CHƯƠNG 45: MẤT TÍCH LY KỲ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45: MẤT TÍCH LY KÌ

Editor: Ken Le – Rosaline

Beta: Rosaline

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi Khai Phong Phủ đến bến tàu ở Thành Tây, trên đường người còn đông hơn so với hai ngày trước, các cửa hàng lớn hai bên đường cũng nhân cơ hội buôn bán, tiếng rao hàng thay nhau vang lên, rất náo nhiệt. Tại trước một số cửa tiệm buôn bán lớn cũng có người xếp hàng dài để mua hàng, trước cửa Thái Bạch Cư còn dựng một mái che nắng thật lớn, để cho khách ngồi chờ mà có chỗ nghỉ ngơi uống ly trà.

Tại giao lộ cùng một ít địa phương bắt mắt cũng dán cáo thị tìm người, tướng mạo lão Trần cũng phổ thông không có gì đặc thù rõ ràng, cứ như vậy khắp phố đâu đâu cũng toàn là lão đầu, cảm giác cũng không dễ tìm cho lắm.

Hai người tới Thành Tây, đúng như Tiểu Lương Tử hình dung, khu vực này đường phố đều rất rộng, xe ngựa nhiều cũng không có hẻm nhỏ.

Trong Khai Phong Thành không ít cửa hàng mua bán tổng hợp đều ở chỗ này, bởi vì có bến tàu cùng đường phố Thành Tây, hàng hóa ra vào thuận lợi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới Lan Phương Các, chỉ thấy ngoài cửa có đỗ mấy chiếc xe ngựa, trên xe còn có từng cuộn từng cuộn giấy Tuyên Thanh lớn, bọn tiểu nhị đang bận xuống hàng.

Một lão nhân bộ dáng thư sinh đang cầm bàn tính tính sổ sách, mấy tiểu nhị bên cạnh thì đang ghi chép.

"Đại chưởng quỹ..."

Triển Chiêu cùng lão nhân kia chào hỏi.

Lão nhân nhìn thấy Triển Chiêu, vội vàng buông bàn tính chào hỏi: "Triển đại nhân."

Lão nhân này là chưởng quỹ Đào Bản của Lan Phương Các.

Lan Phương Các là cửa hàng lớn, có phân đường ở tất cả mọi nơi.

Đào Bản nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền vui vẻ hỏi: "Nhị vị thiếu hiệp, tìm con hẻm Tử Ngọ sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút xấu hổ.

Đào Bản lắc đầu: "Hôm nay có một người tay cầm quạt cũng đến hỏi ta ở bên cạnh Lan Phương Các có con hẻm nào tên Tử Ngọ hay không, hỏi ta có phải phó bố phường ở Xảo Ký đã bị mất tích rồi không?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Đào Bản khoát tay: "Ta là người ở Khai Phong, ở chỗ này đã hơn nửa cuộc đời, trong thành Khai Phong không có con hẻm nào tên Tử Ngọ, khẳng định không có."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã lường trước, nhưng vẫn không khỏi thất vọng.

"Nói cái gì mà con đường Tử rồi lại Ngọ chứ." Đào Bản cảm thấy tên của con đường này cũng rất mạc danh kỳ diệu: "Tử là Bắc Ngọ là Nam, ý của Tử Ngọ chính là ngõ nhỏ hướng Nam Bắc, thành Khai Phong nhiều ngõ nhỏ như vậy, không phải phía Nam Bắc thì là Tây Đông, kia chẳng phải là có tòa thành có một nửa con đường là Tử Ngọ sao?"

Đào Bản thuận miệng phun tào hai câu sau đó tiếp tục ghi sổ sách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ nhìn nhau liếc mắt một cái, không hiểu sao lại cảm thấy lão nhân này nói rất có đạo lý.

Tử Ngọ đơn giản là có hai ý, nếu không phải là buổi trưa giờ Tý, nhưng canh giờ cùng con hẻm thì không có quan hệ gì, còn lại chính là hướng Bắc hướng Nam... Nói là con đường nhưng thật ra cũng không được thông dụng.

Hai người rời khỏi Lan Phương Các đi đến bến tàu, vừa đi vừa thảo luận chuyện này.

"Có thể là chỗ nào đó hay không?" Triển Chiêu hỏi: "Con hẻm Tử Ngọ thật ra là chỉ phương hướng nào đó?"

"Trở về điều tra xem lão Trần cùng Vương sư phó là người ở nơi nào?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Không chừng thật sự là có chuyện như vậy, không phải con đường nào cũng có tên, những con đường tắt nhỏ, có thể sẽ không có tên gọi thống nhất, có khi hướng Nam Bắc nên được gọi là đường Tử Ngọ?"

Triển Chiêu gật gật đầu: "Chưa được thông hành, nên có những người chưa nghe qua cũng đúng!"

"Đúng vậy." Ngũ Gia cũng gật đầu: "Hỏi nhiều người như vậy, một người cũng không biết cách gọi này."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bến tàu.

Lúc này vừa qua chính ngọ, so với bình thường thì nắng hơn chút, đa số người chèo thuyền cùng người khuân vác đều đang ngủ trưa, nên người ở bến tàu không nhiều lắm.

Thuyền của Hãm Không đảo còn chưa tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm đến quán trà, lên lầu hai ngồi ở bàn gần cửa sổ, vừa uống trà vừa chờ.

Ở phía xa, có đội thuyền lớn đang chạy về hướng bến tàu, đoàn thuyền màu đen vô cùng khí phái.

"Đó là đoàn thuyền nhà ai a?" Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhìn thoáng qua lá cờ cắm trên đầu thuyền: "Thuyền của Ngũ Long Trại đi."

"Đây là môn phái gì?" Triển Chiêu chưa từng nghe qua trại nào có tên như vậy: "Sơn Trại hay là Thủy Trại a?"

Ngũ Gia nói: "Thủy Trại, ở Ba Châu, phỏng chừng là người quen của Đường Môn. Ta lúc trước có nghe Nhị ca nhắc tới, Ngũ Long Trại là môn phái mới, Cao Hà Trại sau khi xuống dốc thì trại này liền nhân cơ hội kiêu ngạo, giống như rất có tiền, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ."

"Chạy thuyền có lẽ kiếm tiền rất nhanh đi, có phải là ăn theo Cao Hà Trại hay không?" Triển Chiêu hiếu kì.

"Phỏng chừng là vậy đi." Ngũ Gia cũng chỉ biết đại khái: "Ta cũng không biết trại chủ là ai, nhìn bộ dáng của đội thuyền này còn rất đường hoàng."

Triển Chiêu gật gật đầu, vươn tay chỉ vào đội tàu vừa xuất hiện cách đó không xa: "Có phải là đội thuyền của Hãm Không đảo hay không?"

Bạch Ngọc Đường cũng thấy được: "Ân, hẳn là tới rồi."

Hai người ra khỏi tửu lâu liền chạy tới bến thuyền.

Lúc này, đội thuyền của Ngũ Long trại vừa lúc cũng cập vào bến thuyền, trên thuyền lục tục có người đi xuống, mấy chiếc xe ngựa đi xuống cũng trang trí khá nhiều, đều dán chữ "Hỉ (囍)" đỏ thẫm, có lẽ là hạ lễ.

Triển Chiêu có chút hiếu kì, liếc Ngọc Đường —— Rất quen thuộc với Đường môn sao? Khách khí tới như vậy a?

Bạch Ngọc Đường cũng thấy hạ lễ có hơi nhiều, không phải là thân thích chứ?

Hai người vừa đứng ở bến thuyền chờ thuyền của Hãm Không đảo đến, vừa tò mò nhìn về phía đội thuyền của Ngũ Long trại.

Lúc này, họ nhìn thấy một lão nhân rất có bộ dáng của chủ nhân đi từ trên thuyền xuống.

Lão nhân kia nhìn khoảng hơn sáu mươi, dáng người khôi ngô tóc hơi bạc, bên hông đeo bảo đao, là một cao thủ.

Triển Chiêu sờ sờ cằm... Lão nhân này nhìn quen mắt a!

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đụng hắn: "Kia không phải là Ngũ Sơn Xuyên sao!"

Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường nhắc tỉnh: "Đại đương gia Ngũ Sơn Xuyên của Ngũ Gia trại a, nói sao nhìn lại quen mắt như vậy, cho nên đời trước của Ngũ Long trại là Ngũ gia trại?"

"Chắc là vậy, Ngũ gia trại cũng ở Ba Châu." Bạch Ngọc Đường có chút đăm chiêu thấp giọng nói: "Có chút ý nghĩa a..."

Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia nói ra một câu không có chút độ ấm, không hiểu sao lại nghe ra ý tứ có kịch vui để xem a.

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói bên tai Triển Chiêu: "Ngươi có nghe qua chuyện Ngũ Sơn Xuyên theo nghĩa mẫu của ta không?"

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: "Ta có nghe Cửu nương nói qua Ngũ Sơn Xuyên cùng Đường phu nhân lúc trước có quen biết nhau, hai người bọn họ có chuyện gì sao?"

"Nghe nói Ngũ Sơn Xuyên lúc còn trẻ đặc biệt thích nghĩa mẫu ta, đã sớm phái người tới cửa cầu hôn, kết quả nghĩa mẫu ta không chịu gả cho hắn. Sau đó cả hai đều thành gia lập thất, mấy năm trước, Ngũ Sơn Xuyên lại muốn đem khuê nữ nhà mình gả cho Đường đại ca, cũng đã tới cửa cầu thân, kết quả đại ca đã có ý trung nhân, cho nên cũng từ chối. Cuối cùng hắn có một tiểu nhi tử, tới cửa cầu hôn muốn cưới Đường Tiểu Muội, kết quả..."

Triển Chiêu dở khóc dở cười: "Nói ra thì ba lần cầu thân đều bị cự tuyệt hết ba lần sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Có chút thảm a..." Triển Chiêu khó hiểu: "Sao lại còn khách khí tặng nhiều lễ vật như vậy?"

"Không đơn giản như vậy." Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói: "Ta lúc trước nghe Đường Tứ Đao nói qua, có một năm Tiểu Muội đã cự tuyệt vài Thiếu chủ của môn phái đến cầu hôn, Ngũ Sơn Xuyên gặp người liền nói Tiểu Muội tâm cao mệnh bạc, cũng không phải kim chi ngọc diệp, này không lấy kia không lấy, có thể nào là muốn gả cho Vương gia tướng quân sao?"

Triển Chiêu cảm thấy lão nhân lắm mồm tâm mắt cũng thiển cận, ngần ấy tuổi còn nói hậu bối như vậy: "Kết quả còn không phải là gả cho Đại tướng quân thật sao? Lão nhân cũng coi như bị bẽ mặt."

"Lúc trước lúc ngươi bay lên lôi đài bắt Trúc Hùng..."

Ngũ Gia mới vừa ngẩng đầu lên, Triển Chiêu liền đá hắn: "Sao lại lôi đề tài này ra làm gì?"

"Lúc ấy Tiểu Muội cùng Trúc Hùng đính hôn, thật ra tất cả mọi người đều biết nàng không muốn nên mới cố ý làm như thế." Bạch Ngọc Đường nói: "Nhưng Ngũ Tam Xuyên cố ý phái người tặng ba chậu mẫu đơn qua, một chậu màu tím 'giáp', một chậu màu vàng 'bố', một chậu màu đỏ 'ra', 'giáp bố ra' ý nói Tiểu Muội 'giá bất xuất khứ*'".

*không thể xuất giá

Triển Chiêu nhíu mày: "Lão nhân này cũng quá kỳ cục! Đường Tứ Đao không thủ tiêu hắn a?"

"Lúc ấy nghe nói mấy vị ca ca của Đường môn tức giận không nhẹ." Ngũ Gia nói: "Cho nên sau khi Tiểu Muội đính hôn, Đường Tứ Đao sai người mang lễ vật quà tặng cho Ngũ Sơn Xuyên con Sơn Tước, nói cám ơn kim khẩu của hắn, cũng nhắc nhở hắn đừng mở miệng nói mấy câu tiểu nhân nữa."

Triển Chiêu cảm thấy đúng là trò cười: "Cho nên lão nhân đây là chuẩn bị đến hóa giải làm lành, hay là đến chuẩn bị tái đấu một trận?"

"Nương ta nói Ngũ Sơn Xuyên lúc đó từng nói muốn nhi tử hắn cưới công chúa, tóm lại là muốn trấn áp Đường môn... Không chừng lần này là vì công chúa mà tới đi?"

"Công chúa?" Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Triệu Lan?"

"Bên cạnh Triệu Trinh còn có công chúa vừa lúc đủ tuổi sao?" Bạch Ngọc Đường cười: "Tính cách so với Tiểu Muội còn lớn hơn, hơn nữa Thái hậu đồng ý hay sao?"

"Thôi đi." Triển Chiêu lắc đầu: "Người mà Triệu Lan tâm tâm niệm niệm chỉ có thần tượng của nàng Tạ Viêm, Ngũ Sơn Xuyên vẫn nên chuẩn bị tốt tinh thần bị từ chối lần thứ tư đi."

"Tạ Viêm thật ra không tồi." Bạch Ngọc Đường hỏi: "Có thể thành sao?"

"Hai ngày trước thái hậu ra lệnh cho Bàng Dục triệu kiến Tạ Viêm đến cung gặp riêng, nghe nói rất vừa lòng." Triển Chiêu vừa nói vừa xua tay: "Bằng không lão đầu kia tái sinh một kiếp, chờ Hương Hương lớn lên thử xem?"

"Lỡ như vẫn bị cự tuyệt lần thứ năm thì sao?"

.........

Hai người tán gẫu vui vẻ, Ngũ Sơn Xuyên giống như đang nhìn hai người bọn họ từ xa.

Lão đầu nhi chắp tay, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều đối hắn chắp tay.

Ngũ Sơn Xuyên có vẻ như tâm tình không tồi, đi lên xe ngựa, đoàn xe ngựa tiến vào thành Khai Phong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn đang nhìn theo bóng dáng đoàn xe ngựa đang đi chậm rãi kia, cảm khái phỏng chừng lần này sẽ có chuyện không đơn giản a...

Hai người đang bát quái thì đoàn thuyền của Hãm Không đảo đã tới nơi.

"Ngũ đệ, Triển Miêu Nhi, ha ha ha!"

Một tiếng gọi trung khí mười phần truyền đến, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền biết đó là Tam ca Từ Khánh.

Quả nhiên, Từ Khánh đứng ở đầu thuyền đang vẫy tay với hai người bọn họ, Hàn Chương cùng Lư Phương cũng đi ra, Tưởng Bình còn cầm theo hộp cua lớn mang đến cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm phất phất tay —— ca ca nhà mình đã đến!

.........

Hãm Không đảo chở tới cũng là một đoàn xe ngựa, toàn bộ đều đưa về Bạch phủ.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho các ca ca, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu quay về phủ Khai Phong, chuẩn bị tiếp tục điều tra vụ án mất tích.

Vừa mới tiến cửa lớn phủ Khai Phong, thì gặp Lâm Dạ Hỏa đang cầm theo cái giỏ chạy ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Hỏa Phượng vừa dẫn theo chó vừa mang theo giỏ, còn chưa mở miệng hỏi hắn đi đâu, Lâm Dạ Hỏa đã nói trước: "Hai ngươi đã trở lại, có người báo án."

"Lại xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Đi nhìn một cái đi, rất tà môn." Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa chạy ra khỏi cửa lớn.

Triển Chiêu hỏi hắn: "Đi đâu vậy?"

"Câm nói Đường Môn vừa chuyển đến mấy con gấu trúc con muốn đưa vào cung, ta đi bắt một con!" Hỏa Phượng nói xong liền bỏ chạy không ảnh.

Triển Chiêu sửng sốt một lúc lâu, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Hắn đi bắt cái gì?"

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm gật đầu: "Chuồng còn chỗ trống, trồng cây trúc nuôi gấu trúc thật ra cũng không sao."

.........

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa thảo luận gấu trúc vừa trở về sân, bọn Thiên Tôn đều chưa trở về, Yêu Vương cũng không biết đi đâu, trong viện Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn đang đón khách.

Triển Chiêu nhìn thấy hai người quen đang ngồi cạnh bàn uống trà, một người là ông chủ của Mãn Kí Mãn Mộ Hoa, một người là bà chủ của Thiên Âm Các Thiên Âm phu nhân.

Mãn Ký cùng Thiên Âm Các đều là cửa hàng mua bán lớn trong thành Khai Phong, Mãn Ký bán đồ ngọt Thiên Âm các bán nhạc khí. Mãn Mộ Hoa cùng Tiểu Tứ Tử thường xuyên qua lại, nên rất quen thuộc cùng người ở Khai Phong phủ. Thiên Âm phu nhân là đồ đệ của Gia Cát Âm, Thiên Âm Các là nơi thư sinh thường vào, cũng là người quen.

Triển Chiêu nhớ vừa rồi Lâm Dạ Hỏa nói có người báo án liền hỏi: "Là hai người báo án sao?"

Mãn Mộ Hoa cùng Thiên Âm phu nhân gật đầu.

Bạch Ngọc Đường thấy bức họa trong tay Công Tôn, nhíu mày hỏi: "Không lẽ là... lại có liên quan đến con hẻm Tử Ngọ?"

Công Tôn thở dài: "Chỗ Mãn Ký đã có một sư phụ làm đồ ngọt mất tích, Thiên Âm Các thì có một nhạc công mất tích."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngồi xuống, hỏi hai người tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Mãn Mộ Hoa nói: "Cửa hàng của ta có một Hứa sư phó làm đường, nửa tháng trước đã về thăm ông bà, đúng ra hôm nay đã đi làm lại nhưng hôm nay không thấy người tới, chưởng quầy liền phái người đến hỏi thăm một chút. Kết quả phu nhân lão Hứa nói hắn đã về từ hôm qua, sáng sớm hôm nay đã ra khỏi cửa, người trong nhà nhìn thấy hắn đã ra ngoài, còn tưởng rằng hắn đến Mãn Ký làm việc. Ta đến buổi trưa mới biết chuyện nên đã phái người đi tìm, tìm hết buổi trưa cũng chưa tìm được, sau đó thì nhìn thấy trong thành có dán thông báo tìm người huân trà ở trà phường Lạc Văn cùng Nhiễm bố sư của Xảo Ký bố phường cũng đang mất tích. Ta cảm thấy có thể có chuyện gì đó kỳ lạ, nên đến đây báo án, ở trước cửa Khai Phong phủ thì gặp Thiên Âm tỷ tỷ."

Thiên Âm phu nhân cũng gật đầu: "Thiên Âm Các của ta cũng có nhạc công mất tích, là Trương tiên sinh."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ: "Là vị Trương tiên sinh, người được thỉnh vào cung ẩm yến sao?"

Thiên Âm phu nhân vẻ mặt lo lắng: "Còn không phải sao, ba ngày trước đã mất tích, vốn tưởng rằng hắn ta lại say rượu rồi ở nhà của tiểu tình nhân nào, nhưng đã tìm ba ngày nay cũng không thấy người đâu, hắn tuy rằng phong lưu nhưng không phải là người thiếu trách nhiệm, ta cũng nhìn thấy chiêu cáo tìm người nên mới tới đây."

"Hai người bọn họ không nói gì đến Tử Ngọ sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mãn Mộ Hoa cùng Thiên Âm phu nhân đều lắc đầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn.

Công Tôn đưa tờ giấy cho hai người.

Trên giấy viết ra mấy chục cái tên, trong đó có bốn cái tên được khoanh mực đỏ là: trà phường Lạc Văn, Thiên Âm Các, Xảo Ký bố phường, Mãn Ký.

"Đây là mấy cửa hàng phụ trách lễ thành hôn kì này." Công Tôn nói: "Trong ngày thành hôn tất cả trà cùng đồ ngọt đều do trà phường Lạc Văn cùng Mãn Ký cung cấp, diễn tấu trợ hứng chính là Thiên Âm Các, vải lụa mà tiệc cưới dùng đều là của Xảo Ký bố phường.

Nhìn bản ghi chép thật dài, đồ hỉ yến cần mua đương nhiên là cả một đống lớn, huống chi là do hoàng thượng tứ hôn, mấy cửa hàng ở Khai Phong Phủ đều cạnh tranh với nhau, cửa hàng được lựa chọn cơ bản đều là cửa hàng lâu đời.

"Điểm giống nhau a!" Công Tôn chỉ ra.

Triển Chiêu há to miệng: "Không phải tất cả cửa hàng có liên quan đều có người mất tích chứ? Thái Bạch Cư phụ trách những món chính... Vậy trù tử có khi nào cũng mất tích?"

Triển Chiêu vừa dứt lời, Triệu Hổ bên ngoài đã chạy vào: "Triển đại nhân, Tiểu Lục Tử đến báo án, nói là trù tử làm món vịt nướng ở Thái Bạch Cư đã mất tích a!"

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, chợt nghe răng rắc một tiếng, Triển Chiêu bị kích động, đánh thủng bàn đá trong sân.

Thiên Âm phu nhân cùng Mãn Mộ Hoa đang cảm thán nội lực của Triển Chiêu, lại nghe đến "Thứ lạp" một tiếng, thì thấy Tiểu Tứ Tử đang luyện chữ một bên cũng đâm lủng tờ giấy Tuyên Thanh.

Một lớn một nhỏ nhảy dựng lên: "Lẽ nào lại như vậy!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro