm, cảm thấy có điểm gượng ép, "Cho nên mời ta xem trận thi đấu khai mạc, trong lúc đó thì cùng ta thương lượng chuyện này? Nếu như nói là một trận đấu giải dân gian, ngược lại là có thể, thế nhưng đây là trận thi đấu trên giang hồ, người giang hồ làm sao có thể tìm quan phủ để duy trì trật tự? Này không hợp với lẽ thường ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được cũng gật đầu một cái, đúng vậy.

"Hẳn là có mục đích gì khác?" Phương Tĩnh Tiếu hỏi Lô Nguyệt Lam, "Vậy ngươi có đi không?"

"Đi a, vì sao không đi?" Lô Nguyệt Lam khẽ mỉm cười, "Trên thiệp mời còn nói có thể mang theo bằng hữu cùng đi."

Nói xong, Tri phủ đại nhân nhìn Triển Chiêu bọn họ một cái.

Mọi người dĩ nhiên cũng đều nguyện ý đi, Triển Chiêu cảm thấy nếu như mình đi đến sân khác mà hô hào, người đi xem có thể chật kín khán đài a.

...

Đem thiệp mời bỏ qua một bên, Lô Nguyệt Lam thẩm tra Thẩm Thanh cùng Lư thị do Phương Tĩnh Tiếu từ Thủy Nguyệt Cung mang về.

Hỏi cặn kẽ chút chi tiết, cái này đích xác chẳng qua là một vụ án mưu hại thân phu*, chỗ đặc thù duy nhất chính là Thẩm Thanh từ chỗ Ân phu tử lấy được nhện độc.

*chồng.

Ân phu tử đưa nhện độc cho hắn, cũng không biết là hắn đã sớm muốn hại Thẩm Bân cho nên dùng tới chiêu mượn đao giết người, hay chẳng qua là trùng hợp... Bây giờ Ân phu tử đã chết, không có đối chứng.

Vụ án tử này tới đầu mối như vậy liền đứt, muốn tiếp tục đào sâu, chỉ có thể tìm hung thủ giết Ân phu tử trước.

Lô Nguyệt Lam phái nha dịch hỏi thăm khắp nơi, xem thử có nhân chứng tận mắt nhìn thấy hay không, nhưng Triển Chiêu bọn họ đều hiểu, chiêu thức võ thuật [Trích Diệp Phi Hoa] này, người bình thường căn bản là không thấy được lá liễu là làm sao bay ra ngoài. Ngoài ra, Ân phu tử này cũng không phải người tốt lành gì, nếu như chẳng qua là bị cao thủ đi ngang qua thuận tay giải quyết, vậy rất khó tra.

...

Nếu như bối cảnh của Ân phu tử không tra được, muốn tra "Thiên nữ chi sức" cũng chỉ có thể hạ thủ từ một nhân vật có liên quan khác là "Đạo tặc Hoàng Ban Cưu"

Thế nhưng vị này cũng là xuất quỷ nhập thần, không có chút manh mối nào.

"Ai..." Lô Nguyệt Lam thở dài.

"Cảm giác giống như là bị ném xoay một vòng." Triển Chiêu trước kia phá án cũng đụng phải loại chuyện này, "Thiên nữ chi sức là tài bảo của Linh Điệp Cung, người duy nhất biết chuyện là Thẩm Bân lại chết."

"Nói đến Linh Điệp Cung." Bạch Ngọc Đường hỏi Lô Nguyệt Lam, "Các ngươi điều tra được bao nhiêu?"

Lô Nguyệt Lam mang theo mọi người vào thư phòng, lấy ra một số hồ sơ lớn mà bọn họ mới tìm được trước mắt, "Những năm này chúng ta vẫn luôn thu góp manh mối, trong những hồ sơ này, ghi lại đều là những sự tình mấy năm này, chính là những bảo vật thuộc về Linh Điệp Cung bị mua đi bán lại trên thị trường. Dĩ nhiên, cũng còn có nhiều ghi chép vẫn chưa được kiểm chứng."

"Nhiều như vậy?" Triệu Phổ cau mày, "Linh Điệp Cung năm đó không có bán ra những thứ này chứ?"

Lô Nguyệt Lam lắc đầu, "Không có."

"Vậy những thứ này không phải thông qua con đường bình thường ở Linh Điệp Cung đi ra, nói cách khác, là bị ăn trộm hoặc là bị cướp." Triển Chiêu cau mày, "Cho nên, trước khi Linh Điệp Cung bì chìm, đã từng gặp phải quy mô cướp bóc lớn sao?"

"Có thể..." Công Tôn nói, "Làm chìm Linh Điệp Cung, bản thân chính là vì che giấu vụ án cướp đoạt này?"

"Chúng ta cũng có suy nghĩ này." Lô Nguyệt Lam gật đầu, "Năm đó vụ án Linh Điệp Cung bị chìm, có thể cũng là bởi vì mưu tài."

"Đây là trong ứng ngoại hợp a." Triệu Phổ liếc nhìn những thứ hồ sơ kia, "Tài sản Linh Điệp Cung không phải mấy tên tiểu tặc tiểu đả tiểu nháo* mấy ngày có thể dọn đi, cái này trừ phi là gây án lâu dài, hoặc là hưng sư động chúng** dùng thuyền lớn tới chở đi."

*đánh nháo

**ra quân ồ ạt

Phương Tĩnh Tiếu cũng gật đầu, "Linh Cung năm đó để lại tài sản to lớn, trong Linh Điệp Cung lưu lại đều là phần chính, Thủy Nguyệt Cung cùng Linh Điệp Cung mặc dù hợp thành Thủy Nguyệt Linh Điệp, nhưng Linh Điệp Cung mới là chủ cung, trước kia Thẩm Linh cũng ở tại Linh Điệp Cung, căn cơ chân chính của Linh Điệp Cung cũng là Linh Cung."

"Thẩm Linh Nguyệt không có đầu mối gì có thể cung cấp sao?" Triển Chiêu tò mò hỏi Phương Tĩnh Tiếu.

Phương Tĩnh Tiếu cũng không nắm chắc được, "Ta hỏi qua nàng, nàng nói nàng cũng không biết bí mật của Linh Điệp Cung, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện rời khỏi Linh Điệp Cung, thừa kế Thủy Nguyệt Cung, cũng từ đó về sau nàng cũng không đi qua Linh Điệp Cung một lần nào."

Công Tôn không hiểu, "Tại sao vậy? Hai tỷ muội cảm tình không tốt sao?"

"Ngược lại cũng không phải, nghe một ít trưởng bối nói, hai tỷ muội cảm tình không sai, ngoại bà* ta thường xuyên đi Thủy Nguyệt Cung, nhưng Thẩm Linh Nguyệt cho tới bây giờ không đi Linh Điệp Cung, điểm này là sự thật." Phương Tĩnh Tiếu hiển nhiên cũng cùng những người quen biết khác chứng thực qua, Thẩm Linh Nguyệt cũng không có lừa gạt hắn.

*bà ngoại

"Chung quy là trong Linh Điệp Cung ẩn giấu cái gì, thần thần bí bí, còn nữa, Thẩm Linh Nguyệt nói Linh Điệp Cung có một khối tử ngọc thúy to lớn để làm cơ thạch, đó là bao lớn?" Triển Chiêu tò mò, nhưng người biết chuyện đều chết hết, cũng không có chỗ hỏi.

"Cũng không nhất định." Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, "Có người, có lẽ biết khối tử ngọc thúy kia có phải là thật hay không."

Tất cả mọi người nhìn Ngũ Gia.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi nói Thánh Linh Vương?"

Ngũ Gia gật đầu một cái, Công Tôn cùng Triển Chiêu cũng sờ cằm —— đúng là đáng giá hỏi.

Phương Tĩnh Tiếu cùng Lô Nguyệt Lam đều trợn tròn mắt —— đi đâu mà hỏi Thánh Linh Vương a? Đều chết hết một ngàn năm a.

Mấy người Triển Chiêu bọn họ cười gượng —— ai nha, nói rất dài dòng...

Triển Chiêu đem sự tình Hắc Thủy Tà Linh ngắn gọn nói một lần, Lô Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu nghe thấy đến miệng cũng không khép lại được —— thần như vậy?

"Vậy mau a!" Lô Nguyệt Lam lôi Phương Tĩnh Tiếu, cùng Triển Chiêu bọn họ cùng nhau trở về biệt viện, tìm Hắc Thủy Bà Bà.

...

Trong trang viên Bạch gia.

Sau khi Âu Dương Thiếu Chinh hộ tống Triệu Trinh trở lại, liền mang theo bọn thị vệ đi.

Triệu Trinh cùng Thẩm Nguyên Thần cùng nhau xuống xe ngựa, hỏi Bạch Hạ đi ngang qua, Tiểu Tứ Tử bọn họ ở nơi nào.

Bạch Hạ nói, đều ở hậu viện ngắm hoa uống trà rồi.

Triệu Trinh mang Thẩm Nguyên Thần liền hướng đến hậu viện, nhưng phát hiện trang viên thật là nhiều hậu viện, ở nơi nào a?

Thẩm Nguyên Thần ngước mặt nhìn viện tử chiếm cả ngọn núi, nhìn thoáng qua còn không thấy tường rào biệt viện, "Ai nha! So với Thủy Nguyệt Cung ta còn lớn hơn a!"

Triệu Trinh chống nạnh cùng Thẩm Nguyên Thần khoe khoang, nói, "Nhà ta so với cái này còn lớn hơn!"

Thẩm Nguyên Thần há miệng hỏi Triệu Trinh, "Thiệt hay giả? Nhà ngươi chẳng lẽ là ở trong hoàng cung?"

Triệu Trinh cười sờ đầu nhóc —— tiểu hài nhi có tiền đồ!

Nam Cung Kỷ tìm nha hoàn Bạch Phủ hỏi, nói là người ở trong hoa viên uống trà đâu, nha hoàn dẫn đường cho mọi người, đi tới một đình viên lớn giữa sườn núi.

Vừa vào đình viên, liền ngửi thấy hương hoa sơn trà rất dễ chịu.

Đình viên này vô cùng tinh xảo, trong đình viên đều là đá nhỏ màu trắng trải dài khắp nơi, đâu đâu cũng trồng hoa sơn trà cực phẩm.

Trong đình viện ngoại trừ hoa trà cùng thạch đèn* ra, cón có hai tòa đình một lớn một nhỏ, trong đình lớn có cái đệm lớn bằng cây mây, dài hơn một thước, người vào đình liền trực tiếp cởi giầy ngồi ở trên đệm mây.

*đèn đá

Trong đình nhỏ chính là bàn ghế bình thường.

Lúc này trong hai đình một lớn một nhỏ cũng tràn đầy người.

Trong đình lớn, Hồng Cửu Nương, Lục Tuyết Nhi, Hắc Thủy Bà Bà cùng Bàng Phi bọn họ đều ở đây, còn có mấy vị mỹ nữ mà Triệu Trinh không biết tên... Có một nữ nhân mặc một thân y phục màu làm còn thật quen mắt, thật giống như gọi là Lam Hồ Ly, là đầu lĩnh côn đồ trong Khai Phong Thành.

Nhóm mỹ nhân đang chơi Song Lục*, rất náo nhiệt.

*Song lục (Backgammon): là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến. Đây là một trò chơi hai người chơi, trong đó mỗi người chơi có mười lăm quân cờ di chuyển giữa hai mươi bốn hình tam giác (point) bằng việc đổ hai con xúc xắc. Mục tiêu của trò chơi là trở thành người đầu tiên bear off, tức là di chuyển tất cả mười lăm cờ ra khỏi bàn. (Tìm hiểu thêm thông tin tại Wikipedia)

Bàng Phi dựa vào cái bồ đoàn*, tò mò nhìn, vừa cùng Đường Tiểu Muội thảo luận.

*đệm cói, đệm hương bồ

Bên cạnh, trong đình nhỏ, là Tiểu Tứ Tử cùng mấy tiểu hài tử, đều xúm lại một nhóm chơi đánh cờ. Tiểu Hương Hương đứng trên ghế, đang giúp Tiểu Tứ Tử nghĩ kế.

Triệu Trinh vừa vào cửa, liền hướng về phía Bàng Phi trong lương đình vẫy tay, "Nương tử!"

Bàng Phi ngẩng đầu, cũng hướng Triệu Trinh vẫy tay, "Tướng công."

Triệu Trinh lần này ra ngoài đi tuần cùng Bàng Phi giả trang làm phu thê phổ thông, cũng sửa lại cách xưng hô, gọi nương tử tướng công cũng một đường chơi đến vui vẻ, cũng không cảm thấy ngấy.

Tiểu Hương Hương nghe được thanh âm Triệu Trinh liền quay đầu, Triệu Trinh sớm chạy tới, trước tiên ôm lấy khuê nữ hôn một cái.

Thẩm Nguyên Thần cũng chạy vào đình, đến trước ghế của Đường Lạc Mai dùng chân đạp một cước.

Đường Lạc Mai bảo vệ băng ghế.

Thẩm Nguyên Thần đạp hai cước cũng không đạp động, "Hừ" một tiếng, "Nội lực lại tăng a!"

Đường Lạc Mai nhìn Thẩm Nguyên Thần mặc một thân y phục thi đấu, trên cánh tay trái còn buộc sợi dây lụa màu đỏ "Ngươi làm sao chạy ra ngoài? Cũng sắp thi đấu rồi mà ngươi không luyện cầu a?"

Thẩm Nguyên Thần ở bên cạnh Đường Lạc Mai ngồi xuống, đưa tay từ trong ngực lấy ra ba sợi dây lụa.

Đường Lạc Mai bị nhét vào, Thẩm Nguyên Thần xoay mặt qua hỏi Tiêu Lương, "Tiểu Lương Tử?"

Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái.

Thẩm Nguyên Thần hỏi, "Ngươi biết xúc cúc không?"

Tiểu Lương Tử nghiêng một cái đầu, "Xúc cúc?"

Thẩm Nguyên Thần gật đầu, quơ quơ dây lụa đỏ trong tay, "Có muốn cùng ta và Tiểu Mai Tử họp thành đội đá Mai Hoa Cúc hay không?"

Tiểu Lương Tử sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử nghe xong vỗ tay một cái, "Đúng nga!"

Đường Lạc Mai cầm dây lụa cùng Thẩm Nguyên Thần nói, "Ta không chơi..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguyên Thần liền xoay tay bịt miệng Tiểu Đường lại, tiếp tục nhìn Tiểu Lương Tử chằm chằm, "Cuối tháng chính là hội thi Mai Hoa Cúc vào mùa xuân! Lần này hơn 100 đội các môn phái giang hồ ở Tây Vực cùng Trung Nguyên a!"

Tiểu Lương Tử suy nghĩ một chút, "Nếu nói đến xúc cúc ta ngược lại là đá qua... Nhưng Mai Hoa Cúc là cái gì a? Chưa từng nghe qua a."

Tiểu Tứ Tử giới thiệu một chút về quy tắc Mai Hoa Cúc cho Tiểu Lương Tử.

Thẩm Nguyên Thần vỗ bàn một cái, "Đội danh của chúng ta Hoàng đại ca cũng nghĩ xong! Liền kêu Lương Thần Mỹ Cảnh Đội! Có phải thật là đúng dịp hay không? Đây chính là thiên ý a! Trời sinh một đội!"

Ba tiểu hài nhi còn lại đều nhìn Thẩm Nguyên Thần chằm chằm, Đường Lạc Mai đẩy tay Thẩm Nguyên Thần đang che miệng mình ra, "Trời sinh một đôi không phải dùng như vậy..."

Thẩm Nguyên Thần tiếp tục lấy tay che miệng Tiểu Đường không để cho nhóc phát biểu ý kiến.

Tiểu Tứ Tử mắt mở lớn, "Ta cũng có thể tham gia sao?"

"Ân!" Thẩm Nguyên Thần gật đầu, "Cẩn Nhi ngươi là người thứ tư nha!"

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương.

Tiểu Lương Tử thấy vẻ mặt Cẩn Nhi nhà mình đầy mong đợi, biết nhóc rất muốn tham gia, liền gật đầu một cái, "Tham gia là không thành vấn đề, nhưng ta không đá..."

"Không sao!" Thẩm Nguyên Thần vừa nghe Tiểu Lương Tử chịu họp thành đội, liền đem hai dây lụa đỏ còn lại kín đáo đưa cho nhóc cùng Tiểu Tứ Tử, "Rất đơn giản!"

"Ta nói a." Đường Lạc Mai bẻ tay Thẩm Nguyên Thần, "Mai Hoa Cúc cần phối hợp, đội banh người ta vẫn luôn luyện tập, một số đại môn phái khá hơn một chút còn mời danh nhân hướng dẫn, chúng ta đều không cùng nhau luyện qua, cuối tháng liền so tài..."

"Có thể luyện tập hơn hai mươi ngày a!" Thẩm Nguyên Thần bày tỏ có lòng tin, "Căn cơ võ công của chúng ta được a! Còn có a! Muốn danh sư còn không đơn giản sao? Chúng ta có Triển Chiêu a! Là Mai Hoa Cúc chi thần trong truyền thuyết a!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái —— Miêu Miêu thật có nhiều biệt hiệu nga...

Đường Lạc Mai nâng cằm bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nguyên Thần, tiểu tử này một đầu nhiệt huyết còn muốn cầm đệ nhất Mai Hoa Cúc cũng không phải một ngày hai ngày, vấn đề là...

Đường Lạc Mai chọt chọt vào đầu Thẩm Nguyên Thần, "Ta nói ngươi a, loại tranh giải này một khi tham gia, vạn nhất đá không tốt sẽ liên lụy gia môn phái mình bị cười nhạo. Ngươi quên năm ngoái thời điểm các ngươi thua, bị môn phái đối diện cười nhạo..."

Thẩm Nguyên Thần vỗ bàn một cái, "Vô cùng nhục nhã! Cho nên năm nay nhất định phải trả thù!"

"Đều do ngươi!" Thẩm Nguyên Thần nói xong, liền nắm lấy cổ áo Đường Lạc Mai dùng sức lắc a lắc, "Năm ngoái đều là ngươi không chịu theo ta họp thành đội, để cho ta một kéo ba, cuối cùng còn hết lần này tới lần khác bại bởi Lưu Tinh Môn, hại ta bị cười nhạo!"

Đường Lạc Mai bị đong đưa lắc tới lắc lui, không nói nên lời, "Ngươi thua nhiều nhất bị cười đôi câu, ta nếu bị thua, trở về còn bị sư phụ ném vào trong núi nuôi gấu a."

Thẩm Nguyên Thần không lắc nữa, híp mắt nhìn Đường Lạc Mai, "Cho nên tiểu tử ngươi sống chết không chịu dự thi là bởi vì sợ thua?"

Đường Lạc Mai "A" một tiếng, mỉm cười nhìn Thẩm Nguyên Thần, "Lớn hơn một tuổi giỏi lắm a, ngươi cái tên tiểu quỷ, lại dùng phép khích tướng..."

Thẩm Nguyên Thần tiếp tục dùng sức lắc lắc hắn, "Ngươi mới so với ta lớn hơn một tuổi, tiểu quỷ a! Chính ngươi cũng là tiểu quỷ!"

Nhìn hai người cãi nhau, Tiểu Lương Tử chen vào một câu, hỏi, "Muốn đệ nhất, thì phải thắng tất cả những môn phái khác phải không?"

Thẩm Nguyên Thần quay đầu nhìn Tiểu Lương, "Đúng!"

Tiểu Lương Tử khẽ mỉm cười, "Vậy ta tham gia!"

"Thật?!" Thẩm Nguyên Thần thấy ánh mắt Tiểu Lương Tử kiên định, liền buông cổ áo Đường Lạc Mai ra, quay đầu lại hỏi, "Ngươi thật muốn dự thi?"

"Đúng!" Tiểu Lương Tử gật đầu, "Đúng lúc muốn biết một chút về công phu võ lâm Trung Nguyên các nhà, cơ hội khó có được... Đương nhiên!"

Tiểu Lương Tử nắm sợi dây lụa đỏ kia giơ đến không trung, "Muốn dự thi liền nhất định phải lấy đệ nhất!"

Thẩm Nguyên Thần ánh mắt cũng sáng, nắm dây đỏ cũng giơ tay, cùng Tiểu Lương Tử đụng nắm đấm, sau đó quay đầu nhìn lại Đường Lạc Mai.

Đường Lạc Mai nhìn hai người một chút, cuối cùng thở dài, cũng cầm lên sợi dây đỏ kia, giơ tay lên cùng hai người bọn họ đụng nắm đấm, "Nhất định phải thắng a, vì không bị ném tới nuôi gấu..."

Tiểu Tứ Tử cũng nắm dây lụa, đạp băng ghế đứng lên, bốn nắm đấm của tiểu hài nhi đụng vào nhau, "Lương Thần Mỹ Cảnh! A!"

...

Triệu Trinh bên kia đang ôm khuê nữ cùng nương tử nói chuyện phiếm, nghe được động tĩnh bên này, vui tươi hớn hở đem Hương Hương cho Bàng Phi, chạy trở lại, "Nghe nói mỗi đội đều cần có một đại nhân làm lĩnh đội có phải hay không a?"

Thẩm Nguyên Thần gật đầu, "Ân! Mỗi một đội có thể bố trí ba đại nhân, một người lĩnh đội, một người hướng dẫn cùng một lang trung.

Tiểu Tứ Tử giơ tay, "Lang trung để cho cha tới! Cha có thể xem như lang trung a!"

"Hướng dẫn liền để cho Triển đại ca tới đi, xúc cúc của Triển đại ca không phải rất lợi hại sao!" Tiểu Lương Tử đề nghị.

Thẩm Nguyên Thần hỏi Triệu Trinh, "Hoàng đại ca, làm lĩnh đội phải cùng trọng tài cùng những lĩnh đội của đội ngũ khác câu thông, cái này ngươi giỏi sao?"

Triệu Trinh cười ha ha một tiếng, phe phẩy chiết phiến gật đầu, "Trẫm... Khụ khụ, ta am hiểu nhất chính là cùng người trao đổi, có phải hay không a?"

Triệu Trinh hỏi Nam Cung.

Nam Cung một bên nhịn xuống xung động ánh mắt trợn trắng, nhìn Triệu Trinh —— lĩnh đội? Khẳng định? Không bằng suy nghĩ một chút rồi bàn sau...

Triệu Trinh nắm chặt bả vai Nam Cung kéo qua một bên, đưa tay đi theo bốn tiểu hài tử đụng nắm đấm, "Lương Thần Mỹ Cảnh!"

"Tất thắng!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro