Chương 136 Đồ dưới đáy nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136 Đồ dưới đáy nước

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Thiên Tôn cùng Ân Hậu nắm đuôi Yêu Yêu lao xuống hồ.

Đồng thời, giao nhân bên cạnh Bạch Ngọc Đường cũng xuống theo.

Giao Giao xuống nước, hình dáng người cá lại hiện ra, vốn hình thể giao nhân rất lớn, lúc này tựa như một khối ngọc lưu ly, cùng với Hải Long Tích, từ từ bơi về phía Linh Điện cung dưới đáy hồ.

Lấy nội lực của Thiên Tôn cùng Ân Hậu mà nói, bế khí cũng không phải khó, hai vị lão gia tử có Giao Giao mượn lực, lặn xuống cũng càng thêm thoải mái, nội lực quanh thân hình thành vòng chắn cách trở nước, hai lão còn rất thích ý.

Lúc này, hai vị đang cảm thấy hứng thú liền quay qua quan sát Giao Giao... Tuy rằng vẫn trong suốt, nhưng xuống nước là có thể thấy rõ hình dạng của giao nhân, theo nội lực càng ngày càng cao của Bạch Ngọc Đường, giao nhân cũng càng lúc càng lớn. Thiên Tôn cùng Ân Hậu cảm thấy có chút chiếm chiện tích, cũng may đối với nội lực hữu hình Bạch Ngọc Đường cũng khống chế càng ngày càng thuần thục hơn, Giao Giao cũng là "gọi một tiếng là đến vẫy một cái liền đi, dễ dàng xoa nắn" vô cùng thuận tiện.

Đồng dạng cảm thấy mới mẻ còn có Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu đều kị nước, bình thường tuyệt đối sẽ không xuống nước, nên không thể nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy nước, hôm nay thời tiết tốt, nước Kính hồ trong suốt, tầm nhìn dưới nước tương đối rõ ràng, lặn xuống chỉ chốc lát sau, liền thấy Linh Điệp cung giống như Long cung dưới đáy hồ.

Giao Giao cùng Yêu Yêu mang hai lão nhân bơi quanh Linh Điệp cung một vòng.

Linh Điệp cung đúng là một nửa vùi dưới cát ở đáy hồ, nóc nhà ở phía trên, chu vi kín không một kẽ hở, một chút khe hở cũng không có.

Quan sát tỉ mỉ, Linh Điệp cung được kiến tạo hình tròn, loại tình huống này tuyệt đối không phải tự nhiên chìm xuống mà thành, nhất định là có cơ quan bên trong.

Tới rồi đáy hồ, Thiên Tôn vươn tay sờ tường ngoài của Linh Điệp cung, sờ trúng một tay toàn rong, liền ghét bỏ thu tay nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu buông tay —— ở đáy nước lâu như vậy đương nhiên sẽ bị rong bám. Sau đó nhìn Thiên Tôn ra hiệu tìm quanh tường —— tìm cơ quan xem!

Thiên Tôn chắp tay sau lưng trái nhìn phải nhìn, sờ sờ chỗ này chọt chọt chỗ kia, táy máy nửa ngày cuối cùng không còn nhẫn nại, khoát tay...

Ân Hậu cả kinh, nhanh chóng kéo tay hắn lại – ngươi muốn làm gì!

Thiên Tôn khoát tay, ý là —— lão quỷ ngươi đi ra! Đánh nát tường rồi đi vào nhìn một cái!

Ân hậu không nói gì, túm Thiên Tôn lui ra phía sau hai bước —— đây là dưới đáy hồ, ngươi mà đánh chưởng ra, không khéo tường không nát mà chúng ta còn bay.

Thiên Tôn nhíu mắt, nghĩ nghĩ, lại nâng tay lên định đánh xuống cát, Ân Hậu tiếp tục túm lại hắn —— lại làm gì nữa!

Thiên Tôn bất mãn —— lão quỷ ngươi có phiền hay không a! Đánh nát tường không được thì đánh xuống thôi! Nát không phải sẽ nổi lên sao!

Ân Hậu chụp đầu Thiên Tôn —— ngươi đánh một chưởng xuống, hồ chắc chắn sẽ chấn động dữ dội? Thuyền của bọn Chiêu Nhi bên trên có thể cũng sẽ lật.

Thiên Tôn nhăn mày nhìn Ân Hậu —— thế này không được thế kia cũng không được, vậy làm sao bây giờ? Bằng không ngươi đi lộng hai cái sợi dây xích túm thử xem, ngươi không phải khí lực lớn sao!

Ân Hậu chỉ chỉ đầu —— cho ngươi xuống đây là để mở cơ quan không phải cho ngươi đến phá hoại! Ngươi không phải là hoàng tộc Thiên Vũ sao!

Thiên Tôn liếc hắn ——còn ngươi không phải là hoàng tử sao, ngươi phản lão hoàn đồng cho ta xem xem!

Ân Hậu bất mãn —— để ngươi xuống đây khởi động cơ quan ai cho cãi nhau với ta?

Thiên Tôn cũng bất mãn —— ngươi từ nãy đến giờ vẫn luôn nháo bên cạnh ta!

Ân Hậu có chút oan uổng —— ta đâu có nói chuyện!

Thiên Tôn chỉ hắn —— ngươi nói!

Giao Giao cùng Yêu Yêu ngồi dưới đáy sông, nghiêng đầu nhìn hai lão nhân cãi nhau.

Trên thuyền, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, ai cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm xuống mặt sông yên tĩnh, chỉ riêng vẻ mặt Ngũ Gia là bất đắc dĩ mà xoa mi tâm, Triển Chiêu hỏi hắn: "Thế nào? Tìm được cơ quan rồi sao?"

Ngũ Gia thở dài: "Cơ cái gì quan a, đang cãi nhau."

Triển Chiêu ngạc nhiên: "Ở trong nước thì cãi nhau như thế nào?"

Ngũ Gia chỉ chỉ hai mắt mình —— dựa vào ánh mắt!

Mọi người trên thuyền có chút bất đắc dĩ, Ngân Yêu Vương ôm cánh tay lắc đầu —— nghiệp chướng a, hai tiểu hài tử! Từ nhỏ cãi đến lớn cũng không chán a.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn đang cãi nhau, Giao Giao vươn tay túm lấy ống tay áo của hai người, giống động tác khuyên can bình thường của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, chỉ chỉ Linh Điệp cung, nhắc nhở hai người bọn họ —— trước làm chuyện đứng đắn, làm xong lên bờ chậm rãi cãi nhau không tốt sao!

Hai lão xoay đầu nhìn Linh Điệp cung, trầm mặc trong chốc lát, hai người đột nhiên cùng nhau khoát tay, Giao Giao nhanh chóng giữ tay hai lão lại —— hai người làm gì?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhướn mi —— tìm không thấy cơ quan! Nên đánh nát đi!

Giao Giao túm hai lão bơi lên trên, Ngũ Gia cũng không dám để hai người bọn họ làm bậy —— cung điện này bốn phía bịt kín, không chừng bên trong còn có một tầng thứ hai ngăn cách, cái này có nghĩa là nước chưa tràn vào trong Linh Điệp cung, hiện trường hung án năm đó có thể còn được bảo tồn hoàn hảo. Nếu như bị hai người bọn họ một chưởng tạo lỗ cho nước vào, vậy hiện trường không phải bị hủy sao.

Giao Giao nài ép lôi kéo muốn đem hai người đi, nhưng bơi tới trên nóc nhà Linh Điệp cung, Thiên Tôn đột nhiên kéo tay, túm lấy sừng rồng của Yêu Yêu, chỉ vào một vị trí trên nóc nhà cho nó.

Yêu Yêu liền mang theo Thiên Tôn bơi về phía đó.

Ân Hậu cùng Giao Giao nhìn nhau một cái, cũng bơi theo.

Trên thuyền, Ngũ Gia vuốt cằm cau mày, vẻ mặt chuyên chú thông qua Giao Giao nhìn tình hình dưới sông —— nóc nhà Linh Điệp cung kết cấu có chút phức tạp, không chừng có chứa cơ quan.

Những người khác còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, Hỏa Phượng đang ngồi trên lan can của thuyền, liền nhìn mặt nước nổi bong bóng lên.

. . . . . .

Mái nhà Linh Điệp cung được tạo thành từ sáu đỉnh nhọn, năm nhỏ một lớn tạo thành hình vòng tròn, chính giữa là cái lớn nhất.

Thiên Tôn đến chỗ đỉnh lớn nhất đó, bơi quanh một vòng, vươn tay sờ quả cầu đồng trên đỉnh chót.

Ân Hậu ở một bên nhìn, thấy Thiên Tôn xoay xoay quả cầu đồng đó, dáng vẻ lúc chạm vào nó đầy hứng thú.

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhìn chằm chằm quả cầu đồng kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ân Hậu nhẫn nại đợi trong chốc lát, chỉ thấy Thiên Tôn đột nhiên duỗi tay: "Rắc" một tiếng... Quả cầu đồng kia bị đánh rớt.

Ân Hậu há to miệng, thiếu chút nữa nuốt một ngụm nước, đành nhanh chóng ngậm miệng lại nhìn nóc nhà.

Cũng may quả cầu đồng kia hình như chỉ là vật trang trí, nóc nhà cũng không có bị hủy hoại gì.

Đỉnh chóp có bốn cơ quan, quả cầu đồng có bốn cái "Giác", "Khấu"* xen kẽ nhau, nhấn xuống một cái có thể mở ra.

*Góc - Khóa

Thiên Tôn cầm qủa cầu đồng đánh giá chốc lát, lại thả về.

Cùm cụp một chút, đồng cầu được gắn lại.

Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm quả cầu đồng ngẩn người.

... Trên bờ, sau khi thấy một loạt động tác của Thiên Tôn, Ngũ Gia đưa tay ôm ngực, cảm thấy bản thân sắp bị nghẹn chết.

Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Ngũ Gia —— tiến triển thế nào? Thiên Tôn sao rồi?

Ngũ Gia tiếp tục thở dài —— ai biết được.

Dưới nước, Ân Hậu khó hiểu nhìn Thiên Tôn —— quả cầu này có gì à?

Thiên Tôn bơi xung quanh, thần tình đều viết "Thú vị a".

Ân Hậu cũng vươn tay muốn lấy quả cầu đồng ra, nhưng nó không hề xê dịch.

Ân Hậu có chút khó hiểu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng đẩy một cái, liền giống như khi nãy, quả cầu nhẹ nhàng rơi ra.

Lúc này đến phiên Ân Hậu khó hiểu —— Làm sao rớt ra? Dùng lực sao?

Trên bờ, Ngũ Gia cũng nhìn thấy, hắn từ trước đến nay tinh thông cơ quan, nhưng quả cầu đồng này có nguyên lý gì, Bạch Ngọc Đường trong một chốc đúng là không hiểu. Hơn nữa đây đúng là nút thắt, tại sao ở trên đỉnh Linh Điệp cung lại có một cơ quan như vậy?

Dưới nước, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang nghiêm túc chơi "Cầu", trên bờ, mọi người không dám thở mạnh cứ chờ như vậy.

Đảo mắt một nén nhang thời gian trôi qua, Công Tôn chịu không nổi liền hỏi: "Hai người bọn họ có cần đi lên thở không?"

Tương Bình mang theo nhóm người nhái đã sớm đi tìm, Tứ gia cảm thấy hai lão gia tử căn bản không phải người, cần đi lên thở không sao? Không cần. Bọn họ không phải người thường, kỹ năng bơi dù cho không tốt cũng không ảnh hưởng gì đến hai lão thần tiên.

Lúc mọi người ở đây nôn nóng, trên mặt nước đột nhiên ùng ục bọt bóng, chỉ chốc lát sau, Yêu Yêu bơi lên, phóng khỏi nước đập cánh.

Trên mặt nước rớt xuống chuỗi bọt nước trong suốt.

Lại một lát sau, Thiên Tôn cùng Ân Hậu rốt cuộc cũng đi lên.

Thiên Tôn cầm theo quả cầu về, Ân Hậu lên thuyền, bất đắc dĩ khoát tay áo với mọi người.

Mọi người cũng không biết là thất vọng hay là mất mát.

Lô Nguyệt Lam vỗ nhẹ vai Phương Tĩnh Tiếu.

Trước khi Thiên Tôn xuống nước cũng đã nói với Phương Tĩnh Tiếu, có thể khởi động cơ quan để nổi lên hay không thì không chắc, để đứa nhỏ đừng ôm quá kỳ vọng lớn.

Phương Tĩnh Tiếu đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng ẩn ẩn vẫn có chút chờ mong, nhưng mặt nước Kính hồ vẫn yên tĩnh như cũ, Linh Điệp cung cũng không thể nổi lên lần nữa.

Thiên Tôn cầm quả cầu đồng kia lên thuyền, Yêu Vương có chút khó hiểu nhìn thoáng qua Thiên Tôn đang cầm quả cầu đồng đứng một bên, quay đầu lại nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu cũng không biết chuyện gì, nhưng Thiên Tôn hình như rất có hứng thú với quả cầu đồng đó.

Ngũ Gia vươn tay nắm lấy ống tay áo của Thiên Tôn.

Thiên Tôn liếc mắt nhìn đồ đệ một cái.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn —— thế nào?

Thiên Tôn cầm quả cầu đồng nói: "Vi sư đang nghiên cứu."

Mọi người sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thiên Tôn lại có phản ứng này, còn tưởng rằng ông ấy sẽ vung tay nói không biết gì hết.

Ngân Yêu Vương nháy mắt với Ân Hậu —— Tiểu Du hình như biết suy nghĩ rồi, đang nhớ lại a.

Ân Hậu dở khóc dở cười —— Tiểu Du khi nào thì biết suy nghĩ? Đầu óc Tiểu Du so với nước trong Kính hồ còn trong hơn, có thể suy nghĩ được sao?

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thì đều nhìn Phương Tĩnh Tiếu, Lâm Dạ Hỏa cũng gật gật đầu —— lần này không được thì lần sau thử lại.

Phương Tĩnh Tiếu đương nhiên không có ý kiến, tỏ vẻ không nóng nảy, Thiên Tôn cứ chậm rãi nghiên cứu.

Mọi người chuẩn bị quay về bờ biển, Thiên Tôn ngồi xuống ghế, nghiên cứu quả cầu đồng kia.

Những người khác đều tò mò đi đến bên cạnh ông nhìn.

Vừa rồi ở trong nước nên thấy không rõ lắm, hiện tại ở trên bờ, tất cả mọi người cảm thấy —— lão gia tử thật tinh mắt, quả cầu đồng này không đơn giản.

Quả cầu đồng sau khi lau sạch thì nhìn rất đẹp, màu hồng rám nắng, kích cỡ cũng bằng quả cầu mà bọn nhỏ dùng để đá Hoa Mai Cúc, mặt ngoài có khắc hoa văn hình lân, ở giữa còn kèm theo mấy đồ án nhìn không hiểu, mang lại cảm giác đặc biệt vô cùng cổ xưa.

Ngũ Gia vừa thấy hình lân kia, lập tức nghĩ tới một nửa "Đản xác"* ở Bách Hoa Cốc mà Thiên Tôn hay dùng để đựng bảo vật.

*vỏ trứng

Đồng dạng nghĩ đến đản xác kia còn có Ngân Yêu Vương, ông nhớ tới lúc nhặt được Thiên Tôn trên đỉnh Thiên Sơn, Tiểu Du đã được đặt trong đản xác bằng bạch ngọc, đản xác mặt ngoài cũng có hình long lân này, đản lý cùng chữ "Tôn" kia, cùng những thứ được khắc trên qủa cầu đồng này, có một loại liên quan vi diệu.

Mặt khác, Ngũ Gia cảm thấy chế tác của quả cầu đồng này tương đối "Cổ", còn có chất liệu đồng này trước giờ cũng chưa từng thấy qua, hẳn là đồ cổ —— có thể là của Thiên Vũ tộc hay không?

Ân Hậu nhỏ giọng hỏi Yêu Vương: "Có khi nào là quả trứng không?"

Yêu Vương vuốt cằm lắc đầu: "Trứng mà hình dáng vậy sao, làm gì có trứng hình tròn?"

Ân Hậu nhịn không được phun tào một câu: "Trứng rùa đều tròn a!"

Yêu Vương nhìn Ân Hậu —— vậy trứng này có thể nở ra một con rùa đồng sao?

Ân Hậu không hiểu sao lại nhớ đến A Địa ở Bích Thủy Đàm.

Thuyền đi đến bờ, đam Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đang vay quanh Thiên Tôn.

Thiên Tôn đang cầm quả cầu đồng kia, sờ sờ xoa xoa không biết đang nghiên cứu cái gì.

Lúc này, Triệu Phổ đột nhiên hỏi Phương Tĩnh Tiếu đang nhìn chằm chằm Thiên Tôn: "Hai chiến thuyền kia là thuyền gì?"

Phương Tĩnh Tiếu ngẩng đầu nhìn, những người khác cũng dời lực chú ý khỏi Thiên Tôn, cùng nhìn về phía đó.

Chỉ thấy xa xa có hai chiến thuyền lớn đang hướng về phía giữa hồ, trên thuyền có rất nhiều người, hình như đang định xây cái gì đó, còn mang theo rất nhiều bó củi.

Chỗ Linh Điệp cung chìm có làm dấu, mấy chiến thuyền kia đứng lại cách đó không xa.

Trên thuyền nhiều có nhiều người thân thể khoẻ mạnh túm lấy dây thừng, thả xuống hồ mấy thứ lớn có thể nổi được.

"Nga..." Phương Tĩnh Tiếu gật gật đầu: "Đại khái là đang chuẩn bị sân thi đấu Hoa Mai Cúc đi."

Triệu Trinh hăng hái: "Sân chơi thật sự được thiết lập trên mặt hồ?"

Phương Tĩnh Tiếu gật đầu: "Trước đó cũng đã nói với ta một tiếng, cũng không có lý do gì để ngăn cản."

"Lại nói tiếp..." Công Tôn có chút tò mò: "Ta vẫn muốn hỏi, thi đấu Hoa Mai Cúc không phải quan phủ tổ chức trận bóng, vậy ai là người phụ trách? Nhìn quy mô trọng tài, thì không giống trận đấu dân gian bình thường a."

"Xác thực mà nói, là thương hội bản địa tổ chức." Lô Nguyệt Lam nói: "Tổ chức loại thi đấu này cần đội bóng, trọng tài cùng sân là được. Trọng tài ngày thường ngoại trừ thi đấu Hoa Mai Cúc, cũng sẽ chấp pháp cho mấy loại như Xúc Cúc chẳng hạn, chỉ cần có thương hội ra tiền, mời trọng tài, chuẩn bị sẵn sân chơi, đội ngũ thi đấu, phi thường đơn giản. Lần này chính là thương hội của phủ Thiệu Hưng tổ chức, những thương hội có nhóm chơi Hoa Mai Cúc đều muốn tham gia, bởi vì có thể kiếm tiền, mỗi năm một lần, là một hoạt động hai bên đều có lợi."

"Thương đội của phủ Thiệu Hưng, chính là thương nhân bản địa tạo thành sao?" Triệu Phổ hỏi Phương Tĩnh Tiếu: "Nhà ngươi cũng có ra tiền?"

Phương Tĩnh Tiếu lắc đầu: "Ta là người của nha môn, nên không thể nằm trong nhóm thương hội của bản địa."

Tất cả mọi người gật đầu —— cũng đúng, quan phủ sẽ có nhiều dị nghị.

"Cái tên Dương Đại Long bị Hoàng Ban Cưu trộm bảo vật cũng nằm trong nhón thương hội sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Theo ta được biết thì Dương Đại Long là người đứng đầu hay đứng nhì gì đó của nhóm thương hội bản địa, tóm lại mỗi lần có sự kiện hắn đều có tham gia." Phương Tĩnh Tiếu gật đầu nói.

Bọn Triển Chiêu đều nhìn Triệu Trinh —— Dương Đại Long còn tưởng ngươi là đặc sứ của Tào đại nhân a, không bằng đến thăm dò hắn, xem có manh mối khác hay không.

Triệu Trinh cảm thấy được là một đường khác a.

Triệu Phổ lại nhắc nhở Triệu Trinh: "Ngày mai là đá vòng thứ nhất, ngươi không bận sao?"

Hoàng Thượng vỗ tay một cái: "Đúng nga! Vòng thứ nhất đối thủ là nhà ai?"

"Giữa trưa hôm nay sẽ dán thông báo, lát đi ăn cơm nhìn một cái đi." Phương Tĩnh Tiếu đề nghị.

Khi nói chuyện, thuyền đã cập bờ.

Mọi người vội vàng chuẩn bị lên bờ, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn vẫn còn ngồi đó mân mê quả cầu đồng, Ân Hậu cùng Yêu Vương ngồi đối diện ông, đều nâng cằm nhìn ông.

Triển Chiêu đi đến, muốn mời bọn Thiên Tôn đi uống trà, vừa uống vừa nghiên cứu.

Lúc Triển Chiêu gần đi đến bên cạnh Thiên Tôn, chợt nghe tiếng "Răng rắc" vang lên.

Tất cả mọi người trên thuyền đều dừng lại động tác, cùng quay đầu lại nhìn.

Ngân Yêu Vương cùng Ân Hậu đều mở to hai mắt.

Chỉ thấy quả cầu đồng trên tay Thiên Tôn tách ra... Quả cầu đồng kia, thế nhưng bị mở ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro