Chương 66: Ma Vương Thiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Ma Vương Thiểm

Edit: Ken Le

Beta: Hỏa

Vốn "Tam nãi nãi" được cho là đã chết, bây giờ lại đột nhiên tá thi, bên ngoài Bách Quỷ Vương đứng xem chuyện vui, trong chính viện toàn bộ đều rối loạn lên.

Tam nãi nãi đuổi theo Ngũ gia phụ tử mà cắn xé, nhìn vô cùng hung tàn, lại không hiểu sao có cảm giác có chút buồn cười.

Phụ tử Ngũ gia bị đuổi chạy khắp sân, trên người có không nhiều cũng ít vết thương,

Trong viện còn có người của Khai Phong phủ, ở đây có không ít cao thủ, đều bị tình huống bất ngờ này dọa cho choáng váng.

Mấu chốt chính là Tam nãi nãi không cắn người khác, mà chỉ cắn phụ tử Ngũ gia. Nếu nói là nàng gặp người liền cắn thì Triển Chiêu mới có thể ra tay ngăn lại, nhưng mà nàng chỉ cắn người Ngũ gia, cảm giác càng giống như là mâu thuẫn trong gia đình.


Hai huynh đệ Đường Môn ôm cánh tay xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý tứ khuyên can, Đường Nhị và Đường Tứ Đao nhìn bốn phía rồi lại kéo Long Kiều Quảng ra sau lưng, hai huynh đệ không thể để cho muội phu của mình bị liên lụy vào trong đó mà bị thương, dù sao thì còn mấy ngày nữa là đã thành thân rồi!

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ chỉ đến góp vui, hai người bọn họ lại không ngờ được sẽ có náo nhiệt như thế!

Trâu Lương dù sao cũng là được do bầy sói nuôi lớn, hắn luôn cảm thấy dáng điệu của vị nãi nãi này vô cùng giống với thời điểm tức phụ nhi nhà Lang Vương phát giận, vô cùng giống.

Công Tôn còn muốn nghiên cứu xem Tam nãi nãi rốt cuộc là đã chết hay chưa, lại bị Tiểu Tứ Tử kéo góc áo lại.

Ngay trong lúc không khí có chút xấu hổ vi diệu này, tại thời điểm mọi người không biết phải làm sao, bỗng nhiên, bên ngoài sân truyền đến tiếng kêu sợ hãi, cùng tiếng bước chân hỗn loạn.

Mọi người vừa quay đầu lại, chỉ thấy vài nha hoàn cùng gã sai vặt kêu thảm rồi chạy vào, phía sau là một vài đệ tử của Ngũ gia trại, cũng đang nhe răng trợn mắt đuổi theo người khác mà cắn, nhìn trạng thái cùng Tam nãi nãi cũng không sai biệt lắm.

"Đó không phải là người sống sao?" Triểu Phổ cảm thấy khó hiểu, "Vì cái gì lại giống như xác chết vùng dậy a?"

"Nhìn không giống xác chết vùng dậy..." Công Tôn cảm thấy tình huống này không đơn giản như vậy, "Có phải hay không là bệnh điên này sẽ lây a? Giống như bị bệnh dại vậy?"

Triển Chiêu thấy một đám đệ tử Ngũ gia trại rơi vào trạng thái "phát điên" đang đuổi theo một tiểu nha đầu, liền tiến lên phi một cước đem người đá văng, cứu tiểu nha đầu kia.

Nhưng khi Triển Chiêu muốn xem xét vết thương bị cắn của nha hoàn kia một chút, thì nha hoàn kia bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, đánh về phía Triển Chiêu.

Vừa rồi tiểu nha đầu này kêu cứu còn rất tốt, thế nhưng cũng ngay lập tức liền bị "Thi biến".

"Cẩn thận!"

Cũng may Bạch Ngọc Đường tương đối tỉnh táo, trước đó Tiểu Tứ Tử cùng Yêu Vương đều nói Triển Chiêu phải cẩn thận, bên này vừa xảy ra một chút sai lầm, Ngũ Gia ngay lập tức vẫn luôn đề phòng.

Nha hoàn kia liền bị Bạch Ngọc Đường dùng Cách Không Chưởng đánh văng ra ngoài.

"Không ổn a... Tình huống nào a?"

Lúc này, bọn Lâm Dạ Hỏa cũng lại đây.

Chỉ thấy người trong Ngũ gia trang "Thi biến" càng ngày càng nhiều, tính cả phụ tử Ngũ gia mới vừa rồi bị cắn cũng đều bắt đầu điên điên khùng khùng mà cắn người.

"Cho dù là bệnh dại nhưng lây như vậy cũng quá nhanh rồi a?!" Công Tôn thuận tay lấy một ly trà, đối với một gã sai vặt đang cắn người mà hất sang.

Gã sai vặt kia bị hất nước vô mặt liền nhanh chóng hướng về phía Công Tôn đánh tới.

Triệu Phổ nhanh chóng một cước đem người đá văng, kéo Công Tôn lui về phía sau hai bước, vài ảnh vệ đều từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới đến bảo hộ Triệu Phổ.

Công Tôn liên tục lắc đầu, "Không phải bệnh dại! Không sợ nước a!"

Phía sau còn có một nhóm thư sinh Thái Học Viện tay trói gà không chặt, Triệu Phổ liền để Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng cùng nhóm ảnh vệ trước tiên mang theo hai hài tử, Công Tôn và nhóm thư sinh trèo tường đi ra ngoài, rồi từ bên ngoài đem đại môn khóa lại, cẩn thận đừng làm cho người Ngũ Gia Trại chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường tay nhanh mắt lẹ, vươn tay một cái liền bắt được Yểu Trường Thiên cũng chuẩn bị đi ra ngoài, "Cữu công!"

Triệu Phổ cũng bắt được sư phụ nhà mình "Người đừng chạy! Chỗ này là xảy ra chuyện gì?"

Yểu Trường Thiên híp mắt nhìn Triệu Phổ, "Vi sư làm sao biết?"

Triệu Phổ vươn tay một ngón tay chỉ Bạch Ngọc Đường, trừng Yểu Trường Thiên, ý tứ kia, "Người nhìn hắn đi rồi nói, ta xem ngoại mẫu hắn thu phục người như thế nào a!"

Yểu Trường Thiên rõ ràng là có chút chột dạ, cũng không nhìn đến Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa ở phía trước vừa đá bay mấy tên đệ tử Ngũ Gia Trại điên điên khùng khùng.

Lúc này, những người bị "thi biến" càng lúc càng nhiều, liền nhanh chóng vây quanh mọi người.

Mọi người trước tiên lui đến trong phòng Tam nãi nãi, đóng cửa lại.

Lâm Dạ Hỏa đem ghế lại để chặn cửa, "Không thể giữ lâu được đâu a, nếu không chúng ta cũng từ nóc nhà đi ra ngoài? Đám người kia hình như cũng không thể trèo tường."

Trong lúc Triển Chiêu đóng cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hiện trường thập phần thảm thiết, đệ tử Ngũ Gia Trại đều có một bộ dạng như "cương thi" còn điên cuồng cắn xé lẫn nhau, chuyện này nếu không ngăn cản, như vậy sẽ làm bị thương rất nhiều người!

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ truy hỏi Yểu Trường Thiên, này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Yêu Trường Thiên bĩu môi, "Ta không tiếp tay làm việc xấu đâu, nói nhiều không chừng còn bị mắng."

"Ai mắng?" Triệu Phổ hỏi.

Yểu Trường Thiên liếc nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu vội vàng lắc đầu —— ta làm sao có thể mắng người a?

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, liền hỏi "Ân Hậu?"

Yểu Trường Thiên hừ hừ một tiếng.

"Lão gia tử, ngươi có biện pháp thì nói a!" Lâm Dạ Hỏa đang giữ cửa, bên ngoài người càng lúc càng nhiều, cửa phòng cũng bị tông cho kêu vang rầm rầm. Đồng thời, còn có người cố ý phóng hỏa, trang viên Ngũ Gia Trại có một vài chỗ đều bắt đầu bốc cháy, nhìn qua cửa sổ cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng "Quần ma loạn vũ".

Triển Chiêu cũng hỏi Yểu Trường Thiên, "Tiền bối người thực sự có biện pháp sao? Cùng ngoại công ta có quan hệ gì a?"

Yểu Trường Thiên "Nga" một tiếng, "Những người này không phải bị thi biến cũng không phải quỷ biến, mà là trúng huyễn thuật."

"Tá thi mà cũng trúng ảo thuật sao?" Triệu Phổ không nghĩ ra, "Tam nãi nãi không phải đã chết rồi sao? Người đã chết mà cũng trúng ảo thuật?"

"Không được rồi, các ngươi trước tiên nghĩ biện pháp giải quyết bên này được không!" Lâm Dạ Hỏa cũng không thể giữ cửa được lâu, Bach Ngọc Đường liền đi đến giúp Hỏa Phượng giữ cửa.

"Cứu người quan trọng hơn a lão gia tử!" Triển Chiêu hỏi Yểu Trường Thiên, "Có biện pháp gì không ngại nói thẳng a!"

"Một cái Ma Vương Thiểm liền giải quyết." Yêu Trường Thiên chậm rì rì trả lời, "Bất quá phải khống chế uy lực thật tốt."

Triển Chiêu nghe xong, liền có chút khó xử.

Đối với Triển Chiêu hiện tại mà nói, sử dụng Ma Vương Thiểm không phải là việc khó, thông qua khống chế nội lực, Triền Chiêu cũng có thể khống chế tốt uy lực của Ma Vương Thiểm, nhưng đây thật ra cũng không phải là cách khống chế Ma Vương Thiểm chân chính.

Triển Chiêu trước đó cũng đã hỏi qua Ân Hậu, phải như thế nào mới có thể khống chế phạm vi sử dụng Ma Vương Thiểm một cách tự nhiên? Phạm vi Ma Vương Thiểm bao trùm là hình một nửa vòng tròn, lấy Triển Chiêu làm trung tâm, hình thành một cái lồng chụp, cái lồng chụp này mọi người nhìn thấy được chính là một đường hồng quang.

Bên trong cái chụp hồng quang này, nếu là vật còn sống đều phải chịu ảnh hưởng của Ma Vương Thiểm, bất kể là người hay là động vật.

Cái lồng chụp lớn hay nhỏ là do người khống chế, có thể bao trùm một tòa nhà, cũng có thể bao trùm cả đỉnh núi, có thể khiến cho người khác trong nháy mắt mất đi tri giác, cũng có thể khiến người trong vòng một năm rưỡi không thể tỉnh lại. Uy lực nhỏ có thể làm cho người khác bị ngất xỉu, uy lực lớn lại có thể lấy tính mạng người ta. Độ khó của việc này rất khó mà cũng rất cao.

Triển Chiêu có hỏi qua Ân Hậu, thế nhưng Ân Hậu có chút lảng tránh, người nói Ma Vương Thiểm kỳ thật học được rồi cũng vô dụng, cũng giống như hào quang khi chơi đốt pháo hoa vậy, đừng đi nghiên cứu, luyện nhiều cũng không có tác dụng.

Bởi vậy Triển Chiêu nghe Yểu Trường Thiên nói phải dùng Ma Vương Thiểm để giải ảo thuật, thật đúng là có chút lo lắng.

Bên này đang rối rắm, đầu bên kia, cửa phòng đã ngăn lại không được nữa, trên cửa phòng đã nứt ra vài cái lỗ hổng, chỉ thấy bên ngoài một mảnh thảm trạng, tình cảnh này tựa như trong luyện ngục, ác quỷ cắn xé lẫn nhau, nhìn thấy mà ghê rợn cả người.

"Nếu không thì kêu ngoại công đến..." Triển Chiêu đang do dự, Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường mãnh liệt nhảy lui một bước, chợt nghe "Rầm" một tiếng, cửa đã bị phá.

Bạch Ngọc Đường song chưởng đảo qua dựng lên một bức tường băng, che cửa lại, nhưng ngoài cửa, "cương thi" còn đánh vào trong, trên tường băng cũng đã xuất hiện mấy khe nứt.

Bạch Quỷ Vương híp mắt, "Không bằng đều giết hết..."

"Không được!" Bốn người trăm miệng một lời, tất cả mọi người đều biết Bạch Diễm của Bạch Quỷ Vương vô cùng lợi hại, Yểu Trường Thiên đi ra ngoài có thể đem một thôn trang có vài trăm người đều đốt hôi phi yên diệt*. Hơn nữa, muốn giết sạch những người này thì rất dễ dàng, bốn người bọn họ ai cũng có thể làm được, nhưng bên trong đám người này phần lớn đều là người vô tội... Nha hoàn cùng mấy gã sai vặt đều là người được thuê tới để làm việc a?

*hôi phi yên diệt: hồn phi phách tàn, tan thành tro bụi

"Chậm thì sẽ sinh biến a." Yểu Trường Thiên sâu kín nói một câu, tiếng nói vừa dứt, chợt nghe đến "rắc rắc" vài tiếng vang lên, tường băng vỡ vụn.

Mọi người cũng lui không thể lui, tình cảnh hết sức chỉ mành treo chuông*, chợt nghe thấy Triển Chiêu nói, "Che lỗ tai lại, bảo vệ tâm mạch!"

*chỉ mành treo chuông: thời khắc nguy hiểm

Triển Chiêu tiến lên một bước ngăn trở mọi người, Yểu Trường Thiên lui về phía sau vài bước, đối mặt với ba người còn lại vẫy tay một cái.

Bạch Ngọc Đường còn có chút do dự, nhưng Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ liền kéo hắn đến phía sau Yểu Trường Thiên.

Cơ hồ là cùng mọt lúc, hồng quang chợt lóe...

Bên ngoài trang viên Ngũ Gia Trại, rất nhiều người quân hoàng thành cùng nha dịch Khai Phong Phủ chạy tới, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo đoàn xe dập lửa cũng đến.

Lúc này đại môn Ngũ Gia Trại đóng chặt, bên trong tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, nhóm người Công Tôn lo lắng đứng chờ ở bên ngoài.

Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương vừa rồi mang theo Công Tôn, Tiểu Tứ Tử chạy đến, nhưng Triệu Phổ còn ở bên trong, hai người bọn họ lúc này ngay tại đầu tường phía trên, thấy một đoàn "cương thi" không phải người cũng không phải quỷ đang vây công một gian phòng, liền đoán được bọn Triệu Phổ phỏng chừng ở bên trong.

"Như thế nào không từ nóc nhà chạy đi?" Long Kiều Quảng có chút sốt ruột.

Trâu Lương hỏi hắn, "Ngươi có mang cung không?"

Long Kiều Quảng lắc đầu, "Có mang cung theo cũng vô dụng, chẳng lẽ lại bắn chết bọn họ?"

"Nếu thương tổn Nguyên soái thì làm thế nào?" Nhóm ảnh vệ cũng đều đến, đứng ở đầu tường chuẩn bị nhảy xuống.

"Bọn họ chẳng lẽ không có biện pháp gì đi..."

Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong phòng sáng ngời, lập tức chợt lóe hồng quang, bên tai "Ong" một tiếng.

Một cỗ lực lượng cường đại đẩy mạnh ra bên ngoài, trên tường tất cả mọi người đều bị đẩy ra.

Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng nhìn đến hồng quang chỉ biết phỏng chừng Triển Chiêu phóng đại chiêu, thuận thế từ đầu tường trở mình đi ra ngoài.

Kỳ thật không chỉ hai người bọn họ, mọi người bên ngoài trang viên đều cảm giác đến một cỗ nội lực đẩy bọn họ ra bên ngoài.

Triển Chiêu cũng không ngốc, hắn cảm thấy mình không thể hoàn toàn khống chế Ma Vương Thiểm, hắn không thương tổn người khác, vậy trước tiên đưa một vòng nội lực ở phía trước, đem người không liên can đẩy đi ra ngoài, như vậy thì Ma Vương Thiểm liền không ngộ thương người khác nữa rồi!

Đại khái cũng bởi vì nóng nảy, tinh thần Triển Chiêu đặc biệt tập trung, một chiêu Ma Vương Thiểm uy lực không sai biệt lắm vừa lúc bao trùm toàn bộ sơn trang, sau một đạo hồng quang, nguyên bản trong trang viên khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết không ngừng nhưng trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại... Toàn bộ biệt viện lặng ngắt như tờ, ngay cả chó mèo cũng không phát ra tiếng kêu.

Triển Chiêu đứng ở trong phòng, nhìn chằm chằm đại môn, cũng không biết có phải ngẩn người hay không mà chỉ đứng một chỗ không nói lời nào.

Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn tình huống của hắn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ lại đi tới cửa, đẩy cửa ra nhìn nhìn.

Chỉ thấy ngoài cửa, tất cả mọi người Ngũ Gia Trại đều quỳ rạp trên mặt đất, giống như là đã ngất đi thôi.

Yểu Trường Thiên cũng không động, nhìn nhìn bóng dáng Triển Chiêu đứng ở đằng kia, vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ sờ cằm.

......................................................

Trong viện Khai Phong Phủ, Ân Hậu mới vừa hạ ván cờ với Thiên Tôn xong, đang thu thập bàn cờ bỗng nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa không trung.

Không trung một đạo hồng quang chợt lóe, Ân Hậu nhíu mày.

Thiên Tôn mới vừa bưng một chậu nước lại, đang rửa tay, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hơi hơi nghiêng đầu, "Quả nhiên là thân sinh a."

Ân Hậu buông quân cờ, quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Vương đang ôm cánh tay tựa vào cánh cửa, cũng nhìn không trung xa xa mà ngẩn người.

"Các ngươi đều nói sắp xảy ra chuyện không may... Chính là chuyện này sao?" Ân Hậu hỏi Yêu Vương.

Yêu Vương bất đắc dĩ cười cười, gật gật đầu, "Tiểu Miêu Nhi cũng đi đến một bước này rồi đó."

"Lan Từ rõ ràng không có di truyền loại năng lực này..." Bên trong thần sắc của Ân Hậu mang theo vài nét lo lắng, "Cũng không biết là phúc hay là họa."

.........................................................

Bên ngoài trang viện Ngũ Gia Trại, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương lại nhảy lên tường, nhìn thấy Triệu Phổ không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhảy xuống.

Trong phòng, Bạch Quỷ Vương nhìn Triển Chiêu trong chốc lát sau liền đi ra ngoài, bước ra cánh cửa, thấy cạnh cửa có người đang nằm hôn mê, liền đạp một cước.

Đạp đạp hai chân, người nọ ho khan một tiếng, tỉnh lại, vươn tay xoa xoa trên người, "Ai nha... Đau đau đau..."

Bên chân Lâm Dạ Hỏa có tiểu nha đầu bị thương cũng đã tỉnh lại, nàng đại khái ngã sấp xuống, khóe miệng bị rách một vết chảy máu, sau khi sờ soạng một phen sợ tới mức liền oa oa khóc lên.

Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm xuống cho nàng một tấm khăn lau mặt.

Lần lượt những "cương thi" bị Ma Vương Thiểm tác động đều thanh tỉnh lại.

Ngũ Sơn Xuyên cùng mấy nhi tử cũng đều tỉnh dậy.

Trâu Lương đi mở cửa, Công Tôn chờ bên ngoài liền chạy vào.

Trong viện một đống hỗn độn, Âu Dương Thiếu Chinh mang người trước tiên dập lửa, nha dịch thì được Công Tôn chỉ huy cứu trị người bị thương.

Nhưng mà... lúc này, Triển Chiêu vẫn đứng tại chỗ bất động, nghiêng đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Miêu nhi... Miêu nhi!"

Bạch Ngọc Đường quan sát Triển Chiêu trong chốc lát, cảm thấy Triển Chiêu cũng không có gì khác thường, Giao Giao phía sau cũng hết thảy bình thường, cũng không có cảm giác khẩn trương gì.

Ngũ gia cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng khẽ đẩy đẩy Triển Chiêu.

Triển Chiêu mới ngẩng đầu, như đột nhiên bừng tỉnh, quay sang, "Ngọc Đường?"

"Làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Không thoải mái sao?"

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không phải."

Bạch Ngọc Đường không hiểu, Triển Chiêu không giống như bộ dạng có việc gì, Ma Vương Thiểm cũng không phải lần đầu tiên dùng, nhưng vì cái gì ngây người lâu như vậy?

"Ân..." Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, gãi gãi đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngươi vừa rồi có nghe được thanh âm gì không?"

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Thanh âm gì a?"

"Chính là...vừa rồi a!" Triển Chiêu tỏ ý bảo, "Thời điểm ta dùng Ma Vương Thiểm."

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, "Không có thanh âm a."

"Ngươi nghe được cái gì?"

Triển Chiêu chợt nghe bên cạnh truyền đến thanh âm, vừa quay đầu lại, Yểu Trường Thiên đã đứng ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hơi tò mò mà đánh giá hắn.

"Nghe không rõ lắm, hình như có người thấp giọng nói chuyện..." Triển Chiêu nhớ lại.

"Nói cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ách..." Triển Chiêu lắc đầu, "Nghĩ không ra... Nhưng cảm giác thanh âm đó có chút quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu rồi a."

Yểu Trường Thiên đột nhiên mỉm cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Bạch Quỷ Vương.

Chính lúc này, Lâm Dạ Hỏa hấp tấp chạy vào, "Hai ngươi đứng đây để làm gì? Nhanh ra ngoài xem a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi, "Làm sao vậy?"

"Cái vị Tố Nhi hay là Liễu Nhi gì gì đó thế nhưng không chết! Đã tỉnh lại, rất tà môn!" Lâm Dạ Hỏa đối bọn họ vẫy tay.

Triển Chiêu nhanh chóng liền đi theo ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường không đi theo mà là quay đầu lại nhìn Yểu Trường Thiên liếc mắt một cái.

Lúc này, Bạch Quỷ Vương đứng ở đằng kia nhìn Triển Chiêu chạy ra bên ngoài, trên mặt có chút vi diệu, miệng cũng nói nhỏ, như là đang nói cái gì.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro