Chương 153: Chân tướng phủ đầy bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 153: Chân tướng phủ đầy bụi

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Bách tính của Thiệu Hưng phủ vốn vô cùng cao hứng vây xem thi đấu hoa mai, như thế nào cũng không nghĩ tới, cục diện thay đổi làm bọn họ có chút không phản ứng kịp.

Sân bóng bên này thay đổi trong nháy mắt, ai biết trận cầu còn chưa đá xong, trong nước vậy mà lại nổi lên một tòa cung điện.

Bách tính vây xem há miệng, nhìn cung điện khổng lồ nổi lên kia, nói không ra lời.

Ngược lại mấy lão nhân đều nhận ra —— đây không phải Linh Điệp cung chìm xuống nước mấy năm trước sao!

Trên thuyền cùng trên bờ, những người có liên quan đều bình tĩnh chờ đợi.

Thẩm Nguyên Thần nhảy lên, "Trời ạ! Trời ạ..."

Lời nói của đám tiểu hài nhi đều có chút không mạch lạc, ngươi hỏi sao nó không đi tìm xem ngoại bà của nó có ở trên thuyền không mà thông tri một tiếng. Sự thực là không cần thông tri, Thẩm Linh Nguyệt sớm đã nhìn thấy...

Lúc này, Thẩm Linh Nguyệt đứng trên phòng cao của Thủy Nguyệt cung, nàng vừa xem sổ sách xong, lão thái thái không hứng thú lắm mà ngáp dài, đột nhiên mặt đất rung động một trận.

Trận rung động này khiến mạch suy nghĩ của Thẩm Linh Nguyệt trở về hai mươi năm trước... Hai mươi năm trước cũng là chấn động như vậy cùng một tiếng vang thật lớn, Linh Điệp cung ở trước mắt nàng chìm xuống đáy nước.

Thẩm Linh Nguyệt lao ra khỏi cung điện, đứng trên nóc nhà, ngắm nhìn xa xa, tòa cung điện quen thuộc kia lại thấy ánh mặt trời.

.....................

Lúc này đây, tất cả mọi người không còn tâm tư xem cầu, mọi người đều nhìn tòa cung điện kia.

Triệu Trinh khen Thiên Tôn Ân Hậu cùng Yêu Vương hết sức, "Hai vị lão gia tử đúng là vượt trội! Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là vĩ nghiệp* kinh thiên động địa!"

*sự nghiệp to lớn, sự nghiệp vĩ đại

Yêu Vương cũng thật bất đắc dĩ, chung quy là Tiểu Du làm ra.

Linh Điệp cung đã nổi lên, bất quá Thiên Tôn còn băn khoăn con bướm trong cầu đồng, đưa tay muốn lấy.

Ân Hậu nhắc nhở hắn, "Ngươi chớ làm loạn, ngộ nhỡ lấy ra lại chìm xuống thì làm sao bây giờ? "

Tay Thiên Tôn sờ cầu đồng kia, đang muốn gỡ xuống, nghe Ân Hậu nói lại do dự một chút, "Vậy... lại gắn lên?"

Ân Hậu không biết nói gì, "Đồ chơi này đã ngâm trong nước hai mươi năm, không dễ dàng gì nổi lên, ngươi gỡ cái kia xuống ngộ nhỡ sụp thì làm sao chứ?"

Thiên Tôn nhìn cầu đồng kia một cái, con bướm nhà hắn còn đang trong quả cầu a!

Ân Hậu vội vàng dời đi sự chú ý của hắn, "Ngươi suy nghĩ một chút, trong Linh Điệp cung có không ít bảo bối! "

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.

Ân Hậu nhắc nhở hắn, "Băng Hỏa Hải a Thanh Long Nhãn a! Hương chi ngọc thạch a!"

Tay Thiên Tôn liền lặng lẽ thu hồi lại, lại liếc mắt nhìn cầu đồng.

Ân Hậu nhanh chóng lôi hắn về phía Yêu Yêu, "Ở đây vẫn còn án diệt môn Phương gia, chờ án tử tra xong ngươi lại cùng người ta thương lượng một chút, xem có thể đem con bướm lấy ra hay không."

Thiên Tôn suy nghĩ một chút, cảm thấy còn rất có đạo lý, liền cùng Ân Hậu leo lên lưng Yêu Yêu.

Yêu Yêu vẫy cánh liền bay trở về thuyền của Bạch gia trang.

......

Cùng lúc đó, Lô Nguyệt Lam đã phái người kêu ngừng thi đấu.

Hai chiếc thuyền xem thi đấu đều về tới bến tàu, khán giả trên thuyền được bọn nha dịch an bài rời thuyền. Lô Nguyệt Lam còn rất chú trọng, bởi vì trận đấu không có đá xong, cho nên khán giả đều lấy lại tiền vé... Dù sao cũng đều là thương hội kiếm tiền đen.

Sự thực thì, khán giả đều cảm thấy lần này ra tiền vé rất đáng tiền, bằng khoảng cách gần có thể quan sát thân lâm kỳ cảnh* Linh Điệp cung nổi trên mặt nước, trận cầu nào có thể nhìn được cảnh ngoạn mục như vậy !

*người lạc vào cảnh giới kỳ lạ

Mà nói đến trận cầu, đội Thanh Long sửa sang chiến thuyền cùng người rồi tính chạy trốn nhưng đều bị thuyền của nha môn bắt về bến tàu, người liên quan toàn bộ đều bắt đi.

Trần Trung cầm nhuyễn giáp của đội Thanh Long, giao cho nha dịch.

Kim Giáp, Ngân Giáp cùng Đồng Giáp đều bị bắt.

Triển Chiêu bọn họ đích xác là muốn thông qua cuộc tranh tài này đem nhóm người đội Thanh Long kia một lưới bắt hết, cuối cùng không nghĩ tới lại phát triển như thế.

Nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang từ trên lưng Yêu Yêu đi xuống, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy —— cái này là đã vượt mức cả hoàn thành nhiệm vụ!

Mà kinh hãi nhất vẫn là Bạch Ngọc Đường, Ngũ Gia nuôi sư phụ hai mươi mấy năm, đầu này thấy hắn phá phòng, đầu kia lại thấy hắn gỡ cả một tòa nhà xuống, đột nhiên Yêu Vương trở lại thì kỳ tích gì cũng thật sự có thể phát sinh.

Đem quần chúng vây xem đuổi đi, mặt hồ được thanh lý sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn sót lại thuyền của nha môn cùng Bạch gia trang.

Thuyền của Thủy Nguyệt cung đã tới, Thẩm Linh Nguyệt đứng trước cửa sổ của buồng nhỏ trên tàu, nhìn Linh Điệp cung mà ngây ngốc.

Linh Điệp cung bởi vì cơ quan được giải trừ, cho nên cửa chính mở rộng, ngâm ở đáy nước mấy chục năm, lớp mặt tường ngoài đã tróc ra, bốn phía đều là vỏ óc vỏ sò cùng rong rêu và bèo.

Nhưng trong cửa chính rộng mở, lại rất khô ráo.

Thuyền của Thủy Nguyệt cung dừng cách đó không xa, Thẩm Linh Nguyệt cũng không đi qua, đại khái là vì tránh hiềm nghi.

Bây giờ có thể ra vào Linh Điệp cung, ngoại trừ nha môn cùng người Khai Phong phủ tra án ra, chính là "khổ chủ" của bản án, người sống sót duy nhất năm đó —— Phương Tĩnh Tiếu.

Mặc dù đối với thân sinh phụ mẫu đã không còn bao nhiêu ký ức, nhưng toàn bộ thi thể của người nhà chắc còn ở trong Linh Điệp cung. Lô Nguyệt Lam nhìn Phương Tĩnh Tiếu một chút, hỏi hắn, "Bằng không chúng ta đi vào trước, nhìn tình huống rồi lại nói cho ngươi biết?"

Phương Tĩnh Tiếu suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, hắn vẫn muốn đi vào nhìn một cái.

Lúc này, Phương Tĩnh Tiếu cảm giác có người nắm lấy tay hắn, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Thẩm Nguyên Thần đã chạy tới.

Thẩm Nguyên Thần nắm tay hắn, ý kia —— cùng đi vào chung nha!

Phương Tĩnh Tiếu nắm tay Thẩm Nguyên Thần, đối với Lô Nguyệt Lam gật đầu.

Lô Nguyệt Lam nhìn mọi người Khai Phong phủ một chút.

Tiểu Lương Tử giúp Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử xách theo hòm thuốc, mọi người cùng nhau đi vào Linh Điệp cung...

Dĩ nhiên, còn có một vị bị ngăn ở ngoài cửa.

Triệu Trinh bất mãn trừng Nam Cung, "Trẫm..."

Nam Cung trừng hắn —— Ngươi như thế nào! Trẫm cái gì!

Triệu Trinh há to miệng —— Nam Cung dám trừng hắn!

Triệu Trinh xoay mặt nhìn Triệu Phổ, như là cáo trạng —— hắn dám trừng trẫm!

Triệu Phổ thật buồn bực, ôm cánh tay nhìn Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử tay trong tay tiến vào Linh Điệp cung, hắn lại một bước cũng không được đi, Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng phía sau một người một bên lôi vạt áo hắn không buông tay, cảnh này y như lúc Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ bị nhóm lão gia tử Ma cung kéo đuôi.

"Dựa vào cái gì lão tử không thể đi vào? !" Triệu Phổ kháng nghị.

Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng đều tà mắt nhìn hắn —— cơ quan của cung điện kia đều mở qua, chìm xuống nước hai mươi năm, bên trong còn có một đống thi thể, ai biết hiện tại là tình huống thế nào!

Đường Lạc Mai cũng bất mãn lắm! Đều nói Lương Thần Mỹ Cảnh cùng tiến cùng lùi nha! Dựa vào cái gì mà mấy người kia có thể đi vào, gia gia ta lại không cho ta vào?

Lâm Dạ Hỏa dựa vào Trâu Lương uống nước, nhìn mọi người lắc đầu, "Chính là hiện trường rất tàn nhẫn, nghĩ cái gì mà lại muốn vào xem?!"

Trâu Lương quay sang nhìn hắn, chỉ thấy sau khi Lâm Dạ Hỏa uống xong nước, chuẩn bị tiến vào buồng nhỏ trên tàu nằm nghỉ.

Thần Toàn còn hỏi hắn, "Hoa mai cúc rất thú vị đi? Có muốn hay không sau này tham gia tranh tài?"

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, "Không đá không đá! Không đá nữa!"

Nói xong, Hỏa Phượng lắc lư đi.

Một đám tiểu hài nhi sửng sốt một chút, cùng nhau xoay mặt nhìn Trâu Lương —— không lẽ là sợ chân to...

Trâu Lương bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa dựa vào cửa khoang thuyền giơ ngón tay ngoắc hắn.

Trâu Lương buông tay thả vạt áo của Triệu Phổ, đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Triệu Phổ quay đầu lại, nhìn Long Kiều Quảng một mình lôi vạt áo hắn.

Quảng gia cùng hắn nhìn nhau một cái, rồi đem bên vạt áo còn lại cầm lên.

................

Trên thuyền mọi người lo lắng thế nào không đề cập tới, lại nói mọi người tiến vào trong Linh Điệp cung.

Trước khi vào cửa, Công Tôn trước tiên nhắc nhở, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Tất cả mọi người hiếu kỳ, thế nào lại phải chuẩn bị tâm lý thật tốt?

Công Tôn nói, bởi vì thời điểm Linh Điệp cung chìm trong nước là trạng thái bịt kín, thi thể ở trong hoàn cảnh bịt kín lâu có thể phồng lên dễ nổ tung.

Mọi người nghe thì cả kinh.

Bước chân Ngũ Gia không tự chủ được liền dừng lại.

Lô Nguyệt Lam nhìn Phương Tĩnh Tiếu, cho dù không có ký ức, thấy cha mẹ trong dáng vẻ kia cảm giác không quá tốt đi... Bằng không trước tiên chớ đi vào.

"Như vậy không phải là... ôi chao."

Tiểu Lương Tử phát hiện vị trí ở cạnh, là một cỗ thi thể, nhưng thi thể cũng không có nổ tung, là một bộ hài cốt.

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn —— đây là sau khi nổ tung sao?

Công Tôn chạy tới nghiên cứu một chút, suy nghĩ một chút, liền hướng hai bên chân tường nhìn.

Quan sát một chút, Công Tôn phát hiện bên tường có một ít lỗ.

"Trong cơ quan khi làm để chìm xuống, có thể có một ít chỗ thông khí, có thể là dùng để thở, những lỗ thông khí liên tiếp này ở trong mặt tường, cho nên không gian này không hoàn toàn bị bịt kín, nên cũng không khác với không khí bên ngoài bao nhiêu, nên chỉ còn bộ xương. Thiết kế này phỏng chừng là vì để lúc cơ quan khởi động chìm xuống, thi thể bên trong không biến thành thi độc."

Mọi người nghe xong Công Tôn giải thích xong đều thở phào nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt a, so với hài cốt còn nguyên thì cũng đỡ hơn là bị nổ tung.

Công Tôn kiểm tra quần áo của hài cốt một chút, chắc là một nha hoàn, xương sườn ngực trước sau đều có một chỗ hổng, quần áo bị rách, hai chỗ bị rạch đối xứng nhau.

"Nha hoàn này chắc là bị người ta một đao đâm thủng ngực mất mạng."

Tất cả mọi người cau mày, tiếp tục đi về phía trước, phát hiện trong cung điện rải rác không ít người bị giết, nhìn quần áo cũng đều là người Linh Điệp cung.

"Cho nên trước khi Linh Điệp cung chìm xuống, mọi người đã bị giết hại?" Triển Chiêu thử suy đoán.

Công Tôn cùng Lô Nguyệt Lam đều gật đầu, lấy kinh nghiệm hai người bọn họ phá án mấy năm nay, đích xác như là một người cầm đao giết vào Linh Điệp cung.

"Trong Linh Điệp cung không có phòng ngự sao?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút không hợp lý, "Hơn nữa cách Thủy Nguyệt cung cũng không xa, vì sao không cầu trợ? "

"Có thể không có đơn giản như vậy." Công Tôn phát hiện ngoại trừ thi thể nha hoàn cùng tiểu tư, còn có hài cốt nam tử trưởng thành mặc y phục lính, những hài cốt này không bị thương, nhưng bộ phận đầu khớp xương xuất hiện màu đen.

"Có thể là có người nội ứng ngoại hợp, đem mọi người phụ trách phòng ngự độc chết!" Công Tôn kiểm tra thi hài một chút, mọi người sơ bộ đều có thể xây dựng ra thời điểm phát sinh tình huống vụ án.

Phương Tĩnh Tiếu có vẻ có chút nôn nóng, bởi vì còn không tìm được thi thể của cha nương hắn.

Kết cấu bên trong Linh Điệp cung cùng Thủy Nguyệt cung cũng không khác biệt, Thẩm Nguyên Thần cùng mọi người nói một chút cấu trúc đại khái, cái nào mới là cung điện, cái nào là nhà gia chủ ở, còn đâu là thư phòng, đình viên vân vân.

Mọi người đem cung điện hai tầng đều đi một lần, tình huống đại khái đều giống nhau, thị vệ cơ bản đều có triệu chứng trúng độc, mà nha hoàn tiểu tư đều bị lưỡi dao sắc bén giết chết.

Cuối cùng, mọi người tìm được một gian phòng bị khóa.

Thẩm Nguyên Thần nói, gian phòng bị khóa này ở Thủy Nguyệt cung, là một gian dục anh*, thời điểm hắn còn nhỏ từng ở qua, ở Thủy Nguyệt cung có quy định, hài tử dưới năm tuổi đều phải ở trong phòng dục anh này.

*dục anh: dục = dưỡng dục, anh = anh nhi = em bé sơ sinh -> ý là phòng nuôi em bé á.

Tất cả mọi người vô ý thức nhìn về phía Phương Tĩnh Tiếu, nói đúng hơn là, thời điểm Phương Tĩnh Tiếu còn nhỏ hẳn là phải ở trong căn phòng này.

Cân nhắc đến năm đó hắn là người sống sót duy nhất sau sự kiện lại là trẻ nhỏ, mà gian phòng này lại khóa....

Cửa phòng của căn phòng này cũng không phải là cửa phòng thông thường, mà là loại cửa đá không cạy ra được.

Mọi người quay đầu lại nhìn Thiên Tôn một cái.

Lão gia tử đến trước vỗ nhẹ nhẹ xuống cửa đá, đây là động tác Thiên Tôn thường dùng khi lạc đường, tên là "Đào thành động" của [ thiên kích chưởng], một chưởng xuống đánh xuống, cửa đá vỡ vụn, xuất hiện một mảnh tròn có thể cho một người đi qua thạch động.

Hơn nữa những miếng đá bị nghiền nát đều thành phấn rơi xuống, cũng không có một hòn đá lớn nào.

Ngũ Gia nhịn không được gật đầu không ngừng, nhìn nghiệp vụ của sư phụ hắn, rất thuần thục.

Gian phòng không lớn, bên trong còn có giường cùng một ít đồ chơi hài tử, ở góc tường có hai cỗ hài cốt tựa sát.

Công Tôn đi tới kiểm tra một chút.

Hai cỗ hài cốt này là một nam một nữ, căn cứ tình huống tuổi tác cùng quần áo suy đoán, chắc là phụ mẫu của Phương Tĩnh Tiếu.

Ở bên tường cạnh thi thể, một cửa ngầm mở, nhìn qua, hẳn là có thể vừa cho một tiểu hài nhi.

"Đây phỏng chừng chính là nguyên nhân Linh Điệp cung yêu cầu tiểu hài nhi dưới năm tuổi phải ở trong dục anh phòng, ở đây có một cửa chạy trốn khẩn cấp."

Công Tôn kiểm tra hài cốt của hai phu thê một chút, có chút tiếc hận nói, "Hai người bọn họ bị ngoại thương rất nặng, chắc là liều mạng chạy đến đây, đem ngươi đưa ra ngoài, mở ra cơ quan, sau đó cùng Linh Điệp cung tồn vong."

Phương Tĩnh Tiếu đứng trước thi hài trầm mặc.

Tất cả mọi người lui ra ngoài, Thẩm Nguyên Thần cùng Lô Nguyệt Lam lưu lại bồi hắn.

...........

Những người khác tiếp tục điều tra cung điện.

Bởi vì hiện nay mới chỉ phát hiện thi hài người bị hại, không phát hiện đám kẻ xấu kia, chung quy không thể từ dưới nước đều chạy ra được.

Nếu cấu tạo của Linh Điệp cung cùng Thủy Nguyệt cung giống nhau, Triển Chiêu bọn họ nhớ tới trước đó cái phòng tối Thẩm Linh Nguyệt giấu kén linh điệp kia... Linh Điệp cung hẳn là cũng có một phòng tối, hơn nữa còn là ở phía dưới, đồng thời hẳn là quy mô so với Thủy Nguyệt cung lớn không ít... Thế nhưng ở nơi nào chứ?

Yêu Vương kéo Tiểu Tứ Tử, để cho bé dẫn đường.

Tiểu Tứ Tử mà bắt đầu đi về phía trước, quẹo trái quẹo phải bắt đầu dẫn đường.

Mọi người đi theo Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu trước đó bắt đầu hỏi ra nghi vấn, hắn hỏi Yêu Vương, "Lão gia tử, vì sao mỗi lần đều để cho Tiểu Tứ Tử tìm đồ vật?"

Những người khác đều nhìn Yêu Vương —— đúng a, ngươi không phải là Ngân Hồ đại hoàng tộc sao! Tay tìm đồ của hoàng tộc chẳng lẽ còn không lợi hại sao?

Yêu Vương chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử nắm tay Tiểu Lương Tử đi ở phía trước, "Oa hồ là phải được dạy phải được rèn đúc!"

Mọi người có chút dở khóc dở cười, cảm tình lão gia tử vẫn luôn lười biếng, thuận tiện "huấn luyện" năng lực cho Tiểu Tứ Tử đi.

Tiểu Tứ Tử đi một hồi, cuối cùng đi tới một đình viên.

Đình viên này lộ bên ngoài, không có nóc nhà, lúc này trong viện đều là nước bùn, năm đó chắc là toàn bộ bộ phận đều chìm vào đáy hồ.

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên một đèn đá đầy nước bùn.

Cái này cùng cái trong tàng thư của Bạch Nguyệt Vân, cơ quan bên ngoài phòng tối kia cơ hồ là giống nhau như đúc!

Tiểu Lương Tử đi qua mở ra cơ quan. Hiển nhiên, xuất hiện một cái cửa, cùng với một cái thang đi xuống.

Học dáng vẻ trước đó của Yêu Vương, Tiểu Lương Tử dùng hộp quẹt đốt đèn đá sáng lên, để hai bên thang sáng lên.

Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, cho nên cơ quan ở tầng hầm kia của Bạch Nguyệt Vân, chính là chiếu theo cái này của Linh Điệp cung mà làm sao?

Sau khi tầng hầm mở ra, Công Tôn không có cho mọi người xuống phía dưới, nói là phải chờ một chút.

Đợi một hồi lâu, Công Tôn lại quan sát màu sắc của ngọn đèn một chút, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, mới để mọi người xuống phía dưới. Vì lý do an toàn, Công Tôn còn lấy nước thuốc, đổ lên khăn rồi đưa cho mọi người, để cho mọi người bịt mũi lại.

Theo cầu thang mờ tối đi xuống, mọi người có một loại cảm giác quen thuộc, cái cấu tạo của tầng hầm này cùng tàng thư các của Bạch Nguyệt Vân ở Vân đài cơ hồ giống nhau như đúc.

Đi tới dưới thang lầu, mọi người liền thấy ánh sáng....

Liên tưởng đến còn một hồ nước trong đình viên kia, cư nhiên cùng cái tàng thư các của Bạch Nguyệt Vân giống nhau như đúc, một nửa tường của tầng hầm là ngọc lưu ly, bên ngoài chính là hồ nước, lấy ánh sáng mặt trời cùng ánh trăng chiếu sáng. Bây giờ là ban ngày, đương nhiên là rất sáng.

Dưới cửa thang chừng mười cỗ hài cốt nằm rải rác, trong tay bọn họ đều ôm vàng bạc tài bảo, bên người còn giắt đao kiếm, thi hài đều bị đập vụn.

Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn một chút, "Bên trên hẳn là nghìn cân áp, thời điểm cơ quan mở ra nghìn cân áp liền rớt xuống, đám người này đều không trốn thoát được.

Vượt qua đám thi hài này, mọi người tiếp tục nhìn tình huống trong tầng hầm.

Cùng tàng thư của Bạch Nguyệt Vân khác nhau, tầng hầm của Linh Điệp cung là nơi giấu bảo khố hàng thật giá thật.

Vừa vào cửa, trước tường ngọc lưu ly có một khối ngọc thạch trân quý to lớn hấp dẫn chú ý của mọi người, ở dưới thủy quang cùng ánh nắng chiếu rọi, khối ngọc thạch to lớn trong suốt sáng long lanh.

Chu vi phóng ra rất lớn đến tủ đựng trưng bày cùng rương bảo, khắp nơi đều là trân bảo hiếm thấy, mà những tủ đựng cùng cái rương này, đều là sắp hàng phân bố thành một vòng một vòng.

Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy loại kết cấu này nhìn rất quen mắt, sư phụ hắn bày đồ đạc đều như thế này, ngăn tủ ở Bách Hoa cốc của sư phụ hắn lúc thu đồ đều sắp xếp thành như này.

Bởi vì loại sắp xếp đặc thù này, mọi người liếc nhìn lại, phát hiện thiếu hai khối ngọc thạch lớn.

Liên tưởng đến trước đó Dư Tu La giới thiệu cho bọn họ, Thánh Linh Vương nhặt được hai trân bảo hiếm thấy trong trân bảo, hai khối ngọc thạch to lớn không thấy, một khối là Tử Ngọc Thúy Biến Thạch, một khối khác, chính là Hương chi ngọc thạch!

"Nếu thiếu hai kiện..." Triển Chiêu lại quay đầu lại nhìn thoáng qua thi hài rải rác ở cửa thang, "Biểu thị còn có người chạy thoát!"

Tất cả mọi người gật đầu.

............

Cùng lúc đó, bên trong dục anh phòng của Linh Điệp cung.

Thẩm Nguyên Thần tìm hai cái rương sạch sẽ qua đây, Phương Tĩnh Tiếu cẩn thận từng chút chỉnh lý hài cốt của phụ mẫu hắn. Cũng không thể cứ thế mà lộ diện giữa ban ngày ban mặt được, trước tiên thu lại, chờ chọn một ngày tốt, để cho bọn họ nhập thổ vi an.

Thu thu đuôi mắt, Thẩm Nguyên Thần chỉ vào vị trí trên người Thẩm Thiến, mẫu thân Phương Tĩnh Tiếu, hỏi, "Ca! Đó là cái gì? "

Lô Nguyệt Lam lại gần nhìn.

Tư thế tay của Thẩm Thiến nhìn, chắc là trước khi chết nàng gắt gao nắm một cái thứ gì.

Phương Tĩnh Tiếu đem vật kia lấy ra , phát hiện là một kiếm tuệ có một khối ngọc nhỏ, trên đó có khắc chữ... Hình như là một chữ "Vân".

Phương Tĩnh Tiếu ngây ngẩn cả người.

Thẩm Nguyên Thần há to miệng, hô lên, "Đây không phải là kiếm tuệ của Vân nãi nãi sao!"

Lô Nguyệt Lam chau mày, hỏi, "Thẩm Vân?"

Thẩm Nguyên Thần gật đầu, "Đúng vậy, thế nào lại..."

Phương Tĩnh Tiếu nhìn chằm chằm miếng kiếm tuệ kia, "Muốn thần không biết quỷ không hay diệt cả nhà Linh Điệp cung, độc chết gia tướng như vậy... Nội ứng ngoại hợp có thể tính phi thường lớn."

Thẩm Nguyên Thần không thể tin được, "Chẳng lẽ... Là Vân nãi nãi cùng người liên thủ, hại chết một nhà di mụ*?"

*dì

............

Bên ngoài Linh Điệp cung, nhóm người chờ đợi càng ngày càng lo lắng.

Người ở bên trong không cảm thấy muộn, đây chỉ là chớp mắt, một canh giờ đều đi qua, đối với đám người bên ngoài kia tựa như là một năm vậy.

Triệu Trinh cùng Triệu Phổ đều xuống xong hai ván cờ, trong khoang thuyền, Trâu Lương bị Lâm Dạ Hỏa gọi đi hỗ trợ xoa bóp, đem chỗ ê trên người Hỏa Kê này bóp hết một lần, Lâm Dạ Hỏa đều cảm giác tỉnh ngủ, đám người kia còn chưa có đi ra.

Mà thuyền của Thủy Nguyệt cung bên này, Thẩm Linh Nguyệt vẫn duy trì trạng thái như trước, ngồi dựa vào trước cửa sổ của buồng nhỏ trên tàu ngây ngô.

Lúc này, một vị lão phụ nhân đã đi tới, chính là trưởng lão của Linh Điệp cung —— Thẩm Vân.

Thẩm Vân bưng một ly trà, đưa cho Thẩm Linh Nguyệt, nói, "Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc ngày này cũng đến.''

Thẩm Linh Nguyệt không nói lời nào, đưa tay nhận lấy chén trà kia.


→Chương sau: Chương 154:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro