Chương 209: Minh Chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 209: Minh Chủ

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Trong Biệt viện, Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn Lương Thần Mỹ luyện công, vừa cùng Tiểu Tứ Tử ăn nho.

Tiểu Tứ Tử còn đang vội vẽ bản sao của huyết lung đồ, chớ nhìn bé mỗi ngày chỉ chơi với đùa, thật ra vẽ cũng được hơn nửa bản.

Lâm Dạ Hỏa tự mình ăn một quả nho, rồi lại đút cho bé một quả, bản thân bóc vỏ quả nho, còn đưa tay giúp Tiểu Tứ Tử, tới tới đi đi vô cùng thuần thục.

Một bên bọn Tiểu Lương Tử vừa luyện công vừa nhìn bên này, luôn cảm thấy Hỏa Phượng nhích tới nhích lui khiến cả bọn rất mất tập trung.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Tiểu Tứ Tử vẽ bên này, trong miệng nhắc nhở, "Luyện công chuyên tâm, nhìn cái gì vậy? Luyện mười lần không đúng không cho phép dừng!"

Ba tiểu gia hỏa nhanh chóng quay đầu lại luyện công.

Bên kia Hỏa Phượng đưa tay rót chén trà cho Tiểu Tứ Tử, để bé nghỉ một lát lại vẽ đừng để mệt mỏi.

Lương Thần Mỹ đều liếc Hỏa Phượng —— ngươi rõ ràng rất bất công a!

Hỏa Phượng xoay mặt trừng mắt, "Muốn luyện một trăm lần a?"

Ba tiểu hài nhi ủy ủy khuất khuất quay đầu lại luyện tiếp.

Lúc này, bên ngoài Trâu Lương tiến vào.

Tả tướng quân mấy ngày nay ngoại trừ lúc ăn cơm cơ bản đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ngày hôm nay lúc này dĩ nhiên tới, hơn nữa cũng không có mặc nhuyễn giáp.

Đi tới trong viện cạnh bàn đá, Trâu Lương ngồi xuống, lấy một quả nho ăn.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn một cái.

Trâu Lương ăn quả nho, hỏi hắn, "Đi ra ngoài chơi không?"

Hỏa Phượng hồ nghi, "Ngươi không bận?"

Trâu Lương vừa ăn nho vừa nói, "Nguyên soái nói thay ta một hôm, để ta đi ra ngoài chơi một chút, ngày hôm nay trời đẹp."

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, "Triệu Phổ cú ý tư* như thế?"

*hiểu ý, tri kỉ, đạt đến một trình độ nào đó; bạn thân; bạn chí cốt; bạn tâm giao

Trâu Lương gật đầu, "Bất quá phải mang theo Thanh Lân."

Hỏa Phượng gật gật đầu, biểu thị cái này dễ làm, Thanh Lân nghe lời lại nhu thuận.

"Còn phải mang theo hoàng thượng..."

Trâu Lương vừa dứt lời, Hỏa Phượng liền nhìn trời, "Cho nên Triệu Phổ thà rằng thay ngươi làm việc dẫn dắt quân hoàng thành, cũng không muốn bồi chất nhi của hắn xuất môn đúng không?"

Trâu Lương ăn nho gật đầu, "Đại khái chính là như vậy."

Cân nhắc một chút, Lâm Dạ Hỏa cảm thấy bồi Triệu Trinh xuất môn thườn xảy ra không ít chuyện, bất quá Câm cuối cùng cũng rãnh rỗi, liền cùng xuất môn đi.

"Đi chỗ nào a? Du hồ sao?" Hỏa Phượng hỏi.

Trâu Lương lắc đầu nói, "Ban nãy, Thiên Dực vào nói trong thành người giang hồ chuẩn bị tỷ võ, sau đó vừa vặn bị hoàng thượng nghe được."

Hỏa Phượng thở dài —— vậy cũng được?

Lương Thần Mỹ đang luyện công cũng nhìn sang, "Luận võ? Là chọn minh chủ sao?"

"Lợi hại!" Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều biểu thị luyện công lâu như vậy, còn chưa từng thấy người ta chọn minh chủ!

"Thiên Tôn cũng là minh chủ được chọn ra a!" Tiểu Lương Tử phấn khởi nói.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đều có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Lương Tử một chút —— cấp bậc của đàn hùng võ lâm này làm sao có thể so sánh với Thiên Tôn, quả thực chính là khoảng cách giữa trăng trên trời so với ba ba giữa biển vậy*!

* cửu tiêu tháng cùng ngũ dương miết

"Chúng ta đi xem đi!"

"Ta cũng muốn đi!"

Mấy tiểu hài nhi nhảy nhảy nhót nhót nói muốn đi ra ngoài.

Hỏa Phượng lòng nói một Triệu Trinh đã đủ náo nhiệt, còn mang theo các các ngươi?

Nhưng Lâm Dạ Hỏa còn chưa kịp nghĩ ra lý do tốt để cự tuyệt đám hài tử, liền có một thanh âm truyền đến, "Tốt, vậy cùng đi đi, nhiều người náo nhiệt a!"

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Trinh chạy vào.

Đi theo phía sau là Nam Cung cùng Thanh Lân.

Thanh Lân rời khỏi Hắc Phong thành vẫn đeo nửa mặt nạ, bởi vì nửa khuôn mặt hắn đều là lân giáp màu xanh, xuất hành bất tiện. Cũng may gần đây trên đường người giang hồ rất nhiều, ăn mặc kiểu gì cũng có, cũng không ai chú ý ai. Thanh Lân ngày hôm qua theo mấy đệ tử Thái Học viện ra ngoài chơi một lần, trở về còn rất vui vẻ, ngày hôm nay được Triệu Phổ "Ủy trọng trách", hiệp trợ Nam Cung bảo hộ Triệu Trinh.

Vui vẻ nhất vẫn là Nam Cung, cuối cùng cũng có một người đáng tin có thể giúp một tay hơn nữa còn nguyện ý giúp một tay.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Tiểu Tứ Tử có đi hay không, Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Lương Thần Mỹ lập tức đều vây hỏi, "Cẩn Nhi không đi sao? Cùng đi nha!"

Lâm Dạ Hỏa chỉ vào ba người, "Các ngươi nhìn đi, so với Tiểu Tứ Tử một chút, Tiểu Tứ Tử hữu dụng hơn các người a!"

Tiểu Tứ Tử nói, "Không phải a, ta đợi phụ thân cùng đến Lâm An thư viện, ngày hôm nay khai viện có bán hàng từ thiện."

"Vậy vừa vặn có thể cùng đi." Trâu Lương mở miệng nói, "Bởi vì địa điểm tỷ võ ngay phụ cận thư viện."

................

Lúc này, bên trong Lâm An thư viện.

Ngoại trừ mấy người của Thái Học viện là lần đầu tham gia hoạt động, mấy đệ tử khác đều đã quen thuộc, mọi người đang dưới sự chỉ huy của nhóm phu tử, đem bàn trong thư phòng đều dời ra ngoài, sau đó xếp thành hai hàng, thẳng từ trong viện đến cửa chính.

Các vị đại tài tử đều chuẩn bị xong đồ vật cần bán để "Bày sạp", ngoại trừ bán tranh chữ, còn có rất nhiều người đem các loại sách, cầm mình không cần đều lấy ra bán, cùng một chợ trời tụ tập giống nhau, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm được sắp xếp ở vị trí tận cùng bên trong thư viện, ở phủ Hàng Châu hai người bọn họ danh khí lớn nhất, người đến cầu thơ tranh của hai người bọn họ nhiều nhất. Cái này có nghĩa là mỗi người đều phải đi tới tận cùng bên trong thư viện, vậy sẽ đi qua tất cả "Quầy hàng", kéo động nhân khí của các quầy hàng, chủ ý này là Bàng Dục nghĩ ra.

Mấy đại tài nữ Triệu Lan các nàng cũng tới, các cô nương ngày hôm qua mang theo rất nhiều vật phẩm trang sức của các cung nữ trong cung cùng nhau làm, đều là Bàng phi giúp định kiểu dáng. Bàng phi thường ngày thích ăn mặc cho Hương Hương, bởi vậy nghiên cứu rất nhiều vật phẩm trang sức tiểu nữ hài nhi thích hợp đeo, dáng vẻ mới mẻ độc đáo giá cả cũng không đắt, sinh ý tốt.

Bàng Dục thấy bên này nhiều người cứ tới đây hỗ trợ thu xếp buôn bán, Bao Duyên phụ trách ghi sổ sách.

Vương Kỳ phụ trách thu dấu, Y Y cầm một rương nhỏ, để đếm số lượng. Trước khi ra cửa, mấy vị đại nhân trong phủ đều nói, ngày hôm nay tổng cộng bán bao nhiêu bạc, các vị đại nhân đều quyên gấp bội.

Trên mười đầu ngón tay Y Y tám ngón đều quấn băng gạc, Bàng Dục thấy thì bị dọa cho giật mình, hỏi nàng bị làm sao? Luyện Thiết Sa chưởng a?

Y Y lầm bầm một câu, "Thật luyện Thiết Sa chưởng cũng sẽ không thương tổn như vậy."

Triệu Lan lại gần nói, "Y Y hôm qua cầm kim xỏ hạt châu a! Ách! Ngày hôm qua xuyên một hạt châu, thì bị đâm một cái, mười ngón tay, chỉ có hai ngón cầm kim là không có bị đâm, mấy ngón khác đều bị đâm trúng!"

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, may là Lâm Dạ Hỏa không nhìn thấy.

Y Y bĩu môi, Triệu Lan liền dỗ nàng, "Không thể may vá thì sao chứ! Y Y, chúng ta là người làm đại sự! Sau này làm tướng quân! Giống như các tỷ tỷ Lê Yên* vậy!"

*trong quân doanh của Triệu Phổ có 2 nữ phó tướng, một là Lê Yên - tỷ tỷ này là phó tướng trực thuộc quyền nguyên soái của Phổ ca, trong nhà hai ba đời đều là tướng quân trong nhà có mấy ca ca cũng ở quân doanh nhưng lăn lộn sao cũng không bằng tỷ tỷ này - tỷ tỷ này là đồ đệ của một cung chủ Hắc Thủy cung hay sao á; một người nữa là Miêu Bạt Thải - tỷ tỷ này là phó tướng của Tiên phong quân Hỏa Kỳ Lân, người Miêu.

Y Y cười tủm tỉm gật đầu.

Lúc này, Qua Thanh đi ra ngoài an bài ảnh vệ một chút chạy vào, thấy Lâm Tiêu bên này lấy một ấm trà chậm rì rì đang vẽ một chút, liền đối với hắn chỉ chỉ đội ngũ thật dài, "Ai, có thể xếp hàng tới cửa a! Ngày hôm nay dự tính có năm mươi nha!"

Lâm Tiêu cau mày, "Năm mươi? Ai dự tính a? Làm sao có thể vẽ xong? "

Bàng Dục chọc, "Dự tính một người chính là năm trăm hai, ngươi tính rốt cuộc là bao nhiêu!"

"Không phải đâu!" Triệu Lan bất mãn, "Chúng ta nơi này một cái trâm cài một lượng bạc đều bán không được!"

Y Y đưa tay, cho Lâm Tiêu nhìn băng gạc trên đầu ngón tay, biểu thị bất mãn!

Lâm Tiêu bất đắc dĩ, "Năm mươi tờ ta phải hoạch định sang năm đi..."

"Chậc chậc." Bàng Dục tiếp tục ra chủ ý, "Ngươi vẽ tờ đặc biệt lớn, đến lúc đó gấp lại cắt thành năm mươi tờ, mỗi miếng lớn bằng bàn tay một chút là được rồi!"

Lâm Tiêu đỡ trán, "Đây không phải là lừa gạt tiền sao?"

"Ai nói? Trong thành Khai Phong bức tranh của ngươi bàn về thước bán đều là vạn lượng trở lên, năm trăm hai mua một khối to bằng bàn tay còn không biết đủ sao?" Bàng Dục giám sát thúc dục Lâm Tiêu nhanh chóng vẽ, nỗ lực kiếm tiền!

Lâm Tiêu lắc đầu tiếp tục vẽ bức tranh của hắn.

So sánh với hắn mà nói, Tạ Viêm dễ dàng hơn nhiều.

Tạ công tử không cần lâm thời làm thơ, trước mắt hắn một đội ngũ người dài đều là đang cầm thi tập của hắn mà tới, hắn chỉ cần phụ trách ở trên thi tập ký tên của mình là được.

Bàng Dục đừng xem văn bất thành võ bất tựu*, nhưng ý đồ xấu đặc biệt nhiều, đã sớm để người ta in vội năm trăm bản thi tập của Tạ Viêm đặt trước cửa mua bán, thoáng cái đều bán sạch, hắn lại bán cây quạt có viết thi từ của Tạ Viêm trước cửa. Quạt bán bao nhiêu cũng không đủ, một nhóm thư đồng trong thành Hàng châu của các cửa hàng quạt lớn đều đi mua quạt thi từ của Tạ Viêm để bán, một cái là mấy lượng, qua tay đã hơn mười lượng.

*văn không thành võ không tựu, văn võ đều không được

Rất nhiều nữ nhi đến a, đều đang cầm cây quạt có thi tập đến chỗ Tạ Viêm ký tên.

Ngày hôm nay hai người Tạ Viêm cùng Lâm Tiêu liền bán hàng từ thiện được hai vạn mấy, đừng nói cửa hàng cháo, xây tòa lâu cũng đủ.

Nhóm phu tử ở Thư viện cũng vui vẻ, Y Y tiếp tục đưa tay cho mọi người thấy băng gạc trên đầu ngón tay mình, nhóm tài nữ đều rất bất mãn, khổ cực không kiếm được tiền, không công bằng!

Bên này đang bận, liền nghe phía ngoài hàng loạt tiếng động lớn, hơn nữa cảm giác cũng không phải thư sinh đang ầm ĩ, nói còn rất thô tục, giọng cũng không nhỏ.

Triệu Lan để Qua Thanh đi xem bên ngoài chuyện gì xảy ra.

Qua Thanh trước đó đã sớm nhìn rồi, bất đắc dĩ nói, "Sát vách trong một đại viên lớn có rất nhiều người giang hồ, dựng lôi đài đang luận võ."

"Đánh lôi đài?" Bàng Dục bọn họ đều hiếu kỳ.

"Lâm An phủ không phải có quy định không cho phép tư đấu sao?" Bao Duyên không giải thích được.

Qua Thanh nhún vai, biểu thị cái này mình ngược lại là không rõ ràng lắm, bằng không đi báo quan?

"Vô dụng thôi."

Lúc này, mấy phu tử bên cạnh nói, "Trước đó viện trưởng đã sớm đi tranh luận qua, ngày hôm nay bên này bán hàng từ thiện lúc đầu người có rất nhiều, nhưng sát vách đánh đánh giết giết cũng sợ gặp chuyện không may. Viện trưởng cũng nói Lâm An phủ có lệnh không cho tư đấu. Thế nhưng đám người giang hồ kia nói, Lâm An phủ quy định không cho tư đấu công khai. Viện sát vách là sở hữu tư nhân, người ta cam tâm tình nguyện cung cấp nơi cho người giang hồ đánh lôi đài, cũng không cho phép người ngoài đi vào vây xem, chỉ có người giang hồ phía sau cánh cửa đóng kín là người một nhà đánh nhau, không thuộc về phạm vi quản phạt của nha môn."

"Xấu như vậy?" Bàng Dục cau mày, "Người nào cho đám người giang hồ kia cung cấp một viện tử lớn như vậy? Nhóm quần hùng không phải đều rất nghèo sao? Tìm được kim chủ rồi?"

Mấy phu tử nói, sát vách vườn là của Lý Thừa Đức.

Tất cả mọi người Thái Học viện ngẩng đầu lên, ào ào một chút nhìn phía nhóm phu tử, "Lý Thừa Đức? Đường đệ của Lý Thừa Phong?"

Nhóm Phu tử đều gật đầu.

"Lý Thừa Đức này cùng người giang hồ có lui tới? Hắn không phải là một thương nhân phổ thông sao?" Bao Duyên cau mày, "Vì sao Giang Nam chọn minh chủ hắn lại có một chân?"

"Lý Thừa Đức là hội trưởng thương hội lần này, tổ chức không ít hoạt động." Tạ Viêm nói, "Lý gia hai huynh đệ tính cách khác nhau một trời một vực, Lý Thừa Phong mỗi ngày đều cẩn thận dè dặt, xuất môn ăn một bữa cơm cũng phải chọn ngày, Lý Thừa Đức thì mỗi ngày ở bên ngoài làm mưa làm gió, nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có hắn."

Tất cả mọi người cảm thấy hai huynh đệ này có chút kỳ quái.

"Ôi chao, ta nói." Bàng Dục tựa hồ có chút ý kiến, "Chúng ta trước đó tra tòa lâu kia cùng Tiền lão bản, đối tượng hoài nghi là tòa lâu của Lý Thừa Phong. Cũng đừng quên, tòa lâu kia còn không đến mức có thể tìm tới nhiều người bị hại thiếu một ngón tay như vậy, Lý Thừa Đức mở nhà tắm cũng là then chốt a!"

Bao Duyên cũng gật đầu, "Đích thật là như vậy! Án tử trước khi kết thúc, cho dù nhà tắm kia thâm hụt tiền cũng vẫn mở, nhưng án tử vừa kết thúc nhà tắm lập tức hủy đi!"

.....

Đồng dạng có loại khốn hoặc này, còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo mấy người giang hồ tới cửa viên tử Lý gia.

Cái cửa viện tử này chỉ có Hai chữ "Lý viên", là một khu hoa viên tư nhân của Lý gia, chỗ bên trong rất lớn.

Trước cửa Lý viên rất nhiều người giang hồ đứng gác, chỉ có mấy môn phái đệ tử tham gia tranh cử Giang Nam minh chủ có thể tiến vào, những người khác một mực bị chặn ngoài cửa.

Điều này làm cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút khó vào, cũng không tiện len lén chạy vào, ngộ nhỡ bị phát hiện tràng diện hẳn là vô cùng xấu hổ, hơn nữa tránh không được bị đám đàn hùng kia vây công.

Triển Chiêu nhìn trái phải một chút, liếc nhìn cách đó không xa đồng dạng vô cùng náo nhiệt Lâm An thư viện.

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, "Sáng nay Công Tôn không phải nói Lâm An thư viện bán hàng từ thiện sao? Có rất nhiều người ra giá cao mua bức tranh của Lâm Tiêu sao?"

Ngũ Gia gật đầu, "Ừ."

"Ta có biện pháp tiến vào Lý viên!"

Nói xong, Triển Chiêu liền lôi kéo Bạch Ngọc Đường chạy đi thư viện.

Mà cùng Triển Chiêu bọn họ chân trước chân sau đến cửa thư viện, còn có bọn Triệu Trinh.

Tiểu Tứ Tử kéo Công Tôn cùng vào, Công Tôn đi tất nhiên Triệu Phổ cũng đi theo.

Triệu Trinh một đường còn cùng hoàng thúc nhà mình sinh hờn dỗi —— cho nên Công Tôn tiên sinh cùng Tiểu Tứ Tử, rồi đến Phó tướng của ngươi cùng binh mã của ngươi, rồi mới đến phiên trẫm có đúng hay không a? Trẫm tốt xấu gì cũng là thân chất nhi của ngươi a!

Trong lòng Triệu Phổ nói chỗ nào có thể tới ngươi a, ở giữa còn có nương ta, sư phụ ta, Bát ca ta....

Đến cửa, mọi người cũng gặp phải vấn đề giống như vậy, Trâu Lương nhìn thoáng qua Lý viên, lắc đầu, "Xem ra người ta đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho phép vây xem."

Lương Thần Mỹ cũng có chút nhụt chí.

Công Tôn cũng nói, "Bọn họ không phải là chọn minh chủ sao? Không cho nhìn sao được? Kia ai biết bọn họ ở bên trong làm cái gì! "

"Đúng." Nam Cung ngoài miệng không tán thành, nụ cười trên mặt lại dị thường tán thành.

Triệu Trinh đến đều tới, chỗ nào đồng ý từ bỏ ý đồ a, liền hỏi mọi người có hay không có chủ ý đi vào.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay của Công Tôn đột nhiên nghiêng đầu.

Ngây ngẩn một hồi, Tiểu Tứ Tử nói, "Ai nha, Miêu Miêu phải làm minh chủ a..."

Tất cả mọi người nhìn tiểu đoàn tử —— người nào "Manh*"?

*'Minh' trong 'Minh chủ' là 盟 đọc là [méng], 'manh] mà tiểu đoàn tử nói là 萌 cũng đọc là [méng], đồng âm nha~





→Chương sau: Chương 210: →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro