Chương 272: Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 272: Đổi

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Tổng kết tự thuật của lão đầu bán trà một chút, chính là nửa đêm một pho tượng Phật chạy vào miếu trộm đi đầu phật.

Cũng khó trách quân gia đến tra án không tin hắn, bọn Triển Chiêu đều cảm thấy có phải lão gia tử ngủ đến hồ đồ rồi hay không.

Triển Chiêu muốn lão đầu miêu tả hình dạng tượng Phật kia như thế nào.

Lão đầu liền hình dung cho mọi người một chút, tượng Phật kia có chút giống với tượng Phật trong miếu lớn.

"Chính là chỗ này a." Lão gia tử chỉ vị trí mi tâm* của chỉ mình, "Có một thứ màu đen, cũng không biết là khối đá màu đen, hay là lổ thủng, buổi tối nên nhìn không rõ lắm, nhưng không phải tròn, là một hình vuông."

Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, có Phật gia nào mà mi tâm có một lỗ thủng màu đen sao?

Công Tôn cũng quay đầu lại lắc đầu.

Những vị đại gia khác cũng không biết.

Dĩ nhiên, bọn Triển Chiêu cũng coi như "Kiến thức rộng rãi", đều cảm thấy có khi nào lão gia tử không phải là ngủ đến hồ đồ, mà là thật sự nhìn thấy, vậy đoán chừng là có người giở trò lừa gạt, giả trang thành Phật đến trộm đạo.

Phương pháp giả trang thành Phật cũng không ít, bôi chút bùn nhão gì gì đó lên người, thậm chí bôi bột mì cũng có thể lừa gạt.

Mọi người rời khỏi quán trà, không có đầu mối gì, liền quyết định trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong lại đi chợ đồ cổ dạo một chút.

Nếu như thật sự là trộm đầu Phật vậy khẳng định là muốn bán lấy tiền, cho dù không phải nghênh ngang mang đi cầm hay bán lại, không chừng sẽ có chút tiếng gió.

Mấy người đến Thái Bạch Cư trước.

Lâu rồi không đến Thái Bạch Cư trong Hắc Phong thành, buôn bán vẫn tốt như vậy.

Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nắm tay chạy vào bên trong, liền thấy Tiểu Lục Tử từ trên lầu đi xuống, hai người liền vẫy tay với hắn.

"U!" Tiểu Lục Tử vội vàng đi xuống nghênh đón, "Mấy gia! Hôm kia có nghe nói nguyên soái đã trở về, còn đang nghĩ các ngươi lúc nào sẽ tới dùng cơm a!"

Nhiệt tình nghênh đón mọi người đi lên lầu, Tiểu Lục Tử giới thiệu cho Triển Chiêu gần đây Tây Vực có vài món ăn mới lưu hành gì.

Triển Chiêu đương nhiên là muốn nếm thử.

Mọi người đến nhã gian của tầng cao nhất ngồi xuống, chờ cơm nước được gọi xong rồi, Tiểu Lục Tử liền pha trà.

Triển Chiêu cùng hắn nói chuyện phiếm, hỏi hắn có nghe nói sự tình đầu Phật ở Vô Danh tự thành Tây bị trộm chưa.

Tiểu Lục Tử vui vẻ, "Còn có thể không nghe nói tới sao! Toàn bộ Hắc Phong thành đều truyền khắp nơi, cũng không biết là tên trộm nào mà thiếu đạo đức như vậy, ngay cả đồ chơi kia mà cũng dám trộm, cũng không sợ gặp báo ứng."

Triệu Phổ hỏi Tiểu Lục Tử có nghe nói qua có đầu mối gì hay không.

Tiểu Lục Tử nói ai làm đích thực chưa nghe nói qua, bất quá sao, có nghe được một ít lai lịch về Vô Danh tự kia.

Triển Chiêu để hắn nói tường tận.

Tiểu Lục Tử nói, "Tòa miếu kia đã rất cũ rất lâu đời! Chờ chút, ta đi lấy chút đồ cho các vị nhìn."

Nói xong, Tiểu Lục Tử chạy đi.

Mọi người uống trà.

Đợi không bao lâu, Tiểu Lục Tử cầm tấm bản đồ qua.

Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai hỗ trợ dàn địa đồ ra, chỉ thấy là bức đồ đã lâu đời, chữ phía trên mờ đến nỗi không thấy rõ.

"Đây là địa đồ của tiền triều sao?" Triệu Phổ hỏi.

"Đúng vậy, thời Đường a." Tiểu Lục Tử chỉ vào trong một khu vực lớn trên địa đồ, nói, "Quy mô nguyên bản của Hắc Phong thành là nhiêu đây, phía Nam là núi, chính là vị trí hiện tại của quan đạo, phía Tây là đất hoang. Ở đây..."

Tiểu Lục Tử chỉ vào vị trí giữa đất hoang, "Là quân doanh trước kia của quân Đường, ở đây còn có một quan ải*."

*nơi hiểm yếu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nâng cằm nghe, mới ý thức được, Tiểu Lục Tử của Thái Bạch cư này, không phải là Tiểu Lục Tử trong Thái Bạch cư của Khai Phong thành kia, đây là một thám tử nghiêm chỉnh, tuy nói tin tức ở Khai Phong cũng rất linh thông, nhưng của Hắc Phong thành rõ ràng cho thấy vô cùng chuyên nghiệp.

"Tương truyền a, tướng quân của doanh trại này là một người rất tàn bạo, thích giết người." Tiểu Lục Tử nói tiếp, "Hắn giết người xong, liền đem thi thể chôn dưới núi hoang phía Tây, hiện tại chính là vị trí của Vô Danh tự. Cửu nhi cửu chi* a, trong quân doanh của hắn vẫn luôn xảy ra quái sự, ngay cả án mạng xảy ra cũng vài lần. Phỏng chừng cũng là tâm lý quấy phá đi, có một ngày buổi tối, vị tướng quân kia lúc ngủ thì thấy quái mộng. Trong mộng có một thần minh nói với hắn, khu vực này oán khí quá nặng, sẽ có ác linh tác loạn, muốn hắn xây một tòa miếu, để một pho tượng tượng Phật ở bên trong trấn áp ác linh."

"Tướng quân kia sau khi tỉnh lại, liền sai người ở bên kia kiến tạo Vô Danh tự, đồng thời ở trong miếu đặt một pho tượng Phật. Tượng Phật là công tượng căn cứ theo miêu tả của tướng quân mà kiến tạo, mà tướng mạo là dựa theo dáng vẻ của thần minh trong mộng của hắn, tuy nói lúc đó mời người có giỏi tay nghề rất lợi hại đến tạo, nhưng tướng quân luôn cảm thấy không giống với người trong mộng mà hắn gặp. Sau đó có một lần, vị tướng quân kia đi ngang qua đây." Tiểu Lục Tử lại chỉ vào phía Nam trên bản đồ, hiện tại vị trí quan đạo phụ cận Hắc Phong lâm, "Hắn thấy một tòa miểu xây lưng chừng trên sườn núi. Lúc đó vừa lúc trời mưa, tướng quân liền mang theo tùy tùng vào trong miếu tránh mưa. Kết quả hắn vào miếu thờ, phát hiện bên trong có hai tượng Phật, trong đó có một pho tượng giống y như thần minh trong mộng của hắn. Nên tướng quân đã chém đầu của tượng Phật kia mang về, rồi cũng chém đầu của tượng Phật trong Vô Danh tự, thay đổi đầu tượng Phật hai bên."

Tiểu Lục Tử nói xong, thu bản vẽ, "Đây là lai lịch của Vô Danh tự trong truyền thuyết."

Mọi người nghe xong cảm thấy giống với lời lão gia tử trong quán trà nói, chẳng lẽ tượng Phật trong miếu kia nguyên bản là một đôi, tượng kia chạy tới đem đầu của láng giềng sát vách mang về? Nhưng lại có chút sai a... Căn cứ thuật lại là thay đổi một đầu Phật, vậy nguyên bản cái giả kia không phải là nên cầm về vật quy nguyên chủ sao?

Triệu Phổ liền hỏi Tiểu Lục Tử, "Vậy quan đạo bên kia có tòa miếu như thế hay không?"

Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Vậy thì không rõ lắm, cũng không đặc biệt đi tìm qua, nhưng mấy cái quan đạo này đều là ở triều ta mới sửa lại, nhìn trên bản đồ nguyên bản, đích thật là phân bố không ít chùa miếu."

Triệu Phổ ôm cánh tay suy nghĩ một chút, quan đạo kia hắn cũng không biết đi qua bao nhiêu lần, hình như cho tới bây giờ chưa thấy qua phụ cận có miếu nào cả.

"Vậy giữa mi tâm của tượng thần còn lại trong miếu có lỗ thủng hình vuông không?" Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Lục Tử đưa tay sờ sờ trán, nghi hoặc, "Lỗ thủng? Cái đó thì không có hỏi thăm qua."

Triệu Phổ liền hỏi hắn, "Truyền thuyết này có thể tin bao nhiêu?"

Tiểu Lục Tử suy nghĩ một chút, "Ừ... Ta là nghe mấy người thực khách nghe lão nhân nhà bọn họ khi còn bé nghe lão nhân nhà mình nói."

Tất cả mọi người cau mày nhìn hắn —— một chuỗi thật dài.

Tiểu Lục Tử cười, "Bất quá nghe qua vài người nói, những người này đều không có quan hệ gì, chính là nghe lão nhân tổ tiên nhà mình nói lại, bọn họ nói chi tiết không giống nhau, thế nhưng đại thể tình tiết đều giống nhau... Cho nên ta cảm thấy có thể là có chuyện tướng quân tiền triều đổi đầu Phật thật."

Tiểu Lục Tử nói xong cũng đi làm việc của hắn, đồ ăn cũng lên tới, bọn Triển Chiêu ăn cơm trước.

Bốn tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh hôm nay đều chơi đến vui vẻ, có chuyện gì bốn người bọn họ cứ vui vẻ tụ chung một chỗ mở một hội nhỏ, thảo luận một phen.

Tiểu Lương Tử trước tiên nói một câu, "Nếu quả thật là 'Huynh đệ' cùng miếu mang đầu Phật thu hồi, tại sao phải chờ lâu như vậy mới động thủ? Cảm giác hơn mấy trăm năm."

"Đúng, hơn nữa hẳn là tới lúc đem đầu Phật cũng cầm đến trao đổi, đúng hay không?" Thẩm Nguyên Thần cảm thấy tượng Phật kia có chút không phúc hậu.

"Nói chứ, tượng Phật này không phải dùng để trấn ác linh sao... Như vậy đầu Phật cầm đi, có đúng hay không ác linh sẽ không bị trấn áp nữa?" Đường Lạc Mai thuận miệng nói một câu, nói xong, tất cả mọi người nhìn nhóc.

Tiểu Tứ Tử đang cầm một chén nhỏ thổi phù phù ăn canh, Triển Chiêu liền hỏi bé, "Đoàn... Tiểu Tứ Tử."

Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu —— cái gì gọi là đoàn Tiểu Tứ Tử?

"Khụ khụ." Triển Chiêu hỏi, "Gần đây Hắc Phong thành có xảy ra án mạng không?"

Tiểu Tứ Tử múc một viên cá viên, dùng hết sức quai hàm thổi thổi, nói, "Không có thấy chuyện gì không tốt a!"

Triển Chiêu hơi yên tâm chút chút, Bạch Ngọc Đường cũng vỗ vỗ hắn —— Miêu Nhi trấn định!

"Sẽ không thật sự có người muốn làm chuyện xấu gì đi?" Triển Chiêu bắt đầu miên man suy nghĩ, "Nói thí dụ như, có người muốn hại người, có lẽ đã hại người kia, vừa vặn hắn lại biết chuyện của Vô Danh tự, cho nên giả trang như tượng Phật đem đầu Phật trộm đi, sau đó liền đem chuyện xấu đổ lên đầu ác linh gì đó?"

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu —— án tử tra nhiều chính là không giống nhau, ý tưởng này cũng có thể a!

Triệu Phổ vì nghiệm chứng truyền thuyết tượng Phật đổi đầu có phải là thật hay không, nên để ảnh vệ đi tìm mấy hộ săn bắn bản địa bình thường hay vào núi hỏi một chút, có thấy qua miếu thờ trên núi hay không.

Ăn cơm xong, mọi người tiếp tục dựa theo kế hoạch nguyên bản đi dạo chợ đồ cổ.

Chợ đồ cổ của Hắc Phong thành còn thật lớn, cùng vùng Trung Nguyên khác nhau, trong thị trường này có lượng lớn lái thương hai đạo.

Vùng Trung Nguyên cùng vùng Tây Vực có không ít hộ thích thu thập đồ cổ đây đó, phần lớn loại nghề nghiệp này quanh năm đi tới đi lui giữa hai vùng Trung Nguyên cùng Tây Vực, nên đồng thời tinh thông hai ngôn ngữ, nên được gọi là lái thương hai đạo. Chức vụ của đám người này chính là buôn đi bán lại, lôi kéo một xe hàng của Tây Vực đến vùng Trung Nguyên bán đi, rồi lại kéo một xe hàng của Trung Nguyên đi Tây Vực bán lại.

Bất quá người như thế thông thường tin tức cũng rất linh thông, trường kỳ trà trộn trong thị trường đồ cổ, đừng nói là bảo bối, ngay cả quân tình bọn họ cũng có thể giúp ngươi nghe được, chỉ cần cho bạc đủ nhiều.

Triệu Phổ tìm mấy người tiểu thương quen biết hỏi thăm một chút, đừng nói, thật đúng là hỏi thăm được chút đầu mối.

Có một tiểu thương nói cho Triệu Phổ, gần đây đúng thật là có nghe nói qua có người muốn nhận đầu Phật, mở giá còn không thấp.

Triệu Phổ liền hỏi, "Là ai?"

"Hình như là chùa miếu nào đó ở Tây Vực, lúc xây dựng thêm đào được một chỗ huyệt, đào ra một pho tượng tăng lữ tiền triều lưu lại một kim phật rất cao, thế nhưng là kim phật không đầu. Có người nói trong miếu tìm rất nhiều công tượng thử qua, đều cảm thấy đầu Phật không quá vừa vặn, cho nên khai ra giá trên trời tìm khuôn mẫu của đầu Phật. Có người có tay nghề đều có thể đi thử một chút, chỉ cần khuôn mẫu đẹp là có thể dùng kim đúc, đem tượng Phật tu sửa tốt."

Tất cả mọi người buồn bực —— chẳng lẽ trộm đầu Phật chính là vì đi thử một lần?

"Miếu nào a?" Triệu Phổ hỏi.

Tiểu thương lắc đầu nói, "Cụ thể không rõ ràng lắm, đối phương rất cẩn thận, cũng là nghe mấy người tăng lữ Tây Vực đề cập qua từ miệng. Bất quá nhân gia điệu thấp cũng có thể lý giải, chùa miếu của Tây Vực rất phức tạp, sao có thể làm theo mẫu tượng Phật của vùng Trung Nguyên a, sẽ bị bàn tán."

Mọi người đi dạo một vòng nhất vô sở hoạch*, Bạch Ngọc Đường phát hiện quả nhiên vô luận chỗ chợ đồ cổ thì hàng giả cũng rất nhiều.

*không thu hoạch được gì

Đang chuẩn bị rút quân về doanh, Giả Ảnh rơi xuống, cùng Triệu Phổ nói —— có thể tìm được tòa miếu kia!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro