Chương 298: Phạn Thiên Thánh Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 298: Phạn Thiên Thánh Tâm

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le

Bạch Quỷ Vương cùng Yêu Vương trước tiên so hai chiêu, đồng thời mở cánh cửa cho đồ đệ, trả lại cho một luận võ nóng.

Đoàn người vây xem đều kích động, so với trận đấu trước đó đã nghĩ còn đặc sắc hơn nhiều, nhưng vừa đánh nhau tất cả đều là hình ảnh không tưởng tượng nổi, thực sự là mở rộng tầm mắt.

Phương diện nội lực của Bạch Quỷ Vương chân thật không biết cùng Yểu Trường Thiên có khác nhau hay không, nhưng đấu pháp khẳng định so với Yểu Trường Thiên muốn điên hơn... Nhưng mà cũng không có ích lợi gì. Vô luận là nội lực có độc hay không, đem hết toàn lực kịch độc không gì sánh được của Bạch Quỷ Dạ Ca ra, nhưng vẫn bị Yêu Vương một chưởng đánh bay như thường.

Bạch Quỷ Vương tang tang mà nhìn đồ đệ bên bờ.

Dáng vẻ Triệu Phổ còn thật vui vẻ, tiếp tục giật dây sư phụ nhà mình, đánh tiếp nha, từng người một không được thì ta kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Bạch Quỷ Vương thở dài, màu tóc cùng sắc mặt cũng dần dần khôi phục, cũng không biết là bà ngoại đã tỉnh hay là thế nào nữa.

Lão gia tử đứng lên, yếu ớt bay nhẹ nhàng đến Quy Giáp sơn.

Lúc này trên Quy Giáp sơn, ba người khác đều có chút khẩn trương, bởi vì sao —— Yêu Vương đánh người thật a.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, hơi chút tỉnh lại, gần đây có hay không làm ra chuyện gì để bị đánh a.

Suy nghĩ một chút, hai người cảm thấy, lý do bị đánh hình như không ít...

Nghĩ tới đây, liền liếc nhìn Vô Sa ở một bên một cái.

Tổ Tương Du trước đây mỗi lần gặp rắc rối đều sẽ bị đánh, đều đem hòa thượng đẩy lên phía trước.

Vô Sa nhu thuận nghe lời, không thể cùng Yêu Vương tranh luận, hơn nữa còn giúp lão thánh tăng hài tử, Yêu Vương đánh người sẽ có chút cố kỵ.

Tổ Tương Du nhìn trạng thái Yêu Vương đánh Yểu Trường Thiên ban nãy, hình như không phải là đùa giỡn.

Hai người bọn họ cũng là đã từng trải qua mùi vị như vậy, ban nãy Yêu Vương hình như là cố ý khiêu khích bọn họ.

Yểu Trường Thiên mặt ủ mày chau mà về trên Quy Giáp sơn.

Triệu Phổ thì về lại trên thành lâu, tiếp tục xem tỷ thí.

Tiểu Lương Tử Tiểu Tứ Tử đều quấn lên, nói muốn xem tiểu hắc long.

Triệu Phổ đưa tay, trong lòng bàn tay tạo thành một đoàn vân vụ màu đen, trong mây mù tựa hồ có một con tiểu long màu đen.

Tiểu Tứ Tử muốn đưa tay sờ, lân phiến của con rồng kia liền khép lại.

Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ, phát hiện xúc cảm giống như là kim loại, nghĩ là giống như đang sờ sờ Tân Đình Hầu.

Lâm Dạ Hỏa cũng cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thảo luận về loại nội lực này của Triệu Phổ.

Loại nội lực này của Triệu Phổ, cùng Yểu Trường Thiên tuy rằng thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng, nhưng bản chất lại giống nhau.

Cùng hữu hình nội lực thông thường khác nhau, trong nội lực của Triệu Phổ cũng không phải thật sự tồn tại con rồng, mà chỉ tương tự lợi nhận của long lân.

Bạch Diễm của Bạch Quỷ Vương cùng Hắc Diễm của Triệu Phổ, kỳ thực đều là một loại thực thể hóa của nội lực, hắc sắc cùng bạch sắc thật giống như nội lực có ánh sáng của Yêu Vương cùng Ân Hậu, màu sắc của ánh sáng là do từng người khác nhau.

Còn chân chính quyết định uy lực của nội lực, chính là bản chất của loại nội lực này.

Bản chất nội lực của Bạch Quỷ Vương ở chỗ độc, độc có thể tạo nóng.

Mà bản chất nội lực của Triệu Phổ là cứng rắn.

Nội lực của Cửu vương gia không thể chế tạo độc, nhưng mỗi người đều có đặc điểm nội lực của bản thân, nội lực của Triệu Phổ có độ cứng cực mạnh, cái này có liên quan đến tính cách của Triệu Phổ.

Nói cách khác, Cửu vương gia thích nhất là cường độ của nội lực, tương tự với kim loại. Kim loại tựa như băng tuyết của Bạch Ngọc Đường, có thể là lưỡi dao cũng có thể là tường, có thể là một cây đao cũng có thể là một nghìn cây đao, có thể bền chắc như thép cũng có thể là một hắc long bằng kim loại, cái này xem ra tùy thuộc vào thẩm mỹ cùng yêu thích của Vương gia.

Công Tôn cũng qua cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau sờ tiểu long kia.

Triệu Phổ lại là nhìn Công Tôn.

Kỳ thực Công Tôn không biết, Triệu Phổ sở dĩ nghĩ thông suốt, là vì một việc xảy ra không lâu lắm...

Cửu vương gia phát hiện nội lực của mình dậm chân tại chỗ một khoảng thời gian không lâu, vấn đề nội lực chính hắn rõ ràng nhất.

Trước đó có cơ hội, hắn liền hỏi qua Yêu Vương.

Yêu Vương cho hắn một câu trả lời rất có ý tứ, "Mỗi người đều có nội lực thuộc về mình, dù cho Triển Tiểu Miêu là thân ngoại tôn của Tương Tương, Tương Tương có, cũng không có nghĩa là Tiểu Miêu Tể có. Ngươi cùng Yểu Trường Thiên hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, vậy của Yểu Trường Thiên vĩnh viễn cũng không phải là của ngươi, chỉ có của chính ngươi, mới chân chính thuộc về ngươi."

Cho dù Triệu Phổ thông minh đi nữa, lúc đó hắn cũng có chút nghĩ không ra, chỉ có thể tự nhủ nói, "Thuộc về ta....."

Yêu Vương mỉm cười, hỏi Triệu Phổ, "Ngươi cho rằng, ngươi là gì?"

Triệu Phổ cũng không nghĩ ra mình ai.

Vào ban đêm, Công Tôn bận rộn một ngày chạy về, tìm đá mài đao khắp nơi.

Triệu Phổ hỏi hắn làm gì.

Công Tôn nói ban nãy lúc giải phẫu thi thể, làm dao mổ thủng một lỗ, chỉ sợ là bị gãy.

Công Tôn vội vàng bận việc mài sống đao, Triệu Phổ đột nhiên hỏi hắn, "Ngươi cảm thấy ta là gì?"

Công Tôn sửng sốt, nghe ngữ khí của Triệu Phổ còn rất tích cực, liền có chút ngượng ngùng, "Nói cái gì đó."

Triệu Phổ đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi hắn, "Ta giống gì nha?"

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái, nhìn ánh mắt của hắn không giống như đang nói đùa, liền hỏi, "Là gì?"

"Ừ." Triệu Phổ gật đầu, tựa hồ rất bối rối.

Kỳ thực Triệu Phổ cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, bất quá Công Tôn nghe xong, liền giơ đao trong tay, nói, "Như cái này."

Nói xong, vừa chỉ chỉ Tân Đình Hầu bên giường, "Cũng có thể là cái kia."

Cửu vương gia nhìn dao mổ trong tay Công Tôn một chút, lại nhìn bả đao bên giường mình một chút, đột nhiên cũng có chút hiểu...

Ý nghĩ coi như khai thông, Triệu Phổ mấy ngày nay cũng một mực nghĩ nên làm như thế nào, nhưng luôn luôn không có biện pháp. Thẳng đến vừa rồi sau khi nhìn thấy Bạch Quỷ Vương hoàn toàn được thả ra, mới hiểu được đạo lý trong câu nói "Chỉ có chính ngươi, mới chân chính thuộc về của ngươi" của Yêu Vương.

....

Mà Triệu Phổ khai thông lần này, không chỉ chính hắn khai thông, đối với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đồng dạng có cùng cái nhìn, cũng là một loại dẫn dắt —— bọn họ muốn đột phá chân chính, đi lên đường võ thánh theo chân sư phụ bọn họ, phải tìm được nội lực thuộc về bản thân mình!

Lúc này trên Quy Giáp sơn, Yêu Vương liếc một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vô Sa đại sư.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau —— dĩ nhiên chủ động để mắt tới hòa thượng béo.

Yêu Vương trên dưới quan sát Vô Sa đại sư một chút, đột nhiên nhướng cao khóe miệng cười, đi lên phía trước từng bước... Cứ như vậy thời gian một cái chớp mắt, Yêu Vương đã không thấy đâu.

Mọi người vây xem cũng sững sờ, chờ hiểu được, Yêu Vương đã xuất hiện ở phía sau Vô Sa đại sư.

Lúc Yêu Vương xuất hiện ở sau lưng đại sư vung tay lên... Một chưởng lại vỗ vào lửa.

Vị trí ở chỗ của Vô Sa đại sư đã thành một đoàn lửa, mà lúc mọi người ở đây kinh hãi cho rằng đại sư hóa thành lửa, đại sư lại xuất hiện ở phía sau của Yêu Vương, đồng thời trên người còn bùng cháy hỏa diễm.

Theo chân Vô Sa đại sư từng bước, toàn bộ xung quanh Quy Giáp sơn dấy lên một vòng ngọn lửa, lúc này thế nhưng là hỏa hoạn thứ thiệt.

Thiên Tôn đều có chút chịu không nổi, một người hai người thế nào đều là loại nội lực nóng hổi này, phiền chết người đi được!

Mà mọi người vây xem còn lại là đều phát hiện một vấn đề.

Tiểu Lương Tử liền hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Hỏa Kê, lửa của đại sư vì sao có thể tùy thời đều có, hơn nữa có thể lớn có thể nhỏ, lửa của ngươi cơ bản phải rút đao hoặc là phải có một chiêu thức mới có thể đi ra, hơn nữa lửa cũng thật lớn!"

Lâm Dạ Hỏa "Sách" một tiếng, cũng không cần Tiểu Lương Tử nhắc nhở, hắn tự nhiên biết vấn đề này của mình.

Kỳ thực nội lực của Lâm Dạ Hỏa có chút giống với nội lực của Bạch Ngọc Đường, chính là lửa của Lâm Dạ Hỏa cùng băng Bạch Ngọc Đường là bản thân tự có, mà đồng thời võ công của bọn họ học cũng đều là nội lực cực nóng cực lạnh, cho nên cách điều khiển lửa của Lâm Dạ Hỏa, chắc cũng giống cách điều khiển băng của Bạch Ngọc Đường.

Nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy.

Bạch Ngọc Đường đối với điều khiển băng hiểu biết rất ít, dựa vào bản năng mà tự biết.

Điều khiển lửa của Lâm Dạ Hỏa cũng không phải xuất phát từ một loại bản năng, mà là trước khi xuất thủ thì cần suy nghĩ một chút.

Cái này cũng rất đáng giá để suy nghĩ.

Muốn nói thiên phú của hai người, kỳ thực không sai biệt lắm, Lâm Dạ Hỏa thiên tư thông minh ngộ tính cực cao, tính cách cùng Bạch Ngọc Đường khác nhau, nhưng cũng rất khéo léo.

Nếu bàn về dạy, tình huống của Vô Sa đại sư cùng Thiên Tôn cũng không sai biệt lắm, đều thuộc loại từ nhỏ mang theo, mang đứa nhỏ hai người bọn họ cũng không chỉ là làm sư phụ, mà là trực tiếp lo liệu mọi việc bằng hình thức ở chung trước kia của mình với người khác.

Hai người bọn họ trong lúc đó khác nhau ở chỗ, đó chính là huyết thống.

Tuy rằng băng cùng lửa đều là hai người bọn họ trời sinh tự mang, nhưng Bạch Ngọc Đường có một đặc điểm song trọng băng.

Băng của Ngũ Gia từ trong bụng mẹ đi ra đã tự có, dù sao cũng là Băng Ngư tộc a, hơn nữa còn có băng của sư phụ hắn, cho nên năng lực băng tuyết trong tay Bạch Ngọc Đường là vô sự tự thông.

Mà Lâm Dạ Hỏa bản thân là Sa Yêu tộc, Tiểu Sa Yêu cũng không có lửa, nhưng hắn cùng Sa Yêu khác lại khác nhau, phía sau Hỏa Phượng có một con phượng hoàng, lửa của hắn chính là bắt nguồn từ một chi huyết thống của hắn. Nhưng cha nương của Lâm Dạ Hỏa đều là Sa Yêu, này biểu thị huyết thống khiến hắn có lửa là cách đời mà có, thậm chí có thể cách không chỉ một đời, nội lực của muội muội nhà hắn Lâm Nguyệt Y hoàn toàn không có lửa...

Cho nên đơn giản khái quát, băng của Bạch Ngọc Đường là song băng, mà lửa của Lâm Dạ Hỏa, là bán lửa, nói đúng hơn là hắn chỉ có một nửa lửa, mà nửa lửa của huyết thống này, lại bị huyết thống của Sa Yêu tộc thay thế.

Cái này rất đòi mạng a, tình cảnh của Lâm Dạ Hỏa không phải có thể khai thông là được, mà là hạn chế trên điều kiện huyết thống.

Ban nãy mới nhìn Triệu Phổ khai thông, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên cũng có một ý nghĩ, vậy không phải mình còn có nửa huyết thống của Sa Yêu sao, có hkhi nào cũng sẽ có nội lực thuộc về bản thân mình, có thể bổ khuyết nửa lửa bị mất kia?

Nhưng nghĩ lại, Hỏa Phượng cũng có chút xung động muốn mắng nương a, đặc tính của Sa Yêu tộc là không lạc đường... Thiên phú này lúc luyện công không hề hữu dụng a, chẳng lẽ lại làm cây đuốc ném ra ngoài, để cho nó đi trong thành dạo một vòng rồi trở về sao?

Bên cạnh Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương vẫn luôn lưu ý hắn, nôn nóng của Hỏa Phượng hắn cũng có thể cảm nhận được. Nhưng Trâu Lương cũng rất bất đắc dĩ, luận võ công hắn so với Lâm Dạ Hỏa thấp hơn, hơn nữa hắn cũng không có danh sư gì dạy dỗ, võ công đều dựa vào đánh nhau luyện ra được, cái gì huyết thống cái gì khai thông, hắn muốn giúp cũng không được.

Hỏa Phượng càng nghĩ càng giận, mà dưới lầu Vô Sa đại sư nhưng thật ra không giống Yểu Trường Thiên bị đánh bay, chỉ là đầu bóng lưỡng bị Yêu Vương vỗ hai cái.

Có người nói đại sư có một quy củ, ai cũng không cho phép vỗ đầu bóng lưỡng của hắn, vỗ một cái bị mắng vỗ hai cái sẽ bị đánh, nếu ai dám vỗ xuống ba cái, đại sư liền liều mạng với ngươi.

Nhưng Yêu Vương hôm nay chính là chạy đến khiêu khích người, Thiên Tôn Ân Hậu đều ở đó cân nhắc, đã hai người nga!

Kết quả là nghe được tiếng thanh thúy "Ba" một tiếng.

Yêu Vương xoay xoay xong chuyện, kết kết thật thật* ở trên đầu dưa ngốc của đại hòa thượng vỗ một cái, phải nói là vô cùng kêu a.

*thật mạnh

Trong nháy mắt, Quỷ Hải lâm rơi vào biển lửa.

Tuyết Trung Kính của Thiên Tôn lại nổi lên, trên Quỷ Hải hỏa quang tận trời, cát vàng xung quanh đều bị đốt đỏ, đoàn người đều lui về phía sau.

Vô Sa đại sư đứng trong lửa, đưa tay vuốt đầu dưa bóng lưỡng của mình, tức giận, "Đã nói không cho phép vỗ!"

Yêu Vương nhìn tay của mình một chút, "Nguyên lai lên cân đầu cũng sẽ có thịt, xúc cảm so với khi còn bé tốt hơn nga!"

Một câu nói này, mọi người chỉ thấy mặt đại sư liền vụt đỏ, dĩ nhiên cũng có thể là bị hỏa quang ánh lên.

Mọi người vây xem đều lắc đầu thật mạnh, Tiểu Tứ Tử đang bưng mặt biểu thị —— Yêu Yêu thật xấu thật quá phận!

Mọi người cũng cảm thấy, kỳ thực sợ bị nói mập đi, ngoại trừ Tiểu Tứ Tử ra, còn có đại sư...

Lâm Dạ Hỏa nâng cằm nằm úp lên thành lâu thở dài —— mọi người đều là nút thòng lọng mà hắn là nút chết a, sư phụ hắn mỗi lần dạy hắn đều lề mề lải nhải lắm mồm nói vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, kỳ thực cho dù không nói rõ ràng, chính hắn cũng có thể hiểu cặn kẽ, nhưng duy chỉ có huyết thống ngăn cách làm sao mà bổ khuyết cứu? Cảm giác là đã đến hạn mức cao nhất...

Mà trên Quy Giáp sơn, Vô Sa đại sư tức giận đồng thời, lặng lẽ liếc đồ đệ trên thành lâu một cái.

Tiểu Lâm Tử nâng cằm vô tình mà nhìn bên này.

Đại sư hơi nhíu nhíu mày, trong miệng cũng không nhịn được nói thầm, "Thực sự chỉ có thể đến đó thôi sao?"

Đang tự thở dài, lại nghe đối diện Yêu Vương cười, hỏi ngược lại, "Ai nói?"

Vô Sa đại sư hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Yêu Vương.

Chỉ thấy Yêu Vương giơ tay lên, vung tay khai nhãn một đạo hỏa quang, không nhanh không chậm nói, "Phạn thiên thánh tâm, vĩnh vô chỉ cảnh*!"

*vĩnh viễn không có tận cùng



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro