Chương 245 Hải yêu lúc ẩn lúc hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 245 Hải yêu lúc ẩn lúc hiện

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Triển Chiêu lấy ra vỏ ốc biển, nhưng vỏ ốc biển thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài lấy một chậu nước biển vào, đem vỏ ốc bỏ vào nước biển...

Nháy mắt, vỏ ốc biển biến sắc, vỏ ốc biển dần biến thành trong suốt, xuất hiện đồ án thành thị trên biển vô cùng tỉ mỉ cùng sung túc.

Bức họa thật sự quá nhỏ, mọi người nhãn lực đã vô cùng tốt nhưng thủy chung là nhìn không rõ lắm.

Công Tôn để ảnh vệ hỗ trợ đi lấy hòm thuốc của hắn.

Chờ hòm lấy đến, Công Tôn từ bên trong lấy ra một khối kính phóng đại.

Kính phóng đại này được dùng khi Công Tôn xử lý những miệng vết thương rất nhỏ, đặt trên vỏ ốc biển, đồ án trong đó lập tức được phóng đại.

Xuyên mặt kính phóng đại, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ ràng toàn cảnh của đồ án.

Hải gia vô cùng trân quý tấm hải đồ, lại không ngờ trong vỏ ốc biển lại cất giấu toạn cục của hải đồ, các bộ phận sau khi được phóng đại, độ tinh xảo càng khiến người khác sợ hãi.

Tất cả mọi người không khỏi tò mò, là ai có thể vẽ được như vậy? Mấu chốt là không thể tưởng tượng ra là dùng công cụ gì để chế tạo ra! Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Hải gia cầm vỏ ốc biển mà bắt đầu ngẩn người, vừa nghiêng tai lắng nghe, thấp giọng nói, "Có tiếng bào ngâm... Giống như đang gọi trở về."

Triển Chiêu nói Thẩm Thiệu Tây cũng có thể nghe được.

Bất quá Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây không ở, hai người đã chạy lên biệt viện trên đỉnh núi chơi rồi, không đi chung với mọi người.

Thẩm Thiệu Tây là vì không nhìn thấy nên thính lực mới đặc biệt xuất chúng, Hải gia cũng không giống... Không lẽ hắn thật sự có huyết thống của Linh Hải quốc?

Nhưng trong vỏ ốc biển miêu tả cảnh tượng cho dù đúng là Linh Hải quốc, cũng chỉ là một cảnh tượng về vương quốc dồi dào trên biển, cũng không có miêu tả cách đi đến quốc gia đó. Trên hải đồ cũng là cảnh tượng đẹp đẽ như chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng không chỉ cách làm sao đi đến đó, cùng với nơi đó có thật sự tồn tại hay không.

Triển Chiêu đơn giản đem vỏ ốc biển đưa cho Hải gia, để hắn chậm rãi nghiên cứu.

Lần này mọi người cũng không vội, hợp lại xương cốt rồi nghe chuyện xưa, chờ đi ra khỏi nhà Hải gia, trời đều đã đen.

Cả Hãm Không đảo sau khi ăn cơm thì náo nhiệt lên, mọi người trong từng nhà đều chạy đến phóng pháo hoa.

Trên bãi biển Hãm Không đảo xuất hiện hoạt động cầu phúc vô cùng long trọng, là phong tục đặc thù của đảo, bọn Triển Chiêu cũng là đầu thấy.

Đợi khi trời hoàn toàn tối, mà bắt đầu phóng pháo hoa.

Quy mô phóng pháo hoa trên Hãm Không đảo, từ trước đến nay bọn Triển Chiêu chưa từng gặp.

Ngay từ đầu mọi người cũng không hiểu vì sao lại bày ống pháo kép trên sườn dốc, chờ khi pháo nổ rồi mới thấy, ống pháo nổ kép có thể vừa bay cao vừa bay xa, hơn nữa uy lực cũng rất thật, sau khi lủi lên trời thì nổ tung, trực tiếp rơi xuống biển, sẽ không ảnh hưởng đến nhà trên đảo.

Pháo hoa nở rộ trên không trung của Hãm Không đảo, kiểu dáng gì cũng có.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy Yêu Yêu cũng bay lên trời, không biết có phải sau khi bay lên rồi biến hình hay không, mà hai cái sừng của Yêu Yêu lại biến thành hai tai mèo.

Còn các học trò của Thái Học viện thì bày hình bào, Lương Thần Mỹ Cảnh bày sân hoa mai cúc, Triệu Trinh bày câu long sinh cửu tử*, Triệu gia quân bày cờ Cửu Long cùng với kim ty linh** của Công Tôn tiên sinh. Bất quá Công Tôn tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng thủ pháp bày đồ thì có chút không xong, rõ ràng là muốn bày cỏ linh chi, nhưng khi phóng lên trời, mọi người thiếu chút nữa giật nảy, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không thể miêu tả...

*cha mẹ sinh con trời sinh tính

**một loại nấm linh chi quý hiếm

Đương nhiên, đồ sộ nhất vẫn là hình mà Ngũ Thử của Hãm Không bày ra, pháo hoa này được bắn cuối cùng, lúc nhìn đẹp nhất không phải là lúc nổ tung, mà là lúc rơi xuống.

Đốm lửa rơi xuống như những ngôi sao, cả mặt biển đều sáng lấp lánh, thật giống như những ngôi sao đang trôi lơ lửng, đẹp không sao tả xiết.

Mọi người lại chơi đến nửa đêm, mới trở lại biệt viện nghỉ ngơi.

Triển Chiêu cảm thấy mỹ mãn giơ ba ngón tay —— suốt ba ngày bình an vô sự a! Miêu gia thật nhẹ nhõm!

...........................

Sáng sớm ngày kế, Bạch Ngọc Đường đánh thức Triển Chiêu nói, "Miêu nhi, tản bộ không?"

Triển Chiêu mơ mơ màng màng đứng lên, khó hiểu, "Mới sáng sớm a... Tản bộ?"

Cho đến khi tới bãi biển, Triển Chiêu mới phát hiện hôm nay toàn bộ ngựa trên đảo đều được thả ra.

Đàn ngựa đều được cởi xuống yên ngựa, hình thành một đoàn, giẫm lên bãi cát trắng làm vụi hơi bay lên, tự do tự tại chạy nhảy.

Bạch Vân Phàm, Tảo Đa Đa cùng Hồng Liên đều ở đây, Hắc Kiêu, Sơ Thất, cùng Ngai Ngai nhà Lâm Dạ Hỏa... Đàn ngựa kết thành đàn chạy một trận, lại tốp năm tốp ba ở bãi biển vui đùa ầm ĩ, lúc sau lại kết thành đàn, chạy đua.

Hôm nay bào trên biển rõ ràng cũng đông hơn so với mấy ngày trước không ít, hình thể của bào lớn khi nhảy lên cái vây cũng lớn hơn, rất nhiều đàn cá heo đuổi theo bầy cá bay lên khỏi mặt nước.

Bọn Tiểu Tứ Tử ngồi trên Yêu Yêu bay ra biển nhìn đàn bào.

Bọn nhỏ ngồi trên lưng Yêu Yêu, quơ tay nhỏ xuống chào hỏi đàn cá lớn của biển.

Đàn bào phun cột nước cao cao, ở giữa không trung hình thành từng cái cầu vồng, Yêu Yêu chở bọn nhỏ trên lưng bay quanh mấy cái cầu vồng, tiếng cười của mấy tiểu hài nhi cách thật xa cũng có thể nghe được.

Công Tôn trên bờ biển lo lắng đề phòng nhìn nhìn, chỉ sợ Tiểu Tứ Tử rơi xuống biển.

Triệu Phổ đùa hắn, "Sợ cái gì, thật sự ngã xuống cũng có bào cùng cá heo đem bé lên."

"Uy! Lương Thần Mỹ Cảnh!"

Lúc này, chợt nghe trên mặt biển truyền đến vài tiếng kêu... Có mấy chiến thuyền thuyền lớn xuất hiện ở phương xa.

Thuyền dần dần tới gần, chỉ thấy có ba tiểu hài nhi đứng ở đầu thuyền, phất tay với Yêu Yêu trên không trung.

Bọn Triển Chiêu đều biết mấy tiểu hài nhi này, lúc trước thi đấu hoa mai đã gặp qua, đội của Hà Minh, Thần Toàn, Chung Lộc cùng Hà Kiêu, ba tiểu bằng hữu thích phun tào.

Thuyền lớn triển khai, lộ ra huy hiệu Hà Minh cực lớn, đúng là đội tàu của Hà Minh.

Triển Chiêu có chút tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, "Người của Hà Minh sao lại đến đây?"

Ngũ gia nói Hà Minh hàng năm đều tới, chủ yếu là đến xem bào, Hà Minh thuộc loại thông thạo sông suối, nhưng đối với biển lại không quen thuộc, hàng năm hưu ngư quý đều sẽ chạy tới Hãm Không đảo cọ ăn cọ uống cộng thêm rời bến xem cá lớn.

Yêu Yêu mang theo Lương Thần Mỹ Cảnh trực tiếp đáp xuống thuyền của Hà Minh, mấy tiểu đồng bọn hồi lâu không gặp, tiến đến cùng nhau nói qua tình hình gần đây.

Hà Minh có ba chủ nhà, Đại đương gia Nhị đương gia tuổi đều khá lớn, có chính sự phải vội nên không chạy tới chơi, mang theo đội tàu tới là Tam đương gia, Thần Huy, hắn là đại ca của Thần Toàn.

Thần Huy cùng Từ Khánh là cùng một loại hình, dáng người khôi ngô tính cách hào sảng, cùng Từ Khánh quan hệ cũng đặc biệt tốt.

Từ Khánh tự mình tới đón một phen, Thần Huy mang theo thủ hạ cùng Từ Khánh đi gặp Lư Phương, đám tiểu hài tử còn lại thì chạy tới bờ cát xem đàn ngựa.

Bọn Thần Toàn trước tiên chạy tới chào hỏi bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, đã lâu không gặp, cả ba đều rất vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường thấy Thần Huy đi cùng Tam ca, biểu tình của Thần Huy hình như có chút nghiêm túc, vừa đi vừa cùng Tam ca trò chuyện cái gì đó.

Ngũ gia còn có chút nghi hoặc —— lúc trước mỗi lần Thần Huy đến đều là cười đến vô tâm vô phế, sao hôm nay nhìn như có tâm sự vậy.

"Đại ca ngươi có chuyện gì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi Thần Toàn.

Thần Toàn nhìn xa xa một cái, nhỏ giọng nói, "Có chút! Ngũ gia ngươi có nghe nói qua thác Trường Hà chưa?"

"Thác Trường Hà?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, "Bãi đánh bắt kia sao?"

"Đúng vậy!"

Bọn Thần Toàn đều nói với Bạch Ngọc Đường.

"Bãi đánh bắt ở thác Trường Hà có một con thuyền sau khi rời bến đã không trở lại."

"Lúc đầu nghe nói là gặp sóng gió."

"Bọn họ xuất động rất nhiều thuyền đánh cá đi tìm, kết quả tìm được thuyền nhưng đã bị hư hại."

"Nghe nói thuyền đó không phải bị bão phá hư, mà là bị người khác hại!"

"Bị phá hư?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Bị tập kích?"

"Đúng! Trên thuyền chỉ còn lại một trù tử trốn trong khoang thuyền, mặt khác tất cả thuyền viên đều mất tích."

"Trù tử kia cũng bị dọa điên rồi, không ngừng nói mê sảng."

"Đúng a, hỏi hắn là ai tập kích, các ngươi đoán hắn nói như thế nào? "

Tất cả mọi người nhìn ba tiểu bằng hữu —— nói như thế nào?

"Hắn không nói hải tặc! Mà nói là hải yêu!"

"Hải yêu?" Bọn Triển Chiêu lập tức nghĩ tới bộ hài cốt ngày hôm qua.

"Đúng vậy!" Bọn Thần Toàn đều gật đầu.

"Mấy ngày nay có mấy người truyền ra trên đảo có thuyền bị tập kích."

"Rời bến kì này cũng không phải đi bắt cá, chủ yếu là đi nhìn bào cùng tìm người."

"Cho nên mang theo rất ít người a, thuyền cũng chỉ đi có một hai chiếc chứ không phải cả đội tàu."

"Nhiều thuyền bị tập kích đều bị một cây đinh ba lớn xuyên thủng, cực kì nguy hiểm."

"Nhưng phần lớn đều bị bị tập ban đêm, cũng thấy không rõ lắm, họ nói có hải yêu tập kích bọn họ trên biển."

Mấy đứa nhỏ ngươi một câu ta một câu nói chuyện đã xảy ra gần đây.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Xác định là hải yêu?"

Thần Toàn buông tay, "Không biết a, bọn đại ca của ta cũng không tin, nói chứ, nhiều... năm nay, có ai thật sự gặp qua chuyện đó a!"

"Không phải hải yêu mà nói... Là có người giả dạng đích?"

"Ta nghe đại gia bọn họ nói chuyện này rất kỳ hoặc, có thể là trước tiên muốn nhấn chìm một con thuyền, sau đó lại rải rác tin đồn khiến người hoang mang."

"Đúng! Nhân cơ hội phóng tin tức ra, nói là hải yêu làm."

"Có khi nào là âm mưu không!"

Mấy đại nhân nhìn mấy tiểu hài nhi nghị luận âm mưu, cũng thấy thú vị.

Đem bọn nhỏ đuổi đi chơi tiếp, mấy đại nhân lại cùng nhau tán gẫu chuyện này.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Chúng ta mới vừa nhặt được một con quỷ thuyền, tìm được hài cốt của hải yêu, giờ lại có chuyện hải yêu tập kích thuyền đánh cá?"

Tất cả mọi người cảm thấy mấy chuyện này khá trùng hợp.

Ngũ gia cũng nói, "Trong truyền thuyết, hải yêu tập kích đều là thương thuyền, cướp đoạt đều là vàng bạc tài bảo mới đúng... Vì sao lại tập kích thuyền đánh cá? Chúng nó cũng không phải tự mình bắt không được cá."

"Đúng a." Triển Chiêu cũng thấy không ổn, "Rời bến xem bào lại không bị tập kích a?"

"Có thể là hải tặc giả trang hay không?" Triệu Phổ hỏi, "Trước kia ở đại mạc cũng xuất hiện qua tình huống này, có một đám phỉ khấu cướp bóc thương nhân qua đường. Lúc ấy có lời đồn trong đại mạc xuất hiện nhóm Ưng Nhân*, nghe nói là đầu chim ưng thân người lại có cánh. Lúc ấy rất nhiều thương nhân bị cướp bóc đã nghĩ bọn họ đi nhầm vào vùng cấm làm tức giận thần minh, sau đó Kiều Quảng mang người giả trang thành thương nhân đem đám gọi là Ưng Nhân kia tóm gọn, kết quả đều là sơn phỉ giả trang thành, mục đích là khiến người hoang mang, sau đó sẽ dễ dàng bị truy tra."

*người ưng

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng có thể, "Gây hoang mang, nhưng cũng không cần phá nát con thuyền đi."

"Như thế nào?" Tất cả mọi người nhìn Ngũ gia.

Bạch Ngọc Đường nói, "Hiện tại rời bến bắt cá đều là cả đội tàu, hải tặc bình thường căn bản sẽ không dám nhắm vào thuyền đánh cá. Thương thuyền đa số đều là vận chuyển đường sông, hơn nữa giả trang thành hải yêu khó khăn rất lớn a, kia chính là ngoài biển đó. Mặt khác, trong truyền thuyết, hình thể của hải yêu rất lớn, cho nên mấy con hải yêu mới có thể nhấn chìm một thương thuyền. Người giả trang mà nói, hình thể làm sao giả được..."

Mọi người cũng cân nhắc chuyện này, cảm thấy thao tác sẽ rất khó khăn.

Lâm Dạ Hỏa đề nghị, "Tự mình đi nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Hỏa Phượng nói, "Không phải tập kích thuyền xem bào sao? Chúng ta cũng muốn rời bến xem cá lớn a, lấy vận khí của nhóm người chúng ta, mặc kệ là hải yên thật hay hải yêu giả, đều có thể đụng phải a!"

Tất cả mọi người cảm thấy lời này có lý, mấy người Khai Phong phủ chúng ta đều khá xui xẻo! Có chuyện gì không tốt, tám phần đều có thể gặp! Đừng nói hải yêu, không chừng đến lúc đó hải quái đều có thể gặp phải!




→Chương sau: Chương 246: VỊT CẠN→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro