Chương 328: Phạn điện xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 328: Phạn điện xuất hiện

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy trên cây gậy đồng, mấy chữ "Thánh pháp côn".

Hai người bọn họ đều thấy qua loại chữ này, Hỏa Phượng dùng không ít đồ có loại chữ này, như "Thánh Sơn tự", ngay cả trên yên ngựa của Ngai Ngai cũng có "Thánh Sơn tự thần mộc" gì gì đó.

Cho nên thứ trên thi thể này, là gậy của Thánh Sơn tự?

Triển Chiêu nhìn mọi người trò chuyện náo nhiệt phía dưới một chút, liền hoài nghi thi thể này có liên quan đến thái sư gia của Lâm Dạ Hỏa hay không.

Muốn cùng Bạch Ngọc Đường vươn tay lên, Triển Chiêu liền đưa tay, kéo Bạch Ngọc Đường một cái.

Ngũ Gia đang nghiên cứu cây gậy kia, thình lình bị Triển Chiêu kéo tay, thiếu chút nữa dưới chân trượt ngã, theo bản năng liền nắm chặt gậy đồng trước mắt.

Mà cỗ thi thể kia cũng không biết có phải do nhiều năm bị gió thổi cùng phơi nắng, nên tương đối mỏng manh, cây gậy kia khẽ động, thi thể lập tức bị bung ra, phía trên bên trái mở một góc lớn rồi "Rầm" một tiếng, thây khô rơi xuống, từ trên nóc nhà thật cao trực tiếp rơi xuống đất, rớt nát bấy.

Mọi người liền nhìn thây khô bị rơi tứ phân ngũ liệt*, đầu còn lăn đến chân mọi người.

*chia năm xẻ bảy

Tiểu Tứ Tử đưa tay nhặt lên nhìn nhìn, "Là một nam nhân nga."

Mọi người yên lặng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà gây họa.

Triển Chiêu đem tay mới vừa túm Bạch Ngọc Đường rụt về giấu sau lưng.

Ngũ Gia nhìn nhìn hắn.

Triển Chiêu lập tức duỗi hai tay ôm hắn, "Ngọc Đường cẩn thận ngã xuống!"

Bạch Ngọc Đường một tay còn nắm cây gậy kia a, hỏi Triển Chiêu —— Miêu Nhi, làm sao bây giờ?

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —— dù sao thi thể cũng đã rớt xuống, rút ra luôn đi?

Ngũ Gia cảm thấy cũng đúng, liền rút cây gậy một cái.

Kết quả, phát hiện trên gậy còn treo một thứ, một mảnh vải rách nhăn nheo màu nâu.

Ngũ Gia cũng không nghĩ nhiều, cùng Triển Chiêu nhảy xuống nóc nhà.

Phía dưới Công Tôn cùng nhóm hài tử đem hài cốt rơi lả tả lượm trở về, hợp lại một chỗ.

Công Tôn đang đứng bên cạnh thây khô đếm đầu khớp xương, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cầm gậy xuống.

Công Tôn chỉ khối "Vải rách" trên cây gậy trong tay Ngũ Gia một cái liền hô, "Đừng động!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn đem vải rách trên cây gậy lấy xuống đặt vào ngực thi thể, nói, "Trái tim* nga."

*ý nói "miếng vải rách" đó thật ra là trái tim của cái xác á!

Mọi người lập tức nhìn Bạch Ngọc Đường.

Quả nhiên, sau khi Ngũ Gia nghe hai chữ "trái tim" thì lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước, rõ ràng dao động một chút.

Bất quá, Ngũ Gia thường thấy "tràng diện lớn" hiển nhiên đã thành thói quen, thuận lợi đem gậy đưa cho Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhận ra cây gậy này, Lâm Dạ Hỏa càng không cần phải nói.

Hỏa Phượng đưa cho sư phụ hắn xem.

Vô Sa đại sư cũng cau mày, "Thánh Sơn tự ta vẫn luôn dùng gậy gỗ, gậy đồng..."

Đại sư nhìn tử thi một chút, lại nhìn gậy một chút, tự nhủ nói, "Ta biết đại khái đây là ai rồi."

Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn đại sư —— ai nha?

Đại sư thở dài, nói, "Có thể là sư đệ của sư gia trong truyền thuyết."

Tất cả mọi người tính thế hệ một chút.

Hỏa Phượng hỏi, "Thái sư thúc của ta sao?"

Vô Sa đại sư tựa hồ có chút khó xử, "Người này đã bị Thánh Sơn tự xoá tên... Nguyên nhân cụ thể cũng không rõ, ta trước đây chỉ nghe sư phụ nhắc qua một hai lần, cảm giác sư phụ cũng không quá rõ."

Tất cả mọi người bị gợi lên lòng hiếu kỳ —— thần bí như vậy sao?

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Vậy... Cây gậy này là cây gậy của thái sư gia sao? Hay là của người khác?"

Vô Sa đại sư lắc đầu, "Ta khi còn bé có nghe các sư huynh trong miếu nói qua, vị tăng lữ bị đuổi đi kia chính là pháp tăng của Thánh Sơn tự, Thánh Sơn tự mỗi khi có tăng lữ phá giới, cũng sẽ do pháp tăng cầm cây gậy này chấp hành hình phạt."

"Như vậy người chết này, là bị pháp tăng cầm gậy đồng xem xét quyết định sao, hay vị này chính là vị pháp tăng kia, bị cây gậy của mình đóng lên nóc nhà?" Triển Chiêu hỏi.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lại nhìn hài cốt tan tành một chút... Thủ pháp này, cảm giác giống như bị trừng phạt hơn.

"Chấp hành hình phạt là trực tiếp giết chết sao?"

Tất cả mọi người cảm thấy nghiêm phạt kiểu này có chút gay gắt, vị huynh đài này đã phạm bao nhiêu tội, mà đã bị gậy đồng xuyên tim, còn phải phơi thây ở nơi hoang dã bị gió thổi cũng phơi nắng nhiều năm như vậy?

Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, sự tình quá lâu trước kia cũng không thể nào truy tra*, Công Tôn cũng nói, trạng thái này của thi thể, muốn tra ra thân phận cũng không dễ dàng.

*truy vấn + tra xét

Nhóm ảnh vệ dùng vải trắng bọc thi thể lại, tạm thời trước tiên để đó đã.

...

Mọi người tiếp tục đi vào trong miếu.

Lâm Dạ Hỏa dẫn đường, đi qua đại điện trống trải, đi tới hậu viện.

Quả nhiên, ở trong sơn động, có một thi hài niên đại đã lâu khác. Cùng cái treo ở trên nóc nhà khác biệt ở chỗ, cổ thi hài này là đang ngồi, tăng bào cũng không rách nát. Tuy rằng khuôn mặt bởi vì mất nước mà lõm xuống, nhưng gương mặt vẫn tương đối an tường.

Vô Sa đại sư nhìn tăng bào mà thi hài mặc một hồi, gật đầu, nói đây chính là sư gia hắn.

Đại sư mang theo Lâm Dạ Hỏa lạy thánh tăng một cái, sau đó đứng dậy, để đồ đệ dẫn đường đi đến chỗ cất giữ kinh quyển.

Hỏa Phượng nhỏ giọng hỏi, "Cứ để thái sư gia ở đây sao? Có muốn mang về hay không a..."

Vô Sa khẽ mỉm cười một cái, "Hắn không phải đã nói sao, không được tìm hắn."

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, thấy đại sư tựa hồ có chút mất mát, liền chọc hắn nói, "Ai, cùng lắm thì chúng ta hàng năm đem xá lợi của sư gia cùng sư tổ trong tháp thay phiên mang vào đây bồi hắn nga!"

Vô Sa đại sư có chút dở khóc dở cười nhìn đồ đệ, bất quá chút mất mát vừa rồi cũng tan thành mây khói...

Ngân Yêu Vương phát hiện mấy tiểu hài nhi này rất biết cách hống sư phụ nhà mình, so với tổ Tương Du thì tri kỷ hơn nhiều.

Lão gia tử có chút nghĩ không ra, đồ đệ so với bản thân thì biết cách dạy đồ đệ hơn a... Tuy rằng không dạy võ công tốt, nhưng thân vẫn rất thân, hắn có chút ước ao!

Mà bên kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang lôi kéo sư phụ nhà mình lặng lẽ nói gì đó.

Ngũ Gia nhỏ giọng hỏi, "Sư phụ, thực sự gọi là Phá Miếu sao!"

Triển Chiêu cũng che lỗ tai của Ân Hậu, nói chỗ thi thể bị đóng tấm biển, gọi là Phá Miếu nga!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vẻ mặt đều bất đắc dĩ nhìn hài tử nhà mình.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng thầm thì —— nói sư phụ cùng ngoại công khi còn bé bị lừa quả nhiên không phải bởi vì ngốc, thật sự là không thể phân biệt câu nào thật câu nào giả!

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều vuốt ngực vui vẻ gật đầu —— đúng không! Hiện tại biết chúng ta có chỗ khó xử đi?!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu theo.

Yêu Vương ngay phía sau bốn người đi tới, đồ đệ cùng đồ tôn dĩ nhiên cùng nhau nói xấu hắn!

Lâm Dạ Hỏa dẫn đường, mọi người theo hắn đi tới chỗ năm đó hắn lấy được Vô Tâm quyển.

Nhưng dạo qua một vòng cả tòa miếu thờ, cũng không thấy cái u linh quỷ hồn dẫn đường gì.

Mọi người một đường đi dạo một đường nghi hoặc - ngôi miếu này thật ra có lai lịch ra sao a?

Tất cả mọi người vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Ngân Yêu Vương, lão gia tử nếu biết là "Phá miếu", thì ít nhiều gì cũng rõ ràng nội tình đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chọc Ân Hậu cùng Thiên Tôn, ý muốn hai người đi hỏi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại là nhìn Vô Sa —— chuyện của nhà ngươi ngươi tự mình đi hỏi a.

Vô Sa đại sư gãi gãi đầu lớn, lúc này, trong đám người có một thân ảnh nho nhỏ chạy lên vài bước, nắm tay Yêu Vương đi cùng hắn.

Yêu Vương cúi đầu nhìn.

Tiểu Tứ Tử cũng đang ngước mặt nhìn hắn, "Yêu Yêu ngươi trước đây đã tới cái miếu này sao?"

Yêu Vương lắc đầu, "Chưa từng tới, thế nhưng ta có nghe nói qua."

"Vậy ngươi có biết vì sao miếu này lại gọi là Phá miếu không?"

Yêu Vương giải thích cho Tiểu Tứ Tử nghe, "Nếu nói Phá miếu, cũng không phải nói ngôi miếu này phá*."

*đổ nát

Sự hiếu kì trong lòng mọi người trong nháy mắt bị lôi kéo." Vậy tại sao lại gọi như thế?"

"Bởi vì đây là chỗ phá động*." Yêu vương không đầu không đuôi một câu không có nghĩa.

*phá: đổ nát, rách, v.v.; động: hang động, lỗ

Tất cả mọi người không giải thích được —— phá động? Có ý tứ gì?

"Cùng Thánh Điện Sơn hẳn là không có quan hệ gì, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Yêu Vương mỉm cười khoát tay áo, ý bảo mọi người, không được truy cứu nữa.

Mấy người tiểu nhân tuy nói hiếu kỳ, nhưng nếu lão gia tử đa nói như thế, vậy không hỏi nữa.

Cuối cùng, mọi người đem cổ thây khô chôn ở một khối đất trống trước phá miếu, Yêu Vương lựa chọn vị trí, chờ chôn xong, sau đó lão gia tử cầm lấy gậy đồng, hướng về phía vị trí ngực thi hài đâm xuống.

Mọi người theo bản năng đều ôm ngực —— không phải là đóng xuyên tim sao?

Yêu Vương thần bí nhíu mày với mọi người, tất cả mọi người ngây ngô nhìn hắn.

Lão gia tử hạ giọng nói, "Không đóng như vậy, buổi tối sẽ sống lại!"

Một câu nói, dẫn tới mọi người thở một hơi lãnh khí.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, như là hỏi —— thật hay giả?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu thở dài —— Trời mới biết a, hai người tò mò nói, buổi tối đi lên đem cây gậy rút ra, chờ nhìn hắn có thể bò dậy hay không thì biết thôi!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên hơi đồng tình nhìn nhị lão —— chẳng lẽ, hai ngươi khi còn bé nhận định thật giả như thế?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghiêng đầu —— nói ra thì đều là nước mắt! Không đề cập tới cũng được!

Đi Phá miếu một chuyến, mọi người không tìm được manh mối còn chọc một bụng nghi vấn, mới vừa trở lại Thánh Điện Sơn, liền gặp mấy người đệ tử Hỏa Phượng đường tới.

Bọn họ vội tới báo tin cho Lâm Dạ Hỏa —— Phạn điện xuất hiện!

Mọi người vừa nghe, lập tức lên tinh thần, cái gì phá miếu gậy đồng đều ném ra sau ót —— chính sự tới!

Mới vừa trở lại Thánh Sơn tự, liền thấy Triệu Trinh đứng ở đỉnh núi nhìn ra xa của Thánh Điện Sơn.

Mọi người thấy Triệu Trinh còn sửng sốt một chút, nhưng thật ra nghĩ tới, hoàng đế này cũng theo chân tới Thánh Sơn tự, ngủ một giấc đã quên mất hắn...

[Ros: Quá đáng ghê! Dù sao người ta cũng là cửu ngũ chí tôn á! Nói quên là quên luôn]

Triệu Trinh cũng rất tức giận, buổi tối ngày hôm qua là cùng nhau ngủ trong ngăn tủ, kết quả Nam Cung sống chết để hắn đơn độc ngủ một gian. Bởi vì quá an tĩnh cho nên Triệu Trinh ngủ quên, Nam Cung cũng không gọi hắn, chờ khi hắn bò dậy mọi người đã không thấy đâu, không thể làm gì khác hơn là đến đỉnh núi nhìn ra xa.

Nhưng hết lần này tới lần khác đúng lúc như vậy, vừa lúc để cho Triệu Trinh mắt thấy toàn bộ quá trình Phạn điện xuất hiện.

Hoàng thượng nhìn đến xuất thần, trình độ chân thật của Phạn điện này vượt xa tưởng tượng, trên Thánh Điện Sơn trắng noãn, thật giống như trống rỗng mọc ra một tòa thánh điện giống nhau, phật quang phía sau cũng cho Phạn điện cùng Thánh Điện Sơn hòa làm một, nhìn không ra chút nào chỉ là một hư tượng*.

*cảnh tượng hư ảo.

Trên Thánh Điện Sơn cũng truyền đến tiếng chuông.

Phạn điện xuất hiện có nghĩa là hội Phật pháp lần này, biến thành đại hội tấn công núi, thánh tăng trên Thánh Điện Sơn đều sẽ đi ra, đều thủ một tầng.

Quả nhiên, lúc này dưới chân núi các đạo nhân mã tập kết đã lâu cũng đều động.

Triển Chiêu có chút bận tâm, hỏi Vô Sa đại sư, "Người nhiều như vậy cùng nhau tấn công Thánh Điện Sơn, các thánh tăng chẳng phải là mệt chết sao?"

Tất cả mọi người cảm thấy tấn công như vậy không công bằng a, này gọi là xa luân chiến*.

*thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người; cậy đông hiếp yếu

Nhưng nghe nói như vậy Thiên Tôn Ân Hậu còn có Vô Sa đại sư cũng "Phốc" một tiếng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

"Những nhân mã này a, chín phần là ở tầng thứ nhất đã bị đánh tan rồi a." Bạch Long Vương nói, "Chỗ tốt của Thánh Sơn tự àm gì dễ xông vào như vậy, độ khó kia không thua gì khi xông vào Ma Cung."

Triển Chiêu bọn họ còn tưởng tượng cảnh khi xông vào Ma cung... Vạn nhất tên quỷ xui xẻo nào một cước lạc vào Xà Cốc hoặc Thiên Thi Động...

*Xà Cốc: nơi ở của Hắc Thủy Bà Bà, cả một cốc đi đâu cũng rắn và rắn; còn Thiên Thi Động là của chỗ ở của Thiên Tàn lão nhân gia á

Nghĩ tới đây mọi người không tự chủ được run một cái —— thật là đáng sợ!

"Mấy người các ngươi..." Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn bốn tiểu nhân một chút, "Còn có tâm tư lo lắng cho người khác, để xem nội lực của các ngươi sau khi đột phá tiến bộ tới trình độ nào, dựa theo tiêu chuẩn trước đây tối đa phải tiến bộ thêm ba tầng."

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cộng thêm Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy tự tôn bị thương tổn...

Trâu Lương hiếu kỳ hỏi, "Vậy bây giờ có thể lên tới mấy tầng?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu suy nghĩ một chút, vươn năm ngón tay, "Như vậy không kém bao nhiêu đâu.....

Mọi người há to miệng —— cái này cũng mới tầng năm a?!

Công Tôn có chút bận tâm, "Mới lên đến phân nửa sao? Vậy còn dư lại phân nửa làm sao bây giờ a?"

Bốn người tiểu nhân cũng nhìn sư phụ nhà mình —— đúng a! Luyện cả buổi, mới lên đến phân nửa?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu khoát tay chặn lại, ý kia —— tự nghĩ biện pháp!

Yểu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư cũng nói —— không thể tiến bộ sẽ bị đánh nga, còn có thể làm sao?

Bốn tiểu nhân không hiểu sao có một loại cảm giác bị bán —— này... Cũng quá không đáng tin cậy đi!

--------

Ros: dự định chắc là mấy chương sau sẽ vô cùng kịch liệt luôn á, dù sao thì cũng lên núi đánh quái... à nhầm... đánh cao tăng lên cấp mà!!!


→Chương sau: Chương 239: NHẬP MÔN→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro