Chương 339: Cầu Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 339: Cầu Ngư

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Mọi người xông vào quan thuận lợi còn ngoài ý muốn được một miêu một cẩu, cả đêm nghỉ ngơi cho thật tốt.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đang trong giấc mộng thì bị một trận tiếng động lớn xôn xao làm cho tỉnh, mở rộng cửa đi ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy ngoài cửa xếp hàng đội ngũ thiệt dài, Yêu Vương đang bày sạp làm bánh rán, một đám lão hòa thượng đứng xếp hàng đang chờ bữa sáng, có mấy người đã ăn được, khen không dứt miệng.

Triển Chiêu nhìn đội ngũ thật dài, lòng nói không phải đâu... Này nếu như xếp hàng muốn xếp hàng tới khi nào, còn kịp lên núi hay không a?

Đang cấp bách, liền cảm giác phía sau y phục bị kéo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mỗi người cầm một bọc giấy dầu đưa cho hai người bọn họ.

Hai người nhận lấy vừa nhìn, phát hiện là bánh rán.

Tiểu Tứ Tử kéo tay của hai người bọn họ dẫn hai người đến sau nhà.

Phía sau, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đều đã ăn xong.

Tiểu Tứ Tử nói, "Yêu Yêu nói, dùng bánh rán lừa mọi người xuống, các ngươi hiện tại lên núi, nếu như phía trên trạm không có ai liền nhanh chóng chuồn lên a!"

Triển Chiêu bọn họ vừa nghe —— hảo chủ ý a!

Bốn người cầm bánh nhanh chóng chạy.

Mấy tiểu hài nhi Tiểu Tứ Tử bọn họ tiếp tục đi bán manh ngăn chặn các thánh tăng đến cọ điểm tâm.

Chờ Thiên Tôn cùng Ân Hậu tỉnh ngủ ra ngoài, chỉ thấy trong viện ầm ĩ.

Thiên Tôn thuận lợi đem Tiểu Tứ Tử đang chỉ huy các hòa thượng xếp hàng, hỏi bé, "Làm gì vậy... đây là...?"

Tiểu Tứ Tử che lỗ tai của Thiên Tôn thì thầm kế hoạch của bọn họ, còn nói bọn Tiểu Lương Tử đều đi các đỉnh núi gọi các đại sư xuống ăn bánh nữa!

Ân Hậu vừa nghe liền nở nụ cười, "Sap lại phí sức lực như vậy?"

"Đúng!" Thiên Tôn cũng gật đầu, "Toàn bộ cứ đánh cho nằm đo đất hết không phải là không còn ai thủ quan sao!"

Nói xong, liền đi về hướng đám người đang đứng.

Các hòa thượng ban đầu đứng xếp hàng ăn bánh, không biết ai hô một tiếng, "Tiểu Du tới rồi!"

Kết quả "phần phật" một tiếng, đoàn người chạy sạch sẽ, các hòa thượng đều chạy mất dạng, chỉ lưu lại Yêu Vương còn đang cầm xẻng chiên.

Nhóm hài tử sáng sớm đi lôi người nửa ngày, kết quả thoáng cái đều chạy mất, gấp đến độ giơ chân.

Tiểu Tứ Tử đeo lấy cánh tay của Thiên Tôn đấm đấm, trong miệng kháng nghị, "Tôn Tôn đáng ghét! Ghét ghê!"

Thiên Tôn một bên thừa nhận đậu bao quyền của tiểu đoàn tử, một bên bị mấy tiểu bằng hữu khác sinh khí vây quanh ôm chân.

Ân Hậu lập tức bước qua bên cạnh mấy bước, cùng Bạch Long Vương Lục Thiên Hàn bọn họ đứng chung một chỗ thổ tào Thiên Tôn.

Ngân Yêu Vương cũng cầm xẻng bất mãn nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn còn thừa lại, "Lãng phí như vậy làm sao bây giờ?"

Nghĩ tới đây, Yêu Vương ngẩng đầu nhìn về phía mấy vị lão gia tử chuẩn bị lên núi tiếp tục xem náo nhiệt, "Trước tiên đừng đi, đem những thứ này ăn xong cho ta rồi đi!"

Mấy lão gia tử cả kinh, lui về phía sau nửa bước, liền phát hiện bên cạnh bóng người nhoáng lên... Nguyên lai là Thiên Tôn đã chạy trốn bỏ lại "gánh nặng".

Các lão gia tử khác đều nói giúp Yêu Vương đi bắt Thiên Tôn, cũng nhanh như chớp chạy mất dạng.

Yêu Vương sinh khí, cầm xẻng nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện bên cạnh bàn, bọn Triệu Trinh Công Tôn còn ngồi lại, một người cầm một cái bánh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bên này.

Yêu Vương hơi nheo mắt lại, hỏi, "Các ngươi no chưa?"

Công Tôn nhanh chóng gật đầu, Triệu Trinh chỉ vào Nam Cung, biểu thị hắn còn có thể ăn hai cái.

Nam Cung vẻ mặt không biết nói gì.

Yêu Vương thở dài, cảm thấy nguyên liệu nấu ăn sẽ bị lãng phí, liền thấy bên cạnh có người bắt đầu sáp lại.

Yêu Vương quay đầu lại.

Chỉ thấy Tắc Tiếu thăm dò đi lại, mũi giật giật, tựa hồ là ngửi một cái, nghiêng đầu cảm thấy khá tốt, nói với Yêu Vương muốn ăn bánh.

Yêu Vương làm cho hắn một cái lớn.

Kết quả Tắc Tiếu hai phát liền ăn xong, liếm liếm miệng, "Lại thêm mười cái nha!"

"Nga?" Trên mặt Yêu Vương xuất hiện nụ cười, thật vui vẻ làm bánh.

Triệu Trinh cùng Công Tôn nhân cơ hội chạy.

Trâu Lương tối hôm qua cùng Tắc Tiếu nói chuyện phiếm nên ngủ muộn rồi dậy trễ ra khỏi phòng, chỉ thấy trong viện chỉ còn lại có Yêu Vương đang làm bánh rán, Tắc Tiếu ngồi chồm hổm bên cạnh đang một phát một cái, những người khác không thấy đâu...

Trâu Lương nói với Yêu Vương cũng muốn ăn rồi lên núi tìm Lâm Dạ Hỏa.

...

Tiểu đội tấn công núi vừa ăn điểm tâm vừa lên tầng thứ sáu, ban đầu nghĩ không chừng vận khí không sai, thánh tăng thủ đều bị bữa sáng của Yêu Vương dẫn đi rồi.

Nhưng ai biết mới vừa đi không bao lâu, chợt nghe phía sau tiếng bước chân "hô lạp lạp", cùng một đám người tựa như chạy nạn.

Mọi người nghi ngờ quay đầu lại, cừ thật, từ dưới chân núi xông lên một đám lão hòa thượng.

Bốn người lập tức hướng bên núi lóe lên, đoàn người thoáng cái liền chạy mất dạng.

Phía sau đoàn người, Thiên Tôn cõng Lương Thần Mỹ Cảnh chạy tới.

Nhìn Thiên Tôn treo một thân tiểu hài nhi, mọi người cũng rất hiếu kỳ, đó là tạo hình gì?

Thiên Tôn bất đắc dĩ chạy tới phía sau bốn người, vẫy vẫy tay.

Lương Thần Mỹ đều bị run lên xuống, còn có Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay.

Thiên Tôn đưa tay xách cần cổ đem đoàn tử nhấc lên, cùng bỏ vào bên cạnh ba đứa khác.

Lương Thần Mỹ Cảnh đều sinh khí nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn đại khái cũng biết mình đã gây họa, đưa tay nhéo nhéo quai hàm của Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi.

Lúc này, phía sau Công Tôn bắt đầu vỗ cái mông nhi tử một cái.

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn cha bé.

Công Tôn híp mắt nhìn bé —— thế nào lại cùng Thiên Tôn cáu kỉnh?

Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông liếc Thiên Tôn một cái, đi tới kéo tay.

Thiên Tôn thấy đoàn tử nguôi giận, liền hướng bên cạnh duỗi chân một cái.

Ân Hậu mới vừa đi tới bị hắn làm cho vấp ngã.

Cuối cùng đi lên là Tắc Tiếu đang xỉa răng cùng Yêu Vương tâm tình rất tốt.

Yêu Vương vừa đi vừa khen Tắc Tiếu ăn giỏi, ăn một lần tới năm mươi cái bánh, Tắc Tiếu nói đây có là cái gì, một con lộc đều nuốt trôi.

Triệu Phổ nghe thấy liền có chút phân tâm, lượng cơm này hình như rất thích hợp sinh hoạt ở quân doanh...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn ý nghĩ kỳ quái của Triệu Phổ —— ngươi không sợ hắn đem ngựa của quân doanh ăn sạch sao?

"Khụ khụ."

Lúc này, Vô Sa đại sư ho khan một tiếng.

Tất cả mọi người quay đầu lại, đại sư đưa tay chỉ phía trước.

Đi lên trước nhìn, chỉ thấy ở cách đó không xa, có một hòa thượng đang đứng ăn bánh rán.

Vị đại sư này thoạt nhìn rất gầy, lớn lên cũng hơi có chút... Khôi hài, mắt miệng méo lệch cà lơ phất phơ, hơn nữa nhìn như thổi một cái liền gục, còn rất đen, trán cao.

Ba người tiểu đội tấn công núi đều nhìn Lâm Dạ Hỏa —— này là ai nha?

Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng nói, "Cầu Ngư đại sư."

Mọi người nghe tên đều cảm thấy rất hình tượng, "Cầu Dư*"? Là do có dáng vẻ lười biếng sao...

*cầu ngư: (求鱼) [qiú yú]; cầu dư (犰狳) (qiú yú): con tatu, armadillo: là một loài động vật có vú thuộc lớp thú có kích thước trung bình.Nó là một loài ăn côn trùng, thức ăn chủ yếu vào kiến, mối, và các động vật không xương sống nhỏ khác. (Tìm hiểu thêm tại:  Wikipedia)

Lâm Dạ Hỏa "chậc" một tiếng, liếc mắt ba người bên cạnh một cái, "Cẩn thận bị đánh!"

Triển Chiêu bọn họ đều hỏi, "Rất lợi hại sao?"

Hỏa Phượng nhìn trời —— đã là tầng thứ sáu rồi!

Vị Cầu Ngư đại sư kia ăn bánh xong, vừa khen ngợi ăn ngon, vừa xoa xoa bụng, giương mắt nhìn sang đây, "Ai u, Tiểu Lâm Tử đã lâu không gặp a, lâu như vậy không đến Thánh Điện Sơn, nghe nói ngươi dọn đến Khai Phong ở rồi nga? Còn nghe nói ngươi có tương hảo rồi có đúng hay không a?"

Mọi người dòm vị đại sư này, còn rất bát quái nga.

Hỏa Phượng ôm cánh tay hỏi, "Đại sư thủ cửa này sao?"

"Ừ." Cầu Ngư đại sư gật đầu.

"Những người khác đã lên tới rồi sao?"

Lão hòa thượng lắc đầu, "Không nha, các ngươi đến đều tiên nha, nghe nói còn lại một đội khác, phỏng chừng nhân gia ở dưới chân núi quan sát a, các ngươi không thể đi lên bọn họ mới đến, các ngươi nếu như lên rồi bọn họ có thể được tiện nghi."

Hỏa Phượng âm thầm "chậc" một tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Phổ một chút.

Hai người nhìn Triệu Phổ là muốn xác nhận một chút, bởi vì hai người bọn họ cảm thấy nội lực vị đại sư này coi như cũng không phải rất cao.

Đúng lúc, Triệu Phổ cũng có loại cảm giác này.

Vị đại sư này thoạt nhìn tương đối bình thường, cũng không phải cái loại ẩn giấu nội lực hoặc là nội lực cao đến không cảm giác được như Thiên Tôn Ân Hậu... Phương diện nội lực của vị đại sư này hình như cũng tầm với bọn họ.

Nhưng một vị đại sư "bình thường" như vậy, tại sao lại thủ tầng thứ sáu? Hơn nữa dáng vẻ của Lâm Dạ Hỏa rõ ràng đối với hắn có kiêng kỵ.

......

Ngân Yêu Vương hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu có biết là ai hay không.

"Trước kia hắn hình như cũng thủ tầng thứ sáu." Thiên Tôn chỉ chỉ Ân Hậu, "Bị lão quỷ đánh rất thảm."

Tất cả mọi người nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu vuốt cằm nhìn hòa thượng kia, một lát, hỏi Thiên Tôn, "Có sao?"

Tất cả mọi người cả kinh —— lão gia tử không nhớ sao! Lại có chuyện Thiên Tôn nhớ mà Ân Hậu không nhớ?

Ngay cả Triển Chiêu cũng hiếu kỳ nhìn ngoại công nhà mình —— cổ quái như vậy?

Cầu Ngư đại sư nhìn bốn tiểu bằng hữu trước mắt, nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, liền hỏi, "Bốn người các ngươi, người nào là hậu nhân của Bàn Tử kia a?"

Tất cả mọi người chỉ Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng nhìn trời, lòng nói nếu như là ta hắn còn có thể hỏi sao?

Vô Sa đại sư cũng thật bất mãn —— bần tăng cũng chỉ hơi mập!

Phía sau một đám lão gia tử đều đưa tay chỉ vào Triển Chiêu*.

*ở đây có thể giải thích là đám Triệu Phổ hiểu 'Bàn tử' (aka mập mạp, tên béo, tên mập) là Vô Sa đại sư nên mới chỉ Lâm Dạ Hỏa nhưng thật ra ít Cầu Ngư đại sư là Ân Hậu á, tại Ân Ân có biệt danh là Bàn Tương, nên mấy lão gia tử hiểu ý đại sư mới chỉ Miêu Miêu á.

Triển Chiêu quay đầu lại liếc mắt nhìn, đưa tay một ôm ngực, "Nói ta sao?"

Nhân sinh lần đầu được tán thưởng "bàn"* trên mặt Triển Chiêu mới vừa toát ra một cái nụ cười, chợt nghe bên cạnh Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn, "Là bàn chi hậu**."

*mập, béo

**hậu nhân của bàn tử, hậu nhân của tên mập

Nụ cười nở rộ phân nửa kia của Triển Chiêu liền cứng lại rồi —— thiết!

Tiểu Tứ Tử yên lặng cùng Ân Hậu dắt tay nhau —— thế nào? Còn không cho phép khi còn bé mập sao?

Phía sau Yêu Vương cũng nói, "Tương Tương nhà chúng ta sau khi lên tám đã không còn mập nữa!"

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu một cái, "Thật sao?"

Một đám lão gia tử đều hướng về phía bé gật gật đầu.

Công Tôn ở một bên chỗ nhi tử không thấy được yên lặng lắc lắc đầu... Nghĩ đến cũng đẹp vô cùng.

....

Nghe câu hỏi của Cầu Ngư, tựa hồ là muốn cho Triển Chiêu khiêu chiến.

Thiên Tôn cũng nói Cầu Ngư đại sư bị Ân Hậu đánh rất thảm, nhưng Ân Hậu tựa hồ không nhớ rõ hòa thượng này.

Ân Hậu chăm chú nhớ lại một chút, trước đó hắn lên Thánh Điện Sơn tuy nói cũng giúp đỡ đánh mấy hòa thượng, nhưng chủ yếu "làm chuyện xấu" vẫn là Thiên Tôn, hắn cùng Vô Sa chỉ phụ trợ đánh một chút xíu thôi.

Hắn dọc đường đi lên núi chỉ đánh vài người, cụ thể đều không nhớ rõ... Không nhìn rõ ràng là ai liền đạp bay...

Triển Chiêu đang tò mò vị đại sư này cùng ngoại công nhà mình có ân oán gì, đột nhiên, chỉ thấy người trước mắt ảo ảnh nhoáng lên, sau đó mình bị một tay áo dán lên mặt, đầu còn bị đánh một cái.

"Ai nha!" Triển Chiêu ôm đầu ngồi xổm xuống.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều cả kinh —— thật nhanh!

Triển Chiêu chưa kịp chuẩn bị, chưa gì đã trúng một đánh, hoàn hảo đầu đủ cứng, bất quá cũng đau quá chừng, cố sức xoa xoa đầu...

Lần này liền đem hồi ức của Ân Hậu khơi lại.

Năm đó hắn cùng Thiên Tôn Vô Sa cùng nhau lên núi, cũng có người đột nhiên sang đây đánh hắn một tý, kết quả sao... Ân Hậu mỉm cười, "Hòa thượng đời này chưa từng học khôn ra..."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu cũng không thấy.

Bạch Ngọc Đường một tay lôi Triệu Phổ, vừa hướng về phía Lâm Dạ Hỏa ở xa phía trước vẫy vẫy tay, ý kia —— nhảy ra chỗ xa một chút, mèo kia muốn phóng đại chiêu.

Quả nhiên, trước mắt mọi người hoa một cái, chợt nghe "Hắc nha!" một tiếng, Cầu Ngư đại sư bay ra.

Triển Chiêu hiện ra sau lưng hắn một cước đạp cái mông của lão hòa thượng.

Cầu Ngư đại sư hiển nhiên lấy làm kinh hãi, ôm cái mông vừa quay đầu lại, "Hảo tiểu tử, quả nhiên là hậu đại của Bàn Tử kia!"

"Ngươi mới là bàn tử nha, lại dám đánh lén Miêu gia!" Triển Chiêu đuổi theo Cầu Ngư liền đánh.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, thảo nào Lâm Dạ Hỏa nói Cầu Ngư khó đối phó, nguyên lai vị đại sư này cũng rất nhanh nhẹn, khinh công mang bóng chồng kia, có tính mê hoặc rất mạnh, tốc độ cực nhanh.

Triển Chiêu bị chọc tới cũng mau, thoáng cái chỉ thấy trên đất trống không, chỉ nghe được tiếng gió thổi cùng một đống cái bóng di chuyển.

Hai người bọn họ thật ra cũng không cần nội lực nhiều lắm, so ai nhanh là được.

"Ai nha..." Công Tôn nhìn chòng chọc nửa ngày đã cảm thấy mắt mệt, "Người ở đâu a?"

Lương Thần Mỹ Cảnh đều hôn mê, một đám lão gia tử cũng cảm thấy mắt cay... Trong quang ảnh phảng phất có hai con mèo quấy nhiễu lẫn nhau, ngươi đạp ta một cước ta đánh ngươi một quyền.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, "Thế quân lực địch* a."

*thế lực ngang nhau; thế lực nganh nhau; lực lượng tương đương

"Dù sao nội lực chênh lệch cũng không lớn, Triển Chiêu chắc cũng là lần đầu tiên gặp phải loại người cùng tốc độ với hắn đi." Triệu Phổ cảm thấy ngày hôm nay đổi người cùng lão hòa thượng này cũng không đánh tốt, dù sao quá nhanh căn bản không bắt được.

"Thế nhưng tiếp nữa như thế liền biến thành tiêu hao chiến." Hỏa Phượng lo lắng.

"Không đáng sợ như vậy đâu." Bạch Ngọc Đường cảm thấy so với nội lực Triển Chiêu khẳng định không ăn mệt, dù sao nội lực của hắn có thể tuần hoàn, xem ai trước tiên không chạy nổi đi.

Hỏa Phượng đưa tay lắc lắc, "Hòa thượng kia nội lực thuộc về tính ôn hoà, chạy ba ngày như thế này đều bình thường."

Mọi người cả kinh —— thiệt hay giả? Vậy chờ hai người bọn họ đánh xong còn lên cái gì núi a? Phạn điện sớm biến mất rồi.

Lúc này, chợt nghe phía sau Thiên Tôn "A " một tiếng, "Đây là thời điểm chứng minh huyết thống có đúng là thuần hay không a."

Ân Hậu hơi nhướng khóe miệng một chút, "Dĩ nhiên là thuần rồi."

Vừa dứt lời, liền thấy phía trước đột nhiên xuất hiện lằn ngang màu vàng.

Tất cả mọi người sửng sốt —— nội lực của Triển Chiêu!

Cơ hồ là trong nháy mắt, lại xuất hiện đại lượng kim tuyến dọc, phía trước lại tạo thành đại lượng hoành thụ màu vàng giao với tuyến dọc...

"Họa địa vị lao*.." Tất cả mọi người đã thấy qua Triển Chiêu dùng chiêu này trước đây, thế nhưng loại có ánh sáng này thì chưa thấy qua.

*quy định phạm vi hoạt động; bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp; không được ra khỏi phạm vi quy định. Tìm hiểu chi tiết ở cuối chương về chiêu này.

Tiểu Tứ Tử dụi mắt, cảm giác không trung vẽ thật nhiều ô vuông a, từng khung vuông từng tầng một chồng lên nhau.

Chỉ chốc lát sau, cả khu vực đã bị Triển Chiêu hóa thành phương cách* bất đồng.

*ô vuông

Ngay sau đó, chỉ thấy hồng quang lóe lên, có một phương cách bên trong đột nhiên "đùng" một tiếng nổ tung, ngay sau đó liền truyền đến một tiếng "ai nha" của Cầu Ngư đại sư.

Mọi người nhìn kỹ, chỉ thấy ở trong ô vuông bất đồng, phân bố tất cả quang cầu màu đỏ lớn nhỏ.

Đại sư vọt đến chỗ nào, quả cầu đỏ tạc đến chỗ đó.

Mọi người thoáng cái đều nhìn hiểu, chiêu này của Triển Chiêu là [Họa địa vi lao] kết hợp nội lực hữu quang cùng [Ma Vương Thiểm], chẳng khác nào làm một bẫy rập cho đại sư, hạn chế hành động của hắn.

Động tác của Cầu Ngư đại sư rất mau lẹ, nhưng Triển Chiêu ở trên không trung vẽ một đống ô vuông cho hắn, trong mỗi ô vuông đều ném [Ma Vương Thiểm] vào.

Nói cách khác Cầu Ngư đại sư chỉ có thể ở trong phạm vi hoạt động hạn chế, chuyển động thông thuận bị cắt đứt, tốc độ cũng chậm lại. Hơn nữa hắn nếu như không cẩn thận đụng vào [Ma Vương Thiểm] trong ô vuông cũng sẽ bị nổ, tránh né ô vuông đồng nghĩa với việc Triển Chiêu cũng biết quỹ đạo hành động của hắn, còn có thể hướng về phía hắn mà ném [Ma Vương Thiểm].

Thoáng cái bước chân của đại sư liền rối loạn.

Bị Triển Chiêu nhìn chuẩn liền ném xuống một đống [Ma Vương Thiểm].

"Ai nha!"

Cầu Ngư đại sư cuối cùng từ một hư ảnh biến thành thực thể, bị Triển Chiêu đập một thân [Ma Vương Thiểm].

Cũng may Triển Chiêu cũng không dùng nội lực nhiều lắm, đại sư giống như bị ném một thân toàn cát.

Cuối cùng, Triển Chiêu đem hắn đè xuống giơ khỏa [Ma Vương Thiểm] hỏi hắn có nhận thua hay không.

Đại sư vỗ vỗ đất, "Nhận mà nhận mà..."

Thiên Tôn cùng Vô Sa đều lắc đầu, Triển Chiêu so với Ân Hậu năm đó nhã nhặn hơn nhiều, năm đó Ân Hậu bị hòa thượng này đánh lén sau đó cũng vẽ một đống khung cuồng ném [Ma Vương Thiểm], cuối cùng hòa thượng bị đánh đến phải nói là thảm a, cũng là nằm trên đất cầu xin tha thứ.

Bất quá hai người nghĩ lại, Ân Hậu có thể thật đúng là sẽ không thấy được tướng mạo hắn, dù sao ngay từ đầu là một hư ảnh, đánh xong ấn trên mặt đất chỉ thấy lưng, nhưng lại sưng lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa chạy tới, một người kéo Triển Chiêu một người kéo đại sư.

Mọi người ban đầu đều cảm thấy, thánh tăng bị một hậu bối như thế đuổi theo đánh có thể không tốt, ai biết lão hòa thượng hình như dáng vẻ rất vui vẻ, tựa hồ là chơi rất đã nghiền.

Vô Sa đại sư ở phía sau thở dài, Cầu Ngư không có chuyện gì cuối cùng hỏi, "Tiểu Bàn Tử còn tới hay không? Tới đây chơi với ta..."

Đại hòa thượng còn hẹn ước với Triển Chiêu , nói hôm nào chơi với nhau nữa, tìm một vùng lớn hơn một chút.

Triển Chiêu nói được a được a, có thể gọi nhiều người chút tới chơi chung đi.

Bên cạnh Triệu Phổ Lâm Dạ Hỏa bọn họ lắc đầu liền đi về phía trước, lòng nói —— các ngươi tự mình ngoạn nữa đi.

Mọi người thuận lợi qua quan thứ sáu, đang muốn tiếp tục đi lên, lúc này, dưới chân núi truyền đến một trận tiếng động lớn.

--------------------------------------

*Họa địa vi lao: Một chiêu thức do Ân Ân chế ra [Họa địa vi lao, mèo bắt chuột], 'một chiêu này chính là phải lợi dụng khinh công thượng thừa mới có thể làm được , đây cũng là một sáng tạo công phu độc đáo của Ân Hậu, chuyên dùng để trêu đùa người ta. Đầu tiên, trên mặt đất vẽ ra một giới tuyến, cái này không được quá nhỏ, tốt nhất là vào khoảng trên dưới một mẫu đất, sau đó dẫn người định bắt vào trong vùng giới tuyến đó, người này nhất định sẽ nhắm về một hướng mà chạy, sau đó dùng khinh công thượng thừa của mình mà chặn hắn lại, hắn sẽ đổi hướng và chạy tiếp, rồi lại đuổi theo chặn hắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại, mặc kệ hắn chạy thế nào, tóm lại là cứ chặn lại hắn! Cái này giống như là giới hạn phạm vi hoạt động, chỉ cần tiến vào giới tuyến này rồi, ai cũng đừng mong thoát được ra. Để làm được điều này, nhất định phải có được khinh công cao hơn đối phương gấp trăm ngàn lần, hơn nữa nội lực còn phải thực thâm hậu, mặt khác, tính cách cần phải thật ác liệt, đạo lý cũng hệt như lúc mèo vợt chuột vậy. Tóm lại, kết quả của việc sử dụng chiêu này đều là khiến cho đối phương bị mệt chết.' (Trích từ LONG ĐỒ ÁN - VỤ 2: VỤ ÁN KỲ LÂN ĐẦM BÍCH THỦY - CHƯƠNG 27: LÂN ĐAO)


→Chương sau: Chương 340→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro