Chương 69 Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69 Ma Vương

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Công Tôn cùng Triệu Phổ mang Tam phu nhân đang hôn mê về đến Khai Phong Phủ.

Trong viện Khai Phong Phủ, Ân Hậu, Thiên Tôn cùng Yêu Vương đều đang chờ. Mọi người vừa vào cửa, Ân Hậu liền nhìn, phát hiện không thấy Triển Chiêu, có chút nghi hoặc: "Chiêu đâu?"

Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, Công Tôn khái quát một chút: "Lúc ngốc lúc bình thường, sau đó đột nhiên chạy đi."

Ân Hậu nghe xong hơi hơi sửng sốt.

Ngân Yêu Vương tựa hồ có chút kinh ngạc: "Hắn có nói chuyện sao?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Ý thức thanh tỉnh?" Ân Hậu tựa hồ không quá tin tưởng.

Công Tôn lại khái quát một chút: "Lúc đầu nhìn thấy có chút lạ, bất quá sau đó giống như bình thường, sau đó thì hầm hừ chạy đi."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều quay đầu lại nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương vuốt cằm tự nhủ nói thầm một câu: "Không nghĩ tới lại như thế..."


"Hắn vừa rồi dùng Ma Vương Thiểm sao?" Thiên Tôn hỏi.

"Đã dùng a."

Bọn người Công Tôn đều gật đầu, sau đó kể lại chuyện vừa xảy ra một chút.

Yêu Vương cũng xem xét tình huống của Tam phu nhân, khẽ nhíu mày: "Nàng lúc trước đã chết, sau khi thi biến thì sống lại?"

Công Tôn gật đầu: "Tiểu Tứ Tử nói nàng bị nhốt trong một thôn trang hoang vắng rồi chết ở chỗ giếng cạn, Ngũ Sơn Xuyên nói nàng thường xuyên thấy ác mộng là bị nhốt trong một thôn trang hoang vắng có giếng cạn, sau đó Triển Chiêu lại đột nhiên hỏi nàng chuyện về Thôn Dương Liễu cùng giếng cạn, cảm xúc của nàng liền không khống chế được mà hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau khi bách mạch, nàng ngoại trừ suy yếu, thì không có vấn đề gì quá lớn."

Yêu Vương nghĩ nghĩ hỏi: "Tiểu bảo bối nhi ngủ rồi sao?"

Công Tôn chạy tới phòng mình mở cửa ra nhìn, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử còn về sớm hơn bọn hắn nhưng chưa ngủ, hai tiểu hài nhi đang ôn công khóa, Tiểu Lương Tử đang đọc sách lược của Triệu Phổ đưa bé, trên bàn Tiểu Tứ Tử có một quyển sách thuốc thật dày, miệng lẩm bẩm đọc.

Công Tôn nhìn thoáng qua nhịn không được ôm ngực —— A! Thực ngoan!

Triệu Phổ cũng đi qua vẫy tay, hai tiểu hài nhi chạy ra.

Yêu Vương để Tiểu Tứ Tử nhìn lại Liễu Tố, nhớ lại rồi kể ra cảnh nữ nhân chết ở giếng cạn, có phải là cùng một người hay không.

Tiểu Tứ Tử đến gần cẩn thận đánh giá Liễu Tố, Tiểu Lương Tử còn giúp nhóc cầm ngọn đèn đến chiếu sáng lên một ít.

Nhìn một hồi, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ân... Rất giống nga! Bộ dáng thảm hơn so với bây giờ một chút... Hình như cũng lớn tuổi hơn một chút."

"Mặc đồ thế nào?" Yêu Vương tiếp tục hỏi.

"Trang phục không đẹp như cái này." Tiểu Tứ Tử lắc đầu: "Nhìn di di mộc mạc hơn nhiều."

Yêu Vương nghe xong gật gật đầu, cũng chưa nói gì, lại cúi đầu nhìn nhìn Tam phu nhân, vươn tay chạm vào mạch tượng của nàng. Trầm mặc một hồi, Yêu Vương lo lắng nói: "Nàng còn bị nhốt bên trong."

"Bị nhốt ở đâu?" Lâm Dạ Hỏa chờ đến buồn bực.

Công Tôn hỏi: "Không lẽ huyễn thuật nàng bị trúng lúc trước vẫn chưa hóa giải được sao?"

"Ma Vương Thiểm không có tác dụng với nàng sao?" Triệu Phổ khó hiểu: "Nhưng những người khác của Ngũ Gia Trại thì..."

"Tình huống không giống nhau." Yêu Vương vừa bảo nhóm ảnh vệ đem Tam phu nhân đi nghỉ ngơi, vừa vỗ vỗ Ân Hậu đang lo lắng: "Ngươi nếu lo lắng, thì đi nhìn một cái."

Ân Hậu gật đầu, xoay người ra cửa.

Thiên Tôn muốn đi theo, kết quả là bị đám nhỏ túm lại.

Yêu Vương ngáp một cái tỏ vẻ mệt nhọc muốn ngủ, bỏ lại Thiên Tôn bị đám nhỏ bao vây, quay về phòng nghỉ ngơi.

Thiên Tôn thấy đôi mắt mọi người trông mong nhìn hắn, cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ chỉ bàn đá trong viện, ý bảo ngồi xuống rồi nói cho các ngươi nghe.

Mọi người ngồi quanh bàn đá trong viện, cùng nhau hỏi ra vấn đề được quan tâm nhất: "Thật ra Triển Chiêu làm sao vậy?"

Thiên Tôn nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Giống như lão quỷ kia, bẩm sinh có thể sử dụng cấp bậc cao nhất của huyễn thuật, quả nhiên là ngoại tôn của hắn."

"Chính là thần ngữ mà sư phụ ta đã nói?" Triệu Phổ hỏi.

"Ha." Thiên Tôn nở nụ cười: "Thật ra thần ngữ quỷ ngữ cũng không phải là thứ tốt, đều là thứ nguy hiểm cả."

Tất cả mọi người thúc giục, nói a...

"Ân..." Hai tay Thiên Tôn thu vào tay áo chậm rì rì đặt câu hỏi: "Các ngươi cảm thấy lão quỷ Ân Hậu có dễ nói chuyện không?"

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn —— Ân Hậu rõ ràng rất tốt a...

Thiên Tôn có chút tò mò hỏi: "Các ngươi sợ hắn hay là sợ ta?"

Đám nhỏ nhìn nhau một cái, ách...

Lâm Dạ Hỏa nhấc tay nói: "Ta đều sợ."

Tất cả mọi người gật đầu —— cơ trí!

Thiên Tôn lại hỏi: "Vậy các ngươi có sợ hòa thượng béo không?"

Tất cả mọi người lắc đầu, đại sư một chút cũng không đáng sợ, nhìn còn rất dễ bắt nạt.

"Vậy nhóm các ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao bằng hữu của lão quỷ kia lại nhiều hơn so với Vô Sa?" Thiên Tôn đột nhiên hỏi ra một vấn đề.

Tất cả mọi người còn thật sự cân nhắc một chút, đúng vậy... Ân Hậu bình thường cũng không có lòng nhiệt tình như Triển Chiêu, nói chuyện cũng không nhiều, sao lại có nhiều chí giao hảo hữu* như vậy?

*chí giao hảo hữu = bằng hữu thân thiết, chân thành

"Ai có thể kết giao ba trăm bằng hữu tri tâm?" Thiên Tôn hỏi: "Lúc quy mô Ma Cung lớn mạnh nhất là có hơn một ngàn người, nhưng ta hỏi các ngươi, ai có thể kết giao ba trăm bằng hữu tri tâm? Cho dù một năm kết giao mười người thì cũng phải tầm ba mươi năm, lão quỷ kia giống người một năm kết giao mười bằng hữu sao?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, này sao...

Thiên Tôn chỉ chỉ đầu: "Mấu chốt là ở đây, đó là thiên phú của hắn!"

Mọi người nhìn chằm chằm Thiên Tôn, thật lâu sau, Công Tôn hoàn toàn không biết võ công hỏi: "Ân Hậu là bởi vì có huyễn thuật nên mới có thể kết giao bằng hữu?"

Thiên Tôn mỉm cười: "Các ngươi là tiểu hài nhi, căn bản không biết bậc thầy huyễn thuật chân chính là dạng gì. Khống chế một người không khó, chỉ cần nội lực đủ cao, ta hoàn toàn không dùng huyễn thuật nhưng cũng có thể khống chế người khác. Thậm chí giống như thần y Công Tôn vậy, dùng dược vật cũng có thể khống chế một người. Bậc thầy huyễn thật chân chính, không phải là người gây ra, mà là người hóa giải!"

Lúc này, một bàn đại nhân biểu tình không khác gì Tiểu Tứ Tử, ngây ngô nhìn Thiên Tôn, giống như đang nghe thiên thư.

"Hóa giải?" Tiểu Lương Tử lắc đầu, tỏ vẻ không nghe rõ.

Thiên Tôn đột nhiên hỏi Công Tôn: "Để ngươi giết chết một người, có dễ không?"

Công Tôn nháy mắt mấy cái: "Ách..."

"Nói thật."

Công Tôn thành thật gật đầu: "Ta có thể nghĩ ra vô số loại dược vật đoạt mạng người, muốn chết kiểu nào cũng được, hơn nữa sẽ hoàn toàn không lưu lại chứng cứ."

Mọi người nhìn Công Tôn, đều nhịn không được nuốt xuống một cái, tuy nói nơi này đều là cao thủ, nhưng nếu Công Tôn thật sự muốn giết người, cũng rất khó lòng phòng bị.

Thiên Tôn hơi cười hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào về việc hạ độc hại người?"

Mặt Công Tôn lộ vẻ khinh thường: "Thấp hèn."

"Đúng vậy, hạ độc thì có gì lợi hại? Ngươi cho một đứa trẻ không biết gì một bao thuốc chuột, nó cũng có thể độc chết rất nhiều người." Thiên Tôn gật gật đầu: "Giải độc thì khác, người ăn gạo khó tránh khỏi nhiễm bệnh, cấp độ khác nhau, nhiễm bệnh chính là trúng độc, y dược chính là thứ giải độc."

Công Tôn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Đại phu tốt đều khinh thường chuyện hạ độc, trong mắt huyễn thuật sư tốt, dùng huyễn thuật hại người, cũng giống với hạ độc, đều là thấp hèn."

Mọi người cân nhắc lời nói của Thiên Tôn, cũng hiểu được.

"Loại tâm pháp của lão quỷ Ân Hậu là thu lại sự khống chế mà người khác bị dính, hắn có được cấp bậc cao nhất của thuật thần ngữ, cao đến cảnh giới nào?" Thiên Tôn nhìn nhìn mọi người: "Các ngươi đã nhìn thấy vết thương trên người hắn đi?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Ta tuy rằng không thấy toàn bộ." Công Tôn cũng nói ra điều nghi hoặc trong lòng: "Nhưng vết thương trên người Ân Hậu, nếu là người bình thường thì đã chết rồi."

"Hắn thật ra đã chết rồi a." Thiên Tôn gật đầu: "Nhưng huyễn thuật của hắn mạnh đến nỗi có thể giúp hắn khởi tử hồi sinh."

Mọi người mở to hai mắt nhìn Thiên Tôn.

Là một đại phu, Công Tôn lắc đầu tỏ vẻ không tin: "Căn bản không có khả năng khởi tử hồi sinh!"

Thiên Tôn hỏi lại: "Vậy tình huống của Tam phu nhân, thần y ngươi giải thích thế nào đây?"

Công Tôn há miệng thở dốc, nhưng lại nghẹn lời.

"Nếu không phải có chuyện thi biến vừa rồi, Tam phu nhân có phải đã xuống mồ vi an rồi không?" Thiên Tôn hỏi Công Tôn: "Đó có được tính là chôn sống một người hay không?"

Công Tôn khẽ cắn môi, có chút buồn bực. Hắn thật ra từ khi bắt đầu đều một mực rối rắm chuyện này, trên đường trở về nhìn Tam phu nhân hắn cũng để tay lên ngực tự hỏi, nếu không có thi biến xảy ra, Tam phu nhân thật ra là có chết không?

"Khởi tử hồi sinh thật ra không tồn tại." Thiên Tôn đúng lúc cho Công Tôn đáp án: "Ngươi cũng không chẩn lầm, lúc ấy nàng thật sự đã chết, nhưng chết, không phải là Tam phu nhân."

Tất cả mọi người lặp lại một lần: "Không phải Tam phu nhân?"

"Là một người khác." Thiên Tôn chỉ mọi người một chút: "Tiểu Tứ Tử nói, Tam phu nhân bị nhốt trong mơ đã chết."

Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhóc thật sự đã thấy nga.

"Tam phu nhân cũng thường xuyên mơ thấy nàng đã chết." Thiên Tôn giải thích nói: "Nhưng trên thực tế, chết trong mơ, cũng không phải Tam phu nhân. Mà là Tam phu nhân trong huyễn thuật, cảm thấy bản thân chính là vị nữ nhân trong thôn kia. Cho nên chỉ cần làm cho Tam phu nhân cảm thấy bản thân bị nhốt trong thôn, nàng sẽ chắc chắn phải chết không nghi ngờ, bởi vì qúa chân thật, nữ nhân trong thôn kia thật sự đã chết."

"Thì ra là thế." Lâm Dạ Hỏa tựa hồ ngộ ra một chút đạo lý trong đó: "Ma Vương Thiểm của Triển Chiêu, giải trừ huyễn thuật của Tam phu nhân, để nàng ý thức được bản thân không phải là nữ nhân trong giếng kia, cho nên mới sống lại!"

Thiên Tôn gật đầu: "Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu sử dụng thần ngữ đúng nghĩa, hắn giúp một nữ nhân bị trói buộc bởi huyễn thuật nhiều năm được hóa giải!"

"Nhưng..." Thiên Tôn tiếp tục: "Triển Chiêu không phải cố ý làm như vậy, hắn chỉ là vô ý! Hắn sử dụng Ma Vương Thiểm, chỉ là để giải trừ huyễn thuật thi biến cấp thấp thôi. Nhưng trong lúc vô ý, không ngừng giải trừ huyễn thuật khác trên người Tam phu nhân, thiên phú của Triển Chiêu cũng thức tỉnh!"

"Giống như một người nguyên bản chỉ trúng độc bình thường, lúc ta giải độc dùng dược rất mạnh, trùng hợp lại chữa khỏi loại kịch độc mà người này bị trúng trước đó, là nghĩa như vậy sao?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

Tất cả mọi người cảm thấy Tiểu Tứ Tử khái quát rất chuẩn.

Thiên Tôn gật gật đầu, xoa xoa đầu Đoàn Tử: "Một khắc đó, ngươi cũng phát hiện dược trong tay ngươi quá lợi hại!"

Mọi người nghe xong liên tiếp gật đầu, thì ra là thế a...

"Nghe qua cũng không phải chuyện xấu a!" Tiểu Lương Tử ngẩng mặt hỏi Thiên Tôn: "Vì sao các ngài lại lo lắng a?"

Thiên Tôn thở dài: "Vậy phải nói đến trước kia nữa, lão quỷ Ân Hậu vì sao lại kết giao với bằng hữu thành Ma Cung?"

Tất cả mọi người lắc đầu —— có quan hệ gì?

"Các ngươi cảm thấy vừa rồi Triển Chiêu làm thế nào để Tam phu nhân ý thức được, nàng ta căn bản không phải là nữ nhân trong giếng?" Thiên Tôn khó có được kiên nhẫn giải thích.

Mọi người lại lắc đầu, nghĩ không ra.

"Triển Chiêu giúp nàng đi đến bên cạnh giếng nhìn mặt nữ nhân đã chết kia." Thiên Tôn bất đắc dĩ nói: "Sau khi nàng thấy rõ mặt, Tam phu nhân đương nhiên biết bản thân không phải là nữ nhân kia!"

"Triển Chiêu làm như thế nào?" Triệu Phổ cảm thấy không hiểu.

Lâm Dạ Hỏa cũng không thể tưởng tượng ra, lúc đó, bọn họ đã hiểu những lời nói của Triển Chiêu: "Khó trách nói đến Thôn Dương Liễu cùng giếng cạn, Tam phu nhân lại phản ứng lớn như vậy, còn hôn mê!"

"Nàng sao lại hôn mê?" Tiểu Lương Tử tò mò: "Nếu nhớ tới quá khứ, vừa rồi sao lại không nói?"

"Bởi vì huyễn thuật còn chưa được hóa giải hoàn toàn!" Thiên Tôn nói: "Triển Chiêu dựa vào thiên phú giải trừ một nửa, Tam phu nhân tuy rằng đi ra giếng cạn, nhưng nàng có thể còn chưa ra khỏi thôn trang hoang vắng. Lúc ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó! Ảo giác của con người được tạo thành bởi rất nhiều nguyên nhân, có thể là do người khác gây ra, cũng có thể là do bản thân tự tạo thành, hoặc là đã bị kích thích, càng nặng thì càng dễ điên, các loại nguyên nhân đều có."

"Tựa như những chứng bệnh khó xử lý, bệnh không phải chỉ tồn tại ngày một ngày hai, là do bệnh thường xuyên kéo dài, trúng độc lâu ngày, giải độc chữa bệnh giống như kéo tơ vậy, phải làm từng chút một." Công Tôn cảm thấy phối hợp với dược lý sẽ dễ hiểu hơn rất nhiều: "Giống như vừa nãy, ta phát hiện dược như vậy đã đủ, rồi lại phát hiện chỉ nhiêu đó thì không đủ giải bệnh, còn cần những cái khác!"

"Ảo ảnh đáng sợ ám Tam phu nhân, phải nhờ Triển Chiêu giúp nàng tháo gỡ!" Thiên Tôn tổng kết một chút: "Triển Chiêu ở trong ác mộng của Tam phu nhân! Ác mộng kia có thật có giả, có thể là Tam phu nhân đã tự mình trải qua, cũng có thể là do bị bệnh nhiều năm rồi tưởng tượng ra, cũng có thể là huyễn thuật từ người không có ý tốt gây ra cho nàng để ảnh hưởng đến trí nhớ của nàng. Nhưng tất cả, đối với Triển Chiêu tiến vào ác mộng của Tam phu nhân mà nói, đều là chân thật."

Triệu Phổ nghe xong hơi nhăn mi, thử thăm dò hỏi: "Nếu Triển Chiêu không có cách nào giải độc, vậy hắn có nguy hiểm gì không?"

Thiên Tôn nhìn thoáng qua Triệu Phổ, gật đầu với hắn, tỏ vẻ hắn đã nói đến điểm mấu chốt: "Triển Chiêu đi vào ác mộng của Tam phu nhân, nếu hắn có thể chiến thắng được ác mộng đó, hoàn toàn có thể giúp Tam phu nhân giải trừ được huyễn thuật phức tạp, vậy có thể cứu sống nữ nhân đang hôn mê này. Nhưng nếu hắn không thắng được, như vậy không chỉ có Tam phu nhân sẽ chết, ác mộng của Tam phu nhân cũng trở thành ác mộng của Triển Chiêu. Huyễn thuật kia sẽ chuyển lên người Triển Chiêu. Một khi thiên phú thức tỉnh, nếu hắn không đủ mạnh, thì hắn sẽ tiến vào thống khổ của người khác, cứu không được người không nói, còn có thể kéo ác mộng về mình, cuối cùng không chết thì cũng điên."

Mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn Thiên Tôn —— nghiêm trọng như vậy?!

"Ân Hậu được xưng là Ma Vương cũng không phải là do diện mạo của hắn, ma trong lòng không có đi." Thiên Tôn sâu kín nói: "Ma Cung vì sao được gọi là Ma Cung, bởi vì đó là nơi mấy trăm ma đầu không thể điều khiển ma tâm ma tính của bọn họ, cho dù là ác mộng của ai, cũng không thể chiến thắng được Ân Hậu, mà Ân Hậu có thể đem bọn họ thoát khỏi chính ác mộng của bản thân. Hơn ba trăm ma đầu cư trú trong Ma Cung, cùng Ân Hậu xưng là bằng hữu tốt, là vì sao? Lão quỷ là người tốt? Lão quỷ nghĩa khí? Hay là lão quỷ khôi hài? Tất cả đều không phải!"

Thiên Tôn lắc đầu, một đôi mắt không có độ ấm nhìn về phía mọi người: "Ma Vương sở dĩ trở thành Ma Vương, là bởi vì hắn mạnh hơn so với tất cả các ma vật khác, chỉ vậy thôi."

Một trận gió đêm thổi qua, mọi người nghe xong bị thổi giật mình.

Tiếng cười của Thiên Tôn so với gió lạnh vào đông còn lạnh hơn, thanh âm hắn cúi đầu nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo trào phúng: "Mấy tên giang hồ quần hùng ngày ngày ngu xuẩn thì tính là cái gì, ra vẻ môn phái chính nghĩa đạo mạo thống lĩnh thì sao? Ta là cái gì mà võ lâm minh chủ, thực tế là không tồn tại. Nhưng Ma Vương lại thật sự tồn tại, trên đời này có cái gì khó hơn chuyện quản lý một đám ma đầu kia, không cho bọn họ ra ngoài làm điều ác?"

Nhìn đám nhỏ một vòng, Thiên Tôn lại hỏi lần nữa: "Bây giờ cho các ngươi ngẫm lại, ta cùng Ân Hậu, các ngươi sợ ai hơn?"

Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn —— có lẽ là do Triển Chiêu là thân thích, hoặc là các lão nhân trong Ma Cung rất đáng yêu, cũng do Ân Hậu ngày thường rất hài hòa... Bọn họ lúc này mới chân chính ý thức được, Ma Vương thật ra có bao nhiêu đáng sợ.

"Vậy, Triển Chiêu có thể có nguy hiểm không?" Công Tôn lo lắng.

Mọi người cũng không hết lo lắng, tình cảnh hiện tại của Triển Chiêu đích thật là có chút không ổn, cũng khó trách Ân Hậu lại vội vã chạy đi tìm hắn.

"Nói lại thì, tình huống lúc thức tỉnh của nhóc mèo kia không giống với lão quỷ lúc còn trẻ." Thiên Tôn khoát tay, trấn an mọi người một chút: "Để quan sát một thời gian đã."

Nói xong , Thiên Tôn đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Đi hai bước, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi: "Lão gia tử, vì sao huyễn thuật của Ân Hậu không hiệu quả với người?"

Triệu Phổ cũng ngẩng đầu, đúng vậy, sư phụ hắn cũng có nói qua, huyễn thuật mạnh cỡ nào cũng không có hiệu quả với Thiên Tôn.

"Bởi vì nội lực thâm hậu sao?" Tiểu Lương Tử hỏi.

Thiên Tôn sờ cằm: "Nói đến cũng rất thú vị, huyễn thuật của lão quỷ thậm chí có thể ảnh hưởng đến Yêu Vương, lại hoàn toàn không hiệu quả với ta."

Mọi người cùng nhau hỏi: "Vì sao a?"

Thiên Tôn buông tay: "Có trời mới biết."

Nói xong liền đi bộ về phòng.

Đám người Triệu Phổ ngồi quanh bàn sửng sốt thật lâu, sau đó nhịn không được mà cảm khái một câu —— quả nhiên cả hai đều thật đáng sợ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro