Chương 26: Trừ Ma Chi Nhân (người trừ ma)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Trừ Ma Chi Nhân (người trừ ma)

Edit: Shi

Beta: Shi, Rosaline

Tô Cửu Cô gọi một tiếng "Sư thúc", làm tất cả mọi người trong viện giật mình không ít.

Dựa theo bối phận của Tô Cửu Cô mà phải gọi Trần Thông là sư thúc? Vậy Trần Thông có thân phận gì đây? So Thiên Sư, Địa Sư và Linh Sư còn cao, chẳng phải đều là chân nhân giống nhau sao?

"Năm đó Lý Biện ban chết cho Yêu phi Xuy Yên, lệnh cho Tào Mạt phụ trách đem quan tài cùng thi thể áp giải ra hoàng thành xử lý."

Mọi người ở đây giật mình chằm chằm vào Trần Thông, Công Tôn Mỗ chậm rãi mở miệng nói: "Xuy Yên tinh thông vu thuật, kết giao rất nhiều tà môn ma đạo, xử lý thi thể trên đường, có thể sẽ xảy ra nhiễu loạn. Lý Biện cả đời đa nghi, làm việc cẩn thận, tại sao phải làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, giao cho một người võ công thường thường, Tào Mạt không có công lao gì đi? "

Tất cả mọi người nhìn theo Công Tôn lão gia tử, nghĩ, Thật ra, tại sao Lý Biện phải lặng lẽ xử lý thi thể của một phi tử? Vì sao nhiệm vụ nặng như vậy, hết lần này tới lần khác giao cho một nhân vật nhỏ như Tào Mạt mang khỏi thành?

"Bởi vì Tào Mạt có một người huynh đệ kết nghĩa, tên là Khuê Thiện." Công Tôn Mỗ trả lời.

"Khuê Thiện......"

Ân Hậu lập tức nhớ tới một người: "Độc Mục Tôn Giả? "

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã từng nghe qua cái tên này, Tô Cửu Cô thì càng quen thuộc, người này là sư công* của các nàng, cũng chính là sư phụ của Đào Minh Chân Nhân, nhân xưng Độc Mục Tôn Giả - Khuê Thiện. Mắt trái của Khuê Thiện luôn đeo bịt mắt. Nghe nói, mắt phải của hắn có thể nhìn thấy cõi dương mắt trái nhìn thấy cõi âm, là một trong nhưng pháp sư nổi danh nhất phái Mao Sơn.

*sư công: sư phụ của sư phụ

Công Tôn Mỗ nhìn tình huống phụ tử Thẩm Thiên Vũ ở bên cạnh: "Năm đó thay Thẩm Uân sắp xếp giải nạn, cũng là Khuê Thiện. "

Thẩm Thiên Vũ cũng kinh ngạc, cư nhiên lại là ân công của Thẩm gia?

"Năm đó ta ở hoàng thành gặp được Khuê Thiện một lần, bên cạnh hắn mang theo một hài tử tầm Tiểu Lương Tử." Công Tôn Mỗ nói xong, nhìn thoáng qua Trần Thông, đưa tay chỉ góc mắt trái: "Đứa bé kia nơi này có một vết sẹo."

Tất cả mọi người vô ý thức nhìn Trần Thông, dưới khóe mắt trái của lão đầu thật sự có một cái vết sẹo.

Trần Thông bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ đầu, hắn có chút lúng túng cười với những người Khai Phong phủ đang nhìn chằm chằm mình.

Bàng Dục đưa tay chọc chọc bả vai của lão: "Này! Lão gia tử, cái này là ngươi không đúng a...! Còn theo chúng ta nói ngươi là Bán Điếu Tử! "

Những người khác đồng ý gật đầu, âm thầm suy nghĩ - khó trách vị này nói chuẩn như vậy. trước đó, lúc xảy ra vụ án Tam Thủ Kim Đà, cũng chính hắn đã nhắc nhở Triệu Trinh "Quý nhân ra ngoài gây phong vũ, phải cẩn thận xà ngang"*. Vì vậy, mọi người mới có thể sớm chuẩn bị đề phòng thích khách. Cảm tình lớn như vậy....hoàng thành Khai Phong quả nhiên ẩn chứa tàng long ngọa hổ.

*xem lại Long đồ án quyển 17: Kim gia lão trạch, chương 548: Hoàng đế đi tuần

"Lão gia tử, ngươi trốn nợ hả...? " Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lại mai danh ẩn tích? "

Trần Thông bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn Tô Cửu Cô trong tay đang cầm chén thuốc, hỏi: "Phái Mao Sơn xảy ra chuyện?"

Tô Cửu Cô gật gật đầu: "Đại sư huynh mất tích, Nhị sư huynh bị trọng thương, hiện tại chỉ còn lại ta cùng hai đệ tử mất tích lúc luận võ."

Trần Thông khẽ nhíu mày, hỏi: "Sư huynh Đào Minh của ta đâu? "

Tô Cửu Cô do dự một chút, ngẩng đầu nhìn mọi người trong nội viện, tựa hồ có chút khó xử.

"Có phải sư huynh của ta không nhớ rõ chuyện trước kia?" Trần Thông hỏi.

Tô Cửu Cô bất đắc dĩ thở dài: "Sư phụ có rất nhiều chuyện dần dần không nhớ rõ, nhưng ngược lại mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, giống như trở về lúc tuổi còn trẻ, đôi khi còn hỏi ngươi đang ở đâu."

Trần Thông cười khổ: "Như vậy a....."

Tô Cửu Cô cúi đầu không nói.

Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng ho khan.

Trần Thông bảo Tô Cửu Cô đi vào nhà chiếu cố Mai Bất Thanh, hắn thì đi đến bên cạnh bàn và ngồi xuống.

Bọn người Khai Phong phủ cũng tới ngồi cùng hắn.

Trần Thông nhìn Công Tôn, quan sát y trong chốc lát, hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, tướng gia lại vẫn nhớ rõ ta à?"

Công Tôn Mỗ cười gật gật đầu: "Thái sư tìm ngươi trừ ma, tự nhiên có đạo lý của ngài ấy."

Mọi người ngẩn người, quay mặt nhìn Bàng Thái sư kế bên đang bưng chén súp giò heo.

Thái sư chép chép miệng: "Là Liễu công công giới thiệu cho lão phu."

Mọi người cũng đều quay đầu lại nhìn Trần Thông —— ngược lại, ngươi giao du rất rộng a.

Trần Thông bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: "Có chút cơ duyên."

"Vậy thi thể Xuy Yên năm đó đâu?" Ân Hậu tò mò hỏi Trần Thông.

Trần Thông bưng chén trà trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Hỏa thiêu."

Thiên Tôn buồn bực: "Nếu như muốn Hỏa thiêu, sao phải đưa xa như vậy mới thiêu? Không phải thiêu ở hoàng thành cũng giống nhau à?"

Trần Thông không trả lời mà chỉ lắc đầu.

"Thiên Vũ Hiên của ta nằm gần miệng thạch quan của Diêm hồ......" Thẩm Thiên Vũ hỏi.

Trần Thông nhìn Thẩm Thiên vũ cùng Thẩm Mậu, bỗng nhiên nhíu mày, "Sách" Một tiếng.

Phụ tử Thẩm gia liếc nhau một cái, cảm thấy trong sợ hãi trong lòng —— ý gì a...?

Nhìn thấy một đám người giương mắt trông mong nhìn mình, Trần Thông cũng đành chịu, đưa tay vỗ đầu: "Chuyện này, nói rất dài dòng."

Thái sư cùng Bao Đại nhân đều gật đầu, chỉ chỉ các vị phu nhân đang mở tiệc bên kia —— vậy vừa ăn vừa nói chuyện.

Trù nghệ của mấy vị phu nhân phủ Thái sư không phải dùng để trưng cho đẹp, nấu ra một bàn thật lớn để mọi người vây quanh, cùng một chỗ uống rượu. Bao Đại nhân vốn muốn phê bình Thái sư vài câu "Phô trương lãng phí", bất quá tất cả mọi người đang chờ Trần Thông "Kể chuyện xưa" nên Bao Đại nhân không tiện mở lời.

"Thật ra không phải ta có chuyện gì không thể cho người khác biết, cũng không bị người truy sát.....mà là trốn đi, vì ta không muốn giúp người khác trừ ma mà thôi."

Trần Thông nói xong, tất cả mọi người khiêu mi nhìn thấy hắn —— Rõ ràng ngươi đến giúp đỡ Thái sư trừ ma!

Trần Thông dở khóc dở cười, cái đó bất quá chỉ là vài quẻ bói lừa gạt Thái sư một chút mà thôi.

Thái sư nhăn mũi, nhìn Bao Đại nhân—— Hắc Tử! Hắn bộ dạng như vậy có tính là lừa bạc của lão phu hay không?

Bao Đại nhân quay mặt làm như không nhìn thấy hắn, chờ Trần Thông tiếp tục nói.

Trần Thông chỉ vết sẹo dưới mắt trái của mình, nói: "Lưu lại vết sẹo này, không phải ai khác mà chính là thân mẫu* của ta."

*thân mẫu: mẹ ruột

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày —— cái này, mẫu thân ngươi quá sơ ý a, nguy hiểm a..., vạn nhất làm ngươi mù luôn thì sao...?

"Lúc ta mới được sinh ra, khóc rất dữ dội, nghe nói là khóc bất kể đêm ngày a." Trần Thông hết sức bất đắc dĩ, "nghe nói nhà của ta lúc đó rất giàu có, quản gia trong phủ không có ý tốt, gạt mẫu thân ta, nói mắt trái ta có thể thấy được quỷ, không phải quý tử, sẽ mang đến tai hoạ. "

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: "Mẫu thân ngươi thật sự tin tưởng a...? "

Trần Thông thở dài: "Mẫu thân ta muốn đem mắt trái của ta lấy ra, lúc ấy vị lão bà hầu hạ nàng đem ta đã đoạt lại, ta mới không mù, nhưng vẫn để lại sẹo này."

Trần Thông nói đến đây, tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi —— mẫu thân gì chứ..., thật sự xuống tay được ư!

Công Tôn lén lút nhìn Triệu Phổ ở bên cạnh. Quả nhiên, Cửu vương gia sắc mặt không được tốt lắm, chuyện Trần Thông gặp lúc nhỏ cùng Triệu Phổ rất giống nhau, đều bởi vì một câu nói ác ý, người thân liền muốn lấy mạng hắn.

"Từ ngày đó nhà của ta bắt đầu nảy sinh rất nhiều chuyện ma quái, nhiều sự việc khác thường, mẫu thân ta bệnh đa nghi càng ngày càng nặng. "

Triển Chiêu hỏi: "Là quản gia kia tác quái à?"

Trần Thông gật gật đầu: " Phụ thân ta lúc đầu cũng không tin tưởng, nói mẫu thân ta là phụ nhân không hiểu chuyện, nhưng thời gian qua dần dần bị kinh hãi mà tin tưởng......lệnh cho quản gia mang ta đi xử lý. "

Bao Đại nhân nghe được thì hí mắt, ý là —— phụ mẫu ngươi vẫn còn sống sao? Nếu còn sống bản phủ muốn trị tội của bọn họ!

"Quản gia đem ta bỏ ở bãi tha ma, là vị lão bà hầu hạ mẫu thân đã cứu ta." Trần Thông nói tiếp: "Lúc ấy ta bất quá chỉ là trẻ sơ sinh, cái gì cũng không biết, vẫn luôn cho rằng người nuôi ta chính là thân mẫu ta, khi còn bé rất tốt, nương ta rất thương ta......lúc lớn hơn một chút, có lần ta cùng nương ta vào thành, đi ngang qua Trần phủ, ta đột nhiên liền đứng lại."

"Là đi ngang nhà tổ của ngươi?" Công Tôn hỏi.

Trần Thông gật đầu.

"Lúc ấy ta đứng ở đại môn, đột nhiên có một loại cảm giác." Trần Thông nói: "Ta cũng không biết vì sao, liền kéo tay của nương ta, nói với nàng: "Tất cả mọi người trong nhà này, không sống qua đêm nay."

"Vậy sau đó?"

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ về chuyện phát triển phía sau.

"Màn đêm buông xuống, Trần phủ xảy ra hỏa hoạn, một mồi lửa đem phòng ở cùng mọi người đốt cháy không còn gì. "

"Một người cũng không thoát sao? căn nhà lớn như vậy, làm sao có thể?" Triển Chiêu thấy khả nghi, bình thường mà nói phòng ở càng lớn, khi bị cháy thì càng nhiều người trốn được, một người cũng không có trốn thoát, nguyên nhân chỉ có một......

Quả nhiên, Trần Thông nói tiếp đi: "Về sau quan phủ điều tra, trước khi Trần phủ bị hỏa hoạn, tất cả mọi người đã bị độc chết."

"Là quản gia làm?" Triệu Phổ hỏi.

"Tất cả tải sản của Trần phủ đều đã được chuyển đi, cho nên quan phủ cảm thấy nhất định có hung thủ." Trần Thông nói: "Có một bộ khoái tới tìm nương ta, bởi vì mấy năm trước nương rời khỏi Trần phủ. Nương ta liền đem chuyện lúc nhỏ của ta nói với bộ khoái, bộ khoái cũng nghĩ, hạ thủ có lẽ là quản gia. Thế nhưng một mình quản gia không làm được nhiều chuyện như vậy, nhất định hắn có đồng phạm.....Nhưng lửa cháy cả đêm, đại đa số thi thể đều bị cháy hỏng, không biết được người nào đã trốn đi."

Tất cả mọi người đều gật đầu, e rằng không thể đúng lúc bắt được quản gia, cùng buồn bực —— cùng vụ án lần này có quan hệ gì đâu?

"Ngay lúc bộ khoái hỏi xong muốn đi, ta đột nhiên nói với hắn......Hung thủ không chạy trốn, bọn họ vẫn còn ở bên trong Trần phủ." Trần Thông nói xong, chỉ chỉ mặt đất, "Tại sao lâu như vậy mới xuống tay? Nhiều tài sản như vậy, trong vòng một đêm sao có thể chuyển đi hết? Tiểu thành không lớn, làm như vậy người bên ngoài sẽ biết, vì sao không ai tìm bọn người quản gia?"

"Thật sự?" Thái sư hỏi: "Quản gia kia đào mật đạo bên dưới Trần phủ? giấu đi?"

Trần Thông gật đầu, "Bộ khoái liền dẫn theo nha dịch đến Trần phủ đào lên, kết quả đem quản gia cùng bốn tên đồng bọn bắt lại, vụ án năm đó rất lớn, bọn người quản gia toàn bộ bị xử tử......Mà chuyện của ta cũng bị truyền ra."

Trần Thông rất bất đắc dĩ: "Mọi người trong đều nói ta là tiên đồng, nói ta có thể biết trước, ngay cả nương ta cũng cảm thấy ta rất thần thông."

Tất cả mọi người thần sắc phức tạp nhìn Trần Thông —— ngươi thật sự rất thần a...!

"Kỳ thật chuyện quản gia trốn dưới mật đạo, là do ta căn cứ vào lời nói của bộ khoái mà suy đoán." Trần Thông chỉ chỉ đầu: "Có thể nói ta rất lanh lợi."

Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở hắn: "Ta cảm thấy chuyện thần nhất là, ngươi làm sớm biết rõ người Trần phủ không thể sống lâu nữa?"

Trần Thông một buông tay: "Một cảm giác nào đó, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng lại là lúc phiền phức của ta bắt đầu đến, thường xuyên có đạo sĩ tới tìm ta, trẻ con nhà hàng xóm dùng đá ném ta, nói ta là quái vật. Cùng lúc đó, có một độc nhãn đạo sĩ tìm được ta, nói muốn thu ta làm đồ đệ." Trần Thông mỉm cười: "Người chính là sư phụ ta, Khuê Thiện. Ta lúc ấy căn bản không thể sống giống như... người bình thường nữa, vì thế nương ta đồng ý cho ta gia nhập phái Mao Sơn. Chúng ta đi theo Khuê Thiện đến vùng Tương Tây, lúc này nương ta hiểu không nên đề cập tới năng lực đặc biệt của ta...... Cứ như vậy, chúng ta sống rất bình yên."

Tất cả mọi người hiểu rõ, nguyên lai là trải qua chuyện như vậy.

"Vì sao ta lại nói đến chuyện cũ này?" Trần Thông giải thích nói: "Sư phụ ta thường nói, bản lãnh của ta phân thành hai loại. Loại thứ nhất, chính là giống như việc ta đã dự đoán Trần phủ gặp chuyện không may, loại này là thiên phú. Loại thứ hai, là ta phỏng đoán quản gia trốn ở dưới mật đạo, loại này gọi thông minh. Ta cùng với những đứa trẻ khác kỳ thật không có gì khác nhau, bất quá chỉ là dự cảm ngẫu nhiên của một đứa bé thông minh thôi. "

Tất cả mọi người cười —— sư phụ ngươi rất có ý tứ.

"Vào phái Mao Sơn, ta bắt đầu học công phu cùng với các loại bí thuật." Trần Thông nói xong, thở dài: "Kết quả, ta phát hiện cuộc sống của ta không thoát khỏi Trần phủ."

Công Tôn khó hiểu: "Có ý gì?"

"Ta đi theo sư phụ bắt quỷ hơn nửa đời người. Kết quả là, người ta bắt đều là bọn người của quản gia, người ta cứu chính là thân mẫu ta." Trần Thông lắc đầu thở dài "Trong thời gian này, ta thường thấy được 'ta' khi còn bé, chẳng qua là 'ta' này không may mắn như ta lúc bé, không được người kịp thời cứu. Cho nên sau khi sư phụ qua đời, ta liền mai danh ẩn tích."

Trần Thông đem hiểu biết của mình đại khái nói một lần: "Nhưng người dù sao cũng phải sống, ta cũng không làm cái khác, cho nên đi xem mệnh hoặc là lập đàn giả làm chút nghi thức, chút pháp thuật để kiếm chút đỉnh tiền."

Bao Đại nhân liếc nhìn Thái sư —— ngươi coi tiền như rác!

Thái sư cảm thấy mình cũng không thiệt thòi lắm, dù sao đại vị lớn như vậy, nói vung tiền liền vung tiền a......

Trần Thông vừa nói vừa bắt đầu khoa trương ăn rau, Hỏa Phượng cầm đũa đâm đâm hắn: "Ta nói Trần lão đầu, vụ án lần này đâu?"

Trần Thông nghiêng đầu —— án gì?

"Chuyện người biến thành muối, truyền thuyết Diêm Quan công chúa....." Triển Chiêu nhắc nhở hắn.

Trần Thông vui vẻ: "Các vị cảm thấy trên đời này tặc có trước hay binh có trước?"

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn hắn —— lão đầu nhi! Ngươi còn có thể lượn ngoặt!

Trần Thông đặt đũa xuống, giải thích: "Cái gọi là Mao Sơn bí thuật, các ngươi sẽ không cảm thấy là mánh khoé bịp người a?"

Tiểu Lương Tử mở to hai mắt: "Cho nên thật sự có quỷ sao?"

Trần Thông vỗ vỗ đầu hắn: "Vậy ngươi thấy qua chưa...?"

Tiểu Lương Tử lắc đầu, Tiểu Tứ Tử một bên đưa tay: "Ta biết! Chưa thấy qua quỷ, nhưng từng thấy quản gia!"

Tất cả mọi người cười, Yêu Vương sờ đầu Tiểu Tứ tử —— thật thông minh!

Trần Thông cười tủm tỉm gật đầu: "Yêu ma quỷ quái có đau nông sâu, quản gia cũng có đạo hạnh nông sâu a..."

Bàng Phúc một bên giúp Bàng Dục gỡ cua, lắc đầu —— quản gia chọc ai chứ?!

Mọi người nghe hiểu rõ đạo lý trong đó, Triệu Phổ hỏi Trần Thông: "Cho nên nói bí thuật là một loại pháp thuật dùng để đối phó với thuật hại người?"

Trần Thông gật đầu: "Đúng là như thế, ví dụ như chuyện ta gặp khi còn bé. Nếu như lúc ấy phụ mẫu ta đến xin phái Mao Sơn tới trừ quỷ, làm vậy để cứu mạng ta, nhưng trên thực tế cái 'quỷ' muốn thật sự chính là tính mạng cùng gia sản của bọn ta. Nói thẳng nếu đạo sĩ thật sự đến, phụ mẫu ta chắc chắn sẽ không tin? Không có bằng chứng, sao có thể thuyết phục chủ nhà? Hơn nữa, chúng ta cũng muốn kiếm tiền."

Mọi người đỡ trán —— như vậy a....

"Cho nên nói, đừng nhìn chúng ta bày tế đàn làm pháp sự, làm hết mọi phép để bắt 'quỷ'. Nhưng trên thực tế, làm cho người khác xem chẳng qua chỉ là một quá trình, muốn bắt thật sự chính là quản gia! vì hắn dùng mánh khóe 'yêu ma quỷ quái' để hại người, mới dùng pháp thuật trừ ma để đối phó. Các ngươi muốn gạt người không phải cũng có sáo lộ* sao? Cái này giống như một trình tự đơn giản, làm từng cái từng cái. Cùng đạo lý đó, thuật trừ ma cũng làm từng cái từng cái, đúng bệnh hốt thuốc. Nhưng mà cũng rất nhiều bí cổ* bị thất truyền, Ma đạo hại người cùng với những bí thuật trừ ma cứu người này đều không hoàn chỉnh, rất nhiều thứ đã bị thất truyền, hậu nhân hiểu biết nửa vời, ngược lại càng thần bí hơn."

*sáo lộ: thói quen/động tác quen thuộc

*bí cổ: bí thuật cổ truyền

"Ta biết rõ các ngươi lần này tra chuyện biến diêm, Diêm Quan công chúa lại là Yêu phi Xuy Yên......" Trần Thông nhắc nhở mọi người: "Quả thật trong cổ thuật có nói đến muối, đồng dạng, trong Mao Sơn bí thuật cũng nói đến cách đối phó với muối, các ngươi biết rõ chân tướng trong đó, mới có thể phá vụ án này."

Tất cả mọi người ngồi thẳng chuyên tâm nghe, cảm thấy đã đến trọng điểm! Rốt cục cũng nói đến muối!

"Chân tướng của muối là gì?" Bao Đại nhân cũng nhịn không được, chăm chú hỏi Trần Thông.

Trần Thông "xiu" một tiếng uống một ngụm rượu, trầm mặc một hồi, đưa tay gãi gãi đầu: "Cái kia......Ta cũng không biết."

Trần Thông nói xong, một đống chân gà cánh gà bay tới trước mặt, mọi người sinh khí, lão đầu nói cả buổi bản thân cũng không biết.

Triển Chiêu cùng Công Tôn đè Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đang muốn làm thịt lão đầu, Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên muốn đánh lão, cũng bị Trâu lương đè xuống.

Trần Thông rất ủy khuất, vừa lau mặt nói: "Ta đây thật sự là Bán Điếu Tử ...."

Xem nguy cơ lại bị đánh, Trần Thông quyết định tự cứu: "Chậm đã chậm đã, ta đây có manh mối, có thể giúp được việc của các ngươi."

Nghe Trần Thông nói như vậy, mọi người rốt cục đè áp tính khí trong người, ngồi lại tiếp tục nghe.

"Năm đó ta và sư phụ cùng với Tào Mạt hộ tống thi thể của Yêu phi Xuy Yên rời khỏi hoàng thành, thi thể Xuy Yên thực sự không phải do chúng ta chủ động thiêu hủy, mà do nhà trọ gây ra."

"Vì sao Tào Mạt phải Khuê Thiện đi cùng?" Thiên Tôn hỏi.

"Không phải Tào Mạt muốn sư phụ ta đi cùng, mà là Lý Biện yêu cầu." Trần Thông nhíu mày: "Sư phụ ta cùng Tào Mạt là huynh đệ kết nghĩa, nhưng ta nhớ sau khi nhà trọ cháy, Tào Mạt cùng sư phụ ta tách ra, sau đó sư phụ ta tức giận mang theo ta rời khỏi.....Cuối cùng nghe nói Tào Mạt mất tích không quay về hoàng thành. Sư phụ ta nhắc tới Tào Mạt, nói hắn bị ma quỷ ám ảnh, hai người bọn họ từ đó về sau không gặp nhau nữa."

"Ngươi cảm thấy Tào Mạt cố ý giấu thi thể Xuy Yên?" Triển Chiêu hỏi.

"Cụ thể ta không rõ lắm, bất quá trọng điểm ta muốn nói không phải cái này." Trần Thông nói đến chỗ này, nhìn nhìn mọi người: "Ta nhớ rõ tướng mạo của Tào Mạt cùng thái úy Tào Khôi thập phần tương tự."

Bao Đại nhân nhíu mày, hỏi Thái sư: "Có phải thân thích hay không?"

Thái sư vuốt chòm râu tâm nghĩ —— không đúng.....

"Lúc ấy các ngươi tách ra ở chỗ nào?" Triển Chiêu như nhớ ra cái gì đó, hỏi Trần Thông: "Có phải ở Tây Bắc hay không?"

"Ân." Trần Thông gật đầu: "Phía tây, phụ cận Hi Châu!"

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng cân nhắc —— Tào Khôi mua đất ở Hi Châu, thuê Quách Thiên cùng những người khác đào bới tìm đồ vật, hắn giấu phiến gỗ có thể ghép lại thành bức họa của Yêu phi Xuy Yên.....Mối quan hệ trong đây là gì?

"Mặt khác nói đến muối......" Trần Thông nhìn phụ tử Thẩm Thiên vũ: "Đại khái ta biết tại sao có muối Vũ Hiên....."

Lâm Dạ Hỏa hỏi: "Lão gia tử, muối nhà hắn có vấn đề gì sao?"

Trần Thông lắc đầu, "Vấn đề không phải ở muối nhà hắn, mà là diêm hồ nhà hắn."

"Diêm hồ?" Thẩm Thiên Vũ khó hiểu: "Diêm hồ của Thiên Vũ Hiên có vấn đề gì?"

Trần Thông lại "Sách" Một tiếng.

Phụ tử Thẩm sốt ruột "Sách sách" hai tiếng, có ý gì sao!

Trần Thông thở dài, "Diêm hồ của nhà ngươi có lai lịch không nhỏ a... năm đó gia gia Thẩm Uân của ngươi, bởi vì diêm hồ này mà thiếu chút nữa cả nhà mất mạng."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro