Chương 226: Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 226 Đêm

Editor: Ken Le
Beta: Rosaline


Tây hồ buổi tối đẹp còn hơn ban ngày, hôm nay cũng không biết ngày mấy, trên hồ thả vô số hà đăng*.

*Đèn sông

Đêm nay những thuyền hoa lớn đều không du hồ, bến tàu tụ tập rất nhiều thuyền nhỏ chỉ có thể ngồi hai người, không ít tình lữ thuê thuyền nhỏ tự mình chèo, bởi vì không rành nên thuyền ở giữa hồ cứ xoay vòng, có người kinh sợ, cũng có người cười không ngừng, đặc biệt náo nhiệt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trò chuyện từ vụ án đến Hạ Vãn Phong.

Đối với vị danh tướng trong truyền thuyết này, hai người đều phi thường kính ngưỡng, bọn Thiên Tôn đánh giá hắn là người ngay thẳng, hơn nữa còn là tổ tông của Hạ Nhất Hàng, hai người cũng không muốn suy nghĩ về vị nhân vật truyền kỳ này theo hướng "Không tốt", hơn nữa án tử cũng chưa điều tra rõ, không nên kết luận quá sớm.

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường vọt vào quảng trường đặc biệt náo nhiệt gần Tây hồ, tỏ vẻ —— đang đi dạo phố a! Cái gì cũng không cần nghĩ tới!

Mà Triệu Phổ cũng không muốn đánh giá không tốt về Hạ Vãn Phong, Cửu vương gia thích đọc sách sử, hắn rất bội phục Hạ Vãn Phong, năm đó Hạ Vãn Phong cùng sư phụ hắn là Bạch Quỷ Vương ở Tây Vực tử chiến, sư phụ hắn một chút tiện nghi không chiếm được không nói, còn không cướp được một tòa thành dưới tay Hạ Vãn Phong.
Cửu vương gia tin tưởng chắc chắn nhân phẩm của tổ tông huynh đệ hắn. Công Tôn cũng không muốn Triệu Phổ lo lắng, kéo tay hắn chỉ phía trước bến tàu, "Có thuyền hoa! Chúng ta đi chèo thuyền đi!”

Nói xong, kéo Triệu Phổ chạy qua.

Mấy ảnh vệ xa xa đi theo, Tử Ảnh nhịn không được phun tào, "Bọn họ còn có mặt mũi chê cười u Dương, Nguyên soái cùng tiên sinh đi dạo phố, dĩ nhiên là tiên sinh chủ động nắm tay Nguyên soái!"

Bọn Giả Ảnh đều gật đầu —— rất kỳ quái!

……

Triển Chiêu cũng không biết là ngửi được mùi, hay là bản năng "Dã thú", hắn cùng Bạch Ngọc Đường chạy đến dĩ nhiên là một khu phố mỹ thực.

Phía trước còn có sư phụ biểu diễn kéo mì, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường nhìn, chỉ thấy vị sư phụ kéo sợi mì vừa dài vừa nhỏ kích thước đều nhau, đám người liền "Nga!" một tiếng.

Sư phụ buông lỏng tay, tung sợi mì lên.

Đám người lại "Oa" một tiếng.

Sau đó hắn không nhanh không chậm khoát tay tiếp được, xoay một vòng, mì lại thay đổi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng đám người "Nga" một tiếng, nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng nhau cười.

Cách vách có thịt xiên nướng.

Triển Chiêu lại kéo Bạch Ngọc Đường chạy qua, Ngũ Gia thấy nướng không tồi, liền kéo Triển Chiêu hỏi hắn muốn ăn không.

Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường không thích khói dầu ở quán nướng, nên đi lên phía trước.

Ngũ Gia túm hắn về, có chút sinh khí, ý là —— ngươi còn khách khí với ta sao?

Triển Chiêu cười tủm tỉm chắp tay sau lưng đứng bên cạnh hắn, cùng lão bản nói muốn một xiên cánh gà nướng.

Ngũ Gia lại vươn tay nói hai xiên.
Triển Chiêu có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, lúc này, phía sau có một tiểu hài nhi nói với lão bản muốn một con bò cạp nướng.

Bạch Ngọc Đường còn tưởng hắn nghe lầm, chỉ thấy lão bản đột nhiên cầm lấy một xiên bò cạp ra nướng.

Triển Chiêu chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lui về phía sau nửa bước.
Lúc này, lại chạy tới mấy tiểu hài nhi, nói với lão bản muốn một xiên rết nướng.

Lão bản lại cầm một nắm xiên rết để nướng.

Triển Chiêu chỉ thấy Ngũ gia hít ngụm khí lạnh, cũng may lúc này cánh gà nướng đã được rồi, Triển Chiêu một phen lấy xong kéo Bạch Ngọc Đường chạy.

Hai người chạy ra thật xa mới ngừng lại, bộ dáng Bạch Ngọc Đường hình như còn rất sợ hãi.

Triển Chiêu thử vươn tay thăm dò, cho hắn một xiên cánh gà nướng.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận cầm trong tay.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn —— không cần miễn cưỡng nga!

Bạch Ngọc Đường một tay cầm xiên nướng, một tay giữ chặt Triển Chiêu, hai người nắm tay, vừa ăn vừa đi.

Triển Chiêu vừa ăn vừa quay đầu qua nhìn Ngọc Đường —— hay thật! Tiểu Bạch Đường vừa đi vừa ăn xiên cánh gà nướng! Cảng này nhất định chỉ có Miêu gia được thấy a!

Lại đi dạo không xa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ phía trước, "Miêu nhi! Nơi đó!"

Triển Chiêu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy phía trước có cửa hàng làm kẹo đường, treo tấm biển tên "Vân Thải Đường"

Có người cầm một khối kẹo lớn màu trắng như đám mây đi ra.
Triển Chiêu có chút tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ngươi từng nếm qua kẹo đường chưa?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói hắn trước đây có nếm qua!

"Thiên Tôn mang ngươi đi ăn sao?"

Ngũ Gia lại lắc đầu.

"Bá phụ bá mẫu?"

Ngũ Gia tiếp tục lắc đầu.

"Ngoại công?"

Ngũ Gia vẫn lắc đầu.

Kỳ thật trước đây không biết vì sao tất cả mọi người lại cảm thấy Bạch Ngọc Đường rất kén chọn, hẳn sẽ không thích mấy loại như phố mỹ thực, hay những nơi vừa ồn ào vừa tranh cãi ầm ĩ, càng không ăn vặt ven đường… Nên mọi người trong nhà sẽ không ai dẫn hắn đi, cũng không hỏi một tiếng hắn có muốn đến không. Ngoại trừ bốn ca ca của hắn, trước đây, bốn người bọn họ luôn kéo Tiểu Bạch Ngọc Đường chạy đến những nơi mà những trưởng bối chưa từng dắt hắn đến.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm kẹo đường xuất thần, liền mang hắn đi mua.

Ăn xong chân gà thì ăn kẹo đường cũng được lắm.
Lão bản đưa cho Triển Chiêu, Triển Chiêu giơ "Đám mây" so với mặt hắn còn lớn hơn qua cùng chia với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói với Triển Chiêu, "Miêu nhi."

" Ân?"

"Có một phương pháp ăn kẹo đường ngươi hẳn là không biết!"

Triển Chiêu tự tin tràn đầy nhìn Bạch Ngọc Đường —— cái khác không nói, nhưng chuyện ăn ngươi biết mà ta lại không biết sao? Không thể nào…

Triển Chiêu còn không kịp nói, chỉ thấy hai tay Bạch Ngọc Đường cầm kẹo đường ấn lên mặt Triển Chiêu.

Chờ khi lấy kẹo đường ra, Triển Chiêu cảm thấy cả mặt mình đều ngọt, nhìn lại, được chứ! Trên kẹo đường có khuôn hình mặt của hắn. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường liếc một cái, thấy Ngũ Gia đang cười, hắn liền lấy phần bên kia của cây kẹo đường úp lên mặt Bạch Ngọc Đường.
Lúc ấn xuống thì cảm thấy hình như có gì đó không đúng, Triển Chiêu vội buông lỏng tay, mặt đỏ bừng.

Bạch Ngọc Đường lấy kẹo đường trên mặt hắn xuống, nhìn Triển Chiêu liếc mắt một cái.

Trên đường đám đông tấp nập, hai người giơ cây kẹo đường đứng ven đường đối diện nhau, ai cũng không phát hiện, trên cây kẹo đường có hai "Khuôn mặt người" miệng đối miệng.

"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng, nói muốn ăn nó ngay.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lấy lại, cầm "Đám mây" bỏ chạy, nói không thể ăn, đây là chứng cứ!

"Chứng cứ gì a?" Triển Chiêu liền đuổi theo.

"Chứng cứ Miêu da mặt dày nhà ngươi phi lễ ta!"

"Ta nào có!"

……

Bên này một Miêu một Thử ở phố mỹ thực ầm ĩ, đầu kia thần y cùng Vương gia cũng không nhàn rỗi.

Công Tôn đến bến tàu thuê chiếc thuyền gỗ nhỏ, kéo Triệu Phổ lên thuyền.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang đứng trên thuyền ngoắc hắn, hắn lắc mạnh đầu, tự nói với bản thân —— bình tĩnh a! Đây là thuyền không phải giường! Không nên nghĩ lung tung a!

Nhóm ảnh vệ thấy ven đường có người bán dừa, liền mỗi người mua một trái, chạy tới chòi nghỉ mát ngồi, vừa uống nước dừa vừa nhìn Triệu Phổ cùng Công Tôn chèo thuyền khỏi bến tàu.

Tử Ảnh còn hỏi, "Vương gia biết chèo thuyền sao?"

Giả Ảnh nghĩ nghĩ, "Vương gia thì không nhưng tiên sinh hẳn là biết đi."

"Với lại…" Hắc Ảnh gật gật đầu, "Tiên sinh tốt xấu gì cũng sinh ra ở Giang Nam."

" Ân, quê nhà cũng gần bên hồ." Bạch Ảnh cũng thấy Công Tôn hẳn sẽ biết, dù sao Công Tôn cái gì cũng biết.

Chính là…

Nhóm ảnh vệ chỉ thấy thuyền đi ra ngoài không xa, lại bắt đầu xoay vòng vòng tại chỗ.

Công Tôn cầm mái chèo đẩy vài cái, suy nghĩ của Cửu vương gia lúc này không phải là Thư ngốc có biết chèo thuyền hay không, mà là tư thế cầm mái chèo của Thư ngốc thật đáng yêu.

Hơn nữa bởi vì sức nặng của hai người chênh lệch khá lớn, nhóm ảnh vệ nhìn một đầu thuyền thấp một đầu thuyền cao, thuyền không thể đứng yên mà cứ đảo trái đảo phải.

Công Tôn cố gắng chèo thuyền, Triệu Phổ dựa vào thuyền nhìn bộ dáng Công Tôn luống cuống tay chân.

Trên bờ nhóm ảnh vệ "im lặng" uống một ngụm nước dừa, chép chép miệng, tiếp tục nhìn thuyền xoay tròn…

Chỉ chốc lát sau, Công Tôn liền bị nóng ra một thân mồ hôi, để mái chèo lên trên thuyền, tiên sinh cởi bỏ nút thắt của áo, cầm tay áo quạt quạt, "Mệt chết ta!"

Triệu Phổ thấy tóc hắn rối loạn, liền vươn tay sửa sang lại cho hắn.

Vốn trên thuyền bên Triệu Phổ chìm xuống hơn bên của Công Tôn.

Hiện tại Triệu Phổ lại hướng về phía Công Tôn, cả đuôi thuyền liền nhếch lên.

Trên bờ, nhóm ảnh vệ lại "im lặng" uống nước dừa.

"Ai nha! Nhếch lên a nhếch lên a!"

Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng phát hiện, Công Tôn nhảy ra sau, Triệu Phổ cũng nhanh chóng lui về, rồi ngoắc Công Tôn.

Công Tôn liền nhào qua chỗ Triệu Phổ.

Nhóm ảnh vệ kích động.

"Ai nha! Qua rồi qua rồi qua rồi!"

"Oa! Nước dừa này thật ngọt!"

"Ngọt sao? Không phải chua sao…”

"Của ta sao lại không có vị gì a?"

Công Tôn nhào qua chỗ Triệu Phổ, cả đuôi thuyền liền chìm xuống, đầu thuyền lại nhếch lên.

Theo lý mà nói, Triệu Phổ nên để Công Tôn lui về, mỗi người đứng một bên, thuyền mới vững vàng.

Nhưng sau khi Công Tôn nhào qua, muốn Triệu Phổ để hắn lui về là không có khả năng, Vương gia không hề nghĩ ngợi liền dang rộng tay nghênh đón.

Kết quả tiếp được người, đầu thuyền cũng nhếch cao lên.

Trong đình, nhóm ảnh vệ vừa tìm cái muỗng ăn cơm dừa, vừa tiếp tục nhìn.

"Lại nhếch lên a!"

“Ách? Lần này sao không lui về?"

"Oa! Cao thật cao thật!"

Một đám ảnh vệ đều đang ôm trái dừa ngước mặt nhìn, chỉ thấy thuyền dựng thẳng lên, sau đó chợt nghe "Rầm" một tiếng.

"Thuyền lật a!"

Nhóm ảnh vệ nhìn nhau, sau đó "Oa!" một tiếng, quăng trái dừa chạy vội ra khỏi chòi nghỉ mát, "Lật rồi a! Thuyền Nguyên soái bị lật a!"

Một đám ảnh vệ chạy đến bến tàu sốt ruột tìm thuyền.

Lúc này, Triệu Phổ ôm Công Tôn bám lên trên thuyền đã bị lật.

Công Tôn hai tay bám vào thuyền đạp nước.

Triệu Phổ ôm hắn, ý bảo —— buông tay.

Công Tôn buông thuyền ra, xoay thân mình, nằm sấp lên vai Triệu Phổ.

Triệu Phổ bám vào thuyền, muốn Công Tôn ôm sát hơn nên hắn buông tay.

Công Tôn liền ôm cổ Vương gia.
Trên bờ, Hắc Ảnh Bạch Ảnh vừa định lên thuyền nghĩ cách cứu viện, thì bị Tử Ảnh cùng Giả Ảnh túm về.

Chỉ thấy trong hồ, Triệu Phổ khoát tay, thuyền lại lật trở về, Vương gia ôm Công Tôn nhảy lên thuyền, chờ hắn buông tiên sinh ra, quần áo hai người cũng đã khô.

Công Tôn lắc lắc tay áo, cảm thấy thật thần kỳ, chỉ cần "Hô" một chút, một trận gió nóng thổi qua, quần áo liền khô!

Triệu Phổ chỉ chỉ giữa hồ, hỏi Công Tôn, "Có muốn đến giữa hồ ngắm trăng không?"

Công Tôn gật đầu, "Được a!" Rồi lại cầm lấy mái chèo.

Thuyền tiếp tục hướng ra giữa hồ, Triệu Phổ nâng cằm tiếp tục thưởng thức tiên sinh cố gắng chèo thuyền.

Nhóm ảnh vệ nhìn nhau, lại đi mua mấy trái dừa, quay về đình ăn uống.

Bốn người còn dùng dừa cược với nhau —— hôm nay thuyền sẽ lật mấy lần?

Còn hơn bên này có đôi có cặp đi dạo phố du hồ, bên kia Hỏa Phượng cùng Trâu Lương lại không ra khỏi biệt viện.

Lâm Dạ Hỏa cơm nước xong liền trộm đi tìm Trâu Lương, nói trời tối cùng đi dạo phố.

Nhưng Trâu Lương quân vụ trong người không thể rời khỏi cương vị, Lâm Dạ Hỏa lại muốn tắm cho Câm.

Chờ khi Lâm Dạ Hỏa tắm rồi chải lông cho Câm ngốc ngốc xong, Trâu Lương đột nhiên đến đây.

Hỏa Phượng nhìn hắn, "Ngươi không phải không thể rời khỏi cương vị sao?"

Trâu Lương vừa định nói chuyện, Lâm Dạ Hỏa liền nghiêm mặt, "Có chính sự thì trở về làm đi, đừng để lát nữa lại do ta hại ngươi bị phạt."

Trâu Lương khẽ cười cười, "Ta không rời khỏi biệt viện sẽ không sao, trong viện cũng náo nhiệt, cùng chơi không?"

Hỏa Phượng trừng mắt nhìn, "Trong viện?"

Chờ trở lại trong viện, chỉ thấy bên trong tất cả mọi người đều ở, Triệu Trinh cùng Lương Thần Mỹ Cảnh còn có khuê nữ đang chơi đùa cùng nhau, rất ầm ĩ a.

Người trong viện chia làm hai đội, Thiên Tôn mang một đội n Hậu mang một đội, Yêu Vương làm trọng tài.

Trên bàn đá đặt một thùng chứa lớn, hai bên trái phải thùng có cái lỗ, đều dùng vải bố che lại.

Hai đội đều không thấy được thứ bên trong thùng, Yêu Vương sẽ bỏ một thứ vào thùng, sau đó hai đội cử ra một người sờ thứ trong thùng rồi đoán bên trong là gì.

Lúc này song phương đối đầu là Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử.

Lão gia tử chỗ nào sẽ sợ Tiểu Tứ Tử a, liền vươn tay vào trong.

Ân Hậu bên Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, "Vừa rồi nhìn thấy Yêu Vương mở thùng mà Công Tôn dùng để nuôi cổ trùng ra a!"

Thiên Tôn nhanh chóng rụt tay lại, căm tức nhìn Ân Hậu —— gạt người!

Triệu Trinh bên Thiên Tôn liền nói, "Lão gia tử! Đừng tin! Nhanh sờ sờ xem!"

Thiên Tôn do dự một chút, nhìn tiểu đoàn tử đối diện.

Tiểu Tứ Tử vén tay áo chuẩn bị mò vào.

Thiên Tôn liền hù dọa bé, "Tiểu Tứ Tử, không chừng là độc trùng a!"

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ ngực ngưỡng mặt, "Tôn Tôn, đám trùng trùng đều nhận ra ta nga!"

Tay Thiên Tôn vừa vói vào lại rút ra, "Thật sao?"

" Ân!" Tay Tiểu Tứ Tử đi vào, liền đụng đến một đoàn lông xù, nghiêng đầu —— cái gì đây?

Thiên Tôn vừa thấy không đúng, cũng nhanh vói tay vào, ai biết lại cảm thấy gì đó ấm áp ướt át, còn mang theo xước xẹt qua đầu ngón tay hắn.

"Thiên a!" Trong đầu Thiên Tôn nháy mắt hiện lên hình ảnh các loại sâu mềm mềm nằm đó.

Lại nghe trong thùng truyền đến một tiếng "Mieo".

"Ta biết!" Tiểu Tứ Tử hô lên, "Là mèo con a!"

Yêu Vương mở thùng ra, đem tiểu hắc miêu ra giao cho Tiểu Tứ Tử, sau đó chỉ vào Thiên Tôn, "Tiểu Du! Bại!"

Thiên Tôn bất mãn, nói n Hậu chơi xấu!

Ân Hậu chê cười hắn bại bởi Tiểu Tứ Tử.

Yêu Vương giơ thùng hỏi, "Tiếp theo tới ai nha?"

Triệu Trinh nhìn thấy Trâu Lương liền ngoắc, "Ái khanh! Ái khanh đến thử xem!”

Trâu Lương nhìn nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng xắn tay áo, quyết định theo Trâu Lương tỷ thí một chút.

Hai người đi đến cạnh thùng, đều quay mặt đi.

Yêu Vương vẫy tay với Ân Hậu.

Ân Hậu liền đem Cầu Cầu đang cuộn lại ngủ trong tay áo hắn ra giao cho Yêu Vương.

Yêu Vương lặng lẽ nhét vào trong rương, nói, "Bắt đầu!"

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương liền đưa tay vào thùng.

Hai người đều không sợ trời không sợ đất, trực tiếp đưa tay vào sờ một phen… Đụng đến một cánh tay quen thuộc.

Lâm Dạ Hỏa liền cảm thấy Trâu Lương đang cầm lấy tay hắn, ngón tay cái ở cổ tay nhẹ nhàng đánh chuyển, nhẹ nhàng xoa xoa.

Khóe miệng Hỏa Phượng nhếch lên một cái, ngón tay cũng nhẹ nhàng sờ sờ cổ tay Trâu Lương.

Trong thùng, Cầu Cầu vừa bị đánh thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở trên đầu nó có hai bàn tay đang "giao triền", liền thè thè lưỡi buồn bực —— Hai thứ này là giống rắn gì a? Nó không cẩn thận đi nhầm vào động rắn đang "Động phòng" sao?

←Chương trước: Chương 225: TỰ TÍCH ←

→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro