Chương 79: Bát vân kiến nhật*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79 Bát vân kiến nhật*

*Đánh tan mây mù sẽ thấy ánh sáng

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Vào đêm, bên ngoài phủ đệ của Hạ Nhất Hàng có cả đống người đang quan sát.

Những người ở Khai Phong Phủ tập trung trong một khách điếm cách Hạ phủ không xa, quan sát tình huống qua cửa sổ khép hờ.

Cũng may phủ phó soái đủ lớn, cho nên chỉ cần những người trong phủ đều rút khỏi, Triển Chiêu có thể thi triển huyễn thuật trong phạm vi nhỏ mà không cần băn khoăn gì.

Nhưng đối với mấy người vây xem cũng không tính là tốt, không giống với luận võ đánh nhau, huyễn thuật này cho dù có muốn thấy cùng không thấy được, nên chỉ có thể chờ.

Người duy nhất có thể ở trong Hạ phủ với Triển Chiêu, chỉ có Bạch Ngọc Đường vì không bị huyễn thuật ảnh hưởng.

Ngũ Gia vốn cũng muốn cùng Triển Chiêu đi vào ảo cảnh, nhưng lo lắng dù sao Triển Chiêu cũng chưa có kinh nghiệm, vì tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hắn tạm thời vẫn nên ở bên cạnh quan sát, tiến triển như thế nào thì nói sau.

Mấy người Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa còn cảm thấy hứng thú, đều đang vây xem, mà mấy lão nhân gia thì hoàn toàn không có hứng thú.

Bọn Yêu Vương ăn xong cơm chiều vốn chuẩn bị đánh cờ, nhưng bàn cờ đã cất đi, Thiên Tôn lại tìm không ra Ân Hậu.

Lão gia tử đi xung quanh Yêu Yêu Lâu hai vòng, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Ân Hậu, liền hỏi Yêu Vương bàn tử* kia đi đâu vậy.

*bàn tử = tên mập

Yêu Vương nhìn Thiên Tôn: "Lo lắng nên đi giám sát Triển Tiểu Miêu đi!"

Nói xong, lão gia tử (NYV) chỉ ngón tay vào Vô Sa đại sư đang ngồi uống trà: "Bàn Tương sớm đã không còn béo nữa, đây mới là béo!"

Vô Sa đại sư vừa ủy khuất nhìn Yêu Vương, vừa đưa tay xoa xoa bụng mình.

Tiểu Tứ Tử đang giúp bày bàn cờ ra cũng vươn tay, sờ sờ bụng của Vô Sa đại sư, lại thu tay sờ qua của mình.

Tiểu Lương Tử nói với Thiên Tôn, vừa rồi nhìn thấy Ân Hậu đi rồi.

Thiên Tôn nghĩ nghĩ, cũng đi mất.

Bạch Long Vương thấy bóng trắng lóe một cái đã không thấy đâu, tò mò hỏi Yêu Vương: "Tiểu Du là đang quan tâm Cung chủ sao? Hay là muốn đi xem náo nhiệt?"

Yêu Vương một tay nâng cằm, một tay cầm lấy một quân cờ: "Bởi vì có lẽ Tiểu Du có thể cảm nhận được đi!"

"Cảm nhận được cái gì a?" Bạch Long Vương tò mò.

"Tâm tình của Tương Tương có thay đổi!"

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Yêu Vương —— Thay đổi?

Khóe miệng Yêu Vương hơi nhếch lên một ít: "Lúc ta cùng Tiểu Du đến Chiêu Thành để đón Tương Tương, lúc đó cũng là lần đầu tiên hai bọn nhỏ gặp mặt. Lúc ấy ta đã dặn Tiểu Du, hắn vừa nước mất nhà tan, gặp mặt ngươi phải an ủi hắn vài câu."

Mọi người nghe xong đều bất đắc dĩ —— Thiên Tôn sẽ an ủi người khác sao?

"Các ngươi cũng biết Tiểu Du từ nhỏ đã không đáng yêu." Yêu Vương lắc đầu: "Hắn vừa nhìn thấy Tương Tương, liền nói với ta, hắn không cần an ủi."

Bạch Long Vương lại gật đầu: "Quả nhiên đó là lời Tiểu Du sẽ nói."

"Lúc ấy Tương Tương ôm cây đàn xụ mặt đi ở phía trước." Yêu Vương nhớ lại lúc mới gặp hai tiểu hài nhi, tươi cười cũng ôn nhu hơn: "Ta hỏi Tiểu Du, ngươi làm sao biết hắn không khó chịu? Ngươi nhìn xem hắn không nói chuyện."

Tất cả mọi người chờ nghe câu trả lời của Thiên Tôn.

Yêu Vương khoát tay: "Tiểu Du liếc ta trắng cả mắt, nói ta ngốc muốn chết, không cần an ủi không có nghĩa là không khó chịu, mà có khó chịu thì hắn cũng không cần an ủi a."

Mọi người tựa hồ không hiểu lời này lắm, đều nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đắc ý cười: "Tiểu Du nói, bởi vì tên bàn tử kia không thích được người khác an ủi, người kia cũng rất lợi hại a, so với người thì thú vị hơn."

Bạch Long Vương cười cười, thân là người trong Ma Cung, so với ai khác thì hiểu những lời nói của Thiên Tôn hơn, Ân Hậu thật sự không thích được an ủi, vô luận có trải qua chuyện đáng sợ thế nào, hắn một khắc cũng không cúi đầu chịu thua... ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, đúng thật là một loại tồn tại 'so với người thì thú vị hơn' a...

"Có vài người, trời sinh đã là một đôi, cho dù bọn họ có quan hệ gì, là bằng hữu, là địch nhân, là huynh đệ, là tỷ muội, là tình nhân, là thầy trò..." Ngân Yêu Vương đem hai quân cờ trắng đen để song song với nhau: "Hai người phải cùng nhau tồn tại mới có thể phấn khích, không ai so với bọn họ càng hiểu biết về đối phương, quan hệ của bọn họ luôn bền vững, bất cứ lúc nào, ở chỗ nào, cũng như vậy. Chỉ cần một trong hai người có chút thay đổi, người kia khẳng định là người đầu tiên cảm nhận được. Giống như sử dụng huyễn thuật với một người, hoặc giống như là muốn gạt một người, khi nào thì dễ dàng thành công nhất? Đương nhiên là thừa dịp lúc người đó không chú ý tới... Nhưng thông qua ánh mắt của ngươi, hơi thở có thay đổi một chút đối phương đều có thể dễ dàng nhận biết được, muốn lừa hắn cơ hồ không có khả năng."

Nghe xong, mọi người đột nhiên hiểu được.

"Cho nên huyễn thuật của Ân Hậu không có tác dụng với Thiên Tôn, mà huyễn thuật của Triển đại ca cũng không có tác dụng với Bạch đại ca, cùng một đạo lý sao?" Tiểu Lương Tử hỏi.

Yêu vương mỉm cười: "Trên đời này kẻ lừa đảo luôn gạt được tất cả mọi người, lại không gạt được tên ngốc tử nhất trên đời này... Có lẽ, sâu tận đáy lòng của Tương Tương, cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện sẽ gạt Tiểu Du a."

.........

Thiên Tôn đi bộ trên nóc nhà ở Khai Phong Thành một hồi, thì tìm được Ân Hậu đang ở trên nóc khách điếm gần Hạ phủ.

Rơi xuống bên cạnh Ân Hậu, Thiên Tôn chắp tay sau lưng nhìn theo phương hướng Ân Hậu đang nhìn, thì thấy trên đường gần chỗ Hạ phủ, từ hướng khác nhau, có mấy cỗ xe ngựa đang đi đến Hạ phủ.

Hạ Nhất Hàng làm việc đương nhiên là ổn thỏa, Hạ phủ cũng đủ lớn, chung quanh có vài cánh cửa, vì tránh để bọn họ gặp nhau mà đả thảo kinh xà, nên mấy người được an bài đến những cửa khác nhau, sau khi bọn Ngụy Hâm vào phủ thì thủ vệ đã đóng cửa lại, rất có tư thế đóng cửa đánh chó a.

"Sẽ trúng chiêu sao?" Thiên Tôn nhìn thấy mấy người đi vào phủ, hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu trầm mặc một hồi, nói: "Đã trúng chiêu."

"Không giống với lúc bị trúng chiêu của ngươi giống như tên ngốc mà đứng im sao?" Thiên Tôn hỏi: "Năm người đó còn đang đi bộ trong phủ a."

Ân Hậu cười một tiếng: "Bởi vì còn chưa tới lúc..."

Khi nói chuyện, năm người không đi vào cùng một cửa đã vào đến sân viện.

Vừa vào cửa viện đã thấy nhau, mấy người liền sửng sốt.

Ngụy Hâm chau mày, biết việc lớn không ổn, năm người cơ hồ đồng thời xoay người đi theo đường cũ về, nhưng mà... Ngay lúc bọn họ bước ra khỏi cửa viện, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.

"Bắt đầu rồi."

Ân Hậu ý bảo Thiên Tôn nhìn.

Thiên Tôn nhìn qua, quả nhiên, năm người kia liền đứng trong viện bất động.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đi vào, nhìn mọi người một cái, sau đó đi khỏi. Triển Chiêu an vị ở ghế đá cạnh cửa viện, trên đùi còn có một con mèo con béo đang nằm úp sấp không biết từ đâu mà tới.

Thiên Tôn bị chọc cười: "Nhẹ nhàng như vậy sao? Vậy ngươi năm đó sao lại giống như bị táo bón a?"

Ân Hậu có chút không biết nói gì nhìn Thiên Tôn.

Lúc này, một trận gió đêm thổi qua, Thiên Tôn quay lại đầu, có chút ngoài ý muốn nói: "Giống như... Nội lực của Triển Tiểu Miêu!"

Ân Hậu cũng ngẩng đầu, cảm thụ gió đêm thổi qua... Đại khái là vì trời đông giá rét đã qua, đầu mùa xuân đã tới, cho nên gió đêm không lạnh, thậm chí còn mang theo một chút ấm áp.

"Một chút nội lực cũng được rồi sao?" Thiên Tôn càng tò mò: "Động tĩnh của ngươi năm đó đất rung núi chuyển a, ngoại tôn ngươi sao lại giống như đang dỗ trẻ con vậy?"

Ân Hậu cũng nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt cằm: "Đúng vậy... Nhưng như vậy những người đó cũng không động đậy."

.........

Mà lúc này, bọn người Ngụy Hâm cũng đang hoang mang.

Năm người nhanh chóng chạy theo đường cũ chuẩn bị tẩu thoát, nhưng vừa ra khỏi cửa viện, lại bước vào chỗ hoàn toàn khác, trước mắt xuất hiện sơn cảnh có vẻ rất quen thuộc, là một thôn nhỏ trong núi sương mù mập mờ, lại nhìn bên cạnh, là đồng bọn đang cầm lưỡi dao sắc bén...

Đã qua nhiều năm, lại một lần nữa quay trở về, mới phát hiện thì ra những người bên cạnh mình lúc còn trẻ, lại có bộ mặt dữ tợn như vậy.

Năm người đều theo bản năng nuốt nước miếng.

Tất cả mọi người đều biết bọn họ chắc chắn đã trúng huyễn thuật, đặc biệt là Ngụy Hâm, hắn biết nhất định là đã gặp cao thủ, còn không phải là cao thủ bình thường...

Bọn đạo tặc giơ cây đuốc cầm binh khí xuất hiện trước cửa thôn Dương Liễu.

Cửa thôn, có mấy tiểu hài nhi đang chơi đùa, đồng thời, truyền đến tiếng kêu sợ hãi của vài vị phụ nhân.

Trong thôn có người hô lớn: "Ngũ Tử Giáo đến a!"

Lập tức, trong thôn liền rối lên, nhóm thôn dân cầm đao cầm cuốc xem là "Vũ khí" có thể chống cự, chạy tới cửa thôn bảo vệ trước cửa.

Nhưng mà, binh lực song phương mạnh yếu đã rõ ràng.

Lúc này, Ngụy Hâm đứng trước cửa thôn, bên người bốn tùy tùng lại choáng váng, nhưng phía sau bọn hắn còn có người.

Năm người quay đầu lại, phía sau là tín đồ của Ngũ Tử Giáo năm đó đã đi theo bọn họ diệt thôn làng, một đại bang ác đồ giết đỏ cả mắt, cầm binh khí trong tay, cao hứng phấn chấn mà chuẩn bị bắt đầu một hồi tàn sát.

Ba mươi năm quá khứ... Ác nhân làm người thường sống trong thái bình thịnh thế dưới hoàng triều, sau khi yên tâm thoải mái sống nhiều năm như vậy, lại một lần nữa nhìn thấy tội nghiệt bản thân từng phạm phải, năm người đều giật mình sững sờ tại chỗ.

Ngay lúc bọn họ đang dại ra, bọn người phía sau đã hô chém hô giết mà chạy vào.

Nhóm thôn dân lớn tiếng quát lớn muốn bọn họ rời đi, nhưng nỗi sợ không ngăn được vẫn dâng lên, không khí dần tuyệt vọng.

Lúc này mặt trời lặn về Tây, trời chiều đỏ như máu chiếu xuống con đường trong thôn, một trận gió thổi qua, hai bên rừng cây truyền đến tiếng sàn sạt, gió dần dần lớn hơn, cuồng phong làm tiếng rừng cây như đang rít gào.

Ngụy Hâm đã nhận ra một tia khác thường vi diệu... Hết thảy đều là cảnh tượng rất quen thuộc, quá khứ đều đã xảy ra, nhưng mà... Đột nhiên một loại cảm giác xa lạ tấn công. Hắn ý thức được, chính là người đã sử dụng huyễn thuật...

Nghĩ đến đây, hắn ngước đầu lên.

Bốn người đi theo hắn cũng cảm thấy có biến, vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi hít mạnh một hơi, lúc này trong lòng bọn họ đồng thời đều có một ý niệm trong đầu —— không phải không có báo ứng...

Một bóng người màu đỏ không nhanh không chậm đi đến, không biết hắn từ đâu đến, giống như là bước từ hư không mà vào, quần áo hồng(đỏ) y đeo cổ kiếm, đi đến chỗ trống chính giữa hai bên, chắn lối vào thôn trang.

"Triển Chiêu." Ngụy Hâm gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt căn bản không nên xuất hiện ở thời kì này, không nghĩ tới —— Vì sao? Ba mươi năm trước Triển Chiêu còn chưa sinh ra! Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao bọn họ đều trở về ba mươi năm trước, mà Triển Chiêu thì vẫn là Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ?

Mà lúc này, Triển Chiêu cũng không để ý tới Ngụy Hâm, hắn quay đầu lại, nhìn về phía thôn dân.

Ánh mắt của Triển Chiêu di động một chút, giống như là muốn tìm gì đó trong thôn dân này... Rốt cục, hắn thấy được phía sau, ở một góc, một khuôn mặt sợ hãi trốn sau một phụ nhân, nữ hài nhi đang thăm dò nhìn về phía này.

Triển Chiêu nhìn thấy tiểu hài nhi kia, nhận ra chính là tiểu Liễu Tố, một Tiểu cô nương mập mạp, không phải bộ dáng gầy ốm yếu trong ngăn tủ. Nàng đang gắt gao lôi kéo vạt áo của mẫu thân nhà mình, ánh mắt nhìn phía trước, bởi vì nhìn thấy hắn xuất hiện, mà hiện ra một tia hy vọng.

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt xuất hiện tươi cười... Bên tai Tiểu Liễu Tố cũng xuất hiện một thanh âm, một thanh âm nghe rất xa xôi, hình như là đang nói: "Đừng sợ".

Không ít tiểu hài nhi trốn sau lưng thôn dân đều ngẩng đầu lên, hình như đều nghe được thanh âm này.

Thôn trưởng để nhóm phụ nhân trong thôn mang bọn nhỏ trốn đi, nhưng mấy đứa nhỏ không chịu đi, gắt gao ôm chân nhóm người lớn, đứng tại chỗ không muốn rời đi.

Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn phía trước.

Hắn thấy được toàn bộ người diệt thôn năm đó, đứng trước nhất chính là Ngụy Hâm, bốn tùy tùng, còn có một đám phía sau có khoảng một trăm người.

Trường hợp này dị thường xấu hổ, năm người kia làm quan nhiều năm trong triều, cho dù không nói chuyện với Triển Chiêu nhưng cũng từng gặp mặt.

Triển Chiêu nhìn thấy năm người trước mắt, nở nụ cười, mở miệng chào hỏi: "Ngụy đại nhân... Hoặc là nói, Ngụy giáo chủ... Ngưỡng mộ đã lâu."

Ngụy Hâm đương nhiên có thể nghe ra "Trào phúng" trong câu nói của Triển Chiêu, bốn người phía sau lại càng xấu hổ vô cùng.

"Ngươi... Làm sao đến được đâu?" Ngụy Hâm khó hiểu nhìn Triển Chiêu. Hắn đương nhiên biết Triển Chiêu là ngoại tôn của Ân Hậu, biết huyễn thuật không kỳ lạ, nhưng huyễn thuật cũng không phải dùng như vậy đi? Làm sao có thể? Triển Chiêu là đi vào kí ức của bọn họ sao? Hay là mang bọn họ về quá khứ?

Bốn người kia đều nhỏ giọng hỏi Ngụy Hâm: "Sao lại thế này?"

"Chúng ta đã trúng huyễn thuật của hắn." Ngụy Hâm bình tĩnh lại rất nhanh, dù sao cũng đã làm nhiều việc ác với lại cũng có nhiều kinh nghiệm, biết lúc này không phải là lúc bối rối. Triển Chiêu xuất hiện, mà Hạ Nhất Hàng lại là người đưa bọn họ đến đây, chứng tỏ chuyện Ngũ Tử Giáo năm đó đã bại lộ, bị bắt thì chỉ còn đường chết, trong hiện thực có thể sẽ đánh không lại Triển Chiêu, nhưng trong ảo cảnh thì không nhất định sẽ thua!

Nghĩ đến đây, Ngụy Hâm đột nhiên khoát tay, đối với tùy tùng phía sau ra lệnh một tiếng: "Giết hắn!"

Giáo đồ của Ngũ Tử Giáo phía sau Ngụy Hâm giơ đao lao về phía Triển Chiêu.

Ngụy Hâm đứng ở phía sau quan sát, tâm nói, huyễn thuật lợi hại tới đâu, cũng chỉ là ảo giác, ngươi làm sao giết người bằng ảo giác chứ...

Nhưng mà, tính toán còn chưa xong, kiếm quang trước mắt chợt lóe, Cự Khuyết đã ra khỏi vỏ.

Chạy trước cả đội ngũ chính là hộ pháp của Ngũ Tử Giáo, gọi Tả Thông, là trợ thủ đắc lực của Ngụy Hâm, người này trời sinh tính khí hung hãn, mỗi lần diệt thôn hắn đều là người chạy ở phía trước.

Chỉ thấy Triển Chiêu tay nâng kiếm lạc, máu bắn ra, Tả Thông ngã quỵ trên mặt đất, một kiếm ngay yết hầu.

Triển Chiêu vẫy máu trên Cự Khuyết xuống, sau đó hắn từng bước đi về phía tín đồ của Ngũ Tử Giáo, một kiếm một mạng rõ ràng lưu loát.

Ngụy Hâm còn đang bị khiếp sợ, bốn người phía sau quá sợ hãi, túm lấy hắn để hắn nghĩ biện pháp.

Ngụy Hâm cũng muốn phản kháng bằng huyễn thuật, nhưng hoàn toàn không thể, bởi vì hắn căn bản không cảm giác được có nội lực chèn ép hắn, mà không bị cảm giác áp bách, thì làm sao phản kháng được?

.........

Trên nóc nhà xa xa, Thiên Tôn hỏi Ân Hậu: "Tiến triển thế nào rồi? Vẫn như cũ không cảm thấy nội lực tăng lên?"

Ân Hậu có chút dở khóc dở cười, lắc đầu: "Cảm giác không giống với ta..."

"Tiểu Miêu kia giống ngươi như vậy, ngươi còn nói không giống?"

"Hắn thật sự giống ta sao?" Ân Hậu bỗng nhiên rất hoang mang quay đầu lại, nhìn Thiên Tôn hỏi: "Sau này nó lớn lên, ta lần đầu tiên phát hiện, thì ra nó không giống ta."

Thiên Tôn không nói gì nhìn Ân Hậu: "Nó ngoại trừ diện mạo thì chỗ nào không giống ngươi?"

Ân Hậu nhìn chằm chằm vào sân thất thần, thật lâu sau, hắn nói: "Ta thật ra căn bản không tin thế giới này có công lý cùng chính nghĩa."

Thiên Tôn hơi nhướn mi, cũng không nói tiếp.

"Chiêu Nhi vẫn luôn tin điều đó." Ân Hậu nói nhỏ: "Là bởi vì giống với bà ngoại của nó sao?"

Thiên tôn "Phốc" một tiếng, bị chọc cười: "Ngươi ngốc sao, có tin chính nghĩa hay không cùng có giống hay không giống ngươi có quan hệ cái rắm? Ngươi trước đây rất mập mạp a, ngoại tôn ngươi cả ngày phàm ăn cũng không thấy nó thừa thêm miếng thịt nào!"

Ân Hậu bĩu môi nhìn Thiên Tôn —— ngươi muốn nói cái gì a? Càng nói càng lệch lạc!

"Ngươi có biết lúc nào thì hai người các ngươi giống nhau nhất không?" Thiên Tôn đột nhiên hỏi.

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn.

"Lúc tức giận a." Thiên Tôn chỉ Ân Hậu: "Chính là thế đạo thay đổi, lúc hắn có thể tức giận so với ngươi khi đó ít hơn thôi."

Đang nói chuyện, bỗng nhiên... Một cỗ nội lực mãnh liệt quay cuồng, không ngừng lan đến chỗ Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ngay cả Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đang bắt đầu ngủ gà ngủ gật vì nhàm chán chờ đợi trong khách điếm cũng đã nhận ra.

"Nhìn thấy không?" Thiên Tôn lay bả vai của Ân Hậu: "Quả thực là giống nhau như đúc..."

Triển Chiêu vì sao lại nổi giận? Bởi vì Ngụy Hâm thấy thủ hạ trong tay dần bị Triển Chiêu giết hết, đột nhiên tâm sinh độc kế, hắn hạ lệnh thủ hạ vừa vây công Triển Chiêu vừa đi diệt thôn dân, nhất là giết sạch hết tiểu hài nhi trong thôn.

.........

Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu đương nhiên là người đầu tiên cảm nhận được cỗ nội lực thay đổi, hắn đứng lên. Ngũ Gia cũng có chút rối rắm, làm sao mới có thể giúp Triển Chiêu một tay a...

Ngay lúc hắn do dự, bỗng nhiên, bên tai truyền đến một thanh âm: "Ngọc Đường!"

Bạch Ngọc Đường lập tức đặt một tay lên vai Triển Chiêu, cùng lúc đó, nguyên bản Giao Giao đang đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên không thấy đâu.

.........

Trước thôn Dương Liễu, rất nhiều giáo đồ của Ngũ Tử Giáo bỏ qua Triển Chiêu mà đi diệt dân làng.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Hân phía trước, Ngụy Hâm lạnh lùng cười, ý là —— ngươi chỉ có một người, ngươi có thể cứu được nhiều người sao...

Nhưng mà...

Ngoài sở liệu của Ngụy Hâm là, Triển Chiêu căn bản không nhúc nhích.

Ngay phía sau hắn, lúc giáo đồ của Ngũ Tử Giáo chạy tới trước mặt thôn dân giơ đao định chém xuống, bỗng nhiên dưới đất liền dâng lên cơn lạnh buốt xương...

Trong tiếng la hoảng sợ của nhóm thôn dân, một đám giáo đồ của Ngũ Tử Giáo bị đông lạnh thành người băng.

Lấy ranh giới là thôn dân trong làng, trong thôn vẫn ấm áp như cũ, ngoài thôn bỗng nhiên lại bị đóng băng.

Nhóm thôn dân đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời bị ánh tà chiều nhuộm thành màu vàng, có bông tuyết màu trắng đang lả tả bay xuống.

Ngụy Hâm chậm rãi quay đầu lại, phía sau cách đó không xa, xuất hiện một thân ảnh màu trắng... Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia lúc này nhìn thấy cửa thôn Dương Liễu cách đó không xa, có chút không dám tin, này thật sự là ảo cảnh sao? Quá mức chân thật...

Ngụy Hâm lúc này cũng biết tai vạ đến nơi, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu nhận tội: "Triển Chiêu! Tiên hoàng đã đồng ý đặc xá tất cả hành vi phạm tội của ta, cho dù là Bao Chửng cũng không làm gì được ta!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đồng thời nghĩ tới phong thư chỉ có một tờ thư mà Triệu Trinh đã đưa cho bọn hắn —— thì ra là thế!

"Chỉ sợ lần này không ai giữ được ngươi." Triển Chiêu có chút bỡn cợt chỉ lên trời: "Lần này là ông trời muốn thu phục các ngươi!"

Tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên, đất dưới chân mấy người bị vỡ ra, dưới nền đất vươn ra rất nhiều cánh tay, túm lấy chân của năm người bắt đầu kéo xuống dưới.

Năm người hoảng sợ giãy dụa, nhưng tay càng ngày càng nhiều, giống như đầm lầy, năm người bị kéo vào lòng đất, dưới đó còn có nham thạch nóng chảy.

"Triển Chiêu!" Ngụy Hâm bị kéo cuống còn gầm rú: "Ngươi không thể chỉ tội ta được! Ta biết đây đều là huyễn thuật! Hết thảy không phải là thật..."

Mặt đất "Kịch" một tiếng khép lại, một trận gió tuyết thổi qua, tiếng hô của Ngụy Hâm biến mất, tính cả thi thể của giáo đồ Ngũ Tử Giáo trên mặt đất đều biến mất không thấy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy trong thôn Dương Liễu, nhóm thôn dân đều buông "Vũ khí" trong tay xuống rồi đi ra, bọn nhỏ cũng chạy ra... Trên mặt thôn dân đều có tươi cười cảm kích... Dần dần, hết thảy trước mắt trở nên hư vô mờ mịt.

Bạch Ngọc Đường thấy thôn Dương Liễu giống một tầng hơi nước biến mất ở trước mắt, chính mình vẫn đứng sau Triển Chiêu như cũ, tay ấn lên vai Triển Chiêu.

Cúi đầu nhìn, Triển Chiêu cũng đang ngẩng mặt nhìn hắn, mà con mèo con béo kia, đang nằm trên đùi hắn ngủ.

.........

"Động a!"

Thiên Tôn chỉ chỉ vào Bạch Ngọc Đường cùng đám người Ngụy Hâm trong viện.

"Hình như đã xong!" Lâm Dạ Hỏa cũng đứng lên.

Triệu Phổ lay Công Tôn đang buồn ngủ dậy, mọi người cùng nhau chạy tới Hạ phủ.

Lúc này, trong viện Hạ phủ, đám người Ngụy Hâm quỳ gối trong viện, vẫn như cũ không nhúc nhích.

"Còn chưa giải trừ sao?" Triệu Phổ nhìn tình huống đám người một chút.

"Không vội." Triển Chiêu đi đến: "Phỏng chừng phải sáng mai mới có thể tỉnh."

"Sao lại vậy?" Lâm Dạ Hỏa khó hiểu.

Triển Chiêu mỉm cười: "Địa phủ a, mười tám tầng đó, đi từng tầng một đương nhiên lâu a."

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng đi vào viện.

Ân Hậu kinh ngạc nhìn thoáng qua ngoại tôn.

"Cho nên là có thể bị ảnh hưởng sao?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, cũng sờ cằm —— chắc là... Vừa rồi đặc biệt rất muốn cho bọn Ngũ Tử Giáo xuống địa ngục, kết quả đúng là đã bị túm đi rồi, Diêm Vương gia thật nể tình a.

"Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi!"

Lúc này, nhóm ảnh vệ canh chừng bọn Liễu Tố chạy tới báo cáo tình huống đều vui mừng: "Tiên sinh! Người tỉnh rồi!"

Công Tôn nhanh chóng mang theo hòm thuốc chạy tới cứu người.

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tình huống lúc đó.

Bạch Ngọc Đường đại khái miêu tả một chút, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều cảm thấy thực thích.

Triển Chiêu đứng một bên phát ngốc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

Thiên Tôn cũng lại đây góp vui, kêu Bạch Ngọc Đường đông Tiểu Giao Giao lại cho hắn ngoạn một chút.

Ngũ Gia bất đắc dĩ, đành phải đem Giao Giao đông lạnh rồi đưa cho Thiên Tôn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ cũng bị Tiểu Giao Giao hấp dẫn chú ý, cảm thấy đáng yêu ngoài ý muốn...

Ân Hậu đi đến bên cạnh Triển Chiêu, nhìn nhìn ngoại tôn.

Triển Chiêu lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Ân Hậu.

Nhìn nhau một hồi, Ân Hậu xoa đầu hắn nói: "Làm tốt lắm."

Triển Chiêu nghiêng đầu.

Ân Hậu cười cười: "Có thể con cũng có huyết thống cực mạnh của Ân gia."

Triển Chiêu nhìn lại ông: "Không phải Ưng Vương Triều sao?"

Vẻ mặt Ân Hậu ghét bỏ bĩu môi, vươn tay ấn cổ hắn: "Tổ tông của con chỉ có mình ta, thế hệ này là ta bắt đầu, không liên quan gì đến đám người Ưng Vương Triều."

Triển Chiêu cười hì hì ôm cánh tay ngoại công hắn, nói muốn cùng bọn Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa ăn khuya, dùng huyễn thuật cảm giác so với đánh nhau càng dễ đói hơn.

.........

Sau khi ăn khuya, mọi người trở về giúp Công Tôn chăm sóc người bệnh, ngoại trừ Liễu Tố còn rất suy yếu cần tĩnh dưỡng thêm, những người khác đều đẫ tỉnh.

Năm đứa con của Ngũ Sơn Xuyên đều đã khôi phục trí nhớ, Lỗ Trình Vân quỳ xuống đất nhận sai, đem tất cả sự thật xảy ra năm đó đều nói ra hết, tất cả mọi người chỉ ra và xác nhận Ngụy Hâm là tên cầm đầu Ngũ Tử Giáo.

Nhưng mà... Một loạt án mạng có liên quan đến Đại Hằng Tô, Tiểu Hằng Tô, Tô Vân, còn có Hạng Liêm, mấy người này lại không biết.

Công Tôn nói chờ Liễu Tố tịnh dưỡng hai ngày hẳn là có thể mở miệng nói chuyện, không chừng nàng sẽ biết một ít chuyện.

Âu Dương Thiếu Chinh an bài quân hoàng thành, đem nhóm người bệnh đều mang về Khai Phong Phủ tịnh dưỡng, đám người Ngụy Hâm toàn bộ cho vào thiên lao, chờ thẩm lí và phán quyết.

.........

Tất cả mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, trời cũng tờ mờ sáng, mọi người cũng mệt mỏi, đều rút lui chuẩn bị trở về ngủ.

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường qua, nói hắn cùng Ân Hậu Thiên Tôn về trước, hắn đã đáp ứng với Hạ Nhất Hàng một chuyện cần hoàn thành.

Ngũ Gia gật đầu đáp ứng, mang theo Thiên Tôn đang tò mò cùng Ân Hậu đi trước.

Đám người lục tục đi rồi, Triển Chiêu cũng tìm được Thẩm Thiệu Tây đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Triển huynh có chuyện gì?" Thẩm Thiệu Tây có chút mạc danh kỳ diệu bị Triển Chiêu đưa lên nóc nhà.

Triển Chiêu nhìn xa xa, nói với Thẩm Thiệu Tây: "Hôm nay là sanh thần của Thẩm huynh có phải không?"

Thẩm Thiệu Tây sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Ân... Là hôm nay."

"Hạ huynh chuẩn bị cho huynh một phần lễ vật, nhờ ta đưa cho huynh." Triển Chiêu nói xong thì vươn tay.

Thẩm Thiệu Tây có chút buồn bực, tâm nói lễ vật gì mà không tự tay đưa, phải nhờ Triển Chiêu đưa...

Ngay lúc hắn đang buồn bực, liền cảm thấy tay Triển Chiêu vỗ bả vai hắn.

Trầm Thiệu Tây sửng sốt, trước mắt một mảnh hắc ám đã sớm thành thói quen đột nhiên biến thành một mảnh màu xám...

Màu xám chậm rãi lan rộng, càng nhiều hơn... Cảnh hoàng thành lúc sáng sớm chậm rãi xuất hiện trước mắt, ngay tại xa xa, ngay đường ranh giới giữa trời và đất, có một vòng tròn màu đỏ đang chậm rãi lớn dần, chậm rãi đi lên... Tiếng gà gáy cùng tiếng chuông ở Nam An Tự vang lên... Mặt trời vừa mọc lên từ hướng Đông.

Thẩm Thiệu Tây "Nhìn" mặt trời mọc trước mắt, nhớ tới không lâu trước đây, Hạ Nhất Hàng đột nhiên hỏi hắn: "Nếu ngươi có thể nhìn thấy, ngươi muốn nhìn thấy cái gì nhất?"

Thẩm Thiệu Tây nghĩ nghĩ nói: "Muốn nhìn thấy mặt trời mọc ở Khai Phong Thành."

Lúc ấy Hạ Nhất Hàng có chút ngoài ý muốn, hỏi hắn: "Sao không nhìn mặt trời mọc ở đại mạc, lại muốn nhìn ở Khai Phong Thành?"

Thẩm Thiệu Tây trả lời hắn: "Ân, ta muốn nhìn xem nhân gian khói lửa có bộ dáng gì a."

Thật lâu sau, Thẩm Thiệu Tây hỏi Triển Chiêu: "Ngươi làm thế nào?"

Triển Chiêu thành thật trả lời: "Ta chỉ cho ngươi thấy thứ mà ta đã thấy."

"Cho nên bây giờ ngươi có thể nhìn thấy cái gì, ta đều có thể nhìn thấy sao?" Thẩm Thiệu Tây hỏi.

"Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, liền thấy Thẩm Thiệu Tây bỗng nhiên quay đầu, nhìn vào sân của Hạ phủ.

Triển Chiêu cũng quay đầu, nhìn về phương hướng hắn đang nhìn.

Chỉ thấy trong viện, Hạ Nhất Hàng đang ngước mặt nhìn qua bên này, biểu tình hình như là đang quan sát Thẩm Thiệu Tây, thấy trên mặt hắn dần dần lộ ra tươi cười, Hạ Nhất Hàng cũng vừa lòng nở nụ cười, xem ra Triển Chiêu đã thành công.

"Hạ huynh nói ngươi rất muốn nhìn thấy mặt trời mọc ở Khai Phong Thành." Triển Chiêu nói.

"Ta nói dối." Thẩm Thiệu Tây trả lời lại ngoài dự đoán.

"Ân?" Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn: "Vậy ngươi muốn nhìn thấy gì?"

Thẩm Thiệu Tây nhợt nhạt cười: "Đã thấy được rồi."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn Hạ Nhất Hàng trong viện, như là hiểu được cái gì, còn có chút bát quái hỏi một câu: "Cảm giác thế nào a?"

Thẩm Thiệu Tây quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: "Không khác với trong tưởng tượng lắm, đầy tri thức* a."

*ót đĩnh khoan (脑门挺宽): theo ý Ros thì có vẻ như là nhìn cái ót thì thấy là người đầy tri thức á. Mà hổng biết nói sao hết.

Triển Chiêu cười với hắn.

Thẩm Thiệu Tây vỗ vai Triển Chiêu: "Tạ ơn ngươi."

Nói xong, liền nhảy xuống nóc nhà, tâm tình rất tốt đi tìm Hạ Nhất Hàng.

Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn hai người cùng nhau ra khỏi phủ, muốn đi ăn điểm tâm, rồi xoa thắt lưng, cảm thấy chính mình cũng đói bụng, quả nhiên là bao tử không đáy mới dễ đói như vậy!

Đang nghĩ ngợi bỗng có bóng trắng hạ xuống bên cạnh, Ngũ Gia đi rồi nhưng quay lại, đứng bên cạnh hắn, giơ thực hạp trong tay ra, giống như người bán điểm tâm.

Triển Chiêu đã muốn la "Chuột thật hiểu ta!", vươn tay tiếp nhận thực hạp mở ra nhìn: "Oa! Xíu mại* a!"

*Xíu mại (烧麦):

Ngũ Gia lại lấy ra một đôi đũa.

Hai người cũng không đi vội, đơn giản cùng nhau ngồi trên nóc nhà, vừa nhìn mặt trời mọc, vừa ăn điểm tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro