Chương 270 Hắc cùng Hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 270 Hắc cùng Hỏa

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline



Nhóm người Khai Phong khi rời khỏi Sa Nhai thì bị cản đường, một đám người lao tới bao vây mọi người lại.

Mọi người nhìn quanh, đám người này đều mặc một thân đen, làn da phơi nắng nhiều cũng đen nốt, không biết vì sao lại đến đây.

"Các ngươi muốn đi đâu a?" Lúc này, phía sau có người nói chuyện.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi thân thể cao ráo cường tráng đi ra, người này khiến bọn Triển Chiêu nhớ tới Hi Cổ Lục, hình thể thoạt nhìn có chút giống.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái —— oa! Hảo suất!

Yểu Trường Thiên yên lặng nhìn thoáng qua tiểu đoàn tử trong lòng, cảnh này nhìn như cảnh một con thỏ nhỏ chỉ vào con gấu chó nói, "Sau này lớn lên ta cũng muốn biến thành như vậy!"

Không biết có phải có tâm linh tương thông hay không, Tiểu Tứ Tử đột nhiên "Hưu" cái quay đầu lại.

Bạch Quỷ Vương khóe miệng còn mang theo một mạt ý cười, lập tức thu hồi.

Tiểu đoàn tử bĩu môi.

Yểu Trường Thiên hơi hơi nhướng mi —— ta cái gì cũng chưa nói a.

"Các ngươi muốn gì?" Triển Chiêu khó hiểu nhìn đám người.

Người cao to vươn ngón tay vào đồ mọi người đang cầm hỏi, "Các ngươi mua cái gì?"

Mọi người tâm nói ngươi quản cũng rộng a, mua cái gì thì có liên quan gì đến ngươi.

Bất quá Triển Chiêu sau vài lần mua đồ, đối với người trên Sa Nhai không hiểu sao lại thấy rất tốt, cảm thấy có bóng dáng của Ma Cung.

"Mua thanh thủy sa, bạch ti linh cùng tửu khí hồng ngọc lưu ly." Triển Chiêu trả lời hắn, "Thanh bạch hồng."

Người cao to kia bĩu môi, "Đúng vậy! Thanh bạch hồng hắc, các ngươi thanh bạch hồng đều mua, vì sao không mua hắc?"

Mọi người ngẩn người, cũng chưa hiểu được ý tứ của hắn —— không mua hắc cũng muốn quản a...

"Bởi vì không cần."Triển Chiêu cũng thấy mạc danh kỳ diệu.

"Không được!" Người cao to kia mò trong người, "Dựa vào cái gì không mua hắc? Các ngươi thanh bạch hồng đều mua ngoại trừ hắc, nói ra ngoài người khác còn tưởng rằng hắc của bọn ta ra kém hơn thanh bạch hồng a! Không đúng đi!"

Mọi người không nói gì, đầu năm nay còn có chuyện như vậy a...

Triển Chiêu còn muốn cùng hắn giảng đạo lý, nói bọn ta biết hắc cũng là thứ tốt, nhưng bọn ta thật sự không cần dùng...

Người cao to mềm cứng đều không ăn, mặc kệ, dù sao nhất định cũng phải mua!

Mọi người nhìn nhau.

Tiểu Lương Tử nhấc tay, "Bằng không ta mua đi, ta mua về làm nhuyễn giáp tặng sư phụ."

Triển Chiêu bọn họ nhìn nhìn Tiểu Lương Tử, đều có chút ăn vị, "Chỉ sư phụ ngươi có sao?"

Tiêu Lương không nói gì nhìn mấy người —— các ngươi không ra chiến trường.

Trâu Lương cũng nhìn nhóc —— ta thì sao?

Tiểu Lương Tử bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi người cao to, "Hắc kim thiết của ngươi bán thế nào?"

Người cao to thấy mọi người muốn mua, liền nở nụ cười, vỗ ngực nói, "Không bán!"

Tất cả mọi người muốn lấy đồ ném hắn, không mua thì bắt mua, muốn mua lại không bán, ăn no rửng mỡ sao?

"Muốn hắc kim thiết, sẽ phải tỷ thí với ta!" Đại ca "Hừ" một tiếng, xả áo choàng trên ngoài xuống, lộ ra hai cánh tay đều là cơ thịt.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục vỗ tay, "Ai nha, hảo suất hảo suất!"

Yểu Trường Thiên vô ý thức nhìn hai cánh tay mập mạp đầy thịt của tiểu đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục nhìn Bạch Qủy Vương —— không được cười!

Yểu Trường Thiên nhìn bé —— không cười a! Ngươi tuổi còn nhỏ không cần mẫn cảm như vậy!

Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn cùng Ân Hậu ở một bên nhìn Yểu Trường Thiên dỗ tiểu đoàn tử, Lục Thiên Hàn có chút khó hiểu —— biểu tình của Yểu Trường Thiên, nhìn không ra là ngoại bà Ngọc Đường, hay là Bạch Qủy Vương...

Bọn Triển Chiêu đều bị đại hán chọc tức, Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "So cái gì?"

Đại hán chỉ xa xa, "Đến quặng mỏ của bọn ta."

Mọi người lúc đầu nghĩ là hắn nói giỡn, kết quả đi vừa thấy, thật đúng là quặng mỏ.

Chỉ thấy hắc kim có tới vài toà núi nhỏ, này nếu mua hết chắc chắn phải dùng xe mang về.

Trâu Lương nguyên bản không hề hứng thú đột nhiên lại có hứng thú.

Tả tướng quân đi qua, cầm lấy mấy khối xem xem, tay ước lượng một chút, thấy bên cạnh có lò rèn tốt, liền mượn thử một chút.

Hắc kim thiết bởi vì rất nhẹ, làm binh khí không quá thích hợp, nhưng làm áo giáp thì rất thích hợp.

Trâu Lương liền hỏi hắn, "Ngươi tổng cộng có bao nhiêu?"

Người cao to đắc ý ngửa đầu, "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh mua!"

Tất cả mọi người nhìn Trâu Lương, như là hỏi hắn —— muốn mua sao?

Trâu Lương gật gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa liền hỏi người cao to —— so cái gì?

Người cao to vươn tay chỉ vào hai khu mỏ xa xa.

Tất cả mọi người không hiểu được, chỉ thấy mấy tên thủ hạ giơ cây đuốc đã đốt lên, nháy mắt, mỗi đốm lửa hai bên tòa mỏ đều bốc cháy, chính giữa có một con đường nhỏ.

Người cao to nói, "So can đảm cùng bản lĩnh!"

Vừa nói, hắn vừa giới thiệu quy tắc, "Theo con đường này đi lên, sau khi chạy lên đỉnh núi, đỉnh núi có lò nung thép, đem thép nấu chảy hắt lên, xem ai làm nước thép bắn lên cao nhất thì người đó thắng!"

Tất cả mọi người nhíu mày —— cừ thật, đây là tỷ thí hay là liều mạng a?

Người cao to kia khoát tay.

Một tên thủ hạ chạy ra, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo đặc biệt, còn đội nón sắt, dùng khăn bịt miệng.

Người nọ chạy đến trước một tòa mỏ.

Người cao to chỉ chỉ một tòa mỏ khác, hỏi bọn Triển Chiêu, "Các ngươi ai tới?"

Lâm Dạ Hỏa bước lên tỏ vẻ —— ta đi.

Mọi người đều gật đầu, chơi với lửa mà nói, cũng chỉ có Hỏa Phượng là thích hợp.

Người cao to sai người cầm một bộ áo choàng ra cho hắn, nhưng Lâm Dạ Hỏa ghét bỏ phất tay —— vừa xấu vừa bẩn, tránh ra tránh ra.

Người cao to nhắc nhở hắn, "Đây cũng không phải là trò đùa, không mang bảo hộ thì sẽ bị chết cháy!"

Hỏa Phượng khẽ cười cười, "Đương nhiên —— nhưng đó là đối với người thường."

Cân nhắc kỹ càng, nhưng Hỏa Phượng còn ngại hắn phiền a, khoát tay chặn lại, ý là —— nhanh a!

Người cao to liền gật đầu với thủ hạ.

Trong tay cầm đồng la "keng keng" gõ hai cái, đại ca mặc áo choàng kia nhanh chân chạy lên núi.

Áo choàng của hắn chắc chắn làm bằng tính chất đặc thù, không dễ bị cháy, nhưng cho dù là vậy thì trên người hắn vẫn có khói tỏa ra.

Tất cả mọi người có chút lo lắng, Lâm Dạ Hỏa cũng ôm cánh tay ở chân núi xem náo nhiệt.

Người cao to nhắc nhở hắn, "Uy! Ngươi còn không đi lên? Nếu không đi lên coi chừng bị bỏng a!"

Mọi người lại nhìn, quả nhiên, chỉ thấy những viên đá trên con đường nhỏ đã bắt đầu đỏ lên, nhìn có vẻ như rất nóng.

Lúc này, đại ca mặc áo choàng kia đã chạy lên đỉnh núi, nhanh chóng múc một muỗng nước thép hất lên.

Đừng nói chứ, nhìn cũng rất được, chỉ thấy trên đỉnh nước thép hất ra một đóa hoa, thiết hoa bay lên cao nhất có thể là một trượng.

Người qua đường vây xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đại ca áo choàng hất xong thiết hoa liền lập tức chạy xuống.

Lúc này, con đường nhỏ kia đã bị đốt đỏ, mặt đất nóng hổi, bước một cước chính là khói bốc lên.

Đại ca áo choàng kia cũng rất có kinh nghiệm, không phải chạy xuống mà là độn thổ đi xuống.

Chờ hắn ra khỏi mỏ, một đám huynh đệ đã chuẩn bị tốt chăn bông lớn đi lên, dập tắt lửa trên người hắn, sau đó nhanh chóng cởi áo choàng đang bốc khói trên người hắn xuống. Lại có vài người mang theo mấy dũng nước lạnh lại đây, tạt lên người đại ca áo choàng.

Đám người kinh hô liên tục.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Yểu Trường Thiên lắc lắc đầu, "Không thể vừa chịu nóng xong lại tạt nước lạnh lên người a, không tốt cho tim a!"

Mọi người thấy cũng có chút không biết nói gì —— đây là thế nào nha, lấy tính mạng ra chơi a.

Đại ca áo choàng hoàn thành nhiệm vụ, nhìn vô cùng đắc ý, lau nước trên mặt, ngước mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Người cao to hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Thế nào? Sợ thì nhận thua là được... Hắc hắc, vừa rồi quên nói, thua là phải bồi tiền a!"

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn hắn —— ngươi sớm không nói?

Chủ quặng mỏ cầm bàn tính cách cách tính, miệng nói, "Phải bồi một vạn hai!"

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn —— tính như thế nào?

"Đây là quy củ." Người cao to thúc giục, "Không dám lên liền bồi..."

Chính là hắn nói còn chưa dứt lời, thì không nói nổi nữa, tiếng kinh hô trong đám người nổi lên bốn phía, đại ca áo choàng cũng choáng váng. Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau lưng, từ từ bước đi trên con đường đất bị nung đỏ như không có chuyện gì.

Lúc này, lửa cháy đã lan tràn, ánh lửa tận trời, xung quanh mỏ vốn có màu đen của khoáng thạch giờ đều thành màu đỏ, thật giống như phía dưới chính là dung nham đang quay cuồng.

Mọi người chỉ thấy giữa đường lửa, Lâm Dạ Hỏa không nhanh không chậm đi lên núi, đứng ở đỉnh núi, Hỏa Phượng quay đầu lại, nhìn nhìn mọi người phía dưới.

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai sợ tới mức duỗi chân, Tiểu Lương Tử còn nói, "Tình huống của Hỏa Kê là đặc thù a, người bình thường khẳng định sẽ chết cháy, không nên bắt chước a!"

Chủ quặng mỏ cùng đám người tính cả quần chúng toàn bộ đều há to miệng ngốc lăng nhìn lên trên.

Ngay cả bọn Triển Chiêu cũng thấy hoảng, tuy rằng biết Hỏa Phượng sẽ không sợ lửa, nhưng đến trình độ này thì thật sự có chút liêu nhân.

Hỏa Phượng nhìn nhìn thùng nước thép trong tay... Lúc này, thùng đã muốn bị lửa thiêu thủng, nước thép đều nhỏ xuống.

Lâm Dạ Hỏa vươn tay vốc lên nước thép đỏ bừng.

Nắm trong tay, Lâm Dạ Hỏa nâng nhẹ tay vung lên... Theo động tác của hắn, lửa trên mỏ như sống dậy, bay cao lên trên, lửa dưới chân núi dần tắt.

Cuối cùng, một màn kỳ dị xuất hiện, chỉ thấy ngọn lửa bay lên, tụ lại trên đỉnh núi, dần dần hình thành một hỏa cầu, bắt đầu bay lên.

Sau một lát, chủ quặng mỏ cùng đám người vây xem đều ngồi xuống, có mấy người nhận thức Lâm Dạ Hỏa liền hô lên, "Ai nha kia không phải Tiểu Lâm Tử sao? Ai tìm hắn chơi với lửa a? Vì sao lại tìm Hỏa Phượng chơi với hỏa?"

Lại nhìn, lửa trên mỏ đã toàn bộ bị dập tắt, Lâm Dạ Hỏa đứng trên đỉnh núi, vẫn là một thân hồng y, trên người ngay cả đốm lửa cũng không có, trên mặt ngay cả chút bụi cũng không có, cứ đứng như vậy, mu bàn tay ở sau người, ngước mặt nhìn lên đỉnh đầu.

Dưới chân núi mọi người cũng đều giương miệng nhìn lên không trung...

Giữa không trung có một hỏa cầu thật lớn, đang xoay trong trên đó.

Đúng lúc này, Lâm Dạ Hỏa mỉm cười, đột nhiên hai tay vung lên như dang hai đôi cánh...

Theo động tác của Hỏa Phượng, hỏa cầu trên bầu trời thay đổi hình dạng, đuôi phượng thật dài rủ xuống phía sau Hỏa Phượng.

Một con phượng hoàng lửa thật lớn giương cánh, đồng thời còn phát ra một tiếng sắc nhọn xé trời, giống như con chim khổng lồ đang kêu to.

Cả Sa Nhai... Xác thực mà nói là cả Đại Mạc đều thấy một màn này.

Quân doanh của Triệu gia, Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa lúc đi ra ngoài đều thấy con phượng hoàng lửa xa xa trên đám mây.

Công Tôn tò mò, "Oa! Lâm Dạ Hỏa đánh nhau với ai sao?"

Triệu Phổ vuốt cằm, "Chiêu này thật kiêu ngạo a."

Gia Luật Tề cùng Lý Quang Vinh đang trên đường trở về cũng thấy được.

Gia Luật Tề cảm thấy màn này giống như đã từng thấy qua, chỉ vào nói với Lý Quang Vinh, "Chu Tước a! Con Chu Tước này vẫn hay tới quân doanh của ta a!"

Lý Quang Vinh vuốt cằm hỏi, "Chu Tước là điềm lành hay là điềm xấu a?"

Một đám tùy tùng đưa ra các loại phân tích, thật ra là đại hung hay là đại cát?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro