Chương 98 Miên*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 98 Miên*

*cây bông vải, cành bông

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi quan sát thư trai Trần Thị vào ban đêm, sau khi quan sát cũng không thấy có gì dị thường. Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Triển Chiêu lại phát hiện có gì đó ở trong một tổ chim trên nóc nhà.

Triển Chiêu lấy từ trong tổ chim ra một cây bông.

Cây bông đã héo nên ngả vàng, xem ra đã đặt ở đây nhiều ngày rồi, nhưng chỗ đặt tổ chim cũng là chỗ chắn được gió, nên bông được bảo tồn cũng tốt.

Có hai điểm khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chú ý.

Thứ nhất, trên cánh bông có dính gì đó lấm tấm màu nâu, hai người phá án nhiều năm nên cũng có kinh nghiệm, này rõ ràng chính là vết máu bắn lên.

Thứ hai, cây bông này không hiểu sao nhìn rất quen mắt. Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới vị quỷ hồn Kiều đại phu nhân kia, nàng cũng cài cây bông giống như vậy.

"Vì sao cây bông lại có trong tổ chim?" Ngũ Gia có chút khó hiểu: "Có người cố ý trốn ở đây sao? Hay là khi chim làm tổ thì tha về?"

Triển Chiêu ước lượng sức nặng của cây bông: "Bình thường khi chim làm tổ không phải đều tìm nhánh cây hay lá cây sao, cây bông lớn thế này cũng được à?"

Ngũ Gia bị Triển Chiêu chọc cười: "Ai nói với ngươi chỉ kiếm mấy cái kia, trên Hãm Không Đảo có mấy người làm tổ chim đều là lấy gỗ để làm."

Triển Chiêu trừng lớn đôi mắt mèo liếc Ngọc Đường —— thật hay giả? Đó là tổ của Yêu Yêu đi?

Triển Chiêu lấy ra khăn tay bọc cây bông lại, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhận lấy, chỉ thấy Triển Chiêu lấy luôn cả tổ chim đến bắt đầu tìm kiếm.

Hắn đúng là kiếm được vài thứ.

"Cái này..."

Ngũ Gia chỉ thấy Triển Chiêu lấy từ trong tổ chim ra cái gì đó sáng bóng, dưới ánh trăng sáng lấp lánh, nhìn kỹ, là một chuỗi khuyên tai bằng trân châu.

Khuyên tai vô cùng tinh xảo, là hai viên trân châu một lớn một nhỏ có màu vàng, kiểu dáng cũng rất đẹp.

Triển Chiêu cảm thấy khuyên tai tuy rằng không lớn, nhưng hẳn là rất đáng giá.

Ngũ Gia là hành gia*, nhìn chằm chằm khuyên tai một hồi, lầm bầm lầu bầu một câu: "Đây là Đại danh phủ đi..."

*người có kinh nghiệm

Triển chiêu nháy mắt mấy cái —— Đại danh phủ thì làm sao?

Ngũ Gia cầm lấy trân châu hất đầu với hắn, ý bảo —— đi!

Hai người ra khỏi thư trai, Ngũ Gia liền lôi Triển Chiêu đi qua vài con đường, đi đến một đầu khác.

Chờ khi Bạch Ngọc Đường dừng lại, hai người liền đứng trước một tòa cửa hiệu xa hoa.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên —— Hãm Không Đảo Hải Châu Hành.

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Ngọc Đường —— cái này cũng có bán?

Ngũ Gia cầm khuyên tai quơ quơ trước mặt hắn, liền mang theo hắn vào cửa.

Lúc này sắc trời cũng không còn sớm, cửa hàng hình như chuẩn bị đóng cửa, bọn tiểu nhị vội vàng thu dọn đồ rồi quét nhà, mấy người tính toán thì đang đánh bàn tính bùm bùm. Một lão nhân mặc một thân thanh sam đang cầm sổ sách lật xem, có lẽ ông chính là chưởng quầy.

"Từ bá." Ngũ Gia vào cửa, gọi vị chưởng quầy kia một tiếng.

Chưởng quầy ngước đầu, nhanh chóng buông sổ sách: "U, ngài sao lại đến đây."

Chưởng quầy đi ra nghênh đón, còn chào hỏi Triển Chiêu: "Triển đại nhân."

Triển Chiêu bắt chước Bạch Ngọc Đường gọi Từ bá, tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.

"Có chuyện này muốn hỏi ngươi." Ngũ Gia lấy ra đôi khuyên tai đưa cho Từ bá xem.

Từ bá nhìn kỹ, liền gật đầu với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, vừa sai tiểu nhị đến phòng khách pha trà, vừa mang hai người đi lên một gian phòng trên lầu ba ngồi xuống nói chuyện.

Triển Chiêu một đường vừa đi theo vừa quan sát, cửa hàng này khắp nơi đều là trân châu, kích cỡ lớn nhỏ đều đủ hết, mấy món trang sức còn nhiều hơn so với cửa hàng trân châu lớn nhất ở Khai Phong Thành.

Chưởng quầy vừa đi vừa giới thiệu với hắn, nói hải châu ở vùng Hãm Không Đảo là hải châu tốt nhất Trung Nguyên, cơ hồ tất cả những món đồ được làm từ trân châu đều do bọn họ cung cấp cả.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— còn có mua bán cái này?

Ngũ Gia buông tay ra —— đội tàu rời bến thường xuyên đi qua nhiều vùng biển, hải châu rất nhiều không bán thì phí.

Tới nhã gian ngồi xuống, Ngũ Gia cùng Triển Chiêu cầm chén trà lên uống, chưởng quầy cầm cây nến qua, tỉ mỉ nhìn khuyên tai kia.

"Ân."

Tựa hồ là xem xét xong , Từ bá gật gật đầu: "Ngũ Gia, là trang sức từ cửa hàng chúng ta bán ra, cũng khá lâu rồi."

"Có thể tra được là ai mua đi không?" Triển Chiêu hỏi.

"Có lẽ có thể, thứ này nhìn giống như là làm theo yêu cầu, hơn nữa giá cả cũng xa xỉ." Chưởng quầy để tiểu nhị mang đống sổ sách gần hai mươi năm đến đây, cửa hàng đã đóng, mấy phòng thu chi cũng bị gọi tới, mọi người cùng nhau lật sổ sách tra tìm.

Đại khái nửa canh giờ sau, có một phòng thu chi thật sự tìm ra một phần bản ghi chép.

Đó là một đơn hàng làm trang sức theo yêu cầu, danh mục là một đôi khuyên tai trân chân, còn có bức họa, giống y như cái Triển Chiêu mang đến.

"Chỉ có một đôi này thôi sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Từ bá gật đầu: "Mỗi một bộ trang sức bằng hải châu đều độc nhất vô nhị, kim châu lại rất thưa thớt, kích thước lớn nhỏ của kim châu cũng không đều nhau, cho nên kiểu dáng không thể trùng nhau được, cái này chỉ có một cái, không còn cái khác!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cao hứng —— tra được manh mối!

"Khuyên tai này là theo yêu cầu vào thời điểm nào?" Triển Chiêu hỏi.

Chưởng quầy đối chiếu thời gian một chút: "Mười sáu năm trước, tầm tháng sáu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy "Mười sáu năm trước" xong, trong lòng đều "Lộp bộp"... Tình cờ như vậy? Vụ án mất tích của đệ tử ở thư trai Trần thị, cũng xảy ra vào mười sáu năm trước.

"Có thông tin của người đặt làm không?" Triển Chiêu hỏi,

Chưởng quầy tra xét một chút, rồi đưa hai người xem.

Chỗ ký tên trên đơn đặt hàng có một con dấu, không có tên, con dấu có hình một con chim, là một con chim ngậm một cành cây màu xanh.

Ngũ Gia cảm thấy đồ án này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

Triển Chiêu sửng sốt một lát, thấp giọng thì thầm một câu với Bạch Ngọc Đường: "Đây là gia huy của Thân vương phủ."

Bạch Ngọc Đường cũng đã nhớ ra, lúc trước khi cùng Triển Chiêu đi tuần phố đã thấy qua, gia đình của An Phổ thân vương Quách Mịch, phía ngoài tường viện có gia huy này.

Triển Chiêu cau mày nghi hoặc —— người của Thân vương phủ đến đây đặt trang sức?

Bạch Ngọc Đường thì lại nhìn chằm chằm gia huy kia, thật lâu sau, Ngũ Gia chọt chọt Triển Chiêu, lấy ra cây bông vừa rồi được bao trong khăn: "Lúc trước cảm thấy con chim ngậm cành cây này rất kỳ quái... Hiện tại thoạt nhìn... Miêu nhi, có phải trong miệng con chim có ngậm cành bông hay không?"

"Nghe ngươi nói như vậy..." Triển Chiêu đem cành bông kia đặt trên đơn đặt hàng, so sánh với con dấu, mặt hai người càng lúc càng trắng như giấy, càng xem càng thấy giống.

Nghiên cứu thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hỏi mấy lão nhân đối diện, cảm thấy trên miệng chim là cái gì?

Trong đó có một vị lão tiên sinh bị hai người bọn họ chọc cười: "Đương nhiên là cành bông a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn vị lão tiên sinh kia —— chẳng lẽ là có chuyện gì sao?

"Có một truyền thuyết, trước đây An Phổ thân vương Quách Mịch đã ở biên cảnh vùng có loại bông này, nên trước kia có người gọi thân vương là Miên thân vương hay là tướng quân làm nông trồng bông." Lão tiên sinh lắc đầu: "Ai... Cũng là một thế hệ danh tướng a, mới qua không vài thập niên, đã bị lãng quên a..."

Triển Chiêu tò mò hỏi vị lão tiên sinh kia xưng hô thế nào, không lẽ ông biết Quách Mịch.

Từ bá nói vị này là tiên sinh phòng thu chi họ Thái, cùng tộc với hộ quốc phu nhân của thân vương, cho nên trước kia có gặp qua Quách Mịch.

"Vậy mười sáu năm trước người của vương phủ đến đặt khuyên tai, lão gia tử còn ấn tượng không?"

Thái lão gia tử lắc đầu: "Thật ra không có, bọn ta bình thường đều ở phía sau làm phòng thu chi, buổi tối khi đối chiếu sổ sách mới nhìn thấy, nhưng người của Thân vương phủ đặt đồ chỉ lưu gia huy không lưu tên cũng rất kỳ quái, chắc là mua để tặng người khác đi."

"Tặng người khác?"

Từ bá nói: "Chính là làm quà tặng, như vậy người nhà khác tra giá cả cũng tốt hon."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— càng ngày càng phức tạp a.

Bạch Ngọc Đường lại hỏi mọi người có biết thư trai Trần thị không, có biết vụ án thiếu niên mất tích mười sáu năm trước không.

Mấy lão nhân đều không có thân thích ở thư trai kia, vụ án thiếu niên mất tích mười sáu năm trước thật ra cũng có nghe nói, dư luận xôn xao không nhỏ, Chu gia sai người cơ hồ lật ngược cả Đại danh phủ nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đứa nhỏ kia.

Triển Chiêu có chút tò mò hỏi, vài vị tiên sinh đều có học vấn, tiểu hài nhi trong nhà không đến Trần thị học sao?

Một vấn đề hỏi ra đã chọc cười tất cả mọi người.

Từ bá nói với Triển Chiêu: "Người địa phương Đại danh phủ không mấy người có thể vào thư trai kia, đại bộ phận đều là tiểu hài nhi tới từ Khai Phong Thành, chỗ đó người thường căn bản vào không được."

"Vốn, chỗ đó học cũng đặc biệt tốt, có văn hào đề cử cũng có thể tiến xa." Từ bá lắc đầu: "Nhưng từ sau khi gặp chuyện không may thì quản lý càng thêm nghiêm càng điệu thấp, thư đề cử cũng không dùng được, thu đệ tử cũng càng ngày càng ít."

"Chỗ đó có thu nữ đệ tử không?"

"Đương nhiên là không!" Mấy lão đầu nhi đều lắc đầu: "Không chỉ không thu nữ đệ tử, trong thư trai một nữ nhân cũng không có."

Triển Chiêu nhíu mày —— đây là thư trai hay là miếu a.

Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc —— vậy khuyên tai này làm sao có thể ở trong tổ chim a?

Triển Chiêu lại cầm lấy hai khuyên tai kia nhìn nhìn, hỏi Từ bá: "Kiểu dáng này, không giống như nữ nhân lớn tuổi đeo đi?"

Từ bá gật đầu: "Ân! Loại này bình thường đều là tiểu nữ nhi đeo, tầm mười ba mười bốn tuổi, nhiều nhất là mười lăm mười sáu, lớn tuổi đeo cũng khá hợp!"

.........

Chờ khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi cửa hàng, sắc trời đã rất muộn.

Người trên đường bắt đầu trở nên rất thưa thớt, cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa.

Hai người lại một lần nữa đi tới cửa Trần thị, đang giờ tan học, các tốp năm tốp ba đi ra, lên xe ngựa. Mấy xe ngựa dừng lại đến khách điếm gần nhất, hoặc là mấy phủ đệ gần đây.

"Học đến tối như vậy a." Triển Chiêu nhịn không được cảm khái một chút: "Cảm giác so với đệ tử ở Thái Học Viện còn mệt hơn a."

Ngũ Gia thì có chút ghét bỏ: "Nhỏ như vậy, sáng sớm đã đưa vào, học đến tối mới được ra ngoài, người nhà cũng không ở bên cạnh... Vì muốn vào được Thái Học Viện sao?"

Triển Chiêu cũng cười lắc đầu: "Khó trách khi Bàng Dục vào Thái Học Viện lại có nhiều đệ tử bất mãn như vậy, thì ra muốn vào lại chịu khó như vậy a."

Hai người quyết định về khách điếm trước, lần này vẫn là có chút thu hoạch, trở về thương nghị một chút, rồi tính toán sau.

.........

Trở lại khách điếm nằm xuống, nhưng thật ra không buồn ngủ, hai người liền tán gẫu về vụ án.

"Một cành bông giấu trong tổ chim..." Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Cảm giác mấy thứ này như muốn ám chỉ đến Thân vương phủ a."

Bạch Ngọc Đường lắc đầu thở dài.

Triển Chiêu nâng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường thở dài, vươn tay chọt tay hắn một chút: "Không cùng ý kiến?"

Ngũ Gia quay sang nhìn Triển Chiêu, sau đó vươn tay nắm cằm hắn, cẩn thận quan sát.

Triển Chiêu hơi hơi nheo lại mắt —— nhìn cái gì vậy?

Ngũ Gia thu tay lắc đầu: "Miêu nhi, ngươi gần đây không nhặt được thi thể... Ta nghĩ ngươi đã đổi vận."

Triển Chiêu khí thế rõ ràng xìu xuống một chút: "Cái gì mà đổi vận..."

Ngũ Gia vươn tay, xòe ra năm ngón tính cho hắn: "Từ Hắc Phong Thành về liền tổn hại một Thái úy, án tử gần đây lại làm Xu Mật Viện loạn một hồi, án tử kì này lại có thể liên quan đến Công bộ, Hình bộ, Lộc vương quận chúa còn có một đặc sứ Tây Hạ... Bây giờ lại có thêm một An Phổ thân vương, tháng này còn là sanh thần của Triệu Trinh..."

Triển Chiêu bị nói đến nỗi lui dần vào, lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Không ổn a... Nghe xong liền có cảm giác không ổn."

Ngũ Gia lại lắc đầu: "Hết tháng này thì nhanh chóng theo ta đến Kim Hoa Phủ tránh một chút, bằng không đi đến chỗ nào thì cũng có ngày bị Triệu Trinh tra ra."

Triển Chiêu có chút ghét bỏ: "Ta nói chứ, Triệu Trinh cũng có vấn đề, ngươi xem bên cạnh hắn có nhiều người xấu ẩn giấu như vậy!"

Ngũ Gia cảm thấy có lý, liền gật gật đầu.

.........

Trong hoàng cung, Triệu Trinh vừa hống khuê nữ ngủ xong lại mặt: "Hắt xì..."

Hắn xoa xoa mũi đi qua bình phong đến bên giường.

Bàng phi đang dựa vào gối đầu xem hai bài thi.

Triệu Trinh cười lắc đầu: "Ngươi đã nhìn bao nhiêu lần rồi, có thể bỏ xuống chưa?"

Bàng phi vui vẻ đem bài thi cất đi: "Dục nhi gần đây càng ngày càng ngoan."

Triệu Trinh ngồi xuống canh Bàng phi, hai phu thê bắt đầu kể lại những chuyện của nữ nhi mình, đang tán gẫu, chợt nghe tiếng gõ cửa của Trần công công ngoài tẩm cung.

Triệu Trinh nghĩ nghĩ, liền đứng dậy ra ngoài.

Ngoài tẩm cung, Nam Cung đang chờ.

"Tra được chưa?" Triệu Trinh đóng cửa cho Bàng phi, hỏi Nam Cung.

Nam Cung gật gật đầu, đưa một tờ giấy cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh mở ra nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt ghét bỏ: "Cái gì đây?"

Nam Cung nhún vai: "Chuyện tra được chỉ có vậy."

Triệu Trinh bĩu môi: "Vậy rốt cuộc là Trẫm vận kém hay Triển Chiêu vận kém?"

Nam Cung vươn ngón tay gãi mặt.

Triệu Trinh trừng mắt một cái.

Nam Cung lập tức vẻ mặt chân thành trả lời: "Rõ ràng là Triển chiêu vận kém!"

Triệu Trinh "Hừ" một tiếng: "Phái thêm người theo dõi, đám người này trêu ai không trêu lại đi trêu Cửu thúc, vạn nhất thật sự nháo ra chuyện, trẫm còn kịp khuyên can, phiền muốn chết!"

Nói xong, Triệu Trinh chắp tay sau lưng quay về phòng.

.........

Một đêm này, không ít người đều ngủ không mộng mị, ít nhất Triệu Trinh Triệu Phổ có khó ngủ một chút, bị những chuyện khác nháo loạn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đông lạp tây xả một đêm, vốn muốn nói về vụ án, kết quả lại tán gẫu xa xôi, nói xong lời cuối cùng thì Triển Chiêu đói bụng, trời còn chưa sáng đã kéo Bạch Ngọc Đường đi quanh Đại danh phủ kiếm đồ ăn.

Sáng sớm hôm sau, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa mang theo ba nghìn binh mã tới chân Minh Dương Sơn, Lâm Dạ Hỏa lên núi nhìn một chút, phát hiện Minh Dương Quan đã là mảnh đất trống, vùng đất bằng phẳng a, một khu lớn như vậy bây giờ cái gì cũng không thấy!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa lúc đuổi tới, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đang chỉ vào khoảng đất trống trơn hỏi Trâu Lương, Minh Dương Quan có phải quá nghèo không, cả chính điện cũng không có, nên muốn Bạch Lão Ngũ quyên chút tiền.

"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng, cùng Trâu Lương áp giải đám Hắc y nhân xuống núi.

Bạch Ngọc Đường đi tìm Thiên Tôn, Minh Tây sư thái tự mình đưa Tần Thục Vân ra, để nàng đi theo bọn Thiên Tôn xuống núi.

Một đoàn người ngựa chậm rãi quay về Khai Phong Phủ.




→Chương sau: Chương 99:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro