Chương 48: Nha dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48: Nha dịch

Editor: Yoyo

Beta: Linh Lê

Sau khi thuyền hoa của Ngũ Long trại rời khỏi, thuyền hoa của Thái Học viện chậm rãi đi qua vòm cầu, tiếp tục đi theo tuyến đường theo kế hoạch.

Bọn Triển Chiêu vốn khá hiếu kỳ Tạ Viêm có thể tỏ vẻ gì hay không, nhưng Tạ Viêm coi như cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục cùng nhóm thư sinh Thái Học viện du hồ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn muốn tra án tử Tử Ngọ Hạng, cho nên cũng không lưu lại, liền dẫn theo Công Tôn lên bờ trước.

Ba người để lại Tiểu Tứ Tử cho Thiên Tôn và Ân Hậu, hẹn lúc nữa gặp ở Thái Bạch Cư.

Nhìn theo thuyền hoa xa xa, Công Tôn có chút để ý hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Tạ Viêm là không thèm để ý, hay là có tính toán khác?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Hôm nay kỳ thật cũng vừa lúc, phụ tử Ngũ gia thử thăm dò là chính, phỏng chừng cũng không nghĩ tới bị Bàng Dục và Lâm Tiêu phá rối."

"Nếu phụ tử Ngũ gia thức thời biết dừng đúng lúc như vậy, có thể còn chưa tính tới." Bạch Ngọc Đường vừa xem xét tường ngoài dịch quán, vừa nói, "Dù sao muốn làm việc vui, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."

"Mà hai phụ tử kia không phải loại người rất đáng tin đi." Công Tôn có chút lo lắng.

Triển Chiêu nhẹ nhàng "Sách" một tiếng, sờ sờ cằm.

Công Tôn và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— làm sao vậy?

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, ôm cánh tay lắc đầu, "Cảm thấy không đơn giản như vậy."

Bạch Ngọc Đường tìm được cái lỗ ở trên tường, tỏ ý bảo Công Tôn xem, vừa hỏi Triển Chiêu, "Không đơn giản như thế nào?"

Công Tôn trực tiếp xua tay, "Sao cái lỗ có thể lớn như vậy, làm sao có được cái lỗ lớn thế, thật sự đụng phải một cái lỗ như này đầu bếp bị hãm hại đã sớm không để vậy rồi!"

Ngũ Gia cảm thấy cũng đúng, tiếp tục tìm tiếp.

Triển Chiêu vừa theo hai người đi trước, vừa thở dài, "Hai phụ tử Ngũ gia thật sự là đến cầu thân sao?"

Công Tôn hỏi, "Chẳng lẽ có ẩn ý gì khác sao?"

"Nhưng đích thực là hai người bọn họ hao tổn tâm tư mới có một chuyến tình cờ gặp này." Ngũ Gia tuy nói cảm thấy có chút làm điều thừa, nhưng hai phụ tử đó có mưu đồ điểm ấy không phải giả.

"Ngũ Sơn Xuyên trước đây đắc tội Đường Môn, sự tình là hắn đuối lý. Hiện giờ Tiểu Muội lập gia đình với Long Kiều Quảng, hắn nếu lại đến gây sự, đắc tội cũng không phải là Đường Môn. Dù sao hoàng đế tứ hôn, sau đó nếu làm không tốt thêm phiền còn có tai ương ngục tù." Triển Chiêu càng nghĩ càng thấy không đúng, "Là tính toán gì? Ngũ Sơn Xuyên tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín danh dự trên giang hồ, một nắm tuổi còn lấy tính mệnh toàn gia ra rồi để tranh khí với Đường Môn? Đường Môn lại không giết cả nhà hắn, đến mức đó sao?"

"Cũng có đạo lý." Công Tôn cũng gật đầu, "Nói thật, nếu lão nhân sáng suốt chút, hẳn là nhân dịp này nhận sai với Tiểu Muội, hiềm nghi trước đây giữa hai nhà tiêu tan hết mới là cách tốt nhất, hơn nữa vốn là hắn không đúng mà, chịu nhận lỗi cũng đúng."

"Vừa rồi Tiểu Muội ở trên thuyền. . . . . .Không phải là phụ tử Ngũ gia đi giải thích thật chứ?" Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không quá đúng, "Muốn làm phức tạp như vậy?"

"Đúng ra phải đến biệt viện Đường Môn nhận lỗi với Đường lão thái thái mói đúng, hắn lần này rõ ràng là có chuẩn bị nhắm tới Tạ Viêm."

Vừa tán gẫu vừa đi, Ngũ Gia đột nhiên chỉ xuống mặt đất cho hai người.

Chỉ thấy trên mặt đất có mấy dấu máu.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đi theo dấu máu, cuối cùng tìm được trên tường một chỗ cao bằng người, có một hòn đá nhô ra, bên trên đều là máu.

"Lão Phùng phỏng chừng là đụng đầu ở chỗ này." Công Tôn lắc đầu, "Khó trách đụng nghiêm trọng như vậy."

"Thật nhiều máu." Triển Chiêu nhíu mày, nhìn thấy liền cảm thấy đau.

"Cho nên là ảo giác của hắn sao?" Ngũ Gia nhìn nhìn xung quanh, "Phụ cận đây không có ngõ nhỏ cũng không có cửa hàng hương liệu."

"Không biết có khi nào có người gặp qua nha dịch bạc đầu kia không."

Triển Chiêu tới cửa hàng mua bán phụ cận và người qua đường hỏi, có nhìn thấy một nha dịch rất lớn tuổi của Khai Phong phủ không.

Ba người dọc theo tường ngoài dịch quán một vòng, người có thể hỏi, cũng không có ai gặp nha dịch như vậy.

"Có khi nào nha dịch kia cũng là ảo giác không?" Công Tôn hỏi Triển Chiêu.

"Tà môn như vậy?" Triển Chiêu buồn bực, cao thủ nào dùng nhiếp hồn thuật lợi hại như vậy? Lại ăn no rửng mỡ tính kế một đầu bếp?

Ba người không thu hoạch được gì, thấy mặt trời đã xuống núi, cảm giác một ngày bận rộn mà cái gì cũng chưa tra được, thật ra lại đói bụng.

Rời khỏi dịch quán quay lại thành, ba người chuẩn bị tới Thái Bạch Cư ăn một bữa cơm rồi quay về Khai Phong phủ.

Thời điểm đi qua biệt viện Đường Môn, chỉ thấy một đống người ở cửa, ầm ầm không biết làm gì.

"Làm sao vậy?" Công Tôn hỏi, "Không phải xảy ra chuyện gì đi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghiêng tai nghe, mơ hồ chợt nghe thấy cái gì "Thiếu một cặp gấu trúc. . . . . ."

Hai người đều túm lại Công Tôn đang chuẩn bị đi qua xem tình huống, "Chúng ta đi đường nhỏ đi. . . . . ."

Chính là không đợi bọn họ vào ngõ nhỏ, chợt nghe phía sau có người gọi, "Triển huynh, Bạch huynh!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tứ Đao chạy về phía bọn họ.

Đường Tứ Đao chạy tới trước mặt bọn họ, nhìn nhìn trái phải, lại nhìn phía sau bọn họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tận lực giả bộ vô tội, đến một câu, đi một câu, "Tình cờ ha. . . . . ."

"Hai ngươi bớt nói đi!" Đường Tứ Đao bực bội, "Gấu trúc nhà ta đâu!"

Triển Chiêu nghiêng đầu một cái, "Gấu trúc?"

Đường Tứ Đao dậm chân, "Ngày hôm qua mới chuyển từ Thục Trung bốn cặp gấu trúc con, vừa rồi thoáng một cái đã mất hai!"

"Một cặp là ý một đực một cái sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu và Công Tôn đều nhìn hắn —— chú ý trọng điểm của ngươi. . . . . .

"Gấu trúc ngày hôm qua vừa xong, đã có bốn năm tên tới trộm gấu trúc!" Đường Tứ Đao vẻ mặt khó chịu, "Ta phái nhiều người canh trong ngoài ba tầng như vậy, vẫn mất một cặp!"

Nói xong, hắn chỉ vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Hai ngươi nói! Có phải hay không hai ngươi làm?!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu —— không có!

Công Tôn cũng nói, "Chúng ta vừa rồi còn tra án tử, vừa lúc đi ngang qua!"

Công Tôn chữa khỏi bệnh của Đường đại ca, hắn là đại ân nhân của Đường Môn, Đường Tứ Đao tự nhiên là tin tưởng lời nói của hắn, "Thật sự không phải hai ngươi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên tâm thoải mái gật đầu —— đích xác không phải!

"Tốt lắm!" Đường Tứ Đao túm Triển Chiêu, "Ta phải báo án! Gấu trúc của nhà ta bị đánh cắp!"

Nói xong, Đường Tứ Đao túm Triển Chiêu đi "Hiện trường vụ án" .

Công Tôn bất đắc dĩ, vuốt cằm đi theo Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lầm bầm lầu bầu nói thầm, "Tên ngốc kia rốt cuộc cũng làm chuyện đứng đắn."

Đường Tứ Đao mang theo Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Công Tôn Sách vào biệt viện.

Trong viện còn vây mấy người giang hồ, nghe nói đều là đến đây vì gấu trúc bị bắt lại, các đại môn phái đều có, vài người còn có chút thân phận.

Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, vài vị giang hồ bằng hữu còn không quên chào hỏi, "Nhị vị thiếu hiệp đã lâu không gặp!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đều hoàn lễ, "Đã lâu không gặp, trộm gấu trúc sao?"

"Đúng vậy."

Đường Tứ Đao dậm chân, "Đều đuổi ra ngoài!"

Vài vị "kẻ trộm gấu trúc" đều bị thủ hạ Đường Môn đuổi ra ngoài.

Đường Tứ Đao nói không sai chút nào, Đường Môn bố trí mấy tầng canh gác, trong ngoài ba tầng, vài người vây quanh còn có nhiều cơ quan, ở giữa sân lại một vòng hàng rào, bên trong làm một cái hoa viên nhỏ, đặt nhiều gậy trúc.

Đường Nhị ca cầm hai cành trúc non, đi tới liếc mắt một cái nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, liền hỏi Đường Tứ Đao, "Bắt được? Ta đã nói ta thấy bóng dáng hồng mà!"

Triển Chiêu nhìn trời —— mặc một thân hồng rõ ràng còn có một người so với Miêu gia lại càng bất kháo phổ cơ mà!

Đi đến cạnh phòng nhỏ, chỉ thấy trên giường gỗ lớn lộ ra, sáu con gấu trúc con tròn vo nằm úp sấp, đang phơi nắng, từng con lông trắng đen, lông trắng còn hơi hơi lộ ra chút phấn nộn, nhìn là biết mới vừa cai sữa.

Triển Chiêu đi qua ôm lấy một con, nhéo nhéo thịt béo nộn nộn cùng móng vuốt đen, thở ra một hơi, nháy mắt cảm thấy được tâm tình tốt hơn nhiều.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn cũng mỗi người ôm một con, đối với cảm xúc mềm mềm cũng phi thường vừa lòng.

Đường Tứ Đao sốt ruột, "Để các ngươi tới bắt kẻ trộm không phải để các ngươi đến ôm gấu!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, ý tứ kia —— nói nhỏ chút đi, bọn nhỏ còn đang ngủ mà!

Đường Tứ Đao nhìn Nhị ca nhà mình.

Đường nhị gia bó tay, quay đầu lại nhìn bọn Triển Chiêu.

Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang vùi đầu nghiên cứu —— nhỏ như vậy làm sao phân biệt đực cái chứ? Giống như mèo sao?

Công Tôn ôm một con ước lượng, cảm thấy xúc cảm không sai biệt lắm với lúc Tiểu Tứ tử mới vừa cai sữa, vỗ hai cái, quả nhiên chép miệng một cái, làm đùa đến thật vui vẻ.

Đường Tứ Đao đoạt lại, đặt lại gấu trúc, nói Đường Tam ca truy kẻ trộm, để cho bọn Triển Chiêu đều đi hỗ trợ, dù sao cũng là hắn báo án!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc gần đi, vừa vặn đụng ngoài tường lại gặp được mấy người trộm gấu trúc, tiến vào trong bẫy rập, bị Đường Tứ Đao chỉ huy người đánh đuổi ra.

Công Tôn có chút đồng tình với người Đường Môn, vốn làm việc vui đã sứt đầu mẻ trán, còn nhiều người quấy rối như vậy.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu so ra lại có chút quan tâm —— Lâm Dạ Hỏa không phải cầm theo một cái giỏ sao? Trong cái giỏ kia có thể để hai con gấu sao? Nhìn ra chỉ có thể để một con, còn một con hẳn là giấu trong lòng, đừng để cho Đường Lão Tam đuổi được.

Ba người ra biệt viện, trước mắt đi về phía Hỏa Phượng Đường.

Đường Môn bắt kẻ trộm gấu không được thuận lợi lắm, bởi vì người bị tình nghi rất nhiều.

Lại nói, trước đây là tự Đường gia gióng trống khua chiêng nói muốn tặng gấu trúc cho Triệu Trinh, Triệu Trinh vui vẻ, phái người xây một trúc viên nhỏ ở ngự hoa viên chuẩn bị nuôi gấu trúc, Hương Hương mỗi ngày đều ngóng trông gấu mèo nhỏ mau đến, mong đến độ ăn cơm cũng không ngon.

Tin tức này truyền ra cũng không được, tất cả mọi người đều muốn trộm, người giang hồ toàn thành đều nhớ thương gấu trúc.

"Tặng bốn cặp nhiều điềm xấu!" Bạch Ngọc Đường cảm thấy ba cặp vừa tốt, "Tặng Triệu Trinh sáu là đủ ."

"Còn hai con nuôi ở Khai Phong phủ có thể trấn trạch." Công Tôn hiếm thấy không phản đối, đại khái là cảm thấy Tiểu Tứ tử chắc chắn sẽ thích.

"Gấu trúc làm sao trấn trạch?" Triển Chiêu buồn bực.

"Gấu trúc làm ra ngoại hiệu gấu mèo kia của người. . . . . ."

Công Tôn vừa mới ngẩng đầu, Triển Chiêu liền xua tay, "Chuyện quá khứ không cần đề. . . . . ."

"Người ta còn có cái ngoại hiệu kêu thú ăn sắt!" Công Tôn nhướn mi, "Người đời bàn tán gấu trúc thuộc loại mãnh thú!"

Triển Chiêu nhớ lại một chút con gấu trúc to sau núi của Đường Môn đuổi hắn xuống núi kia, gật đầu, "Thật sự hung dữ, lăn cả xuống núi! Ta thấy so với Tiểu Ngũ còn có sức chiến đấu hơn."

Ba người một đường trò chuyện trở về thành nam, còn chưa tới Hỏa pphượng Đường, chỉ thấy phía trước một đội quân hoàng thành vội vã đã chạy tới, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo đội, bộ dáng nhìn như xảy ra chuyện gì.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua biểu tình của Âu Dương Thiếu Chinh, xem ra không giống như giúp Đường Môn tìm kẻ trộm gấu, liền hất đầu với hắn một cái.

Âu Dương Thiếu Chinh tóm lại Phong nha đầu, ý bảo quân Hoàng thành đi trước.

"Xảy ra chuyện gì?"

Triển Chiêu hỏi.

Âu Dương xuống ngựa, nhỏ giọng nói với bọn Triển Chiêu, "Có chút chuyện, nói Tửu lâu Duyệt Lai có người giang hồ đánh nhau, xảy ra án mạng."

Triển Chiêu nhíu mày, thế nhưng lại xảy ra loại chuyện này, thật sự là sợ cái gì liền xảy ra cái đó.

"Vấn đề không phải ở người giang hồ dùng binh khí đánh nhau." Âu Dương nhíu mày đến độ gần như thắt lại."Mấu chốt là bọn hắn đánh nhau, có quan sai đi ngăn cản, kết quả đánh chết quan sai!"

Triển Chiêu sửng sốt, Công Tôn cũng kinh ngạc, "Làm sao lại đánh chết quan sai?"

"Nói là mặc quần áo nha dịch của Khai Phong phủ các ngươi, một lão đầu." Âu Dương buông tay, "Ta bảo quân hoàng thành vây hiện trường lại trước, chuyện này trước đừng để lan ra. . . . . ."

Âu Dương Thiếu Chinh còn chưa nói xong, Triển Chiêu chạy vội về phía khách điếm Duyệt Lai.

"Ai!" Âu Dương sốt ruột.

Công Tôn cũng hỏi, "Nha dịch kia già lắm không? Có phải bảy tám mươi tuổi đầu bạc trắng?"

"Ta không phải còn chưa nhìn thấy sao, tai nạn chết người lúc ấy quân hoàng thành vừa lúc nhìn thấy, Tào Lan vây hiện trường lại, phái người báo tin cho ta. . . . . ."

Đang nói, Vương Triều Mã Hán cách đó không xa cũng dẫn theo hai đội nha dịch Khai Phong phủ chạy tới, có vẻ đang tìm Triển Chiêu khắp thành, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, vội chạy lại đây.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi bọn hắn, "Là nha dịch nào của Khai Phong phủ mất tích sao?"

Vương Triều Mã Hán đều lắc đầu, nói nha dịch của Khai Phong phủ không phụ trách tuần thành, đều giao cho quân hoàng thành, nha dịch ở trong nha môn chứ. Vừa rồi quân hoàng thành truyền tin đến, Vương Triều Mã Hán vừa nghe miêu tả, Khai Phong phủ nào có nha dịch già như vậy, cũng không hiểu ra sao.

Công Tôn nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Khéo như vậy có thể hay không là lừa Phùng đại trù?"

Bạch Ngọc Đường để cho Vương Triều Mã Hán đến Thái Bạch cư xem, chuẩn bị cái xe ngựa kéo Phùng đại trù đến Khai Phong phủ chờ xác nhận thi thể một chút, xong liền cùng Công Tôn đến tửu lâu Duyệt Lai.

. . . . . .

Cửa tửu lâu Duyệt Lai, quân hoàng thành vây quanh một vòng, bên ngoài còn có vài tầng dân chúng vây xem, đều nghe nói là xảy ra án mạng, có người giang hồ đánh chết quan sai.

Bình thường loại tin tức này là truyền đi nhanh nhất, chỉ bằng bản lĩnh thì chốc lát sau, gần như toàn thành đã biết cả.

Âu Dương Thiếu Chinh và Bạch Ngọc Đường còn có Công Tôn xuyên qua đám người, đi tới cửa tửu lâu.

Chưởng quầy của tửu lâu cùng bọn tiểu nhị đều ở đó, vẻ mặt đau khổ ở một bên thở dài. Tửu lâu Duyệt Lai cũng là mua bán lớn, Khai Phong phủ kể ra luôn có số mở tiệm ăn tốt, bên trong cũng có không ít người giang hồ của các đại môn phái, cũng đều ra xem trộm tình huống.

Trước cửa chính tiểu lâu dưới bậc thang đá, một lão đầu đầu bạc trắng nằm ở đó, đích thực là mặc phục trang của Khai Phong phủ.

Trên mặt đất một vũng máu, Công Tôn qua xem xét một chút, nhíu mày, "Hắn là ngã chết."

Công Tôn chỉ vào bậc thềm đá một bên bị nhiễm máu đỏ, "Là thời điểm ngã sấp xuống đầu đụng vào chỗ này mà chết."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— trùng hợp sao vừa rồi phùng đại trù cũng là đụng phải một cái.

"Hung thủ đâu?" Âu Dương hỏi Tào Lan.

Tào Lan nói hung thủ gồm ba người, mặc quần áo màu đen, xem ra hẳn là một môn phái. Vừa rồi thời điểm bọn họ đuổi tới, ba người đều chạy trốn, hắn phái người đuổi theo nhưng không kịp, võ công cũng không tệ.

"Không biết là người môn phái nào sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu vươn tay, đưa tay mở bức tranh cho Bạch Ngọc Đường xem.

Triển Chiêu đã từng hỏi qua bọn Tào Lan, hoàng thành quân tuy rằng không bắt được hung thủ, nhưng nhìn thấy đồ án này trên quần áo Hắc y nhân, liền đại khái vẽ lại.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy đồ án ngũ long trong vòng tròn kia liền cau mày.

Công Tôn cũng nhận ra, đây không phải là đồ án gia huy trên chiếc thuyền hoa của Ngũ Long trại kia sao?

"Là người của Ngũ Long trại?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Có phải Ngũ Long trại hay không còn chưa biết. . . . . ." Triển Chiêu cau mày chỉ vào lão nhân đã đi đời nhà ma kia, "Nhưng phủ Khai Phong tuyệt đối không có người như vậy!"

"Quần áo của hắn là của phủ Khai Phong sao?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy bộ trang phục và đạo cụ trên người lão nhân này thấy thế nào cũng giống của nha dịch Khai Phong phủ mặc như đúc.

"Đúng là quần áo này." Công Tôn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, bỗng nhiên phát hiện trong lồng ngực lão nhân kia hình như có đồ vật gì đó, căng phồng, liền đưa tay mở vạt áo trước trên quần áo của hắn.

Chỉ thấy trong lồng ngực lão nhân có nửa khối gạch.

Công Tôn cầm lấy khối gạch màu xanh bình thường kia nhìn nhìn, gạch chỉ có nửa khối, như là bị đập vỡ, một góc dính đầy máu, không hiểu sao thấy có điểm quen mắt.

Công Tôn vội cầm đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu kinh ngạc khi nhìn thấy khối màu xanh kia, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, đây không phải là tảng đá họ vừa mới nhìn thấy đánh lén Phùng đại trù kia sao? Là ai lấy từ khu tường ngoài dịch quán ra?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro