Chương 259: Nhân quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 259: Nhân quả

Editor: Chim

Beta: Rosaline


Tiết Long Đình và Miêu Tam Quý trộm ốc biển rồi biến mất, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sắp bị hai người này chọc tức chết, chưa từng thấy ai một lòng muốn chết đến vậy.

Nhưng biết dù sao cũng phải đi cứu... Hai người bắt đầu suy nghĩ xem phải làm sao mới cứu được hai tên này.

Cũng may trí nhớ của Bạch Ngọc Đường rất tốt, Ngũ Gia nhớ lại bản đồ trên con ốc biển kia: "Hẳn là đi về phía đông."

"Phía đông hả?" Triển Chiêu nghĩ: "Phía đông có bến tàu chở hàng."

Hai người lập tức chạy về phía đông.

Trên bến tàu có rất nhiều người, công nhân ở bến tàu của Tùng Giang phủ cũng thường xuyên bảo vệ hàng hóa vận chuyển nên rất quen thuộc mấy đảo chủ trại chủ.

Có mấy người biết Bạch Ngọc Đường nên chào hỏi hắn.

Bạch Ngọc Đường vội hỏi: "Có thấy Tiết Long Đình và Miêu Tam Quý không?"

Mấy công nhân đều nói nhìn thấy, vừa rồi còn mang người theo, lên thuyền lớn đi ra biển, đoán là đi về nhà.

Triển Chiêu vội hỏi là ngồi chung một thuyền hay đi hai thuyền.

Các công nhân đều nói đi một thuyền, sau đó đi về phía đông, vừa đi chưa được bao lâu.

Ngũ Gia và Triển Chiêu có chút hối hận vì không mang Yêu Yêu đến nhưng lúc này con rồng mập kia vẫn còn đang ở Hãm Không đảo, Ngũ Gia huýt sáo thì nó cũng không bay tới kịp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thương lượng, cảm thấy vẫn nên đuổi theo.

Ngũ Gia trực tiếp mượn một chiếc thuyền, đuổi về phía đông.

Lúc hai người Triển Bạch lên thuyền đi xa, mấy công nhân nóng lòng chỉ đường lập tức chạy về phía một con thuyền nhỏ: "Gia, hai người họ đã đi rồi."

Trong khoang thuyền nhỏ, Tiết Long Đình và Miêu Tam Quý đi ra.

Tiết Long Đình thưởng tiền cho mấy người đó, nháy mắt với Miêu Tam Quý, cùng nhau leo lên một chiếc thuyền lớn, đi ra biển.

Miêu Tam Quý cầm chậu sứ trắng, bên trong là nước và con ốc biển kia, nói với Tiết Long Đình: "Hai người bọn họ lại đuổi tới tận đây."

Tiết Long Đình cũng có chút buồn bực: "Chúng ta quá khinh thường Hãm Không đảo rồi, có lẽ bọn họ đã theo dõi Ngô lão đại từ lâu."

"Cũng đúng, dựa vào thực lực của Hãm Không đảo, không có lí do gì mà Ngô lão đại biết nhưng bọn họ không biết. Hơn nữa lần này không chỉ có bọn họ, dường như cả thuỷ quân cũng tham dự." Miêu Tam Quý cảm thấy có chút nghĩ mà sợ: "Ngô lão đại quá tự tin, mới rơi vào kết cục như vậy!"

Tiết Long Đình gật đầu: "Nói không chừng Linh Hải quốc không chỉ có vàng mà còn có thứ gì khác nữa.

Hai người tính toán rốt cuộc Linh Hải quốc có bảo bối gì, lại không chú ý tới, trong nước có mấy bóng đen đang đến gần thuyền của bọn họ.

...

Bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khơi, ngẩng đầu lên nhìn mặt biển mênh mông vô tận trước mặt.

Chủ thuyền còn hỏi hai người muốn đi đâu, đi xem cá heo sao?

Triển Chiêu nghĩ lại, đột nhiên vỗ tay, dậm chân nói với Bạch Ngọc Đường: "Nguy rồi! Trúng kế!"

Ngũ Gia cũng phản ứng kịp: "Hai tên kia mua chuộc công nhân bến tàu, dẫn chúng ta đi?"

Triển Chiêu nhìn trời: "Trời ơi, sao lại có người một lòng muốn chết vậy chứ?"

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, bảo chủ thuyền lái về điểm xuất phát.

Mặc dù chủ thuyền không hiểu có chuyện gì, nhưng đã nhận tiền làm việc, nên vẫn đưa hai người về bờ.

Lên bờ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu nhìn về biển rộng mênh mông sau lưng, than thở: "Chẳng lẽ thiên mệnh không thể trái sao?"

Hai người đều về biệt viện.

Trong viện, Tiểu Tứ Tử đang ngồi cùng Lâm Dạ Hoả, cầm tơ hồng chọn chỉ.

Thấy hai người về, Hỏa Phượng đoán không cứu được người.

Công Tôn cũng hỏi sao rồi.

Triển Chiêu kể lại chuyện bọn họ đi một chuyến vô ích. Mọi người đều cạn lời —— Hai tên Tiết, Miêu này thật trâu, người ta liều mạng đi cứu hai người bọn họ, lại chẳng làm gì được hai người bọn họ né tránh không muốn sống.

Yêu vương nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mất mát, nói: "Hai ngươi đều đã cố gắng hết sức rồi, có một số chuyện muốn xảy ra, thì không thể cản được."

Triển Chiêu mặt như đưa đám, hỏi Yêu vương: "Chẳng lẽ thật sự có thiên mệnh sao?"

Yêu vương bật cười, hỏi Triển Chiêu: "Cái gì là mệnh chứ?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều liếc Tiểu Tứ Tử.

Yêu Vương lắc đầu: "Nếu nói số mệnh, không bằng nói nhân quả. Ngươi nói xem, một người đang yên ổn ở nhà, đột nhiên có một chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống đập chết người đó, vậy thì coi như là số mạng. Nhưng hai người Tiết, Miêu này lại hoàn toàn là tự mình lựa chọn, hai người bọn họ có ngàn vạn lựa chọn có thể không đi chịu chết, nhưng lại chọn đúng con đường đó... Vả lại, cho dù hai ngươi đuổi kịp bọn họ, hiểu được lợi hại, khuyên hai người họ đừng tin chuyện vàng của Linh hải quốc, liệu hai người bọn họ có tin tưởng các ngươi không?"

Thật ra trong lòng hai người Triển Bạch cũng hiểu rõ, có lẽ cũng khuyên không được, đúng như lời Yêu vương, có nhân mới có quả. Thứ thực sự hại chết hai người họ, không phải thiên mệnh, mà chính là lòng tham của bọn họ.

...

Triệu Phổ nghiêm túc chỉnh đốn lại quân kỷ, trên dưới thuỷ trại đều điều tra gian tế.

Không chỉ thuỷ trại, kể cả đại trạch thuỷ quân Lưỡng Chiết lộ, khu vực Giang Nam, các đồn tuần tra duyên hải Đông Nam, từ trên xuống dưới đều tra kĩ, động tĩnh không nhỏ.

Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng, kể cả Trâu Lương, Thẩm Thiệu Tây, Thanh Lân đều bận rộn, trái lại những người khác rất rảnh.

Bị Triệu Trinh lừa gạt hù hoạ, tất cả các đảo chủ trại chủ đều chạy về nhà không dám có động tĩnh gì, ít đi rất nhiều phiền toái.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hoả rất rảnh, giúp Triệu Phổ trông chừng Lương Thần Mỹ luyện công.

Đảo mắt đã hai ngày trôi qua, sáng sớm ngày thứ ba, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị về Hãm KHông đảo, kết quả vừa mới ăn điểm tâm, Giả Ảnh lại chạy tới kêu bọn họ ra bến tàu xem thử.

Hai người âm thầm tính toán, đại khái cũng đoán được sẽ thấy cái gì...

Quả nhiên, hai người vừa chạy tới bến tàu đã thấy trên hai cây cột buồm có treo hai thi thể, kết cục của Tiết Long Đình và Miêu Tam Quý giống Ngô lão đạo, ngay cả vết thương trên cổ cũng giống nhau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hai trại chủ bị treo trên cột buồm như hai cái đèn lồng —— nghe lời người khác thì được ăn cơm no, hai người này nếu không khăng khăng làm theo ý mình, cũng không đến nỗi sẽ rơi vào kết cục hôm nay.

Lấy thi thể xuống khỏi cột buồm, Công Tôn xách hòm thuốc chạy tới nghiệm thi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn ra biển —— Hai chiếc thuyền của hai nhà Tiết, Miêu hẳn là không nhỏ, vậy thuyền và thuyền viên đâu hết rồi? Không phải là chìm xuống biển rồi chứ?

Lúc này, bến tàu Tùng Giang phủ có mấy công nhận chạy tới.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhận ra, chính là mấy tên công nhân ngày đó đã lừa gạt bọn họ.

Mấy người này đại khái là nghe nói hai người Tiết, Miêu chết rồi nên sợ, sợ bị kiện nên nhanh chóng chạy tới.

Mấy công nhân giải thích với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói bọn họ nhận bạc của hai người Tiết Miêu, giúp che giấu... Cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, án mạng này không liên quan gì đến bọn họ cả.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi bọn họ: "Lúc ấy chỉ có hai người ra biển sao? Còn có những người khác không?"

"Hai người bọn họ lên một chiếc thuyền lớn rời đi, mang theo ba tuỳ tùng." Mấy công nhân miêu tả lại tướng mạo của thuyền công và thuyền cho Triển Chiêu nghe.

Trong đó có một thuyền công nói có thể biết chút đầu mối —— chiếc thuyền kia có lẽ là của Ngô gia trại, vì trước kia từng thấy Ngô lão đại lên xuống chiếc thuyền kia.

Hai người Triển, Bạch đều cau mày —— đây không phải tự chui đầu vào lưới sao...

Lúc này, Công Tôn đang nghiệm thi đột nhiên ngẩng đầu gọi hai người.

Hai người đi qua.

Công Tôn lấy ra một con ốc biển từ trong y phục của Tiết Long Đình.

Nhìn từ bên ngoài, Bạch Ngọc Đường nhận ra chính là con ốc biển có chứa bản đồ kia.

Lâm Dạ Hoả theo tới xem náo nhiệt cũng cảm thấy buồn cười: "Lại trả lại hả?"

"Xem ra đối phương rất cố chấp với việc đưa hải đồ này cho chúng ta." Công Tôn hỏi: "Muốn mời chúng ta ra biển sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng cau mày —— rốt cuộc có mục đích gì chứ?

"AI ôi, thật thê thảm!"

"Đúng vậy, đây là đụng phải hải hầu tử* hả?"

*khỉ biển

"Có lẽ là bị Long vương cào."

Mấy người Triển Chiêu đang nghiên cứu vụ án, lại nghe sau lưng truyền tới mấy giọng nói quen thuộc.

Triển Chiêu quay đầu lại, đứng phía sau là hai mỹ nhân một béo một gầy một vàng một xanh.

"A." Triển Chiêu kích động: "Hoàng di, Lục di!"

Sau lưng hai vị di, một tiểu cô nương tóc ngắn màu bạc thò đầu ra.

"Thái di bà!" Triển Chiêu cũng cảm thấy bất ngờ, Hắc Thuỷ bà bà, Hoàng Nguyệt Lâm và Gia Cát Lữ Di cùng nhau tới.

Mấy người Bạch Ngọc Đường đều tới hành lễ với mấy vị bà bà.

Lục di thấy mọi người nghi ngờ nên giải thích: "Hai ngày trước cung chủ đưa tin nói có quỷ thuyền bị thổi tới Hãm Không đảo, có thể liên quan tới Linh Hải quốc, hỏi chúng ta có biết không, nên chúng ta tới xem."

Mọi người âm thầm nắm quyền —— Ân Hậu đáng tin!

"Nói như vậy..." Lâm Dạ Hoả cảm thấy có hi vọng: "Các bà bà biết chuyện của Linh Hải quốc sao?"

Lục di chỉ Hoàng di: "Tiểu Hoàng biết."

Hoàng di vừa ôm cánh tay gật đầu, vừa nhìn kĩ hai cỗ thi thể kia, Triển Chiêu đưa con ốc biển kia tới.

Hoàng di trừng mắt nhìn, nghiêng đầu: "Đồ chơi gì đây?"

Triển Chiêu đưa chậu nước tới.

Lục di và Hắc Thuỷ bà bà đều vỗ tay, cảm thấy giống ảo thuật: "A, cái này chơi vui nha!"

Hoàng di lại dở khóc dở cười.

Triển Chiêu thấy bến tàu náo loạn, nên cùng với Bạch Ngọc Đường mang mọi người về biệt viện trước.

Trong biệt viện vốn đã rất náo nhiệt, một đám lão đầu làm ầm ĩ cả lên.

Lúc này lại tới mấy vị bà bà, Lục Di và Hoàng di vừa vào tới đã chạy đi ôm Tiểu Tứ Tử.

Hắc Thuỷ bà bà lại phiêu đến giữa Ân Hậu và Yểu Trường Thiên đang đánh mã điếu, nhìn chằm chằm Cầu Cầu đang cuộn tròn lim dim ở góc bàn.

Cầu Cầu tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Hắc Thuỷ bà bà.

Bà bà sờ cằm, quan sát một lát, khen ngợi: "Ai ôi, con rắn con xinh đẹp."

Lúc nói chuyện, Tinh Bạch Liên trong tay áo bà bà cũng chui ra, thò người ra, thè lưỡi với Cầu Cầu.

Cầu Cầu cũng thè lưỡi ra, giống như đang chào hỏi.

Bà bà đưa tay, Cầu Cầu quấn quanh cổ tay nàng, cuộn tròn trên tay nàng.

Bà bà nhìn chằm chằm nó một hồi, sờ Cầu Cầu đang cuộn lại như muốn trốn, còn nói: "Hả? Hai tên kia ngày ngày ôm ngươi hả? Khiến ngươi phiền hả? Còn có hai tên băng côn tay lạnh như băng sờ ngươi nữa?"

Bốn lão đầu đều liếc Cầu Cầu.

Yêu vương lại tò mò nhìn Hắc Thuỷ —— Ngươi lừa gạt hay nó nói cho ngươi thế? Một con rắn nhỏ mới nở không được bao lâu, trao đổi thế nào chứ?

Đôi mắt thạch lựu to tròn của Hắc Thuỷ bà bà hơi sáng lên —— dựa vào mắt!

Triệu Trinh thấy các bà bà tới, cũng vui tương hớn hở chạy tới, không nói chuyện gì khác, hẹn đêm nay uống rượu trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thu dọn bàn, Lâm Dạ Hoả giúp rót trà, Công Tôn còn đi lấy trái cây điểm tâm, mọi người gọi mấy bà bà ngồi xuống.

Ngũ Gia còn rất ân cần hỏi mấy vị bà bà ở đâu, tối nay muốn đi đâu ăn cơm...

Mấy lão đầu bên cạnh lập tức bất mãn —— Này này! Sao đối xử khác biệt thế? Thái độ đối với mấy nàng tốt hơn đối với bọn họ nhiều!

Đang bất mãn, đột nhiên Yêu vương vỗ bàn: "Hồ rồi!" "胡啦!" (?)

Thiên Tôn và Ân Hậu vội vàng nói Yêu vương xuất thiên, Lục Thiên Hàn bảo hai người họ đứng lên nhường chỗ, giờ đến phiên hắn.

Hắc Thuỷ bà bà lắc đầu, liếc mấy lão gia tử đang làm om sòm này, lại hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: "Trông mấy người bọn họ cực khổ lắm đúng không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cười —— Quen rồi!

Hoàng di và Lục di đều đau lòng —— Y như tiểu hài tử!

Thiên Tôn, Ân Hậu, Lục Thiên Hàn quay đầu căm tức nhìn đám con cháu nhà mình —— Chúng ta còn ở đây đấy! Các ngươi to gan lắm!

Yêu Trường Thiên bị Lục Thiên Hàn đưa tay chọc Tinh Bạch Liên.

Triển Chiêu không quan tâm được nhiều chuyện, hỏi Hoàng Nguyệt Lâm: "Hoàng di, thật sự có hải yêu sao?"

Cổ họng Hoàng di "ực" một tiếng, như là nín cười: "Các ngươi nghe được phiên bản nào về truyền thuyết Linh Hải quốc."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, một người chạy đi lấy chậu nước, một người chạy đi lấy ốc biển.

Bỏ ba vỏ ốc chứa đồ án Linh Hải chi chiến vào chậu nước, sau khi đồ án hiện ra, Triển Chiêu nói: "Chính là phiên bản này."

Lục di và Hắc Thuỷ bà bà cảm thấy rất có hứng thú mà nhìn.

Hoàng di nhìn thử, dường như cũng không ngoài suy đoán, sâu kín cười một tiếng: "Cái này là ngụy tạo."

Tất cả đều dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Hoàng di: "Giả sao?"

"Ừ, giả." Hoàng di vừa nói vừa đưa tay vào ngực, lấy ra một món đồ đặt lên bàn: "Đây mới là thật."


→Chương sau: Chương 260:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro