Chương 198: Huyền án - Án chưa giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 198: Huyền án - Án chưa giải quyết

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Mọi người Khai Phong vừa tới Lâm An phủ, liền cùng người giang hồ "đánh thành một mảnh", tri phủ Lâm An phái vài trăm nha dịch để duy trì trật tự, kết quả đều chen vào không được trong đám người.

Bên Tây Hồ trong ngoài ba tầng bu đầy người.

Người giang hồ cơ bản đều bị đạp xuống hồ, bên ngoài tụ tập một tầng du khách vây xem, lại bên ngoài nữa là môn phái giang hồ khác chạy tới cứu viện, phía ngoài cùng mới là nha dịch.

Trên lầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng —— "người gây ra họa" lúc ban đầu sớm đã rời khỏi hiện trường.

Triệu Phổ cùng Công Tôn tính toán thời gian không sai biệt lắm, trở về nha môn nghiệm thi.

Long Kiều Quảng cùng Đường Tiểu Muội, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Lục Hiểu Hiểu, cũng nhảy ra khỏi đám người, tìm quán ăn đi ăn cơm.

Yêu Vương mang theo tổ Tương Du lên thuyền của Triệu Trinh, cùng đi nhìn "cảnh tuyết" ở Tây hồ Thiên Tôn trong lúc vô ý chế tạo ra.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh tiếp tục đi mua giày.

Sau khi bọn họ đi, người giang hồ trong hồ bò dậy, người giang hồ cứu viện vọt vào, kết quả người nào cũng không biết mình bị ai đánh, cũng tìm không được người vừa nãy đánh mình, cảm thấy là môn phái đối phương, cuối cùng liền biến thành các loại môn phái giằng co.

Ngũ Gia nhìn môn phái giang hồ bên Tây Hồ cùng con ruồi không đầu giống nhau xoay vòng vòng, cảm thấy thú vị.

Triển Chiêu đè xuống huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu đau.

Cơm cũng ăn xong rồi, Bạch Ngọc Đường liền lôi kéo Triển Chiêu đi, bày tỏ —— nơi này là Lâm An không phải Khai Phong, thích lăn qua lăn lại thế nào thì lăn qua lăn lại thế đó đi.

Triển Chiêu có chút lưu tâm, Ngũ Gia nói, "Ai vừa nói người nào xen vào liền là tiểu cẩu a?"

Triển Chiêu cau mày một cái, xoay mặt một cái —— quên đi mặc kệ!

Ra tửu lâu, hai người lại đi cái hẻm nhỏ Vương Đại Phúc ở trước đây xem sao.

Trong hẻm nhỏ, căn nhà đó đã mở một cửa hàng, mấy gian nhà dân trước kia cũng còn đầy đủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi hỏi, hỏa kế cửa hàng nói không rõ lắm trước đây người nào ở, bọn họ cũng chỉ làm thuê, khách trọ trước kia không lưu lại vật gì cả, phỏng chừng đều bị chủ nhà dọn sạch.

Hai người uổng công một chuyến, không có việc gì mà chung quanh đi dạo một chút, nhất vô sở hoạch* mà trở về biệt viện.

* không thu hoạch được gì

Một tòa nhà lớn của biệt viện chân núi đổi thành nơi ở của mọi người Khai Phong, ban đầu Bao đại nhân cảm thấy ở chỗ này phá án có điểm không ra thể thống gì, bất quá Triệu Trinh nói không sao, dù sao thì ái phi nhà hắn vẫn luôn ở tại trên núi, phía dưới làm gì cũng ảnh hưởng.

Dĩ nhiên, Bao đại nhân cảm thấy, Hoàng thượng đoán chừng là cảm thấy như vậy vô giúp vui tương đối dễ dàng.

Công Tôn tìm khoảng trống giữa trang viên, lấy một phòng tạm thời làm phòng ngỗ tác.

Bọn nha dịch đào hai cổ thi thể, Công Tôn cho khai quan, hắn muốn nghiệm thi.

Bởi vì đều là thi thể vô chủ, nha môn chôn cùng một chỗ, quan tài đương nhiên không có khả năng dùng đồ tốt bao nhiêu, trải qua hơn ba năm, đã thối rữa chỉ còn bộ xương.

Công Tôn cau mày nghiên cứu nửa ngày, có thể tra được đầu mối ít lại càng ít.

Từ hai cỗ hài cốt phân tích, có một vết tích của xương ngực vỡ vụn, biểu thị lúc còn sống đã bị qua ngoại thương, nhưng có thể là nhảy sông tự vẫn sau đó ở trong nước va chạm đá ngầm tạo thành.

Công Tôn quyết định đã làm thì làm cho xong, thẳng thắng nói đào toàn bộ thi thể lên đi.

Đây chính là một công trình vĩ đại, bọn nha dịch đào mất hai ngày.

Trong thời gian hai ngày này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại tại Lâm An phủ thăm viếng mấy chỗ người chết lúc còn sống đã ở qua, giống nhau là nhất vô sở hoạch.

Lại qua vài ngày, Công Tôn đem thi thể đều nghiệm xong, tiên sinh đều nóng nảy.

Những thi hài này đều quá mức "bình thường", ngoại thương trên người, có cái có có cái không, ngoại thương nhiều đa số là gãy xương, cơ bản đều là sau khi chết tạo thành, nói cách khác phần nhiều là sau khi chết chìm tạo thành. Mà một ngón tay thiếu của người chết cũng thuộc đủ loại, ngón tay khác nhau ngón chân khác nhau, hoàn toàn không có quy luật.

Trừ cái đó ra, cái gì cũng không tra được...

Chuyện liên quan đến danh tiếng nha môn đệ nhất thiên hạ của Khai Phong phủ! Làm sao có thể không tra được gì?

Triển Chiêu cùng Công Tôn mấy ngày nay thượng hoả đến thăm, một đau răng một đau cổ họng, cơm ăn không vô ngủ cũng không ngon.

Nhưng thật ra Bao đại nhân rất bình tĩnh, nói Tần đại nhân vốn rất có khả năng, hắn tra xét lâu như vậy một chút đầu mối cũng không có, biểu thị vụ án này đích thật là khó, sốt ruột cũng vô ích, lúc này chỉ có thể thử thời vận, không bằng trước tiên tra một chút những án tử khác.

Ngay lúc Triển Chiêu cùng Công Tôn cảm thấy thất bại, Triệu Phổ thu được biên quan tới một phong thơ, cũng gặp phải "khủng hoảng".

Thư khẩn cấp đưa tới, sau khi Cửu vương gia nhận được thì bị dọa cho giật mình, lòng nói là người nào không có mắt đến đánh lén phải không? Không phải là lão Hạ xảy ra chuyện gì đi?

Mở vừa nhìn, đích thật là Hạ Nhất Hàng "gặp chuyện không may".

Trước đó Tiểu Tứ Tử viết thơ báo bình an cho biên quan, cùng Thẩm Thiệu Tây bát quái một chút chuyện Âu Dương Thiếu Chinh cùng Lục Hiểu Hiểu.

Thẩm Thiệu Tây nhìn không thấy, cho nên Tiểu Tứ Tử mỗi lần viết thơ cho hắn cũng sẽ dùng thục tuyên*, sau đó dùng mực đậm vô cùng, Thẩm Thiệu Tây "đọc" tương đối thuận tiện.

*Thục Tuyên Chỉ 熟宣紙: còn gọi là Phàn Tuyên Chỉ, hay Phàn Chỉ. Phàn là phèn, vì sau quá trình chế giấy có ngâm vào nước phèn. Phèn chỉ ít loang, hút nước chậm, mình giáy không mịn bằng Sinh Tuyên, dùng để vẽ công bút hoặc vẽ chữ khải, chữ lệ cỡ nhỏ như chép kinh, chép sách. Kinh văn chép vào đời Đường dùng loại giấy Phàn Chỉ có tên Ngạnh Hoàng Chỉ.

Sờ thư xong, Thẩm Thiệu Tây liền đem sự tình cùng Hạ Nhất Hàng nói.

Hạ phó soái vừa nghe liền không mặc kệ, nói đám người này một người cũng không đáng tin, có đệ muội thế nào không trước tiên mang đến cho ta nhìn nhìn một chút? Còn đi xuống Giang Nam... Bốn người cần dùng thì lại cùng nhau đi Giang Nam a? Ta đây bận rộn ngủ cũng không có thời gian, bốn người bọn họ chỉ biết lãng* khắp nơi!

* 浪: phóng túng, buông thả, rong chơi; dạo chơi; ngao du

Mấy phó tướng thủ hạ của Âu Dương kia cũng không làm, có đại tẩu cũng không mang đến cho các huynh đệ nhận thức một chút sao? Không để cho nhìn liền nháo lên!

Triệu Phổ xem xong nghiến răng nghiến lợi, nhìn thư viết, biên quan "Tình cảm quần chúng công phẫn, quân tâm dao động" a, Vương gia đưa tay vuốt ót, cảm thấy có chút khó giải quyết.

Nhưng thật ra Triệu Trinh cho ra một chủ ý, nói vậy hãy để cho Kiều Quảng cùng Thiếu Chinh trở về biên quan một chuyến, nếu không thì thay thế Nhất Hàng vài ngày, thả cho hắn vài ngày để cho hắn cũng tới Giang Nam ở vài ngày. Các ngươi cũng thật là, bốn người đều ở bên ngoài chơi, chỉ để lại hắn một người coi nhà, một năm cũng không đi quay về thăm hắn một chút, vậy khẳng định muốn nháo a.

Triệu Phổ cảm thấy chủ ý này ngược lại không tệ, nhưng Âu Dương vừa đi hoàng thành quân làm sao bây giờ?

Triệu Trinh nói, "Cho Trâu Lương quản a."

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, liền tìm mấy huynh đệ đến thương lượng.

Âu Dương cùng Long Kiều Quảng vừa nghe quay về Hắc Phong thành nhìn lão Hạ, đều gật đầu cũng được. Đặc biệt là Âu Dương Thiếu Chinh a, ở chỗ này hắn mang theo quân hoàng thành chưa từng có thời gian bồi Hiểu Hiểu, nếu như trở về đại mạc, đó không phải là mỗi ngày có thể lôi kéo tay đi dạo phố sao! Thoải mái chết được!

Trâu Lương nhưng thật ra cũng không có ý kiến gì, Hạ Nhất Hàng thương hắn như vậy, không đáp ứng thì không nghĩa khí a.

Chủ ý đã định, Âu Dương cùng Long Kiều Quảng mang theo Đường Tiểu Muội cùng Lục Hiểu Hiểu, còn có một nhóm nhân mã, chỉnh lý một chút liền xuất phát.

Hai người vừa đi, Trâu Lương liền tiếp nhận quân hoàng thành.

Kết quả Hỏa Phượng không mặc kệ...

Lâm Dạ Hỏa trước đó mỗi ngày không có việc gì liền cùng Trâu Lương Lương đi dạo đường cái áp đường cái, chơi đến hài lòng biết bao nhiêu. Lúc này ngay cả mao lang đều sờ không tới, đi dạo phố ăn đều không có người bồi. Muội tử của hắn mỗi ngày không phải lên lớp chính là cùng đám tiểu tài tử kia ra ngoài chơi, cũng không để ý đến hắn.

Đột nhiên Hỏa Phượng "cô đơn chiếc bóng" cả ngày cất tay vào vào ra ra, nói Triệu Trinh nhất định là cố ý!

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ còn lại cảm thấy rất cân bằng, trước đây Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương hai cái người này cọ ăn cọ uống mỗi ngày chỉ biết chơi, lần này tốt lắm!

Nam Cung cũng cảm thấy Hoàng thượng có chút "Hiềm nghi", có thể là trước đó Bàng phi không bên người, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương còn mỗi ngày ở trước mắt hắn tú ân ái, kết quả là bị ghi nhớ...

(Ros: Tui cũng nghi ngờ ông Hoàng đế này lắm a~~)

Lại qua hai ngày, vẫn như cũ không có tra ra đầu mối, Triển Chiêu vì kích phát "tiềm năng" của Tiểu Tứ Tử, bình thường đem đoàn tử bất thình lình ôm lắc hai cái.

Nhưng ngoại trừ bị đoàn tử đạp ra, cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Tiểu Tứ Tử đích thật là không có thấy cái "hình ảnh" đặc biệt gì.

Triển Chiêu lại đi hỏi Yêu Vương.

Lão gia tử cũng rất bối rối, nói hắn tuy rằng gọi Yêu Vương nhưng cũng không phải thật sự là yêu quái a, hơn nữa cho dù thực sự là yêu quái, cũng không có khả năng trên đời này chuyện gì hắn đều biết, hơn nữa ba năm trước đây hắn đều còn chưa trở lại, làm sao biết hung thủ là người nào a?

Cuối cùng, Triển Chiêu, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa, thành ba người thất ý.

Bao đại nhân quyết định, nếu như tiếp qua ba ngày vẫn như cũ không có đầu mối, vụ án này cứ tiếp tục treo, trước tiên tra hồ sơ vụ án khác đi.

...

Sáng sớm hôm nay, Tạ Viêm tới biệt viện một chuyến tìm Tiểu Tứ Tử.

Tất cả mọi người vô cùng tò mò, lại là tìm đến đoàn tử?

Trong viện tất cả mọi người bát quái mà nghe một lớn một nhỏ nói chuyện.

Nguyên lai là Tiểu Tứ Tử trước đó nhờ Tạ Viêm hỗ trợ làm một chuyện... Tiểu Tứ Tử lần này đến Giang Nam, còn có một quan trọng "nhiệm vụ", chính là chuyện tăng thêm cửa hàng Mãn Ký ở Giang Nam.

Trước đó Thiệu Hưng phủ cùng Kim Hoa, Tiểu Tứ Tử đều "khảo sát" qua, nhưng đều không có lựa chọn thích hợp.

Lần này đến Lâm An, Tiểu Tứ Tử cảm thấy bên Tây Hồ vô luận như thế nào phải mở cửa hàng, liền cùng Tạ Viêm hỏi thăm có cửa hàng nào vừa vặn muốn bán hay không.

Tạ Viêm nói bên Tây Hồ tấc đất tấc vàng, thông thường có tửu lâu ở mặt tiền, đoạn đường tốt một chút cũng phải đấu giá, nói sẽ giúp bé lưu ý một chút, đến lúc đó có thích hợp sẽ nói với bé.

Qua mấy ngày nay, thật là có một cơ hội.

Tạ Viêm cầm bản đồ địa hình của Tây hồ, chỉ vào một chỗ đoạn đường cực tốt cho Tiểu Tứ Tử nhìn, nói phụ cận có một khu tửu lâu ba tầng muốn bán cửa hàng, lâu rất cũ kỹ, thế nhưng đoạn đường phi thường tốt, có thể mua lại tu sửa một chút, hoặc là đơn giản kéo đổ rồi trùng kiến, làm một cửa hàng chi nhánh ở Giang Nam cho Mãn Ký rất thích hợp.

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nhỏ, nghiên cứu bản đồ.

Ngũ Gia cũng đi qua nhìn thoáng qua, cảm thấy đoạn đường thực rất tốt, cũng kiến nghị Tiểu Tứ Tử mua lại.

Tiểu Tứ Tử lần này đi Giang Nam quả là mang theo không ít bạc, bé cảm thấy, cùng với đông một tây một mua chút tiện nghi, không bằng ở bên khu vực tốt nhất Tây Hồ mua cái tốt nhất, như vậy cho dù sau đó sinh ý cửa hàng không tốt, tiền đất cũng không thua thiệt.

Công Tôn tiên sinh ôm cánh tay ở một bên thở dài —— nhi tử mấy tuổi còn chưa tới hai mươi, cũng đã bắt đầu lo lắng mua đất kiếm tiền...

Triệu Phổ rất vui mừng ở một bên gật đầu —— sau này có thể hưởng phúc của con trai!

Mấy ảnh vệ đều không nói gì nhìn hắn —— ngươi tốt xấu gì cũng là Binh Mã đại nguyên soái còn là một Vương gia, có chút tiền đồ có được hay không!

Tiểu Tứ Tử hỏi Tạ Viêm tiểu lâu này mua lại đại khái bao nhiêu bạc, cùng hắn nói con số mình dự tính một chút.

Tạ Viêm nói theo lý là khẳng định được rồi, nhưng gần đây tình huống không quá nhất định.

Ngũ Gia hỏi gần đây có tình huống gì.

Tạ Viêm thở dài, "Gần đây không phải là tới rất nhiều người giang hồ sao, lúc đầu Lâm An không có môn phái giang hồ lớn, nhưng bây giờ muốn làm cái gì luận võ Giang Nam minh chủ, nghe nói có không ít môn phái giang hồ muốn ở Hàng Châu mua đất. Bởi vì nếu như lại tới Lâm An dừng chân mà nói, thời điểm chọn cũng sẽ rất có lợi, cho nên chỉ sợ đám người này cũng tới đấu giá, vậy có thể sẽ tăng giá."

Triển Chiêu nghe được cau mày, "Môn phái Giang hồ mua tòa nhà... Một tòa tiểu lâu, đủ sao? "

Tạ Viêm buông tay, biểu thị mình không phải là người giang hồ, không hiểu nhiều, chính là nghe một ít tin đồn thôi.

"Biết đâu ý nghĩ cùng Tiểu Tứ Tử là giống nhau." Ngũ Gia nói, "Nếu phải ở chỗ này mua đất, vậy chọn một đoạn đường tốt một chút, như vậy vô luận được chọn hay không, đến lúc đó bán ra cũng tương đối tốt, mua đi bán lại không chừng còn có thể kiếm thêm."

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, biểu thị —— đắt tiền cũng không cần, không cần phải tiêu tiền uổng phí!

Tạ Viêm đề nghị, "Đấu giá sẽ ngay hôm nay, không bằng trước tiên đi xem?"

"Hảo a!" Tiểu Tứ Tử còn chưa đáp ứng, Triệu Trinh trước tiên sáp đến đáp ứng.

Hoàng thượng "Xoẹt" một cái mở cây quạt, quạt cười nói, "Mãn Ký chính là đặc sản của Khai Phong ta! Mỹ vị như thế nên để cho người trong thiên hạ đều nếm thử, đất này trẫm mua!"

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh —— có thật không?

Triệu Trinh đưa tay bóp đoàn tử, "Trẫm cùng với các ngươi hùn vốn buôn bán, các ngươi tính trẫm một phần!"

Tiểu Tứ Tử ngước mặt cùng Triệu Trinh thương lượng, "Kia mỗi người phân nửa đi?"

Triệu Trinh phe phẩy cây quạt gật gật đầu, "Cứ vậy đi! Ha ha ha."

Công Tôn bất đắc dĩ lắc đầu —— đoàn tử nhà hắn cùng Hoàng đế mở buôn bán năm năm... Có ngưu bức hay không a.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vuốt cằm, tựa hồ cũng có chút ý tứ.

Ngũ Gia cảm thấy cái sóng này đích thật là không thua thiệt, có chút tâm động.

Từ lúc ở Khai Phong mua phòng, Hỏa Phượng tìm được cảm giác tồn tại cũng cảm thấy có thể thêm vào một chân.

Sau đó, Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng nói muốn nhập bọn... Tiểu Tứ Tử thoáng cái lại kéo đến hai người kim chủ.

Triển Chiêu cùng Công Tôn thay đoàn tử tính toán một chút, cảm thấy sức mạnh rất đủ, một tòa lâu sao đủ? Có thể cân nhắc trực tiếp mua cả một con phố...

Đấu giá hội ở Phương Hoa Uyển trong thành cử hành.

Phương Hoa Uyển này nhưng thật ra là một rạp hát, bất quá gánh hát đều là buổi tối bắt đầu làm việc, ban ngày sân trống không, cho bên ngoài cho mướn làm chút hoạt động bán đấu giá bán thi họa đồ cổ đồ dùng trong nhà và vân vân đều có, bán cũng không ít.

Tạ Viêm buổi chiều còn có công khóa, cũng không cùng đi, đoán chừng một đấu giá nho nhỏ, cũng sẽ không ra cái đại loạn gì đi.

(Ros: anh lầm rồi anh ơi ~~ Hoàng đế nhào vào góp vui + Triển Chiêu ra đường là nhặt thi thể mà không có đại loạn gì sao? Quá sai lun á ~ phải là bao loạn bao náo nhiệt lun~~)

Mọi người Khai Phong cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chỉ là đi mua một tiểu lâu mà thôi.

Lại không biết lúc này đánh bậy đánh bạ, không chỉ gây ra một trận đại loạn, mà còn tra ra đầu mối của vụ án chưa giải quyết khiến Triển Chiêu cùng Công Tôn định buông tha.

(Ros: Tui đón đúng a~~ Cảm thấy bản thân quá giỏi phải thưởng cho bản thân mới được)


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro