Chương 238: Mồi Nhử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 238: Mồi Nhử

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Mọi người ở trên thuyền hải tặc buổi tối trôi đến Hãm Không đảo, tìm được số lượng lớn hoàng kim cùng châu báu.

Triệu Phổ tổng kết một chút, "Kỳ thực Triển Chiêu không chỉ có thể nhặt thi thể, hắn còn có thể nhặt được tiền."

Mọi người nhớ lại một chút số lần Triển Chiêu từng nhặt được tiền, quả là con số không nhỏ.

Giả Ảnh nói, "Nghe nói Hộ Bộ* đã thống kê qua, Khai Phong phủ mấy năm nay phá án đều tìm được hoàng kim, tương đương với số tiền có trong quốc khố."

*chức quan thời xưa, Trung Quốc

Lông mày Cửu vương gia nhướng cao —— ý tứ là quốc khố Đại Tống ta đã tăng gấp đôi?

Giả Ảnh gật đầu.

Tất cả mọi người vuốt cằm nhìn Triển Chiêu đứng trên lầu hai giơ ngọn đèn nhìn vào trong qua cửa sổ —— không ngờ sau khi oan hồn thỉnh hắn giải oan lại trả thù lao kếch xù như vậy!

Lầu hai, Từ tam ca phát hiện cửa khoang đều khóa, để người đi xuống lầu lấy búa mở cánh cửa ra.

Triển Chiêu vội vã ngăn cản, "Ai, không được không được."

Từ Khánh không hiểu nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu có chút khó hiểu, "Miêu nhi, làm sao vậy?"

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải một chút, thấy tất cả mọi người ở Hãm Không đảo đều tò mò nhìn hắn, liền lôi kéo Bạch Ngọc Đường, ý kia —— nói chuyện một chút!

Đem Bạch Ngọc Đường kéo qua một bên, Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Thực sự phải mở cửa ra sao? Người ta khóa như khóa tù vậy!"

"Dù sao cũng phải nhìn bên trong có cái gì chứ?" Bạch Ngọc Đường nói.

"Nhưng vạn nhất có thi thể thì sao a?" Triển Chiêu nhỏ giọng thầm thì.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Ngươi có biết Nhị ca Tam ca ta khi ra khơi mò được bao nhiêu thi thể không?"

Triển Chiêu nhìn hắn, "Bọn họ mò được thi thể có kèm theo án giết người vì án ân oán tình cừu không?"

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hắn, ý kia —— yên tâm đi.

Triển Chiêu lôi hắn không tha —— không tốt nga!

Bạch Ngọc Đường cẩn thận nói, "Ngày hôm nay cho dù chúng ta không tới Hãm Không đảo, chiếc thuyền này cũng sẽ trôi đến đây. Chúng ta tới hay không tới cùng thuyền trôi hay không trôi đến đây không có liên quan đến nhau!"

Triển Chiêu tiếp tục toái toái niệm*, "Đó không phải là nói như vậy... Nếu không để Tiểu Tứ Tử hay Yêu Vương đến nhìn một cái đi, xem là cát lợi** hay không cát lợi?

*lầm bà lầm bầm

**may mắn

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Tam ca nhà mình.

Từ Khánh còn đang cầm búa đứng chờ a, tò mò nhìn hai người trốn đi nói nhỏ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lúc này cũng rất buồn cười, một người muốn mở cửa một người không cho mở, lôi lôi kéo kéo.

Từ Tam Gia là một người tính tình nóng nảy, giơ búa lên liền đập xuống.

Chợt nghe âm thanh "keng" một tiếng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dư quang liền nhìn thấy trên cửa có tia lửa văng khắp nơi.

"Ta đến."

Tay Từ tam ca đều bị chấn đến tê rần, nhìn cái búa, cừ thật, một lỗ thủng thật lớn, mà xích sắt khóa cửa kia lại không chút sứt mẻ.

Tam ca buông tay sáp lại gần nhìn, trên xích sắt ngay cả một khe hở cũng không có.

Từ Khánh là người có lực vô cùng lớn, tuy nói ban nãy một chút nội lực cũng không dùng, bởi vì hắn cảm thấy cái thuyền này ngâm trong biển đã lâu như vậy, phỏng chừng đều gỉ đến ăn mòn đi, còn sợ không đem khóa cửa đập không đứt, nhưng vạn vạn không nghĩ tới...

Tam Gia nheo mắt lại, đối với Bạch Ngọc Đường vẫy tay, ý kia, "Ngọc Đường, đến cạy khóa!"

Bạch Ngọc Đường đi tới, Triển Chiêu còn ở bên cạnh cùng tiểu mật phong* giống nhau ong ong ong, khiến hắn kích động ùm ùm a, khóa tốt như vậy ai biết bên trong có cái gì, đừng một hồi tìm được thi thể không tầm thườn a.

*ong mật nhỏ

Bạch Ngọc Đường còn hỏi hắn —— thi thể không tầm thường là thi thể gì?

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Hải thi*? Cái loại rất đáng sợ a!"

*hải thi 海尸 đọc là hǎishī: thi thể dưới biển

Ngũ Gia không nói gì, "Hải sư* thì có, bất quá rất khả ái, còn có thể kêu uông uông."

*hải sư 海狮 hǎishī: sư tử biển

Triển Chiêu không giải thích được, "Vậy tại sao không gọi hải cẩu*?"

*chó biển 海狗

Ngũ Gia cầm lấy cái khóa quan sát , "Còn có hải miêu a..."

Triển Chiêu chọc hắn, "Có hải miêu sao?"

Vừa đem tay hắn kéo trở về không cho hắn sờ khóa.

Hai người ở cánh cửa dính niêm hồ hồ*, một người nói muốn vào một người nói đừng vào.

*dính chặt lấy nhau, kiểu như vai kề vai, tóc dính tóc á

Kỳ thực không chỉ Từ Khánh ở bên cạnh nhìn, trên boong thuyền còn một đống người nhìn a.

Lâm Dạ Hỏa cũng có chút ghét bỏ, "Hơn nửa đêm tú cái gì ái chứ!"

Bên bờ Triệu Trinh ngồi chồm hổm chân đều đã tê rần, mang theo Nam Cung trở về bồi tức phụ nhi khuê nữ.

Bạch Ngọc Đường phát hiện loại khóa này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, Ngũ Gia đã mở không ít các loại khóa, đây là lần đầu gặp phải khóa này.

Hơn nữa có một chuyện rất kỳ quái, tuy rằng những thứ xiềng xích này, bao quát lan can trên cửa sổ, bức tranh dán trên vách tường được đóng đinh đều đã rỉ sét loang lổ, nhưng nếu như cạo tầng gỉ lốm đốm bên ngoài kia, bên trong vẫn rất sáng, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn.

Bạch Ngọc Đường lúc đầu đích thật là không hiếu kì, nhưng hiện tại xem ra cảm thấy không đơn giản, quay đầu nhìn Từ Khánh một chút.

Từ Tam Gia đừng xem là người hay gào to, nhưng người cũng không ngốc —— trên biển mưu sinh có chút cấm kỵ vẫn phải nói, cẩn thận một chút cũng là đúng. Hơn nữa Triển Tiểu Miêu phản đối như thế, Từ Khánh lại rất cưng chìu vị đệ đệ là Bạch Ngọc Đường này, nên cũng rất cưng chiều Triển Chiêu, nếu Triển Chiêu nói không nên vào, vậy không vào đi.

"Vậy đơn giản chờ sáng mai để nhóm lão gia tử cũng tới nhìn một cái? Đến lúc đó rồi hãy nói."

Tam ca hỏi.

Triển Chiêu gật gật đầu —— đúng vậy, cẩn thận một chút tốt hơn, Tam ca nói rất đúng!

Bạch Ngọc Đường không nói gì, theo ý nghĩ của hắn, quản bên trong nó có cái gì, đẩy trở về biển là được, đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

......

Lúc này sắc trời cũng không còn sớm, mọi người quyết định mặc kệ chiếc thuyền kia, dù sao thì cũng đã mắc cạn không nhúc nhích được, liền đi về nghỉ ngơi.

Về phần tài bảo vàng bạc trên thuyền, trên đảo không có người để ý, Hãm Không đảo cũng không thiếu tiền, hơn nữa chiếc thuyền này nếu như là thuyền hải tặc mà nói, tiền này khẳng định cũng là cướp được, không cần thiết thèm muốn.

Trở lại bên bờ, mọi người phân công nhau đi về nghỉ.

Triển Chiêu bọn họ lên núi đi ngâm ôn tuyền, thuận tiện cùng nhóm lão gia tử nói chuyện thuyền một chút.

Trên núi, Thiên Tôn bọn họ đều còn chưa ngủ, một đám lão gia tử ở trong hoa viên cãi nhau, uống rượu đánh mã điếu, nhìn giống như một đám tiểu hài tử ba tuổi rưỡi.

Yêu Vương làm một nồi nhúng những que hải sản, Thiên Tôn bọn họ mỗi người một cây, vừa ăn vừa chơi.

Triển Chiêu vừa rồi còn nghĩ sao không tìm được Tiểu Ngũ cùng Ngân Tuyết, thì ra toàn bộ động vật đều ở trong hoa viên ni, Yêu Yêu vỗ cánh bay tới bay lui khắp sân, hình như là đang bắt muỗi ăn.

Cầu Cầu quấn một vòng trên sừng Yêu Yêu, nhìn xa cùng đeo hoàng quan giống nhau.

Vị trí tòa trang viên này là chỗ cao nhất của Hãm Không đảo, cho nên nhìn bên bờ biển vẫn rất rõ ràng.

Yêu Vương tuy đang ở chỗ này nấu ăn, cũng thấy bờ biển hình như trôi tới cái thuyền gì liền hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xảy ra chuyện gì.

Một đám tiểu hài nhi tranh nhau mà nói một cái.

Lão gia tử suy nghĩ một chút, hỏi, "Cái rương kia làm bằng gì?"

"Nhìn như là thanh đồng, rất lục* a."

*xanh

"Đều buộc xích sắt!"

"Cái xích sắt kia rất chắc a!"

"Không biết làm bằng vật liệu gì."

Yêu Vương nghe mọi người miêu tả, hỏi, "Thực sự cắm một cây đinh ba lớn ở trên thân thuyền?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Buồng nhỏ trên tàu cùng trong lâu thuyền đều là vàng bạc châu báu?"

"Ừ!"

Một đám hài tử đoán chừng Yêu Vương có khả năng biết chút ít gì đó, dù sao lão gia tử kiến thức rộng rãi, liền cùng nhau hỏi, "Đó là cái thuyền gì nha?"

Yêu Vương bưng một ly rượu, "Chiếc thuyền kia a..."

Mọi người "Ừ" gật gật đầu, chờ nghe cố sự.

Ai biết lão gia tử uống xong một ngụm rượu, lắc đầu, "Ta đi sao mà biết chứ?"

Tất cả mọi người ngẩng đầu, bất mãn nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương vẫy tay, "Ta ngoại trừ lần đi Vạn Chú Cung kia ngồi thuyền ra khỏi Tây Hải một chuyến, cơ bản cũng không ra khơi lần nào, đối với truyền thuyết trên biển biết rất ít."

Tất cả mọi người thất vọng.

"Bất quá a!"

Giọng Yêu Vương đề cao vài phần.

Tất cả mọi người bị hắn làm tâm thất thượng bát hạ*, lão gia tử ăn no không có chuyện gì rất nhàn rỗi, cho nên lăn qua lăn lại hậu bối chơi sao...

*tâm bất ổn

"Ta cảm thấy các ngươi không mở rương ra là đúng."

Tất cả mọi người hiếu kỳ —— như thế nào?

"Hải tặc chính là cường đạo trên biển, kẻ cướp bóc trong thiên hạ đều có một điểm giống nhau, đó chính là tham tài, bọn họ bán mạng cũng là vì vàng bạc châu báu." Yêu Vương cười nói, "Các ngươi có biết, có bao nhiêu hải tặc chết đuối ở trên biển không?"

Tất cả mọi người suy nghĩ —— phỏng chừng không ít đi.

"Hải tặc kỹ năng bơi đều rất tốt, nhưng vẫn có thật nhiều hải tặc chết đuối, có những người bị rớt xuống biển không kịp bơi lên bờ, thậm chí là từ một con thuyền sắp chìm bơi lên một con thuyền khác, cũng sẽ có nhóm lớn chết đuối, nguyên nhân là cái gì có biết không?"

Tất cả mọi người liếc Yêu Vương —— lão gia tử ngươi cho thống khoái một lần có được hay không?

"Bởi vì tham luyến tài vật, muốn chạy trốn nhưng luyến tiếc vàng bạc tài bảo, mà vàng bạc tài bảo lại rất nặng, nhưng có rất nhiều người chính là không bỏ được tài bảo này xuống, kết quả đều bị tài bảo mang xuống biển."

Yêu Vương uống rượu, gió đêm thổi qua núi, cùng đám hài tử nói chuyện phiếm.

Mọi người sau khi nghe xong Yêu Vương nói, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý.

"Chiếc thuyền kia nếu như là thuyền hải tặc, vậy thời điểm bọn hải đạo đào sinh*, vì sao không đem vàng bạc theo?" Diệp Tri Thu cũng cảm thấy không hợp lý, "Cái rương kia nếu như là đồ vật so với vàng bạc còn quan trọng hơn, vì sao không mang đi, mà phải khóa ở trong lâu na"

*chạy thoát thân; chạy trốn; trốn chạy để khỏi chết

"Có phải hay không là chuyện xảy ra rất đột nhiên, tất cả mọi người đã chết?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

"Nhưng trên thuyền không tìm được một cỗ hài cốt, hài cốt không nói, một binh khí cùng một món hành lý cũng không có." Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy càng nghĩ càng khả nghi, "Vậy biểu thị người trên thuyền đã thu thập đồ đạc rút lui đi."

Mọi người suy nghĩ một chút, cũng đều gật đầu —— có đạo lý.

"Còn có a." Yêu Vương nói tiếp, "Các ngươi nói chiếc thuyền kia là chìm dưới biển lại nổi lên?"

Tất cả mọi người gật đầu, trên thân thuyền đều là sò hến, trên thuyền cũng có hải sa.

"Vậy kỳ quái." Yêu Vương cảm thấy rất hứng thú nói, "Trong thuyền này tràn đầy một khoang bảo tàng, còn có sáu cái rương thanh đồng lớn như vậy... Trên thân thuyền kia lại có cây đinh ba cũng rất nặng, lại có hai cái lỗ lớn, nó làm thế sao mà tự mình nổi lên được?"

Tất cả mọi người sờ cằm, "Ách... Kịch tình đột nhiên bắt đầu phát triển theo hướng đáng sợ a."

Yêu Vương cười cười, đem Tiểu Tứ Tử ngủ gà ngủ gật ôm tới để trên chân của mình, vừa chỉnh lại tư thế cho đoàn tử, vừa nói với mọi người, "Phỉ khấu trên biển, hẳn là khác với trên đất liền. Phỉ trên đất liền là đi tìm con mồi, mà phỉ trên biển là chờ con mồi mắc câu, cái này giống như đi săn thú khác với đi câu cá vậy. Bởi vì lục địa có chân là có thể ở trên đất đi, trên biển cho dù có thuyền, cũng không có khả năng thăm dò mỗi một khu vực... Nếu như ngươi là hải tặc, một con thuyền tràn đầy vàng bạc cùng bảo thuyền, sức dụ dỗ có lớn hay không?"

Tất cả mọi người gật đầu —— đó là thật lớn.

"Nếu như ngươi là ngư dân ở trên biển, đụng tới một con thuyền tràn đầy vàng bạc tài bảo như vậy, ngươi có lấy hay không?

Mọi người cảm thấy chuyện này không nên suy bụng ta ra bụng người, không thiếu tiền có thể sẽ không lấy, nhưng nếu thiếu tiền, đây coi như là nhặt được... Rất nhiều người đều sẽ chọn cầm đi.

"Cho nên đó là một mồi nhử sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Yêu Vương mỉm cười, "Vàng bạc tài bảo ném đầy đất, nhưng ở lầu hai sáu cái rương có khóa lớn như vậy, các ngươi tra án, hơn nữa thể chất đặc thù của Tiểu Miêu Tể..."

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng gật đầu —— đúng vậy! Nói rất đúng!

Yêu Vương ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ, cùng ôm chẩm đầu* bàn bàn giống nhau, "Người bình thường có thể sẽ cảm thấy, trong rương kia cất giấu trân bảo quý hiếm so với vàng bạc châu báu càng thêm đáng giá!"

*gối đầu

"Chẳng lẽ là một cái bẫy?" Tất cả mọi người nghĩ mà có chút sợ —— hoàn hảo ban nãy không mạnh mẽ xông vào.

Yêu Vương nhìn một đám tiểu hài nhi khẩn trương hề hề, thoại phong nhất chuyển*, cười nói, "Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là một con thuyền hải tặc bình thường a."

*chuyển đề tài

Tất cả mọi người không nói gì —— nói như chưa nói!

Lão gia tử đùa xong đám hài tử, liền nâng Tiểu Tứ Tử lên trở về phòng đi ngủ.

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng còn ôm Yêu Vương làm nũng, nói tối nay phải cùng Yêu Yêu ngủ.

Ba người Lương Thần Mỹ cũng chạy đi nói muốn ngủ chung với Yêu Vương, tối đến muốn nghe Yêu Vương kể chuyện xưa.

Yêu Vương vui vẻ nói, "Hảo a, các ngươi liền ngủ ở giường tổ Tương Du, để tổ Tương Du ngủ lộ thiên*!"

*ngủ ngoài trời

Tổ Tương Du bị Yêu Vương quay đầu liền đoạt căn phòng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, những người khác cũng trở về phòng của mình.

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu, nói đừng để ý đến bọn họ, hai ta ngủ lộ thiên đi!

Triển Chiêu bị lôi đi còn nhỏ tiếng hỏi, "Thật sự ngủ lộ thiên a?"

Ngũ Gia cười cười, "Ngủ lộ thiên thì làm sao?"

Hai người cùng đi ngâm ôn tuyền, sau khi đổi dục bào*, đi tới một cây đại thụ ở đỉnh núi.

*áo choàng t8a1m

Ngón tay Ngũ Gia chỉ, Triển Chiêu ngưỡng mặt lên nhìn, phát hiện trên cây có một thụ ốc* rất đẹp.

*phòng ở trên cây

Ngũ Gia nói hắn trước đây tự tay xây, sau này càng lớn càng cao, phòng ở cũng theo đó cao lên dần.

Cái tính cách kia của Triển Chiêu, có thể ở gần bầu trời hắn đương nhiên là cao hứng.

Hai người lên cây, tiến vào thụ ốc

Trong phòng Bạch Ngọc Đường đã sớm để người quét dọn qua, thay đổi đệm chăn phơi nắng cùng sàng đan*.

*ra giường

Hướng trên giường nằm một cái, còn có thể xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà nhìn sao trời.

Ngũ Gia cầm rượu trên bàn, hai người ngồi tựa đầu giường, uống rượu nói chuyện phiếm.

Từ cửa sổ bên giường nhìn ra ngoài, xuyên thấu qua khe cành cây, có thể thấy bãi biển.

Chiếc thuyền lớn kia vẫn nghiêng nghiêng đậu ở đó, ban nãy bọn họ lên thuyền cảm thấy chiếc thuyền kia vô cùng to lớn, nhưng bây giờ xa xa vừa nhìn, dưới phụ trợ của biển rộng, chiếc thuyền kia có vẻ rất nhỏ, cũng không biết một mình nó ở trên biển trôi bao lâu.

....

Uống một chút rượu lại thêm ngày hôm nay chơi được tận hứng, hai người rất nhanh thì ngủ.

.....

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, trong tiếng chim hót thanh thúy, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường đánh thức.

"Miêu Nhi! Miêu Nhi!"

"Ừ?" Triển Chiêu mở mắt ra, thấy Bạch Ngọc Đường cũng mới dậy.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đối với mình vẫy tay, liền ngồi dậy.

Chỉ thấy Ngũ Gia chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo hắn nhìn.

Triển Chiêu tiến tới, ra bên ngoài nhìn một cái, không hiểu rõ Bạch Ngọc Đường để hắn nhìn cái gì. Bên ngoài biển rộng úy lam sắc* còn có bãi cát trắng mỹ lệ, có mấy người đang ra bãi biển bắt hải sản, có thể là đang bắt cua gì gì đó... Không có gì cả khác... Không có gì cả...

*xanh thẳm; xanh da trời; trong xanh; xanh biếc

"Ôi chao?!" Triển Chiêu dụi dụi con mắt, tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn kỹ, sau đó hỏi, "Chiếc thuyền kia đâu?"

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, "Không biết a, ta lúc tỉnh lại cũng đã không thấy!"

Triển Chiêu há to miệng, "Bị người nào lấy đi sao?"

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không có khả năng, "Chiếc thuyền kia lớn như vậy, bánh lái lại bị phá hủy, muốn nó di chuyển chỉ có thể dùng thuyền lớn kéo đi. Toàn bộ thuyền lớn của Hãm Không đảo đều ở thuyền ổ* tu sửa, muốn ra khỏi thuyền ổ phải mở thuyền ổ, lái thuyền động tĩnh phải lớn nhường nào, chúng ta không có khả năng không nghe được. Hơn nữa chiếc thuyền kia cách bờ gần như vậy còn bị mắc cạn, thuyền lớn không thể phải vào bờ, trước tiên phải dùng thuyền nhỏ kéo, vậy tính ra phải có mười thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ đều ở trong ngư cảng, ngư cảng lại đang trong trạng thái phong cảng**."

* ụ tàu; xưởng đóng tàu; xưởng chữa tàu; bến tàu; vũng tàu đậu;

**đóng cảng

Ngũ Gia chỉ chỉ thuyền ổ bên kia lại chỉ chỉ ngư cảng bên kia, biểu thị, căn bản không thể nào là do ngoại lực đem chiếc thuyền lớn kia kéo đi.

"Vậy tự nó trôi đi?" Triển Chiêu cũng nghĩ không có khả năng khác.

Ngũ Gia tiếp tục lắc đầu, "Vậy càng không thể, thuyền này đã mắc cạn ở bên bờ, hơn nữa tối hôm qua đến sáng nay là thuỷ triều xuống, trừ phi là thủy triều lên, thuyền mắc cạn mới có thể lại một lần nữa ra khơi, thuỷ triều xuống thân thuyền sẽ ở trong bãi cát, thế nào lại có thể tự mình trôi đi?"

Triển Chiêu tự nhiên càng thêm mờ mịt, "Kỳ quái, vậy làm sao liền hư không tiêu thất* a?"

*biến mất trong hư không





→Chương sau: Chương 239:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro