☆, 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 27

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Trong phòng hai người tí xíu cũng không quan tâm, Long Ngọc ngồi xếp bằng ở bên cửa sổ tiếp tục khắc ngọc của cậu, Nhã Diệc nhìn dáng vẻ cậu chăm chú mà ngây người, ánh mắt không nháy một cái, này nếu là người bình thường, hơn phân nửa bị anh nhìn dựng lông, nhưng, Long Ngọc chính là bị người này vẫn luôn nhìn, nhìn nhiều năm như thế, tự nhiên sẽ không thế nào, chỉ là nghiêng đầu nâng khóe môi lên, cười cười yêu nghiệt, cũng không quản Nhã Diệc có phản ứng gì, tiếp tục khắc mảnh ngọc trong tay.

Long Ngọc khắc đến chăm chú, Nhã Diệc cũng không quấy rầy, chỉ là ánh mắt nhìn Long Ngọc hơi hơi sáng ngời.

Rất nhanh đứng dậy từ trên giá vẽ bên cạnh cầm qua bản vẽ, tay cầm lên một bút chì hướng về phía Long Ngọc thì vẽ lên.

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ để lại thanh âm dao khắc chạy qua ngọc bài và tiếng xào xạc bút chì rơi trên giấy.

Lúc sắp giữa trưa, Nhã Diệc bỏ bút xuống, một bức tranh mỹ nhân phía trên đã vẽ xong, Long Ngọc đang lấy một khối vải bố đặc chế mài, mài đến nhẵn bóng trơn bóng mới bỏ xuống, cất kỹ, hoạt động ngón tay một chút đi lấy mảnh khối ngọc khác, tay đến không lấy đến mảnh ngọc, đến bị tay Nhã Diệc cầm, cậu ngẩng đầu nhìn Nhã Diệc, chớp chớp mắt, tựa như đang hỏi, làm gì?

"Thân ái nên ăn cơm." Nhã Diệc nắm tay cậu, mập mờ cọ xát, ở bên tai cậu khẽ nói.

Long Ngọc liếc nhìn thời gian, "Đều lúc này." Sờ sờ bụng, mới vừa rồi còn không cảm thấy, lúc này dừng lại, đến cảm thấy cơn đói tới.

Nhã Diệc bóp tay cậu cười nói: "Liền biết em đói."

"Kia là em cực khổ!"

"Đúng đúng, vương hậu điện hạ cực khổ của chúng ta muốn ăn cái gì? Nghe nói phòng ăn bên kia đẩy ra một kiểu lẩu, có muốn đi nếm thử hay không?"

Long Ngọc vừa nghe lẩu, lập tức hai mắt sáng ngời. "Muốn!"

"Không cho phép ăn lẩu chua cay." Nhã Diệc sớm nói rõ.

*lẩu chua cay 酸辣锅

"Bá đạo!" Long Ngọc bĩu môi, oán hận liếc mắt trừng anh, tê cay không được là không được đi, ngay cả chua cay cũng không được, còn có thiên lý hay không!

"Nghe lời." Nhã Diệc ôn nhu nói.

"Hừ!" Long Ngọc lẩm bẩm một tiếng, liếc anh một cái, thu thập xong đồ đi ra ngoài, "Em muốn lẩu hải sản."

*lẩu hải sản 海鲜锅

Nhã Diệc khóe mắt giật một cái, hải sản...

"Làm sao, anh không hài lòng?" Long Ngọc quay đầu lại nhướng mày.

Nhã Diệc ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Hải sản thì hải sản đi, thân ái yêu thích thì tốt."

Đi tới phòng ăn lầu dưới đến một vị trí đường nhìn tốt lại im lặng, Nhã Diệc vẻ mặt đau khổ nhìn thân ái nhà anh chọn món ăn.

Rốt cuộc Long Ngọc không tàn nhẫn quyết tâm, chọn lẩu uyên ương canh nấm hải sản, Nhã Diệc cười đến mắt đều không thấy, Long Ngọc liếc anh một cái, cười mắng tiếng, "Cái dáng vẻ này."

*菌汤海鲜鸳鸯锅

Hương vị tán tỉnh nồng đậm, để cho Nhã Diệc rất là ngọt ngào, anh thì biết thân ái nhà anh tốt nhất, chẳng qua là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo* mà thôi, chỗ nào không tiếc thật sự bắt nạt hắn nha!

*miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo: khẩu thị tâm phi

"Em chọn xong rồi, anh xem một chút còn muốn ăn cái gì?" Long Ngọc chọn một đống mình thích ăn, cuối cùng đưa thực đơn cho Nhã Diệc, tuy nói Nhã Diệc không đặc biệt yêu thích gì đi, nhưng người nào còn không có một hương vị thích hơn nha! "Số lượng nơi này không lớn, anh nếu là có muốn ăn cũng cùng nhau chọn đi."

Nhã Diệc nhìn lướt qua thực đơn, nhanh chóng từ bên trong chọn lựa mấy thứ rồi chọn xác nhận, Long Ngọc liếc mắt vừa nhìn, quả nhiên đều là chút rau xà lách cùng nấm.

Khẩu vị của Nhã Diệc rất kỳ quái, chí ít Long Ngọc nhiều năm như vậy đều vẫn như cũ không hiểu rất rõ.

Người này trong ngày thường là không thịt không vui, đối với rau củ quả thực căm thù đến tận xương tuỷ, chính là ở lúc ăn lẩu, hết lần này tới lần khác thì không quá thích ăn thịt, mà là chọn đều là rau.

"Thân ái còn muốn sao?" Nhã Diệc thấy Long Ngọc nhìn chằm chằm thực đơn nhìn, cho rằng cậu còn có muốn ăn, lập tức quan tâm đặt thực đơn vào trước mặt cậu.

Long Ngọc liếc anh một cái, "Cho rằng em là heo à, sao có thể ăn nhiều như vậy."

Nhã Diệc vô tội nhìn cậu, em đây không phải là vẫn luôn nhìn thực đơn nha.

Long Ngọc bĩu môi, lộ ra một cái biểu tình xem thường.

Em chỉ là nhìn anh ăn cái gì có được hay không!

Nhã Diệc sờ mũi một cái, đem đồ ăn chọn tốt nhấn phím xác nhận, thực đơn kỳ thực chính là quang não, rất nhanh sẽ có người mang món ăn bọn họ gọi qua đây.

Lẩu nhỏ của phòng ăn này là ngày hôm nay mới đẩy ra, cho nên không ít người tới dùng bữa.

Phương diện này người nào không phải là ăn quen sơn trân hải vị, lẩu loại vật này, nếu không phải là xuất hiện ở trên phi thuyền, trên cơ bản không có người nào sẽ ở trong sinh hoạt cố ý đi ăn vật này.

Cho nên, lúc này có cừu oán không có hận xúm lại, xuất hiện ở trong phòng ăn.

Nguyễn Tuấn ở lúc Long Ngọc ngẩng đầu, cũng hai tay bỏ vào túi, cười tủm tỉm đi đến, tư thế kia căn bản không nhìn chỗ trống khác, trực tiếp hướng về Long Ngọc bọn họ bàn này đi tới.

"Thực sự là khéo a." Nguyễn Tuấn nhiệt tình chào hỏi, Long Ngọc miễn cưỡng mở mắt, đối với người này chuyển thế nhiều lần như vậy sớm không có quan hệ gì với cậu, cậu cũng không muốn dính dáng quá nhiều, nếu hắn ba lần bốn lượt dây dưa, cậu bây giờ còn không thể ra tay giết hắn, chỉ có thể lựa chọn không chú ý hắn.

Nguyễn Tuấn đối với Long Ngọc mặt lạnh không chút phật lòng, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Các ngươi thì hai người a, bàn trống không nhiều như thế, không bằng chúng ta cùng nhau ngồi đi."

Nói thì kéo ra cái ghế bên cạnh dự định ngồi xuống.

Long Ngọc mặc kệ, Nhã Diệc tự nhiên cũng sẽ không quá mức nhiệt tình, lúc đầu anh cũng dự định không chú ý người này, chính là hành động của Nguyễn Tuấn quả thật làm cho anh vô cùng mất hứng!

Nhã Diệc ghét nhất chính là có người phá hư thế giới hai người của anh và thân ái nhà anh, vô luận người kia là người nào đều không được!

Mông Nguyễn Tuấn còn không có kề bên đến cái ghế, cái ghế phía sau hắn đã hóa thành bụi bặm đầy đất.

Nguyễn Tuấn mất hứng ngẩng đầu, đối diện hai ánh mắt u lãnh đến cực điểm của Nhã Diệc kia.

Chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: "Bản vương khuyên ngươi tốt nhất vẫn là đổi một chỗ, bằng không đừng trách bản vương đã không có nhắc nhở cho ngươi."

"Ngươi!" Nguyễn Tuấn tức giận trừng mắt Nhã Diệc, hắn đối với người cướp đi em trai này từ trăm ngàn năm trước thì không hài lòng, bây giờ đối mặt uy hiếp trắng trợn như vậy tự nhiên càng thêm mất hứng."Ngươi ngược lại dám!"

Nguyễn Tuấn chắc chắn Nhã Diệc không dám làm khó hắn, cho dù Long Ngọc không tiếp thu hắn.

Chính là, hắn thật sự là thật không thể giải thích hai người kia.

Nhất là Nhã Diệc.

Coi như là con trai nhà bọn họ dám đến làm loại sự việc phá hư thế giới hai người này, anh đều có thể không lưu tình chút nào, huống chi hắn chỉ là một cái đồ người xa lạ có ký ức, lại không chút nào lại tham dự qua sinh hoạt của Long Ngọc.

Nhã Diệc khóe môi nổi lên ý cười dịu dàng, phảng phất hoa mùa hè vậy xán lạn.

Anh nhẹ nhàng giơ lên tay phải xinh đẹp, nhẹ nhàng mà nói: "Không tin, ngươi có thể thử xem bản vương có dám hay không!"

Thiên hạ này có thể để cho hắn không dám, ngoại trừ Long Ngọc lại không có người nào khác!

Huống chi, đối với Long Ngọc anh cũng không phải là không dám, mà là không muốn.

Những người này luôn là kiên trì đánh giá cao anh, lần lượt tới khiêu chiến, bây giờ có thể vô cùng khách sáo nói một tiếng.

Chúc mừng, ngươi trúng thưởng!

Lúc hai người giương cung bạt kiếm, Long Ngọc như người không có sao giống nhau bưng dĩa dưa cải lấy đũa hướng trong nồi xuống các loại viên, đa số chọn tới ăn là một người một nồi nhỏ, mà hai người chọn là nồi uyên ương nồi lớn, hiện ra tình cảm bọn họ so với người khác không giống.

Tôm viên, cá viên, đậu hủ cá, xuống đến trong lẩu hải sản của cậu, bò viên, gân bò viên, nấm hương viên, xuống đến trong lẩu nấm của Nhã Diệc, bưng nguyên liệu nấu ăn khó nấu trước tiên xuống đến trong nồi, cắt các nguyên liệu khác thành miếng nhỏ, chờ nồi sôi, mắt cũng không nâng, lộ ra tính bạc tình, để cho một bàn xa xa xem náo nhiệt kia, trực tiếp nếm mùi.

*虾丸

*鱼丸

*鱼豆腐

*牛肉丸

*牛筋丸

*香菇丸

"Quả nhiên là Tu La, trời sinh tính lạnh như băng." Phụ Úc Thịnh lạnh nói.

"Quận vương cái này không hiểu, cái này gọi là có cá tính." Nam Vũ cười hì hì nói, "Mỹ nhân đều có đặc quyền." Nói một hơi thở thổi tới trên mặt Liên Hoa.

Nụ cười trên mặt Liên Hoa chưa giảm, tay dưới bàn từ từ nắm chặt, ở trên quần lưu lại vết quào.

"Nam Vũ ngươi đừng ăn trong bát lại trông trong nồi, liền ngươi dáng vẻ độ này, còn nghĩ vào mắt của Ngọc thiếu? Thật tốt thương Liên Hoa nhà ngươi là thỏa đáng chính thức." Phong Tiễn Hành chướng mắt Nam Vũ dáng vẻ lăng nhăng này, người như vậy, chỗ nào xứng đôi với Long Ngọc!

"Chậc! Phong đại thiếu, sẽ không thật sự vừa ý Long Ngọc đi? Hắn có thể vừa ý ngươi một hàng giả?" Nam Vũ cũng là người chủ ngoài miệng không lưu tình.

"Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí." Phong Tiễn Hành vẫn như cũ phong độ tốt đẹp, không lửa không giận.

Nam Vũ còn muốn kích hắn hai câu, đã bị Phụ Úc Thịnh một tiếng a, "Được rồi! Lúc nào còn đấu tranh nội bộ, các ngươi người nào vừa ý hắn, chính mình bắt! Đừng phá hư việc lớn của ta! Bằng không thì, trước mặt vị tiên sinh kia ta cũng không nói tốt cho các ngươi!" Mọi người nhất thời ngậm miệng, cùng nhau quan sát tình huống Long Ngọc bên kia.

Nhắc tới cũng kỳ quái vừa mới rồi còn giương cung bạt kiếm, Nguyễn Tuấn trong chốc lát như thế thì ỉu xìu ủ rũ đi, cách quá xa mấy người cũng không biết chuyện gì xảy ra? Tựa hồ là Long Ngọc nói cái gì, nhìn dáng vẻ Nguyễn Tuấn giống như rất đau lòng.

Nguyễn Tuấn đích xác là bị thương, vết thương còn không nhẹ!

Long Ngọc thì nói một câu, "Lẩu thứ này đương nhiên phải cùng người nhà, người yêu cùng nhau ăn, ta không thích cùng người xa lạ ăn cái gì trong một cái nồi."

Ba chữ người xa lạ, trực tiếp chui vào trong lòng Nguyễn Tuấn, giá trị máu trực tiếp đi xuống, hoàn toàn thất bại nha! Hoàn toàn thất bại! Bị ấu đệ chính mình thương yêu nhất nói là người xa lạ!

Hắn đặc biệt muốn nói, anh là đại ca của em! Không phải là người xa lạ!

Nhưng suy nghĩ một chút, Long Ngọc không phải là Nguyễn Ngu Chân, chính mình là Nguyễn Tuấn, không phải là Nguyễn Tuấn Thành, đối với Long Ngọc mà nói nhưng không phải là người xa lạ sao!

Hơn nữa hắn nghe qua, tuổi thơ Long Ngọc qua cũng không tốt đẹp, đối với anh cả một từ này có chống cự rất lớn, duy nhất có thể tiếp thu cũng chỉ có Phượng Giác, thật không biết Long gia là làm sao ngược đãi Long Ngọc! Để cho một người ấu đệ ban đầu rộng rãi hoạt bát đáng yêu ấm áp như ánh sáng mặt trời của hắn, biến thành tính cách mang thù lạnh như băng âm ngoan thích giết chóc.

Hắn giống như đã quên, Long Ngọc không phải là Nguyễn Ngu Chân, tụ hồn một ngàn năm, hồn phách một lần nữa tụ tập là hồn phách thích hợp sinh tồn nhất, đã không thể nói đây là hồn phách của Nguyễn Ngu Chân, cho đến hôm nay, Nguyễn Tuấn vẫn là không có học được phân biệt hai người trở thành cá thể khác nhau tới nhìn, trong trí nhớ của hắn, Long Ngọc chính là ấu đệ của hắn, ấu đệ cần hắn bảo vệ.

Trên thực tế, Long Ngọc không cần bất luận kẻ nào bảo vệ, cậu đã đủ cường đại, có thể một mình đảm đương một phía, nếu không thành tựu đuổi kịp Nhã Diệc, cậu cũng không phải là cái người nhỏ yếu gì, cậu là Minh hậu mạnh mẽ!

Người đi rồi, Nhã Diệc lập tức thu hồi u ám lạnh lẽo vừa mới nãy, dáng vẻ thê nô ngốc tiêu chuẩn liền xuất hiện, ân cần cho thêm đồ ăn vào trong lẩu hải sản của Long Ngọc, "Đậu hũ đông, huyết vịt, bỏ vào trong, thân ái ta cho em thêm lòng vịt nóng."

*烫鸭肠

"Ta muốn chả mực." Long Ngọc nói từ trong nồi Nhã Diệc múc một chén nhỏ canh nấm uống, trước tiên làm ấm dạ dày.

*鱿鱼卷

"Được." Nhã Diệc vì cậu hâm chả mực, xuống lát thịt*, lại bỏ vào chút giá đỗ, nóng tốt rồi sau đó vớt đến trong một con chén nhỏ, vớt đầy một chén, đưa đến trước mặt cậu, "Ăn trước."

*片肉

*豆苗

"Ừm, anh cũng ăn đi." Long Ngọc gắp miếng bí đao đút cho Nhã Diệc, "Nhã Diệc muốn uống rượu sao? Em nơi đó còn có bình Nhất Mộng Thiên Niên đó."

Nhã Diệc nghe được Nhất Mộng Thiên Niên một trận, đáy mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.

Tửu lượng của anh, qua nhiều năm như vậy, vẫn như cũ trước sau như một kém cỏi, Nhất Mộng Thiên Niên dĩ nhiên là rượu tốt nhất, chính là tác dụng chậm mà cũng rất mạnh mẽ, anh không sai biệt lắm một ngụm thì phải say.

Long Ngọc cười tủm tỉm nhìn Nhã Diệc, trong con ngươi tím mang trêu tức, trong miệng lại mang oán giận nói: "Làm sao, Nhã anh không thích rượu em chưng cất sao?"

O( ̄ヘ ̄o# hừ, chờ anh uống say, xem bản thiếu chủ làm sao "thương tiếc" anh.

Long Ngọc bàn tính đánh vang đồm độp, con ngươi phượng màu tím mang cười yếu ớt sáng ngời.

Nhã Diệc ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Thân ái, ăn lẩu cũng không cần uống rượu đi."

"Vì cái gì không, anh nhìn tất cả mọi người đang uống, như vậy mới rất có tình thú nha." Long Ngọc tiện tay chỉ một cái, quả nhiên, bàn khác đều đang đẩy chén đổi ly.

Những người này thì tính ăn lẩu cũng là vì lôi kéo làm quen, nói chuyện hợp tác, kỳ thực lẩu ăn đến trong miệng, nói thật căn bản không có mấy ngụm, rượu uống đi vào cũng không ít.

Nhã Diệc bất đắc dĩ liếc nhìn bảo bối nhà mình, "Thân ái, chúng ta cùng bọn họ lại không giống nhau, em cũng phải đối với ta xa lạ vậy sao?"

Long Ngọc cũng phản ứng kịp, những người đó cùng bọn họ thực sự không giống nhau, chỉ là ngoài miệng lại một chút đều không thừa nhận, "Nói mò gì, không muốn uống thì không uống nha, nhiều lý do như thế, hừ."

Nhã Diệc thấy Long Ngọc nhả ra, trong ánh mắt màu xanh biếc lộ ra ôn nhu tràn đầy, nghiêng người ở trên môi Long Ngọc lưu lại một cái hôn, cười nói: "Thì biết thân ái hiểu rõ ta nhất."

Lời nói này cực kỳ tự nhiên, nếu để cho người khác nghe được, tuyệt đối sẽ mở rộng tầm mắt.

Dù sao, nói như vậy thấy thế nào cũng không nên là Nhã Diệc tới nói, chính là Long Ngọc lại không một chút nào cảm thấy đột ngột, rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên.

Long Ngọc mặt mày mang cười nói: "Được rồi, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt, mau ăn, nấu đều muốn chín rục cả rồi."

Nhã Diệc cũng một chút không cảm thấy xóa sạch mặt mũi, ngoan ngoãn ừ một tiếng, cúi đầu gắp đồ ăn.

Hai người ăn rất vui vẻ, bởi vì Liên Hoa cũng ở trong phòng ăn này, Đinh Nhược cũng không dám xuất hiện, không ít người cũng biết thú mà thức thời không có tới quấy rầy hai người này.

Trên bàn một chén nhỏ một đĩa đồ ăn nhỏ, thịt rất nhanh thì không có, cho nên nói số lượng nơi này thật sự rất nhỏ, Long Ngọc múc một chén viên ăn, đang cân nhắc có muốn lại gọi món hay không, hoặc là gọi một món chính các loại, giương mắt nhìn về phía một đũa gắp nhúng đồ ăn, ăn nấm của Nhã Diệc, không chút suy nghĩ thì đem cá viên chính mình cắn một cái đưa tới bên cái miệng anh.

Nhã Diệc há mồm ăn hết, "Ừm, ăn ngon."

Long Ngọc cười mắt nhìn anh, "Còn muốn sao?" Múc một thìa súp với thịt viên.

"Được." Nhã Diệc không chút do dự đáp ứng, chỉ cần là thân ái cho, coi như là độc dược đều là tốt nhất.

Thấy anh nói muốn, Long Ngọc cũng không chút nào keo kiệt lại đút anh một muỗng.

Nhã Diệc ngọt ngọt ngào ngào há mồm ăn hết, chung quanh hai người toàn bộ đều bong bóng màu hồng đông nghịt, người xem đến rất ê răng.

"Ăn đồ cũng phải đút tới đút đi, yêu lâm thời!" Phụ Úc Thịnh đối với hai người ân ái vẫn luôn không quen nhìn, người nọ nói qua, tình yêu của thiên hạ đều là giả, ân ái của Minh vương và Minh hậu cũng đều là gạt người!

Trước mặt người khác ân ái như vậy, ai biết ở sau người có phải mang ý xấu hay không.

Nam Vũ lộ ra một cái nụ cười tự cho là phong lưu, một tay ôm chầm Liên Hoa bên cạnh, "Tiểu Liên Hoa tới, anh trai cũng đút cưng ăn."

Liên Hoa nhu nhược không có xương bị hắn ôm vào trong ngực, ngón tay nắm thành quyền, trên mặt lại là mị nhãn bay ngang, hờn dỗi nói: "Ghét ghê!"

Nam Vũ cười ha ha một tiếng, gắp đồ ăn trong nồi vị cay của chính mình đút tới trong miệng Liên Hoa, nói: "Vẫn là Tiểu Liên Hoa đủ ngoan ngoãn."

Liên Hoa vì duy trì da cũng rất ít ăn đồ khẩu vị nặng như vậy, nhất là loại đồ ăn càng thêm có thể dính vào dầu ớt, so với đồ ăn khác đều cay, một ngụm này xuống phía dưới lập tức cay vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt rưng rưng.

Đồng dạng là đút đồ ăn, một đôi kia là ngọt ngọt ngào ngào, hắn ta lại là giống như một thú cưng vậy mà bị đùa bỡn, trong lòng càng khuất nhục.

Nếu như mình vào mắt Nhã Diệc, như vậy bị đối đãi như vậy không phải chính là hắn!

Chỉ cần hai người bọn họ tách ra, tất cả cũng không phải là không có khả năng.

Trong lòng khó chịu, Liên Hoa vẫn như cũ không thể lộ ra một chút không hài lòng, thì tính toán bây giờ không có yêu thích Nam Vũ như lúc ban đầu vậy, nhưng hắn ta là đi theo hắn mới có cơ hội đi tới lên Phong Hành Hào nơi này, nói trắng ra chính là kim chủ.

Mà kim chủ, thì phải lấy lòng.

Tay nhỏ bé non mềm Liên Hoa bao dưỡng liền kéo ống tay áo Nam Vũ, dịu dàng nói: "Anh Vũ ơi, người ta còn muốn."

"Nhìn cưng dáng dấp nhỏ câu người này, nghĩ muốn cái gì, ta sao?" Nam Vũ cười mê đắm, một tay đặt ở trên cái mông mềm mại của Liên Hoa vuốt ve.

Liên Hoa phối hợp chổng mông lên, thuận tiện hắn ra tay, mặt lại chôn ở trong lòng hắn, một bộ dáng dấp ngượng ngùng, mơ hồ không rõ nói: "Anh Vũ ơi... Không muốn..."

Thanh âm hàm chứa mị ý, để cho Nam Vũ vốn chính là hoa hoa công tử lập tức một chỗ thì cứng.

Cũng mặc kệ bên này còn có người khác, một tay ôm lấy Liên Hoa trong lòng, sải bước hướng về phương hướng phòng khách đi đến, dáng dấp linh hoạt cấp bách kia, cho dù ai nhìn đều biết bọn họ muốn đi làm cái gì!

Phong Tiễn Hành nhìn phương hướng Nam Vũ rời khỏi, lạnh lùng nói: "Cặn bã không có đầu óc những đồng bọn ngươi chọn hợp tác này cũng thật đúng là..."

Phong Tiễn Hành nửa câu đầu nói là Nam Vũ, phía sau lại là nói với Phụ Úc Thịnh.

Phụ Úc Thịnh đầy mình thì đầu óc linh hoạt, làm sao sẽ nghe không hiểu lời của hắn, đối với biểu hiện của Nam Vũ, hắn cũng rất là bất mãn, nhưng người là vị kia chọn, lại là hắn liên hệ, hắn cũng không thể hủy đài của chính mình, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Quản tốt bản thân ngươi là được, trạm kế tiếp thành Thiên Không đã sắp xếp tốt, làm sao làm không cần ta và ngươi nói đi!"

Phong Tiễn Hành nhàn nhạt cười, một bộ dáng dấp ôn tồn lễ độ, "Tự nhiên. Ngươi cứ chờ xem kịch thì tốt."

"Chỉ hy vọng như thế."

Hai người thương định tốt kế hoạch, lần thứ hai nhìn về phía Nhã Diệc cùng Long Ngọc bên kia, trong lòng càng không phải là tư vị tốt đẹp.

Bọn họ như vậy bất kỳ thời khắc nào quan tâm người ta, nhưng người ta thì sao, từ đầu đến cuối trong mắt chỉ có lẫn nhau, Nam Vũ cùng Liên Hoa vừa mới làm người khác chú ý như vậy, bên kia cũng không có nhìn qua một ánh mắt!

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thời tiết lạnh, thật muốn ăn lẩu!

Yên lặng chảy nước miếng

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro