Chương 38 Giao nhân cùng Vô Đồng quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38 Giao nhân cùng Vô Đồng quỷ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng~

Lúc này, Triển Chiêu không ngừng chờ, Triệu Trinh đã nhìn Bùi Viêm Sách.

Trong mắt quần thần, hoàng thượng chú ý tới Bùi Viêm Sách là vô cùng hợp lý, cảm thấy vị này trước nay làm việc luôn điệu thấp, đã có cơ hội giữ chức Ngự Sử.

Trên thực tế, trong lòng Triệu Trinh lại nghĩ khác...

Mưu sát nhất phẩm đương triều, nhiễu loạn trật tự tỷ võ, thậm chí còn là kẻ muốn ám sát hoàng đế.

Triệu Trinh không khỏi nghi hoặc, nếu Bùi Viêm Sách là chủ mưu sau màn, vậy mục đích của hắn là gì?

Vì chức Thái úy? Để con mình vào được nhóm mười người trong cuộc tỷ võ?

Chuyện này cũng quá miễn cưỡng.

Chức Thái úy không chỉ mình hắn lo lắng việc chọn người thay thế, cũng không phải nói chuyện giết Tào Khôi nhất định liên quan đến hắn, sẽ không sợ tên kia nhân cơ hội làm gì hắn sao?

Mười người lọt vào vòng trong, năm nay năng lực của ba người đứng đầu vượt trội hơn các thí sinh khác, đánh một người còn có thể, nhưng thắng hết ba người để giành võ Trạng Nguyên thì không thể.

Làm một hoàng đế khôn khéo, Triệu Trinh cảm thấy mặc dù tất cả điểm đáng ngờ đều hướng về phía Bùi Viêm Sách, nhưng nói có điểm không thông suốt thì còn rất nhiều.

Không chỉ Triệu Trinh nghi hoặc, đám người Triển Chiêu cũng nghi hoặc.

Đầu tiên, về võ công, nội lực của Bùi Viêm Sách vô cùng bình thường, hắn nhất định không phải là cao thủ đứng sau thao tác tất cả.

Kế đó, "Qủy" Vương Húc này có chút quá rõ ràng!

Thân phận sát thủ Tinh Nguyệt Lâu của hắn đã gần như bại lộ, cho nên nghi ngờ chuyện Bùi Tuấn gian lận cao hơn... Này chẳng phải là tự khai bản thân ra rồi sao?

Vụ án cho tới bây giờ, một chút hiềm nghi trên người Bùi Viêm Sách cũng không có, nếu hắn là người sau màn, như vậy chứng tỏ thủ đoạn che giấu bản thân của hắn đủ thông minh cùng cao thâm. Một người thông minh như vậy, vì sao lại ra một chiêu hồ đồ đến vậy, tự bại lộ bản thân mình?

Mang theo suy đoán đầy bụng, mọi người tiếp tục xem tỷ thí.

Không ngoài dự đoán, cuộc tỷ võ của Vương Lân cùng Bùi Tuấn hoàn hoàn nghiêng về một phía.

Bạch Ngọc Đường lúc trước còn dặn Vương Lân, hảo hảo thử võ công của Bùi Tuấn một lần, xem hắn ta thật sự như thế nào. Nhưng Vương Lân cũng chưa hề thi triển, Bùi Tuấn đã muốn chống đỡ không được.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Ngự sử đang xem cuộc chiến.

Bùi đại nhân vừa uống trà vừa xem thi đấu, nhìn như kiểu không hề quan tâm, còn rất thoải mái.

Vài vị đại nhân ngồi gần đó hỏi hắn, Bùi Tuấn có phải vì hồi hộp nên tấn công không được tốt không.

Bùi Viêm Sách phất tay, nói võ công Bùi Tuấn bình thường, có thể vào nhóm hai mươi là do vận khí tốt, căn bản không có khả năng đánh thắng Vương Lân.

Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng cũng thấy bộ dáng Bùi Viêm Sách không có vẻ như đang âm mưu cái gì, tâm tính vô cùng bình thản.

Mọi người xem thi đấu chưa uống xong một chung trà, trận đấu đã muốn xong, Vương Lân tốc thắng Bùi Tuấn.

Giám khảo tuyên bố trận đấu chấm dứt, mười tên thí sinh lọt vào thi đình đã có, quần thần đều vỗ tay, chúc mừng nhóm thí sinh phát huy không tệ.

Cuối cùng, thí sinh được chia ra hai phần, mười người đầu đứng bên trái, mười người sau đứng bên phải, hai mươi vị thí sinh cùng tiến lên lôi đài, hành lễ với Triệu Trinh.

Đám người Triển Chiêu mở to hai mắt, Triệu Trinh cũng ngồi thẳng lưng, không chớp mắt nhìn chằm chằm.

Lúc đám người thí sinh đang khom người hành lễ, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên nói: "Đến a!!!"

Đám người Triển Chiêu vừa nhấc mắt, cùng lúc đó, chỉ thấy Vương Húc đứng sau lưng Thẩm Mậu bỗng nhiên "Vỡ ra".

Thẩm Mậu cúi đầu, thì thấy màu trắng của muối rơi gần chân mình, hắn nháy mắt mấy cái, vừa quay đầu lại...

"Rào" một tiếng, Vương Húc phía sau biến thành muối đổ xuống.

Thẩm Mậu hít ngụm khí —— Không phải chứ? Còn chưa được yên a!

Trên khán đài cũng một trận xôn xao.

Muối bị gió thổi bay đến gần chân Vương Lân.

Vương Lân bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có tiếng gió phóng tới liền ngẩng mạnh đầu lên đồng thời hô một tiếng: "Nguy hiểm!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nam Cung Khâm sau lưng hắn nhảy ra vọt tới chỗ Triệu Trinh đang ngồi.

Chúng quần thần còn chưa khôi phục khỏi khiếp sợ vừa rồi, đảo mắt một cái, Nam Cung Khâm đã đằng đằng sát khí nhằm về phía Triệu Trinh, đây không phải là muốn giết vua chứ? Không đúng a... Hắn không phải là chất nhi của Nam Cung Kỷ sao?

Cùng lúc đó, cả chu vi người bỗng nhiên rùng cả mình. Trong nháy mắt, mặt đất phủ đầy sương mờ, mọi người miệng mũi thở ra từng trận khói trắng.

Quần thần bị lạnh cóng vừa run rẩy vừa phát ra một trận kinh hô, bởi vì một bóng người bị đóng băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Trinh.

Thì ra vừa rồi Nam Cung Khâm đuổi theo bóng người vô hình này, tuy rằng động tác của hắn rất nhanh, nhưng vẫn không bằng bóng người kia, mà người nọ đã tới trước mặt Triệu Trinh rồi.

Thích khách?!!

Mắt thấy đã cứu giá thành công, kỳ quái chính là, những cao thủ ngồi xung quanh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, không một ai nhúc nhích, ngay cả Nam Cung Kỷ đứng bên cạnh Triệu Trinh cũng chưa ra tay, chỉ đứng đó mà nhìn.

Lúc quần thần đang kinh ngạc, băng nhân* kia nâng tay, trong tay cầm cây băng đâm vào ngực Triệu Trinh.

*băng nhân: người bị đóng băng

Quần thần trên khán đài lùi lại, kỳ quái là... Triệu Trinh vẫn không nhúc nhích, giống như không hề đau.

Mọi người đang nghi hoặc, Triệu Trinh bỗng nhiên cũng "Vỡ ra".

Trên chỗ ngồi đã không còn hoàng đế Đại Tống, mà là một đống muối đang đổ xuống.

Nam Cung Kỷ mỉm cười, vươn tay tiếp được Nam Cung Khâm bởi vì dùng sức quá nhiều nên không dừng lại được.

"Ha ha ha..."

Lúc này, trên lôi đài truyền đến một trận cười quen thuộc.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì thấy Triệu Trinh đang đứng giữa lôi đài.

Triệu Trinh vừa ngước đầu, băng nhân thích khách lại xuất hiện trước mắt lần nữa, nhưng lần này không hề đụng đến Triệu Trinh. Băng nhân hình người xuất hiện bên cạnh Triệu Trinh khác với băng nhân thích khách, băng nhân này có màu lam, còn khoác áo choàng.

Triệu Trinh giống như bình thường từ trong tay áo long bào lấy ra một quyển trục màu đen, cười đắc ý: "Muốn có được tuyệt thế võ công, không dễ đâu!"

Nói xong, Triệu Trinh phất tay, băng nhân áo lam rượt theo băng nhân thích khách trốn chạy ra ngoài.

Băng nhân thích khách đụng phải mấy thị vệ liền thả người nhảy một cái, vọt tới chỗ khán đài cao nhất, chuẩn bị nhảy ra ngoài. Lúc gần nhảy ra ngoài được, bỗng nhiên băng nhân màu lam đột ngột bay lên từ dưới đất, đánh ra một chưởng, băng nhân thích khách bị một chưởng đánh văng về khán đài, va đập đến nỗi muốn tan xương nát thịt.

Biến cố thình lình xảy ra liên tiếp, không chỉ quan văn ngồi ngây người, quan võ cũng nhìn đến ngây người, ngay cả người giang hồ chứng kiến cũng đều trợn tròn mắt.

Lúc này, không biết ai dẫn đầu hô một tiếng: "Hoàng Thượng võ công cái thế!"

Sau đó quần thần đều hô: "Ngô hoàng thần công cái thế, thiên hạ vô địch..."

Nghe câu đó, Triệu Phổ thiếu chút nữa đã phun ra một miệng trà: "Lời vuốt mông ngựa như vậy thật sự có thể nói ra sao."

Triệu Trinh đứng giữa lôi đài đối với quần thần xua tay: "Ai, Trẫm bất quá tiểu thí ngưu đao, làm cho các vị ái khanh chê cười, ha ha ha..."

Mấy thí sinh trên lôi đài cũng nhìn đến choáng váng – thì ra Hoàng Thượng võ công tốt như vậy sao?

Vương Lân cùng Thẩm Mậu nhìn nhau —— Không đúng a! Hoàng thượng rõ ràng là không có nội lực...

Trên khán đài, vừa rồi Bát Vương gia bị dọa sợ xém chút nữa ngất đi đã bình tĩnh lại, hỏi Lý Việt đang ngồi bên cạnh vẻ mặt không biết nói gì: "Hoàng thượng học võ công khi nào?"

Lý Việt khóc không được cười cũng không xong: "Nếu hắn thật sự học được võ công như vậy chỉ sợ đã đi tranh võ lâm minh chủ. Ta vừa rồi có thấy Thiên Tôn Ân Hậu vào cung, chắc là có dùng thuật gì đó!"

Bát Vương gia bất mãn: "Cũng không nói trước một tiếng, hù chết bổn vương!"

Hai vị Vương gia vừa phun tào vừa nhìn, Triệu Trinh lúc này đang trên đài, nhận ánh mắt kính phục của quần thần.

Công Tôn hỏi Triệu Phổ: "Không sao chứ? Về sau mọi người thực sự tin hắn có võ công cái thế thì phải làm sao?"

Triệu Phổ cũng thở dài —— chưa từng gặp qua hoàng đế có thể gây sức ép như vậy.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên cạnh: "Ba người phối hợp cũng ăn ý vô phùng, xem như thành công sao?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Có thể, mồi đã giăng sẵn! Chỉ cần chờ xem cá có mắc câu hay không."

Bạch Ngọc Đường đem Giao Giao đã thu nhỏ để vào lòng Triển Chiêu.

Triển Chiêu chọc chọc vai tiểu giao nhân, Giao Giao uốn éo, giống y như Tiểu Tứ Tử bị ngứa.

Bất tri bất giác, hàn khí xung quanh dần lui đi, cuối cùng sau khi vòng tỉ võ kết thúc, bởi vì Vương Húc mất tích nên Bùi Tuấn đứng thứ mười một được thay vào, tham gia vòng thi đình.

Triệu Trinh cùng quần thần cáo biệt, tâm tình Triệu Trinh đặc biệt tốt mang theo Nam Cung Kỷ hồi cung, quần thần cũng giải tán, vừa đi vừa thảo luận, đều có vẻ ý do chưa hết.

Không ít người chúc mừng Bùi Viêm Sách.

Đám người Triển Chiêu quan sát vẻ mặt Bùi Viêm Sách...

Theo lý mà nói, nếu chuyện này hết thảy đều do Bùi Viêm Sách an bài, chuyện đã như nguyện, vẻ mặt phải tự nhiên. Hoặc nói hết thảy không liên quan đến hắn, kia là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hắn nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng Bùi Viêm Sách lúc này, tựa hồ có chút kinh hoảng, tuy rằng hắn đã cố gắng khống chế biểu tình bản thân, nhưng cước bộ cũng rất vội vàng, lúc xuống khán đài còn còn bị vấp chân, bộ dáng có thể dùng "Thất hồn lạc phách" để hình dung.

Triệu Phổ an bài mấy ảnh vệ âm thầm đi theo hắn, xem hắn vì sao lại thành ra như thế.

Đám người Triển Chiêu lúc đi ra không về Khai Phong mà đến Ngự hoa viên.

Ở Ngự hoa viên, Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ngồi uống trà, ở bàn đá bên cạnh, có một người đang bị trói ở đó.

Mọi người vào sân vừa thấy, người bị bắt kia đúng là Vương Húc.

Động thủ bắt hắn hẳn là Thiên Tôn cùng Ân Hận, hắn đương nhiên là không chạy thoát được.

Mặt Vương Húc lúc này cũng xám như tro tàn, Triệu Phổ để Âu Dương cùng Trâu Lương đem người dẫn đi thẩm vấn.

Triệu Trinh thực tri kỷ phân phó trù phòng chuẩn bị đồ ăn khuya cho mọi người.

Ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Yêu Vương an vị bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu nhìn giao nhân trong tay Triển Chiêu, hơi cười cười: "Thì ra có thể đáng yêu như vậy, quả nhiên là người nào nuôi sẽ giống người đó đi?"

Tiểu Tứ Tử có chút hâm mộ: "Yêu Yêu có thể thấy Giao Giao sao?"

Yêu Vương gật đầu, vươn tay sờ đầu nhóc: "Nhóc không phải cũng có thể thấy sao?"

"Thấy không rõ lắm đâu." Tiểu Tứ Tử quyệt cái miệng, vươn tay chọc chọc bụng của Giao Giao.

"Chờ nhóc lớn thêm sẽ nhìn thấy rõ thôi." Yêu Vương đem Giao Giao ôm lại để ngồi trên đùi mình mỉm cười: "Bộ dạng có chút giống Tiểu Du trước đây, cảm giác chạm vào cũng giống, lạnh như băng."

"Khụ khụ." Thiên Tôn ở một bên nhìn Yêu Vương liếc một cái, ý là —— Ăn cơm! Ít nói chút a!

"Vừa rồi cảm giác về băng nhân kia cùng Giao Giao không giống nhau!" Tiểu Lương Tử đột nhiên tò mò hỏi Yêu Vương: "Nếu nói Giao Giao là giao nhân, vậy nội lực kia là sao? Cũng là một loại nội lực sao?"

Tất cả mọi người nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương gật gật đầu, trả lời: "Có a."

Mọi người cũng dừng ăn cơm: "Là cái gì?"

"Cái kia gọi là Qủy Vô Đồng*." Yêu Vương chỉ vào mắt: "Có phát hiện băng nhân kia không có mắt không?"

*Quỷ Vô Đồng: quỷ không mắt

Tất cả mọi người gật đầu, đúng vậy!

"Hai loại nội lực hoàn toàn không giống với nhau!" Tiểu Lương Tử gần đây võ công đột nhiên tăng mạnh, đối với nội lực cũng đã có cái nhìn riêng: "Cảm giác giống như Giao Giao là vật sống, nhưng còn Qủy Vô Đồng, chắc không phải là linh khí chứ."

"Băng Ngư tộc là độc nhất vô nhị." Yêu Vương chậm rì rì nói, "Tất cả nội lực có thể thấy đều có thể gọi là nội lực hữu hình, nhưng hữu hình lại có trí tuệ cũng chỉ loài giao nhân mới có. Giống như U Liên nếu có nội lực hữu hình cũng sẽ nở rộ. Tiểu Du có thể khiến nội lực tạo thành băng tuyết, Tương Tương lại có thể khiến nội lực hiện ra màu đỏ. Sau khi khống chế nhuần nhuyễn hữu hình nội lực, có thể dùng nội lực biến ra 'hình người' cũng không quá khó khăn. Nhưng chỉ có bên ngoài là giống người, tượng gỗ chính là tượng gỗ, không sống được!"

"Chẳng lẽ..."

Triển Chiêu nghe Yêu Vương nói xong, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì giống như đã nghĩ ra được cái gì, có chút hồ nghi nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương cười hỏi: "Như thế nào? Nghĩ được gì rồi?"

Triển Chiêu do dự một chút hỏi: "Hắn không phải bị Người lừa chứ?"

Yêu Vương hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha, vươn tay sờ sờ đầu Triển Chiêu: "Quả nhiên là đứa trẻ lanh lợi."

Những người khác còn chưa hiểu gì, Triển Chiêu bất đắc dĩ lại có chút buồn bực nhìn Yêu Vương: "Lão gia tử người như thế nào lại như vậy a!"

Công Tôn tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"

Triển Chiêu hỏi mọi người: "Lúc trước có nói qua chuyện nông phu cùng võ học thượng cổ mọi người còn nhớ không?"

Tất cả mọi người gật đầu, nhìn Yêu Vương.

Triển Chiêu có chút vô lực, chỉ chỉ Yêu Vương: "Đều là gạt người."

............

Hiện trường mọi người trầm mặc trong chốc lát, sau đó tập thể há to miệng: "Hả?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tựa hồ đã chuẩn bị tâm lý, bưng bát cơm bĩu môi: "Quả nhiên!"

Yêu Vương đang ôm Giao Giao vẻ mặt vô tội nhìn mọi người, nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng hiểu được: "Thì ra là bị lừa, kế hoạch của chúng ta..."

"Ngược lại là chó ngáp phải ruồi." Triệu Phổ đột nhiên cười, hắn lớn tới bây giờ, toàn là hắn lừa người chứ chưa có ai lừa hắn, Yêu Vương lợi hại a... Đùa giỡn hắn quay vòng vòng.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay nhỏ giọng oán giận cùng Thiên Tôn Ân Hậu: "Lão gia tử, khó trách hai vị hay nói lão gạt người."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu với hắn —— còn không phải sao! Rất bực bội a!

Công Tôn không có võ công, nên nghe thì mây mù mờ mịt, liền hỏi Triệu Phổ: "Cụ thể là như thế nào a?"

Triệu Phổ cười: "Án tử này, chính là lừa trong lừa, cục trung cục!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro