Chương 282: Tro và xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 282: Tro và xương

Editor: Chim

Beta: Rosaline


Trong lều ngỗ tác tạm thời của Hắc Phong thành, Công Tôn và mấy quân y cùng nhau cẩn thận kiểm tra tất cả hài cốt.

Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng mang theo mấy tướng quân họp ngắn gọn, sau đó chạy tới lều vải tìm Công Tôn.

Bên này đúng lúc Công Tôn làm xong, Triệu Phổ thấy Công Tôn bỏ bao tay ra, đang rửa tay ở cửa thì lặng lẽ chạy ra sau lưng hắn.

Cửu vương gia thấy Công Tôn vừa rửa tay vừa ngoẹo đầu suy nghĩ gì đó nên nổi lên lòng đùa dai, đưa tay, nhẹ nhàng chọc vào eo Công Tôn.

"A!" Công Tôn xoay người đánh một quyền.

"Ha ha..." Triệu Phổ nghiêng đầu, đưa tay bắt lấy nắm tay Công Tôn.

Công Tôn híp mắt, tay còn lại xoa eo.

Cửu vương gia nhìn nắm tay Công Tôn trong tay mình, chiêu này là hắn dạy Công Tôn, nếu sau lưng có người, có ra tay đột ngột như vậy, hơn nữa quyền này còn phải đánh vào sống mũi.

"Thế nào?" Công Tôn ưỡn ngực, cảm thấy quyền này mình đánh rất hoàn mỹ!

Phản ứng của Công Tôn rất nhanh, người bình thường không có võ công, động tác sẽ không nhanh như vậy, nên Triệu Phổ cũng hơi khó hiểu, sao Thư Ngốc này lại biết mình đến sau lưng hắn chứ?

Dường như nhìn ra nghi vấn của Triệu Phổ, Công Tôn nói: "Cái soái án ngươi dùng không phải gỗ tùng sao?"

Triệu Phổ gật đầu: "Thì sao?"

"Cho nên ngươi đến Hắc Phong thành, trên người sẽ có mùi gỗ tùng." Công Tôn đắc ý, chỉ mũi mình —— Mũi ta thính lắm!

Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một hồi, đột nhiên đưa tay ra, kéo rộng cổ áo của mình, sau đó mặt đầy khiếp sợ nói: "Được nha Thư Ngốc, hoá ra ngươi luôn thèm cơ thể ta, thậm chí mùi trên người ta cũng nhớ!"

Công Tôn nhìn bộ dạng thiếu đòn này của hắn, rút tay về, giơ sống tay lên, Triệu Phổ vội vàng bắt lấy cả hai tay hắn.

Công Tôn bắt đầu luyện thuật phòng thân trước kia luyện cùng Triệu Phổ: "Dưới tình huống bị túm tay, làm bộ đá chân!"

Vừa nói, Công Tôn vừa làm bộ muốn đạp Triệu Phổ.

Triệu Phổ lui qua một bên, Công Tôn ngẩng mặt lên: "Sau đó thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, dùng đầu đập vào sống mũi hắn!"

Nói xong, tiên sinh giống như một cây gậy đánh về phía Triệu Phổ.

Cửu vương gia buông tay ra, sau đó nâng cằm lên, hai cánh tay mở rộng, tiếp đó nhào qua ôm lấy, đầu Công Tôn đụng vào ngực hắn.

Vương gia ôm Công Tôn nói: "Ai nha, ngực đau quá... Xong rồi, trọng thương rồi! Ngươi lại dám tập kích nguyên soái, đại hình hầu hạ!"

Công Tôn bị hắn ôm còn kéo lỗ tai hắn: "Nhéo chết ngươi!"

Bên ngoài quân trướng, Hạ Nhất Hàng vốn muốn tới nghe kết quả nghiệm thi, liếc mắt một cái, xoay người hùng hổ rời đi.

Mấy lão quân y che mắt chạy trốn.

Công Tôn cũng phát hiện người bên cạnh chạy mất, vỗ Triệu Phổ, ý là —— Nguyên soái hư hỏng, chú ý hình tượng!

Triệu Phổ không thấy có vấn đề gì cả, Cửu vương gia buông tay: "Sợ gì chứ, toàn bộ Tây Vực đều biết đại gia là lưu manh!"

Công Tôn đẩy hắn, nghiêm túc nói: "Tìm được đầu mối rồi."

Triệu Phổ ngẩn người, hỏi: "Đầu mối á?"

Công Tôn bất đắc dĩ, chỉ vào tác phòng.

Triệu Phổ quay đầu nhìn lại, mặt có chút chán ghét: "Vậy ngươi nói với Triển Chiêu đi, hai ta nói chuyện khác..."

Công Tôn nhéo mũi hắn: "Ngươi muốn nói chuyện gì? Không phải bảo ngươi nhanh chóng phá án sao? Cái gì cũng giao cho Triển Chiêu, coi chừng người ta chạy mất!"

"Hắn chạy là chuyện của Bạch Ngọc Đường!" Triệu Phổ cười hì hì nói với Công Tôn, trời đã tối rồi, hai ta về nghỉ ngơi đi, đừng có ở chung lều với đống xác chết, kì quái muốn chết.

Công Tôn liếc hắn: "Nghỉ ngơi? Nhi tử đâu? Đệ tử của ngươi đâu? Không cần nữa à?"

Vương gia khoát tay chặn lại: "Aizz, hài tử ấy mà tự chơi với nhau, luyện công xong tự nhiên sẽ về ngủ thôi. Tiểu Tứ Tử cũng có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trông rồi..."

"Nói đến đây..." Đột nhiên Công Tôn xoay người lại.

Mặt Vương gia cũng để gần, kết quả bị tóc quật vào, cũng không biết làm sao.

Công Tôn còn thật tức giận: "Gần đây thời gian Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chiếm tiểu đoàn tử hơi nhiều rồi đấy."

Triệu Phổ lại cảm thấy vẫn còn thiếu, tốt nhất mỗi ngày đều có người chiếm tiểu đoàn tử, đặc biệt là ban đêm! Hơn nữa Lương Thần Mỹ cũng chơi với nhau, Tiểu Lương Tử không ngủ trong phòng bọn họ mỗi đêm nữa, tốt lắm, tốt lắm! Đội ngũ của đám hài tử càng lớn, thời gian ở riêng của hắn và Công Tôn càng dài.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Công Tôn liếc Triệu Phổ.

Triệu Phổ lắc đầu: "Không có."

"Vừa rồi ngươi không chê tiểu đoàn tử đó chứ?" Công Tôn chỉ vào mặt Triệu Phổ, bảo hắn giữ vẻ mặt này đi soi gương.

"Đúng rồi, tra được đầu mối gì rồi?" Vương gia vội vàng đổi đề tài.

...

"Hắt xì."

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đang nhìn bàn sủi cảo trước mắt nghĩ xem nên ăn cái nào trước, đột nhiên Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu hắt hơi.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, đưa chén nước chấm hồ tiêu trước mắt bé ra xe chút.

Tiểu Tứ Tử đưa tay móc tiểu hà bao, rút khăn ra, xoa lỗ mũi.

Triển Chiêu rót ly trà cho bé uống, sau đó kẹp sủi cảo đưa tới bên miệng bé: "A..."

Tiểu Tứ Tử "a" một tiếng, cắn nửa cái sủi cảo, phồng miệng lên nhai, lại gật đầu với Triển Chiêu, ý là —— ngon lắm!

Ngũ Gia cũng cảm thấy nhân sủi cảo này rất ngon, kẹp một miếng nhân bầu, cắn thử, gật đầu —— không tệ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa ăn, vừa thỉnh thoảng để ý ba hoà thượng bàn bên kia.

Ba hòa thượng này trông không giống người Trung Nguyên, hơn nữa tăng bào màu đen của họ trông cũng thật kì ạ, trông như là võ tăng.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— Có biết bọn họ thuộc môn phái nào không?

Bạch Ngọc Đường nhún vai.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử tựa vào nhau, mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— Được nha Tiểu Bạch Đường! Đã xem là nhớ thì phải đọc nhiều sách hơn!

Bạch Ngọc Đường bị đôi mắt to của một lớn một nhỏ chọc cho buồn cười, lại gắp một miếng sủi cảo nhân đậu hũ lên nếm.

Vốn dĩ Ngũ Gia cảm thấy sủi cảo nhân đậu hũ rất khó ăn, nhưng sau khi nếm lại cảm thấy không tệ, muốn mang thêm một phần về cho sự phụ hắn.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau —— A? Hình như Tiểu Bạch Đường rất thích ăn sủi cảo chay!

Tiểu Tứ Tử che tai thì thầm với Triển Chiêu: "Có khi nào cuối cùng Bạch Bạch sẽ mập thêm hai lạng không?"

Triển Chiêu nghe xong, cùng Tiểu Tứ Tử quan sát Bạch Ngọc Đường, giống như đang nghiên cứu —— Hai lượng kia mọc ở đâu mới tốt đây?

Nghiên cứu thật lâu, hai người nhìn nhau —— Cảm giác giống như ở đâu cũng không tốt... Quả nhiên thiên sinh lệ chất, nhiều một chút thì nhiều mà ít một chút lại ít.

Tiểu Tứ Tử và Triển Chiêu cùng hừ một tiếng, Tiểu Tứ Tử nói với Triển Chiêu: "Nếu hai chúng ta có thể chia đều thì vô cùng tốt."

Triển Chiêu nhỏ giọng nói với bé: "Vậy không được, ta không muốn mập, không bay nổi... Ai nha..."

Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã thấy Tiểu Tứ Tử đấm Triển Chiêu một cái.

Ngũ Gia bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Triển Chiêu nằm cạnh bàn chọc Tiểu Tứ Tử, nói sau này bé có thể thành lập môn phái tên Đoàn Môn.

Bạch Ngọc Đường than thở —— Mèo này đúng là ngứa đòn.

Tiểu Tứ Tử càng tức, lại là đoàn vương, lại là Đoàn Môn... Miêu Miêu thật quá đáng!

Bên này đang ồn áo, ba hoà thượng cách vách đã ăn xong đứng dậy rời đi. Bạch Ngọc Đường sai Giao Giao đi theo trước, bên này bọn họ cũng không đoái hoài tới ăn nữa, để ảnh vệ bỏ túi mang về cho mọi người ăn đêm.

...

Công Tôn mang Triệu Phổ vào đại trướng, chỉ vào hai bộ phận hài cốt được chia ra, nói: "Đống hài cốt trong hố này, phân ra làm hai thời điểm rõ rệt, vô cùng thú vị."

Triệu Phổ nhìn hai đống xương, phát hiện đúng là khác biệt rất lớn, một bên đã ố vàng, một bên khác tương đối trắng.

Công Tôn chỉ vào đống ố vàng sắp biến thành đen, trông rất lâu năm, nói: "Những bộ này đã rất rất lâu rồi, đã hơn trăm năm!"

Lại chỉ vào bộ khá là mới kia nói: "Những bộ này gần hơn, chỉ trong vòng mấy năm, hơn nữa, cái hố này có thể nói là một bãi tha ma."

Triệu Phổ nghi ngờ: "Bãi tha ma á?"

"Thật ra địa huyệt này không quá kín gió, nếu như chờ thi thể phân huỷ, thì chất đống ở đó nhất định sẽ bốc mùi, không có lí do nào mà nhiều năm như vậy không ai phát hiện cả. Cho dù có nhiều hương tro như vậy, cũng rất khó có thể che giấu thứ mùi này. Đồng thời, nhiều hương cho sẽ dẫn đến mặt đất khô ráo, trái lại sẽ giảm bớt tốc độ phân huỷ. Nếu thi thể chôn trong hương tro mấy năm, sẽ không phân huỷ sạch sẽ như vậy. Nhưng mà..."

Không chờ Triệu Phổ đặt câu hỏi, Công Tôn chỉ vào đống xương cốt ố vàng, nói: "Những thứ này hẳn được chôn sâu trong bùi, trong kẽ hở của hài cốt có rất nhiều đất vàng, nhưng trong hố lại không có đất vàng. Hơn nữa, hương tro để một trăm năm, nhất định sẽ hoá thành đá, nhưng đống hương tro này lại không hoá đá, trái lại còn rất tơi."

"Điều này chứng tỏ cái gì?" Triệu Phổ hỏi.

"Chứng tỏ những hài cốt này vốn dĩ không ở đây, mà có người thu thập từ nơi khác, để ở đây, lại dùng hương tro lấp đầy hố. Nhưng mà có một bộ..." Công Tôn chỉ vào thi thể còn chưa phân huỷ hết: "Có lẽ là gần đây bị giết, ném vào bãi tha ma. Có hiểu thứ tự không?"

Triệu Phổ lắc đầu.

Công Tôn khoa tay múa chân giải thích lại một lần, Triệu Phổ tiếp tục lắc đầu.

Công Tôn không thể làm gì khác hơn là cố gắng giải thích cặn kẽ lại lần nữa.

Dù sao thì Triệu Phổ vẫn nhìn chằm chằm miệng Công Tôn mà lắc đầu.

Công Tôn nói đến độ khát nước, cũng biết Triệu Phổ cố ý chọc hắn, nhấc chân lên đạp Triệu Phổ. Kết quả đạp quá mạnh, chân còn đụng vào đài thi thể, nhe răng che đầu gối.

Triệu Phổ vội vàng đưa tay xoa cho hắn, hỏi: "Có bị thương không?"

"Không..." Công Tôn vịn lên đài nghiệm thi, nói: "Hỏng bét..."

Triệu Phổ cả kinh, còn tưởng Công Tôn bị thương, lại nghe "bộp" một tiếng, trên cái bàn vừa rồi bị Công Tôn đụng vào, một cái đầu lăn xuống đất.

Công Tôn và Triệu Phổ thầm nghĩ, xong rồi, đừng có rơi vỡ.

Nhưng sau khi đầu lâu rơi xuống cũng không vỡ, mà lộc cộc lăn đến chân Công Tôn.

Công Tôn nghiêng đầu nhìn, đưa tay nhặt lên, bưng lên xem kĩ càng.

"Cứng thật." Triệu Phổ nói.

"Hình như chưa từng gặp gió." Công Tôn suy nghĩ: "Có thể đã từng ngâm vào nước thuốc gì đó, tóm lại đã được xử lý rồi."

"Xử lý thứ này làm gì?" Triệu Phổ cảm thấy có chút ngán ngẩm, sao trên đời này lại nhiều biến thái cố chấp với người chết thế chứ? Dĩ nhiên là trừ Thư Ngốc nhà hắn ra!

"Có thể làm đồ trưng bày!" Công Tôn hỏi Triệu Phổ: "Ngươi có nhớ Bạch Long vương từng nói, miếu tà thần năm xưa, bên trong có rất nhiều đồ trưng bày bằng khô lâu không?"

Triệu Phổ nghĩ lại: "Nói như vậy, có thể nào không phải dời từ bãi tha ma đến hố, mà là đồ trong Khô Lâu thần miếu trước kia không?"

Công Tôn cảm thấy khả năng này không nhỏ. Nói rồi, hai người đều nhìn thi thể chưa phân huỷ hết kia —— Vậy yêu tăng này đã xảy ra chuyện gì?


→Chương sau: Chương 283→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro