☆, 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 1

Editor: Rosaline

Beta: Lily


Tiếng sấm ầm ầm trận trận vang lên, trong khoảnh khắc mưa to hạ xuống, thấy mưa dồn dập không thấy phía trước, chỉ cần ra bên ngoài vừa bảo ngươi đứng thì một thân liền ướt! Hơn nữa tiếng sấm nổ lớn này, người có chút nhát gan sẽ bị dọa đến phát bệnh.

Minh tích uyển, khu biệt thự, tiểu lâu biệt thự ba tầng, sân nhà rộng rãi, tuy nói không phải là rường cột chạm trổ, nhưng là hết sức tinh xảo đại khí, còn có các loại hoa cỏ kiều quý gì đó, chính giữa đào sông, trồng lên lam liên hoa xanh thẳm cực kỳ thưa thớt, lam liên hoa nói là phật hoa, lại được xưng là ma hoa, bởi vì nó vừa chính vừa tà, đến như phật gia nói, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.

#lam liên hoa:

Cả ao lam liên hoa quả thật đồ sộ! Gió thổi qua cánh hoa nhẹ lay động, cho dù trong mưa xối xả, vẫn như trước mà nở rộ, từ trong nhà nhìn ra, có thể thấy cái bóng nước mưa giữa giữa nhiều đóa màu xanh nhạt

Đông trồng thúy trúc kim trúc hai loại trúc, phía tây trồng hồng mai bạch mai hai màu mai, trong rừng trúc có một miếng đất nhỏ trải một cái giường nhỏ, lúc mặt trời chiều ngã về tây, bếp nhỏ pha trà, nhàn thư trúc ảnh, làm cho người ta có một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên. Ở chỗ sâu trong rừng mai có một tòa đình nhỏ, nấp trong rừng mai, từ bên ngoài không nhìn ra toàn bộ, đợi đến lúc mùa đông hoa tuyết bay xuống, hâm nóng một bầu rượu ngồi ở trong đình tĩnh lặng thưởng hoa mai ánh tuyết, thích ý phải biết!

#thúy trúc

#kim trúc

#hồng mai

#bạch mai

Thiết kế như vậy có thể thấy được chủ nhân là một người rất biết hưởng thụ!

Biệt thự là phong cách phục cổ, cũng không hoàn toàn phục cổ, chỉ là vừa vừa sừng sững tăng thêm nhiều cổ vận, nhưng mà không quá giống nhau, tỷ như mái hiên nóc nhà, nhà người bình thường biết dùng cát thú thụy thú đến trấn trạch, hết lần này tới lần khác nhà này dùng là mãnh thú, trên cửa còn có thể thấy rõ ràng Nhai Tí, vừa là mãnh thú vừa là Nhai Tí*, nhà này đúng là bưu hãn, cũng không sợ trong gia đình có điều bất an!

*Nhai Tí = Nhai Xế: là đứa con thứ bảy của rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử. Là loài mình rồng, đầu chó sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận.

Dĩ nhiên, trên mái ngói nhiều đóa hoa bỉ ngạn mà mọi người không thấy được, nếu không thì bọn họ có thể biết được đây là chỗ ở của ai!

Nơi đây, thuần âm, chủ hung, hoa và cây cảnh trong viện đều có sát ấn hồng văn, có thể thấy được chủ trạch này là âm sát, nhà người bình thường mà ở thì ở một người chết một người, ở một nhà thì chết một nhà, nhưng mà người ở chỗ này đều không phải là nhà người bình thường, đối với bọn họ phong thủy như vậy là vừa vặn!

Bên ngoài viện trên biển số nhà viết hai chữ, Âm trạch.

Quả nhiên nơi này và bát tự rất hợp nha!

Trong phòng, lầu một là phòng khách, nhà ăn, nhà bếp, phòng chứa đồ, phòng tiện ích, không có phòng cho người giúp việc, mấy người trong nhà đều có thể tùy tiện niệm một nguyền rủa là có thể cho đòi đến thần* của chính mình, còn phải dùng tới một ngoại nhân sao!

*thần: quân thần, dễ hiểu hơn là người dưới trướng ấy.

Lầu hai ban đầu có bốn gian phòng, hai bên là là hai gian phòng lớn, ở giữa là hai gian phòng nhỏ, Tư Thần và Phồn Dạ rất quá phận chiếm hai bên, Thời Vũ đến sau cũng không tức giận, đem hai gian chính giữa đả thông, cánh cửa cũng bỏ đi, từ ở giữa mở một cái cửa, đem hai gian phòng nhỏ biến thành một gian phòng lớn, so với phòng của ca ca tỷ tỷ lớn hơn nhiều, làm cho hai người hô tính sai! Mặt khác có một phòng nghỉ gần sân thượng, Long Ngọc dứt khoát bảo người mở rộng, cùng sân thượng tiếp nối, làm thành gian phòng nghỉ ngơi được mở rộng cộng thêm phòng đọc sách.

Lầu ba một gian phòng lớn cùng hai gian nhỏ, tất cả đều tất cả đều đả thông thành một căn phòng rất lớn, vào cửa là một bộ bình phong to lớn, được sử dụng như một bức tường để chiếu phim, đối diện là một cái giường lớn thoải được chạm khắc hoa văn, bên trái có một phòng bếp nhỏ, một dải rèm làm phân cách, bách bảo được sắp xếp theo nhiều khu vực, rất tự nhiên cũng rất rộng rãi, bên phải có một bàn đọc sách nghiêm chỉnh, dựa sát vào bên tường là một loạt giá sách cao đụng nóc nhà trải dài, để các loại các dạng thư tịch, hiện đại có, cổ đại có, đủ loại cái gì cũng có, bên cạnh bàn học, dựa vào bên cửa sổ, rất không tốt là có một cái giường nhỏ hình chữ nhật*, ở phía trên để một cái bàn trà nhỏ, từng cái ngăn tủ ngầm một, trên giường nhỏ đặt rất nhiều cái gối, gối dựa, gối ôm nhìn qua rất là thoải mái.

#giường nhỏ hình chữ nhật:

#gối dựa:

#gối ôm:

Long Ngọc đang ngồi ở trên nhìn sách nhỏ trong tay, trong tay là một chén trà nóng, giương mắt nhìn Nhã Diệc ngồi ở trước bàn đọc sách chăm chú làm việc, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới.

"Nhã Diệc ——!" Cậu từ phía sau lưng ôm lấy Nhã Diệc cọ cọ.

"Ừ?" Nhã Diệc cười thầm, thân ái nhà anh càng ngày càng giống như đứa nhỏ, cực kỳ đáng yêu, buông văn kiện trong tay, đem người ôm đến trong lòng khẽ hỏi, "Làm sao vậy?"

"Chúng ta đi du lịch có được hay không? "Long Ngọc ở trong ngực anh cọ cọ, không quan tâm nói, cũng không muốn nghĩ Nhã Diệc có bao nhiêu chuyện bận rộn, từ lúc Thời Vũ trưởng thành, cũng không có như khi còn bé, cậu gần nhất vô cùng nhàm chán, liền muốn đi ra ngoài chơi.

"Muốn đi đâu?" Anh ung dung nói, khẩu khí kia thật giống như tùy thời đều có thể đi.

"Ở đây!" Long Ngọc lấy ra sách nhỏ vừa nhìn.

『 du lịch toàn thế giới, lựa chọn đường hàng không đẹp nhất, đi địa phương đẹp nhất, cùng nhau bắt đầu du lịch đi! 』

"Ừ, thoạt nhìn không sai." Nhã Diệc lấy sách nhỏ qua lật xem, trong thời gian bốn mươi lăm ngày du lịch, đối với khoa học kỹ thuật bây giờ mà nói, thời gian đủ dài a, nhưng mà dọc đường có thể thưởng thức phong cảnh xinh đẹp, thì thời gian lâu như vậy cũng đáng giá.

"Thế nào? Cùng đi chứ!" Long Ngọc ôm anh, trong lòng đánh suy tính, tại nơi địa phương kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, bổn hậu cũng không tin còn phản công không được! Dây thừng tiên ma chuẩn bị xong, giấc mộng nghìn năm chuẩn bị xong cả nghìn năm! Hừ! Để xem còn bắt không được anh sao!

Nhã Diệc tựa hồ không biết cậu đang suy nghĩ gì, cười nhạt gật đầu, "Ừ, được, chúng ta đi du lịch."

"Ừ!"

Hai người chia ra an bài xong công việc, Long Ngọc nơi này tương đối đơn giản, việc lớn giao Tiêu Cảnh, việc nhỏ giao Hạ Mạc Phàm, chuyện cuối cùng có Cửu Chuyển Tuyết Phách, cho nên, cậu có thể tùy thời thoát ra, về phần phản ứng như bị gà chọi của Hạ Mạc Phàm, cậu toàn bộ cũng không thấy được.

Nhưng chỗ Nhã Diệc lại bất đồng, chuyện lớn chuyện nhỏ một đống lớn, nếu là anh bạo dạn đều giao cho Tiểu Tang, Tiểu Tang liền không sợ chết mà từ chức, cho nên việc lớn anh giao cho Tiểu Tang, việc nhỏ phân ra việc gấp cùng việc không gấp, việc gấp cho Tư Thần, việc không gấp giao cho Thời Vũ, đã như vậy, Tiểu Tang vẫn như trước không tình nguyện, chỉ tiếc hắn có tình nguyện hay không, không ở trong phạm vi lo lắng của Nhã Diệc, giao phó xong, thu thập hành lý cùng Long Ngọc leo lên thuyền bay, bắt đầu du lịch.

Phong Hành Hào, hiện nay có thể nói là một trong thuyền bay tương đối đỉnh vô cùng, các loại thiết bị, từ căn hộ đến nhà một gian, từ quán ăn nhỏ hương vị đến nhà hàng lớn, từ phòng tập gym đến rạp chiếu phim, cái gì cần có đều có, giống một tòa khách sạn di động!

Khu dừng chân của thuyền bay chia làm năm tầng, chỗ ở của Long Ngọc bọn họ là tầng chót, căn hộ 520 vô cùng sang trọng.

Giữa căn hộ đầy đủ mọi thứ các loại thiết bị, ngay cả phòng bếp nhỏ đều có, toàn bộ cửa sổ sát đất, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, mà bên trong nhưng có thể thấy rõ ràng bên ngoài.

Long Ngọc bước vào căn hộ đầu tiên thấy hình thức là cổ phong, trong nháy mắt, phong cách cổ hương cổ sắc xa hoa xuất hiện, cậu vô cùng hài lòng.

Nhã Diệc đi theo phía sau Long Ngọc, đối với thân ái nhà mình lựa chọn một điểm cũng không ngoài ý liệu, mím môi cười, đáy mắt đều là cưng chìu.

Gian phòng có cái gì phong cách cũng không phải lưu ý, thân ái nhà anh thích là được.

Đem thứ đơn giản tùy thân mang theo tùy ý nhét vào tủ, khéo tay đem người trước mặt ôm đến trong lòng, ở trên môi câu hôn một cái, cười nói: "Thân ái đã thay đổi phong cách, có muốn hay không đem quần áo cũng thay đổi, đoạn thời gian trước điều không phải định chế một bộ nho sam màu đen sao."

*nho sam: quần áo của nhà nho thời xưa.

Long Ngọc thấy vẻ mặt anh mang ý cười, trong mắt càng lóe ra một chút tia sáng, cũng biết người này đang suy nghĩ cái gì.

Mắt phượng thâm thuý, khinh bỉ đến phong tình vạn chủng lộ ra bên ngoài, "Lại muốn ý đồ bậy bạ a."

Nhã Diệc vô tội chớp chớp hai tròng mắt xanh sẫm, "Đầy đầu anh đều là thân ái a, thế nào lại là ý đồ bậy bạ."

"Hừ, đừng cho là em không biết anh suy nghĩ gì. "Long Ngọc tranh cãi vô ích, tên đáng chết này cuồng COS*, cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, chỉ cần cậu mặc chút quần áo không phải thông thường, sẽ bộc phát thú tính.

*cuồng cosplay

"Thân ái, khó có được đi ra du lịch, em mặc đi." Nhã Diệc ôm người, không có hình tượng chút nào mà làm nũng. Long Ngọc che trán, thật muốn hỏi hỏi, tiết tháo của anh đâu? A!

"Không có mang!" Sạch sẽ mà lưu loát trả lời cho con sắc lang này!

"Không quan hệ anh có mang theo cho thân ái đây nè. " Nhã Diệc cười không thấy mắt, làm cho sắc mặt Long Ngọc tối sầm.

Quả nhiên không bao lâu, anh liền từ trong hành lý lấy ra nho sam màu đen, "Thân ái, nhanh đi đổi đi!"

"Được, anh chờ!" Long Ngọc cơ hồ là cắn răng nói, tên gia hỏa này!

Cậu cầm quần áo, trực tiếp vào toilet, dùng chân đá cửa, có thể thấy được tâm tình không tốt lắm, quần áo phủ lên, cũng không đổi lại, ngồi ở trên cái băng ghế, chân không biết đang suy nghĩ gì chủ ý xấu, vừa qua chính là hơn nửa canh giờ, chính là không đi ra!

Nhã Diệc vẻ mặt vô hại lộ ra nụ cười ôn nhu chờ ở trong phòng khách, tiện tay mở TV vô thực thể chiếu hình, chỉnh mặt trên tường rất nhanh thì xuất hiện lựa chọn điện ảnh truyền hình và ca khúc.

Trên thuyền bay để bảo đảm hướng dẫn không bị quấy nhiễu, cũng không thể trực tiếp bắt tín hiệu, cho nên điện ảnh và truyền hình ca khúc trên TV giải trí cũng đều thuộc về, có lẽ, đã sớm cũ.

Nhã Diệc mở ra TV chiếu hình tự nhiên không phải là vì nhìn những cuộn phim này, mà là thứ anh mang theo.

Liếc nhìn toilet đã đi vào hơn nửa canh giờ còn không có động tĩnh, nghĩ đến phản ứng cắn răng nghiến lợi trước đó của Long Ngọc, ý cười trong mắt Nhã Diệc chậm rãi tăng thêm.

Nếu đã xuất môn, anh đương nhiên phải mưu cầu phúc lợi lớn nhất cho mình, thân ái nhà anh hiện tại không chịu đi ra không hề gì, rất nhanh cậu cũng không cần không ra ngoài.

Long Ngọc ngồi ở trên cái băng ghế liếc mắt cửa phòng rửa tay, bất mãn chu mỏ, nếu như thường ngày thời gian lâu như vậy, Nhã Diệc sớm nên tới gọi cậu nhiều lần nhiều lần, lần này cư nhiên một chút động tĩnh cũng không có!

Bên ngoài thanh âm của TV truyền đến đứt quãng, làm cho cơn tức của cậu càng phát tăng vọt, người kia cư nhiên xem tivi cũng không tới nhìn cậu, lẽ nào TV có đẹp mắt hơn cậu a!

Nghĩ như vậy, không khỏi có chút ủy khuất.

Bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, Nhã Diệc cư nhiên bị thứ khác dời đi lực chú ý, hoàn toàn không nhìn cậu.

Cắn môi, Long Ngọc có chút tức giận lại có chút ủy khuất, đang xoắn xuýt xem là tiếp tục chờ, hay là đi ra ngoài đập chết cái tên đem cậu quên mất quên mất kia!

Đột nhiên, nghe phía bên ngoài trong TV truyền tới thanh âm có điểm quen thuộc.

Nghe kỹ lưỡng, nhất thời sắc mặt đen xuống.

Cái thanh âm kia rõ ràng là...

Nhã Diệc cười híp mắt chờ động tĩnh bên kia, chỉ nghe cửa toilet bị đá văng ầm một tiếng, Long Ngọc hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ như ngọc đỏ lên, tức giận chỉ vào người đàn ông trước mắt mang ý cười.

"Âm Nhã Diệc! Anh lại dám... cái này cũng dám mang tới!"

←Chương trước: Chương 0←

→Chương sau: Chương 2→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro