☆, 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 11

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Ánh lửa tận trời, ở trên trời nổ tung, giống như pháo hoa vậy, trong không khí tràn ngập hương vị kỳ lạ, không phải là mùi thuốc súng, có chút giống mùi hoa, lại có chút giống cảm giác khí lạnh, rất là kỳ quái, nói không rõ rốt cuộc là mùi vị gì, chỉ là để cho người ta ngửi cảm thấy rất là rơi vào tĩnh mịch, từ đáy lòng phát ra một loại đau buồn.

"Suối nước nóng của lão nương!" Cô gái nhỏ bé xinh đẹp nhảy chân tự xưng lão nương thật đúng là không phải kỳ quái bình thường, mặt tròn mắt tròn cái miệng nhỏ nhắn mũi nhỏ, chiều cao một mét bốn lăm, một cái Loli tiêu chuẩn, cũng rất bất nhã giơ chân mắng to.

"Con mẹ nó! Phụ Úc Thịnh ngươi con dê rùa* này! Cùng lão nương mượn suối nước nóng một chút lão nương cũng chẳng có tính toán! Họ Phong ngươi đứng lại cho lão nương! Lão nương đuổi không được hắn! Còn không thu thập được ngươi sao!" Các loại cái chai, cái ly, cái ghế ném loạn qua đi.

* vương bát cao 王八羔, trong đó 'vương bát' 王八 rùa; cao ' 羔' dê cừu

"Ngươi nếu thật không sợ, tìm Minh vương tính sổ đi." Phong Tiễn Hành nhẹ nhàng né tránh.

"Cút cmn ngươi đi!" Ale lại ném qua một cái ghế, "Vật kia các ngươi đều trêu chọc không nổi! Dựa vào cái gì để cho lão nương ra cái đầu này!"

"Vậy ngươi liền nhận đi." Phong Tiễn Hành lạnh nhạt nói, hắn mới sẽ không thừa nhận hắn bị lửa địa ngục của Minh vương dọa sợ! Đã bắt đầu rút lui có trật tự, Minh vương này cùng Minh vương hắn nhận thức có khác biệt quá lớn, có lẽ, Minh vương thực sự không giống mặt ngoài vô dụng như vậy, tim của hắn có chút dao động.

"Đi tìm chết!" Ale tức giận một tiếng rống tận trời, lại là một cái đồ vật to lớn ném tới, một tiếng vang thật lớn, để cho người hầu ngoài phòng liền lùi lại mấy bước, tính tình này của đảo chủ thật đúng là xấu chịu không nổi!

Càng đến lúc này, Phong Tiễn Hành đến càng cảm thấy dáng vẻ lời nói lạnh nhạt của Long Ngọc kia càng ngày càng xinh đẹp, không khỏi thở dài, quả nhiên là, hàng so với hàng muốn ném hàng, người so với người tức chết người hơn!

Trên đảo Tình Yêu có một cái phố, gọi chợ hợp hoan*, không đúng, phải nói trên đảo là một cái phố tên là như vậy, chỉ có điều là, phân chợ mà nói là, chợ một chợ hai, mãi cho đến chợ hai mươi lăm, có thể thấy được người đặt tên có bao nhiêu làm biếng!

* hợp hoan 合欢

Trên đảo trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ba trăm ngày là ngày sương mù, sương mù lớn sương mù nhỏ không dứt, cho nên trên đảo vô luận là ban ngày hay là đêm tối đều đốt đèn, ngọn đèn màu vàng quýt, soi sáng ra tia sáng mập mờ, cả trai lẫn gái mang các loại mặt nạ, đầu đường vừa có người to gan ôm nhau hôn nhau, ngay cả lúc khi nâng mặt nạ không muốn là người muốn tìm kia, vẫn như cũ thao túng không được, tiếp tục triền miên, trên đường phố lộ ra hương vị đam mê hoan ái.

Dưới mặt nạ thủy tinh đỏ một đôi mày đẹp mắt mất tự nhiên nhăn lại, một tay nắm ở trên tay cậu, hơi lạnh, nắm thật chặt, để cho vùng xung quanh lông mày của cậu chậm rãi buông lỏng ra, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mang mặt nạ thủy tinh đen bên người, trên môi câu ra nụ cười xinh đẹp nhất, để cho người đàn ông nhìn đến si mê, ngón tay khẽ vuốt trên mặt của cậu lúc đang muốn hôn, một trận tiếng vang, vang lên.

"Thủy triều tình yêu tới!"

Chỉ thấy một luồng không khí màu hồng nhào tới, mắt nhỏ nhìn lại là một đám thỏ chân màu hồng cỡ con chó chạy tới, tách ra khỏi đoàn người, đoàn người hoảng loạn, xông tới lẫn nhau, rất nhiều tình lữ cứ như vậy bị tách ra, theo đó sóng người bị mang đi.

"Thủy triều tình yêu? Đây là cái đồ chơi gì." Nhã Diệc ngưng mày dưới mặt nạ thủy tinh đen nhìn đám thỏ như thủy triều vọt tới kia, cách chỗ anh cùng Long Ngọc đứng càng ngày càng gần.

Mấy con thỏ này rất lớn, cố ý đụng vào bên thân người, trên cơ bản tất cả mọi người sẽ vô ý thức thối lui một bước, phòng ngừa mình bị đánh ngã, thế nhưng như vậy sẽ cùng người đứng bên cạnh tách ra, sau đó thủy triều thỏ hồng nhạt xông tới khiến cho người ta cách nhau càng ngày càng xa.

"Chưa nghe nói qua, chẳng qua thật đúng là xấu xí." Long Ngọc ghét bỏ nhìn thỏ hồng nhạt lập tức tới ngay trước mặt, hồng nhạt coi như có thể chịu được, vấn đề là một con thỏ lớn đến bự như vậy, vậy thì khó coi chết đi được.

Nhã Diệc câu cười cười, nắm chặt tay Long Ngọc.

Sau khi nhìn đến thỏ chạy ở trước mặt nhất Long Ngọc cùng Nhã Diệc, trong mắt lóe lên một đạo tia sáng hồng nhạt kỳ dị, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, giống đạn pháo hồng nhạt vậy hướng về hai người vọt tới, nếu không phải né tránh chấn động như vậy, cho dù không bị đánh bay cũng tuyệt đối sẽ rất đau.

Người bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía con thỏ đột nhiên nổi điên này, nhìn hai người tay trong tay có chút hả hê, lòng nói, nắm lại chặt cũng không phải là sẽ bị đánh bay!

Con thỏ kia tốc độ rất nhanh, trong nháy liền đến trước mặt, thì ở lúc nó muốn đánh ngã hai người, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, hai người kia không có bay ra ngoài, mà con thỏ hồng nhạt kia lại hóa thành một ngôi sao ở chân trời!

Rắc.

Vô số thanh âm tiếng cằm rớt, người nhìn thấy một màn này, quả thực có thể dùng từ nghẹn họng nhìn trân trối để hình dung.

Không ai nghĩ tới, người này lại có thể sẽ một cước đem con thỏ kia đạp bay!

Đúng vậy, nhất định không phải là đá, mà là đạp!

Đã thấy người đàn ông mặt nạ thủy tinh màu đen, ưu nhã vỗ vỗ ống quần của mình, dắt người đàn ông mặt nạ màu đỏ hướng về bên cạnh đi đến, mọi người đồng thời tránh ra một con đường, ngoan ngoãn, người này thế nhưng rất bạo lực, nhất định không thể chọc!

Mà thỏ theo ở phía sau khi nhìn đến lão đại nhà mình bị đạp bay, tức khắc dừng bước, chỉ là phía trước ngừng, phía sau còn không biết, một cái đè một cái, loạn thành một đoàn.

Trên đảo Tình Yêu, sau khi hạng mục thủy triều tình yêu này xuất hiện đột kích, nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên xuất hiện hỗn loạn như vậy. Người tạo thành hỗn loạn, lại sớm đã đi địa phương khác nhàn nhã đi chơi đi.

Người bị rớt cằm còn có Phong Tiễn Hành, hắn là trăm triệu không nghĩ tới Nhã Diệc sẽ đến một tay như thế! Lập tức thả phương án thứ hai!

Nhã Diệc nắm tay Long Ngọc chậm rãi bước mà đi, ý cười trên môi Long Ngọc thật lâu không lui đi, nhìn đến trái tim Nhã Diệc đều ngứa, lúc ánh mắt hai người tương giao, Long Ngọc cố ý quay đầu ra, nghe đến một tiếng ai oán của người nào đó, thân ái...

Cười lúc muốn quay đầu lại chỉ thấy một thiếu niên gầy nhỏ nghiêng nghiêng vẹo vẹo đi tới, liền muốn hướng trong lòng Nhã Diệc ngã, Long Ngọc không chút suy nghĩ, cơ hồ là phản ứng phản xạ, đạp chân liền đá vào trên eo của thiếu niên, đem thiếu niên đạp lệch, ngã vào trên người một người qua đường, hai người đụng nhau, giống như là trúng bùa chú giống như dây dưa cùng một chỗ, xé rách quần áo lẫn nhau, bên đường liền lên bản bức tranh khiêu dâm.

Tức khắc đem Long Ngọc buồn nôn không chịu được, trong mắt Nhã Diệc phát lạnh lôi kéo Long Ngọc bước nhanh rời khỏi.

"Nơi này thật là buồn nôn." Long Ngọc thở ra một hơi đầy bực bội.

"Thân ái, tốt chút không?" Nhã Diệc xoa ngực cho cậu.

"Ừm." Long Ngọc tựa vào trên người anh, "Đôi ta cũng đừng vòng vo, tìm một chỗ ở một đêm, ngày mai trò chơi quỷ này kết thúc thì trở về phi thuyền."

"Nghe thân ái." Nhã Diệc ở trên trán cậu hôn một cái, "Ta đã tra bản đồ rồi, phía trước không xa thì có quán rượu cấp bảy sao, đến bên trong ta thiết lập một kết giới, thì an toàn."

"Vậy đi thôi." Long Ngọc kỳ thực muốn cùng anh nói, thiết lập một điện cao áp, tới một người điện giật choáng váng một cái, tới hai người điện giật choáng váng một đôi, miễn cho quấy rối đến bọn họ!

Hai người đi không được mười năm phút đồng hồ liền thấy quán rượu kia, thiết kế hình trái tim coi như nhìn cũng được đi, so với dọc theo đường đi nhìn đến cái loại thiết kế hình dạng khí quan đó kia thuận mắt rất nhiều, hơn nữa nhà này không biết là vô tình hay là cố ý, tên gọi quán rượu Dừng Chân.

Có lẽ là tên rất hay đều bị dùng đi, dù sao quán rượu trên đảo này nhiều lắm.

Ước chừng là tên không làm cho người ta thích thú, người tiến vào không nhiều lắm, cho dù đây là quán rượu cấp bảy sao, vẫn là không có người nào, những người này tìm khắp cái quán rượu gì Một Đêm, Mê Luyến, Ngọt Ngào các loại tên ngoài sức tưởng tượng, chẳng qua người không nhiều lắm mới tốt! Hai người hài lòng hướng bên trong quán rượu đi đến.

Lúc hai người tiến vào quán rượu trên mặt vẫn như cũ mang theo mặt nạ, bồi bàn được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức tới đem người tiếp đến trước sân khấu.

Quần áo bồi bàn của nơi này cũng rất chỉnh tề, cũng không phải là trước đó nhìn đến quần áo đông lộ ra một khối, tây lộ ra một khối, phần ấn tượng toàn thể coi như không tệ.

"Một gian phòng thượng hạng." Ở những chỗ này Long Ngọc sẽ không gọi phòng thượng hạng tổng thống quý nhất, kia thuần túy là đưa bạc trong túi cho người khác, cậu cho dù có tiền cũng không vui lòng.

"Được, thưa ngài, xin hỏi phòng thượng hạng có nhu cầu gì sao?" Trước sân khấu trai đẹp lễ phép mỉm cười nhìn hai người, người yêu bình thường dừng chân tới đảo Tình Yêu, hoặc là không phải là người yêu cũng sẽ đối với phòng thượng hạng có yêu cầu nhất định, ví dụ như cảnh vật, ví dụ như các loại món đồ chơi.

"Bình thường thì được, có thể làm cho người nghỉ ngơi là tốt, điều kiện như vậy các ngươi có thể đạt được đi." Mắt Long Ngọc sau mặt nạ híp lại, nghĩ muốn cái nhu cầu gì, làm gì, coi trọng Nhã Diệc nhà cậu muốn tự mình đưa tới cửa sao!

Hừ! ╭(╯^╰)╮

Trước sân khấu cảm giác được địch ý của Long Ngọc, có chút không nghĩ ra, chẳng qua vẫn là vô cùng vô cùng chuyên nghiệp cười nói: "Hai vị, thẻ mở cửa phòng thượng hạng của ngài, xin ngài cất kỹ, số phòng 903."

Long Ngọc cầm qua thẻ mở cửa phòng, lôi Nhã Diệc vô tội trúng đạn đi vào thang máy lớn sang trọng.

Trước sân khấu nhìn ở sau khi cửa thang máy đóng lại, gọi thông một cái đường điện thoại nội bộ, nói: "Sếp, người ngài phân phó để cho chú ý vào ở phòng thượng hạng 903."

Đến tầng trệt đối diện, tìm được gian phòng, Long Ngọc trực tiếp vừa cởi quần áo lại hướng trong phòng tắm đi, Nhã Diệc ở bên trong phòng thiết lập kết giới, cách âm, cách tín hiệu, cộng thêm điện cao thế bắn lên, chỉ cần có người muốn lẻn vào phi pháp, bọn họ liền khó coi!

Sau khi thu thập xong tất cả, Nhã Diệc xoay người lại, vừa lúc Long Ngọc tắm xong, lau tóc, ăn mặc áo choàng tắm của quán rượu, đi tới, tức khắc nhìn đến ánh mắt anh tỏa ra lửa, áo choàng tắm dán ở trên người của Long Ngọc, bởi vì nước mà bày biện ra trạng thái nửa trong suốt, thân thể mê người như ẩn như hiện, vô cùng câu người, vừa nhìn thì biết đây là quần áo tình thú quán rượu cung cấp, anh có chút hiếu kỳ Long Ngọc làm sao mặc ngoan ngoãn như vậy chứ?

Anh đương nhiên không biết, Long Ngọc ở trong phòng tắm chọn một vòng, cái gì đồ thỏ tình thú, cái gì tất lưới cá, còn có cái gì đồ ruy-băng, cũng liền chỉ có cái này nhìn qua bình thường nhất, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều liền mặc vào, ngồi vào trên ghế sa lon lau tóc, nhìn Nhã Diệc ngây ngốc đứng ở giữa phòng, không rõ cho nên hỏi, "Phát ngốc cái gì vậy?" Nhã Diệc vẫn là nhìn chằm chằm vào cậu, thứ ánh mắt này đã để cho Long Ngọc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, "Không đi tắm sao?" Ngoẹo đầu hỏi, nhưng không biết cái dạng này của mình bây giờ có bao nhiêu mê người, hai điểm đỏ sẫm, xương quai xanh xinh đẹp đã để lộ đi ra, trong sương mù nhìn xinh đẹp như hoa vậy.

Nhã Diệc nhìn Long Ngọc câu người trước mắt, bất đắc dĩ chìa tay xoa bóp mặt anh, chỉ biết câu người, không có một chút tự cảm thấy gì cả!

"Nhanh đi tắm rửa, thúi chết!" Long Ngọc ghét bỏ đẩy tay anh ra, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

"Chê ta thối?" Nhã Diệc tức khắc vẻ mặt tủi thân, tay lớn duỗi một cái thì đem người kéo đến ngực mình, xoay người một cái đặt ở trên thảm."Thân ái, ta thương tâm, em phải bồi thường ta!"

Long Ngọc cười ở trên mặt anh cắn một cái, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt, "Bớt đi, nhanh đi đi tắm, đừng nghĩ chơi xấu."

"Trong chốc lát tắm, bằng không thì còn phải tắm lần hai." Thanh âm Nhã Diệc ôn nhu, chỉ là cặp ánh mắt màu xanh biếc kia sớm đã thành biến thành màu xanh lục sẫm, sâu để cho người ta choáng váng ngất xỉu, hai bàn tay từ trong áo choàng tắm rộng mở xoa da thịt của Long Ngọc.

Quả nhiên, chính như Nhã Diệc nói Long Ngọc Long Ngọc tắm lần thứ hai, mềm nhũn ghé vào trên ngực Nhã Diệc, ánh mắt xinh đẹp mê hoặc trừng mắt anh, há miệng liền muốn cắn anh một cái, lại bị nhanh chân đến trước, nâng đầu hôn, hôn đến choáng váng, bị đè ngã xuống giường lại là một lần tình cảm mãnh liệt.

Thẳng đến đêm khuya mới yên tĩnh.

Long Ngọc tắm lần thứ ba, được Nhã Diệc bế đi ra, nhấp một hớp nước ấm, trừng liếc mắt anh một cái cái, Nhã Diệc không biết xấu hổ cười.

"Có chút đói." Long Ngọc tựa thoải mái trên ghế sa lon, xoa xoa bụng, vận động nhiệt lượng lớn như vậy, không đói bụng mới là lạ chứ!

"Thân ái muốn ăn cái gì?" Nhã Diệc ngồi ở bên cạnh cậu, sau đó kéo hông của cậu, nhẹ tay xoa bụng cho cậu.

"Đột nhiên muốn ăn mì gà." Long Ngọc nói.

"Được, còn nữa không?" Nhã Diệc cưng chiều hỏi.

"Bánh trứng cua." Long Ngọc chọn món ăn.

"Được." Nhã Diệc ở trên quang điện chọn thực đơn, khách sạn lớn rất tốt, hai mươi bốn giờ đều có phục vụ, chọn đồ Long Ngọc muốn, lại muốn ăn chút thức ăn khác biệt, cộng thêm một ly sữa tươi nóng, gọi món, liền chờ đưa bữa ăn lên đây.

Chẳng qua, đừng là mang lên đồ gì khác. Con ngươi Nhã Diệc phát lạnh.

Rất nhanh chuông cửa vang lên, Nhã Diệc ở trên môi Long Ngọc hôn một cái, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, ngoài cửa là một người đàn ông mặc đồng phục cúi đầu, thấy không rõ dáng vẻ lắm, Nhã Diệc cũng đối với bộ dáng của hắn ta không cảm thấy hứng thú, trực tiếp từ trong tay của người đến đem xe thức ăn nhận lấy.

Vừa mới chuẩn bị đem xe thức ăn tiến lên phía trước cánh cửa, bồi bàn kia cư nhiên một bộ dáng dấp nhu nhược vô lực hướng về anh ngã qua đây.

Nụ cười khóe môi Nhã Diệc thu lại, lúc người nọ sắp dựa vào đến trên người mình, nghiêng người tránh thoát, người nọ rất cố sức, không nghĩ tới lại có thể sẽ có người nhảy vào ôm lấy ngực không muốn, bởi vậy căn bản thu lại lực đạo không được, phịch một tiếng đụng phải huyền quan trên tường, thanh âm vang lên để cho Long Ngọc giữa phòng ngủ đều tò mò ngồi dậy.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, có một đồ vật đụng phải tường." Nhã Diệc cưng chiều đáp lời, một tay cầm lấy quần áo người kia, giơ tay lên ném một cái, sau đó quả quyết đóng cửa, đem người tướng mạo căn bản không thấy rõ kia, còn đụng phải choáng váng đầu hoa mắt ném ra ngoài cửa.

Cửa đóng lên nửa ngày, người bên ngoài mới hòa hoãn lại, Liên Hoa mắt đỏ nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn ta cứ như vậy bị vứt ra, lần thứ hai bị cự tuyệt! Long Ngọc liền tốt như vậy! Một cái hai cái mê đến không kiềm chế được! Hắn ta bực bội hừ một tiếng, xoa xoa cổ rời khỏi, đây coi như là quẳng gánh không làm!

Để cho người âm thầm quan sát bất đắc dĩ thở dài.

Trong phòng, Nhã Diệc tra xét qua đồ ăn không thành vấn đề mới mang lên bàn, Long Ngọc liếc nhìn, ghét bỏ bĩu môi, thức ăn này thật là bình thường, thử dò xét nếm một cái ngụm nhỏ, liền không còn ăn ngụm thứ hai nữa, vị thật không phải là kém bình thường hai ba phần, sữa bò ấm uống một ngụm, lập tức chạy toilet, nôn thốc nôn tháo, con mẹ nó! Sữa tươi cải tạo gien trộn rượu cũng dám cho cậu uống! Khó uống muốn chết!

Nhã Diệc vừa nhanh nhanh vuốt lưng Long Ngọc, vừa thầm mắng, đại gia! Cái khách sạn rách nát gì! Khi dễ anh như này chỉ có thân ái! Ngày mai có thể lên phi thuyền thì phá hủy cái này! Không đúng! Đem đảo nát này nhấn chìm đi! Chỗ buồn nôn như thế phá hư tâm tình thân ái nhà anh! Hừ!

Ale lúc này còn không biết đảo của cô nàng muốn không giữ được.

"Thân ái, tốt chút không?" Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm vào trong ngực nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Hu ~!" Long Ngọc ỉu xìu ủ rũ gật đầu, "Chỗ này, cũng không tới nữa." Cậu thực sự quá ghét nơi này! Cùng cậu khắc nhau!

Nhã Diệc đau lòng đem người trong lòng, nhẹ giọng trấn an nói: "Chấp nhận một buổi tối, ngày mai liền trở về phi thuyền, hay là đêm nay về Minh giới trước? Ngày mai trực tiếp trở về phi thuyền."

Long Ngọc trước đó cũng quên mất có thể trở về Minh giới, bây giờ nghe Nhã Diệc nói như vậy, lập tức gật đầu, "Bây giờ thì trở về!" Chỗ rách nát này, cậu một giây đồng hồ đều không muốn ngây ngô ở đây nữa.

Minh vương có năng lực thuấn di bất kỳ địa phương nào trong sáu giới, chỉ là điểm này chỉ có người thân cận cùng anh mới biết được, có năng lực như thế, tự nhiên không thể nhàn rỗi, Long Ngọc giang hai tay đặc biệt yên tâm thoải mái để cho ông xã nhà mình ôm ôm, đi về nhà!

Nhã Diệc cưng chiều đem người ôm chặt, thân hình thoáng qua thì biến mất ở trong phòng, trên giường chỉ để lại hai mặt nạ thủy tinh màu đen đỏ.

Người đột nhiên cứ như vậy biến mất, để cho Phong Tiễn Hành trực tiếp giậm chân, lại nhìn nhìn vẻ mặt vợ nhỏ tủi thân của Liên Hoa, càng là bực bội mà không có chỗ trút, thật là phế vật vô dụng! Gọi thông quang điện.

"Úc thịnh, không giải quyết được!"

"Liên Hoa bỏ gánh?" Đầu kia miễn cưỡng hỏi.

"Biết ngươi còn hỏi!" Đầu này giá trị tức giận không thấp.

"Đồ không có cốt khí cũng không khó đoán." Đầu kia còn là một bộ ý tứ không để ý.

"Ngươi dự định cứ như vậy thu tay lại?" Đầu này vội vã truy hỏi.

"Làm sao có thể, ngươi về tới trước đi, vị tiên sinh kia nói, nơi này sợ là lưu không được, ta ở trên phi thuyền chuẩn bị phần quà lớn, đợi chờ bọn hắn trở về." Hắn nhưng không sợ bọn họ không trở lại!

"Đi." Phong Tiễn Hành thu quang điện lên đường trở về phi thuyền.

Mà trên phi thuyền, Phụ Úc Thịnh thu quang điện nhìn về phía thiếu nữ ngồi đối diện, tao nhã ngồi uống trà, động tác rất là đẹp đẽ, nói rõ xuất thân của cô nàng, gia giáo rất tốt.

"Nguyễn tiểu thư ở quen rồi chứ?"

Trên má trắng của thiếu nữ lộ ra cười yếu ớt, mắt lớn mà tròn giống như mắt mèo, cong thành trăng rằm, thanh âm tươi đẹp, "Hoàn hảo."

"Cái này thật tốt." Hắn cười như mộc xuân phong, trong mắt lại là gian trá, nhìn về phía tràn đầy sao dày đặc trong trời đêm ngoài cửa sổ.

Minh vương đại nhân, không biết lúc ngươi đối mặt đời sau nhà họ Nguyễn thì sẽ là dạng cảm giác gì, bản Quận vương rất là chờ mong đấy!

---------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phần văn này rất trong sáng, ta bảo đảm

=======================

* Đồ thỏ tình thú 兔女郎装

* tất lưới cá 网袜装

* đồ ruy băng 丝带装

* mì gà 鸡汤面

* Bánh trứng cua 蟹黄包

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro