Chương 334: Quỷ tăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 334: Quỷ tăng

Editor: Chim

Beta: Rosaline


Sau khi thành công vượt qua hai tầng, bốn thanh niên đều tự tin hơn nhiều, cảm thấy dễ hơn tưởng tượng.

Đồng thời, mấy người theo tới xem đánh nhau cũng cảm thấy mặc dù tính cách các vị đại sư khác nhau nhưng đều đáng yêu, làm nũng, bán manh, rất dễ lừa gạt.

Mọi người tràn đầy tự tin đi lên tầng thứ ba, nhưng phát hiện tầng thứ ba không có ai cả, mặt đất trống không, ở giữa có một cái giếng khô.

Mọi người đều nhìn xung quanh, tò mò —— Chẳng lẽ tối rồi nên đại sư đi ngủ rồi hả?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Dạ Hoả.

Hỏa Phượng buông tay, bình thường hắn không tới khu vực này, trên Thánh Điện sơn cũng có rất nhiều thần tăng hắn không biết, bởi vì từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.

Mà khác với ba người họ, Triệu Phổ lại nhìn chằm chằm miệng giếng kia... Bởi vì trên thành giếng có khắc một ký hiệu... nền màu đen, nửa màu trắng, mặt quỷ bùng lửa giống như một chữ "quỷ"... Đây không phải là quân kỳ của Bạch Quỷ vương sư phụ hắn năm đó sao?

Yêu vương hỏi nhóm Tương Du: "Giếng này có khí tức, chẳng lẽ tầng này là một tên thuỷ quỷ sao?"

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng khó hiểu, năm đó hai người xông lên núi chưa từng gặp thuỷ quỷ...

Hai người nhìn Vô Sa đại sư.

Đại sư sờ cằm, cau mày lầm bầm: "Chẳng lẽ là người kia..."

Nghĩ đến đây, Vô Sa đại sư quay đầu lại nhìn Yểu Trường Thiên.

Lúc này Bạch Quỷ vương đang ngáp, lão gia tử có chút mệt mỏi, có chút hối hận đã theo tới. Hay là về ngủ rồi mai tới nhỉ?

Lâm Dạ Hoả cũng hỏi sư phụ mình: "Ai thế?"

Đại sư thấp giọng nói: "Quỷ tăng..."

"Quỷ tăng?"

Lúc mọi người đều đang nghi ngờ không hiểu, bỗng nhiên, từ trong miệng giếng, có một cánh tay nhợt nhạt bò ra.

"Oa!" Mấy tiểu hài nhi hô lên, mọi người cũng hoảng sợ.

Cái tay kia túm lấy miệng giếng, rất nhanh đã chống người nhảy lên.

Hoà thượng kia trông rất trẻ, dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, trông y như quỷ, mặt xám trắng, sắp hoà làm một với màu tăng bào trên người. Tướng mạo người này không giống người Trung Nguyên, mắt rất lớn, nhưng trông không khó coi, có điều trông thật bi thương, y như cái túi trút giận vậy.

Sau khi vị này bò ra khỏi giếng thì ngòi ở cạnh giếng lục túi, sờ tới sờ lui như bị mất thứ gì đó vậy.

Mọi người đều lặng lẽ nhìn Vô Sa đại sư —— Cái vị "quỷ tăng" này là ai thế?

Vô Sa đại sư thở dài, quay đầu lại hỏi Yểu Trường Thiên —— Có quen không?

Lục Thiên Hàn có chút nghi ngờ nhìn Bạch Quỷ vương.

Yểu Trường Thiên cau mày cẩn thận nhìn hoà thượng kia, hỏi —— Ai đấy?

Mọi người đều giật mình —— Không quen á?

"Mất đâu rồi..." Hoà thượng kia lục túi tìm đồ, trông rất bối rối, trông không có gì đáng ngại cả.

Vô Sa đại sư thở dài, ho khan.

Nhưng hoà thượng kia không hề quan tâm đến chuyện mọi người đột nhiên xuất hiện ở đây, còn cả tiếng ho khan của đại sư nữa, giống như hoàn toàn không nghe thấy, chú tâm vào tìm đồ.

Công Tôn sờ cằm, cảm thấy đầu óc vị này không quá nhanh nhạy...

Tiểu Lương Tử tò mò hỏi: "Đại sư, ngài tìm gì vậy? Có muốn chúng ta giúp ngươi tìm không?"

Tiếng nói trong trẻo của Tiểu Lương Tử vang lên, đột nhiên đại sư bất động.

Mọi người đều nhìn chằm chằm hắn —— Nghe được hả?

Đại sư ngẩn người một ngồi, lại bắt đầu tìm, trong miệng lẩm bẩm: "Mọi người cùng nhau tìm? Mọi người cùng nhau... Không có chìa khoá thì không mở được cửa, ngày mai mọi người sẽ cùng chết..."

Mọi người đều nhìn xung quanh —— Chìa khoá á? Ở đây không có nhà, đại sư làm rơi chìa khoá ở đây hả?

Nhưng Lục Thiên Hàn lại phát hiện Yểu Trường Thiên đang ngáp bên cạnh mình đột nhiên sững sờ, hắn ngoẹo đầu, cẩn thận quan sát hòa thượng kia.

Mọi người đang muốn giúp hòa thượng tìm chìa khóa, nhưng đột nhiên Yểu Trường Thiên mở miệng nói: "Chìa khoá ở chỗ Ngô Hạo, bị hắn nuốt rồi."

Mọi người quay đầu lại nhìn Yểu Trường Thiên.

Đột nhiên hoà thượng kia ngừng tay lại, vẻ mặt như bừng tỉnh: "A... Đúng vậy, chìa khoá... Ngô tướng quân... Chìa khoá...."

Hoà thượng kia chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Bạch Quỷ vương.

Hắn nhìn chằm chằm Yểu Trường Thiên, mọi người nhìn đều cảm thấy hắn sẽ mỏi mắt, vì hắn không hề chớp mắt.

"Ngô Hạo..." Triệu Phổ lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó mà hỏi vị "qủy tăng" kia: "Ngươi là Thân Thủ Diệp sao?"

Mọi người không hiểu —— Thân Thủ Diệp là ai?

"Ngô Hạo và Thân Thủ Diệp là tướng trấn thủ Tiềm Sơn quan trên đường sư phụ ta Bắc phạt năm xưa." Triệu Phổ cau mày nói: "Cuộc chiến Tiềm Sơn quan vẫn là một bí ẩn. Tiềm Sơn quan có một cánh cửa đá vạn cân, dễ thủ khó công, chỉ cần cửa thành khoá lại, không có chìa khoá cơ bản không ai có thể vào được. Năm đó ở Tiềm Sơn quan, hai vị danh tướng Thân Thủ Diệp và Ngô Hạo mang theo ba ngàn tử sĩ thủ thành, kết quả không tới một ngày cửa thành đã mở, mà hai vị tướng trấn thủ và ba ngàn binh lính đều biến mất. Việc Tiềm Sơn quan thất thủ là một sự đả kích mang tính huỷ diệt đối với tình hình chiến tranh năm đó. Sau đó, việc sư phụ ta đánh một đường ra Bắc thông suốt không trở ngại có liên hệ rất lớn với chuyện cửa ải đó thất thủ. Lúc ấy mọi người đều nghi ngờ trong Tiềm Quan sơn có gian tế, giúp Bạch Quỷ vương mở cửa thành. Nhưng thực tế... Bạch Quỷ vương nổi tiếng là không thích gian tế, chỉ cần là gian tế thì bất kể là ở phe nào cũng sẽ bị giết... Nên chuyện có gian tế này không đáng tin lắm..."

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía vị đại sư kia. Vậy nên, vị đại sư trước mắt chính là một trong hai vị tướng quân thủ thành năm đó. Tại sao hắn lại ở đây? Hơn nữa... Còn điên như vậy...

"Thân Thủ Diệp được gọi là yêu tướng, sư phụ là yêu tăng Tây Vực, võ nghệ cực cao, tinh thông trận pháp. Lúc ấy mọi người cho rằng hắn là một trong những danh tiếng có thể ngăn cản Bạch Quỷ vương Bắc phạt, nhưng hắn lại biến mất..." Triệu Phổ vẫn luôn rất hứng thú với vị danh tướng này, hắn tin dựa vào con mắt nhìn người của hắn, mặc dù người này tính cách quái dị, nhưng chiến công lớn lao, võ công cực cao... Không giống với kẻ sẽ bỏ thành chạy trốn. Mà Ngô Hạo cùng hắn thủ thành, căn cứ theo sử liệu ghi lại, là một vị dũng sĩ trung nghĩa vô song. Trận đánh Tiềm Sơn quan năm đó vẫn là bí ẩn chiến sử. Hôm nay một trong hai người trong cuộc đang sống sờ sờ trước mắt, đương nhiên Triệu Phổ rất tò mò... Nhưng mà, vị này trông có vẻ đầu óc không bình thường lắm, không biết còn có thể nói về chuyện năm đó không.

"Chìa khoá ở chỗ Ngô tướng quân... Ở chỗ Ngô tướng quân..." đại sư vẫn lẩm bẩm, lặp đi lặp lại những lời này..

Lục Thiên Hàn khẽ cau mày, hỏi Yểu Trường Thiên: "Năm đó ngươi làm gì?"

Bạch Quỷ vương nhìn chằm chằm Thân Thủ Diệp phía trước một hồi, mở miệng nói: "Nếu không có chìa khoá thì không thể vào được Tiềm Sơn quan, hai bên đường vòng đều là hào trời*, vừa khó đi vừa mất thời gian lại phí sức."

*rãnh trời

"Vậy nên?" Mọi người đều nhìn hắn —— Sao năm đó ngươi lại công mở tòa thành không thể nào công phá này?

Bạch Quỷ vương so vai: "Ta đưa một trăm dân tị nạn còn sót lại ở các toà thành trước đến, nói với bọn họ, chìa khoá bị Ngô Hạo nuốt mất rồi. Trời vừa sáng, ta sẽ công thành."

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Bạch Quỷ vương: "Sau đó thì sao?"

"Các ngươi thấy sao?" Bạch Quỷ vương nhìn mọi người, hỏi ngược lại.

Đám thanh thiếu niên há miệng cũng không biết nên nói gì, đều hỏi hắn —— Kết quả thế nào...

"Ngô Hạo nổi tiếng trung nghĩa nhân hậu, hắn để cho những người dân tị nạn kia ở lại trong quân, bởi vì sợ ta đánh lén ban đêm sẽ ngộ thương bách tính nên hắn để bọn họ ở gần quân trướng của mình. Ngay đêm đó, một trăm người dân tị nạn kia chui vào lều của Ngô Hạo, mổ bụng hắn tìm chìa khóa."

Mọi người hít một hơi sâu.

Trên mặt Bạch Quỷ vương lộ ra nụ cười mang chút yêu khí, hỏi ngược lại: "Có gì ngạc nhiên à? Đây chính là con người."

"Vậy... Chìa khoá thật sự ở trong bụng Ngô Hạo sao?" Triệu Phổ hỏi.

Yểu Trường Thiên lắc đầu.

Mọi người đều cau mày: "Vậy... Chìa khoá ở đâu?"

Bạch Quỷ vương nhìn Thân Thủ Diệp vẫn còn tự lẩm bẩm phía trước.

Mọi người nghe được lời Quỷ Tăng đã thay đổi, biến thành: "Thủ Diệp, ngươi cầm chìa khóa, sáng sớm mai mang dân tị nạn nhập quan trước... Sau khi đóng cửa thì đừng mở nữa, kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ."

Sau khi nghe rõ đại sư lẩm bẩm cái gì, trong nháy mắt, mọi người đều nổi da gà. Ngô Hạo tướng quân đã sớm chuẩn bị ngày hôm sau sẽ chết trận để canh phòng Tiềm Sơn quan, để Thân Thủ Diệp mang một trăm dân tị nạn trốn vào Tiềm Sơn quan rồi đóng cửa lại. Nhưng ai ngờ tối hôm đó hắn đã bị những người dân tị nạn hắn muốn bảo vệ giết chết..."

"Sau đó thì sao?" Mọi người hỏi.

"Sau đó, ba ngàn tử sĩ kia nhìn thấy tướng quân bị giết, tự hỏi bọn họ liều chết bảo vệ quan ải rốt cuộc là vì ai?" Trên mặt Yểu Trường Thiên không có gợn sóng, hắn nói: "Khi Thân Thủ Diệp mang bộ hạ điều tra tình hình địch trở về, phát hiện những tử sĩ kia đã giết sạch dân tị nạn, ai cũng cởi bỏ áo giáp, quỳ xuống cạnh thi thể Ngô Hạo."

Nói đến đây, Bạch Quỷ Vương nhìn về phía hoà thượng ở bên cạnh giếng: "Thân Thủ Diệp mở cửa thành, thả ba ngàn tử sĩ kia đi, tự mình nhảy xuống vách núi Tiềm Sơn quan tự vẫn... Xem ra không chết."

Nghe xong câu chuyện này, mọi người đều bị chấn động. Nói đơn giản, Bạch Quỷ vương Phong Thiên Trường năm đó là kẻ điên trong số những kẻ điên, tà ác đến mức tận cùng, đồng thời cũng tàn nhẫn đến mức tận cùng, nhưng rốt cuộc hắn lại nắm rõ cái ác của của con người trong lòng bàn tay.

Mọi người lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn vị đại sư điên điên khùng khùng trước mắt, vị này không biết là sau khi nhảy vực thì được cứu hay đi tới Thánh Điện sơn thế nào. Có lẽ sự việc xảy ra năm đó khiến hắn vỡ nát tam quan, khó trách lại không được bình thường, trở thành quỷ tăng...

Bốn người đứng đầu tiên, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hoả đều yên lặng lui về phía sau một bước, để Triệu Phổ ở lại phía trước.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn bọn họ.

Ba người đều gật đầu nhìn hắn —— Lần này thuộc về ngươi!

Cửu vương gia đỡ trán —— Đây là thế nào chứ?

Đám lão nhân gia phía sau cũng căm tức nhìn Yểu Trường Thiên.

Bạch Quỷ vương buông tay —— Ta cũng đâu có giết người ta.

Mọi người trừng hắn —— Vì ngươi mới chết!

Một bên lông mày của Yểu Trường Thiên nhướng lên —— Chắc chắn không? Đám bách tính kia là đám người đám tướng trấn thủ kia liều chết bảo vệ, nhưng bọn họ lại căn bản không tin những tướng sĩ kia. Tại sao đám tướng sĩ kia phải đi bảo vệ một đám căn bản không đáng được bảo vệ chứ?

Bạch Quỷ vương đưa ngón tay vẽ vòng vòng bên tai —— Tàn nhẫn chính là lòng người, mà xấu xa cũng là bản tính của con người, mỗi cuộc chiến tranh đều bắt đầu rồi kết thúc như vậy, đã đánh mấy ngàn năm rồi, có ta hay không cũng vậy, con người sẽ có thay đổi sao?

Mọi người đều im lặng, đặc biệt là đám tiểu hài nhi, có thể đây là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, nghe xong cảm thấy không chịu nổi, sao lại thành như vậy chứ...

Tiểu Lương Tử nắm tay sư công nhà mình, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng đau lòng.

Nhưng mà mọi người lại không thể đối mặt với thực tế này —— Từ xưa tới nay, biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, đều chết trong tay người mình bảo vệ...

Lòng người không phải hoàn toàn là ác, nhưng lúc gặp điều ác trong lòng người, Thân Thủ Diệp lại lựa chọn mở cửa thành ra, thả ba ngàn tướng sĩ đi, đồng thời để Bạch Quỷ vương tiến vào. Lúc hắn nhảy xuống vách đá, có lẽ đã điên rồi.

Phía trước, Triệu Phổ cảm thấy thật khó khăn, nếu so sánh với họa năm đó sư phụ hắn gây ra, đám thù địch của Thiên Tôn và Ân Hậu đều không là gì cả... Tuy rằng thực tế sư phụ hắn đã không còn là Phong Thiên Trường nữa, mà là Yểu Trường Thiên, nhưng đổi tim chứ không đổi hình hài, những món "nợ xấu" kia vẫn còn ở đó.

Ngay lúc Cửu vương gia còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để qua cửa này thì ở phía trước, Thân Thủ Diệp đang lẩm bẩm đột nhiên ngừng lại.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mở miệng, giọng nói mang rất nhiều tạp âm, nghe giống như tiếng quỷ đến từ giếng sâu, vô cùng kinh khủng.

"Nội lực."

Triệu Phổ ngẩng đầu, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.

Đột nhiên cặp mắt của vị đại sư kia biến thành màu xám tro, trông y như quỷ vừa bò từ giếng khô lên: "Bạch Quỷ vương! Nội lực..."

Triệu Phổ thầm than khổ —— Hai ải trước rõ ràng đều là ngốc bạch ngọt, sao đến tay đại gia ta lại biến thành phong cách này chứ?

-----------------

Ros: Đọc xong chương này cảm thấy cho dù là ở đâu thời đại nào thì lòng người mới là thứ đáng sợ nhất trên thế giới vượt qua cả ma quỷ cả tất cả.


→Chương sau: Chương 335:→



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro