Chương 145: Kén Trong Linh Điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 145: Kén Trong Linh Điệp

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Sau khi thành công bắt được cá lớn, lưu lại Lô Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu xử lý chuyện bến tàu, người của Khai Phong chia thành hai đường, Yêu Vương mang theo tổ Tương Du cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Thủy Nguyệt cung tìm Thẩm Linh Nguyệt, còn lại Triệu Trinh cùng Triệu Phổ thì đến sân bóng, ngày hôm nay lại bắt đầu đấu loại, buổi chiều có cuộc so tài thứ nhất của Lương Thần Mỹ Cảnh cùng đội Thừa Phong.

Thủy Nguyệt cung bên này, sau khi thuyền đánh cá bắt cá trở về, thì có người bẩm báo với Thẩm Linh Nguyệt, nói đã bắt được quái ngư, là cá lý lớn đeo mặt nạ.

"Đeo mặt nạ?" Thẩm Linh Nguyệt nhăn mày, ngồi trên ghế đờ ra, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này, lại có đệ tử chạy vào báo có khách đến bái phỏng.

Thẩm Linh Nguyệt thiếu thiếu hăng hái, hỏi, "Người nào?"

"Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường..."

Thẩm Linh Nguyệt "Phun" một tiếng, tựa hồ có chút ghét bỏ, chợt nghe đệ tử nói tiếp, "Còn có Thiên Tôn Ân Hậu cùng..."

Đệ tử lời còn chưa nói hết, chỉ thấy thân ảnh trước mắt lóe lên, Thẩm Linh Nguyệt đã không thấy đâu, chỉ lưu lại một câu, "Nhanh lên thỉnh vào chính điện uống trà!"

......

Yêu Vương ở cửa đợi không bao lâu, liền có đệ tử đến thỉnh mọi người lên núi vào chính điện.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước đó đã tới, quen cửa quen nẻo, Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn Ân Hậu thì vừa đi vừa nhịn không được nhìn xuống...... Kiến tạo của Thủy Nguyệt cung vô cùng đặc biệt, Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều đã xuống nước thấy qua Linh Điệp cung nên đều cảm thấy kết cấu của cả hai căn bản là giống nhau, vậy có lẽ nào, Thủy Nguyệt cung cũng là có thể chìm xuống sao?

Trong chính điện tráng lệ của Thủy Nguyệt cung không có ai, nha hoàn bưng trà bánh đến bắt chuyện với mọi người, nói cung chủ rất nhanh sẽ đến, để bọn họ chờ.

Ân Hậu mới vừa ngồi xuống, liền thấy Thiên Tôn ngồi bên cạnh hắn đang nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn một hồi, Thiên Tôn đưa tay kéo cổ áo Ân Hậu ra.

Ân Hậu đẩy tay hắn ra.

Triển Chiêu ngồi xuống bên người ngoại công nhà mình, hỏi hắn, "Ngoại công ngươi cùng Thẩm Linh Nguyệt quen thuộc sao?"

"Gặp qua một hai lần đi." Ân Hậu thuận miệng đáp.

Thiên Tôn bên cạnh chà xát hai tay, lại duỗi tay sửa lại tóc một chút cho Ân Hậu, Ân Hậu vừa nghiêng đầu trừng Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn còn muốn đưa tay, Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhìn không được, cầm chén trà đưa cho sư phụ nhà mình.

Lúc này, chợt nghe tiếng vang của rèm cửa ở sau, Thẩm Linh Nguyệt còn chưa vào, mọi người đã ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.

Thiên Tôn một tay cầm ly trà một tay chụp vai Ân Hậu —— lão quỷ lão quỷ! Bày cái tư thế đẹp trai một chút!

Ân Hậu không nói gì.

Triển Chiêu liếc ngoại công nhà mình một cái, yên lặng đưa tay đem cổ áo của Ân Hậu khép lại, thuận tiện làm rối tóc ông một chút.

Thiên Tôn nhìn thấy, lại duỗi tay chỉnh lại tóc cho Ân Hậu.

Triển Chiêu lại muốn đưa tay làm rối.

Cuối cùng Ân Hậu hất đầu, trừng hai người một cái —— các ngươi muốn bị đánh sao?

Ngũ Gia lắc đầu uống trà, quyết định mặc kệ.

Lúc này, rèm phía sau đại điện được vén ra, Thẩm Linh Nguyệt đi ra.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều giương mắt nhìn, hai vị đại hiệp giám định một chút, thời điểm lễ mừng lần trước Thẩm Linh Nguyệt mặc rất hoa lệ, dù sao cũng là lễ mừng nha, trang phục cũng bình thường.

Không nghĩ tới hôm nay lại càng hoa lệ, nhìn ra được Thủy Nguyệt cung chủ đã tỉ mỉ ăn diện một phen.

Hơn nữa trước đó đã thấy qua một lần, hai người Triển Bạch đều phát hiện Thẩm Linh Nguyệt có một khí phách đế vương không dễ chọc, ngày hôm nay không biết có phải hay không do ảo giác, cảm giác đột nhiên trở nên ôn nhu hơn.

Thẩm Linh Nguyệt đi ra, trước tiên hành lễ với Yêu Vương, Yêu Vương vui vẻ đáp lễ, khách khí hai câu.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười này của lão gia tử không hiểu sao có chút quen thuộc —— suy nghĩ một chút, hình như lúc Tiểu Tứ Tử giới thiệu bạn bè cho Công Tôn, trên mặt Công Tôn cũng là nụ cười như vậy.

Thẩm Linh Nguyệt cùng Yêu Vương khách khí xong, thì đi qua ân cần thăm hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu.

Thẩm Linh Nguyệt cùng Ân Hậu nói, "Cung chủ, đã lâu không gặp."

Ân Hậu gật đầu.

Mặt Thẩm Linh Nguyệt có chút đỏ, trò chuyện câu được câu mất với Thiên Tôn.

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu nhìn Thẩm Linh Nguyệt vừa len lén nhìn Ân Hậu, lại có dáng vẻ dường như không dám nói chuyện với hắn, cảm thấy vị lão tiền bối này còn có chút khả ái.

Triển Chiêu lại một lần nữa nhìn ngoại công nhà mình —— quả nhiên không phải là người thường a! Cái mị lực này!

Yêu Vương vui vẻ gật đầu —— Tương Tương quả nhiên rất được hoan nghênh.

Ngũ Gia lại là có chút không nghĩ ra mà nhìn sư phụ như thiên tiên nhà mình —— không lý nào a... Cho tới bây giờ một đóa hoa đào chưa từng đụng phải, lẽ nào chỉ có thẩm mỹ của nhóm tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn là bình thường sao?!

... ...

Thẩm Linh Nguyệt xem ra tâm tình vô cùng tốt, hỏi ý đồ của bọn họ đến đây.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đặt chén trà xuống, nói lần này tới, muốn hỏi Thẩm Linh Nguyệt một việc, nói rồi, đem giấy vay nợ đưa cho nàng.

Thẩm Linh Nguyệt tiếp nhận giấy vay nợ nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày một cái, "Ta hôm qua lúc nghe được cá mặt quỷ, cũng đoán được khả năng là có liên quan đến chuyện này."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy có đầu mối, Thẩm Linh Nguyệt xem ra là biết chuyện về sách cùng mặt nạ.

"Phần cuốn sách kia đích thực là nương ta mượn tiền bối Bạch Nguyệt Vân, nhưng thật ra là vì tu bổ cơ quan của Linh Điệp cung.

Thẩm Linh Nguyệt nói ra làm người ta kinh ngạc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— tu bổ cơ quan?

"Kỳ thực tu kiến Thủy Nguyệt cung so với Linh Điệp cung muộn hơn rất nhiều, chỉ là bên ngoài giống nhau, cơ quan của Linh Điệp cung cùng Thủy Nguyệt cung đều không có." Thẩm Linh Nguyệt nói, "Linh Điệp cung được kiến tạo từ tiền bối Linh tộc, vận dụng một ít thủ pháp đã thất truyền, là tài bảo Thánh Linh Vương bảo tồn lưu lại. Linh Điệp cung hoàn chỉnh ban đầu, có một cơ quan hoàn chỉnh chìm xuống mặt nước, nói cách khác, một ngày gặp chuyện không may, sử dụng cơ quan này có thể đem Linh Điệp cung toàn bộ chìm vào đáy nước. Chờ sau khi nguy cơ giải trừ, lại đem cơ quan mở ra, để Linh Điệp cung nổi lên là được."

Mọi người nghe xong đều nhìn Thẩm Linh Nguyệt —— đã có cơ quan có thể đem cung điện nổi lên, sao nhiều năm như vậy mà ngươi không để nó nổi lên?

Thẩm Linh Nguyệt thở dài, "Thế nhưng cơ quan kia đã bị phá hủy."

"Phá hủy?"

Thẩm Linh Nguyệt hơi bất đắc dĩ nói, "Đã sớm bị phá hủy, bên trong gian phòng của Linh Điệp cung tựa như một mê cung, thời điểm kịp thời mở cơ quan ra, tầng hầm giấu bảo tàng sẽ trực tiếp chìm vào hồ mà phong kín. Nhưng phía trên gian phòng sẽ trống, nên sẽ có nước vào, chỉ cần biết rằng cơ quan ở nơi nào, thì có thể thành công chạy thoát thân."

Ngũ Gia nghe xong, hình như là đã nắm được trọng điểm, "Cơ quan chỉ có thể mở ra từ bên trong sao?"

Thẩm Linh Nguyệt lắc đầu, "Cơ quan chìm xuống cùng nổi lên đều có ở bên trong, mà bên ngoài chỉ có một cơ quan nổi lên, nhưng cơ quan bên trong đã bị phá hủy."

"Nói cách khác sau khi mở ra cơ quan bên trong, nhất định phải đem cơ quan bên ngoài huỷ bỏ?

Thẩm Linh Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy, hơn nữa Linh Điệp cung đã xây nhiều năm, tường có tình huống rạn nứt, tuy nói cơ quan thiết kế rất tốt, nhưng kiểu kiến trúc cùng nguyên liệu kiếm trúc không thể hào nhập. Nên nương ta vẫn muốn cho Linh Điệp cung có thêm một tầng cơ quan bên ngoài, chủ yếu vẫn là để chèo chống tường ngoài của Linh Điệp cung, để tránh Linh Điệp cung sụp xuống. Bạch Nguyệt Vân lúc đó nghiên cứu cơ quan của Linh Điệp cung kỹ càng tỉ mỉ, cho ra một phương án, chế tác tường ngoài, còn để cho nương ta tự mình tuyển một người thủ vệ."

Thẩm Linh Nguyệt nói xong, đứng lên, ý bảo mọi người đi cùng nàng.

Mọi người đi theo Thẩm Linh Nguyệt rời khỏi chính điện, đến thiền điện phía sau, vào một gian phòng giữa.

Căn phòng này nhìn như là thư phòng, Thẩm Linh Nguyệt đưa tay muốn lấy một bức họa trên tường xuống, lại nghe Yêu Vương đột nhiên ngăn cản, "Chờ một chút."

Thẩm Linh Nguyệt hơi sững sờ quay đầu lại nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đối với nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng trở về.

Thẩm Linh Nguyệt có chút không hiểu, nhưng vẫn lùi về vài bước.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhìn nhau một cái.

Yêu Vương nhìn chằm chằm bức tranh một hồi, chỉ một ngón tay, gọi người đứng bên cạnh một tiếng, "Tiểu Du."

Ngân Yêu Vương vừa dứt lời, chỉ thấy Thiên Tôn khoát tay, theo động tác của Thiên Tôn, trên mặt tường xuất hiện một tầng sương giá, ngay cả bức họa cũng bị đông lại.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn, không giải thích được —— vì sao phải đóng băng?

Thiên Tôn nhún vai —— hắn làm sao biết, Yêu Vương kêu làm thì làm thôi.

Thẩm Linh Nguyệt cũng nhìn Yêu Vương, Yêu Vương đối với nàng gật đầu.

Thẩm Linh Nguyệt đi tới, đưa tay tháo bức họa kia xuống... Lại đột nhiên vung tay, đem bức tranh ném, tựa hồ là đang hoảng sợ.

Đuôi mắt của Triển Chiêu liếc một cái liền thấy mặt trái của bức họa kia, dĩ nhiên là có hai con nhện bị đóng băng.

Hai con nhện này nhìn còn rất quen mắt.

"Thẩm Bân bị giết chính là do con nhện độc này đi." Ngũ Gia hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, lần trước không phải là án giết người vì tình sao, sao nhện còn xuất hiện?

Mọi người nhìn nguyên lai mặt sau bức họa này có một ám cách.

Thẩm Linh Nguyệt lúc này càng thêm cẩn thận, xác định không còn nhện độc nữa mới mở ám cách kia ra, bên trong có một bàn quay.

Đem bàn quay vòng vài cái theo quy luật, trong ám cách truyền đến một loạt thanh âm, cả mặt tường mở ra 2 bên, Thẩm Linh Nguyệt mở rộng cửa, phía sau cửa có một phòng tối.

Triển Chiêu liếc Ngũ Gia một cái —— sao nhà nào cũng có mật thất vậy?

Ngũ Gia cũng tán thành —— thế hệ trước nhàn rỗi nên thích đào mật thất.

Đồng thời, hai người lại nhìn Ngân Yêu Vương —— lão gia tử làm sao biết có người muốn hại Thẩm Linh Nguyệt?

Yêu Vương xua tay, "Đoán."

Mọi người theo Thẩm Linh Nguyệt vào phòng tối.

Phòng tối này cũng không lớn, bên trong cũng không có nhiều đồ, chỉ có một bàn đá, trên bàn, có một tòa mô hình cung điện nhỏ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn một cái liền nhận ra được, đây là một tòa mô hình nhỏ của Linh Điệp cung.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy trên nóc nhà của Linh Điệp cung kia có một quả cầu đồng...

"Đây là năm đó Bạch Nguyệt Vân làm cho nương ta một mô hình."

Thẩm Linh Nguyệt hỏi, "Nghe nói các ngươi xuống nước một lần, có đúng là đã cầm quả cầu đồng trên nóc cung điện đi hay không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn mò ò trong túi, đem quả cầu kia ra đưa cho Thẩm Linh Nguyệt.

Thẩm Linh Nguyệt lại khoát tay áo, cũng không nhận, "Hạt châu này chính là cơ quan phía ngoài cung điện, thông qua hạt châu, có thể đem Linh Điệp cung nổi lên, nhưng cần chìa khóa. Nếu như thao tác sai, giống như khi các ngươi cứ vậy mà mang qủa cầu đi, như vậy cơ quan tường ngoài do Bạch Nguyệt Vân thiết kế sẽ mở ra.

Nói, Bạch Nguyệt Vân đưa tay, lấy xuống viên cầu đồng trên nóc cung điện.

Cung điện không có biến hóa gì lớn, thế nhưng mọi người tỉ mỉ quan sát trên vách tường của bên ngoài cung điện, xuất hiện có bốn khe mảnh, khe dần dần mở rộng, cuối cùng biến thành bốn cái lỗ thủng.

Mà ở bốn cái miệng lỗ thủng này, xuất hiện bốn cái mặt nạ quỷ —— chính là mặt nạ quỷ mọi người đang tìm.

Đang nhìn chằm chằm mấy mặt nạ đờ ra, đột nhiên, "Xôn xao" Một chút, bốn mặt nạ bị vật gì bên trong đẩy ra ngoài.

Chờ mọi người thấy rõ, chỉ thấy có bốn con cá, "húc vào" Bốn mặt nạ vọt ra, dĩ nhiên, đều là tượng cá điêu khắc gỗ.

"Thì ra là thế." Yêu Vương nhịn không được tán thán, "Hay a."

"Cho nên bốn lý ngư kia là nuôi ở trong tường kép sao?" Triển Chiêu ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn cá cùng mặt nạ.

Thẩm Linh Nguyệt giải thích cho mọi người một chút, "Mấy lý ngư này là từ phương bắc mua được, vẫn nuôi ở trong tường kép, tựa như nuôi trong hồ cá, bên này với bên kia không gặp được. Cái tường kép này có thiết kế để nước chảy vào cùng chảy ra, dòng nước rất mạnh, cá tôm cũng có thể đi vào, mấy con lý ngư này nuôi ở bên trong mấy năm nay, nhưng thật ra không nghĩ tới là lớn được như vậy. Bốn cái mặt nạ này là bốn cơ quan, một khi quả cầu của đỉnh chóp bị lấy đi, mặt nạ sẽ lộ ra.

Thẩm Linh Nguyệt nói, mở cái bàn gấp ra, từ bên trong lấy ra một phần hồ sơ, "Bạch Nguyệt Vân đã đánh dấu đỏ những nơi có thể gặp đám cá trong cung điện, bên trong mặt nạ cũng là màu đỏ. Mấy con cá đoán chừng là dưỡng thành thói quen, thấy màu đỏ sẽ xông về phía trước, cho là có đồ ăn. Bởi vì nuôi trong hoàn cảnh bịt kín rất lâu, mấy con cá cũng rất luống cuống. Chỉ cần cá xông về bốn tấm mặt nạ sẽ tách ra, kẹp lấy mang cá, cá liền mang mặt nạ đi ra. Mấy con cá này ở dưới nước thì rất khó bị chế ngự, hơn nữa ngoài miệng mặt nạ có răng nanh rất có lực sát thương, nếu có người mạo hiểm muốn xông vào linh Linh Điệp cung, rất dễ bị tập kích... ... Đây là thủ hộ thần Bạch Nguyệt Vân vì Linh Điệp cung mà sáng tạo."

Mọi người cặn kẽ nghe xong Thẩm Linh Nguyệt đối với cơ quan dưới nước của Linh Điệp cung giới thiệu, rốt cục làm rõ ràng lai lịch của mấy con cá này.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều có chút không giải thích được —— Thẩm Linh Nguyệt trước đó vì sao không nói, nàng nếu rõ ràng cơ quan của Linh Điệp cung như vậy, vì sao nhiều năm như vậy cũng không nói cho Phương Tĩnh Tiếu? Càng không muốn tìm biện pháp đem Linh Điệp cung nổi lên?

Thẩm Linh Nguyệt tựa hồ cũng biết mọi người đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ nói, "Cơ quan của Linh Điệp cung bị phá hủy, có thể chìm xuống, nhưng không thể nổi lên, chỉ có thông qua cơ quan phía ngoài mới có thể lại đem cung điện nổi lên.

Thẩm Linh Nguyệt nhìn thoáng qua cầu đồng trong tay Thiên Tôn, "Thế nhưng cơ quan phía ngoài muốn mở thì nhất định phải có chìa khóa..."

Thiên Tôn đem cầu đồng kia mở ra, hỏi, "Cái chìa khóa là hình con bướm sao?"

Thẩm Linh Nguyệt cũng là có chút giật mình, "Ta lần đầu tiên thấy có người có thể mở viên cầu này... Năm đó nương ta cũng không mở ra được."

Thiên Tôn trừng mắt nhìn.

Trong tâm mọi người đều hiểu rõ, Thiên Tôn dù sao cũng đường đường chính chính là hoàng tộc Thiên Vũ tộc, hậu nhân của Thánh Linh Vương tuy rằng thừa kế tài phú của Thiên Vũ tộc, nhưng cũng không phải là huyết thống của hoàng tộc Thiên Vũ tộc.

"Mấy năm nay vẫn không mở, là bởi vì không có chìa khóa sao?" Triển Chiêu hỏi.

Thẩm Linh Nguyệt gật đầu, "Cái chìa khóa là... Linh điệp."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hình con bướm trống không trong cầu đồng, cảm giác rốt cục kết nối với đầu mối! Quả nhiên linh điệp chính là chìa khóa mở ra Linh Điệp cung, nhưng linh điệp ở nơi nào chứ? Dương Đại Long nói bị Hoàng Ban Cưu trộm đi, nhưng Hoàng Ban Cưu ở đâu?

"Ngươi cũng không biết linh điệp ở nơi nào sao?" Ân Hậu hỏi Thẩm Linh Nguyệt.

Thẩm Linh Nguyệt do dự một chút, nhưng hỏi nàng chính là Ân Hậu, nàng cũng không muốn giấu diếm, đưa tay, nắm sừng nhọn của nóc nhà Linh Điệp cung, nhẹ nhàng mà mở ra.

Tất cả mọi người thở dài, quả nhiên là phong cách của Bạch Nguyệt Vân, chỗ nào cũng là cơ quan, thực sự là kinh hỉ không ngừng.

Sau khi đỉnh nhọn mở ra, Thẩm Linh Nguyệt từ bên trong lấy ra một hộp hoàng kim khảm bảo thạch bảy màu.

Cái hộp này vừa nhìn là biết vô giá, hơn nữa còn là đồ cổ.

Mọi người liền suy đoán có đúng hay không là trong hộp có chìa khóa.

Thẩm Linh Nguyệt nhẹ nhàng đem hộp mở, đưa cho mọi người thấy.

Chỉ thấy trong hộp, nằm một khối bạch ngọc, tròn vo, thấy thế nào đều không phải là một con bướm.

Khối này bạch ngọc nhẵn nhụi trơn bóng, Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lên, lại phát hiện xúc cảm không đúng lắm —— quá nhẹ, cảm giác ruột rỗng nên lắc nhẹ, bên trong quả nhiên có tiếng vang.

"Đây là cái gì?" Thiên Tôn hiếu kỳ hỏi.

"Linh điệp a." Thẩm Linh Nguyệt trả lời.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm khối ngọc thạch kia, "Linh điệp? Thế nào là cái hình dạng này? Như cái kén tằm vậy..."

Triển Chiêu nói được phân nửa liền hiểu được, quả nhiên, Bạch Ngọc Đường sắc mặt đều cứng đờ, theo bản năng liền buông lỏng tay.

Thiên Tôn sớm đã có chuẩn bị, đưa tay tiếp nhận.

Ngũ Gia tiếp nhận khăn tay Triển Chiêu đưa cho lau tay —— dĩ nhiên là một kén trùng.

"Quăng không bể, rất cứng, có người nói nương ta khi còn bé nhìn thấy nó lúc nó chỉ là kén mỏng, tính từ đó cũng đã hai trăm năm, chắc là đã hóa đá, chờ không nổi đến ngày phá kén thành bướm đi." Thẩm Linh Nguyệt nói, tiếp nhận kén Thiên Tôn đưa cho nàng thả lại trong hộp, đem toàn bộ hộp đưa cho Yêu Vương.

Yêu Vương tiếp nhận hộp, vẫn đưa cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn cầm cái hộp kia, lấy cái kén ra để trên tay mình, tựa hồ thật thích.

Ân Hậu cùng Ngũ Gia đều theo bản năng nhìn Thiên Tôn nâng miếng da kia nghiên cứu, thứ này xét đến cùng là của Vương tộc Thiên Vũ, có thể hay không đưa cho Thiên Tôn, liền thực sự sống lại? Nhưng ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, con bướm bên trong sau hai trăm năm còn có thể sống lại sao?

"Phương pháp đem Linh Điệp cung nổi lên chỉ có một, ngoại trừ chìa khóa này ra thì không cách nào khác." Thẩm Linh Nguyệt nói, "Hiện tại cơ quan của tầng ngoài cũng mở ra, nếu như đi vào, chính là tường ngoài của Linh Điệp cung, nhưng bên trong cung điện hẳn là đã lỏng lẻo, mạnh mẽ xông vào, không đúng cách sẽ dẫn đến việc bên trong bị sụp xuống."

Mặt tường mà sụp thì đúng là không ổn.

"Cho nên trên đời căn bản không có linh điệp đúng hay không?" Triển Chiêu hỏi Thẩm Linh Nguyệt.

Thẩm Linh Nguyệt gật đầu, "Nhưng nói đến linh điệp không biết thế nào liền truyền ra ngoài, mấy năm nay vẫn có người muốn tìm đến linh điệp..."

Theo Thẩm Linh Nguyệt ra mật thất, cơ quan đóng lại, Thẩm Linh Nguyệt chỉ chỉ hai con nhện độc bị đông cứng chết trên đất, giọng mang trêu chọc mà nói, "Các ngươi còn không mau chóng phá án, không thì tính mệnh Bổn cung khó giữ a."

"Ngoại trừ cung chủ ra, có những người khác biết mở cửa này không?" Triển Chiêu hỏi.

Thẩm Linh Nguyệt lắc đầu, "Không có, chỉ có ta biết."

"Vậy thì kỳ quái. Ở chỗ này thả nhện độc ám toán ngươi, ngươi nếu có cái gì ngoài ý muốn, chẳng phải là không còn ai có thể đi vào mật thất này sao?"

"Nhưng nghĩ ngược lại." Triển Chiêu cho ra một kết luận, "Ở chỗ này thả nhện độc, có thể độc chết thì nhất định là cung chủ ngươi, đúng hay không?"

Thẩm Linh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Có đạo lý, xem ra là có người muốn mạng của ta."

Triển Chiêu liền có chút bận tâm Thẩm Linh Nguyệt, thủ pháp ám sát này khó lòng phòng bị, ngày hôm nay nếu không có Yêu Vương, thì Thẩm Linh Nguyệt sẽ ở trước mặt bọn họ trúng chiêu...

Thấy mọi người lo lắng, Thẩm Linh Nguyệt lại thờ ơ khoát tay "Muốn mạng của ta thật ra cũng không dễ như vậy, các ngươi mau chóng phá án là được, nếu như có thể, thay ta đem Linh Điệp cung nổi lên, đem án tử năm đó tra rõ ràng... ... Về phần những chuyện khác, liền không cần quan tâm, Bổn cung sẽ không để yên."

Nói xong, tựa hồ là nhớ ra gì đó, "Được rồi, lúc này Tiểu Thần Tử sẽ ở chỗ các ngươi đi, thay ta chăm nó một chút, nó là tâm can bảo bối của ta a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cái này là tất nhiên.

Thời điểm Rời khỏi Thủy Nguyệt cung Thẩm Linh Nguyệt tự mình tiễn mọi người lên thuyền.

Thiên Tôn một đường đều đang nghiên cứu cái kén kia, lên thuyền, lão gia tử cầm kén, hướng về phía ánh mặt trời.

Ân Hậu đứng bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu nhìn cái kén được nhìn ánh mặt trời chiếu xuống.

Bên trong xác thực có một vật, một cái bóng cuộn tròn, nhưng nhìn không ra hình thái.

Thẩm Linh Nguyệt ngước mặt, nhìn Ân Hậu trên thuyền dưới ánh mặt trời đờ ra.

Yêu Vương đi tới bên cạnh nàng, hỏi nàng, "Sao không trò chuyện nhiều hơn hai câu?"

Thẩm Linh Nguyệt khẽ mỉm cười một cái, tựa hồ có chút ủy khuất, "Hắn cũng không để ý người khác."

Yêu Vương bất đắc dĩ, hai hài tử nhà mình là đều có chút không biết cách xử sự.

Thẩm Linh Nguyệt lại cười, hiển nhiên chỉ là đang nói vui, "Hắn không để ý tới người khác cũng không phải ngày một ngày hai, đã như vậy từ rất lâu rồi."

Yêu Vương nhìn Thẩm Linh Nguyệt, vị này nội lực thâm hậu, địa vị giang hồ lại cao, làm việc mạnh mẽ vang dội, là một nhân vật ngoan độc có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng thời điểm nhìn Ân Hậu lại có vài phần thiếu nữ ôm ấp tình cảm, xem ra là thực sự thích.

Thủy Nguyệt cung chủ thấp giọng nói, "Trong lòng hắn đã có người rồi, nên ai cũng không quản, nếu như hắn để ý người, trái lại không có mị lực."

Hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh suy nghĩ một chút lời nói của Thẩm Linh Nguyệt —— cho nên đây là lý do Ân Hậu có nhiều vân hoa đào sao?

Ngũ Gia dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Linh Nguyệt.

Thẩm Linh Nguyệt thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, có chút không giải thích được.

"Khụ khụ, tiền bối." Ngũ Gia thấp giọng nói, "Có chuyện này muốn hỏi ngươi."

Thẩm Linh Nguyệt gật đầu, ý bảo Bạch Ngọc Đường nói.

Ngũ Gia nhìn sư phụ trên thuyền một chút, xác định Thiên Tôn nghe không được liền hạ giọng hỏi Thẩm Linh Nguyệt, "Năm đó giang hồ rất nhiều người thầm mến Ân Hậu sao?"

Thẩm Linh Nguyệt gật gật đầu, "Đúng đó!

Triển Chiêu híp mắt —— hừ!

Ngũ Gia có chút hoang mang, "Các ngươi vì sao đều chỉ thầm mến Ân Hậu mà không thầm mến sư phụ ta?"

Ngũ Gia một câu nói ra khỏi miệng, một bên Yêu Vương vốn định lên thuyền cũng dừng bước, lùi về hai bước nhìn Thẩm Linh Nguyệt —— vi sư cũng muốn tìm hiểu, Tiểu Du vì sao không được hoan nghênh như Tương Tương!

Thẩm Linh Nguyệt bị một câu nói của Ngũ Gia chọc cười, nín cười hỏi lại, "Thầm mến sư phụ ngươi?"

Ngũ Gia gật đầu, chỉ chỉ Thiên Tôn trên thuyền, dưới ánh mặt trời tiên khí phiêu phiêu, như là hỏi —— không đẹp trai sao?

Thẩm Linh Nguyệt cười lắc đầu, "Thầm mến sư phụ ngươi, không bị hắn làm tức chết, cũng sẽ bị hắn làm thịt."

Ngũ Gia cả kinh, Triển Chiêu cùng Yêu Vương nhìn nhau một cái.

Yêu Vương xoa cằm —— Tiểu Du hơn một trăm năm nay rốt cuộc đã trải qua những gì?

"Giống như hai con nhện vừa nãy." Thẩm Linh Nguyệt nói, "Độc kia còn chưa đến được móng của sư phụ ngươi, đã bị đông thành băng."

Nói xong, Thẩm Linh Nguyệt khoát tay áo —— đi thong thả, không tiễn.

Liền đi trở về.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo Yêu Vương lên thuyền.

Triển Chiêu chạy ra phía trước thôi thúc lái đò tranh thủ thời gian cập bến, tính toán thời gian, bọn họ không biết còn có thể bắt kịp cuộc so tài thứ nhất của Lương Thần Mỹ Cảnh hay không.

Mà Bạch Ngọc Đường cùng Ngân Yêu Vương thì đứng ở đầu thuyền nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn đang nghiên cứu cái kén kia a.

Ân Hậu cũng cảm thấy nhộng trong kén chắc là không sống được, nhưng Thiên Tôn lại cảm thấy, cái bóng đen bên trong kén còn sống, còn đang động nữa......


→Chương sau: Chương 146: CÁC LOẠI KHÔNG TƯỞNG ĐƯỢC→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro