Chương 87 Thuận lợi ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87 Thuận lợi ngoài ý muốn

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Đám người Triển Chiêu đến Lan Vũ Lâu tìm Anh nhi, kết quả lại đụng phải một màn quỷ dị... Làm nhiều trò trước mặt cao thủ cùng những người khác, bày ra màn Anh nhi bị "quỷ" bóp cổ chết.

Trong lúc nhất thời, cả lâu đều lộn xộn.

Cái gọi là chuyện xấu đồn ngàn dặm, chuyện tình của Anh nhi cùng Kiều Bách Vạn bị đồn lên ai ai cũng biết, cảm thấy nàng tốt như vậy nhưng lại đi theo Kiều Bách Vạn thật không đáng. Thêm nữa trước đó chuyện Kiều phu nhân "nhảy sông tự tử" được đồn khắp cả các tửu lâu quán trà, không ít người cảm thấy Anh nhi cùng Kiều Bách Vạn là đôi gian phu dâm phụ bức chết Kiều phu nhân, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.

Kết quả lại xảy ra một màn trình diễn trước nhiều người như vậy, những dân chúng thích bát quái trong Khai Phong Thành bị kích thích, nhiều người đi xem diễn thì lao ra khỏi lâu rồi nói lớn —— báo ứng đến rồi! Anh nhi đã bị lệ quỷ bóp cổ chết. Hơn nữa tin tức Kiều Bách Vạn treo cổ trong nhà cũng bị truyền ra ngoài, rất nhanh, dư luận vô cùng xôn xao.


Triển Chiêu mang theo mấy nha dịch của Khai Phong Phủ đi duy trì trật tự.

Nhưng lâu có người chết đều khó khăn, những người xem diễn vừa thấy có án mạng đều bị dọa chạy.

Bạch Ngọc Đường vừa rồi có chú ý tới, Anh nhi đột nhiên vô cùng sợ hãi, cứ nhìn chằm chằm một chỗ trên thính phòng. Nhưng lúc này dãy phía Tây bàn ghế đều đổ hết, trên đó đã sớm vắng tanh.

Chưởng quầy của Lan Vũ Lâu khóc nấc, đứng trên đài dậm chân: "Đây là tạo cái gì nghiệt nga!"

Triệu Phổ tuy nói không tin, nhưng khuôn mặt Anh nhi vặn vẹo nằm trên đất lại rất chân thật.

Tiểu Lương Tử túm lấy vạt áo của Bạch Ngọc Đường hỏi: "Bạch đại ca, thật sự có quỷ sao?"

Ngũ gia đương nhiên không tin, vươn tay xoa đầu Tiểu Lương Tử, ý bảo bé chờ kết quả khám nghiệm tử thi của phụ tử Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử giúp cha nhóc giữ hòm thuốc, nhìn thi thể trên sàn gỗ.

Công Tôn đeo bao tay, trước tiên kiểm tra hai bên đầu của Anh nhi, sau đó lại kiểm tra tình huống của cổ nàng, lại mở miệng ra nhìn.

Vương Triều Mã Hán đem tất cả thành viên của gánh hát tập trung cùng một chỗ, đứng dưới đài chờ.

Nhóm người bắt đầu nghị luận, rất nhiều người đều cảm thấy Anh nhi đang bị báo ứng.

Triển Chiêu hỏi bình thường Anh nhi thân với ai nhất.

Chưởng quầy của Lan Vũ Lâu lôi ra ba người, nói Anh nhi ngày thường hay ở chung với ba người này.

Một là tiểu nha đầu, thoạt nhìn nhỏ hơn Anh nhi hai tuổi, gọi Tiểu Ngọc, là nha hoàn của Anh nhi, hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Anh nhi, nàng ở căn phòng kế bên Anh nhi.

Một người là hát hí khúc với Anh nhi, gọi Mãn Viên Phương, nhìn như một thư sinh công tử, nói chuyện khí rất yếu. Mãn Viên Phương là nghệ danh, bởi vì hắn thích trồng hoa, nên trong nhà có một vườn hoa, trên người luôn luôn có mùi hoa, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn như vậy.

Còn người cuối cùng là tỷ muội tốt của Anh nhi tên Thúy Liên, cũng là một đào kép, địa vị của nàng so với Anh nhi ở Lan Vũ Lâu không khác nhau lắm, nhỏ hơn Anh nhi một tuổi, gần đây cũng đang thuận lợi.

Triển Chiêu hỏi ba người, gần đây Anh nhi có gì khác thường không.

Ba người đều nói, Anh nhi gần đây bởi vì qua lại với Kiều Bách Vạn, cho nên cả ngày luôn kiêu ngạo, nói Kiều Bách Vạn sẽ lập tức cưới hỏi nàng đàng hoàng về làm phu nhân, về sau không cần hát hí khúc nữa, không cần xuất đầu lộ diện nữa.

Mà người trong lâu đều không thích điểm này của nàng, nói nàng không biết xấu hổ vân vân.

"Cho nên quan hệ của Anh nhi gần đây với người trong lâu cũng không tốt, đúng không?" Triển Chiêu hỏi chưởng quầy.

Chưởng quầy lau mồ hôi, nói chính xác thì, Anh nhi gần đây đắc tội rất nhiều người.

"Anh nhi có gửi thư cho Kiều phu nhân không?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Ngọc gật đầu, ba ngày trước Anh nhi viết một phong thư, để nàng tìm người đưa đến Kiều phủ đưa cho Kiều phu nhân. Ngày đó Anh nhi cũng ra ngoài, đến khuya mới trở về, sau khi trở về đặc biệt cao hứng, uống không ít rượu.

"Ngày đó tiểu thư uống đến mơ mơ màng màng, còn nói cái gì 'Tang Môn tinh kia đừng hòng cản trở ta'."

"Buổi tối hôm đó nàng uống rượu một mình sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Không phải nga, Kiều lão gia cũng đến, uống rượu xong Kiều lão gia nói có chút việc, lên xe ngựa đi về."

"Ai nha! Tính tính ngày, Kiều phu nhân có phải xảy ra chuyện vào ngày hôm đó hay không?"

"Không lẽ là hai tên gian phu dâm phụ giết người sao?"

.........

Nghe xong lời Tiểu Ngọc nói, người trong gánh hát lại bắt đầu một vòng nghị luận mới.

Lúc mọi người ở đây đều cảm thấy đây là oán quỷ đòi mạng, Công Tôn lại đứng lên, lấy bao tay ra nói: "Đừng oan uổng lệ quỷ, Anh nhi không phải bị bóp cổ chết, mà bị độc chết."

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều quay lại nhìn.

Triển Chiêu cũng lên trên đài.

Công Tôn nói: "Anh nhi trúng độc làm tổn thương phổi, không thể thông khí, nên mới hít thở không thông mà chết. Nàng lấy tay cào cổ, là bởi vì không thể hít thở dẫn đến khó chịu, chứ không phải do có người bóp cổ. Còn nữa, nếu thật sự là bị bóp cổ chết, đốt xương cổ nhất định sẽ có tổn thương, nhưng thi thể này căn bản không có. Ta cũng kiếm thấy độc trên người nàng, nàng trúng chính là độc Tuyệt Mệnh Thảo."

"Tuyệt Mệnh Thảo?" Triển Chiêu hình như đã nghe qua loại độc này.

"Tuyệt Mệnh Thảo là kịch độc, gặp máu sẽ đông lại ở cổ họng, loại này có thể bỏ vào nước, nếu dùng tưới hoa, có thể làm màu sắc của hoa thêm tươi đẹp, đồng thời còn có thể đuổi trùng." Công Tôn giảng giải một chút.

"Như vậy dấu tay thì sao?" Triệu Phổ cảm thấy hứng thú, kỳ thật sự kiện quỷ dị như vậy, chủ yếu chính là đối thủ cao tay.

"Dấu tay cũng không phải là mới có." Công Tôn nói tiếp: "Độc tính của Tuyệt Mệnh Thảo có thể khiến cho màu sắc hiện ra, dấu tay trên cổ Anh nhi có thể đã có từ mấy ngày trước, bên ngoài đã dần nhạt đi, nhưng vết thương lại làm rõ lên. Giống với vết siết cổ của Kiều phu nhân, sau khi bị nước ngâm sẽ nhìn không ra, ta dùng loại thuốc làm hiện vết thương lên, trong đó cũng có thành phần của Tuyệt Mệnh Thảo."

Mọi người hiểu rõ —— ra là vậy a.

Công Tôn mỉm cười: "Ta cảm thấy, dấu tay bóp cổ nàng, có thể thật sự là do Kiều phu nhân lưu lại... Đương nhiên không phải là sau khi, mà là trước khi chết."

Công Tôn túm Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường qua, làm động tác cho Triển Chiêu xem.

"Ví dụ như, Vương gia là Anh nhi, Ngũ gia là Kiều phu nhân."

Công Tôn tạo tư thế như Bạch Ngọc Đường bóp cổ Triệu Phổ.

"Ngày đó, sau khi hai người gặp nhau thì xảy ra tranh chấp, Kiều phu nhân bóp cổ Anh nhi, muốn bóp chết nàng, mà ta là Kiều Bách Vạn, lúc Kiều phu nhân đang bóp cổ Anh nhi, ta ở phía sau dùng khúc lụa quấn cổ nàng, kéo ra phía sau siết chết nàng."

"Đúng vậy!" Tiểu Ngọc nghe xong cũng nói: "Buổi tối hôm đó, tiểu thư luôn xoa cổ, còn nói cái gì mà 'đều do ngươi tự chuốc lấy' a."

"Kỳ thật hung thủ giết Anh nhi cũng đang có mặt ở đây." Công Tôn nhìn mọi người dưới đài: "Tuyệt Mệnh Thảo là kịch độc, sau khi hạ độc sẽ lập tức độc phát, nói cách khác, người hạ độc Anh nhi lúc nãy cũng ở bên cạnh nàng. Người đó không biết có chuyện ma quỷ nên bất giác hạ độc, phương pháp tốt nhất chính là chuẩn bị độc châm, ở trên người Anh nhi đâm một cái là xong... Vừa rồi ai ở bên cạnh Anh nhi? Ai có sở thích trồng hoa, am hiểu về Tuyệt Mệnh Thảo?"

Công Tôn nói xong, mọi người sửng sốt, đều quay đầu lại nhìn Mãn Viên Phương sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi vừa rồi đứng phía sau Anh nhi!" Mấy người phối hợp diễn trên đài đều chỉ vào Mãn Viên Phương.

"Soát trên người hắn xem có độc châm hay không!" Công Tôn chỉ Mãn Viên Phương.

Chỉ thấy Mãn Viên Phương nhanh chân bỏ chạy, bị Vương Triều Mã Hán ngăn bắt lại.

Mã Hán soát trên người hắn lấy ra một ống trúc nhỏ, bên trong có một cây châm, trên đó còn dính máu.

Chưởng quầy hỏi Mã Viên Phương sao lại hại chết Anh nhi.

Mãn Viên Phương lúc này đã bị bại lộ nên lộ mặt, hung tợn mắng Anh nhi không biết liêm sỉ chết cũng chưa hết tội...

Thì ra hai người bọn họ vốn là một đôi, sau đó Anh nhi vì tiền, bỏ Mãn Viên Phương theo Kiều Bách Vạn, Mãn Viên Phương ghi hận trong lòng, muốn giết Anh nhi báo thù.

Loạt vụ án về lệ quỷ báo thù liền được phá nhanh chóng.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ vỗ tay cho Công Tôn.

"Tiên sinh thật giỏi!"

Mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay.

Công Tôn có chút ngượng ngùng, khoát tay: "Quá khen quá khen, không dám nhận không dám nhận..."

Phong ba qua đi, tuy rằng không phải nữ quỷ, nhưng án tử được phá lại thuận lợi ngoài ý muốn, mọi người ở Khai Phong tâm tình rất tốt quay về Khai Phong Phủ.

Tới Khai Phong Phủ, thì Bao đại nhân cũng đã trở lại.

Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đang chạy tới chạy lui thu thập phòng khách, trong viện, Từ Vân ngồi thở dài, bọn Bao Duyên Bàng Dục đều đang an ủi hắn.

Triển Chiêu nói lại một lần chuyện xảy ra ở Kiều phủ, Bao đại nhân cũng cao hứng, khen Công Tôn vài câu, sau đó lệnh Triển Chiêu tiếp tục điều tra nguyên nhân Kiều Bách Vạn chết, đại nhân cũng không tin chuyện lệ quỷ báo thù.

Mọi người hỏi kết quả của Từ Tán Thăng cùng Mai Liệt sau khi diện thánh.

Bao đại nhân cũng dở khóc dở cười.

Hoàng thượng mấy ngày nay tâm tình phỏng chừng rất tốt, cũng không ngại hai lão nhân trong cung nháo việc nhà có mất thể thống hay không, vừa cắn hạt dưa vừa uống trà xem hai lão nhân cãi nhau, sau khi xem xong nói hai tiểu hài nhi tình đầu ý hợp tại sao lại chia rẽ uyên ương? Hắn để Mai Hiểu Hiểu cùng Từ Vân ở tạm trong Khai Phong Phủ, hai lão nhân Mai Liệt cùng Từ Tán Thăng cũng đến Khai Phong Phủ suy nghĩ cho kĩ, hết thảy giao cho Bao đại nhân quyết định cuối cùng.

Phán xong, Hoàng thượng tâm tình rất tốt trở về bồi vợ, Bao đại nhân cùng Bàng thái sư cảm thấy Hoàng thượng không phải muốn giải quyết chuyện này, đơn giản chỉ muốn nghe chuyện bát quái mà thôi.

Lúc này, khách phòng của Khai Phong Phủ đều không đủ dùng, Mai Liệt cùng Từ Tán Thăng mỗi người một gian, lúc này đang ngồi suy ngẫm ở đối diện đâu.

Bao đại nhân cùng Bàng thái sư một đường đều hỏi Từ Tán Thăng, hỏi hắn thật ra là vì sao đột nhiên lại không đồng ý cửa hôn sự này còn phải suốt đêm chuyển đi, nhưng Từ Tán Thăng do do dự dự không chịu nói.

Bàng thái sư cùng Bao đại nhân khẳng định là có ẩn tình gì đó, nhưng người không phạm pháp, phạt không được mắng không được, chỉ có thể chờ hắn tự mở miệng.

Bao phu nhân cùng Mai Hiểu Hiểu, Từ Vân cùng Bao Duyên ở cùng nhau vài ngày. Mặt khác Tiết Tường Quý cũng ở trong khách phòng tại Khai Phong Phủ, muốn Bao đại nhân trảm đứa con, không làm thịt không về nhà. Công thương bộ thượng thư Tần Triêu Húc cũng đến đây, nói là phải ở chỗ này chờ khuê nữ, khuê nữ không trở lại hắn cũng không đi.

Thanh quan khó xử việc nhà, Bao đại nhân cũng không hiểu —— đây là gì chuyện gì a.

.........

Một đêm nháo ầm ầm đã xong, ngày hôm sau, tất cả mọi người dậy thật sớm, đến trường thì đến trường, vào triều thì vào triều.

Hôm nay rất nhiều quà của ngoại tộc lần lượt mang vào Khai Phong, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng.

Công Tôn không đến Thái Học Viện dạy học, ở phòng khám nghiệm tử thi còn thi thể của Kiều Bách Vạn cùng Xảo phu nhân, hắn lát nữa phải khám nghiệm tử thi.

Triệu Phổ muốn đến dịch quán gần đó nhìn một cái, nhưng tối hôm qua Âu Dương Thiếu Chinh bị tức giận chạy đi, sáng nay cũng không tới Khai Phong. Long Kiều Quảng còn đang nghỉ sau tiệc kết hôn, Hạ Nhất Hàng cảm thấy Khai Phong Phủ thật sự rất loạn rất nguy hiểm, ăn xong rượu mừng liền mang theo Thẩm Thiệu Tây quay về Hắc Phong Thành. Cửu vương gia đành phải tìm Trâu Lương hỗ trợ... Nhưng Tả tướng quân lại cầm đá tự đập chân mình, bây giờ vẫn còn bị người bám lấy.

Triệu Phổ nhìn không được, nói với Lâm Dạ Hỏa là Trâu Lương lừa hắn, kết quả Hỏa Phượng cùng Tả tướng quân ở trong sân đánh nhau.

Triệu Phổ đơn giản không đến dịch quán nữa, túm Tiểu Lương Tử đến quân doanh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sáng sớm đã ra khỏi thành, quyết định đi dạo xem có manh mối gì không.

Tiểu Tứ Tử cầm bánh bao, tới cửa cầm theo cái thùng gỗ, trong thùng gỗ có đầy táo, mang ra sau viện cho ngựa ăn, để lại Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương trong viện vẫn đang đánh nhau.

.........

Ra viện lớn, Tiểu Tứ Tử liền đụng phải Thiên Tôn đang cầm bánh trứng.

"Tôn Tôn." Tiểu Tứ Tử chào hỏi Thiên Tôn, nhìn nhìn sau lưng hắn: "Ân Ân đâu?"

Thiên Tôn bĩu môi: "Lão quỷ Ân Hậu cùng Tiểu Bạch Long đi dạo hội cầm, ta không có hứng thú nên về trước."

"Hội cầm*?" Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: "Nga! Chính là cửa hiệu về cầm đệ nhất Giang Nam tới Khai Phong trưng bày sao? Hôm qua có nghe Tiểu Màn Thầu nói."

*hội cầm: là lễ hội đàn, na ná như triển lãm hay sao đó???

"Nghe nói dùng thuyền vận chuyển hơn một ngàn hảo cầm lại đây, bao trọn cả trăm cái sân." Thiên Tôn giúp Tiểu Tứ Tử mang thùng gỗ, cùng nhóc cho ngựa ăn.

"Vậy Yêu Yêu đâu?" Tiểu Tứ Tử hỏi.

"Đến Thái Học Viện rồi." Thiên Tôn ăn xong bánh trứng, cùng Tiểu Tứ Tử tay cầm tay đi tới chuồng ngựa.

Trong chuồng, mấy con ngựa mới vừa ăn xong điểm tâm, hôm nay nắng đẹp, Tiểu Tứ Tử vén tay áo, mở cửa chuồng ngựa ra, để mấy con ngựa đi ra phơi nắng, nhóc thì lấy bàn chải, dắt Hồng Liên ra, chuẩn bị chải lông cho tiểu mã.

Hồng Liên lúc này đã cao hơn Tiểu Tứ Tử, một thân hồng bạch* thay lông, đặc biệt hoạt bát.

*hồng bạch: đỏ trắng

Thiên Tôn mỗi lần nhìn thấy Hồng Liên liền cười, ngựa này được chăm thật tốt, mập mạp đến nỗi không giống ngựa, mà rất giống một con kỳ lân béo.

Tiểu Ngũ sáng sớm ăn no cũng đi tìm nhóm bạn ngựa chơi, liếc mắt một cái nhìn thấy Thiên Tôn, liền chạy lại cọ cọ cầu vuốt lông.

Thiên Tôn cầm bàn chải vừa chải lông cho Tiểu Ngũ, vừa cùng Tiểu Tứ Tử tán gẫu lát nữa đi đâu chơi.

Tiểu Tứ Tử nói buổi sáng nhóc phải đọc sách thuốc, giữa trưa có hẹn với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Thái Bạch Cư ăn cơm.

Thiên Tôn nói lát nữa đến Thái Bạch Cư cũng không tồi, buổi chiều thuận tiện đi dạo phố.

Hai người đang trò chuyện, Tiểu Tứ Tử mở cửa chuồng Phong Nha Đầu, Phong Nha Đầu ngày thường vừa mở cửa liền chạy ra, hôm nay thế nhưng không nhúc nhích.

Tiểu Tứ Tử rất hiếu kì, đi vào muốn chạm vào nó, liền nhìn thấy trên phần đất nhô lên ở gần cửa chuồng, lạch cạch lăn xuống một vò rượu trống không.

Bình rượu lăn đến bên chân Thiên Tôn, Thiên Tôn cầm lên thì thấy có dán ba chữ "Tam bôi túy*", than thở: "Ai lại uống loại rượu này..."

*tam bôi túy: rượu ba chén

Thiên Tôn vừa dứt lời, chợt nghe tiếng "Loạt xoạt".

Trong đống rơm của Phong nha đầu có một người ngồi dậy, Tiểu Tứ Tử sợ tới mức đặt mông xuống đất.

Nhìn kỹ, thì là một người cả người đầy rơm rạ, trên đỉnh đầu dính rơm như ổ gà ngồi ngáp.

"Cáp a ~"

Phong nha đầu ghét bỏ vung đuôi.

"Phốc." Người nọ bị đuôi ngựa vỗ vào mặt, vừa chạy ra ngoài phun rơm rạ ra vừa lau mặt.

Tiểu Tứ Tử đứng lên, vỗ vỗ mông đi lại gần, bất đắc dĩ: "Chinh Chinh."

Ngồi phun rơm đúng là Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh.

"Chinh Chinh hôm nay không đến quân doanh sao?" Tiểu Tứ Tử vươn tay, phủi rơm trên mặt Âu Dương Thiếu Chinh xuống: "Cửu Cửu sáng nay tìm ngươi khắp nơi a."

Hỏa Kỳ Lân lúc này coi như đã tỉnh rượu, bị ánh mặt trời chiếu xuống có chút hoa mắt, xoa xoa mặt, thấy được Tiểu Tứ Tử trước mắt.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn Âu Dương, xem hắn có cần uống chén thuốc giải rượu không.

Một lớn một nhỏ đối diện nhìn, Âu Dương đột nhiên "Oa" một tiếng, ôm Tiểu Tứ Tử: "Tiểu Tứ Tử! Tiểu thần tiên! Ngươi tính tính dùm ta khi nào vận đào hoa của ta mới tới!"

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ bị Âu Dương cọ tới cọ lui, hôm nay mới thay quần áo mới, lúc này bị cọ dính đầy rơm.

Thiên Tôn tò mò đi tới, nhìn vô chuồng.

Mặt khác mấy con ngựa không để ý đến Âu Dương, Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử không biết, Âu Dương tối hôm qua cầm mấy vò rượu đến chuồng ngựa ngủ một đêm, uống rượu một hồi thì hóa thân thành Hữu tướng quân, nói liên miên suốt, phiền đến nỗi Phong Nha Đầu một đêm không thể ngủ, lúc này không thể dậy nổi.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tóc của Hỏa Kỳ Lân đỏ như mào gà, nhìn kỹ, cuối cùng đồng tình lắc đầu: "Gần đây sẽ không có vận hoa đào nga Chinh Chinh, năm nay phỏng chừng cũng không..."

"Oa a!" Âu Dương tiếp tục ôm Tiểu Tứ Tử khóc: "Năm nay chỉ vừa bắt đầu, ngươi đang ghét! Ô ô ô."

Tiểu Tứ Tử không còn cách, lại vỗ vỗ đầu đỏ của Âu Dương, kết quả vỗ một tay đầy rơm.

"Chậc chậc." Thiên Tôn dựa vào cửa chuồng, lắc lắc đầu: "Ai, muốn có vận đào hoa còn không dễ dàng sao!"

Âu Dương ngẩng đầu, ánh mắt sáng vài phần: "Lão thần tiên! Ngài có biện pháp?"

Thiên Tôn xem tướng cho Âu Dương, gật gật đầu: "Ngươi cũng là Đại tướng quân tuấn tú lịch sự, đúng không a! Duyên phận chờ không đến thì có thể tìm! Cùng lắm thì luận võ chọn rể a!"

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— luận võ chọn rể?

Âu Dương nghĩ nghĩ, bĩu môi: "Có võ công hay không không quan trọng! Vạn nhất tìm người võ công tốt mỗi ngày đánh đến nỗi ăn không tiêu, ta muốn mỹ nữ!"

Tiểu Tứ Tử nhìn Âu Dương: "Chinh Chinh sao lại nông cạn như vậy!" Vừa nói, vừa vỗ ngực: "Chủ yếu phải là nhân phẩm."

Âu Dương Thiếu Chinh cũng vỗ ngực, gật đầu: "Ân! Nơi này cũng rất quan trọng, càng lớn càng tốt!"

Tiểu Tứ Tử ghét bỏ đầu tóc bù xù của hắn, lầm bầm hai tiếng rồi lấy lại rượu của hắn.

"Vậy đừng luận võ, chiêu thân đi!" Thiên Tôn đưa ra chủ ý cho Âu Dương: "Bây giờ cũng không hiếm thấy, chúng ta chiêu thân cũng bình thường đi! Nữ nhân có thể chiêu thân nam nhân cũng có thể chiêu thân a! Ngươi tình ta nguyện, đúng hay không! Ngươi nếu thích tài nữ, thì so thi từ, thích luyện võ thì luận võ công, thích mỹ thực thì so nấu ăn, hoặc so ngực ai lớn hơn!"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu —— sẽ bị coi là lưu manh mà đánh chết a!

Âu Dương đang vuốt cằm thật sự suy nghĩ về lời khuyên của Thiên Tôn —— có lý a!

"Nếu ngươi thích ngươi còn có thể cưới nhiều người, giống Bàng thái sư, thú hơn mười người hai mươi người." Thiên Tôn tiếp tục đưa ra ý kiến cho Âu Dương: "Huynh đệ ngươi không phải chỉ cưới một người sao! Còn bị quản đến gắt gao, ngươi có tận một đám a, đến lúc đó ngươi một ngày đổi một người cho bọn hắn xem!"

Âu Dương ưỡn ngực: "Có lý!"

Tiểu Tứ Tử nghi hoặc —— có lý sao?

Âu Dương "Soạt" soạt một cái đứng lên: "Đại gia ta cũng muốn kén rể!"

Nói xong, kích động chạy đi.

Âu Dương lúc chạy ra có chút kích động, đụng ngã thùng nước bên cạnh.

Nước đổ lênh láng.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu nâng thùng đứng lên, sau đó không động đậy, ngồi xổm một bên, nhìn chằm chằm nước trên mặt đất ngẩn người.

Thiên Tôn cầm mấy trái táo cho ngựa ăn, hỏi Tiểu Tứ Tử: "Làm sao vậy?"

Tiểu Tứ Tử đứng lên, lắc đầu, nhìn ra ngoài, Âu Dương đã sớm chạy mất.

"Hồng mao kia có thể tìm được mỹ nữ sao?" Thiên Tôn cười hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cầm trái táo, vừa cho Hồng Liên ăn, vừa suy nghĩ, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nói với Thiên Tôn: "Tôn Tôn."

"Ân?" Thiên Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử vươn ngón tay chỉ xuống vũng nước mà Âu Dương làm đổ lúc nãy: "Đại hung a."

Thiên Tôn sửng sốt một chút, hỏi: "Người nào hung?"

Tiểu Tứ Tử không nói gì, đưa tay nhét nửa quả táo còn lại vào miệng Hắc Kiêu, rồi nắm chặt tay Thiên Tôn đi ra cửa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro