Chương 313: Giả Tử*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 313: Giả Tử*

*giả chết, chết giả

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Vốn dĩ chỉ là một hội Phật pháp thông thường, nhưng theo thời gian tới gần, sự tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp.

Triển Chiêu mơ hồ nhớ mình còn có án mạng chưa phá...

"Được rồi!"Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, "Trước đó, chỗ Hầu Phi Liêm bị bắt cũng là Phùng gia.... Có khi nào liên quan tới Phùng Mãnh có thể hay không?"

"Phùng Mãnh........" Thiên Tôn cau mày, hỏi Bạch Long vương, "Lúc Ở trên núi pháp hiệu là cái gì?"

Bạch Long vương trừng mắt nhìn, buông tay —— Ai mà biết được chứ?

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn một cái —— Không phải ngươi rảnh rỗi đều ở trên núi sao?

Bạch Long vương bất mãn nhìn Thiên Tôn —— Ngươi không chỉ hung Tiểu An ngươi còn hung ta! Tiểu Du đáng ghét muốn chết!

Bạch Long vương bỏ chạy về phía trước cùng đi với An Vân Khoát.

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Ân Hậu —— Ta nói gì sai à ? !

Ân Hậu nhún vai một cái —— Ai biết được chứ? Có lẽ hai người bọn họ tương đối mẫn cảm.

Thiên Tôn "Hừ" một tiếng không nói lời nào.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa quấn lấy Bạch Quỷ vương hỏi lung tung này kia.

Bạch Quỷ vương suy nghĩ hồi lâu, lại "A" một tiếng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhìn hắn —— Ngươi có cần nghĩ lâu như vậy hay không a, bệnh hay quên thường không lâu vậy!

Bạch Quỷ vương nói, "Ta sau đó không tìm được thân thích của Phùng gia, Phùng Mãnh có thân quyến, nhưng trong phủ đệ cũng không có người. Sau đó, từ đường nhà Phùng Mãnh cháy, bên trong bị đốt thật sạch sẽ. Hình như ngay cả gia phổ gia phả cũng đều cùng bị đốt rụi, cho nên cũng không tra được Phùng gia có những ai khác."

Triển Chiêu làm một bộ khoái kinh nghiệm phá án phong phú, liền cảm thấy ra một vài điểm đáng ngờ, "Phùng Mãnh cùng mấy phó tướng đều bị độc chết lúc ăn cơm phải không? Cho đại tướng quân thân cư yếu chức* này hạ độc cũng không dễ dàng đâu, vậy khẳng định phải là người bên cạnh động thủ... Hơn nữa muốn vào kim khố trộm đồ, bản thân Vương Toản cũng không phải người nhà bọn họ, không chừng là nội ứng ngoại hợp**, có lẽ nói còn có cái bí mật khác?"

*bản thân giữ chức vụ quan trọng

**nội công ngoại kích; trong ngoài phối hợp; trong ứng ngoài hợp

Tất cả mọi người cảm thấy có khả năng này.

"Hắc Khô Lâu giáo cùng Khô Lâu Tà thần giáo có quan hệ hay không?" Ân Hậu hỏi.

Tất cả mọi người cau mày, đồ chơi này mà có thể ăn khớp a, đám người Khô Lâu Tà thần giáo còn một thân đen treo khô lâu lần tràng hạt.... Cảm giác trang bị đều không sai biệt lắm.

Chờ lúc Triển Chiêu bọn họ đến khách điếm Hắc Khô Lâu giáo mướn ở, phát hiện cửa đã vây quanh không ít người, ban nãy bốn đại tông phái kia dĩ nhiên đuổi tới, đem khách điếm vây quanh, để cho người Hắc Khô Lâu giáo đi ra.

Mọi người cảm thấy cơ hội không sai, liền tìm một chỗ âm thầm quan sát.

Vương Toản cũng không có xuất hiện, chính là an bài mấy người tiểu đệ tử đi ra ra đuổi đám người này đi.

Triển Chiêu bọn họ nghe xong một hồi, mới hiểu được Cửu Nguyên mấy người bọn hắn ở ầm ĩ chút gì, nguyên lai là Hắc Khô Lâu giáo trộm đi đầu Phật trong miếu bọn họ.

Tất cả mọi người cảm thấy tà môn —— lại trộm đầu Phật? Đám người này đều ham mê cái gì?

Lúc này, cửa sổ lầu hai khách sạn bình dân bị đẩy ra.

Vương Toản dựa vào cửa sổ, mở miệng liền nhục nhã vậy bốn đại tông phái, nói rất không khách khí.

Đang nói, Vương Toản đột nhiên nhìn xa xa bất động.

Mọi người theo ánh mắt của Vương Toản, phát hiện hắn thấy được đứng ở đầu ngõ, đang ngẩng đầu nhìn An Vân Khoát.

Vương Toản tựa hồ là lấy làm kinh hãi, sau đó hoặc như là bị cái gì kích thích, lui về sau một bước, đưa tay liền đóng cửa sổ lại.

Cửu Nguyên bọn hắn cũng chú ý tới sự bất thường của Vương Toản, nhìn lại, thở một hơi lãnh khí.

Bọn họ không thấy An Vân Khoát, mà thấy Thiên Tôn.

Bốn vị phương trượng xoay người chạy.

Vậy chạy trốn chỗ nào a?

Chợt nghe Thiên Tôn chậm rì rì nói một câu, "Tất cả trở lại cho ta."

Tứ đại phương trượng đều lập tức dừng lại, đứng ở chỗ không xa, nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại, tội nghiệp nhìn Thiên Tôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn thấy mới mẻ —— Uy lực lớn như vậy a, năm đó đến tột cùng là bị chỉnh thảm đến mức nào chứ?

Thiên Tôn vươn một ngón tay, hướng về phía bốn người kia ngoắc ngoắc.

Bốn vị phương trượng đều là gương mặt đau khổ chạy trở về, gặp mặt liền hành lễ: "Một thời gian không gặp tôn chủ... Phong thái như trước....."

Triển Chiêu còn thật tò mò mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Tôn chủ là cách gọi gì thế?

Ngũ Gia suy nghĩ —— Chắc là tôn xưng của thí chủ?

Triển Chiêu vỗ tay một cái —— thì ra là thế!

Thiên Tôn hỏi bốn người kia, "Cái Hắc Khô Lâu giáo kia là thế nào?"

Bốn người liền thất chủy bát thiệt* cướp lời, Thiên Tôn trợn mắt liếc bốn người.

*bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói

Bốn người đều câm miệng, nhìn nhau, cuối cùng Cửu Nguyên nói, "Hắc Khô Lâu giáo ở Tây Vực hoạt động nhiều năm, dính líu đến nhiều án tử trộm đầu Phật... Thế nhưng cũng không có chứng cứ."

"Trộm đầu Phật làm cái gì?" Thiên Tôn hỏi.

Tròng mắt bốn người liền bắt đầu chuyển... Chợt nghe Thiên Tôn "A" một tiếng.

Cửu Nguyên vội vàng phải trả lời, "Bọn họ đều là chi nhánh của Tà Thần Khô Lâu giáo lúc đầu, vì là tìm Thánh Tâm quyển chân chính!"

Thiên Tôn khẽ nhíu mày.

"Thánh Tâm quyển chân chính?" Triển Chiêu có chút không giải thích được, "Thánh Tâm quyển của Thánh Sơn Tự là giả sao?"

Bốn người đều gật đầu.

Cửu Nguyên nói, "Tương truyền Thánh Tâm quyển chân chính thật ra là ở bên trong Thánh Điện Sơn, Phạn điện chỉ là chỗ cổng vào của Thánh Điện Sơn. Hiện tại bộ Thánh Tâm quyển của Thánh Sơn Tự kia là giả, nhưng cũng hữu dụng, cần phải phối hợp một bộ kinh quyển giả này, mới có thể xem hiểu Thánh Tâm quyển chân chính."

"Các ngươi làm nhiều trò bịp như vậy, muốn Thánh Tâm quyển rốt cuộc là để làm gì?" Ân Hậu nhịn không được hỏi.

Cửu Nguyên bọn họ nhỏ giọng nói, "Bên trong Thánh Điện Sơn... Có Khô Lâu Tà thần thật sự."

"Cái gì?" Bạch Long vương cau mày, "Thánh Điện Sơn chính là thánh địa phật môn, ngươi nói Tà Thần ở trong núi?"

Cửu Nguyên nhìn mọi người, tựa hồ là không dám nói.

Thiên Tôn thúc giục hắn, "Mau nói."

"Có đồn đãi nói... Khởi nguyên của Thánh Điện Sơn chính là Khô Lâu Tà thần nô dịch hàng vạn hàng nghìn giáo chúng kiến tạo. Lực lượng chân chính của Tà Thần, thông qua Thánh Tâm quyển Tà Thần coi trộm cổ kim*, cho nên mới có bia tiên đoán trong sơn cốc. Bia tiên đoán này đều là một bộ phận Tà Thần từ trên Thánh Tâm quyển trích lục xuống, thánh tăng trên Thánh Điện Sơn thật ra đều biết bí mật này, vì giữ gìn cái thánh địa phật môn Thánh Điện Sơn giả tạo này, mới có thể ở lúc Phạn điện xuất hiện , ngăn trở mọi người lên núi, tận lực kéo dài thời gian..."

*xưa và nay

Mọi người nghe đến đều có chút không nói gì, nhưng bia tiên đoán của Thánh Điện Sơn đích thật là rất thần kỳ, có thể đích thật là đến từ chính Thánh Tâm quyển quyển... Khô Lâu Tà thần cái kia liền có chút giả dối.

...

Cùng lúc đó, khách điếm.

Vương Toản đóng cửa sổ lại lui về sau hai bước đặt mông ngồi xuống ghế, trong miệng tự lẩm bẩm, "Hắn thế nào còn sống... Không đúng a, hắn hẳn là đã sớm chết rồi....."

Mấy người Hắc Khô Lâu giáo khác đều hỏi hắn, "Ngươi nói cái gì?"

Vương Toản ngẩng đầu nhìn bên cạnh mấy người, nói, "Ta thấy An Vân Khoát...."

Mấy cái khác đều ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Hắc? An Vân Khoát? Tội thần kia không phải là đã sớm chết sao!"

"Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, hoa mắt đi!"

Mấy người khác cũng không tin, nhưng trong lời nói, bọn họ hiển nhiên đều biết An Vân Khoát.

Mà mấy người này không biết là, thật ra thì bọn họ toàn bộ quá trình nói chuyện, đều ở có một người ở trong giám thị... Giao Giao.

Bạch Ngọc Đường ban nãy chú ý tới cử động quái dị của Vương Toản, để Giao Giao vào trong phòng khách sạn bình dân, nghe bọn hắn nói chuyện.

Vương Toản đứng lên liền thu dọn đồ đạc, "Không được, phải lập tức đi! Chậm sẽ sinh biến!"

Mấy người khác đều cau mày.

Có một người liền đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, "Ta cũng muốn xem....."

Vương Toản muốn đi ngăn, nhưng cửa sổ đã mở ra.

Một người khác thăm dò ra bên ngoài liếc mắt nhìn.

Bạch Ngọc Đường ý bảo An Vân Khoát, nhìn phương hướng cửa sổ.

An Vân Khoát ngẩng đầu liếc mắt nhìn.

Ngay lập tức liền đối mặt, người kia cũng ngây ngẩn cả người.

Phía sau hắn hai người khác đi lên mang mặt nạ khô lâu đều thật nhanh nhanh đóng cửa sổ lại.

Bạch Ngọc Đường hỏi An Vân Khoát, "Người nào?"

An Vân Khoát nói, "Phùng Mãnh, Vương Toản, Thạch Bỉnh, Bùi Đào. Bốn tướng thủ thành của cửa thứ nhất. Năm đó chạy một cái Vương Toản, ba cái khác dựa theo ý tứ của hắn đều trúng độc chết."

Vừa nói, An Vân Khoát vừa chỉ chỉ Bạch Quỷ vương.

Bạch Quỷ vương sờ cằm, "Đích xác nói là chết a... Chẳng lẽ ba người kia là thế thân?"

"Bốn người bọn họ là kế hoạch tốt." An Vân Khoát nhàn nhạt nói, "Dẫn Bạch Quỷ vương bắc phạt*, bỏ qua cả sĩ binh cùng bách tính của tòa thành trì, bọn họ giả chết.... Mang theo cái đồ trọng yếu gì còn có người nhà của mình chạy trốn."

*đưa quân đi về phía Bắc chinh phạt

"Không thể tha thứ!" Triển Chiêu vừa nghe lại nổi giận, phải đi đối diện tìm bốn người đến ném tới quân doanh theo quân pháp xử trí.

An Vân Khoát lại hỏi, "Bọn họ là tướng lĩnh của tiền triều, không phải là tướng lĩnh của Đại Tống, quân quy của Tống triều đối với bọn họ có ích lợi gì? Bọn họ thúc đẩy Bạch Quỷ vương bắc phạt, nhanh chóng hủy diệt tiền triều, đối với Đại Tống không phải là có công sao?"

Triển Chiêu giương miệng một chốc không có thể nói ra cái gì, "Không thể tính như vậy!"

An Vân Khoát bình thản nói, "Chết không có đối chứng, ngươi muốn đi tư hành* sao?"

*giải quyết cá nhân

Triển Chiêu có chút tức giận, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường —— Tiểu Bạch Đường! Ngươi lên!

Ngũ Gia buông tay —— Ngươi cũng không nói ta lên có ích lợi gì?

Hai người đều nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên minh bạch Thiên Tôn tại sao lại giận An Vân Khoát đã lâu như vậy, nhắc tới đám người hại hắn thảm như vậy, nếu là người khác, lúc này đều tức sùi bọt mép muốn đi tìm bọn họ liều mạng, vị này còn mạn điều tư lý*, hình như chuyện không liên quan đến mình.

*chậm rãi; thong thả ung dung

An Vân Khoát thấy ba tiểu hài nhi cấp bách thành như vậy, khẽ mỉm cười một cái, nói, "Năm đó toàn bộ tướng lãnh thủ thành đều có trách nhiệm, chúng ta đều là tội đáng chết vạn lần..."

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên phía sau Thiên Tôn bay lên một cước.

An Vân Khoát bị một cước đạp đi ra ngoài, bay thẳng vào khách điếm đối diện.

Bốn vị phương trượng kia giương miệng đều ngây dại, một cước đạp này của Thiên Tôn...

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều muốn vỗ tay, cảm thấy đạp hảo, vừa quay đầu lại, mới phát hiện đạp người chính là Thiên Tôn.

Thiên Tôn một cước đem An Vân Khoát đạp bay sau đó mình cũng nhảy lên cửa sổ khách điếm.

Lúc này, ở bên trong, mấy người Vương Toản đang chỉnh lý đồ châu báu chuẩn bị chạy trốn, ai cũng không có đề phòng cửa sổ "rầm" một tiếng, một người bay vào.

Bốn người cũng là có tật giật mình, vội vàng muốn tông cửa xông ra.

Kết quả An Vân Khoát đặt mông té ở trên bàn, đem bàn đều đè sụp.

Hắn vừa xoa thắt lưng, vừa cùng bốn người chuẩn bị trốn chạy nói, "Đừng chạy, không chạy thoát được đâu."

Bốn người chỗ nào lo lắng để ý đến hắn a, đẩy cửa ra... Chợt nghe đến "sưu" một tiếng, hai cánh cửa kia đột nhiên đóng lại.

Bốn người bị một cổ lực lượng kéo ra ngoài, sau đó bay thẳng ra khỏi khách điếm.

Thiên Tôn đứng ở bên cửa sổ khách điếm, nhìn mấy người Vương Toản bọn hắn té phía dưới, đối với Triển Chiêu bọn họ trợn mắt hốc mồm xa xa nói, "Ngớ ra để làm chi? Bắt trở lại a!"

Triển Chiêu bọn họ phục hồi tinh thần lại, nhanh đi bắt người.

Thiên Tôn nhìn bốn người phía dưới bị Triển Chiêu bọn họ bắt lại, áp giải đi, lại liếc nhìn bốn người phương trượng đối diện.

Bốn người ngoan ngoãn rúc cổ theo Triển Chiêu bọn họ cùng đi.

Bạch Long vương lắc đầu, cùng Bạch Quỷ vương cùng nhau đi trở về.

Ân Hậu đi tới cửa sổ dưới, ngửa mặt nhìn nhìn.

Thiên Tôn trở lại trong phòng khách điếm, liếc mắt nhìn An Vân Khoát từ dưới đất bò dậy.

An Vân Khoát xoa xoa thắt lưng, cười nhìn Thiên Tôn, "Tiểu Du nội lực lại cao lên a."

Thiên Tôn nhìn hắn chằm chằm một hồi, đột nhiên nở nụ cười.

An Vân Khoát nhìn chằm chằm cười của Thiên Tôn ngây ngẩn cả người.... Hắn đã một trăm năm chưa thấy qua Tiểu Du đối với hắn nở nụ cười.

Thiên Tôn cười xong, từ tốn nói một câu, "Xét đến cùng, ở trong lòng các ngươi, người bạn như ta đây cũng không quan trọng như vậy."

An Vân Khoát há miệng.

"Các ngươi có thể chết vì đại nghĩa trong lòng mình, chết vì bị người yêu phụ lòng, đúng, đó đều là chuyện không liên quan đến ta." Thiên Tôn chỉ chỉ Ân Hậu phía ngoài, "Hắn lại không chết, hắn theo ta cùng nhau sống sót, vô luận bao nhiêu khó khăn, hắn trong nháy mắt đó cũng không nghĩ tới muốn chết. Bỏ qua bằng hữu đi tìm chết hay là vì bằng hữu sống sót, sự lựa chọn này cũng không khó, lúc các ngươi quyết định, ngay cả do dự cũng chưa từng do dự một chút."

Nói xong, Thiên Tôn nhảy ra cửa sổ, rơi xuống dưới lầu, đi cùng Ân Hậu đang chờ bên ngoài.

----------------

Ros: Câu nói của Thiên Tôn nghe rất cảm động cùng có lý a! Mà Tôn Tôn nói ra làm tui cảm giác hai người bao có gian tình lun á, mặc dù ngoại công đã có ngoại mẫu rồi nhưng tui vẫn đẩy mạnh thuyền của hai người a.

Chim: Cảm nhận về câu cuối cùng của Tôn thế này: Không tính Ân, 2 người duy nhất mà Tôn thừa nhận là bằng hữu khi còn trẻ chính là An Vân Khoát và Huyền Thị. An Vân Khoát vì đại nghĩa mà chịu chém đầu, cuối cùng được Tôn cứu. Huyễn Thị vì bị anh trai phụ lòng mà biến mất khỏi thế gian. Thế giới của Tôn rất nhỏ, có Yêu vương, có Ân, có thêm hai người đó nữa, nhưng lúc hai người đó quyết định sẽ chết lại chưa từng nghĩ đến Tôn. Còn về Ân ấy à, không phải là không muốn buông xuôi đâu, mà là buông xuôi không được. Có lẽ lúc sắp chết Ân đã nghĩ thế này: Mình không được chết! Không thể nào chết được! Ở nhà còn một con chim ngốc không ai lo, hắn dễ lừa như vậy, lỡ đâu bị người ta lừa bán mất thì sao? Hắn lại mù đường, nhỡ đi ra ngoài bị lạc thì sao? Hắn cũng không biết chăm sóc bản thân, lỡ nuôi mình chết luôn thì sao? Quan trọng nhất là mình chết thì hắn sẽ phát điên, thiên hạ sẽ đại loạn, hắn sẽ đồ sát võ lâm chính phái! Mình không thể chết trước hắn được! Vậy là cuối cùng Ân bò từ địa ngục lên.




→Chương sau: Chương 314→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro