☆, 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 25

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Nhã Diệc nheo mắt, lộ ra một nụ cười vô tội, "Nếu như thân ái yêu thích mà nói, nạp phi cũng là có thể."

"Âm! Nhã! Diệc!" Long Ngọc mài răng, cư nhiên thật sự dám nghĩ!

Trong lòng Nhã Diệc cười khẽ, để cho em không quan tâm anh, dám nói ra những lời này tới dỗi, trên mặt lại là vẻ mặt vẫn ngốc manh như cũ.

"Thân ái, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Có cần uống thuốc hay không."

"Ừm, là không thoải mái." Long Ngọc gật đầu thừa nhận đến để cho Nhã Diệc sửng sốt một chút, "Cho nên, mấy năm này mình thì chia phòng ngủ tốt rồi." Vài ngày mấy tháng cũng không được, một cái thì tới mấy năm, có thể thấy được Long Ngọc là phát cáu.

Lúc Nhã Diệc đang muốn nói gì, thì nghe thanh âm cãi nhau, vừa quay đầu lại cặp vợ chồng Phượng Giác trở về, cũng không biết Y làm cái gì, chọc Phượng Giác tức giận mặt sát trắng.

"Anh cùng trở về tới làm cái gì? A! Nhìn thân mật của anh đi nha! Em và anh ra riêng!"

Thì ra lúc nãy gặp được thiếp thất không biết đời thứ mấy của Y, đối phương vậy mà còn nhớ rõ Y, kết quả Phượng Giác ghen, ở Hướng Tê thì cùng Y véo ba ngày, đều không đi tìm Long Ngọc bọn họ, lúc về phi thuyền còn tiếp tục véo.

Long Ngọc nhìn Phượng Giác trở về thì mở miệng nói hai người cùng nhau qua, không muốn mấy tên không có lương tâm này!

Nhã Diệc im lặng nhìn Long Ngọc bỏ rơi chính mình đi theo Phượng Giác rời khỏi, vừa vặn Y cũng luống cuống hướng về phía anh nhìn tới, "Minh giới các ngươi làm việc như thế nào, cái này đều đã bao nhiêu năm, còn có người mang ký ức!"

Nhã Diệc mắt liếc nhìn Y, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Tiểu... Thiếp..."

Y vẻ mặt oán giận, này đều chuyển thế mấy trăm lần, ầm ĩ chút gì a! "Vậy cũng là quá khứ."

Nhã Diệc: "Tên cặn bã."

Y: "..." (#‵′) kháo, đây là lỗi của y sao!

"Ta đụng chưa từng chạm vào nàng!" Y cảm thấy chính mình quá oan, cũng không phải y muốn nạp! Ba mẹ đời kia thu cho y!

"Càng cặn bã." Nhã Diệc nhàn nhạt liếc y một cái, "Không yêu người ta, làm gì trì hoãn người ta."

Phượng Giác vừa lúc quay đầu lại, lạnh lùng trợn mắt liếc mắt nhìn Y, Y tức khắc cảm giác đều không xong, y cái gì cũng không làm nha!

"Anh ơi, không muốn bọn họ, hai mình cùng nhau sống qua ngày!" Long Ngọc ôm cánh tay Phượng Giác, lẩm bẩm một tiếng.

Ai bảo anh dỗi em! Ai bảo anh muốn thu nhỏ! Em và anh ly hôn!

Nhã Diệc vừa nhìn biểu tình nhỏ của thân ái nhà mình, trong lòng vui một chút, dáng dấp nhỏ ngạo kiều này, đi qua tay duỗi một cái thì ôm người vào trong lòng.

"Anh làm gì thế, buông tay!" Long Ngọc bị anh ôm, tự nhiên không nghe theo, giương nanh múa vuốt muốn tránh khỏi, biên độ động tác cũng chỉ là ở trong ngực anh di chuyển nho nhỏ mà thôi.

Nhã Diệc ở bên tai Long Ngọc ôn nhu nói nói: "Thân ái nghĩ đi an ủi Phượng Giác vi phu không có ý kiến, chẳng qua nếu là lại nói không muốn mà nói, vi phu coi như tức giận."

Cái miệng nhỏ nhắn Long Ngọc bĩu lên, tên này còn uy hiếp cậu!

Ra riêng! Nhất định phải ra riêng! Ta ở với anh trai thì không trở lại!

Ngoài miệng lại lên tiếng, "Đã biết, buông móng vuốt anh ra."

"Thật sự?" Nhã Diệc nhướng mày, người này đáp ứng quá nhanh, để cho người ta rất khó tin tưởng a.

"Đương nhiên là thật sự, làm sao anh không tin a." Long Ngọc chu mỏ.

Nhã Diệc mỉm cười, "Làm sao sẽ không tin chứ, thân ái tự nhiên sẽ không gạt ta, em nếu không muốn trở về, ta thì hủy đi Y."

"Hủy đi, cũng không phải nhà ta." Long Ngọc không tim không phổi nói, coi như là thừa nhận cậu sự thật không dự định trở về.

Y mặt đen lại trừng hai tên này, các ngươi chồng chồng cãi nhau có thể không mang theo ta vào sao? Ta đây trêu ai ghẹo ai!

Ánh mắt Phượng Giác lành lạnh lướt qua tới, anh trêu em chọc em.

Y cạn lời, anh bị oan mà!

Long Ngọc nói không quan tâm, Nhã Diệc lại biết cậu nghe vào.

Phượng Giác lúc này là tức giận đó, chính là lại có người nào không biết tầm quan trọng của Y và cậu ta đối với lẫn nhau,, Long Ngọc quan tâm người anh này, thì sẽ không thật sự để cho Y ở trên tay Nhã Diệc gặp chuyện không may.

"Được rồi, em đi đi, cùng Phượng Giác nói một chút, đều là sự tình mấy trước kia, tính toán nhiều như vậy chẳng qua để cho trong lòng mình không thoải mái." Nhã Diệc nói, nhìn thoáng qua Long Ngọc, yếu ớt nói: "Khoản nợ phong lưu trước đó của em, ta cũng không cái gì đều không tính toán."

Long Ngọc ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, "Anh là chỉ em một đêm đổi một bạn giường đó? Hay là ba ngày hai bữa đùa giỡn tiểu quan đây?"

Con mẹ nó! Đây cũng quá lăng nhăng!

Trong lòng mọi người thầm mắng một tiếng, quả nhiên Ngọc thiếu không giống bình thường, loại sự tình này còn dám hào phóng bóc đi ra.

"Thân ái." Nhã Diệc không lạnh không nóng kêu một tiếng.

Long Ngọc nháy mắt mấy cái, "Chuyện vụn va vụn vặt, còn đáng giá lật nợ cũ, ấu trĩ hay không nha! Em lại chưa từng động tâm, chẳng qua là cô đơn lạnh lẽo mà thôi." Không có vấn đề nhún nhún vai, "Em để anh trên đầu quả tim, anh còn không biết xấu hổ tính toán với những người qua đường đó, thực sự là càng sống càng đi lùi!"

Lời này nghe là quở trách Nhã Diệc, nhưng thật ra là khuyên răn Phượng Giác.

Nhã Diệc bất đắc dĩ thở dài, biết Long Ngọc là vì khai thông Phượng Giác, thuận tiện dỗi anh, chính là chuyện này tựa như cậu nói, chẳng qua là người qua đường mà thôi, trách chỉ trách anh không có lại lúc ban đầu vẫn luôn bảo vệ cho cậu, mới có thể để cho cậu cô đơn lạnh lẽo như vậy.

"Ta cũng không có tính toán." Nhã Diệc bĩu môi, chỉ là này lời ra khỏi miệng thì hiện lên mùi chua.

"Thật sự không tính toán?" Long Ngọc cười mắt nhìn anh.

"Không." Tiếng không này của Nhã Diệc, đặc biệt tủi thân.

Long Ngọc nổi lên tâm tư đùa giỡn, đưa tay xoa bóp mặt anh, "Vậy anh làm vẻ mặt mất hứng làm gì?"

"Ta nếu là có qua người khác, em có thể vui vẻ sao?" Nhã Diệc nhàn nhạt liếc cậu một cái.

"Nói tên, ngày sinh." Long Ngọc híp mắt nói.

"Hửm?" Anh nhướng mày một cái.

"Em đi diệt bọn hắn!" Long Ngọc thở hổn hển nói, Nhã Diệc thấy cậu tính trẻ con như thế, tức khắc cái gì lửa cũng không có, ôm người vào trong lòng, ôm thật chặt.

"Uy! Đừng mượn cơ hội trêu đùa lưu manh!" Long Ngọc giãy dụa nho nhỏ không đến nơi đến chốn xuống thì không ngoan ngoãn tùy ý hắn bế.

Phượng Giác liếc nhìn Long Ngọc vừa mới vẫn cùng cậu ta đứng cùng chung đường, như thế nào lập tức phản chiến, thực sự là không biết phải nói cậu cái gì nữa, chỉ là bĩu môi.

Y nhìn thấy Long Ngọc đã bị Nhã Diệc bắt, hơn nữa lời trước đó của Long Ngọc Phượng Giác đã có chút buông lỏng, không có tên khuyến khích này, y lập tức đi tới.

"Giác." Cẩn thận đưa tay níu lại ống tay áo của Phượng Giác, tội nghiệp nhìn cậu ta, "Em biết ta nhận cũng không nhận ra các nàng, không nên tức giận có được hay không."

"Chỉ một lần này, nếu có lần tới, anh tự mình xem mà làm." Phượng Giác vứt một câu nói cũng không quay đầu nữa lại trở về phòng.

Y sửng sốt phút chốc, đây là tha thứ y?

"Giác, chờ ta một chút!" Phản ứng kịp lập tức đuổi theo người.

Long Ngọc nhìn bóng lưng hai kia, bất đắc dĩ lắc đầu, oan gia nha!

"Tốt rồi, thân ái chúng ta cũng cần phải trở về." Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm lấy, dự định thật tốt mà trải qua thế giới hai người một cái.

Nơi nơi bị quấy rầy, thật đáng ghét!

"Nè! Em có nói tha thứ anh sao? Anh thả em xuống!" Long Ngọc chọc đầu vai anh.

Mới không cần bị lừa gạt lên giường đâu! Thắt lưng rất đau!

Nhã Diệc một tay vỗ vào lên mông cậu, nói: "Ngoan ngoãn, trở về nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không động vào em."

Ngày hôm nay thời gian dài đi ra ngoài lắc lư như vậy, cũng không nghỉ ngơi thật tốt.

Lại bị đánh mông! Long Ngọc mặt đỏ lên, trợn mắt liếc mắt nhìn anh, "Được rồi, tạm thời tin tưởng anh, không cho phép động tay động chân!" Tăng thêm mấy chữ động tay động chân, ánh mắt xinh đẹp trừng mắt, đưa ra cảnh cáo!

"Ngoan." Nhã Diệc cong mày yếu ớt cười.

Long Ngọc ghé vào trong ngực anh, vừa nghiêng đầu mày nhăn lại, "Âm hồn không tiêu tan!"

Nhã Diệc theo tầm mắt cậu nhìn sang, trên mặt cũng có chút không tốt lắm, "Hắn làm sao cũng lên tới."

Long Ngọc mất hứng chu mỏ, "Phong Hành Hào này chuyện gì xảy ra, cái người gì đều có thể lên tới."

"Cái người gì không quan trọng, có tiền dĩ nhiên là có thể tới, chẳng qua... Thời gian người này tới..."

"Hừ, chỉ cần hắn không đến trêu chọc bản thiếu chủ là được."

Chỗ tầm mắt hai người nhìn sang, đứng một đóa sen trắng điềm đạm đáng yêu, chính là Đinh Nhược từng gặp ở Ngọa Long Thành.

Xuống náo nhiệt này, trên phi thuyền có hai đóa sen trắng.

"Không bằng một người một con, hai người các ngươi thu bọn họ là được rồi." Nguyễn Tuấn cũng không biết từ đâu xuất hiện, cười nói, vươn móng vuốt thì hướng trên mặt Long Ngọc sờ soạng, Nhã Diệc mặt đen lại ôm người qua, để cho hắn sờ vào một khoảng trống không, hắn bĩu môi, "Keo kiệt." Nhã Diệc lạnh lùng liếc hắn một cái.

"Ngươi yêu thích ngươi thu." Nhã Diệc ôm Long Ngọc cách hắn ba bước xa, để cho hắn tí xíu cũng đụng không được Long Ngọc, thân ái nhà anh mới không cho người khác sờ đâu!

"Nè!" Long Ngọc kêu Nguyễn Tuấn một tiếng, chớ hoài nghi chính là tiếng nè này, "Ngươi không trở về Dao Dục còn ở này làm gì?"

"Anh thì không thể cho bản thân mình một kỳ nghỉ?" Nguyễn Tuấn đối với Long Ngọc nói chuyện đến là rất ôn hòa.

"Không nói không thể, chỉ có điều là, " Long Ngọc liếc xéo hắn một cái, "Đừng ở trước mặt bản thiếu chủ lắc lư, quáng mắt!"

"Em đứa nhỏ này càng ngày càng không đáng yêu! Năm đó mồm miệng không rõ gọi an an*, đáng yêu bao nhiêu, bây giờ chọc người ngại." Hắn vẻ mặt đáng tiếc.

* oa oa 锅 锅 guō guō -> nói gọng của ca ca 哥 哥 gē gē

"Ta lặp lại lần nữa, bản thiếu chủ là Long Ngọc, là thiếu chủ Ngọc trang, không phải là thế tử nhỏ của Nghiễm Vương phủ, Nguyễn tiên sinh đừng nhận lầm." Long Ngọc nhấn mạnh.

"Em biến thành cái dạng gì, đều là ấu đệ của anh." Nguyễn Tuấn có chấp nhất của hắn.

Long Ngọc lần thứ hai liếc mắt, "Ngươi coi ngươi là Phượng Giác hả! Muốn làm anh trai ta cũng không phải là dễ làm như vậy! Những tên đó của Long gia người nào không phải là chết! Ngươi thì muốn chết như vậy?"

Nguyễn Tuấn yên lặng phút chốc, thở dài, "Em cần gì phải giả trang làm kẻ ác như vậy? Để cho đại ca bảo vệ em không tốt sao?"

Long Ngọc thực sự là bị đầu óc bảo thủ của hắn làm cho tức giận không biết nói cái gì cho phải, ôm cổ Nhã Diệc, ghé vào đầu vai anh, vẻ mặt mất hứng, hắn cho rằng Long Ngọc nghĩ thông suốt, lại không muốn...

Nhã Diệc nhẹ vỗ về lưng Long Ngọc, vuốt cho cậu, ánh mắt âm hàn nhìn Nguyễn Tuấn, "Bảo vệ thân ái nhà ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng xứng!"

Nguyễn Tuấn nghe lời của Nhã Diệc, mặt lập tức thì trầm xuống, hắn cho tới bây giờ thì không thích Nhã Diệc, bây giờ càng thêm không thích, vừa muốn mở miệng, Nhã Diệc lại mở miệng trước.

"Thân ái nhà ta là Tu La, là cái gọi là 'Thần', của Tu La giới, là chiến thần chi tử, là đại biểu giết chóc, chỉ cần em ấy muốn, nơi đi qua sẽ khói lửa chiến tranh mấy ngày liền, dân chúng lầm than, chỉ cần em ấy nguyện ý, vung tay lên thiên hạ rung chuyển, ngươi nói ngươi muốn bảo vệ em ấy? Ngươi có tư cách gì? Bảo vệ người của ta?" Ánh mắt Nhã Diệc không nháy một cái nào mà nhìn hắn, xem thường trắng ra trong mắt biểu hiện ra tới, "Em ấy đã từng là của ta, bây giờ là của ta, tương lai cũng là của ta, người của ta không cần 'người ngoài' hao tâm tổn trí."

Mỗi chữ mỗi câu, như đao nhọn vậy đâm vào tim Nguyễn Tuấn, người này là Minh hậu, là Tu La, là đại biểu giết chóc biểu, không phải là Nguyễn Ngu Chân không biết võ công, bướng bỉnh nghịch ngợm yêu cười thích chơi, ấu đệ của hắn, lại cũng không về được...

Chẳng qua! Không cần hắn bảo vệ, như vậy...

"Lợi hại như vậy, cầu được bảo vệ!" Nguyễn Tuấn lời ra, mặt hai người đồng thời đen.

Nha! Cuối cùng nhìn thấy da mặt dày vô địch thiên hạ!

"Nhã Diệc, trở về phòng." Long Ngọc không muốn cùng hắn nhiều lời, hắn yêu làm sao thì làm sao đi! Lại không thể giết, nói như thế nào cũng là anh trai đời trước! Thật sự chọc phiền, thì đánh một trận tốt rồi! Một trận không đủ thì hai trận! Hai trận không đủ thì ba trận! Đánh tới thành thật mới thôi! Cứ làm như thế!

Nguyễn Tuấn còn không biết ý nghĩ bạo lực của Long Ngọc nếu là biết đại khái có lẽ có thể, thì không đi tới gần.

Nhã Diệc chỉ cần liếc mắt thì biết thân ái nhà anh toát cái ý nghĩ xấu gì, cưng chiều hôn một cái, mắt cười nói tiếng, "Bé tồi."

"Vốn cũng không phải là người tốt." Long Ngọc nếu như không người ở trên mặt anh hôn một cái thật to, không biết xấu hổ nói, "Em không phải là bé tồi làm sao xứng đôi người tồi anh đây, anh không phải vừa ý em hư hỏng sao!"

Nhã Diệc vô tội chớp mắt, vẻ mặt thuần lương, "Ta làm sao sẽ hư hỏng chứ, toàn thế giới đều biết ta là người tốt."

"Phi, anh còn cùng em giả bộ."

Toàn thế giới đều biết Nhã Diệc là dựa vào Long Ngọc mới có tất cả ngày hôm nay, cho nên ở trong mắt mọi người đây là ăn bám, nhưng là người khác không biết, Long Ngọc có thể không biết sao, bằng không thì người này sao có thể ung dung thản nhiên bắt cóc cậu chứ.

"Anh người tốt? Anh người tốt thì lừa gạt ta?" Long Ngọc liếc mắt trừng anh, người này nếu thật sự là người tốt, mình đương nhiên là làm sao sẽ bị lừa gạt? Rõ ràng thoạt nhìn một con rất thuần lương, thì ung dung thản nhiên đem người cậu, trái tim cậu bắt lại!

Cuối cùng còn muốn cậu phụ trách? Đây là cái gọi là người tốt? A!

Long Ngọc tức giận trừng mắt anh.

"Đương nhiên." Nhã Diệc vẻ mặt quang minh chính đại, "Thế gian này bản vương nói chúng ta là người tốt, thì không ai dám nói chúng ta là người xấu!"

Khóe mắt Long Ngọc giật một cái, hoá ra là cầm quyền đè người.

"Có người tốt như anh vậy sao? Rõ ràng là lạm dụng chức quyền!"

Nhã Diệc cười tủm tỉm ở trên mặt người hôn một cái, "Mấy thứ này không cần trắng trợn không dùng, có vài người muốn lạm dụng chức quyền cũng không có cơ hội này."

Khóe mắt Long Ngọc co rút co rút, trong miệng nặn ra hai chữ, "Tiết tháo!"

"Muốn thân ái, không muốn tiết tháo." Nhã Diệc cười mắt nhìn cậu.

Cậu không khỏi cười, nhẹ nhàng nặn mặt anh, "Dự định ôm tới khi nào? Không mệt?" Thì như thế bị người vẫn luôn ôm nói chuyện, người này là thật sự không chê mệt nha!

Nhã Diệc cười đắc ý, "Làm sao sẽ mệt, ôm cả đời đều không biết mệt, có người muốn ôm đều không có cơ hội đó."

Thế gian này, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, có tư cách ôm Long Ngọc, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình anh.

Có vài người ngược lại rất mong mỏi, chẳng qua đời đời kiếp kiếp đều đã định trước không có cơ hội này!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro