Chương 268 Thí Đảm Trận*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 268 Thí Đảm Trận*

*trận thử thách sự can đảm, nói chung là như ngôi nhà ma vậy đó

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Thành công mua được thanh cùng bạch, mọi người tiếp tục đi xem hồng cùng hắc.

Yêu Vương muốn mua tửu khí* ngọc lưu ly, tới quặng mỏ, lại không ai có ý muốn mua, bởi vì cái kia cũng không dùng đến, trước đi tham quan rồi hãy nói.

*tửu khí: đồ dùng để uống rượu

Lâm Dạ Hỏa tìm cửa hàng bán hồng ngọc lưu ly, Nam Cung lại có chút cảnh giác —— phía sau có vài người đi theo.

Lâm Dạ Hỏa vừa định nhấc chân đi vào thì cách đó không xa có ba người chạy lại, ngăn đường đi của mọi người.

"Chờ một chút!"

Mọi người nhìn ba tên ngăn họ lại, đều ăn mặc như người Tây Vực, tuổi cũng tầm hai mươi, tiếng Hán cũng rất lưu loát.

Nam Cung có chút cảnh giác, bất quá chờ ba người mở miệng, lại phát hiện bọn họ không phải đánh nhau cũng không phải tìm tra, mà là hỏi mọi người, "Các ngươi muốn mua hồng ngọc lưu ly sao?"

Mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa hỏi ba người, "Các ngươi có hồng châu không?"

"Ân!" Mấy người lấy từ trong tay nải ra mấy viên hồng châu đưa cho Lâm Dạ Hỏa xem.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiếu kỳ nhìn.

Những hạt châu này đều chưa được mài, mặt ngoài thoạt nhìn có chút thô, nhưng không nhỏ, hơn nữa màu sắc cũng đẹp.

"Không tồi a." Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Bán thế nào? "

Ba người nói, "Không phải bán."

Triển Chiêu hiếu kì —— không bán vậy lấy ra làm gì?

Bất quá Lâm Dạ Hỏa lại hiểu ý, hỏi, "Muốn đổi cái gì sao?"

Ba người lập tức gật đầu, vươn tay chỉ vào một con thuyền lớn.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy lều trại tối như mực, diện tích không nhỏ, bên ngoài lều trại có treo một áp phích, không có chữ, chỉ vẽ mặt quỷ có chút dọa người.

"Thí Đảm Trận?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Ba người vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu.

Thì ra ba người này là tới mua đồ. Sa Nhai có một nửa cửa hàng không mua bán bằng tiền, mà là lấy vật đổi vật. Tỷ như cửa hàng bán tửu khí hồng ngọc lưu ly kia, bọn họ không lấy tiền, mà là muốn dùng hồng châu để đổi. Loại hồng châu này có thể trở thành tiền tài, có nó thì tương đương với có vàng bạc để mua dụng cụ. Còn nếu không có, chủ quán có thể sẽ không bán... Cho dù phải bán, cũng là giá cả trên trời.

Mà muốn có loại hồng châu này, ngoại trừ mua ở ngoài, thì chính là trao đổi.

Tỷ như đối phương có vật mình cần, hay việc gì muốn làm thì chỉ cần hoàn thành là được.

Nhìn thấy ý đồ của ba người, hẳn là muốn làm trao đổi, bọn họ phải làm gì đó, có thể là tại nơi Thí Đảm Trận trong lều trại kia có gì đó họ cần.

"Thí Đảm Trận là cái gì?" Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, vừa thập phần tự giác ôm chân Ân Hậu, vừa nghe tên đã biết đó không phải là nơi cho những người "Nhát gan" rồi.

Mọi người yên lặng gật gật đầu —— đoàn tử vẫn rất linh a, cảm nhận được nguy hiểm là sẽ tìm "Chỗ dựa vững chắc" để núp.

Ân Hậu ôm bé lên, Thiên Tôn đi qua hù dọa Tiểu Tứ Tử, "Loại Thí Đảm Trận này a, nghe nói phía dưới đều là cổ mộ hoặc là bãi tha ma cổ đại, bên trong có tất cả các loại yêu ma quỷ quái."

Tiểu Tứ Tử biểu tình nghiêm túc —— Tôn Tôn lại nói bậy rồi!

Yêu Vương vươn tay nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử giúp bé đánh Thiên Tôn.

"Nghe thật là lợi hại!"

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều kích động, "Rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ a!"

Tiểu Lương Tử bất đắc dĩ nhìn hai người —— biểu tình này của hai ngươi mà gọi là sợ sao?

Đồng dạng kích động còn có Triệu Trinh, Nam Cung tuyệt vọng ở phía sau lắc đầu —— đừng nháo a!

Ba người kia nói với mọi người, vừa rồi nhìn thấy bọn họ mua thanh thủy sa, cảm thấy bọn họ công phu rất tốt. Khu Thí Đảm Trận kia là do lão bản gia công công cụ bày ra, công cụ hắn gia công đặc biệt dùng tốt. Nhưng tiền thanh toán chính là phải tự mình đi vào chỗ kia lấy đồ. Bọn họ vừa rồi cần thanh toán ba cây búa, cùng ba cây kẹp, nhưng không dám đi vào.

Lâm Dạ Hỏa gật gật đầu, "Nếu bọn ta giúp các ngươi lấy ra, các ngươi sẽ dùng số hồng châu đó thanh toán cho bọn ta đúng không? "

Ba người đều gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa nhìn mấy người khác.

Tất cả mọi người cảm thấy việc mua bán này có lời a.

Ba thiếu niên còn không quên nhắc nhở mọi người, "Thí Đảm Trận của nhà đó rất lợi hại, nghe nói bên trong còn có quỷ cướp tiền tài a, hơn nữa phải tìm ra lời giải mới có thể đi ra. Vạn nhất đi vào ra không được, còn phải đưa tiền cho chủ quán."

Tất cả mọi người nhịn không được lắc đầu —— này còn không phải là cướp trong Sa Nhai sao?

Triển Chiêu bọn họ hợp lại, cảm thấy đợt mua bán này vẫn có lời, liền quyết định đi vào giúp mấy thiếu niên kia lấy công cụ.

Đoàn người đi vào lều trại, chỉ thấy trước cửa có một đại thúc mặc một thân y phục cổ quái đứng đó.

Vị này trên đầu đội một cái mũ có cây đao nằm ngang, trên mặt lão cũng có một cây đao, nửa bên mặt còn có xương cốt lòi ra ngoài.

Ba nhóc Lương Thần Mỹ đều mở to hai mắt nhìn mấy đại nhân phía sau —— người này bị thương thật là nghiêm trọng!

Mấy người đều nhìn bọn họ —— vừa rồi không phải nói rất ngang ngược sao?

Tiểu Tứ Tử lúc này lại không sợ, ngồi trên cánh tay Ân Hậu, vuốt cằm quan sát mặt người nọ, cuối cùng lắc đầu nói, "Cái đó là giả a! Như thế nào có thể bị thương thành như vậy mà còn sống được chứ!"

Quả nhiên, đến gần nhìn, trên mặt người nọ dán "Miệng vết thương" giả, nhìn còn rất dọa người.

"Ác u!" người nọ cười hỏi ba thiếu niên kia, "Tìm được người giúp đỡ rồi?"

Mấy thiếu niên đều gật đầu.

"Đến đến đến!" Người nọ mở ra cửa, chỉ vào bên trong lều trại tối như mực, "Vào cửa thì cứ đi theo đường có sẵn, đi xuống hai lần."

Tất cả mọi người kinh ngạc, "Không phải trên mặt đất sao?"

"Đương nhiên!" Lão bản gật đầu, "Chỗ hù dọa người a... Quỷ đương nhiên phải ở bên dưới rồi, ha ha ha!"

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Ân Hậu.

Triển Chiêu hỏi hắn, "Có hạn chế người đi vào không?"

"Không a, tùy tiện vào, bất quá nếu ra không được mà nói, phí thoát thân phải tính khác a, còn có a..." Lão bản nói, "Nếu sợ quá ta cũng sẽ mặc kệ a!"

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Vì sao đi vào lại không ra được? Quay lại đường cũ không được sao?"

"Cáp, sau khi đi vào sẽ khóa cửa, có cửa vào cũng sẽ có cửa ra, trên đường có chỉ dẫn, dựa vào suy luận để tìm đường ra! Cẩn thận nga! Đi nhầm đường mà bị trúng bẫy a, bẫy dạng gì cũng có a." Lão bản nhìn cũng rất thiếu đánh a, ánh mắt của mọi người đều mang chút khinh bỉ, liền bĩu môi, "Ta buôn bán rất công bằng a! Chỉ cần các ngươi có thể đi ra, mấy công cụ đều là của các ngươi! Không lấy tiền."

Mọi người nhìn lẫn nhau, Yêu Vương hỏi ba thiếu niên kia, "Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu hạt châu?"

Mấy người lấy ra lần nữa, tràn đầy một cái túi lớn, nói nơi làm ra là nhà bọn họ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Triển Chiêu cũng hỏi bọn hắn, "Có cần công cụ nào khác hay không?"

Mấy thiếu niên nhìn nhau, nói muốn dụng cụ thổi lò cùng bếp lò, nhưng những món này đều rất quý.

Triển Chiêu gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Đi vào phía trước, Ân Hậu còn hỏi nằm úp sấp chính mình trong lòng,ngực đích Tiểu Tứ Tử, "Ngươi có sợ không? Sợ sẽ đừng đi vào, ở bên ngoài chờ."

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Lương Thần Mỹ đang hưng phấn, nghĩ nghĩ, "Sợ thì cũng sợ, nhưng lại muốn đi vào nhìn một cái."

Thiên Tôn nói, "Ngươi sợ thì nhắm mắt che tai lại là được! Cũng không phải quỷ thật!"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, từ trong hà bao nhỏ lấy ra khăn tay bằng tằm của mình, sau đó bọc lấy nửa mặt, rồi làm bộ dáng đã sẵn sàng có thể đi vào. Tất cả mọi người bị chọc cười —— được chứ, đoàn tử tự làm cái kén cho mình.

Sau khi cảm thấy an toàn, Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, tỏ vẻ —— có thể đi!

Mọi người lại nhìn Nam Cung.

Nam Cung tiếp tục thở dài, liếc mắt một cái nhìn Triệu Trinh phía trước muốn ngăn cũng ngăn không được —— quên đi, mặc kệ đi, hủy diệt đi! Muốn làm gì thì làm đi*.

*Yêu động động địa: 爱咋咋地, cứ kệ đi, Bất kể là việc gì thì cũng kệ (lấy ở nhà Red De Ed á)

. . . . . . . . . . . . .

Đoàn người cùng nhau vào lều trại.

Trong lều trại, trên mặt đất có hai cái miệng động hình vuông, đều có bậc thang đi xuống phía dưới, một cái viết cửa vào một cái viết cửa ra.

Lão bản chỉ vào cửa vào, ý bảo mọi người, xin mời!

Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau lưng đứng một bên, nháy mắt với Triển Chiêu —— mời!

Triển Chiêu hồ nghi —— sao hắn phải xung phong đi trước?

Quay đầu lại nhìn nhìn, năm lão gia tử ôm Tiểu Tứ Tử che chở Triệu Trinh cũng đều nhìn hắn, Lương Thần Mỹ ở phía sau nhóm lão gia tử, thực tự giác mỗi người lôi kéo một tay của một chỗ dựa vững chắc, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đứng một bên, Nam Cung canh Triệu Trinh.

Cũng chỉ còn lại hắn cùng Tiểu Bạch Đường nhà hắn.

Nếu đây là quỷ ốc, bên trong không chừng sẽ có cái gì đó ghê tởm, Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vẫn là chính mình xung phong đi.

Ngũ Gia vẫn khá là cú ý tư*, cùng Triển Chiêu nhau đi vào.

*thấu hiểu lòng người

Đi xuống cầu thang tối tăm, phía trước ngọn đèn u tối, có một cong đường thẳng, hai bên có vườn hoa, loại hoa kì kì quái quái, nhìn kỹ đều là hoa giả.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, lắc đầu —— bình thường a...

Đang lắc đầu, phía trước đột nhiên rớt xuống cái gì đó, dừng ở trước mắt Triển Chiêu, đung đưa giữa không trung.

Triển Chiêu tập trung nhìn vào, một con nhện đầy người toàn lông, hơn nữa còn đang sống...

"Oa a!"

Phía sau bọn Thiên Tôn còn chưa kịp đặt chân xuống đất, chợt nghe tiếng hét của Triển Chiêu vang vọng.

Triệu Trinh tò mò, "Như thế nào như thế nào?"

Tiểu Tứ Tử lấy khăn che mặt, dựa vào Ân Hậu khẩn trương nhìn phía trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phân ra hai bên đứng ở lối vào, ý bảo mọi người cẩn thận a, trên đường có treo một con nhện.

Tiểu Tứ Tử vốn hơi sợ, bất quá liếc mắt một cái nhìn thấy con nhện kia, đột nhiên bắt đầu động.

Ân Hậu nhìn nhìn nắm nhúc nhích trong lòng mình.

Tiểu Tứ Tử rất nhanh từ trong hà bao nhỏ lấy ra một cái ống trúc.

Tất cả mọi người nhìn bé —— ngươi muốn làm gì... Còn có a, tiểu hà bao của ngươi thật ra có thể chứa bao nhiêu thứ a?

Tiểu Tứ Tử chỉ vào con nhện nói, "Nhện tuyết nha! Không chỉ không có độc, hơn nữa còn ăn trùng độc nha! Ngoại trừ bộ dáng có chút đáng sợ a."

"Thật sự không cắn người?" Triển Chiêu tiếp nhận ống trúc mà Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn.

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu trước tiên nhắm mắt, sau đó thở nhẹ hai cái.

Mọi người liền cảm thấy được chỉ trong chớp mắt.

Triển Chiêu đã giao lại ống trúc cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử thu hồi ống trúc nhỏ, cất vào hà bao.

Bạch Ngọc Đường đứng ở ven đường ôm cánh tay, cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, nhưng mở đầu này cảm giác cũng không tệ lắm.

Đúng lúc này, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn về hướng của hắn.

Ngũ Gia hơi ngẩn người, liền cảm giác phía sau hắn giống như có cái gì đó...

Quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy phía sau có một con sâu lông thật lớn.

Cơ hồ trong nháy mắt, con sâu đó liền bị đông lại, sau đó còn truyền đến tiếng kêu "Chi nha" sắc nhọn.

Mọi người hoảng sợ —— không phải đâu? Còn sống?

Lại nhìn, chỉ thấy con sâu lông kia sau khi bị đông lại, rồi nứt ra... Bên trong có thứ gì đó rơi xuống... Thì ra là tờ giấy.

Ngũ Gia quay đầu lại, chỉ thấy tất cả mọi người mỉm cười nhìn hắn.

"Khụ khụ." Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng —— làm sao?

Tất cả mọi người cười mà không nói —— Tiểu Bạch Đường phản ứng có chút mạnh a.

Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn nhỏ giọng nghị luận —— bị dọa rồi, nhất định là bị dọa rồi!

Bạch Ngọc Đường hít vào một hơi, ổn ổn tâm tình, được chứ... Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy con sâu lớn như vậy, thiếu chút nữa chết đứng, người nào làm a, còn rất giống...

"Cái kia có phải là cây búa hay không?"

Lúc này, Tiểu Lương Tử phát hiện ở chỗ rẽ có một lồng sắt, bên trong có ba cây búa.

"Là nó đi." Thiên Tôn chạm vào lồng sắt, mở cửa ra... Hắn đột nhiên rụt tay lại, cả người đều lùi về dần về phía sau.

Theo Thiên Tôn lui lại, từ lồng sắt có một con rắn trườn ra.

Mọi người cả kinh, lập tức "Oa" lên một tiếng tản ra.

"Rắn độc a! Con này chắc chắn có độc đi!" Tiểu Lương Tử la lên.

Một đám người bị một con rắn rượt đuổi.

Yêu Vương đi đến lồng sắt lấy ba cây búa ra, sau đó gõ vào lồng sắt.

"Đương đương" Hai tiếng lúc, con rắn đang đuổi theo mọi người đột nhiên ngừng lại, sau đó chậm rãi trườn trở về, chui vào lồng sắt.

Yêu Vương còn giúp nó đóng cửa, hiển nhiên đây là lồng rắn a.

Mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Thiên Tôn còn nhìn Ân Hậu —— ngươi xem ngươi? Không phải nói thích rắn sao!

Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử —— người ta thích chính là rắn lớn a!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thành công lấy được ba cây búa, mọi người tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy cũng tốt a, loại trình độ này có thể chấp nhận.

Mới vừa quẹo một cái, đột nhiên giếng nước bên cạnh có một thủy quỷ hiện lên.

"Thủy quỷ!" Triệu Trinh chỉ vào thủy quỷ túm tay áo Nam Cung.

Nam Cung lại phát hiện phía sau thủy quỷ, có đặt mấy cây kéo rất lớn.

"Mấy công cụ này chỉ dùng để rèn ngọc lưu ly đi?" Bọn Tiểu Lương Tử còn thảo luận mục đích của mấy công cụ này.

Lâm Dạ Hỏa bảo Triển Chiêu trao đổi với thủy quỷ kia một chút, để nàng hỗ trợ lấy giúp ba cây kéo phía sau.

Triển Chiêu nhìn nhìn thủy quỷ mà phát hoảng, liền túm túm ngoại công nhà mình.

Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử một lớn một nhỏ cùng nhau nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ chỉ thủy quỷ, ý là —— nữ quỷ nga! Ngoại công ngươi không phải rất được nữ nhân hoan nghênh sao! Đi lên thử xem.

Ân Hậu tức giận, liền gật đầu với Tiểu Tứ Tử —— giáo huấn hắn a!

Tiểu Tứ Tử duỗi tay ra nắm tai Triển Chiêu.

"Ai nha..." Triển Chiêu nhanh chóng trốn đi.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— cho ngươi không biết lớn nhỏ, đáng đánh!

Tiểu Tứ Tử còn rất dùng sức, Ân Hậu gật đầu, "Hung hăng a!"

Cuối cùng, Triển Chiêu ôm tai hồng hồng cùng nữ quỷ kia thương lượng, " Vị đại tỷ này..."

Nữ quỷ vừa nhấc đầu, chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch, đồng thời xung quanh có ngọn gió thổi qua, nến đều tắt hết.

"Oa a!"

Cái này cũng không có gì đáng lo, chính là Triệu Trinh cùng Lương Thần Mỹ đột nhiên hét lên lại khiến mọi người hoảng sợ.

"Thứ lạp" Một tiếng, Lâm Dạ Hỏa đại khái cũng đã nóng nảy, khoát tay một cái, nến lại được đốt lên... Mà nhìn lại giếng nước, nữ quỷ kia đã đi ra.

Triển Chiêu cũng nóng nảy, khoát tay một cái, một quả cầu màu đỏ bị hắn ném ra.

Nữ quỷ kia bị trúng Ma Vương Hiểm, chớp mắt liền nằm xuống.

Mọi người nhìn nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Triển Chiêu —— độc như vậy?

"Là giả trang thôi..." Lâm Dạ Hỏa túm một cái, đem khăn trùm đầu của nữ quỷ kéo xuống, phía dưới là một đại thúc cái đầu bóng lưỡng trọc lóc đang ngất xỉu.

Hỏa Phượng đi lấy ba cây kéo, chỉ thấy dưới cây kéo còn đè lên tờ giấy, mặt trên viết "Tám tuần lão ông quá bảy môn, chọn đúng là lộ sai là khanh."*

*lão ông tám mươi tuổi vượt qua 7 cửa ải, suy tính là đường chọn sai là bẫy (khanh)

Mọi người nhìn nhau —— đây là ý gì?

"Có khi nào đây là gợi ý về sau hay không?" Lâm Dạ Hỏa cầm tờ giấy đi qua.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, cuối đường nhỏ, xuất hiện ba cánh cửa. Trên một cánh cửa treo một cái chuông gỗ, trên một cửa khác treo chuông sắt, cửa còn lại treo chuông sứ.

Mà trên ba cánh cửa này, còn có bốn cánh cửa nhỏ, bất quá đều là trang trí, hẳn là là mở không ra, lớn nhỏ cộng lại, là có bảy cánh cửa.

Mọi người cầm tờ giấy khi nãy, nhíu mày nhìn ba cánh cửa trước mắt.

Hỏa Phượng đi qua mở ra ba cánh cửa nhìn nhìn, sau cánh cửa là lối đi nhỏ, phía dưới là sàn nhà màu đen, chính giữa không có kẽ hở.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại hỏi mọi người, "Đi bên nào?"

Tất cả mọi người nhíu mày, "Bên kia a... Nếu là 'tám tuần lão ông qua bảy môn', kết quả nhưng thật ra thực trực tiếp, có ý nghĩa là sau ba cánh cửa này, chỉ có một cái là có đường thật, hai cái khác chắc là có cơ quan, phía dưới chính là bẫy.

Ân Hậu chọt chọt Triển Chiêu.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn ngoại công nhà mình.

Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử đều bĩu môi với hắn —— ngươi khinh công tốt, ngươi đi thử xem, là bẫy mà nói ngươi cũng có thể thoát a.

Triển Chiêu lắc đầu —— vạn nhất trong bẫy đều đinh thì làm sao bây giờ? Càng quá đáng hơn, vạn nhất là hầm cầu thì làm sao bây giờ? Vừa rồi lão bản kia không phải nói rồi sao, bẫy là cái gì cũng có...

Tất cả mọi người nhẫn cười, nhưng thật ra Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu, sau đó chỉ hắn, "Miêu Nhi, vào cửa kia!"



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người đoán xem là cửa nào 2333

Chờ ta ngày nào đó rảnh, sẽ vẽ bức tranh giới thiệu trong tiểu hà bào của Tiểu Tứ Tử có cái gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro