Quyển 2: Hung Hạng Di Trạch - Chương 43 Tiếng canh gõ nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

∴⋅⋅⋅∴ Quyển 2: Hung Hạng Di Trạch∴⋅⋅⋅∴

Hung 凶 [xiōng]: bất hạnh, không may, hung ác

Hạng 巷 [xiàng]: ngõ hẻm

Di 移 [yí]: di dời, di chuyển

Trạch 宅 [zhái]: nơi ở, chỗ ở

Chương 43 Tiếng canh gõ nửa đêm

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Đêm khuya trong thành Khai Phong không một tiếng động.

Trên cửa thành, quan binh canh gác đêm nay tương đối nhiều, cửa thành không đóng, tuy rằng đêm đã khuya nhưng người vào thành cũng không ít.

Đa số đều là người giang hồ từ xa mà đến, tất cả đều là tân khách đến tham gia đại hôn của Long Kiều Quảng cùng Đường Tiểu Muội.

Bọn thủ vệ nhìn qua tấm thiệp mời, sau khi ghi lại thân phận thì để người đi vào.

Cửa thành có Lam Hồ bang đứng chờ sẵn, căn cứ theo môn phái cùng số người mà sắp xếp nơi ở cùng mọi thứ đâu vào đấy.

Hoàng thượng tứ hôn, tiệc vui lại được mở ở hoàng thành, đương nhiên phô trương không nhỏ nên người đến không ít.

Tiệc mừng rượu chiêu đãi khách cùng bằng hữu chủ yếu phân thành ba nhóm: nhóm một là sứ giả từ hoàng cung tới, được sắp xếp ở chỗ dành cho hoàng gia. Nhóm khác dành cho quan viên, đều được an bài ở bên ngoài.

Có điều khó khăn nhất vẫn là an bài cho nhóm thứ ba, chính là người giang hồ.

Nhân mạch của Đường Môn ở Thục Trung rất lớn, các môn phái hắc bạch lưỡng đạo đều có chút giao tình với bọn họ, cho nên lần này giống như là toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều dốc hết lực lượng đến ăn cưới.

Người giang hồ đặc biệt khác người, muốn an bài tốt cũng rất khó khăn, đặc biệt là dưới chân thiên tử, vạn nhất có chuyện xảy ra thì thật sự không tốt lắm.

Đường môn ở Xuyên Thục nói một không nói hai, muốn thế nào cũng có thể tận lực đáp ứng, cho dù ở Khai Phong cũng không cần vòng vo.

Đường Tứ Đao có chút khó xử, bất quá Triển Chiêu nói với hắn không cần bận tâm, Long Kiều Quảng cũng có "Nương gia*", việc này cứ dựa vào họ xử lý là được.

*nương gia: nhà mẹ đẻ

"Nương gia" của Quảng gia là ai? Tuy rằng Hữu Tướng quân không cha không mẹ, nhưng có sư phụ sư nương a.

Cái gọi là một ngày nhập Ma Cung thì suốt đời là người của Ma Cung, Long Kiều Quảng nếu đã bái Bệnh Thư Sinh làm sư phụ, hiển nhiên là đã vào Ma Cung.

Nhóm lão nhân trong Ma Cung đặc biệt thích đồ đệ hai mươi bốn chữ hiếu này của Bệnh Thư Sinh, Ân Hậu lúc trước cũng nói, Long Kiều Quảng có tiệc mừng, cũng là người trong Ma Cung có tiệc mừng.

Ma Cung có nhiều người hiểu biết, trong thành Khai Phong, người quan trọng có Lam Hồ bang giúp, cần gì thì có An Vân Mặc, đem người giang hồ tiếp đãi đâu vào đấy.

Vô luận ngươi là người của môn phái nào, đã đến đây thì sẽ khiến ngươi thoải mái như ở nhà. Hòa thượng thì an bài trong miếu, đạo sĩ thì an bài ở quán, thích đơn giản thì có nhà dân, thích xa hoa thì có đại trạch; nhiều người thì ở trang viên, ít người thì ở khách điếm; muốn yên tĩnh thì ở trong rừng, thích náo nhiệt thì ở gần chợ. Môn phái nào thích cái gì, vị chưởng môn đó yêu cái gì, đều an bài thỏa thỏa đáng đáng. Có cừu oán tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ, quan hệ tốt nếu không phải ở đối diện thì cũng là cách vách, một chút sơ suất cũng không có, ai cũng vui vẻ.

Cho nên Quảng gia thật sự rất thích, rất có mặt mũi, sư phụ là thần tượng còn có cả đại gia nghiệp nữa!

Người của Đường môn cũng thực thích, Đường Tứ Đao nhìn muội phu* thế nào cũng thấy thuận mắt, nhân phẩm bên nương gia mọi thứ đều tốt, thậm chí cũng văn võ toàn tài, trừ bỏ nói nhiều ra thì cơ bản không có khuyết điểm!

*em rể

Ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh phụ trách trị an hoàng thành cũng rất thích, nhiều người như vậy, trừ bỏ náo nhiệt ra, thì phiền toái gì cũng chưa phát sinh, quả thật mưa thuận gió hoà!

.........

Tất cả mọi người đều vui vẻ, có người đã có chút vội vàng... Ai? Triển chiêu xoay người...

Đêm khuya ở Khai Phong phủ cũng thực im lặng, mọi người vội vàng cả một ngày đều lục tục đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm vội vàng tiếp.

Ngũ Gia nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh thì chợt nghe có tiếng hắt xì ở giường bên cạnh vọng qua.

Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn nhìn, thì thấy Triển Chiêu nằm giường đối diện xoay người. Theo tần suất xoay người, Ngũ Gia nhìn ra được là Miêu đang lo lắng...

"Khụ khụ..."

Ngũ Gia nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tiểu Ngũ nằm bên giường cùng Yêu Yêu nằm trên xà ngang đồng thời mở mắt nhìn về phía hắn.

Thấy Bạch Ngọc Đường không nhìn hai đứa nó thì một rồng một hổ liền nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Trên giường đối diện, Triển Chiêu xoay người mặt đối mặt với Bạch Ngọc Đường, quả nhiên một đôi mắt mèo hữu thần nửa đêm vẫn sáng ngời.

"Miêu nhi, làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chăm chú rồi vươn ra ba ngón tay: "Miêu gia ta ba tháng nay không nhặt được một cái thi thể! Rất khác thường!"

Bạch Ngọc Đường cũng xoay người nhìn Triển Chiêu.

Sáng sớm Triển Chiêu lỡ đụng làm bể chén của Công Tôn, Tiểu Tứ Tử nhìn mấy mảnh vỡ đó đã nói sẽ gặp chuyện không may, từ lúc đó Triển Chiêu liền lo lắng, cơm chiều cũng ăn đến nỗi không yên lòng.

"Tiểu Tứ Tử có nói là sẽ xảy ra chuyện gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu: "Không, chỉ nói trên đó chỉ thị không phải là điều tốt."

Bạch Ngọc Đường cũng không biết làm sao, Tiểu Tứ Tử mới học xem bói với Yêu Vương được vài ngày, thuộc loại bán dũng thủy đương vang, nhìn thấy cái gì cũng xem quẻ, nhưng lại không nói rõ ràng, cố tình tiểu bán tiên này lại nói cái gì thì đúng cái đó nữa.

"Miêu nhi..." Ngũ Gia quyết định an ủi Triển Chiêu một chút: "Phải biết rằng... Ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm thấy thi thể thôi."

Triển Chiêu ai oán liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— ngươi như thế nào lại như vậy a?

Ngũ Gia nghĩ nghĩ rồi khuyên Triển Chiêu tiếp: "Ngươi gia nhập Khai Phong phủ không phải là vì bắt người xấu sao? Không có người xấu thì ngươi bắt ai a?"

Triển Chiêu híp mắt.

"Ngươi nói ngươi là bộ khoái, không bắt kẻ trộm ngươi còn lĩnh bổng lộc, ăn cơm lại không thể thiếu thịt..."

Ngũ Gia chưa nói xong, Triển Chiêu "Hừ" một tiếng xoay người, quyết định tạm thời không để ý Chuột nữa! Lớn lên nhìn đẹp mắt thế nào cũng không để ý đến hắn!

Bạch Ngọc Đường cười cười, vươn tay sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Ngũ đang ngẩng đầu ngáp.

Cái đuôi Tiểu Ngũ vẫy hai cái, nằm sấp xuống rồi trở mình đưa cái bụng ngửa lên rồi tiếp tục ngủ.

"Đông... Thùng thùng..."

"Đông... Thùng thùng..."

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng trống canh truyền đến theo từng đợt có tiết tấu, trong thành Khai Phong không ít hộ gia đình đều ngồi dậy thắp đèn lên, có vài người mở cửa sổ ra nhìn khắp nơi xung quanh. Vài người cũng chưa tỉnh ngủ hẳn, nghĩ đến có khi chính mình nằm mơ, nhưng nhìn đến vẻ mặt hoang mang của nhà đối diện cũng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, liền xác định chính mình không nghe lầm.

"Đông... Thùng thùng..."

Một tiếng lại một tiếng vang lên, tiếng vang quanh quẩn trên đường phố Khai Phong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa nằm xuống cũng mở mắt.

Triển Chiêu quay qua liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ lỗ tai, hỏi hắn —— có phải nghe lầm hay không?

Triển Chiêu lắc đầu —— Không! Hắn cũng nghe thấy!

Hai người cũng không hiểu, nhà ai hơn nửa đêm không ở trong chăn ấm nệm êm mà lại đi gõ trống?

Trong phòng Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cũng bị đánh thức, chui đầu vào lòng cha nhóc.

Cửu Vương gia ngáp một cái, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Lương Tử còn đang gối đầu lên bụng mình mà ngủ đến chảy nước miếng ròng ròng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Võ công học uổng phí a, một chút cảnh giác cũng không có!"

Triệu Phổ vươn tay chọc bụng của Tiêu Lương một cái: "Phốc" một tiếng, Tiểu Lương Tử thả rắm.

Cửu Vương gia nhanh chóng vừa bịt mũi vừa xua tay —— sau đó vươn tay nhéo mũi đồ đệ.

Tiểu Lương Tử ban ngày luyện công mệt mỏi, đừng nói là gõ trống, cho dù có bắn pháo bé cũng không tỉnh, bé chỉ trở mình quẹt mũi lại tiếp tục ngủ.

Công Tôn cũng tỉnh, vừa che lỗ tai cho Tiểu Tứ Tử, vừa rướn người ra cửa sổ nhìn xung quanh: "Nửa đêm rồi ai lại ồn ào như vậy?"

Khu nhà đối diện cửa sổ cũng mở ra, Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn xung quanh: "Tên ngốc nào hơn nửa đêm đi gõ trống a, quấy rầy đại gia ngủ để tu dưỡng nhan sắc!"

Mọi người nén giận vài tiếng sau đó đều trở về ngủ, khẳng định tiếng này sẽ nhanh chóng dừng lại, nhưng ai biết âm thanh kia vẫn không ngừng, hơn nữa tựa hồ còn càng ngày càng lớn.

Trong hoàng cung, Bàng phi đang vỗ Hương Hương bị đánh thức mà bắt đầu khóc nháo, bất đắc dĩ nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cũng buồn bực, người nào thiếu tâm nhãn đến nỗi đã hơn nửa đêm còn làm chuyện ồn ào như vậy.

Triệu Trinh triệu Nam Cung đến hỏi, Nam Cung đi ra ngoài một lát, trở về nói một nửa dân chúng trong thành Khai Phong cũng bị đánh thức. Quân hoàng thành vẫn đang lục soát, nhưng chưa tìm được nơi phát ra âm thanh.

Trong Khai Phong phủ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cầm gối đầu ném vào Yêu Vương.

Yêu Vương ôm hai cái gối đầu nhìn hai người đầy ủy khuất: "Hai ngươi thế nhưng lại ném vi sư, hai ngươi đều là hai đồ nhi bất hiếu!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nghi ngờ nhìn hắn —— Đây là tiếng gì?

Yêu Vương ôm gối đầu xoay người ngủ —— Vi sư làm sao mà biết được? Nghe như tiếng đục tường.

Tiếng vang này liên tục không ngừng, lúc này cơ hồ dân chúng toàn thành đều tỉnh, cho dù không bị thanh âm này làm tỉnh giấc, thì cũng bị tiếng ồn ào của binh mã quân hoàng thành chạy đi điều tra làm tỉnh.

Thành Khai Phong còn có rất nhiều người giang hồ, không ít cao thủ đều nhảy lên nóc nhà tìm kiếm khắp nơi, trong số đó cũng có Triển Chiêu vốn đã không ngủ được.

Triển Chiêu đứng trên mái nhà, nghiêng tai nghe ngóng chỗ phát ra âm thanh, nhưng thanh âm giống như truyền từ xa đến, tựa như ở những ngôi nhà ngoài thành Khai Phong.

Nhưng nghe một hồi, thanh âm lúc đầu nghe thì xa, nhưng sau đó hình như càng gần...

"Đang di chuyển sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng lên mái nhà, Yêu Yêu vỗ cánh lắc đầu, hiển nhiên cũng bị động tĩnh này làm phiền.

Lúc Trâu Lương chuẩn bị đến quân doanh thả chó để đánh hơi thì bỗng nhiên... Chung quanh khôi phục im lặng, tiếng gõ kia đã biến mất.

"Ác..." Lâm Dạ Hỏa lấy bông bịt tai ra, nhu nhu huyệt thái dương: "Cuối cùng cũng thanh tĩnh."

Quân hoàng thành lại lục soát một loạt trên đường, đèn dầu của từng nhà dần tắt, thành Khai Phong lại lâm vào an tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Kỳ quái." Âu Dương Thiếu Chinh vừa ngáp vừa gãi cái đầu đỏ chói như mào gà của hắn, rốt cuộc cũng không tìm được nơi phát ra tiếng gõ!

Trong phòng của Yêu Vương ở Khai Phong phủ, Yêu Vương đang ngồi trên giường, hai tay ôm cái gối đầu, Thiên Tôn cùng Ân Hậu thì đứng cạnh giường mỗi người vừa nắm một góc để đoạt gối, tay kia vừa ôm gối của mình.

Ba thầy trò vẫn tiếp tục giằng co, Ngân Yêu Vương bất mãn: "Hai ngươi đã có gối đầu, sao còn muốn cướp gối của vi sư!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu không buông tay, ngươi một câu ta một câu hỏi Yêu Vương

"Thật sự không phải ngươi giở trò quỷ?"

"Đứa nhỏ nhà người ta muốn thành hôn ngươi không cần gây thêm phiền phức!"

"Đúng a! Vạn nhất phá hỏng hôn lễ nhà người ta thì sao?"

Yêu Vương hầm hừ ôm gối đầu: "Đã nói không phải ta a! Hai thằng nhóc các ngươi...!"

"Thật sự không phải ngươi?" Thiên Tôn cùng Ân Hậu không quá tin tưởng nhìn Yêu Vương.

Ngân Yêu Vương sinh khí a: "Ánh mắt đó của hai ngươi là có ý gì? Vi sư ta có khi nào lừa gạt hai ngươi chưa?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên ăn ý buông tay.

"Ai nha!"

Yêu Vương ôm gối đầu ngã trên giường.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhăn mặt, sau đó quay về giường ngủ.

Yêu Vương nhích ra thành giường, miệng nói nhỏ: "Hai người các ngươi là nhóc con dám khi sư diệt tổ!"

Vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, Yêu Vương nhìn đối diện Thiên Tôn cùng Ân Hậu vẫn đang yên lặng quan sát hắn có hay không lại gạt người, đột nhiên nói: "Bên ngoài rất tối a, có muốn cùng nhau nói chuyện xưa hay không... Phốc..."

Yêu Vương nói còn chưa hết câu, lại bị hai cái gối đập trúng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu khoát tay, hai cái gối đều bay trở về, hai người bọn họ vỗ vỗ gối đầu, tìm tư thế tốt rồi nghiêng người, ngủ!

Yêu Vương xoa cái mũi tiếp tục nói thầm: "Mới trước đây rõ ràng đáng yêu như vậy, ai, trẻ nhỏ phản nghịch thật thương tâm a..."

.........

Sáng sớm hôm sau, dân chúng trong thành Khai Phong tối qua không ngủ đủ giấc ngáp dài mấy cái bắt đầu một ngày bận rộn.

Trong hoàng cung, Triệu Trinh vừa ngáp vừa nhìn cả triều văn võ bá quan hai mắt đều có quầng thâm hỏi: "Các vị ái khanh có biết đêm qua là ai tác quái hay không?"

Văn võ quần thần đều lắc đầu, lúc này cho dù là trung thần hay gian thần cũng chỉ có một ý muốn, đó là tìm được người đục tường kia, nhất định phải bắt được rồi đánh một trận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro