Chương 265: Sa Nhai*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay đăng liên tục 5c luôn a~~ đền bù cho mấy ngày trước không có post chương.


Sẵn tiện đây mình cũng muốn thông báo đến các bạn là việc edit + post chương có khả năng sớm muộn tùy thuộc vào độ ra raw của trang web không chính thức (dù sao thì trên Tấn Giang đã khóa từ đời não đời nao rồi a). Nên nếu có chậm vài ngày mọi người thông cảm giùm ad nha~~ cả nhóm sẽ cố gắng edit + post sớm nhất khi có thể a.

_Ros_

-------------------------------

Chương 265: Sa Nhai*

*sa: cát, nhai: chợ, phố -> theo tui nghĩ là phố cát

Editor: Rosaline

Beta: Lilly


Trong soái trướng quân doanh Hắc Phong thành, Công Tôn đang nhìn công văn tích lũy đoạn trong thời gian gần đây.

Triệu Phổ vừa ở bên ngoài mang theo các tướng sĩ luyện quyền, hoạt động gân cốt đi bộ trở vào, thấy Công Tôn ở đây, thế nhưng thật ra cũng có chút ngoài ý muốn.

Một đám người Triển Chiêu bọn họ đi Tây Vực, Triệu Phổ còn tưởng rằng Công Tôn cũng theo chân bọn họ đi, không nghĩ tới dĩ nhiên lưu lại.

Triệu Phổ cũng mặc kệ hắn lưu lại là nhìn công văn hay là xem bệnh, dù sao trong quân trướng cũng chỉ có hắn, vậy Thư Ngốc lưu lại chính là vì bồi Triệu Phổ hắn! Thư Ngốc ngay cả nhi tử của mình cũng không theo! Tổng kết một chút, Triệu Phổ đối với Công Tôn mà nói so với Tiểu Tứ Tử còn trọng yếu hơn! Lại tổng kết một chút trên đời này Công Tôn thích nhất chính là Triệu Phổ!

[Ros: Chương này mới biết Phổ ca quá tự luyến ~~ Công Tôn ở lại xem sổ sách chứ ai thèm bồi hắn.]

Lười biếng vốn dĩ ở trên mặt Triệu Phổ lập tức đổi lại thành nụ cười thỏa mãn, hắn chợt lách người, xuất hiện ở phía sau Công Tôn.

Công Tôn đang hết sức chăm chú nhìn công văn, cũng không đề phòng Triệu Phổ đứng phía sau.

Cửu vương gia híp mắt nhìn cái ót của Công Tôn tiên sinh, đưa tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy phía sau cái gáy của Công Tôn một chút.

Tiên sinh cho là có gió, liền lắc lắc đầu.

Triệu Phổ cười đến càng vui vẻ hơn, liền vẫn vẫy chút nữa.

Tiên sinh giơ tay lên ở sau ót vẫy vẫy, tay áo vung phanh phách, vỗ đến tâm Triệu Phổ cũng chợt cao chợt thấp.

Lúc này, tiên sinh rục cổ lại, quay đầu lại.

Triệu Phổ thiếu chút nữa vui đến lên tiếng, Công Tôn quay đầu lại xem, biểu tình có chút giống của Tiểu Tứ Tử lúc bị chọc sau đó quay đầu lại.

Biểu tình của Tiểu Tứ Tử là —— người bại hoại nào chọc ta?

Biểu tình của Công Tôn lại là —— người nào không muốn sống dám chọc ta?

Thấy là Triệu Phổ, Công Tôn đưa tay xoa xoa cái cổ, vỗ vỗ nửa ghế dài trống không bên cạnh, ý bảo Triệu Phổ ngồi xuống.

Triệu Phổ liền ngoan ngoãn ngồi xuống, vốn dĩ vị trí rất rộng, hắn không cần phải ngồi cạnh Công Tôn, hắn ngồi xuống còn làm cho cái ghế nhổng lên, vội vàng vàng đưa tay đè lại.

Công Tôn bị lung lay một chút, tiếp tục trừng hắn —— ngồi xong rồi thì đừng quậy!

Triệu Phổ tâm bất cam tình bất nguyện hướng bên cạnh xê dịch, nâng cằm, dựa vào án thư, nhìn Thư Ngốc nhà mình... À sai, quân sư nhà mình.

Công Tôn cầm vài phần công văn rất trọng yếu để cho Triệu Phổ xem qua.

Triệu Phổ nâng cằm lật công văn, bất quá mắt vẫn nhìn Công Tôn.

Công Tôn thở dài, đưa tay đè lại cằm của hắn, để cho hắn cúi đầu nhìn công văn.

Triệu Phổ mượn cằm cọ cọ tay Công Tôn.

Công Tôn đột nhiên phát hiện trên cằm Triệu Phổ hình như có nốt ruồi, liền đè xuống để sát vào nhìn, còn hỏi, "Nốt ruồi này trước đây thì có sao? Hay là gần đây mọc ra?"

"Có nốt ruồi sao?" Cửu vương gia chỉ phía sau cái lỗ tai mình trêu chọc Công Tôn, "Phía sau lỗ tai gần nhất hình như xuất hiện một cái..."

"Thực sao?" Công Tôn đè lỗ tai hắn xuống nhìn, không tìm thấy còn lật trong tóc một cái.

Vương gia đã cảm thấy cái lỗ tai nóng hầm hập, có chút thoải mái...

"Khụ khụ."

Lúc này, cửa truyền đến một tiếng ho khan.

Công Tôn quay đầu lại, Triệu Phổ lại là trừng cửa —— tên không có mắt nào?!

Nhưng người không có mắt xuất hiện ở cửa là phó soái Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng ở cửa đứng rất lâu, hắn cũng không muốn đi vào, bất quá không đi vào cũng không được, đích thật là có việc mà.

Công Tôn buông tay châm trà uống, Triệu Phổ đối với Hạ Nhất Hàng nhíu mày, hỏi, "Thế nào?"

"Tây Hạ cùng Liêu đều phái người đến, sắp tới cửa." Hạ Nhất Hàng vừa trả lời, vừa đưa một phong thư cho Triệu Phổ.

"Tới còn rất nhanh." Triệu Phổ nhận lấy, đối với Hạ Nhất Hàng gật đầu —— cứ chiếu kế hoạch mà làm!

Hạ Nhất Hàng gật đầu đi ra, Công Tôn đang cầm cái chén hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, "Chuyện gì vậy?"

Triệu Phổ đem lá thư này giao cho Công Tôn.

Công Tôn mở ra nhìn, loại thư này bình thường là mật hàm thám tử đưa tới, nội dung bên trong đại thể khái quát một chút chính là: Triệu Phổ lần này trở về là tới tìm phiền toái, có người nói đông nam vùng duyên hải bắt được một nhóm gian tế, muốn phá rối thuỷ quân đại trại, còn nói có người ra lượng lớn của cải để giúp đỡ, vừa lúc đụng vào Triệu Phổ xuôi nam, bị một lưới bắt hết. Hiện tại tra ra tin tức thì Tây Hạ, Đại Liêu có hiềm nghi nhất.

Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Phổ, "Liêu quốc cũng có hiềm nghi sao? Không phải nói là Tây Hạ..."

Triệu Phổ đối với hắn nháy mắt, tiến tới, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, "Tin tức là ta thả ra ngoài."

Công Tôn lập tức liền hiểu, Triệu Phổ là cố ý phóng tin tức giả đi ra.

Công Tôn tiếp tục uống trà, vừa đối với hắn nháy mắt mấy cái, "Trước tiên đem nước quấy đục?"

Triệu Phổ cười gật đầu —— Thư Ngốc nhà ta chính là thông minh! Chớp mắt đẹp! Lại chớp hai cái xem một chút đi!

Bên này hai người nị nị oai oai*, bên ngoài, Hạ Nhất Hàng mang theo Tây Hạ Vương gia Lý Vinh tiến vào.

*dính dính ngấy ngấy, mật mật đường đường

Lão Hạ cũng rất sợ lúc tiến vào để cho Lý Vinh thấy tràng diện phi lễ chớ nhìn gì, cho nên trước tiên bước vào trước, còn cản Lý Vinh một chút.

Cũng may, Công Tôn cùng Triệu Phổ đã chuẩn bị xong.

Công Tôn tiếp tục nhìn công văn của hắn, Triệu Phổ dựa vào lưng ghế dựa ngáp.

Lý Vinh đã lâu không gặp Triệu Phổ, từ sau khi chuyện Hắc Phong thành chấm dứt Triệu Phổ phải đi Khai Phong, nghe nói là xuống Giang Nam.

Không biết vì sao, Lý Vinh thấy Triệu Phổ vẫn cảm thấy thật vui vẻ, suy nghĩ kỹ một chút, cảm giác mình cũng rất tiện*.

*tiện này kiểu trong thể loại 'tiện thụ' á.

"Nguyên soái, lâu rồi không gặp. Quân sư cũng ở đây à..." Lý Vinh khách khí đi vào cùng hai người chào hỏi.

Công Tôn cũng vội vàng cùng hắn hỏi thăm thật tốt, Triệu Phổ dựa vào lưng ghế dựa hướng hắn cười, "Ồ, sao lại gầy rồi?"

Lý Vinh vò đầu, lòng nói mập gầy đều phải bị ngươi nói, quản nhiều thật!

Hạ Nhất Hàng thỉnh Lý Vinh ngồi.

Lý Vinh ngồi xuống còn khắp phòng tìm Tiểu Tứ Tử, đã lâu không thấy tiểu đoàn tử đáng yêu.

Triệu Phổ thấy người này thế nào cũng cos cảm giác là lén la lén lút, tìm cái gì à ?

Thấy Tiểu Tứ Tử không ở đây, Lý Vinh còn rất thất vọng, thế nhưng cũng không dám hỏi, một hồi Triệu Phổ lại nói hắn muốn trộm hài tử.

"Vương gia tới đây có chuyện gì à?" Hạ Nhất Hàng liền hỏi.

"À... ừm..." Lý Vinh tựa hồ có chút không biết nên mở miệng thế nào.

Triệu Phổ "Ha hả" cười, "Thế nào? Tây Hạ gần nhất xây thuỷ quân sao? Lúc nào rời bến ?"

Lý Vinh vội vàng lắc đầu xua tay, "Oan uổng oan uổng! Thật sự không phải ta!"

Triệu Phổ nhún vai, "Không có nói là ngươi, không phải là hoàng huynh ngươi sao?"

Lý Vinh kiên quyết lắc đầu, "Thật sự không có quan hệ gì với chúng ta, gây xích mích! Đây tuyệt đối là gây xích mích!"

"Thật không?" Triệu Phổ biểu hiện không thể nào tin được, "Ta nhưng đã hỏi thăm nhiều mặt, không phải là chỉ có một người nói là các ngươi làm."

"Này... Là vu oan hãm hại!" Lý Vinh giậm chân, "Nguyên soái, ngươi sao có thể không biết, gần nhất không phải chỉ có quân Tống gặp phải cái này, binh mã Tây Hạ ta cũng có người gây chia rẽ!"

Triệu Phổ nhìn hắn, ý —— nói rõ ràng.

"Gần nhất xảy ra vài cuộc nổi dậy, có binh sĩ giả bộ ăn mặc quân phục Liêu khiêu khích hoặc đả thương binh sĩ bên ta, sau đó lại có người giả vờ là binh sĩ bên ta đả thương quân Liêu... Không chỉ hai nhà chúng ta, còn có vài nhà khác cũng gặp phải tình huống tương tự. Nguyên bản chúng ta đều cảm thấy gần nhất không phải là muốn mở hội Phật pháp sao, cho nên có thể nhiều người giang hồ liền tương đối dễ gây sự, nhưng kết hợp chuyện lại mà nhìn ... Hình như thật sự có người muốn gây xích mích ly gián gây hỗn loạn, Vương gia ngươi nhưng nghìn vạn lần không thể bị lừa!"

Lý Vinh bên kia nói xong náo nhiệt, Triệu Phổ cũng không phản ứng với hắn, liền nhìn hắn.

Cuối cùng Lý Vinh nóng nảy, "Thật sự không phải chúng ta !"

Triệu Phổ cũng biểu thị không có gì, đối với Hạ Nhất Hàng gật đầu.

Hạ Nhất Hàng liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Gia Luật Tề theo Hạ Nhất Hàng tiến vào.

Công Tôn có chút buồn cười, thế nào mỗi lần đều là hai người này xui xẻo.

Gia Luật Tề theo Hạ Nhất Hàng vào lều lớn, liếc mắt thấy Lý Vinh cũng ngẩn người, Vương gia hai nhà chạm mặt còn rất lúng túng, đồng thời, nhìn ánh mắt của đối phương còn có chút ý tứ đồng bệnh tương liên* —— đây là lần thứ mấy chúng ta hẹn nhau ở quân doanh Triệu gia rồi?

*đồng bệnh tương lân; cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau; vét bồ thương kẻ ăn đong

[Ros: tui thấy sao hai người này có cảm giác CP quá trời lun~ lần nào Tây Hạ với Đại Liêu có chuyện hai bạn này cũng bị đẩy ra đầu sóng hết á]

Ga Luật Tề cũng cùng mấy người bọn họ lên tiếng chào, đặc biệt cùng Công Tôn hỏi thăm thật tốt.

Công Tôn đối với Lý Vinh và Gia Luật Tề tương đương với "ân nhân cứu mạng", là người hai người bọn hắn tôn kính nhất...

Dĩ nhiên, Gia Luật Tề cũng tìm Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, phát hiện đám hài tử không có ở đây, cũng rất thất vọng.

Triệu Phổ nhìn hai người đều có chút bất đắc dĩ —— thế nào lại đầy ủ rũ cùng uất ức như vậy?

"Nói đi, hai ngươi thế nào đều ở đây?" Triệu Phổ còn có chút buồn bực, ngày hôm qua Thiên Dực mới đem mật hàm đều lan ra, hai người này ngày hôm nay liền vui vẻ mà tới, vậy biểu thị bọn họ đang ở phụ cận.

Hai vị Vương gia đều nói là phụng hoàng mệnh tới tham gia hội Phật pháp.

Triệu Phổ còn có chút không tin, "Tham gia hội Phật pháp không phải là mỹ soa sao? Chuyện hảo soa như vậy có thể đến phiên hai ngươi?"

*mỹ soa, hảo soa: 美差, 好差: tra từ điện trung-việt thì nó ra cụm từ |cushy job, well-paid post| ở đây có nghĩa là công việc thoải mái, an nhàn, dễ chịu

Công Tôn liếc Triệu Phổ —— đánh người không đánh mặt, ngươi thế nào lại nói toạc ra như vậy...

Lý Vinh lầm bầm một câu, "Nếu như là hội Phật pháp thông thường, tự nhiên là mỹ soa..."

Gia Luật Tề cũng cười khổ.

Triệu Phổ nghe không hiểu, Công Tôn cũng không hiểu —— hội Phật pháp còn có thông thường không thông thường sao?

Hạ Nhất Hàng nhưng thật ra lại biết, liền nói, "Lần này nghe nói là có thể sẽ xuất hiện Phạn điện..."

Gia Luật Tề cùng Lý Vinh đều gật đầu.

Triệu Phổ cau mày, "Đồ chơi kia mà đáng tin sao? Ta ở Tây Vực lâu như vậy chưa từng đụng phải."

"Cách lần trước xuất hiện không sai biệt lắm là một trăm năm, lần xuất hiện tiếp đó có thể là khoảng thời gian gần đây, đoán chừng là có khả năng này." Lý Vinh nói, "Dù sao nếu chờ thêm chút nữa có thể phải đợi hai mươi năm sau."

Hạ Nhất Hàng hỏi hai người, "Bởi vì một khi cuộc chiến đoạt thánh tâm quyển tới, tay không mà về sẽ bị nhục mạ, cho nên cái chuyện xui xẻo liền đến phiên hai ngươi?"

Hai người đều thở dài.

Triệu Phổ nhưng thật ra cũng hiểu, thảo nào Vô Sa đại sư dặn Lâm Dạ Hỏa đem mọi người mang đi, nguyên lai là giúp đồ đệ tìm trợ thủ ...

Triệu Phổ cảm thấy như thế cũng không tồi, nếu Phạn điện xuất hiện, đi lên xem một chút cũng tốt. Hơn nữa nếu như có thể tham dự đoạt thánh tâm quyển, là chuyện tình đại cát đại lợi, hơn nữa hoàng thượng cũng vừa lúc ở chỗ này, đó là dương quốc uy phồng khí thế đi.

Lý Vinh cùng Gia Luật Tề cũng nhìn không thấu Triệu Phổ ở tính toán cái gì, Lý Vinh còn hỏi một câu, "Hoàng thượng tây hành, cũng không phải là vì chuyện này sao?"

Triệu Phổ cũng không trả lời, chỉ nói một câu, "Thánh thượng anh minh thần võ, tới đây tự nhiên là có đại sự muốn làm."

[Ros: Phổ ca nói cháu trai mình như vậy không ngượng sao?] (Dù gì cũng là chú cháu, còn ngượng ngùng gì nữa)

Lý Vinh cùng Gia Luật Tề gật đầu, "Là vậy sao..."

Công Tôn liếc nhìn Triệu Phổ —— anh minh thần võ?

..................

"Hắt xì. . . . ."

Cùng lúc đó, Triệu Trinh anh minh thần võ đang cùng một đám tiểu bằng hữu chơi trò chơi, kết quả thua, Triệu Trinh còn tiếp nhận nghiêm phạt ngửi một đống hồ tiêu, đã đánh vài cái nhảy mũi.

Bởi vì vấn đề "dân phong"* của Ma Quỷ thành, Triển Chiêu bọn họ cũng không dám chạy khắp nơi, cho nên đều ở trong Hỏa Phượng đường ngồi.

*phong tục của người dân

Tiểu Lương Tử hỏi mọi người, "Có muốn ra ngoài chơi không?"

Mọi người nhìn đống nồi trước cửa —— đi nơi nào chơi?

"Ra khỏi thành đi chơi!" Tiểu Lương Tử đề nghị, vừa hỏi Túc Thanh bọn họ, "Năm nay sa nhai bắt đầu mở rồi đi?"

Túc Thanh gật đầu, nói năm nay sa nhai so với năm rồi còn lớn hơn, có thể đi dạo cả ngày.

"Sa nhai là cái gì?"Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.

"Sa nhai chính là nhai thị là đặt ở trong sa mạc." Lâm Dạ Hỏa giải thích, "Hội Phật pháp tuy rằng hai mươi năm mới mở một lần, nhưng hàng năm khí trời mùa này cực tốt, trong sa mạc bão cát cũng ít, cho nên mùa này Thánh Điện Sơn đèn nhang vượng nhất, du khách đến lữ hành cũng rất nhiều. Khách sạn bình dân phụ cận Thánh Điện Sơn gì gì đó liền khẳng định không đủ. Cho nên rất nhiều thương gia sẽ ở trong sa mạc dựng lên lều bạt cho khách hành hương mướn. Ở khẳng định cũng phải ăn, dần dần có người bắt đầu xây tửu lâu, khách sạn bình dân, phòng sa tường, chợ và vân vân, dần dà được một cái nhai thị. Cái nhai thị này hàng năm thì mùa này sẽ có, thương hộ các nơi đều sẽ tới buôn bán, đại khái duy trì liên tục chừng ba tháng, chờ các khách hành hương đều tán đi, thương hộ cũng sẽ tán đi. Nhai thị trống ra, bão cát sẽ đem nhai thị bao trùm lại, ngược lại đồ sẽ không hỏng, chờ năm sau, gió đem hạt cát thổi đi, chợ lại lộ ra, người buôn bán lại tới lần nữa, vòng đi vòng lại, cho nên kêu sa nhai."

* dần dà; lâu ngày

Mọi người nghe đều rất có hứng thú, muốn đi dạo một chút, thuận tiện mua chút đặc sản Tây Vực vân vân.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Thực sự muốn đi sao?"

Tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu thấy thần tình hắn hình như có chút khó khăn, ban đầu còn tưởng rằng hắn sợ phơi nắng, liền hỏi, "Che dù đi?"

Lâm Dạ Hỏa cười cười, "Chính các ngươi muốn đi, như thế này gặp phải nhóm người làm phiền thì bản thân các ngươi giải quyết, không được oán giận không được tức giận."

"Sẽ có phiền toái gì?"Nam Cung lúc đầu còn dự định cùng Triệu Trinh đi ra cửa đi dạo sa nhai, vừa nghe lời này, lập tức không đi, còn xoay tay lại níu đai lưng của Triệu Trinh nỗ lực muốn bước ra ngoài cửa lớn lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phụ trách giúp Công Tôn Triệu Phổ chiếu cố đám hài tử cũng thuận lợi kéo mấy tiểu hài nhi.

Lâm Dạ Hỏa nói, "Sa nhai long xà hỗn tạp, loại người gì cũng có, dù sao nơi này trời cao hoàng đế xa, hơn nữa sa mạc một mảnh kia không thuộc về bất luận địa giới gì, nói cách khác là không có nha môn."

Mọi người ngẩn người, cùng kêu lên hỏi, "Không có ai quản khu vực đó sao?"

Hỏa Phượng gật đầu, có chút ghét bỏ mà nói, "Hơn nữa, chỗ kia nhị bách ngũ* cũng rất nhiều, mỗi lần đi đều phải đánh một hai cái."

*250: đồ ngốc; khờ dại; khờ khạo; đồ gà mờ; người kiến thức nông cạn; người thiển cận; người biết hời hợt

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, nhìn Triệu Trinh lại nhìn đám hài tử, liền có chút cảm giác đã nửa đường lại muốn bỏ cuộc, bằng không không đi?

Nhưng Triệu Trinh cùng đám hài tử lại kích động, "Nghe thật có ý tứ! Mọi người cùng đi đi!"

Nam Cung hiện tại cũng không thở dài nữa, vì tâm hắn đã như tro nguội rồi.

Trâu Lương cũng nói, "Có ý tứ nhưng thật ra đích xác thật cũng có ý tứ, dù sao cũng là việc không ai quản lí, rất tục tằng, muốn nhìn Tây Vực chân chính phải đi sa nhai."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại có điểm động lòng.

"Các ngươi ai muốn đi sa nhai nha?"

Lúc này, trên lầu Yêu vương thò đầu ra hỏi, "Ta cũng muốn đi, ta đi mua một ít đồ!"

Nói xong, mấy lão gia tử đều chạy xuống.

Thấy mấy lão gia tử cũng cùng đi, Nam Cung hơi yên tâm chút.

Cũng không nhiều lời vô ích, một nhóm đông người liền cùng đi ra Ma Quỷ thành, đi sa nhai.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi Yêu vương muốn đi sa nhai mua cái gì.

Yêu vương mỉm cười, "Đi mua 'Thanh bạch hồng hắc*' a."

*tui không biết đây là cái gì, (青白红黑) nhưng mà theo tui c265 sẽ có giải thích nên mọi người ráng đợi chương sau nha!!!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu —— thanh bạch hồng hắc? Vật gì vậy?

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương lại đối với Yêu vương gật đầu —— lão gia tử có kiến thức, quả nhiên là người hiểu biết !


→Chương sau: Chương 266: →



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro