Chương 35 Tin hay không tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35 Tin hay không tin

Editor: Penguin (Ken Le)

Beta: Rosaline

Trở lại phòng, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Người thông minh cùng kẻ ngu dốt khác nhau chỗ nào?"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ: "Đi đường tắt?"

"Đi đường tắt a." Triển Chiêu gật đầu: "Giống như đồ đệ cướp nội công của sư phụ trong câu chuyện kia vậy, cướp lấy vốn là muốn đi đường tắt, nhưng không phải ai cũng là Thiên Tôn, có thể chịu đựng nội lực khổng lồ như vậy."

"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: "Trước đây lúc ngươi học võ công, Ân Hậu nói với ngươi nhiều nhất là câu gì?"

Triển Chiêu mỉm cười: "Học võ không thể đi đường tắt, phải học đến nơi đến chốn, đừng ỷ vào mình thông minh mà hiểu sai rồi sa vào tà môn ngoại đạo, cuối cùng chỉ biết hại bản thân cùng người khác."

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ta cũng vậy, sư phụ ta cũng hay nói, học võ không có đường tắt, thông minh cũng chưa đủ."

"Cho nên đây là mấu chốt a."

Trong phòng bên kia, Lâm Dạ Hỏa dựa vào xích đu, hắt xì mấy cái, nhìn Trâu Lương một bên đang cho Câm ăn khuya: "Võ học thượng cổ sở dĩ dần dần thất truyền, là vì người chân chính có thiên phú có thể chịu được loại nội công này quá ít. Kẻ ngu dốt không đi đường tắt, nhưng có thể học được tinh túy, mà người thông minh đi đường tắt, lại trở thành ngõ cụt, vì thế người có thiên phú càng lúc càng ít, võ công cũng phát triển theo hướng càng ngày càng bình thường."

Trâu Lương nhẹ nhàng vuốt lông Câm, ngẩng đầu hỏi Lâm Dạ Hỏa: "Có cảm giác, án tử lần này, có liên quan đến nhau!"

Trong phòng Công Tôn, Công Tôn hỏi Triệu Phổ đang ngáp dài chuẩn bị đi ngủ: "Ngươi là người luyện võ, có gợi ý gì không?"

Triệu Phổ cười ha hả, vừa cởi giày vừa nói: "Sư phụ ta là người khó gần, tính tình cũng không tốt, cũng không hay đem võ công ra oai a."

Công Tôn gật gật đầu.

"Lúc trước ngươi khám nghiệm tử thi của Tào Khôi, không phải nói thi thể hắn rất kỳ quái sao?" Triệu Phổ hỏi.

"Đúng vậy."

"Tào Khôi giống nông dân, lại giống thư sinh, lại giống võ lâm cao thủ, đều có tất cả đặc điểm, đây quả thực là không bình thường." Cửu Vương gia nói: "Kết hợp với chuyện xưa mà Yêu Vương kể, người này có khi không phải là hắn, mà là đoạt được."

Công Tôn nhìn chằm chằm Triệu Phổ.

"Lúc trước không phải vẫn kỳ quái sao, chậm lại cuộc thi vài ngày thì có ích lợi gì?" Triệu Phổ nhướn mi: "Chúng ta đều là kẻ ngu dốt, cảm thấy luyện võ công không thể đi đường tắt chính là thiên kinh địa nghĩa, cho ngươi mười ngày ngươi cũng không thể đột nhiên mạnh lên. Nhưng người ta không cần biết là ngươi có thông minh hay không! Biết đâu cho hắn vài ngày hắn có thể đột nhiên tiến bộ!"

Công Tôn vuốt cằm: "Như vậy a......"

"Vấn đề chính là, người thông minh không bằng trời cho a!" Triệu Phổ cười: "Nông dân đã chết, đồ đệ hắn cũng chết, vì sao? Bởi vì bọn họ chịu không nổi nội lực do đi đường tắt mang lại. Người thông minh sẽ nghĩ cách a! Nhiều khi, thân thể Tào Khôi không thể chống đỡ nổi nội công của võ tướng, nên lúc thi thì phát huy vượt trội, lâu dần sẽ bị mai một!"

Công Tôn hơi sửng sốt: "Chẳng lẽ nói..."

"Ngẫm lại thê tử đã chết của hắn!" Triệu Phổ nhắc nhở: "Có giống với đồ đệ trong truyền thuyết của nông dân kia không?"

Công Tôn gật đầu.

"Tào Khôi, không nhất định phải thay đổi đồ đệ, người thông minh sao! Đoạt không được, cũng đừng đoạt, mượn là được! Cửu Vương gia lạnh lùng cười: "Mượn dùng một chút, dùng xong trả lại hoặc ném đi, như vậy mục đích vừa đạt được, mà bản thân cũng không chết!"

Công Tôn vỗ tay một cái: "Cho nên võ thi chậm lại vài ngày là có thể...!"

Triệu Phổ vươn tay ngoáy lỗ tai: "Trên đời này, tất cả mọi người đều giống nhau."

Công Tôn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống hỏi: "Giống nhau như thế nào?"

Triệu Phổ cười nói: "Nếu không còn mạng, cho dù thông minh cũng không dùng được, cho nên lão Bao nói a, người ngốc có phúc của người ngốc".

............

Trong phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang thảo luận.

Ngũ Gia nói: "Có lẽ, chúng ta đã đoán sai về Tào Khôi, không những chúng ta sai, mà ngay cả thái sư cũng...... Vì......"

Triển Chiêu gật đầu: "Thái sư là người thông minh."

"Chúng ta đều cảm thấy, Tào Khôi rất chấp nhất thê tử đã chết của hắn, là một người si tình, cho rằng hắn hướng đến chức thái úy chỉ là phụ, căn hầm có thi thể của thê tử hắn cùng trận pháp mới là chính." Bạch Ngọc Đường nói: "Nhưng thật ra, có lẽ hắn đi lên Tây Bắc lấy quan tài, ma trận trong căn hầm, còn có hôn lễ hoang đường lần này, tất cả e rằng mới là phụ. Tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, một thân làm quan, đây mới chính là thứ hắn muốn, còn những cái khác đều là để đạt thành mục đích này!"

Triển Chiêu cũng cười: "Hắn là nông dân, cũng là đồ đệ, chính hắn cũng biết bản thân không có đồ đệ! Tào Khôi là người có đầy bí mật. Cái chết của hắn, có thể là do bí mật của hắn bị những người khác theo dõi."

"Nội lực hữu hình chính là một loại võ học thượng cổ." Bạch Ngọc Đường cũng đưa ra kết luận của mình: "Mao Sơn bí thuật là nơi có thể xuất hiện của Vu mỗ - võ học thượng cổ. Mao Sơn phái năm đó cho ra hai vị cao thủ, một vị Trích Nguyệt, một vị Thi Vương, đều đột nhiên xảy ra chuyện đại khai sát giới. Kết cục hai người khác nhau, Trích Nguyệt bị đưa đi Tây Vực, Thi Vương lại chết trên tay ngoại công ta lúc đó đi ngang qua."

"Giống như có một điểm mấu chốt bị thiếu!" Triển Chiêu nhíu mày: "Người có quan hệ với Trích Nguyệt cùng Thi Vương năm đó......"

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, nói nhỏ bên tai Triển Chiêu: "Năm đó Mao Sơn phái tách ra, có quan hệ trực tiếp với hai người bọn họ, hẳn là Đào Minh chân nhân."

Triển Chiêu nhíu mày: "Lương Tĩnh, Mai Vô Thanh cùng sư phụ của Tô Cửu Cô?"

"Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Năm đó Độc nhãn chân nhân Khuê Thiện cùng Tào Mạt cùng nhau hộ tống thi thể Yêu Phi Xuy Yên ra khỏi thành, sau khi tới Hi Châu phủ mỗi người lại một ngả, Khuê Thiện cùng Tào Mạt không phải là huynh đệ kết nghĩa sao? Lại bởi vì thi thể của Xuy Yên mà nháo ra như vậy, Khuê Thiện không phải nói Tào Mạt bị ma quỷ ám sao?"

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường: "Khuê Thiện có hai đồ đệ, một tên Đào Minh, một tên Trần Thông, Trần Tam Quẻ rời khỏi Mao Sơn phái rất sớm, lúc ở Khai Phong, Tô Cửu Cô nói... Đào Minh đã bị bệnh, rất nhiều chuyện nhớ không rõ..."

"Rất nhiều chuyện không nhớ rõ?" Ngũ ra mỉm cười: "Sư phụ ta sau khi nhận nội lực một trăm năm của Yêu Vương xong, cũng có chút chuyện không nhớ rõ."

"Có phải hay không..." Triển Chiêu cũng kề sát vào, nhỏ giọng hỏi: "Theo như lời Yêu Vương kể, có thể hay không Khuê Thiện là nông dân, Đào Minh, Trích Nguyệt cùng Thi Vương, đều là đồ đệ? Mà Đào Minh là một đồ đệ có thiên phú, nhưng..."

"Thiên phú cũng cao như vậy!" Bạch Ngọc Đường nói tiếp suy nghĩ của Triển Chiêu: "Trí nhớ giảm sút chứng minh đã thừa nhận nội lực đến mức cực hạn, hắn không giống sư phụ ta. Sư phụ ta là do Yêu Vương cố ý trấn áp một phần nội lực, người đã quên một số chuyện cần quên, người cũng không hồ đồ. Đào Minh lại khác, có lẽ đã tới cực hạn, nếu không tìm ra cách, cũng chỉ có thể chết...... Ai lại có thể làm cho thiên sư Lương Tĩnh nghe lời như vậy? Sư phụ hắn có hiềm nghi rất lớn."

"Nếu hung thủ chính là Đào Minh, vậy lý do Tào Khôi bị giết là..." Triển Chiêu hỏi: "Tự giải thoát sao?"

"Tào Khôi là hậu nhân của Tào Mạt, có thể trong tay hắn có thứ gì đó có thể cứu mạng Đào Minh, theo lời Yêu Vương kể, thứ thay đổi nhiều nhất chính là tấm bia đá kia." Ngũ Gia nói: "Ngươi đoán hắn có tìm được 'tấm bia đá' này không?"

"Sau khi thái úy chết, có người đến thái úy phủ tìm kiếm di vật của Tào Khôi, mà trong nhà giống như đã bị lục lọi nhiều lần, giống như Tào Khôi đang kiếm gì đó nhưng không tìm được, mà người giết hắn vì muốn có món đồ đó, nhưng cũng không tìm ra!" Triển Chiêu nhắc nhở: "Diêm độn, hoãn lại cuộc thi, đều là những vụ án cũng xảy ra ở mấy năm trước, có thể tất cả chỉ là thủ thuật che mắt, mục đích chân chính thật sự là..."

"Tìm một thứ!" Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đừng quên! Hoãn lại cuộc thi, được lợi đích cũng không phải đám người khảo đợt thứ nhất kia!"

Triển Chiêu cảm thấy có lý: "Đúng vậy! Mười người tham gia cuộc thi! Chậm lại vài ngày, tất cả mọi người cũng đều giống như nhau!"

.........

Đêm khuya, những cánh cửa phòng ở viện tử bỗng nhiên đều mở rộng ra, vài vị cao thủ lao ra, cùng nhau chạy tới thư phòng của Bao đại nhân.

Mà trong thư phòng, Bao đại nhân đang ở đó, ông đang lật xem từng ghi chú, hồ sơ về mấy vụ án cùng thí sinh vào năm Tào Khôi đi thi được lấy trong Xuân Đường các ra.

Mọi người tới trước cửa phòng thì thấy Bao đại nhân ngước đầu mỉm cười, dưới ánh nến mờ nhạt, mặt đại nhân đã đen còn đen hơn.

Mọi người nhìn nhau – vẫn là đại nhân tỉ mỉ a.

Ăn khuya xong, Yêu Vương cùng nhóm Tương Du đi ngang qua thư phòng của Bao đại nhân thì thấy mọi người đang tụ tập trước cửa thư phòng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tò mò chạy qua xem, Ngân Yêu Vương thì tựa vào cửa mỉm cười.

Công Tôn Mỗ cũng đi tới, cùng Yêu Vương đứng ở cửa.

Công Tôn Mỗ liền hỏi Yêu Vương: "Trong truyền thuyết, Diêm Quan công chúa giết người nhiều như vậy, thật ra cũng không phải bị vì điên hoặc si tình đi?"

Yêu Vương đảo mắt nhìn Công Tôn Mỗ.

"Nếu Diêm Quan công chúa là người nông dân đứng đầu, vậy năm đó tướng quân cùng tên Diêm Quan giả trang đạo sĩ đưa ra chủ ý đem thi thể công chúa đi, bọn họ đều là đồ đệ." Công Tôn Mỗ nhìn Yêu Vương: "Cũng như vậy, Yêu Phi Xuy Yên là nông dân, Tào Mạt cùng Khuê Thiện là đồ đệ. Nương tử đã chết của Tào Khôi là nông dân, Tào Khôi cùng hung thủ là đồ đệ... Đây là chuyện cũ được lặp đi lặp lại, hết thảy căn nguyên, chính là bia đá có khắc võ học thượng cổ."

Yêu Vương vươn tay vỗ vai huynh đệ tốt: "Muốn chấm dứt chuyện này, chỉ có một biện pháp."

Công Tôn Mỗ hỏi: "Tìm ra tấm bia đá, sau đó hủy đi?"

Yêu Vương buông tay: "Thật ra bia đá đó vô tội. Rõ ràng là do con người không thể khống chế dục vọng bản thân, lại liên lụy một tấm bia đá cùng người trông coi vô tội bị hủy đi, thật sự rất không công bằng a!"

Công Tôn Mỗ nhìn Yêu Vương: "Vậy ngươi chuẩn bị làm gì?"

Yêu Vương đột nhiên cười với Công Tôn Mỗ: "Thật sự tấm bia đá đó có tồn tại sao?"

Công Tôn Mỗ sửng sốt, nghĩ nghĩ, kinh ngạc nhìn Yêu Vương: "Không phải là... Là âm mưu chứ?"

Yêu Vương buồn cười vươn tay chọc chọc hai má của lão bằng hữu: "Tiểu phu tử kiến thức rộng rãi, trên đời này dược nào không có thật?"

Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ: "Dược trị được bách bệnh là không có thật."

"Võ công nào là không có thật?"

"Võ công vô địch thiên hạ?"

"Người nào không có thật?"

"Người không có gì là làm không được..."

"Vậy lời nói dối nào không có thật, nhưng ai cũng tin tưởng?"

Công Tôn Mỗ trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng: "Mọi chuyện sẽ thành công."

"Cho nên... Võ học thượng cổ..." Công Tôn Mỗ nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương làm mặt quỷ với hắn: "Đương nhiên là gạt người a..."

Công Tôn Mỗ hít ngụm lãnh khí, vươn tay chỉ vào Yêu Vương: "Ngươi..."

Yêu Vương nhịn cười: "Lừa tiểu hài tử là tốt nhất, thú vị chết mất."

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Công Tôn Mỗ ở phía sau đuổi theo: "Vậy võ công mà ngươi dạy cho đám Tương Du..."

Yêu Vương lắc đầu: "Đương nhiên là sư phụ lợi hại cho nên đồ đệ mới lợi hại a! Rất nhiều loại võ công đều do ta tự nghĩ ra, cái gì mà thượng cổ hay không thượng cổ, cổ nhân ăn cơm chúng ta ăn cũng là cơm, một ngàn năm trước hay một ngàn năm sau, ăn cơm vẫn là ăn cơm a! Cùng lắm là có hạt lớn hạt nhỏ, có thể nào lúa ở thượng cổ lại có thể dài ra thành bánh bao sao?"

"Vậy ngươi nói nhóm Tương Du ngốc..."

"Nếu nhóm Tương Du nhà ta ngốc thì trên đời này có người thông minh sao?"

Công Tôn Mỗ tức giận: "Ngươi lại lừa tiểu hài tử! Lỡ như tra án sai thì sao?"

"Ai." Yêu Vương gãi áo: "Không phải là ta muốn gạt bọn họ, mà do bọn họ tình nguyện tin rằng võ học thượng cổ là có thật a!"

Công Tôn Mỗ nháy mắt mấy cái.

Yêu Vương cũng nháy mắt với hắn: "Đạo lý như nhau, hung thủ cũng tin tưởng điều này! Hung thủ tin nhưng ngươi không tin, vậy mới là sai a, hung thủ tin ngươi cũng tin, vậy không phải vừa lúc thích hợp sao?"

.........

Trong thư phòng của Bao đại nhân, mọi người tập thể đánh cái hắt xì.

Lúc này, Công Tôn lật ra một phần hồ sơ cho mọi người nhìn: "Thì ra năm đó Tào Khôi đứng thứ nhất, đạt Trạng Nguyên, mà người đứng thứ nhì năm đó, chính là đệ tam Danh Ái!"

Bao đại nhân lấy qua phần hồ sơ, sau khi nhìn thoáng qua liền lâm vào trầm tư: "Như thế nào lại là hắn..."

Triệu Phổ cũng nhìn thoáng qua tên vị thí sinh kia, có chút đăm chiêu: "Lúc trước Hoàng Thượng vì chuyện cử ai để tiếp nhận chức vụ Thái úy mà phiền não, người này chính là một trong những người một mực lo lắng nhất."

Tất cả mọi người ngẩng đầu: "Vậy hắn rất đáng nghi a, không chừng hắn có quan hệ với Mao Sơn phái?"

"Chờ một chút..."

Lúc này, Trâu Lương nãy giờ vẫn cùng mọi người coi hồ sơ không nói lời nào bỗng nhiên chạy đi, một lát sau hắn cầm một phần danh sách chạy trở về: "Đây là danh sách thí sinh ngày mai tham gia lôi đài luận võ."

Nói xong, Tả tướng quân chỉ vào một cái tên trong đó cho mọi người thấy.

Sau khi mọi người thấy, trên mặt đồng thời lộ ra biểu tình hiểu rõ - thì ra là thế a!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro