Chương 18: Dạ Tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Dạ Tập

Edit: Hỏa

Beta: Rosaline Ng~

Buổi tối Triệu Trinh triệu tập các văn võ bá quan vào triều, giằng co đến gần nữa đêm, cuối cùng mọi người còn được mời ăn bánh mật. Bởi vì tối đã vào triều hoàng thượng liền miễn lâm triều vào ngày mai để cho mọi người được nghỉ ngơi một ngày.

Quần thần ăn thật no rồi tụm ba tụm năm đi bộ trở về phủ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cùng Bàng Thái sư trò chuyện rất vui vẻ, hai bé vây quanh Bàng Thái sư không ngừng đảo vòng làm Thái sư vui vẻ vừa đi vừa cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bồi Bao đại nhân đi phía sau tản bộ, phía sau là Khánh Bình Hầu và Bát vương gia vừa đi vừa cãi nhau, Công Tôn nhìn Triệu Phổ đi khuyên can còn bị mắng, cảm giác thật vi diệu.

Gần tới phủ Thái sư, Bàng Phúc mang ngươi ra đón.

Vốn Thái sư muốn niết mặt Tiểu Tứ Tử một chút rồi hồi phủ, ai ngờ Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi "Tiểu Bàn Bàn chúng ta có thể vào phủ ngươi chơi không?"

Thái sư vừa nghe mắt liền sáng lên, vội vàng kéo "Sao! Ngươi nói thật!"

Công Tôn nghe được liền kéo tay Tiểu Tứ Tử "Tiểu Tứ Tử đã muộn rồi, để mai..."

"Ai..."Thái sư vội vàng kéo hai đứa trẻ "Muộn đâu có sao! Đừng nói ở một đêm, hiện tại chuẩn bị phòng cho hai người đều được! Dứt khoát ở chủ phòng đi, để cho Dục nhi đi Khai Phong ngủ"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương tử tay trong tay chạy vào phủ đã gặp cửu di thái Hoa phu nhân.

"Di di!"

Tiểu Tứ Tử gọi một tiếng Hoa phu nhân vừa mừng vừa sợ "A!, Tiểu bảo bối!"

Lập tức, các vị phu nhân trong phủ Thái sư cũng vọt ra, đem hai bé ôm đi.

Ngoài cửa, Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút ——— làm gì?

Triệu Phổ vỗ hắn —————— để cho hai đứa ở phủ Thái sư chơi một đêm đi!

Công Tôn gật đầu một cái, dù sao lúc nào ảnh vệ cũng theo bảo vệ Tiểu Tứ Tử, Thái sư phủ lại cao thủ như vân, cũng không sợ chuyện gì xảy ra.

...

Lưu lại Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, đám người Triển Chiêu trở lại khai phong phủ, chỉ thấy trong sân nhóm Yêu Vương đã trở về.

Trên bàn đá để con rùa đen, Công Tôn Mỗ cùng Yêu Vương vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, Thiên Tôn trong tay cầm thức ăn đút cho con rùa đen kia, Ân Hậu ôm con mèo mập hoa ly ly.

Mọi người ngoan ngoan hành lễ với trưởng bối.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn hỏi "Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đâu?"

Công Tôn nói ở lại phủ Thái sư qua đêm, Tiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cảm khái ——— Thái sư người này thật có duyên a! Tiểu Tứ Tử không hay qua đêm ở nhà người khác, để hắn ở Bạch phủ một đêm đến nửa đêm cũng tỉnh lại tìm cha, như thế nào lại ở phủ Thái sư a!

Yêu Vương nghe hơi cười một tiếng, gật đầu "Tối nay Thái sư phủ hẳn rất náo nhiệt a"

...

Mà lúc này tại phủ Thái sư có náo nhiệt không? Dĩ nhiên là náo nhiệt rồi!

Thái sư có chín vị phu nhân, ngày thường ở trong phủ đánh mạt chược hay xem hát hí một chút, tình cảm vô cùng tốt

Thân phận của chín vị phu nhân khác nhau, chuyện trải qua cũng không giống nhau, có nhi nữ của tướng quân, có thiên kim tiểu thư, có tài nữ cũng có nữ hiệp, cũng không biết Thái sư tìm ở đâu.

Trong chín vị phu nhân có hai vị phu nhân công phu đặc biệt tốt, một là Tam phu nhân, một là Cửu phu nhân.

Tam phu nhân Viên thị là U Hồn Động chủ, là yêu nữ nổi danh trong giang hồ, hiện tại đã thoái ẩn nhiều năm, vị phu nhân này đặc biệt thích người của phủ Khai Phong lý do rất đơn giản ——— ngoại mẫu nàng chính là người Ma Cung.

Cửu phu nhân Hoa thị công phu đặc biệt tốt, nhưng đã từng bị thương mất trí nhớ, là được Thái sư nhặt về, thuộc về "lai lịch không rõ". Đến nay trí nhớ của nàng vẫn chưa khôi phục, cũng không ai biết được, dù sao ở phủ Thái sư sống rất tốt.

Ngoài ra Nhị phu nhân là cầm cơ nổi danh ở Khai Phong năm đó, tài đánh đàn của Bàng phi đều là một tay nàng dạy.Tứ phu nhân thuộc phú hộ, tài sản khổng lồ. Ngũ phu nhân là đại tài nữ, là một người giám bảo giỏi, Lục phu nhân tinh thông trù nghệ, cùng thần trù Quách Thiên ngày trước là đồng môn. Thất phu nhân là chủ của hí ban, một số hí ban ở Khai Phong là một tay nàng gây dựng. Bát phu nhân thuộc võ học thế gia, nàng ở phái Thiên Sơn còn học qua công phu, lần đầu thấy Bạch Ngọc Đường còn gọi tiểu sư tổ làm Ngũ Gia cũng thấy ngại.

Mấy vị phu nhân thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tới làm khách, tinh thần lập tức phấn chấn, vây quanh hai đứa trẻ mà chơi đùa.

Bàng Dục mới vừa rồi bị nương hắn kêu uống canh ngân nhĩ, sau đó liền trở về phòng.

Bàng Dục hiện tại tiến bộ không ít, trừ bỏ mỗi ngày ở Thái học viện học công khóa, còn lại chủ yếu đều giúp Khai Phong phủ phá án.

Vào lúc này, Tiểu Hầu gia đang lật hồ sơ của phủ Thái Úy, hắn ngồi ở thư phòng của Thái sư một bên nhìn rồi sửa sang lại, đang hông đau chân đau, liền nghe thấy một trận ồn ào náo động.

Bàng Dục còn buồn bực, mấy vị di nương nhà hắn đây là đánh mạt chược hay là tỷ võ ?

Ra khỏi thư phòng, Bàng Dục cẩn thận khóa kĩ thư phòng của Thái sư lại. Thu chìa khóa chạy ra sân, xuyên qua hành lang dài, bỗng nhiên thấy ở hồ sen có thứ gì đó chợt lóe.

Bàng Dục sững sờ một chút , dừng bước xoay mặt nhìn, trên mặt hồ sen thật yên tĩnh, mùa đông cũng không có cảnh gì, chỉ có ánh trăng được phản lại qua mặt hồ.

Gãi gãi đầu, Bàng Dục đi về phía trước viện —————— ảo giác sao?

Lại đi mấy bước bỗng nhiên nghe được một trận tiếng khóc truyền tới.

Bàng Dục sửng sốt cẩn thận nghe , tựa hồ là tiếng khóc của nữ nhân, vị di nương nào của hắn khóc sao?

Gấp rút chạy đến tiền viện, nhìn một cái kia thật náo nhiệt, một đám "Mỹ nhân" đang theo Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử chơi đùa trong sân.

Bàng Dục thật bất ngờ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử làm sao tới? Hắn liền đem chuyện vừa muốn hỏi vứt ra sau đầu, chạy tới tham gia náo nhiệt.

Ầm ĩ đến nửa đêm, hai đứa nhóc mí mắt cũng chả mở nổi được, mọi người mới tính giải tán đi ngủ.

Cửu phu nhân cùng Bát phu nhân mỗi người ôm một đứa trở về, Bàng Dục đi theo hai nàng, trên đường liền hỏi Viên phu nhân chuyện liên quan đến đuổi quỷ.

Viên phu nhân là U Hồn động chủ, tinh thông minh* thuật. Cái gọi là minh thuật phần nhiều liên quan đến cúng tế, cầu phúc thập phần thần bí.

*minh ở đây là minh giới (âm phủ)

Tam phu nhân nhéo lỗ tai Bàng Dục "Ngươi đó! Nhớ ăn không nhớ đánh! Còn dám hỏi những chuyện thần thần quỷ quỷ này, buổi tối không sợ mơ thấy ác mộng sao?"

"Không sợ, ta..."

Bàng Dục còn chưa dứt lời, đột nhiên bất động.

Hoa phu nhân cùng Viên phu nhân chủ thấy Bàng Dục nhìn chằm chằm phía trước, liền theo hắn nhìn sang.

Phía trước là tường viện, ngoài ra không có gì cả

Hai người không hiểu quay đầu nhìn Bàng Dục "Thế nào?"

"Ách..." Bàng Dục né sau lưng Hoa phu nhân thuận tiện níu lấy tay áo Tiểu Tứ Tử "Ta vừa mới nhìn thấy bóng người màu đen..."

Hoa phu nhân nhìn Viên phu nhân.

Viên phu nhân cau mày lắc đầu một cái, hai nàng cũng là cao thủ, hơn nữa Thái sư phủ cao thủ như mây phòng bị sâm nghiêm, trừ phi là lợi hại như Triển Chiêu hay Bạch Ngọc Đường, nếu không căn bản không thể có người im hơi lặng tiếng chạy vào.

"Ngươi có phải hay không nhìn lầm rồi? Viên phu nhân vỗ đầu Bàng Dục một cái.

"Ách...Có thể đi" Bàng Dục sờ sờ đầu, cảm thấy có phải mình gần đọc sách nhiều quá liền sinh ra ảo giác không.

Đi qua viện môn, hai vị phu nhân đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đến phòng khách, Bàng Dục vào phòng mình lấy gối tới nói bồi hai đứa qua đêm, nếu nửa đêm tỉnh hắn còn chiếu cố.

Hoa phu nhân cùng Viên phu nhân vui vẻ yên tâm, cảm thấy Bàng dục hiểu chuyện, thật ra hai vị phu nhân không biết, Tiểu Hầu gia vừa thấy bóng đen trong viện liền thấy ớn lạnh, cảm thấy ở cùng với Tiểu Tứ Tử tương đối an toàn.

...

Rất nhanh đêm đã khuya, toàn bộ Hoàng Thành Khai phong yên tĩnh lại.

Bàng Dục dựa vào trên giường bưng sách mơ mơ màng màng liền ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, liền nghe thấy tiếng khóc ô ô nghẹn ngào từ đằng xa truyền tới, tựa hồ là có cô gái đang khóc thút thít.

Tiểu Hầu Gia trở mình, mở mắt nhìn chung quanh một chút, trong giường Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chụm đầu ngủ say.

Hơn nữa tiếng khóc cũng ngừng, bên ngoài truyền tới trận gió.

Bàng Dục ngồi dậy lắng tai nghe cẩn thận, đích xác là không có tiếng khóc.

Tiểu Hầu gia thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều. Bò dậy, đến bên cạnh bàn rót ly trà uống.

Mới bưng ly trà lên uống một hớp, bỗng nhiên xuyên qua lớp giấy trên cửa sổ chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một bóng người

Tối nay ánh trăng rất sáng, xuyên qua giấy trên cửa sổ, rõ ràng là một bóng người đang chậm rãi đi qua. Bàng Dục liền mở to mắt...

Dù sao cũng bị dọa nhiều lần, cái gọi là trước lạ sau quen. Bàng Dục bị quỷ đuổi giết hai ba lần cũng lớn gan hơn, tự nói với mình đừng hoảng hốt, có thể là người vừa vặn đi từ cửa vào.

Nhưng nhìn kĩ bóng người kia, đầu cũng quá to hơn nữa trên đầu còn có cái gì đó lúc ẩn lúc hiện?

Bàng Dục nhìn kỹ, bóng người kia như là nữ tử, trên đầu có vẻ như là mũ phượng.

Tiểu Hầu gia nuốt nước trà trong miệng xuống, lòng nghĩ —————— hơn nửa đêm tân nương tử ở đâu đi ngang qua?

Gần phủ Thái sư không phải có nhà nào lập gia đình chứ? Hay là vị di nương của hắn đêm khuya bị mộng du?

Bàng Dục bưng ly không dám thở mạnh, chỉ thấy vị "tân nương tử" kia chậm rãi từ trước cửa đia qua, đi qua... Thời điểm đến chỗ cửa sổ thì đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy nàng chậm rãi quay đầu, tựa hồ là chủ ý tới Bàng Dục sau cửa.

Cứ như thế ngừng một hồi, bóng người kia bỗng nhiên khoát tay, tiếp theo là một tiếng kêu thảm vang lên.

"Nương a!"

Ly trong tay Tiểu Hầu gia cũng bay, lui về phía sau liền đụng gã lăn cái ghế rồi đụng vào bàn, bình trà trên bàn liền đổ.

Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bị dọa tỉnh.

Nhất là Tiểu Lương Tử tính cảnh giác tương đối cao, bật dậy "Người nào?"

Bàng Dục lúc này đang ngồi dưới đất, liền nhìn thấy bóng người 'hưu' một cái biến mất.

Bàng Dục đang ngẩn người, Tiểu Lương Tử chạy qua cầm chủy thủy trong tay, hô với hắn "Nhìn Cận nhi!"

Tiểu Lương Tử nói xong liền mở cửa xông ra ngoài.

Bàng Dục vội vàng đứng dậy, trở về giường ôm lấy Tiểu Tử Tứ đang mơ mơ màng màng đi theo ra ngoài.

Lúc này, trong sân đèn đuốc sáng choang, thị vệ phủ Thái sư cũng chạy qua, trên nóc nhà cùng mấy ảnh vệ cũng nhảy xuống.

"Xảy ra chuyện gì? "

Hoa phu nhân khoác áo chạy ra sân.

Tiểu Lương Tử hỏi nhóm thị vệ "Có nghe thấy tiếng kêu không? Mới vừa rồi có phải hay không có người đang gọi?"

Bọn thị vệ gật đầu.

Bàng Dục nhìn một chút xem có "tân nương tử" hay không, không thấy ai liền gãi gãi đầu, hoài nghi có phải mình chưa tỉnh ngủ.

Tiểu Lương Tử ngửa mặt hỏi Bàng Dục mới vừa rồi có nghe thấy tiếng kêu không.

Bàng Dục chỉ mình, ý ——— ta kêu.

Tiểu Lương Tử ngoẹo đầu nhìn hắn một chút, đột nhiên đưa tay hướng eo hắn đâm một chút.

"Ai nha!" Bàng Dục bị đau nhảy một cái, trong ngực Tiểu Tứ Tử bị lung lay hai cái, ngưỡng mặt lên ngáp một cái, đưa tay xoa xoa mắt.

Tiểu Lương Tử híp mắt "Ta nghe được rõ ràng tiếng nữ nhân kêu!"

"Ta cũng nghe được là tiếng nữ nhân! Còn rất thê thảm."

Bọn thị vệ túm năm tụm ba thảo luận.

Trên nóc nhà có hai ảnh vệ cũng nói giống như có nghe thấy tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, nhưng hai người bọn họ không có phát hiện ai đi ngang qua.

Bàng Dục sửng sốt một hổi, hít một hơi " Ý là ta không nhìn lầm?!"

Hoa phu nhân hỏi hắn "Ngươi thấy cái gì?"

"Ta thấy có tân nương tử từ cửa đi qua..."

Bàng Dục nói xong bọn thị vệ thêm di nương kia cùng nhìn hắn, Bàng Phúc liền hỏi "Thiếu gia ngươi có phải muốn tân nương tử không?"

Tất cả mọi người bật cười, bầu không khí ngược lại cũng đỡ hơn một chút, Bàng Dục dậm chân, đem chuyện mình vừa nhìn thấy nói ra, bọn thị vệ liền nổi da gà.

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay hổi tưởng, hắn vừa rồi hình như là nhìn thấy bóng người chợt lóe đã không thấy tăm hơi có đội mũ phượng hay không hắn cũng không thấy rõ.

"Nhắc tới..." Tiểu Lương Tử sâu kín tới một câu "Tân nương tử của cái gì đó Thái Úy không phải vẫn chưa tìm ra sao?"

Bàng Dục cảm thấy âm phong từng trận "Không phải đâu..."

Vào lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh, nháy nháy mắt to nhìn Bàng Dục một chút "Tiểu Tiểu Bàn ngươi cũng có nhìn thấy sao?"

Bàng Dục cả kinh, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử "Cũng? Ngươi cũng nhìn thấy?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái "Ân! Là tân nương tử ở nhà ngươi nha..."

"A..."

Lúc này không chỉ có Bàng Dục mà mọi người bao gồm cả Hó phu nhân đều hít ngụm khí lạnh.

"Hơn nửa đêm chuyện gì ồn ào náo động vậy?"

Lúc này, Thái sư cũng tỉnh, Hồ Duyên đại phu nhân bồi hắn cùng tới theo sau còn có mấy vị phu nhân khác.

Nghe Bàng Dục nói một chút, mấy vị phu nhân lập tức bùng nổ ——— nhà có quỷ nháo sao?!

Bàng Dục ôm Tiểu Tứ Tử hoảng "Xong rồi! Ta ở trong núi còn lôi tay của tân nương tử ngoài quan tài, tiểu quỷ kia không phải là theo ta trở về chứ? Cho nên ta mới nhiều lần thấy bóng người, chứ không phải là nhìn lầm a?" Bàng Dục lầm bầm.

Thái sư hỏi "Dục nhi, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy bóng người là lúc nào?

"Lúc chạng vạng tối thời điểm...tháo cái rương ra đó..."

Không đợi Bàng Dục nói xong Thái sư khoát tay chặn lại "Đây là chiêu dương đông kích tây. Đi thư phòng nhìn một chút."

Thị vệ lập tức mang người đi thư phòng của Thái sư,quả nhiên thấy cửa thư phòng mở, bọn thị vệ vừa mới tới chỉ thấy một cái bóng đen từ trong thư phòng bay lên nóc nhà.

"Giả thần giả quỷ."

Hoa phu nhân vừa tung người về phía bóng đen một chưởng...chỉ nghe "oành" một tiếng tường vện sụp một đoạn.

Nhưng bóng đen kia trượt xuống bám lấy chân tường đi ra ngoài.

Hoa phu nhân bắt hụt, không khỏi nhìn bàn tay một chút lại nhìn tường viện một chút, cau mày tiếp tục đuổi theo bóng đen kia.

Trong nhất thời, tường viện phủ Thái sư gặp nạn.

Hoa phu nhân động tác rất rành mạch, tường viện sập liên tục nhưng bóng đen kia vẫn luonowr trên mặt tường, vẫn không bắt được.

Bọn thị vệ nhìn nhau ——— xác định là người sao?!

"Đây là công phu gì?" Tiểu Lương Tử nhìn bóng người kia thật giống như cái bóng in trên mặt tường.

Trong Thái sư phủ một đám cao thủ đuổi theo bóng đen kia chạy khắp tường, mấy vị phu nhân khác cũng giúp Hoa phu nhân bắt bóng đen. Hóa ra tính khí của mấy vị phu nhân nhà Thái sư thật bạo, nếu không bắt được, tất cả tường viện đều bị phá hủy.

Thái sư nhìn Bàng Dục còn đàn ngẩn người kia ngoắc tay "Ai, Dục nhi, tên lệnh liên lạc với những người kìa đâu?"

Còn chưa đợi Bàng Dục lấy ra tên lệnh, Tiểu Lương Tử đã phóng ra một cái.

Trên bầu trời đêm, tên lệnh nổ tung, một con mèo màu đỏ lớn xuất hiện. (mèo...0.0)

Nhìn bầu trời lóe sáng, hiện ra một con mèo cười híp mắt, bầu không khí khẩn trương cũng bị hóa giải mấy phần ——— mà tên lệnh cũng không biết bị ai đổi qua, mèo này thật giống Triển Chiêu.

Chưa chưa chờ "mèo giả" trên bầu trời tiêu tán mèo thật liền tới...Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ tung người qua tường viện tiến vào.

"Triển đại nhân!"

Hoa phu nhân nhìn thấy Triển Chiêu, liền đưa tay chỉ bóng người trên tường viện.

Triển Chiêu híp mắt một cái "Nga, ra là ẩn độn thuật!"

Trong tay hắn cầm cự khuyết dấu ra sau lưng, cũng không xuất thủ mà hướng trên tường kêu một tiếng "Hướng chỗ ngươi đi!"

Mọi người liền nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng rơi xuống, Ngũ Gia cũng đã đến.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn bóng đen tên mặt tường trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc ——— công phu này rất hiếm thấy.

Tất cả mọi người đuổi tới Bàng phủ, Triển Chiêu ngăn mấy vị phu nhân muốn lên giúp "Cái này phải dựa vào kĩ xảo, Ngọc Đường tương đối giỏi cái này."

Triển Chiêu vừa dứt lời chỉ thấy Bạch Ngọc Đường khoát tay, nội lực tựa hồ bắt được thứ gì, mà trên tường bóng đen kia cũng không nhúc nhích, từ nãy lúc ẩn lúc hiện như hư ảnh, giờ biến thành một người màu đen hoàn chỉnh.

Bạch Ngọc Đường giơ tay lên, cái bóng đen kia hiện lên càng ngày càng rõ, dần dần thành một hắc y nhân che mặt. Người nọ vùng vẫy mấy cái, bị một cỗ nỗi lực từ vách tường lôi ra, vứt xuống trong sân.

Bạch Ngọc Đường cũng từ tường viện nhảy xuống.

Hắc y nhân kia té xuống trong sân, vật trong tay cũng rơi xuống đất, kêu vang.

Bàng Dục nhanh mắt nhìn một cái liền thấy vật kia quen mắt, chính là cái "chặn giấy" trong rương hồ sơ phủ Thái Úy.

Chặn giấy bị rơi ra, "Mực điền" màu đen nạm vàng cũng rơi ra.

Hắc y nhân vừa thấy liền đánh về phí cây "Mực điền" kia nhưng vậy kia đã bay đến tay Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đưa tay tiếp lấy nhìn một cái, khẽ cau mày ——— có chút quen mắt.

"Uy"

Triển Chiêu gọi hắc y nhân kia một tiếng "Chiêu ẩn độn thuật của ngươi rất hiếm thấy, là thuộc môn phái nào?"

Hắc y nhân kia ngồi xổm dưới đất, quay đầu nhìn Triển Chiêu, cũng không động đậy.

Ngay lúc Triển Chiêu muốn lấy khăn che mặt của hắn xuống xem hình dạng như thế nào,bỗng nhiên...Mặt đất bốc lên một tầng sương mỏng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, cứ như vậy chỉ thấy hắc y nhân kia bắt đầu biến thành màu trắng, sau đó "rào rào" một tiếng...Hắn giống như một đống tuyết vậy, sụp xuống.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro