Chương 215: Thử Địa Hữu Ngân - Nơi này có bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 215: Thử Địa Hữu Ngân - Nơi này có bạc

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thời gian nhà Lý Thừa Phong bị mất trộm trùng hợp đến nỗi cảm thấy có chút không chân thật, hơn nữa cây bảo đao kia cũng ở trong đám vật bị trộm.

Nguyên bản ban ngày mất trộm đã rất kỳ quái, hơn nữa trộm cái gì không trộm, hết lần này tới lần khác phải trộm đi cây đao kia? Đồ chơi kia vừa nặng lại dài, cũng không tiện lấy.

Mang theo nghi vấn đầy mình, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn đi đến nhà Lý Thừa Phong.

Khố phòng mất trộm của Lý gia ở hậu viện, nha dịch của nha môn đều ở đó, mấy bộ khoái của Lâm An phủ đang từng người một hỏi hạ nhân Lý gia, còn có một sư gia ở một bên căn cứ theo miêu tả của mọi người phác họa lại.

Lúc này, quản gia Lý gia đi tới, đi theo phía sau là một người trung niên mặc y phục tinh tế, người nọ thoạt nhìn có chút âm trầm, đang cau mày.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đoán hắn có thể chính là Lý Thừa Phong, quả nhiên, qua giới thiệu của quản gia, vị này quả là gia chủ Lý gia, Lý Thừa Phong.

Lý Thừa Phong nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, câu nói đầu tiên là, "Đều do cái tên hỗn đản Lý Thừa Đức kia, không có gì làm lại đi trêu chọc người giang hồ làm gì, kết quả khiến ta cũng bị vạ lây!"

Triển Chiêu hỏi chi tiết tình huống.

Lý gia quản gia nói, "Ban nãy có mấy người võ nhân xông vào hậu viện, bắt mấy tiểu tư đang thu thập khố phòng, hỏi bọn hắn đao để ở đâu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, không nghĩ tới lại phát triển theo hướng này.

"Đám người kia xông vào khố phòng, cầm đao đi, còn mượn gió bẻ măng cầm đi không ít vật đáng tiền." Quản gia cũng rất phẫn nộ, "Sau đó nhảy qua tường viện rời đi!"

"Vậy các ngươi thấy tướng mạo của những người đó không?" Triển Chiêu hỏi.

"Đám người kia đều che mặt, bất quá cầm đầu là một tên hình như bị thương ở tay, có bọc băng gạc."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, tay bị thương...

"Vì sao lại trách Lý Thừa Đức?" Triển Chiêu hỏi Lý Thừa Phong.

"Mỗi lần gặp rắc rối đều là hắn, lần này còn không phải do hắn tham gia với đám giang hồ chọn minh chủ gì đó, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này." Lý Thừa Phong tức giận nói, "Đã nói với hắn bao nhiêu lần rồi, đao kia là tổ tiên truyền lại, không nên khoe khoang, ngộ nhỡ bị người bụng dạ khó lường theo dõi, không chừng còn đưa tới tai ương huyết quang. Hắn thì tốt rồi, cho người ta mượn đao luận võ, kết quả đao bị bể không nói, còn bị đám người giang hồ kia theo dõi..."

Triển Chiêu cảm thấy Lý Thừa Phong có ý gì đó, liền hỏi, "Lý viên ngoại cảm thấy, đám kẻ cắp này chính là môn phái giang hồ ban nãy ở Lý viên tham gia đánh lôi đài?"

"Không phải đám đó thì còn có thể là ai?" Lý Thừa Phong tức giận nói.

Lúc này, bộ khoái nha môn cầm bức họa của sư gia vẽ xong đi đến, đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Sư gia chủ yếu vẽ dung mạo của thủ phạm là chính, tuy rằng che mặt, nhưng từ bộ phận lộ ra ngoài nhìn, có chút giống Mạc Mộ Vũ. Mặt khác, sư gia còn căn cứ theo miêu tả của tiểu tư vẽ tay của người kia, phương pháp băng bó, chắc là bị thương ngón út.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm bức họa hồi lâu, cũng không nói chuyện, đem bức tranh trả lại cho bộ khoái, hỏi, "Lúc ấy có bao nhiêu người phục kích?"

"Tổng cộng có năm người, lúc đó hiện trường có ba tiểu tư, sau đó lại có mười mấy hộ vệ của Lý gia đuổi tới, bất quá những người đó khinh công đều tốt, đã trốn đi."

Triển Chiêu gật đầu.

Bộ khoái hỏi Triển Chiêu, "Triển đại nhân, có nên dán cáo thị truy bắt những người này không?"

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đem bức tranh cầm đi, nói, "Không vội, để ta xử lý."

Mấy bộ khoái Nha môn nhìn nhau một cái.

Lý Thừa Phong nghe thấy cũng ngẩng đầu, tựa hồ có chút bất mãn, "Vì sao không truy bắt những người này? Lấy lại mấy vật tổn thất nhà ta..."

Triển Chiêu gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, hỏi Lý Thừa Phong, "Ta muốn tới khố phòng."

Lý Thừa Phong hình như có chút tức giận, bất quá vẫn miễn cưỡng bảo quản gia dẫn đường.

"Lý viên ngoại cũng cùng đi chứ, ta thật sự có một số việc muốn hỏi thăm ngươi một chút." Triển Chiêu muốn Lý Thừa Phong cùng đi.

Ngũ Gia đi theo bọn họ đi vào Lý phủ, chỉ thấy mấy bộ khoái cùng nha dịch của Lâm An phủ bày ra vẻ mặt không hiểu, không hiểu vì sao Triển Chiêu lại không để bọn họ dán cáo thị truy nã phạm nhân.

Trước đó cuộc tỷ võ ở Lý viên đã gây xôn xao dư luận, không ít người đều biết Triển Chiêu đã lên làm minh chủ của Giang Nam.

Mà hình như nhìn bức tranh kia, đối tượng hoài nghi trọng điểm chính là Mạc Mộ Vũ, nói cách khác, là người Giang Nam... Cho nên Triển Chiêu có ý thiên vị sao? Bọn nha dịch mặc dù hoài nghi, nhưng lại không tin chuyện đó, Triển Chiêu ở Khai Phong phủ lâu như vậy, danh tiếng công bằng chấp pháp vẫn luôn rất tốt...

Bạch Ngọc Đường nhìn bộ khoái cùng nha dịch một chút, cũng có chút bất đắc dĩ.

Nếu như trước kia bọn nha dịch đối với Triển Chiêu chỉ có tín nhiệm, thì lần này sau khi hắn lên làm Giang Nam minh chủ, người của quan phủ liền có hoài nghi với hắn. Đạo lý giống nhau, người giang hồ đối với Triển Chiêu không tín nhiệm, cũng không muốn có quan hệ gì với hắn...

Ngũ Gia cũng biết Triển Chiêu bị kẹp ở giữa nhất định rất khó xử, nên xử lý như thế nào a?

Triển Chiêu tựa hồ cũng không thèm để ý, vừa đi vừa hỏi Lý Thừa Phong, "Cây đao bị mất trộm của Lý viên ngoại, cùng với cây đao mà Lý Thừa Đức lấy ra đánh trên lôi đài ban nãy ở Lý viên giống nhau sao?"

"Cũng không khác lắm." Lý Thừa Phong nói, "Bọn ta đều không biết võ công, nên không nghiên cứu tỉ mỉ."

"Đồ gia truyền Lý gia có rất nhiều sao? Hay chỉ có cây đao này?"

"Đồ gia truyền có không ít, nhưng mấy đời nhà ta không có võ nhân, cho nên một cây đao truyền lại nên tương đối đặc biệt."

"Nga." Triển Chiêu gật đầu, hỏi tiếp, "Liên quan tới Tiền lão bản thuê tiểu lâu của ngươi kia..."

Triển Chiêu còn chưa hỏi xong, Lý Thừa Phong liền thở dài, "Triển đại nhân, ta cùng nha môn nói qua rất nhiều lần, ta cũng không biết hắn làm gì!"

Triển Chiêu khoát tay áo, ý bảo hắn không cần kích động, "Ta là muốn hỏi, Tiền lão bản kia có thấy qua cây đao của nhà ngươi hay chưa."

Lý Thừa Phong ngẩn người, lắc đầu, "Đương nhiên không có, đao nhà ta cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi khố phòng... Bất quá sao..."

Dừng lại một chút, Lý Thừa Phong nói, "Không chừng hắn ở chỗ của Lý Thừa Đức thấy qua, cũng không khẳng định."

Triển Chiêu nhìn hắn một cái, hỏi, "Hắn biết Lý Thừa Đức?"

"Ta nghe thủ hạ nói qua, hắn không có việc gì rất hay đi vào nhà tắm của Lý Thừa Đức, ai biết làm gì." Lý Thừa Phong cười lạnh một tiếng, "Ta nói hắn ngốc không chịu nổi, một mảnh đất tốt như vậy lại đi mở nhà tắm, bên trong ai biết giở trò quỷ gì."

Ngũ Gia nghe xong liền cau mày —— không giống những gì Lý Thừa Đức nói.

"Là Lý Thừa Đức tự mình muốn mở nhà tắm sao?" Vẻ mặt Triển Chiêu kinh ngạc, "Hắn nói là ngươi khuyên hắn mở."

"Cái gì?!" Lý Thừa Phong vừa nghe lại nổi giận, "Hắn phóng thí, ta làm sao có thể quan tâm buôn bán của hắn, vả lại hắn cũng sẽ không nghe lời ta a!"

"Nga. Vậy là hắn có ý định hãm hại ngươi sao?" Triển Chiêu tiếp tục gương mặt không tin, lắc đầu.

"Hắn nói ta cái gì?!" Lý Thừa Phong truy vấn.

"Nga, hắn nói ngươi cùng Tiền lão bản kia là đồng mưu."

Triển Chiêu đột nhiên gọn gàng dứt khoát nói một câu, nói xong nhìn Lý Thừa Phong.

Lý Thừa Phong vừa nghe thì sửng sốt một chút, sau đó dậm chân, "Ta đi tìm hắn!"

Nói xong liền đi ra ngoài, Triển Chiêu cũng không ngăn hắn.

Quản gia nhanh chóng đi ngăn viên ngoại nhà mình.

Lý Thừa Phong tức giận run rẩy, "Hắn Lý Thừa Đức ngậm máu phun người! Muốn đổ oan lên đầu ta! Hoang đường đến cực điểm!"

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng đứng một bên nhìn Lý Thừa Phong.

Cùng Triển Chiêu tra án đã lâu, Ngũ Gia dần dần cũng có một ít kinh nghiệm, đặc biệt là phán đoán một người có nói dối hay không, có giấu diếm cái gì hay không.

Thông thường, một người nếu như bị oan uổng, hắn rất nóng nảy muốn tự mình biện bạch, thông thường đầy miệng đầy đều là "Ta không có! Ta không phải...!" Những câu như vậy.

Mà nếu như trong đó có chút ẩn tình, có một số người sẽ phản ứng thái quá, đặc biệt tình huống rõ ràng chính là biểu hiện rất phẫn nộ, như là vừa nói không nên lời, vừa có vẻ rất "Khoa trương".

Đây thông thường đều do "Đột nhiên" bị hỏi vấn đề mà hắn cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời cùng đối sách kế tiếp. Nhưng trong khoảng thời gian này lại không thể đứng yên nghĩ, cho nên chỉ có thể tận lực khoa trương biểu hiện phẫn nộ... Biểu hiện của Lý Thừa Phong lúc này, đặc biệt phù hợp với loại tình huống này.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười một cái, đưa tay vỗ vai của Lý Thừa Phong, "Ai, Lý viên ngoại không cần tức giận, nha môn tra án xem chứng cứ rõ ràng, sẽ không tin lời nói của một bên."

Lý Thừa Phong liền nhìn chằm chằm ánh mắt của Triển Chiêu.

Ngũ Gia yên lặng gật đầu —— Lý Thừa Phong đoán chừng là đang hưởng thụ chiêu đãi của Ma Vương Nhãn.

Triển Chiêu "an ủi" Lý Thừa Phong xong, tay từ trên vai hắn thu lại, quay đầu lại, tiếp tục đi về hướng khố phòng.

Bạch Ngọc Đường chú ý tới Triển Chiêu có hơi nhíu nhíu mày, biểu tình tương đối nghiêm túc, phỏng chừng hắn có phát hiện lớn gì rồi.

Khố phòng Lý gia chính là loại khố phòng phổ thông của nhà có tiền hay có, tường cùng cánh cửa đều rất dày nặng, nóc nhà cũng gia cố kiên cố, bất quá căn cứ theo miêu tả của tiểu tư, những tặc nhân kia thừa dịp thời điểm bọn họ thu thập khố phòng, bắt hai người bọn họ để đi vào, cho nên khóa cửa không có dấu vết hư hại.

Lý gia gia đại nghiệp đại, trong phòng trân bảo không ít, có mấy giá để đồ bị ngã, hộp hộp rớt đầy đất.

Từ tràng diện nhìn, đích thật là phù hợp với tình huống hung thủ đến lấy đao trộm bảo, sau đó mượn gió bẻ măng.

Triển Chiêu hỏi quản gia, "Cây đao kia là để ở chỗ nào?"

Quản gia chỉ chỉ một cái giá trong góc phòng.

Triển Chiêu đi tới nhìn một chút, "Để rất tùy ý a."

"Ai, cũng không phải bảo bối gì đáng tiền." Quản gia thuận miệng trả lời.

"Vậy bảo bối rất đáng tiền nhà các ngươi là cái gì?" Triển Chiêu đột nhiên hiếu kỳ hỏi.

"Ách" Quản gia cũng bị Triển Chiêu hỏi sửng sốt, cảm thấy vị này hỏi mấy vấn đề sao có chút châm chọc, cùng bộ khoái nha môn phổ thông không giống nhau....

Quản gia vô ý thức nhìn Lý Thừa Phong.

Lý Thừa Phong ở trong phòng nhìn một chút, tựa hồ cũng không biết chính xác loại nào đáng giá tiền nhất, trạng thái này thật ra có chút giống với Bạch Ngọc Đường khi đi vào khố phòng nhà mình.

"Tiểu tư này, vừa rồi vừa vặn đang chỉnh lý khố phòng sao?" Triển Chiêu tựa hồ không quấn quýt với đáp án của vấn đề, liền thay đổi đề tài.

"Nga, đúng vậy." Quản gia gật đầu, "Gần đây tương đối ẩm, trong phòng có một vài đồ vật sợ mốc meo cùng sâu mọt, cho nên phải được thường xuyên chỉnh lý."

"Cây đao kia, là mất cùng hộp sao?"

Quản gia nói đám đạo tặc kia mở hộp ra kiểm tra đao bên trong một chút, sau đó ngay cả hộp cũng cầm đi.

Triển Chiêu lại gật đầu một cái, đột nhiên hỏi, "Khố phòng của ngươi có mật thất không?"

Mọi người sửng sốt.

Quản gia lắc đầu, "Cái kia, mật thất... Không có!"

Triển Chiêu vừa hỏi vừa đi, cuối cùng đi tới trước một cái giá, nhìn bình hoa bạch ngọc trên giá.

"Ừm...." Triển Chiêu vừa nói, vừa đưa tay, tựa hồ là muốn sờ bình hoa kia.

"Ôi chao!" Quản gia vội vàng ngăn cản.

Lúc này, sắc mặt Lý Thừa Phong cũng có chút biến hóa.

"Ngọc Đường nhà ta cũng vậy." Triển Chiêu vừa cười vừa chạm vào bình hoa kia, "Có đôi khi trong nhà có quá nhiều món đáng tiền, nên rất dễ quên để ở chỗ nào, bất quá sao, trí nhớ có kém mấy, cũng không đến nỗi ngay cả trong phòng nhà mình có một mật thất cũng quên."

Vừa nói, Triển Chiêu vừa chuyển cái bình hoa kia một cái.

"Răng rắc" một tiếng, theo bình hoa chuyển động, cái giá dựa vào tường một bên xoay trong, trên vách tường xuất hiện một mật thất.

Mấy nha dịch theo vào hai mặt nhìn nhau, bộ khoái bất mãn hỏi Lý quản gia cùng Lý Thừa Phong, "Ban nãy các ngươi tại sao không nói còn một mật thất?"

"Ách...."

Quản gia giương miệng không biết nên nói gì, sắc mặt Lý Thừa Phong càng khó coi.

Triển Chiêu đối với mấy nha dịch vẫy tay, "Bên trong trên cái giá thứ hai, tầng thứ nhất có một cái hộp, tầng thứ hai có một bao quần áo vải đen, đều lấy ra, đối chiếu với mấy đồ vật bị mất trộm trên tờ khai, dò xem có đúng hay không."

Bọn nha dịch cảm thấy không thể tin được, bất quá vẫn đi vào, trong chốc lát thực sự lấy ra hai món.

Lúc này, Lý quản gia cùng Lý Thừa Phong đều mặt chau mày rủ đứng ở cửa kho.

Bộ khoái mở cái rương ra, bên trong là một cây Sương đao.

Mà mở bao quần áo, bên trong còn có một ít vàng bạc châu bảo, cùng vật mất trộm đều khớp với trên tờ khai.

Mấy bộ khoái bị chọc tức, chất vấn Lý Thừa Phong, "Ngươi đây coi là giám thủ tự đạo* sao? Cũng dám báo án giả lừa gạt nha môn!"

*đại ý là trộm cắp, biển thủ tiền bạc, vật dụng của công do mình trông coi, quản lý (có điển tích).

Gương mặt của Lý Thừa Phong xấu hổ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc —— Triển Chiêu làm sao mà biết được... Tà môn!

Mấy bộ khoái Nha môn cũng có chút không dám tin hỏi Triển Chiêu, "Triển đại nhân, ngươi làm sao biết?"

Triển Chiêu lắc lắc bức họa trong tay nói, "Tranh này, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là Mạc Mộ Vũ đi?"

Bọn nha dịch đều gật đầu.

"Hoang đường." Triển Chiêu cười, "Mạc Mộ Vũ đường đường là chưởng môn của Mộ Vũ sơn trang, làm sao có thể làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó này, mười đại môn phái Giang Nam cũng là danh môn chính phái, nhân sĩ chính phái võ lâm chuyên bắt người xấu, làm sao có thể tự mình đi làm người xấu."

Triển Chiêu nói xong, chỉ thấy Ngũ Gia nín cười nhìn hắn —— Miêu nhi, ngươi nghiêm túc sao?

"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng, bảo trì nghiêm túc, đối với bọn nha dịch gật đầu.

Bộ khoái sai người đem Lý Thừa Phong cùng Lý gia quản gia cùng với mấy tiểu tư làm giả chứng cứ kia toàn bộ bắt lại.

Tất cả mọi người trong nha môn vẻ mặt kính phục mà nhìn Triển Chiêu, đồng thời, mọi người còn có chút hối hận, mới vừa rồi còn oan uổng Triển Chiêu bao che người Giang Nam, thì ra là bọn hắn có lòng tiểu nhân! Hoàn hảo vừa rồi không dán cáo thị truy nã Mạc Mộ Vũ, thiếu chút nữa oan uổng người tốt.

Triển Chiêu mỉm cười nhìn Lý Thừa Phong cùng quản gia bị trói một chút, "Đến nha môn tâm sự đi, ta có không ít chuyện muốn hỏi các ngươi."

Nha dịch áp giải hai người đến nha môn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau ra khỏi Lý phủ, cảm thấy án kiện có thể sẽ có tiến triển.

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, ngươi dùng Ma Vương Nhãn thấy Lý Thừa Phong giấu đồ sao?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Vậy ngay từ đầu thấy bức họa, ngươi vì sao biết không phải là Mạc Mộ Vũ?"

Triển Chiêu cầm bức họa lắc lắc nói, "Vết thương của Mạc Mộ Vũ là do Công Tôn xử lý, băng gạc của Công Tôn buộc làm sao có thể loạn thất bát tao như này, đường hắn may đều rất thẳng tắp, so với lấy thước đo cũng không kém, cái này vừa nhìn chính là giả. Ban nãy binh hoang mã loạn, nên không nhìn kỹ cách Công Tôn xử lý vết thương, chắc hẳn cho rằng chỉ là tùy ý xử lý một chút."

Ngũ Gia gật đầu —— cũng đúng, ở Công Tôn không có chuyện "Tùy ý xử lý" tình huống.

"Vậy ban nãy tâng bốc cho quần hùng thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ tay hắn, "Ngươi nói nga, có thể dạy được a."

..........

Mà lúc này, khách điếm trong thành.

Mấy chưởng môn Giang Nam đang tụ chung một chỗ họp.

Ngạc Minh nói không đồng ý Triển Chiêu làm minh chủ.

Chưởng môn mấy môn phái khác có ủng hộ, có do dự.

Ngạc Minh bất mãn, "Triển Chiêu hắn căn bản không để mắt đến chúng ta, làm sao có thể kỳ tâm thực lòng làm minh chủ của chúng ta..."

Nói còn chưa dứt lời, liền có mấy môn hạ của Mộ Vũ sơn trang chạy vào, "Trang chủ! Gặp chuyện không may rồi!"

Mạc Mộ Vũ hỏi, "Chuyện gì?"

"Ban nãy khố phòng Lý gia bị mất trộm, nha môn đi điều tra, những người này nói là do trang chủ ngươi phục kích dẫn người đi trộm đồ! "

"Vô liêm sỉ!" Mạc Mộ Vũ bất mãn, đứng dậy nói muốn đi tranh luận, bất quá bị môn hạ ngăn cản.

Mấy đệ tử vui vẻ nói, "Không cần đi a! Triển đại... Triển minh chủ bắt được người hãm hại ngươi rồi!"

Mạc Mộ Vũ sửng sốt.

Mấy chưởng môn khác cũng hỏi chuyện gì xảy ra.

Mấy môn hạ ban nãy cùng bọn nha dịch nghe được toàn bộ quá trình, liền sinh động như thật mà nói lại một lần.

Mạc Mộ Vũ vừa nghe liền ngồi ngốc tại chỗ, tự lẩm bẩm hỏi, "Triển Chiêu hắn, nói ta đường đường là trang chủ Mộ Vũ sơn trang, sẽ không làm ra loại chuyện trộm đạo này?"

"Đúng vậy!" Mấy môn hạ đều gật đầu, "Hắn còn nói mười đại môn phái Giang Nam chúng ta đều là chính phái giang hồ, là bắt tặc chứ không phải làm tặc!"

Mạc Mộ Vũ vỗ bàn một cái, kết quả đau nhảy dựng lên, đau đến chảy nước mắt, ôm tay mắt đỏ cắn răng nói, "Khá lắm Triển Chiêu! Từ nay về sau, hắn chính là minh chủ của Mạc Mộ Vũ ta! Mộ Vũ sơn trang ta thề chết theo hắn!"

Mấy chưởng môn của môn phái khác cũng đều gật đầu.

Dương Dịch Ưng vỗ vỗ vai của Ngạc Minh.

Ngạc Minh lúc này cũng có chút kinh ngạc, bất quá mấy câu nói đó của Triển Chiêu, quả là nghe thật thoải mái!


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro