Chương 217: Thâu lương hoán trụ*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 217: Thâu lương hoán trụ*

*Thay xà đổi cột, treo đầu dê bán thịt chó

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le

Công Tôn hơn nửa đêm đem cỗ thây khô kia xem như hải sâm mà ngâm nước cho nở ra.

Kết quả Đạo Duyên đại sư dĩ nhiên nhận ra người chết có thể là Lý Dư, cuối cùng mọi người đem Tạ Uyển Tầm tìm đến nhận thức, quả nhiên —— người chết là Lý Dư!

Lần này, bên trong biệt viện tạo thành đại hỗn loạn, án tử điều tra cũng triệt để rối loạn.

Tạ Uyển Tầm rời giường tức giận không nhỏ, hơn nửa đêm đem nàng đánh thức, còn kéo nàng đến nhận thức một thây khô làm cơm đêm qua đều muốn phun ra... Tuy rằng lúc này trạng thái nhìn càng giống như xác chết trôi.

Thái nãi nãi đưa tay túm lỗ tai của tiểu văn hào tằng tôn nhi nhà mình, lắc qua lắc lại nói hắn không phải ngâm thơ tác phú sao, thế nào cũng tham gia tra án?

Tạ Viêm cầu xin tha thứ, Tạ Uyển Tầm mới thả hắn ra.

Có chút ghét bỏ mà nhìn thoáng qua toàn bộ thi thể được kéo ra từ trong thùng, để trong viện, Tạ Uyển Tầm cũng không tránh khỏi có chút cảm khái, "Lý Dư... Dĩ nhiên lại có kết cục thế này?"

Vừa nói, lão thái thái vừa sờ cằm, "Không đúng a... Chưa từng nghe nói chuyện Lý Dư chết oan chết uổng a."

"Người chết tầm khoảng trung niên, lúc ấy Lý gia không phát tang sao?" Triển Chiêu hỏi.

Tạ Uyển Tầm buông tay, nhìn Tạ Viêm.

Tạ Viêm trốn ra phía sau Lâm Tiêu, hắn vẫn chưa tới hai mươi a, ai biết một trăm năm trước là cái dạng gì chứ.

Đạo Duyên đại sư cũng nói, trong trí nhớ của hắn Lý Dư chết già, hình như thời điểm trong nhà làm tang lễ còn đến miếu xin giờ.

"Dựa theo tuổi tác suy tính, Lý Dư quả là đã chết tầm một trăm năm, trước đó thi thể đoán chừng đã được bảo tồn." Công Tôn nhìn chằm chằm Lý Dư một hồi, vừa sờ cằm vừa thầm thì trong miệng, "Kỳ quái a..."

"Kỳ quái chỗ nào?" Triển Chiêu hỏi, nhưng trên thực tế hắn đã không thèm để ý đến bất kì đáp án nào, bởi vì chuyện kỳ quái nhiều lắm.

"Theo lý mà nói, Lý Thừa Phong cùng Lý Thừa Đức xem như là tôn bối của Lý Dư đi?" Công Tôn hỏi, "Nhưng hai người kia cùng Lý Dư lớn lên một chút cũng không giống nhau!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm thi thể của Lý Dư một lúc lâu, hỏi, "Các ngươi bây giờ không phải có cùng suy nghĩ với ta chứ?"

Mấy người nhìn qua nhìn lại một chút, đều quay đầu lại, một nhóm người nhìn Thiên Tôn, một nhóm người lại nhìn Tạ Uyển Tầm.

Công Tôn để Tạ Uyển Tầm cùng Thiên Tôn phân biệt miêu tả một chút tướng mạo của Tiền Trọng Cửu cùng Vu Sương, nói muốn vẽ bức họa của hai người.

Cái này thật sự có chút làm khó hai người, đừng nói chứ, Tạ Uyển Tầm cùng Thiên Tôn ở phương diện tính cách có chút giống, đều ngại phiền phức.

Thiên Tôn bĩu môi một cái —— ai biết Vu Sương dáng dấp ra sao, còn muốn miêu tả một chút, phiền muốn chết!

Tạ Uyển Tầm cũng cảm thấy thật phiền toái, bất quá nàng đưa tay, cầm lấy bút trong tay Công Tôn, rút trang giấy, liền họa.

Tất cả mọi người hiếu kỳ, Tạ Viêm cũng đối với mọi người gật đầu, ý bảo chớ vội chớ vội.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Uyển Tầm vẽ xong ảnh hình người, để lên bàn nói, "Đây là Tiền Trọng Cửu kia."

Mọi người tiến tới vừa nhìn, cũng ngạc nhiên —— trước đó nói Tạ gia thời đại đều ra văn hào, mà vị tổ nãi nãi Tạ gia này lại thích uống rượu bài bạc cùng võ công, thuộc về độ lệch huyết thống... Nhưng hôm nay nhìn, huyết thống này rất thuần túy a! Người không thể xem bề ngoài, Tạ Uyển Tầm vẽ vô cùng tốt, người này vẽ giống như đúc.

Mà càng làm cho mọi người cảm giác kỳ diệu là, Tiền Trọng Cửu này, dĩ nhiên cùng Lý Thừa Phong có vài phần tương tự.

Tiểu Tứ Tử đem bút đưa cho Thiên Tôn, ý bảo hắn —— Tôn Tôn cũng vẽ một bức nha.

Thiên Tôn tiếp nhận bút, người bên cạnh vẻ mặt mong đợi, chỉ có Ngũ Gia lắc lắc đầu.

Chỉ thấy Thiên Tôn trên giấy vẽ một vòng, nói, "Giống như vậy."

Mọi người yên lặng nhìn một cái bánh trôi trên giấy, không phải là thân thích của Tiểu Tứ Tử chứ....

Ngân Yêu Vương đưa tay túm lấy lỗ tai của Thiên Tôn.

Thiên Tôn nói mệt, thật là phiền phức, hắn buồn ngủ! Không nhớ được, hỏi Ân Hậu đi!

Ân Hậu đứng một bên vô ngữ —— nhìn thấy không? Biết mấy năm nay ta làm sao mà qua được đi?!

Mọi người thấy chiêu này không được, đơn giản phản kỳ đạo mà đi, Công Tôn vẽ bức họa của Lý Thừa Đức cho Thiên Tôn nhìn, hỏi hắn có giống Vu Sương không.

Thiên Tôn cầm xem một hồi, gật đầu, "Có chút..."

Ngũ Gia hỏi hắn, "Người xác định? Không giống nói không giống, không nên có lệ a!"

Thiên Tôn giận, "Đều nói là có điểm giống! Đích thật là có chút giống!"

Mọi người cúi đầu, nhìn hai bức họa trầm mặc không nói.

Một lúc lâu, Triển Chiêu nói, "Vu Sương năm đó nói Tiền Trọng Cửu thu tay lại mặc kệ, có thể hay không..."

"Hai người bọn họ năm đó, không chừng đã chiếm gia sản của Lý Dư, thậm chí ngay cả thân phận của Lý Dư cũng bị Tiền Trọng Cửu chiếm." Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn cười, "Là chiêu thâu lương hoán trụ!"

"Vu Tiền bang năm đó mưu đồ với Lý Dư, chắc cũng ra tay năm đó đi." Công Tôn cũng lắc đầu, "Mà gia chủ Lý Dư chân chính năm đó, sau khi viết thư cho Hạ Vãn Phong, có khả năng đã bị hại. Hạ Vãn Phong có hồi âm hay không, đại khái chỉ có hai người Tiền Dư biết. Rất có thể năm đó Tiền Trọng Cửu biến thành Lý Dư, Vu Sương tiếp tục ở bên ngoài gạt người, mà hậu nhân của Vu Sương cũng được Tiền Trọng Cửu thu dưỡng, cùng nhau nuôi ở Lý gia. Lý Thừa Phong cùng Lý Thừa Đức, hai người bọn họ theo thứ tự là hậu nhân của Tiền Trọng Cửu cùng Vu Sương..."

"Thảo nào Lý Thừa Phong sống chết không chịu nói thêm cái gì, hơn nữa bình thường còn điệu thấp cẩn thận như vậy." Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, "Bởi vì hắn căn bản cũng không phải họ Lý!"

"Vậy Lý Thừa Đức là chuyện gì xảy ra?" Tất cả mọi người cau mày, còn có sát nhân chân chính Tiền lão bản trong tòa tiểu lâu... Án xác chết trôi Tây hồ cùng án tử thâu lương hoán trụ này đến tột cùng có quan hệ gì...

Mặt khác, còn có điểm trọng yếu nhất chính là —— có ai có thể chứng minh Lý Thừa Phong cùng Lý Thừa Đức không phải là hậu nhân của Lý gia chân chính a? Lẽ nào chỉ bằng suy đoán cùng bức họa sao? Cũng không thể bởi vì lớn lên cùng lão tổ tông không giống nhau, liền nói không phải là thân sinh đi? Cha mẹ cùng thân sinh tử không giống nhau đều rất thông thường.

Mà đầu mối liên quan tới cỗ thây khô là Lý Dư, cũng chỉ có hai nhân chứng là Đạo Duyên đại sư cùng Tạ Uyển Tầm.

Tất cả mọi người thở dài —— không có chứng cứ!

Lúc này thời gian quá tối, cho dù xoắn xuýt như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng hơn nửa đêm đem án tử phá, chỉ phải đi về nghỉ trước.

Nằm trên giường, nhưng ai cũng ngủ không được, mọi người đối với cảnh ngộ của Lý Dư đều có chút thổn thức... Năm đó binh hoang mã loạn, thân gia cự phú của Lý Dư bị Vu Tiền bang để mắt tới, kết quả là bị thay thế, thi thể cho đến một trăm năm sau mới được phát hiện —— hơn nữa Lý Dư dĩ nhiên là lúc còn sống bị chết đói, căn cứ tình huống thi thể của hắn phân tích, là tự mình đem mình trói lại.... Vị này năm đó thật ra là đã gặp chuyện gì?

Vu Sương cùng Tiền Trọng Cửu hiện tại nhất định đều đã chết, vấn đề là, hai người bọn họ năm đó rốt cuộc thiết kế âm mưu như thể nào để lừa gạt tất cả mọi thứ của Lý Dư?

Cả đêm, ngoại trừ mấy lão gia tử - chuyện không liên quan đến mình nên ngủ rất ngon, mấy người phải tra án đều nghỉ ngơi không tốt.

Sáng sớm hôm sau, mơ mơ màng màng Triển Chiêu bị một trận mùi thơm dễ ngửi làm tỉnh.

Triển Chiêu ngồi trên giường, bụng kêu réo, thời điểm hắn phát hiện mình tương đối lo nghĩ hình như dễ đói hơn... Tối hôm qua đang ngủ không lẽ đã đánh bộ quyền đi?

Ngũ Gia cũng dậy rồi, đang thay quần áo, cửa sổ gian phòng mở ra, mùi thơm chính là từ bên ngoài bay vào, một mùi chiên rán.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Yêu Vương sáng nay làm bánh bao chiên sao?"

Ngũ Gia gật đầu.

Rửa mặt một chút đi vào trong sân, những người khác cũng đều tỉnh dậy.

Yêu Vương ở trong sân lấy nồi đáy lớn, hiện đang chiên bánh.

Triển Chiêu đi tới trong viện, ngồi bên cạnh bàn đờ ra.

Ân Hậu đưa chén canh cho Triển Chiêu, thấy ngoại tôn mơ màng, không có tinh thần gì, liền có chút bất mãn mà nhìn hai quân thần Triệu Trinh cùng Bao Chửng —— hài tử nhà ta rõ ràng hoạt bát như thế, nhìn đi, bị các ngươi chơi đùa ra thế này!

Triệu Trinh cùng Bao Chửng rất thức thời mà ăn bánh bao, khen Yêu Vương tay nghề tốt.

Công Tôn cũng ngáp, hắn ngáp xong Tiểu Tứ Tử ngáp, Tiểu Tứ Tử ngáp xong, Triệu Phổ ngáp, một truyền một.

Nhưng thật ra mấy tiểu tài tử Thái Học viện tinh thần lại sáng láng, sáng sớm đến cọ điểm tâm, thương lượng một hồi đi du hồ.

Tạ Uyển Tầm tối hôm qua liền trở về, dặn Tạ Viêm án tử nếu như phá, kết quả nói cho nàng biết một tiếng, nàng có chút hứng thú.

Đạo Duyên đại sư ở một bên ăn bánh bao Yêu Vương làm riêng cho hắn, hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn một hồi đi chỗ nào.

Bao đại nhân thấy Triển Chiêu cùng Công Tôn chỉ vào hai vành mắt đen lớn, còn có một chúng "gia thuộc" thần tình bất mãn, liền cười nói, "Không bằng ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi."

"Thế nhưng..."

Triển Chiêu cùng Công Tôn mới vừa muốn cự tuyệt, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đã hỗ trợ đáp ứng rồi, "Hảo a hảo a!"

Triệu Trinh nhấc tay, "Trẫm cũng muốn đi du hồ!"

"Vậy cùng đi chứ." Tạ Viêm nói thuận tiện tìm xem có chỗ thích hợp mở chi nhánh cho Mãn Ký không.

Tiểu Tứ Tử cũng đồng ý, cửa hàng sớm muộn vẫn phải mua nha.

Triển Chiêu cùng Công Tôn cảm thấy trong tay còn một đống chuyện, nhưng hiện nay đến xem, hoàn toàn không có chứng cứ để chứng minh Lý Thừa Phong cùng Lý Thừa Đức không phải là hậu nhân Lý gia.

Ngồi thuyền giải sầu một chút nhưng thật ra cũng tốt, có thể suy nghĩ một chút bước tiếp theo nên điều tra thế nào.

Thương lượng đã định, mọi người ăn xong điểm tâm liền xuất môn du hồ.

Hôm nay khí trời tốt, ánh nắng tươi sáng... Trên Tây hồ trước sau như một thuyền hoa dệt cửi.

Ngồi thuyền du hồ, trên hồ gió nhẹ thổi qua, hơn nữa mỹ cảnh hai bờ sông quả là đem phiền não nhiều ngày đều thổi tan đi.

Một đám đệ tử Thái Học viện cùng bốn người tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ Cảnh, cộng thêm vị hoàng đế Triệu Trinh ở đầu thuyền chơi đến điên cuồng.

Bọn Triển Chiêu ở phía sau đều bội phục Triệu Trinh —— nói đúng ra hắn phải là người phiền lòng nhiều nhất a, nhưng không thấy hắn lo nghĩ gì.

Triệu Phổ nhịn không được thổ tào —— hắn phiền lòng cái rắm...

Thuyền lại đi một hồi, Triển Chiêu đột nhiên nhìn về một phương hướng.

Bạch Ngọc Đường nhìn theo hắn, đúng lúc là tòa tiểu lâu Lý gia kia.

Đang nhìn, lại thấy Triệu Phổ cùng Công Tôn đột nhiên hướng về phía đê bên bờ Tây hồ phất tay.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn sang, chỉ thấy là Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây.

Hai người này rất sáng suốt sau khi đưa xong thư thì không quản Khai Phong phủ tra án, tự mình du ngoạn.

Không mục đích mà nhìn bên bờ, lại nhìn tiểu lâu, lại nhìn phong cảnh Tây hồ, Triển Chiêu đột nhiên phát hiện một việc —— trước đó bọn họ đến phủ đệ của Lý Thừa Phong cùng Lý Thừa Đức, cự ly của hai gia trạch này cách tòa tiểu lâu kia bằng nhau! Còn có a, năm đó Tiền lão bản nếu như ở tiểu lâu gây án, thế nào lại thần không biết quỷ không hay, bắt mười ba người vào lâu, lại đưa mười ba cỗ thi thể đến Tây hồ a? Toàn bộ hành trình không có một người chứng kiến... Đoạn đường náo nhiệt như thế, cảm giác không hợp lý a!

Triển Chiêu đang suy nghĩ, chợt nghe bên cạnh Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, "Miêu nhi, cẩn thận..."

"Cẩn thận cái gì?" Triển Chiêu sửng sốt, trên đầu "đông" một tiếng.

"Ai nha..."

Triển Chiêu đang thất thần thì bị một thứ gì đó đánh trúng.

Đưa tay bắt được, cúi đầu vừa nhìn, là một quả đằng cầu* nhỏ.

*cầu làm bằng cây mây/ cây song.

Ba tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ chạy tới, cùng Triển Chiêu muốn cầu, lại chạy trở về.

Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn mấy tiểu hài nhi ở trên boong thuyền cười đá quả cầu nhỏ kia.

Ngũ Gia nhìn thoáng qua Triển Chiêu lại đờ ra, cảm thấy sao trúng một cái đã biến thành mèo ngốc rồi, liền chọc hắn một chút, "Miêu nhi, hồn về a."

Triển Chiêu quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, đột nhiên hỏi, "Có thể hay không, những người đó cũng không phải bị giết trong tiểu lâu?"

Ngũ Gia hơi sững sờ.

Triển Chiêu lại nghĩ một hồi, đưa tay gõ bàn một cái nói, "Năm đó Lý Dư bị người khác thâu lương hoán trụ, chúng ta có thể hay không cũng trúng kế sách thâu lương hoán trụ của đối phương a..."

Đang nói, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

Tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên bờ đứng không ít người, lúc này đều đưa tay chỉ phương hướng giữa hồ, liền nghe được có người đang kêu, "Đó có phải là xác chết trôi không a?!"

Tất cả mọi người trên thuyền xoay mặt nhìn theo hướng đám người kia chỉ... Cách thuyền hoa bọn họ không xa có một người đang trôi đến.

Những thuyền hoa gần đó nhìn nhìn, người trên thuyền sợ hãi hô lên.

"Người chết! Người chết a!"

"Độc nhãn! Thi thể mất một con mắt!"

....

Tức thì bên hồ đều hỏng, bởi vì thi thể thiếu một con mắt, hơn nữa tin tức án xác chết trôi Tây hồ năm đó gần đây Khai Phong phủ đang tra cũng đang náo nhiệt sôi sùng sục.

Kết quả xác chết trôi này vừa xuất hiện, mọi người dĩ nhiên sẽ nghĩ tình huống này hình như có liên quan đến án xác chết trôi bốn năm trước!

Đám người nghị luận ầm ĩ.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Hung thủ không phải đã tìm được rồi sao?"

"Là có người mô phỏng theo hung thủ năm đó gây án sao?"

"Có đúng hay không Khai Phong phủ bắt sai hung thủ?"

"Ai nha, hung thủ kia là cỗ thi thể a!"

...

Treen thuyền hoa bọn Triển Chiêu tới gần, quân hoàng thành thả lưới đem cỗ thi thể kia vớt lên.

Công Tôn kiểm tra một chút.
Người chết là nam tử trẻ tuổi, thiếu một con mắt trái.

Công Tôn chỉ vào tay phải người kia cho mọi người thấy.

Chỉ thấy tay phải người này trời sinh tàn tật, thiếu một ngón tay.
Trên Thuyền hoa, tất cả mọi người có chút nghĩ không thông.

Thi thể này xuất hiện chỉ là trùng hợp sao? Đây cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi? Rõ ràng hung án bốn năm trước đã bị chặt đứt, thế nào đột nhiên lại xuất hiện người bị hại? Vừa vặn chứng minh cỗ thây khô trong lâu kia không phải là Tiền lão bản trong truyền thuyết, là Tiền lão bản kia lại đi gây án sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro